Vô Ý Vi Chi

Chương 12



Giang Y Viện không tỏ vẻ phẫn nộ, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng càng không thể có bất mãn gì với di chúc cho nên liền để luật sư xuống lầu nghỉ ngơi, chờ đến khi Lâm Vô Ý tỉnh lại sẽ để luật sư tuyên đọc di chúc cho cậu một lần nữa. Không ai rời khỏi thư phòng, vì Giang Y Viện có chuyện muốn nói với họ. Nhìn ảnh chụp trên bàn của Lâm Chính Huy, nước mắt Giang Y Viện lại trào ra. Đợi đến khi bình ổn lại được, lời bà nói mang theo chút cảm ơn: “Lúc tôi 19 tuổi thì gặp được Chính Huy…” Nhắc đến người đàn ông này, Giang Y Viện lại không nén lệ được. “Sau đó… tôi vẫn được sống… cuộc sống như một công chúa, cho đến, bây giờ…”

“Năm Vô Ý năm tuổi, Chính Huy chơi đùa với thằng bé, cuối cùng lại bị đau thắt lưng… Đêm hôm đó, Chính Huy nói với tôi:“Viện Viện, anh lớn hơn em rất nhiều tuổi, anh không thể không chỉ đi cùng em đến già, thậm chí đến lúc Vô Ý kết hôn sinh con cũng không thể đợi được… Nhân lúc em còn trẻ, đi tìm một người đàn ông có thể ở bên em đến già đi…””

Giang Y Viện khóc thành tiếng. Lâm Chiếu Trinh mở to mắt, nước mắt lại trào ra.

“Chính Huy nói ông ấy vừa nghĩ đến chuyện sau khi ông ấy đi sẽ chỉ còn cô đơn mình tôi, ông ấy hối hận, hối hận không nên sống cùng tôi. Ông ấy nói, cho dù tôi ở đâu, cho dù sau này tôi gả cho người đàn ông nào, ông ấy vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho tôi, vĩnh viễn là người nhà của tôi… Sau đó, tôi rời đi… Bởi vì Vô Ý còn quá nhỏ, Chính Huy để tôi mang Vô Ý đi, kỳ thực ông ấy cũng lo lắng, lo lắng người đàn ông tôi tìm sẽ không tốt với Vô Ý, cho nên để Vô Ý đi theo tôi…”

“Tôi biết ông ấy nói rất đúng, tôi cũng sợ sau khi ông ấy đi, một mình tôi phải đối mặt với mọi người, đối mặt với những tranh chấp có thể xảy ra. Cũng muốn tránh cho khi Vô Ý lớn lên mắc phải những mâu thuẫn có thể có, tôi nghe theo ông ấy sắp xếp, mang Vô Ý sang Mỹ. Sau đó, tôi gặp gỡ nhiều bạn trai, Chính Huy luôn cảm thấy không tốt, cảm thấy bọn họ không tốt với tôi, không tốt với Vô Ý, tôi liền chia tay những người đó. Cho đến khi tôi gặp được Loick, anh ta là người Đức rất có trách nhiệm. Chính Huy nói anh ta sẽ là người chồng tốt, nói như vậy sau khi ông ấy đi sẽ có thể yên tâm.”

Nói tới đây, Giang Y Viện đã khóc không thành tiếng. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi khóc thương tâm nhất, quá cảm động.

“Sở dĩ, tôi có thể, sống tự do, ở nước ngoài… vô ưu vô lo, nói chuyện yêu đương, tìm bạn trai… đều là vì có Chính Huy ở đó, bởi vì, có ông ấy giống như một ngọn núi lớn…” Giang Y Viện nhìn Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh. “Chính Huy, cho tôi những thứ, mà bất cứ người nào, cũng không thể cho được… Ông ấy cho tôi, đã nhiều lắm, nhiều lắm rồi… Nếu Chính Huy cho tôi, quá nhiều gia sản, ông ấy sẽ lo, có người vì tiền mà tiếp cận tôi, ông ấy sợ tôi bị tổn thương… Nếu quá ít, ông ấy lại lo vạn nhất tôi chia tay với Loick, hoặc là tìm được người không thích hợp, cuộc sống sau này của tôi sẽ phải thế nào…”

“Không dối gạt mọi người, năm nào ông ấy cũng cho tôi một số tiền, với tôi mà nói là không hề nhỏ, từ khi tôi sang Mỹ cho đến trước khi ông ấy đi, chưa bao giờ ngừng. Tôi không biết quản lý tiền bạc, số tiền kia vẫn luôn nằm trong ngân hàng, số tiền này còn nhiều hơn cả căn nhà, cửa hàng ông ấy cho tôi, còn cả những dụng tâm của ông ấy dành cho tôi, trong nhiều năm qua… Mọi người nói xem, đã quá đủ chưa? Chính Huy luôn biết tôi muốn cái gì, ông ấy luôn biết.”

