Vợ Tổng Tài Là Đầu Bếp

Chương 26



Editor bồ đào

“Tô Nguyên!” Chiêm Quốc Thông không biết người bạn già của mình nghĩ như thế nào, nhưng ông lại vô cùng sợ hãi, bởi vì đứng ngay trước mặt Liễu Đỗ Tiêu, nên không tiện nói thẳng, “Thiếu gia muốn ăn mì ông làm.”

Không phải ai cũng có thể thay thế!

Liễu Tô Nguyên thấy ông nóng nảy, trấn an nói, “Yên tâm đi, bản lĩnh làm mì của Đỗ Tiêu đã sớm vượt qua tôi, thiếu gia sẽ chỉ càng ăn càng nghiện, với quan hệ của hai ta, tôi còn muốn hại ông à?”

Nghe vậy, mắt của Chiêm Quốc Thông sáng ngời, “Thật là vậy à?”

Liễu Tô Nguyên cuộn bánh, nghiêng người liếc ông một cái, “Tôi lừa ông làm gì? Ông nếu là được ăn đồ ăn do Đỗ Tiêu làm, về sau liền sẽ không nhớ thương tay nghề của tôi nữa, đáng tiếc a……”

Ông kéo dài thanh âm, khơi lên lòng ham muốn của Chiêm Quốc Thông.


Chiêm Quốc Thông tò mò hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”

Liễu Tô Nguyên cười như không cười, “Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể được ăn đồ do Đỗ Tiêu nhà tôi làm, tôi đều không nỡ để con bé xuống bếp, hôm nay là nể mặt thiếu gia, ai ngờ, ông còn không cảm kích.”

Cháu gái mình vừa rồi cư nhiên bị ‘ ghét bỏ ’, ông thế nào cũng phải giúp xả giận.

Liễu Đỗ Tiêu như thế nào không hiểu? Trong lòng đồng thời ấm áp, lại cảm thấy buồn cười, xưa nay ông ngoại cùng Kiều gia gia cũng thích ở ngoài miệng đá xéo nhau vài cậu, nhưng không có như hiện tại cãi cùn như vậy, nhìn trong ánh mắt cô, là thay ông ngoại cảm thấy vui vẻ, khi ở Tử Thành, ông ngoại sống quá trầm mặc áp lực, phần lớn thời gian đều thích ngồi ngốc ở trong phòng, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi trở lại Đế Đô, toàn bộ con người đều trở nên khác biệt.

Mà cô, thích thay đổi như vậy.

Chiêm Quốc Thông cũng phản ứng kịp, lại không hề cảm thấy xấu hổ hay ảo não, mà vui tươi hớn hở đi tới, từ trong túi lấy ra một thứ, đưa cho Liễu Đỗ Tiêu, “Nha đầu, đây là quà gặp mặt gia gia tặng cháu.”

Chiêm Quốc Thông nghĩ đến bản thân con dâu còn chưa có, mà Tô Nguyên lại có cháu gái lớn như vậy, kia tư vị cũng là đủ chua xót.

Liễu Đỗ Tiêu nhìn vào tấm thiệp sáng lấp lánh, khi cô hơi sửng sờ, Liễu Tô Nguyên đã giúp cô nhận, trực tiếp bỏ vào trong tay cô, “Cầm đi, đây là thứ cháu nên được, tiếng gia gia kia cũng không phải là gọi suông?”

Lại về sau còn không chỉ như vậy, sau khi Chiêm Quốc Thông biết tài nấu nướng của cô, không thiếu được sẽ thường xuyên ‘ xin giúp đỡ ’, đương nhiên, Liễu Tô Nguyên cũng thấy vui mừng bởi vì, ông tuổi tác đã cao, năng lực hữu hạn, có thể giúp đỡ cô bao nhiêu đâu? Nhưng lão hữu không giống nhau, ông ở Yến gia nhiều năm, trong tay có lực lượng của riêng mình, ngay cả tầng lớp thượng lưu của Đế Đô, cũng có vài phần thể diện, càng là đừng nói, con ông hiện giờ là trợ lí cho thiếu gia, như thế, tương lai mới bảo vệ Đỗ Tiêu thật tốt.

Liễu Đỗ Tiêu không nghĩ nhiều như vậy, thấy ông ngoại cầm, liền chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, bỏ vào túi sườn váy, đối với Chiêm Quốc Thông nói tiếng cảm ơn, “Cảm ơn, Chiêm gia gia.”

Chiêm Quốc Thông giống như một con cáo già, cười đến ý vị thâm trường, “Đều là người trong nhà, không cần khách khí, gia gia về sau cũng sẽ không khách khí với cháu, nha đầu, ta nhưng chờ xem cháu thể hiện tài nấu ăn.”

“…… Được ạ.” Như thế nào lại tưởng tượng ra cảm giác sắp bị quấn lấy nhỉ? Không cho phép cô suy nghĩ sâu xa hơn, Chiêm Quốc Thông đã bắt đầu nhắc nhở cô đồ ăn thiếu gia không thích ăn, lại nói tiếp, vị thiếu gia khó hầu hạ này kì thật cũng không kén ăn, anh chỉ là bắt bẻ khẩu vị, gần như là nguyên liệu tự nhiên đều nằm trong phạm vi được chấp nhận, ngoại trừ tỏi, anh đối với nó có thể là ‘ căm thù đến tận xương tuỷ ’, phòng bị nó giống như phòng bị vũ khí sinh học.

