Vô Ý Vi Chi

Chương 1



Provence, một trấn nhỏ nổi danh của nước Pháp, thời tiết âm tình bất định, địa thế nhấp nhô thoải mái, loài cỏ huân y mê người, phong cảnh tự nhiên đặc sắc làm cho vô số người vừa đến đây đã yêu thích, lưu luyến quên đường về.

Buổi sáng ánh nắng tươi đẹp còn trải khắp nơi, đến chiều nói mưa to liền mưa to. Mọi người đi ngoài đường không hề hốt hoảng mà đều giở ô ra che, bất quá vẫn có vài người vì sơ ý hoặc do không biết thời tiết nơi đây nên vô cùng chật vật. Trong quán café bên góc đường, một người ngồi cạnh cửa sổ nhìn mưa rơi, nhìn những người sơ ý mà vội tìm chỗ trú mưa, nhìn những người rất nhanh đã mở ô rồi đi nhanh đến nơi nào đó, mi tâm nhíu lại.

Hai cô waitress nhoài người lên quầy bar, nhìn trộm người nọ một cách quang minh chính đại, trong mắt là sự tán thưởng đầy si mê. Người phương Tây luôn có những mâu thuẫn với người phương Đông. Có đôi khi, họ kỳ thị người phương Đông không biết đến những cái gọi là nguyên thủy; nhưng cũng có lúc, họ lại bị cuốn hút bởi trên người những người phương Đông có một loại hơi thở thần bí; đương nhiên, cái thần bí đó phần lớn là do họ không biết hoặc là họ tự nhận như vậy.

Bất quá, nguyên nhân mà hai cô waitress kia si mê không phải là vì người kia thần bí, ngược lại, hai cô rất hiểu tính tình và những gì mà người kia yêu thích. Tỷ như, cậu thích trà Trung Quốc hơn café; tỷ như, cậu thích ăn bánh pudding dâu tây nhiều như cây trong rừng rậm; tỷ như, mỗi ngày trước 10 giờ cậu tuyệt đối sẽ không rời giường; tỷ như, cậu không thích trời mưa nhưng lại thích xem cảnh mưa rơi… Vân vân.

Không chỉ là các cô, những bồi bàn hay khách quen của quán café này rõ ràng đều yêu thích cậu trai đó. Cho nên mấy người đó nhìn trộm không phải là vẻ thần bí của cậu trai, mà là trên người cậu trai có loại hơi thở làm cho người ta mê luyến.

Cậu trai có mái tóc đen bóng, nhìn chiều dài thế kia có lẽ đã hai, ba tháng chưa cắt. Cậu trai có đôi mắt màu đen biết nói, một màu đen thuần túy giống như tóc cậu vậy. Cho dù là ngũ quan, dáng người hay khí chất, cậu đều là tập hợp của những điều đẹp nhất giống những ảo tưởng của các cô gái phương Tây về một chàng trai phương Đông. Hai hơi thở của đàn ông trưởng thành và thiếu niên trẻ tuổi hòa trộn vào nhau, cho dù cậu trai chỉ ngồi im như vậy đều khiến con tim người khác đập thình thịch.

Bất quá, cứ việc mê luyến thôi, chứ không có ai đến gần quấy rầy đến sự tĩnh lặng của cậu. Quanh người cậu như có một bức tường vô hình, sau khi đến gần không chỉ không được đối phương đáp lại, ngược lại còn bị bức tường đó đánh úp trở về. Cho nên tuy rằng hai cô gái người Pháp rất muốn tiếp cận để giao lưu thân mật với cậu trai, nhưng vì biết rõ điều này cho nên không đến làm phiền cậu, dù là mang trà qua đó cũng không định đi.

