Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 32: Bóng lưng



- Giống như bà nói, vườn hoa là của mẹ tôi để lại cho tôi, đương nhiên là thuộc về tôi, căn nhà này còn muốn tôi nói sao? - Duy Nhất nhìn Trương Mỹ Lệ không cam lòng, nhẹ nhàng nói.

- Mày . . . . . , tóm lại chính là không thể chuyển cho mày. - Trương Mỹ Lệ bị Duy Nhất một chân đạp xuống, nhưng lại không muốn buông tha, vì vậy nói.

- Như vậy nếu, tôi đi đây, chuyện của các người, tự các người giải quyết đi!

- Khoang, nói chuyện đã, chúng tôi có thể đồng ý, chỉ là, ngày mai mày nhất định phải đi gặp người kia cùng tao. - Hách Chấn Tân đột nhiên ra tiếng nói với Duy Nhất vừa mới nâng lên chân lên chuẩn bị đi.

- Ông xã . . . . . - Trương Mỹ Lệ không dám tin, nhìn Hách Chấn Tân tức giận hô to. Tại sao ông có thể đồng ý đem vườn hoa trả lại cho con nhỏ đó?

Hách Chấn Tân nghe được tiếng la của bà, liền trừng mắt nhìn bà như muốn bảo bà yên tâm, tiếp theo sau đó đối với Duy Nhất nói:

- Nhưng bắt đầu từ hôm nay, mày phải ở nơi này, cho đến ngày kết hôn xong mới được đi,

- Được, chẳng qua vào cái ngày tôi kết hôn, các người phải ký tên vào thỏa thuận kia, sau đó dọn đi khỏi nơi này, nếu không tôi không lấy. - Duy Nhất dừng một chút nói, mới vừa rồi Hách Chấn Tân đối với Trương Mỹ Lệ nháy mắt một cái, cô không thể không thấy, mặc dù cô không biết ông ta đang định giở trò quỷ gì, nhưng cô nhất định phải cẩn thận hơn.

- Được - Hách Chấn Tân sảng khoái đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, con nhỏ kia muốn đấu với ông không dễ vậy đâu.

Duy Nhất cười nhạo một tiếng xoay người lên lầu, trong nháy mắt vừa xoay người thì nụ cười trên mặt liền xụ xuống. Vốn tưởng rằng khi thật sự đối mặt với ba, lòng của cô sẽ không có cảm giác, lại không ngờ khi nghe ông nói những lời vô tình kia, lòng của cô lại đau thương đến thế.

Đi tới trước cửa phòng ngủ chính trước kia của mình, Duy Nhất hít một hơi thật sâu.

Hiện tại ông thiếu nợ rất nhiều, cô đã sớm biết, tin tức mỗi ngày trên TV trong đều nói qua, cô muốn không biết cũng khó khăn. Chỉ là cô không ngờ, ông ta sẽ vì tiền lại một lần nữa bán đứng cô, chỉ vì đổi lấy cả nhà bọn họ có thể sống tốt. Xong chưa? Cứ coi như là cô đang trả sạch cho ông ta ân tình ông ta ban cho cô mạng sống này? Từ nay về sau, chuyện của ông không có quan hệ gì với cô nữa rồi, không cần quan tâm.

Ba người nhà Trương Mỹ Lệ nhìn nhau một cái, không biết Duy Nhất lên lầu rốt cuộc muốn làm gì, vì vậy cũng cùng nhau theo tới.

- Tôi muốn ở căn phòng này, xin đem các đồ đạc thuộc về các người chuyển ra đi - Duy Nhất đẩy cửa đi vào, nhìn bên trong căn phòng là một không gian xa lạ liền nói với ba người kia.

- Này, mày đừng có quá đáng như thế, để cho mày ở lại, đã là nhân từ với mày lắm rồi, dù sao chỗ này vẫn còn là nhà của tao, chưa tới phiên mày tới quơ chân múa tay. - Hách Mị Nhi nghe nói như thế lập tức vọt vào căn phòng rống giận với Duy Nhất, mặc dù cô đang rống nhưng vẫn không dám tới quá gần Duy Nhất.

- Hả? Xem ra các người rất không có thành ý, vậy thì tốt, tôi đi, sẽ không quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của các người nữa - Duy Nhất nói qua xoay người lại.

- Không, chờ một chút, chúng tôi lập tức mang đi - Hách Chấn Tân một tay bịt miệng Hách Mị Nhi, lấy lòng đối với Duy Nhất nói, ông sợ con gái bảo bối của mình chọc giận Duy Nhất, cô sẽ rời đi thật.