Lâm Chiếu Trinh nắm chặt tay Giang Y Viện, không ngờ rằng, không ngờ rằng sự thực lại như vậy! Sau đó khóc hỏi: “Còn Vô Ý thì sao? Chuyện kia cũng là giả đúng không?”

“Đó là Vô Ý cố tình làm vậy, vì để có thể thuận lợi rời khỏi nhà, rời khỏi Hongkong.” Người trả lời Lâm Chiếu Trinh là Lâm Chiếu Đông. Mang theo nỗi bi thương vì ba mất, còn vài phần áy náy không nói nên lời, Lâm Chiếu Đông nói mà mắt chảy lệ: “Ba từng nghĩ tới việc sửa di chúc, cho Vô Ý 15% cổ phần ở mỗi “Tập đoàn Huy Lai” và “Tập đoàn Chính Đầu”. Sau khi Vô Ý biết liền tự biên tự diễn chuyện kia, không tiếc dùng chuyện này để ba đuổi cậu ấy ra khỏi Lâm gia. Sau đó ba biết chân tướng, cũng không miễn cưỡng cậu ấy.”

“Anh cả? Sao anh biết?” Lâm Chiếu Trinh sợ ngây người, những người khác cũng đều ngây ngẩn. Lâm Vô Ý bỏ qua cho 30% cổ phần cộng lại ở cả hai tập đoàn?

Lâm Chiếu Đông khàn giọng trả lời: “Hôm đó ở bệnh viện, ba giữ anh và anh hai em ở lại, chính là nói cho bọn anh biết chuyện này! Vô Ý, cậu ấy không phải đồng tính luyến ái, cũng thực sự không làm ra chuyện gì làm tổn hại đến danh dự Lâm gia! Cậu ấy chỉ muốn tránh phát sinh mâu thuẫn với chúng ta, cho dù vì vậy mà phải rời Hongkong, bỏ qua số lượng gia sản lớn như vậy. Cái cậu ấy muốn, là có thể cùng ba làm một đôi cha con bình thường. Không có những nghi kỵ trong nhà giàu, không có chuyện tranh chấp gia sản. Chúng ta, không phải là anh chị tốt!”

“Không thể nói như vậy!” Giang Y Viện có chút kích động cắt ngang lời Lâm Chiếu Đông. “Ngay từ đầu, tôi và Vô Ý đã có thành kiến và phòng bị với nhà này, với mọi người, ngay từ đầu đã quyết định tránh mọi người. Là tôi yêu Chính Huy chưa đủ, là tôi tham luyến Chính Huy nuông chiều tôi, cũng sợ cô độc khi Chính Huy đi mất. Tôi sang Mỹ, là vì bản thân không đủ kiên cường, không đủ kiên định. Là tôi, có lỗi với Chính Huy!”

“Dì không nên nói như vậy!” Lâm Chiếu Trinh lau nước mắt cho Giang Y Viện, “Dì và ba cách biệt tuổi tác quá lớn, chúng tôi cũng từng lo sau khi ba trăm năm dì phải làm sao. Nếu dì không đi Mỹ, ba sẽ không ra đi mà không có tiếc nuối, ba sẽ lo lắng cho cuộc sống sau này của dì, sẽ lo lắng dì có cô đơn không. Y Viện, cám ơn dì, cám ơn dì đã cho ba tôi niềm hạnh phúc lúc tuổi già, cám ơn dì đã ở bên ba khi ba hấp hối, cám ơn, dì đã giúp ba rời đi mà không còn tiếc nuối. Y Viện, cám ơn dì!”

“Chiếu Trinh…” Hai người phụ nữ không hơn kém nhau nhiều tuổi lắm ôm chặt lấy nhau, cùng khóc vì một người. Ai cũng đều cảm thấy mình có thể được làm con cháu Lâm gia quả thực là may mắn, cho dù tất cả đều không cùng mang họ Lâm.