Bên trong ấm thủy tinh tinh xảo là trà Ô Long, ngọn đèn cầy bên dưới ấm thủy tinh tỏa ánh lửa nhu hòa. Trước mắt cậu trai có một chiếc laptop đang mở, một bản bút ký, một chiếc bút, một ly bánh pudding dâu tây, một chiếc điện thoại di động, một cái chén thủy tinh và một ấm trà. Thế nhưng đã một giờ trôi qua, cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mi tâm nhíu lại, dường như đang có chuyện gì phiền lòng.

Âm lượng của chuông điện thoại không chói tai lắm phá vỡ sự yên tĩnh trong quán café, là điện thoại di động đặt trên bàn của cậu trai phát ra. Cậu phục hồi lại trong cơn trầm tư, có chút mờ mịt nhìn điện thoại di động của mình. Khi chuông điện thoại vang lên mười lần, dường như cậu mới biết đó là điện thoại của mình. Cậu nhanh chóng cầm di động, liếc mắt nhìn màn hình hiện lên, ngón tay trượt trên đó để mở khóa.

“Hello?”

“Hi! Cưng ơi, đang làm gì thế?”

Đầu bên kia của điện thoại là giọng nói của phụ nữ, trong sự ôn nhu có chút khàn khàn, lúc nói ra là tiếng Trung chứ không phải tiếng Pháp. Khóe miệng cậu trai hiện ra nụ cười, trong nháy mắt đã xua tan vẻ u buồn trước đó của cậu.

“Đang suy nghĩ.” Cậu trai cầm chén trà, uống một ngụm trà đã nguội lạnh. Cảm thấy tâm trạng của người ở đầu dây bên kia hơi suy sụp, cậu đặt chén trà xuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Mẹ ở New York sao?”

“Cưng ơi…” Giọng nói đối phương đột nhiên nghẹn ngào. “Mẹ ở, Hongkong.”

Trên mặt cậu trai rõ ràng có xuất hiện vẻ giật mình.

“Vô Ý, mẹ nói với con một chuyện, con không được nôn nóng.”

Cậu trai linh tính có điềm xấu, nắm chặt điện thoại: “Mẹ, có phải ba ba xảy ra chuyện gì không?”

“… Ba con, ông ấy, đột nhiên hôm qua bị tắc mạch não, bệnh viện thông báo rằng khó qua khỏi…”

Cậu trai từ từ đứng lên, trong nháy mắt khuôn mặt đã không còn chút huyết sắc.

“Con lập tức về Hongkong! Con đi đặt vé máy bay ngay bây giờ!”

“Vô Ý! Con bình tĩnh một chút. Bác sĩ nói, con người đến tuổi này, sớm muộn gì cũng đến bước này!”

“Mẹ, con không nói nữa, con đi đặt vé máy bay bây giờ. Con muốn về Hongkong lập tức!” Nước mắt cậu trai đã tràn mi, tin tức này khiến mắt cậu mờ hẳn.

“Được, đặt vé máy bay xong thì gọi điện thoại cho mẹ. Trên đường nhất định phải chú ý an toàn!”

Không nói lời tạm biệt, cậu trai vội vàng cúp điện thoại. Hai cô gái vừa nãy còn đứng ở quầy bar nhìn trộm cậu đều lo lắng đi tới, hỏi: “Dean, chuyện gì vậy?”

Cậu trai ngẩng đầu, đôi môi run rẩy.

“Tôi muốn về Hongkong, ba tôi bị bệnh.”

Nói xong, cậu thu dọn đồ đạc của mình, động tác không bình tĩnh như vừa rồi, vô cùng hoảng loạn.

“Tôi giúp cậu đặt vé xe!” Một cô gái trong đó nói ngay.

“Tôi giúp cậu tra chuyến bay nhanh nhất!” Cô gái còn lại cũng nói.

“Cám ơn.” Cậu trai bóp trán, để cho mình bình tĩnh lại, rồi nói nhanh: “Tôi về nhà thu dọn hành lý trước.”

“Chờ điện thoại của chúng tôi.”

