Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 47: Ma chưởng





“Các anh buông tôi ra! !” Tiểu Thi liều mạng giãy giụa.

Nhưng bọn họ lại không để ý đến cô, càng giãy giụa thì bon chúng càng thêm giở trò “Lão đại hàng mới mẻ như vậy chúng ta không nếm thử có phải rất đáng tiếc hay không !”

“Anh hiểu cái P.(*) Như vậy mới có thể lấy lòng giá tiền!” Được gọi là lão đại người đàn ông đem đôi tay Tiểu Thi trói chặt đằng sau lưng nhét vào một xe tải rách nát.(* là một câu chửi tục nhé)

Ba người đàn ông điều khiển xe đi được không bao xa liền đi tới một cái nhà bỏ hoang đã lâu. Hai người người đàn ông cao to đi ở phía trước, người đàn ông nhỏ hơn một chút khiêng Tiểu Thi theo ở phía sau.

“Thứ Vị lão đại hàng mới đến!” Người đàn ông cao chỉ vào Tiểu Thi bỉ ổi mà cười .

Tiểu Thi ngẩng đầu chỉ thấy cái được gọi là Thứ Vị lão đại là một người đàn ông khắp toàn hình xăm. Trong lòng liền lạnh lẽo lần này xem ra là chết chắc.

“Con bé này có gia thế như thế nào? Sẽ không mang đến phiền toái gì cho chúng ta chứ?” Thứ Vị hỏi.

“Tuyệt đối sẽ không lão đại ngài yên tâm. Con bé này chúng tôi theo dõi nửa ngày cô ta tìm đường khắp không rõ hơn nữa không lái xe xịn, ngoại hình giống nhân viên! Sẽ không có người tìm!”

“Ưmh ưmh! !” Tiểu Thi vừa nghe hắn nói như vậy lập tức ưmh ưmh kêu loạn.

“Mang vào đi!” Thứ Vị ý bảo chúng nhận lấy Tiểu Thi liền đem một xấp tiền cho người đàn ông cao đó.

Ba người đàn ông cầm tiền nghênh ngang rời đi Tiểu Thi bị dọa sợ đến mực mặt không còn một giọt máu.

“Lão đại hiện tại chúng tôi vừa vặn thiếu một quả thận nguyên và một trái tim” bên cạnh nịnh hót mà cười cười, Tiểu Thi vừa nghe hắn nói như vậy càng thêm bị sợ đến gan mật đều vỡ mới vừa rồi cô còn tưởng rằng đem cô bán ở kĩ viện đi thì cô còn có một tia cơ hội để sống nhưng hiện tại xem ra cô là rơi vào bộ máy ma chưởng trục lợi ở dưới đất rồi.

“Ưmh ưmh ưmh…” Tiểu Thi khóc rống lên ..ai tới… cứu …cứu cô! Cầu Cầu…. cô…. Cầu Cầu vẫn còn ở nhà trẻ… cô chết Cầu Cầu làm thế nào!

Mang vào! Mấy người mang Tiểu Thi đi, bỏ vào một gian trống trải ẩn núp dưới đất. Máu tanh gay mũi và mùi hôi chua đập vào mặt, Tiểu Thi nhìn thấy khắp nơi đều là những vết máu loang lổ và một vài người khác . Mấy người mặc áo khoác trắng giống như đã sớm chờ đợi tại nơi đó trong tay là đao phẫu thuật sáng loáng.

Mười phút đã qua Trác Minh Liệt còn đang đợi hồi báo anh đã không ngồi yên. Lại một lần nữa lấy ra điện thoại di động.

“A Quỷ như thế nào! Người tìm được không!”

“Tổng giám đốc tạm thời không tìm được nhưng mà tôi đã có đầu mối!”

Cúp điện thoại Trác Minh Liệt phát hiện trời đã sớm tối. Anh cầm áo khoác lên dựa vào hàng lang đi ra ngoài.

Mấy người mặc áo khoác trắng bắt đầu lấy bộ máy chuẩn bị, mồ hôi từng giọt lớn đã treo đầy trên gương mặt Tiểu Thi. Chợt cô nhân lúc người ta không để ý đứng lên liều mình bỏ chạy.

“Bắt lấy cô ta, cô ta muốn bỏ chạy! !” Vài người đúng ở cửa lập tức đuổi theo. Tiểu Thi liều mạng mà chạy nhưng là gần trong gang tấc chỗ ra làm thế nào chạy cũng chạy không tới. Tiểu Thi rốt cuộc bị bắt chặt giống như phản xa cô gấp há mồm cắn lấy cổ tay một người trong đó kết quả bọn họ trở tay một cái tát đánh cô hôn mê.

“Mẹ kiếp lại dám cắn tôi! Hôm nay tao nhất định phải mở màn tuyệt đối không để người trong sạch mà chết!” Bị cắn, người đàn ông đột nhiên tức giận xé tan quần áo Tiểu Thi ra .