Lâm Chiếu Đông dùng thân phận người lớn nhất của Lâm gia, nói: “Y Viện, tuy rằng ba mất, nhưng Lâm gia vĩnh viễn là nơi cho dì dựa vào. Nếu ở Mỹ hay nơi nào khác không vui, cứ trở về Hongkong.”

“Uhm.” Giờ phút này, Giang Y Viện chân chính được mọi người trong Lâm gia thừa nhận, chân chính trở thành một thành viên của Lâm gia. Cho dù, sau này bà sẽ có gia đình riêng của mình, có người chồng riêng của mình.

Lâm Chính Huy vô cùng may mắn. Ông có hai người con trai có năng lực, còn có một cậu con cưng thấy tài phú chỉ sợ chạy không kịp. Ông có thể lòng giao sản nghiệp của Lâm Thị cho con cháu xử lý, được hưởng thụ tất cả những tình cảm mà một người đàn ông, một người chồng, một người già có thể hưởng thụ được. Ông yêu người phụ nữ mà người đó cũng thương ông, ông yêu thương người con trai mà người con đó cũng thương ông.

Là người của Lâm gia, họ cũng rất may mắn. Họ có một người cha có thực lực lớn mạnh, có một người cha luôn công bằng với các con, có một người em trai cùng cha khác mẹ không muốn tranh chấp gia sản với họ. So sánh với rất nhiều nhà giàu khác, quan hệ gia đình đơn giản của Lâm gia không hề mơ đến việc giữ tài phú của Lâm gia cho riêng mình. Bản thân là một cô nhi, trước khi đi Lâm Chính Huy đã loại bỏ tất cả những tai họa ngầm có thể tồn tại cho con cái. Ông để lại cho con cháu mình không chỉ có tài phú đại lượng, còn có cả chân tình khiến người ta cảm động. Nhìn toàn bộ những nhà giàu có ở Hongkong, có thể nói Lâm Chính Huy là người duy nhất.

“Bà dì Giang, tên cậu nhỏ có nghĩa là gì vậy?” Thẩm Tiếu Vi hỏi. Anh tin rằng tuyệt đối không phải là ý nghĩa mà mọi người từng đoán. Giang Y Viện thương cảm nói: “Chính Huy đặt cái tên Vô Ý, lấy từ “Sủng nhục bất kinh, khứ lưu vô ý”, hy vọng nó có thể mãi mãi giữ được tấm lòng mình.”

“Vô Ý không làm ba thất vọng.” Lâm Chiếu Đông cảm khái.

Giang Y Viện nói: “Vô Ý định ở lại Hongkong, tôi giao nó, cho mọi người.”

“Dì cứ an tâm giao cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh cùng cam đoan. Còn mấy vị “tiểu bối” kia tuy không tỏ thái độ gì, nhưng trong ánh mắt là ý tứ giống nhau. Giang Y Viện lau nước mắt, bà tin những người thân này sẽ chăm sóc tốt cho bà và con trai.



Di chúc của Lâm Chính Huy lão gia tử được tuyên bố dưới tình huống vắng mặt cậu con cưng. Không ai có dị nghị về chuyện này. Đến chạng vạng, Lâm Vô Ý tỉnh lại dưới vòng bảo hộ của mẹ cũng như anh chị và các cháu. Nhìn phù hiệu màu đen trên tay áo người thân, Lâm Vô Ý rúc vào lòng mẹ vẫn không ngừng thương tâm. Sau khi cậu hơi bình tĩnh lại, luật sư lại tuyên đọc di chúc một lần trước mặt mọi người. Đối với nội dung của di chúc, Lâm Vô Ý không hề có phản ứng bất mãn, chỉ là khi nghe đến đoạn ba để lại cho cậu căn biệt thự trên đỉnh núi và thư phòng ở nhà chính, cậu ngừng lại nhất thời, tiếp đó lại trào nước mắt.

“Lâm Vô Ý tiên sinh, cậu có dị nghị gì về di chúc không?”

Lâm Vô Ý dựa vào vai mẹ, ngơ ngác mà lắc đầu.

“Cậu có yêu cầu gì cứ việc nói ra.”

“Tôi, không có, yêu cầu…” Lâm Vô Ý nhắm mắt, nước mắt chảy ra.