Cậu trai quay đầu lại nói: “Betty, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, chuyện trong quán sẽ giao cho chị cậu. Tôi sẽ gọi điện thoại cho chị ấy.” Cậu mím môi, trong mắt là sự hối hận sâu sắc. “Lần này tôi sẽ đi rất lâu.”

“Dean, đừng như vậy. Cậu như thế chúng tôi khó chịu lắm.” Betty bước đến từng bước, ôm lấy cậu. “Thượng Đế sẽ ban phúc cho ba cậu.”

“Dean, chuyện trong quán chúng tôi sẽ xử lý tốt.” Người còn lại cũng đến ôm cậu. “Cậu muốn dẫn Daphne đi cùng không?”

Cậu trai buông hai người ra, nhìn về nơi mình vừa ngồi, ở góc sofa có một con mèo nằm cuộn tròn ngủ say, một con mèo thuần một màu trắng. Cậu trai nói với vẻ không nỡ: “Hiện giờ không còn kịp gửi vận chuyển sủng vật nữa.” Cậu nhìn về phía hai người. “Phiền mọi người tạm thời chăm sóc nó giúp tôi. Tôi sẽ về đón con bé.”

“Được.”

“Chúng tôi sẽ chăm sóc Daphne thật tốt.”

Không thể trì hoãn nữa. Cậu trai lại ôm hai cô gái, rồi mới xách túi đựng máy tính vội vàng rời khỏi quán café. Nhìn cậu đi xa trong màn mưa, Betty thở dài một hơi: “Không được gặp Dean một thời gian dài. Tôi rất nhớ cậu ấy.”

“Tôi cũng vậy.” Người còn lại cũng buồn bã không kém. Ông chủ đẹp mắt nhất của các cô đi rồi, các cô cũng không có lòng nhiệt tình để làm việc đâu. Aizzz, Thượng Đế, ngài mau giúp ba ba của ông chủ khỏe mạnh trở lại đi, như vậy chúng con mới có thể sớm được gặp ông chủ. Hai cô gái cầu nguyện với trời cao.



Không có tâm tư suy nghĩ xem nên mang cái gì về. Lâm Vô Ý đặt từng bộ từng bộ quần áo vào trong vali một cách cứng ngắc. Trong phòng không có người nào khác, cậu để mặc cho nỗi kinh hoảng và bất an trào ra. Hongkong, tất cả mọi người đều nghĩ cậu sẽ không bao giờ về đó nữa, nhưng không ai biết kỳ thực đó là nơi câu quyến luyến nhất, bởi vì ở đó có người cha mà cậu yêu, có người cha hiểu rõ cậu nhất.

Con cái muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi… Cậu vốn định năm nay tìm một cơ hội để về Hongkong với người cha già, dùng thân phận con trai nhỏ của Lâm gia để ở bên cạnh ba, lại ngờ đâu… Ba, không đợi kịp… Che hai mắt lại, Lâm Vô Ý để mặc cho hối hận xâm nhập tim mình. Cậu nên về sớm một chút, nên là vậy, nên trở về sớm một chút…

Một giờ sau, Lâm Vô Ý xách hành lý và túi đựng máy tính rồi vội vàng rời khỏi chỗ ở. Chìa khóa của căn nhà thì giao cho Betty, cậu gọi một cuộc điện thoại cho chị gái của Betty, Byron, rồi mới ngồi trên xe của Betty tới nhà ga. Betty giúp cậu đặt vé đi tàu hỏa đến Leon. Ngồi trên xe, Lâm Vô Ý lòng nóng như lửa đốt đang hối hận vì mình không sống ở Leon hay Paris. Provence rất đẹp, nhưng không thể đi thẳng đến Hongkong.

Đợi ở nhà ga một giờ, Lâm Vô Ý đã ngồi trên tàu hỏa đi Leon. Betty giúp cậu đặt vé máy bay, là chuyến bay vào trưa ngày hôm sau, Lâm Vô Ý phải ở Leon một buổi tối. Betty rất cẩn thận, sau khi đặt vé máy bay cho cậu xong còn lên mạng giúp cậu thuê khách sạn ở gần sân bay. Cô biết Lâm Vô Ý không có tâm tình thuận tiện dạo chơi ở Leon.