- Xin mau chút - Duy Nhất nói xong rời phòng đi xuống lầu.

- Tại sao anh đồng ý với nó, vườn hoa cùng căn nhà tất cả đều cho nó, về sau chúng ta phải sống thế nào? - Khi Duy Nhất đi xuống lầu, Trương Mỹ Lệ liền xoay người chất vấn chồng mình.

- Hư. . . . . . , đừng để cho nó nghe được. - Hách Chấn Tân một tay ngăn chận miệng củaTrương Mỹ Lệ, đem bà cùng Hách Mị Nhi kéo vào một căn phòng khác, đóng cửa lại.

- Các người không biết cái gì cả. Tôi nói những lời đó chỉ là để ổn định cô ta trước thôi, chúng ta đã nói chuyện này cần phải thời gian chuẩn bị, thời gian ngắn kết thúc không thành, kéo dài tới ngày nó lập gia đình. Nơi này còn không phải vẫn là của chúng ta sao, đến lúc đó nó muốn đổi ý cũng muộn, không phải sao? - Hách Chấn Tân nhỏ giọng nói.

- Ha ha. . . . . . Chồng em có khác. - Trương Mỹ Lệ hiểu ý gật đầu liên tục, vỗ vai chồng mình một cái rồi nói. Hách Mị Nhi cũng bừng tỉnh, hiểu ra lập tức cười. Cô phải công nhận, làm sao ba có thể sẽ đem tất cả để lại cho cái con nhỏ kia.

- Cho nên nói, chúng ta bây giờ quan trọng nhất chính là đem nó để ở nơi này, đừng làm cho nó bỏ chạy. Hiện tại nó nói gì chúng ta đều đồng ý, chuyện sau này, còn không phải là chúng ta định đoạt sao? - Hách Chấn Tân nói tính toán của mình ra. Thấy hai mẹ con đều gật đầu đồng ý, vì vậy còn nói - Vậy còn chờ gì, hiện tại liền làm đi.

- Đúng, đúng, đúng, bây giờ chúng ta nên làm như vậy. -Trương Mỹ Lệ nghe lời nói của chồng, lập tức lôi kéo con gái bắt đầu đi dọn dẹp quần áo.

Duy Nhất nghe trên lầu vang lên tiếng lách ca lách cách, xoay người ngồi vào ghế sa lon, mặc dù cô không biết vì sao bọn họ lại vui vẻ nghe lời cô như vậy, nhưng nơi này nhất định sẽ có âm mưu, chỉ là, hiện tại cô cũng không phải cô gái năm đó, không phải đứa bé ngu ngơ dễ dàng tin tưởng người khác, nghĩ lừa cô chỉ sợ không có dễ dàng như vậy mà thôi.

Hơn nửa ngày sau, Hách Chấn Tân cùng hai người kia cuối cùng cũng dọn hết đồ ra khỏi căn phòng đó, mồ hôi dầm dề đi tới trước mặt Duy Nhất, xoa xoa mồ hôi trên mặt nói: - Xong rồi, đồ của chúng tôi đã chuyển ra, cô có thể lên đi rồi.

Duy Nhất cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, nhấc chân liền lên lâu.

- Thôi đi, kiêu ngạo cái gì, sớm muộn cũng có một ngày sẽ cho cô chịu đựng tất cả. - Hách Mị Nhi nhìn bóng lưng Duy Nhất đi lên lầu, hung hăng nói. Nghĩ đến ác ma giết người không chớp mắt trong truyền thuyết kia, cô cười đến hả giận, đợi Duy Nhất gả cho người đàn ông đó, xem nó có thể lớn lối như vậy hay không?.

- Nơi này còn có một thứ đồ, mời các người đem nó dọn đi ra. - Đang lúc Hách Mị Nhi vừa định cười to, trên lầu đột nhiên truyền đến một cái âm thanh lạnh lùng cắt đứt nụ cười của cô, làm cô sợ đến thiếu chút nữa chết đứng. Không ngừng ho khan, mặt kìm nén đỏ bừng.

Hách Chấn Tân hoài nghi đi lên lầu, nhìn một chút cả căn phòng, bên trong trừ một giường lớn ra, chẳng còn gì nữa, đâu còn có đồ vật gì đâu.

- Mang cái gì ra?

- Giường.

- Giường mang đi, vậy ngủ ở đâu? - Hách Chấn Tân hỏi, cô gái kia thật đúng là cổ quái.

- Mang. - Duy Nhất không trả lời câu hỏi của ông, chỉ là nhẹ nhàng mở miệng nói, cô không cần nơi này lưu lại bất cứ thứ gì thuộc về bọn họ.