“Có một vật, Lâm Chính Huy lão tiên sinh muốn tôi giao cho cậu.” Luật sư lấy một chiếc chìa khóa ra. Vừa thấy chìa khóa, Lâm Vô Ý mím chặt môi, tiếng khóc run rẩy. Hai tay cậu nhận lấy chìa khóa, cố gắng giữ chặt trong tay.

“Lâm Chính Huy lão tiên sinh nói ông ấy có giữ lại một ít đồ vật của cậu khi cậu ở đó, cả những bức thư cậu viết cho ông ấy. Tất cả đều được đặt trong chiếc rương trong ngôi biệt thự trên núi.” Dường như không muốn những người khác có ý kiến gì, luật sư nói ngay trước mặt mọi người.

“Tôi biết… Tôi, biết…” Lâm Vô Ý muốn ngừng khóc, nhưng khó quá. Cậu biết bảo bối trong rương mà ba nói là cái gì.

Việc ba mất đi là một đả kích vô cùng trầm trọng với Lâm Vô Ý. Tỉnh lại cậu ăn một chút cháo rồi lại ngủ, tay vẫn còn nắm chặt chiếc chìa khóa ba cho cậu. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ lo lắng cậu ngủ một mình, sau khi bàn bạc, họ để Lâm Vu Hồng ở cùng cậu tối nay. Quách Bội Bội đã trở về, đương nhiên Lâm Vu Chi phải ngủ cùng phòng với vợ. Ngày hôm sau còn phải đáp tạ ban tổ chức lễ tang và làm tiệc “Giải uế tửu” với khách khứa, ăn tối qua loa xong, mọi người đều đi nghỉ ngơi cả. Lâm Vu Chu mệt mỏi vô cùng cũng không quản mình có lạ giường hay không, nằm lên giường thiếp đi. Thẩm Tiếu Vi ngủ cùng phòng với anh, cũng vừa đặt đầu xuống gối ý thức liền mơ hồ. Chẳng qua cứ nghĩ đến người thương tâm vô cùng kia, hai người đang ngủ mà mi tâm vẫn nhíu lại, mang vài phần nặng nề.

Đại trạch của Lâm gia chìm vào yên tĩnh, mỗi người đều mệt gần chết. Lâm Vu Hồng tắm rửa xong, sấy khô tóc, mặc áo ngủ rồi ngồi bên người Lâm Vô Ý, tay cầm chiếc khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau khuôn mặt đầy nước mắt cho cậu. Anh lớn thế này rồi mà chưa từng vắt khăn mặt cho ai, thậm chí còn lau mặt giúp đối phương, ngay cả hai con trai mình Lâm Vu Hồng cũng chưa từng làm chuyện này. Nhưng sau khi chàng trai này trở về, anh đã ngoại lệ hai lần.

Lúc Lâm Vô Ý thở ngẫu nhiên còn có thể nghe được vài tiếng khóc thút thít, Lâm Vu Hồng cảm thấy ba và bác cả giao cho anh nhiệm vụ có chút khó khăn. Bản thân anh không phải là người có tình cảm quá là mãnh liệt, ở bên cạnh Lâm Vô Ý đang khổ sở như vậy, anh rất khó ngủ ngon. Nhưng ngoại trừ chuyện này ra, Lâm Vu Hồng không bài xích đêm ở cùng này, cũng giống như chuyện anh không bài xích đêm hôm đó cùng trông coi người này lúc say rượu với ba người kia vậy.

Đợi một lát, Lâm Vô Ý không còn rơi lệ nữa, Lâm Vu Hồng vào phòng tắm cất khăn mặt, rồi mới trở lại giường. Lấy một chiếc chăn khác bên cạnh Lâm Vô Ý, anh nằm xuống, vươn tay tắt đèn bàn.

“Ba…”

Một người gọi nhỏ, theo bản năng nên xê dịch đến gần chỗ ấm áp. Cho đến khi dính sát vào đối phương, cậu lại gọi thêm một tiếng “Ba.”, không có động tĩnh. Lâm Vu Hồng xoa xoa thái dương, có chút cảm nhận được tâm tình đêm đó của Lâm Vu Chu, thật đúng là không xong. Hai người còn cách nhau hai cái chăn, Lâm Vu Hồng xoay người đưa lưng về phía Lâm Vô Ý, chấp nhận mà nhắm hai mắt lại. Lâm Vu Hồng cũng mệt gần chết, chỉ chốc lát sau, ý thức anh liền mơ hồ.

