Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 37: ảo giác



“Này Tiểu Thi tiểu thư cô cầm cái này đeo lên đi!” Phụ tá từ mang túi xách trong người lấy ra một bộ tóc giả đây là thứ mà anh mới vừa rồi đặc biệt đi mua cho tổng giám đốc để ngừa ngộ nhỡ bị chó săn theo dõi.



Còn tưởng rằng anh có cái gì cao chiêu ! Trác Minh Liệt cười lạnh.



“Này, tôi còn không nói là tôi đồng ý !” Tiểu Thi kháng nghị.



“Ngại Tiền thiếu? Này lại thêm 1000?”



“Anh cho rằng ai cũng cũng giống anh cái gì cũng dùng tiền để giải quyết! Các anh vì cái gì muốn đem Mộc Mộc giao cho tôi! Anh không sợ tôi đem nó bán hoặc là bắt đi sao!”



“Tên họ Thi Thi tuổi 23, người Canada gốc Hoa. Ba tháng trước theo một người đàn ông nhập cảnh. Nhưng vào nửa tháng trước người đàn ông kia đã rời đi hiện nay sống một mình với một đứa trẻ bốn tuổi ở đường số 63! Địa điểm công việc ở Thanh Thạch đường số 43 chức vụ chủ yếu là đưa hoa.” Trác Minh Liệt khoanh tay cười cười “Cô cho rằng tôi sẽ đem đứa bé giao ột người mà mình không biết rõ lai lịch sao?”



“Trác Minh Liệt, anh, tại sao anh có thể điều tra tôi!” Tiểu Thi giận dữ người đàn ông vô sỉ này rốt cuộc đã điều tra cô khi nào!



Tôi không rảnh nói với cô nhiều như vậy. Cô cũng thấy những tin tức bát quái gần đây bởi vì chuyện này cha mẹ tôi đã trở lại, tôi không muốn chuyện đó làm ảnh hưởng tới Mộc Mộc cho nên trước hết để cho nó tránh đi một chút.” Trác Minh Liệt đốt một điếu thuốc.



Tiểu Thi nhìn Mộc Mộc trong xe một chút đứa bé kia vẫn luôn gó chừng bên ngoài. “Được rồi tôi cũng chỉ là nể mặt Mộc Mộc!”



“Mẹ con không muốn Mộc Mộc tới” Vẫn luôn bị bỏ rơi Cầu Cầu rốt cuộc cũng tìm cơ hội nói chuyện. Vì vậy Trác Minh Liệt rốt cuộc cũng nhìn thấy nó



“Tiểu quỷ là cháu? ? Thật sự là cháu?” Trác Minh Liệt có chút kích động anh đã phái người tìm lâu như vậy cũng không tìm được nhưng vào lúc này lại có thẻ gặp được. Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn công.( rốt cuộc anh đến nhà trẻ bao lần để nhìn trời ah)



“Thật a. Thật sự là bé trai kia! !” Phụ tá cũng kích động.



“Các anh sao thế?” Tiểu Thi đem Cầu Cầu kéo ra phía sau.



“Tiểu muội cô phát tài rồi! !” Phụ tá giương nanh múa vuốt cộng thêm lời nói không mạch lạc “Tổng giám đốc chúng tôi, luôn một mực tìm đứa bé này làm người phát ngôn !”



“Cái gì, Các anh hay nhanh chóng đưa Mộc Mộc đến chúng tôi phải về nhà làm cơm tối không có rảnh nói đùa với các anh! !” Tiểu Thi nhận lấy tóc giả không nhịn được thúc giục.



“Tốt chuyện này mấy ngày nữa tôi lại tìm cô nói chuyện! !” Trác Minh Liệt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu “Cô hãy dẫn bọn nhỏ về nhà trước!”



Phụ tá đem Mộc Mộc dẫn ra ngoài giao cho Tiểu Thi.



“Mộc Mộc con trước hết hãy đến nhà cô ở một đêm ngày mai cha tới đón con!” Trác Minh Liệt vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.



Mộc Mộc không nói một lời nhìn Tiểu Thi một chút lại nhìn Trác Minh Liệt một chút trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.



“Mộc Mộc cùng ba gặp lại cô dẫn con về nhà rồi…” Mẹ con ba người đứng ở ven đường nhìn Trác Minh Liệt rời đi Tiểu Thi nắm Mộc Mộc tay chào. Giờ phút này cô mặc một cái áo màu hồng nhạt dệt kim hở cổ, trong gió đêm tóc dài dịu dàng đong đưa cả người cũng mềm nhũn ấm áp cực kỳ giống một người vợ dịu dàng. Cầu Cầu và Mộc Mộc đều mặc bộ đồng phục của nhà trẻ nhìn thật đáng yêu lại đẹp trai. Trời chiều dịu dàng bao phủ bọn họ xem ra vô cùng hài hòa tốt đẹp thật giống như một người mẹ trẻ tuổi dẫn hai đứa con trai Trác Minh Liệt mềm lòng một chút. Cảnh tượng như vậy đã từng rất nhiều lần xuất hiện tại trong giấc mơ của anh.