- Được - Hách Chấn Tân gọi Trương Mỹ Lệ tới, cùng ông khiên cái giường lớn kia đi ra ngoài. Vốn là bọn họ có ý tốt muốn để lại cái giường này cho cô, nếu cô không cảm kích vậy càng tốt, ông liền mang đi để cho cô không có cái gì sử dụng cả. Giường mang đi, lần này cả căn phòng trống rỗng thật không còn có bất cứ vật gì.

Duy Nhất đứng giữa căn phòng trống rỗng, nhấc chân đi một bước trong phòng liền vang lên tiếng bước chân vọng lại, nghe tiếng bước chân rầu rĩ, cô nhẹ nhàng cười, cười đến khổ sở.

Mẹ, con đã trở về. Về sau nơi này vĩnh viễn thuộc về chúng ta, sẽ không bao giờ để cho ai khác đến quấy rầy mẹ nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai không đợi Duy Nhất rời giường, vừa hửng sáng Hách Chấn Tân đã đến ngay tại cửa phòng giục cô nhanh lên một chút thức dậy.

Ngày hôm qua sau khi Hách Chân Tân cùng mẹ con kia về phòng của bọn họ, cô đã trở về vườn hoa đem hành lý mình đến đây, ở trong đó trừ đồ dùng hằng ngày ra, còn có một chiếc giường đơn giản. Đây chính là toàn bộ gia sản của cô rồi.

Duy Nhất giương mắt nhìn một chút ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng lên, thong thả ung dung bước đi, chính mình thu dọn mọi thứ, rồi rửa mặt xong mới chậm rãi đi ra khỏi phòng. Mới ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy vợ chồng Hách Thị đang đứng chờ cô ở cửa.

- Thế nào chậm như vậy? - Trương Mỹ Lệ liếc mắt nhìn Duy Nhất, bất mãn nói.

- Đi thôi - Duy Nhất giống như không có nghe được lời của bà ta..., cô đi thẳng tới trước mặt Hách Chấn Tân, ném một câu nói liền đi ra ngoài. Hách Chấn Tân nhìn bóng dáng Duy Nhất đã sớm đi ra lập tức đuổi theo, mà Trương Mỹ Lệ chỉ có thể căn hận nhìn cái mặt không muốn nhìn đó đi ra ngoài.

Duy Nhất yên lặng đi theo phía sau Hách Chấn Tân, cô không biết ông muốn mang cô tới nơi nào, nhưng cô cũng biết, có lẽ bắt đầu từ hôm nay cô liền mất đi tự do, nhưng không sao, chỉ cần có thể giữ được vườn hoa của mẹ là tốt.

- Thư ký Phương, chúng tôi tới rồi. - Xa xa Hách Chấn Tân liền thấy người lần trước tiếp đãi ông, vội vàng nghênh đón.

- Nhanh lên một chút đi, các người đã làm trễ nãi thời gian rất lâu rồi. – Thư ký Phương liếc mắt nhìn Hách Chấn Tân đi tới cau mày nói.

- Dạ, dạ, dạ. - Hách chấn Tân vội vàng khom lưng gật đầu, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc Duy Nhất đang đi theo phía sau ông, đều tại con nhỏ đáng chết này, nếu không phải là cô quá chậm, ông cũng không trở thành kẻ làm trễ nãi thời gian, chịu người khác chửi mắng.

Phương Lập Được nhìn một chút cô gái trẻ đang đi theo Hách Chấn Tân tới, xoay người cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Duy Nhất cùng Hách Chấn Tân đi theo phía sau lưng anh, thấy anh đi tới trước một cánh cửa gõ lên cửa hai cái, nghe được bên trong hồi âm liền đẩy cửa đi vào, Duy Nhất cũng đi theo phía sau bọn họ.

Duy Nhất đi vào, liền nhìn đến một người con trai đưa lưng về phía bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe bọn họ đi vào cũng không có ra tiếng, như cũ duy trì sự lạnh lẽo, không nhúc nhích.

Anh ta một đầu tóc ngắn dưới ánh mặt trời phát ra một thứ ánh sáng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi tựa như một khối sắt thép bình thường đứng nghiêm trang, giống như bất cứ lực lượng nào cũng không thể phá hủy được anh ta, chung quanh anh tản ra trận khí lạnh, làm cho người ta không dám đến gần.

Duy Nhất thấy cái bóng lưng này chợt bưng kín tim, không biết vì sao, cô nhìn thấy cái bóng dáng này trong lòng đột nhiên có một hồi khó chịu, tâm đột nhiên có loại muốn đập thực nhanh, loại cảm giác đó để cho cô trầm mặc đến không thể thở nổi.