Gần đây cho dù là tin tức ở Hongkong hay là tạp chí bát quái đều đăng tin đại gia ở Hongkong, Lâm Chính Huy bệnh nặng phải nằm viện. Cũng vì Lâm Chính Huy nằm viện, “scandal” con trai nhỏ của Lâm gia, Lâm Vô Ý, của bảy năm trước cũng bị người ta đào ra một lần nữa. Lâm Chính Huy là một nhân vật giàu có mang sắc thái truyền kỳ của Hongkong. Ông từ một người nhập cư trái phép ở dưới tầng lớp thấp nhất đã phấn đấu trở thành nhân vật số một, số hai trong giới kinh doanh của Hongkong. Ông không phải là người giàu nhất Hongkong, nhưng tài phú của ông thì ngay cả nhà giàu nhất cũng không thể coi thường. Tài sản của ông trải rộng khắp Hongkong và vùng hải ngoại, ông cũng có giao tình rất tốt với chính phủ nội địa. Cùng thời đại với ông, những người đàn ông có tiền có thế đều có vợ lớn vợ bé trên khắp Hongkong. Thế nhưng Lâm Chính Huy lại bất ly bất khí người vợ kết tóc, thậm chí sau khi vợ mất vì bệnh tật ông cũng không tái giá, cũng coi như là khác loài trong xã hội thượng lưu của Hongkong.

Nhưng phẩm chất đặc biệt đến mức khác loài đó của ông đã bị phá vỡ khi ông 59 tuổi. Lâm Chính Huy gây vang dội khắp Hongkong rơi vào bể tình với nữ sinh Giang Y Viện năm đó mới 19 tuổi. Sau một năm, Giang Y Viện sinh cho ông một người con trai. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Tuổi tác hai người chênh lệch quá lớn, xa rời là chuyện không thể tránh khỏi. Khi con trai 5 tuổi, Giang Y Viện không kết hôn chính thức với Lâm Chính Huy mà đã rời khỏi Lâm Chính Huy, mang theo con trai của hai người, Lâm Vô Ý, sang nước Mỹ.

Năm Lâm Vô Ý 14 tuổi thì trở về Hongkong để sống cùng ba. Bốn năm sau, Lâm Vô Ý 18 tuổi lại rời khỏi ba, một mình sang Pháp học tập. Trong thời gian này, chỉ khi được nghỉ Lâm Vô Ý mới có thể quay về Hongkong. Vào năm Lâm Vô Ý 23 tuổi, cậu đi chơi ở Mỹ bất ngờ có scandal 3P. Sau đó, Lâm Vô Ý bị đuổi ra khỏi Lâm gia thì không còn về Hongkong nữa.

Hongkong. Lâm gia.

Bởi vì Lâm Chính Huy bị bệnh nặng, con cháu của Lâm Chính Huy đều có mặt ở đại trạch của Lâm gia. Không khí trong phòng khách khá nặng nề, bệnh tình của Lâm Chính Huy không chỉ ảnh hưởng đến cổ phần của công ty Lâm Thị mà cũng làm ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người trong Lâm gia. Tuy rằng khi Lâm Chính Huy ở nhà thì luôn là một đại gia trưởng có hơi nghiêm túc, nhưng không thể phủ nhận uy vọng của ông trong Lâm gia và địa vị trong lòng con cháu.