Liễu Đỗ Tiêu nghe xong, hiểu ý cười, bởi vì cô cũng không thích tỏi, tuy rằng tỏi có rất nhiều chỗ tốt, càng là gia vị không thể thiếu trong đồ ăn, nhưng cô vẫn là tránh được nên tránh.

Không có lí do gì khác, cô đối với mùi tỏi thật sự không thể khen được.

Chiêm Quốc Thông vẫn thở dài, “Toàn bộ người Yến gia đều không dám ăn tỏi, lão gia tử trước kia rất thích ăn món tỏi giã thịt luộc a, hiện tại ngược lại, tên món ăn này cũng không thể nói, nếu thật sự thèm, phải ra bên ngoài ăn, sau khi ăn xong, cả ngày cũng chưa thể trở về……”


Liễu Tô Nguyên buồn cười nói tiếp, “Có thể khoa trương như vậy sao? Ăn xong rồi dùng trà diệp súc súc miệng không phải được rồi à?” trong những dịp trang trọng, thông thường tỏi không được làm gia vị, đây là vấn đề về lễ nghi, trong tầng lớp thượng lưu phần lớn mọi người đều cho rằng tỏi chỉ dành cho kẻ bất tài, bất quá, Yến gia lão gia tử hết lần này đến lần khác yêu tha thiết, cái gì người ái mộ tôm hấp tỏi, cà tím om tỏi, đặc biệt nước ăn sủi cảo chế biến ngày mùng tám tháng chạp phải có tỏi……

Chiêm Quốc Thông không tán thành người bạn cũ của mình liền thở dài nặng nề: “Ông cảm thấy ta nói ngoa à? Ta thực ra chỉ hi vọng tiểu thiếu gia đối với mọi người bao dung hơn , nhưng trên thực tế, trên dưới người Yến gia ngày cả chữ tỏi cũng không thể tùy tiện nói ra ngoài.”

Liễu Tô Nguyên vẫn là không thể hiểu được nỗi “ đau khổ của ông’, cười nói, “Được rồi, đừng ở sau lưng cứ nói xấu thiếu gia nữa, ở Yến gia ăn không được, đợi chút nữa ở chỗ ta ăn no là được chứ gì?”

Chiêm Quốc Thông tức khắc vẻ mặt kinh hỉ, nhưng mà một giây kế tiếp lại biến thành sợ hãi, “Nếu thế tôi còn có thể trở về Yến gia được à? Thiếu gia sẽ không coi tôi là lựu đạn khủng bố mà ném ra ngoài chứ?”

Thấy ông càng nói càng không đáng tin cậy, Liễu Tô Nguyên lắc đầu, đem bánh bao gói chắc để vào trong lồng, sau khi bật bếp lên, liền bưng đồ ăn sáng ra ngoài, “Đói bụng rồi nhỉ? Ăn trước, sau khi nước sôi, bảy tám phút là có thể ra nồi.”

Bốn món ăn phụ, đậu phộng dấm muối, dưa chuột nộm, măng tre đỏ, sang tam ti, đều là món ăn bình dân tuy nhiên, lại làm Chiêm Quốc Thông quá mức kích động, chỉ nghe mùi vị, liền khiến ông nhớ lại năm đó.

Gấp không chờ nổi ngồi xuống, bắt đầu ăn, chiếc đũa không ngừng lên xuống, còn nói Liễu Tô Nguyên rót cho mình một ly rượu đế, sáng sớm như vậy liền thích uống rồi, cái gì hình tượng đại quản gia nghiêm túc đứng đắn, giờ khắc này không còn sót lại chút gì.

Liễu Tô Nguyên không thể không khuyên nhủ, “Ông ăn chậm một chút, còn có bánh bao nữa.”

Chiêm Quốc Thông ăn đến hốc mắt đều có điểm ê ẩm, vì không muốn quá mất mặt, cố gắng nhịn, chỉ là giọng nói vẫn mang theo vài phần run rẩy, “Hai mươi năm, Tô Nguyên, cái hương vị này tôi nhớ thương hơn hai mươi năm rồi, ngày hôm nay xem như được ăn rồi, năm đó Vương Bảo Xuyến ở trong nhà hầm lạnh lẽo cũng bất quá mới mười tám năm mà thôi, tôi so với nàng ta còn dày vò hơn hai năm a……”

Liễu Tô Nguyên bật cười, “Càng nói càng xàm, mới uống có tý rượu đã say như vậy rồi?”

“Không phải lời say, Tô Nguyên này, những lời này của ta đều xuất phát từ đáy lòng, năm đó, ông cũng thật là nhẫn tâm, nói đi là đi, phẩm giá của đầu bếp Yến gia, so đầu bếp của đông phương gia đều cao hơn một cái đầu, sao ông có thể từ bỏ chứ?”

Đều nói uống rượu nhiều, liền cái gì cũng đều thổ lộ ra bên ngoài, nhưng ăn quá ngon, người cũng sẽ say mê, chút chuyện nghẹn ở trong lòng nhiều năm nay, đều như là quản không được, một lời đều nói ra hết.

Liễu Tô Nguyên còn có thể nói gì nữa? Bồi ông nhấp một ngụm, cũng chỉ nói có một câu, “Một lời khó nói hết!”