Không biết ngủ được bao lâu, Lâm Vu Hồng bị đánh thức bởi một âm thanh kỳ quái. Khó khăn tỉnh lại từ trong giấc ngủ khá say, theo bản năng anh vươn tay bật đèn. Vì anh dần tỉnh lại, âm thanh này càng thêm rõ ràng. Sau khi Lâm Vu Hồng dùng thời gian hai giây để nghe rõ xem là âm thanh gì, nháy mắt anh đã tỉnh táo lại, nhanh chóng bật đèn bàn, xoay người.

Ánh sáng làm chói mắt, Lâm Vu Hồng lại không có thời gian để mắt mình thích ứng với ánh sáng. Chạm được vào Lâm Vô Ý anh lập tức nâng cậu dậy, gọi to: “Vô Ý! Vô Ý!”

“A ha… A ha…”

Lâm Vô Ý há to miệng, hô hấp khó khăn. Cuối cùng cũng quen được với ánh sáng, Lâm Vu Hồng trừng to mắt, một khắc đó, máu toàn thân anh như đông hết lại. Xốc chăn lên, ôm Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng xê dịch đến mép giường nhanh chóng xỏ giày. Tay dùng thêm lực, bế lấy người mặt mũi tím tái, anh chạy nhanh đến cửa. Khó khăn lắm mới mở cửa được, anh gọi to trong không gian không một bóng người: “Vu Chi! Vu Chu! Tiếu Vi!”

Tiếp đó, anh nhanh chóng giữ chặt Lâm Vô Ý, chạy vọt đi.

“Vu Chi! Vu Chu! Tiếu Vi! Mau ra đây! Dưới lầu có người không? Gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

Những người ngủ say đều bừng tỉnh bới tiếng gọi của Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chi gần như là bật dậy khỏi giường chỉ trong nháy mắt, cầm lấy áo ngủ khoác vào. Lâm Vu Chu tỉnh, Thẩm Tiếu Vi tỉnh, Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh, tất cả đều tỉnh dậy.

“Vu Hồng! Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Vu Chi cũng lao nhanh xuống dưới lầu

“Đi bệnh viện! Lập tức đi bệnh viện! Anh lái xe!”

Không kịp gọi xe cứu thương, nhìn người trong ***g ngực giống như lúc nào cũng có thể ngừng thở, Lâm Vu Hồng chưa bao giờ sợ hãi đến thế.

Liếc nhìn Lâm Vô Ý trong ngực anh, Lâm Vu Chi nói to với những người trên lầu: “Báo cho bệnh viện!”

“Anh họ! Cậu nhỏ xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Tiếu Vi khoác áo ngủ chạy xuống dưới lầu.

“Anh đi lấy chìa khóa xe!” Không có thời gian giải thích, Lâm Vu Chi xoay người trở lại. Thẩm Tiếu Vi không cần có ai giải thích cho mình, anh cũng xoay người chạy về, vẻ hoảng sợ túm lấy Lâm Vu Chu: “Cậu nhỏ xảy ra chuyện! Chúng ta đến bệnh viện! Về lấy chìa khóa xe!”

“Vô Ý xảy ra chuyện gì?”

Mấy người lớn tuổi đều xuống lầu.

“Vu Chi! Anh nhanh lên!”

Lâm Vu Hồng không đợi được.

“Vô Ý!”

Nhìn bộ dáng con trai, hai chân Giang Y Viện mềm nhũn, kêu sợ hãi ra tiếng, gần như là ngất đi. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh cũng bị dọa gần chết, Lâm Vô Ý khó thở được Lâm Vu Hồng ôm trong ngực, môi xanh đen lại, hai má sưng đến nỗi tím tái.

Lâm Vu Chi lao xuống lầu, vẫn chỉ mặc áo ngủ. Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý đi nhanh ra ngoài cửa với Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng lao nhanh xuống. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đỡ Giang Y Viện đuổi kịp, Lâm Chiếu Trinh được Lâm Vu Huệ đỡ cũng theo sát phía sau.

“Vô Ý! Vô Ý!”

Lâm Chiếu Trinh sợ đến mức khóc lên. Ba vừa mới qua đời, em trai đừng có…