Lâm Chính Huy và người vợ duy nhất về mặt luật pháp có hai nam một nữ. Người con cả Lâm Chiếu Đông và con trai thứ Lâm Chiếu Vũ lần lượt đều quản lý một nửa giang sơn của xí nghiệp Lâm Thị. Con gái Lâm Chiếu Trinh được gả cho con trai cả Thẩm Văn của ông trùm thuyền vận, hiện giờ là một cổ đông trong xí nghiệp Thẩm Thị. Năm nay Lâm Chính Huy 90 tuổi, dường như ông bị cậu con trai nhỏ của mình chọc tức, đuổi cậu con ra khỏi nhà nên mới có quyết định như vậy. Có lẽ không muốn khi còn sống phải nhìn cảnh các con tranh chấp gia sản, cho nên đơn giản là cho mỗi người một nửa, cũng chẳng khác gì tuyên cáo tước đoạt quyền thừa kế gia sản của cậu con trai nhỏ. Về chuyện người cha công bằng như vậy, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ tương đối vừa lòng, lúc trước có sự tồn tại của người em trai cùng cha khác mẹ, hai người không phải không có những phê bình kín đáo. Hiện giờ, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều qua tuổi sáu mươi, cả hai đều giao công việc cho con mình, họ chỉ xuất hiện ở công ty khi có cuộc họp của ban giám đốc.

Trong tên của con cái Lâm gia đều có chữ “Chiếu”, nhưng với cậu con trai kia, Lâm Chính Huy không tiếp tục dùng chữ “Chiếu” nữa mà đặt tên là Vô Ý. Giống như muốn nói đứa con này có được trong lúc vô ý, không đặt hy vọng gì nhiều. Có rất nhiều người đoán nguyên nhân thực sự khiến Giang Y Viện rời khỏi Lâm Chính Huy không phải là tuổi tác cách biệt của hai người, mà là Lâm Chính Huy không muốn thừa nhận địa vị của người con trai này trong gia tộc. Nhưng mặc cho người ngoài đoán thế nào, Lâm Chính Huy chưa bao giờ trả lời trực tiếp, bất quá cứ nhìn vào thái độ của ông với mẹ con Giang Y Viện thì có lẽ sự thật chính là vậy. Chuyện Lâm Vô Ý dây dưa với hai người ở trên đường có lẽ chính là kháng nghị, bất mãn với người cha này.

Trong phòng khách không có ai nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có những âm thanh uống trà. Là con trưởng, Lâm Chiếu Đông đặt chén xuống, nhìn về phía một phu nhân cúi đầu không nói, lên tiếng: “Dì Giang, chuyện của ba dì đã nói cho Vô Ý chưa?” Người mà ông hỏi chính là người đàn bà mà Lâm Chính Huy không chính thức cưới về, vừa gấp gáp trở về từ nước Mỹ – Giang Y Viện. Dựa theo tuổi tác, Giang Y Viện còn nhỏ hơn Lâm Chiếu Trinh năm tuổi, nhưng bà từng là người của Lâm Chính Huy. Xuất phát từ lòng tôn kính với người cha, ba người con của Lâm Chính Huy đều phải gọi bà là dì Giang.

Giang Y Viện ngẩng đầu, trên khuôn mặt trang nhã như tranh vẽ rõ ràng vì bệnh tình Lâm Chính Huy mà buồn bã. Năm nay bà đã năm mươi tuổi, vì được bảo dưỡng thích hợp và tâm tính tươi trẻ nên nhìn bà ước chừng phải ít hơn mười tuổi so với tuổi thật. Sau khi Giang Y Viện rời khỏi Lâm Chính Huy thì định cư ở nước Mỹ, nhưng hàng năm vẫn sẽ về Hongkong vài lần. Bà vẫn chưa kết hôn, nhưng bạn trai thì chưa bao giờ thiếu, trước mắt đang gặp gỡ khá ổn định với một người Đức. Lần này bà về Hongkong một mình, không có bạn trai đi cùng.

Giang Y Viện trả lời: “Tôi đã gọi điện thoại. Vô Ý nói sẽ lập tức về.”

Lâm Chiếu Đông gật đầu, phòng khách lại lâm vào trầm mặc. Năm nay Lâm Chiếu Đông đã 63 tuổi, còn Lâm Vô Ý mới chỉ vừa 30, dựa vào tuổi tác thì ba anh em Lâm gia đủ để làm cha mẹ Lâm Vô Ý. Cho nên đối với cậu em trai nhỏ trong nhà, Lâm Chiếu Đông thực sự không biết phải ở chung với cậu thế nào, nhắc tới thì chỉ có xa lạ là nhiều. Không chỉ có Lâm Chiếu Đông, cảm giác duy nhất của người trong Lâm gia với Lâm Vô Ý chính là người này có quan hệ huyết thống với họ, không hơn.

Lúc này đã là 9 giờ tối, Giang Y Viện đứng lên nói: “Tôi về khách sạn. Ngày mai tôi sẽ từ khách sạn đến thẳng bệnh viện.”

Lâm Chiếu Đông gọi quản gia, để ông ta gọi lái xe đưa Giang Y Viện về khách sạn. Giang Y Viện đã sớm không còn là người của Lâm Chính Huy, lại đang có bạn trai, không thích hợp ở Lâm gia.

Giang Y Viện đi rồi, Lâm Chiếu Trinh cũng về cùng chồng, con trai và con gái. Họ phải về Thẩm gia. Sau khi họ về, con cả của Lâm Chiếu Đông, Lâm Vu Chi đứng dậy nói: “Sáng mai công ty có hội nghị quan trọng, con về nhà riêng. Xong việc con sẽ đến bệnh viện.”

Lâm Chiếu Đông gật đầu.

Tiếp đó, Lâm Vu Hồng, con trai cả của Lâm Chiếu Vũ cũng đứng lên nói: “Ngày mai con có hợp đồng quan trọng phải ký, khoảng giữa trưa sẽ đến bệnh viện.”

Lâm Chiếu Đông có chút mệt mỏi, nói: “Đi đi. Tuy rằng ông nội bệnh nặng, nhưng ông không muốn thấy các con buông bỏ chuyện công việc. Bất quá gần đây các con cũng đừng sắp xếp chuyện gì khác ngoài công việc.”

Hai người gật đầu. Con trai thứ hai của Lâm Chiếu Vũ, Lâm Vu Chu nói: “Con lạ giường, tối nay vẫn về nhà ngủ. Ngày mai con sẽ đến bệnh viện ngay.”

“Đi đi.”

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều rời đi, cô con gái duy nhất đồng lứa với ba người kia của Lâm gia, con gái thứ của Lâm Chiếu Đông, Lâm Vu Huệ ở lại với ba mẹ và chú hai. Hiện nay Lâm Vu Huệ quản lý quỹ từ thiện của xí nghiệp Lâm Thị, là một cô gái mạnh mẽ nhưng cũng hiền lành và nhiệt tình.

Lâm gia không có người yếu, nếu muốn nói, Lâm Vô Ý cũng coi như là người yếu của Lâm gia. Cậu không học thương nghiệp theo yêu cầu của Lâm Chính Huy, mà là chạy đến Pháp lấy bằng thạc sĩ văn học, đến nỗi cậu làm việc gì ở nước Pháp, ngoại trừ Lâm Chính Huy ra, người của Lâm gia không có ai biết, và cũng không có ai quan tâm.

Bọn trẻ đều đi cả rồi, Lâm Chiếu Đông vỗ vai con gái, ý bảo cô lên lầu. Lâm Vu Huệ rất biết hiểu ý người khác, rót trà cho ba và chú hai xong thì lên lầu cùng mẹ và thím. Hai anh em Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cầm chén trà, đồng thời uống một ngụm. Bởi vì có người cha luôn chú ý đến nên quan hệ giữa hai anh em cũng coi như hòa thuận, con của hai người không có xung đột quá lớn về mặt lợi ích nên ở chung với nhau cũng khá hòa hợp. Hiện giờ, cha già bệnh nặng, hai anh em đều bước vào tuổi già cũng có những tâm sự muốn nói.