Vô Tận Kiếm Vực

Chương 48: Quyết định



-“Cái gì? Ngươi đã có Linh thú đồng bạn.”

Trước mặt Vân Phàm là Vương lão sư đang cực kỳ bất ngờ, từ khi hắn quay lại thế giới hiện thực đã lập tức liên hệ nói rõ mọi chuyện với ngài ấy ngay.

-“Viện trưởng đã nói trường hợp của ngươi cực kì đặc biệt thậm chí còn chưa hề học tập hay đến qua Thất linh giới mà, chẳng lẽ là Huyết thú khế ước?”.

Lắc đầu, Vân Phàm đã giải thích không biết bao nhiêu lần mình đến đây là xin ý kiến chứ mọi chuyện hắn điều dốt đặc cái mai mà.

-“Được rồi, nếu thế thì chỉ còn con đường duy nhất là đút lại Tâm khung thôi.”

Rơi vào trầm mặt, theo lý thuyết Huyết tộc và Huyết thú vốn dĩ không thể ký kết khế ước, bởi vì trong quá trình đó chỉ cần một bên chủ động phản lại thì lập tức người kia sẽ dễ dàng bị tấn công giết chết.

Chỉ có Linh thú là khác, chúng vừa khác vọng ra ngoài vừa không thể tấn công ngược, nếu đã thừa nhận bạn cả hai chính là đồng bọn.

Vân Phàm thì bó tay, thậm chí hắn chắc chắn là được một Huyết thú nào đó chủ động ký kết trong vô thức, nó là con gì?

-“Đệ tử cần thêm thời gian suy nghĩ chút ạ”

Liếc mắt quan sát Vương Ngôn lão sư từ tốn nói:

-“Mọi chuyện luôn có hai mặt, ở đây quyết tâm và mù quán chỉ sai lệch nhau một ý nghĩ thôi.”

Đúng vậy, trong lòng Vân Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, kỳ ngộ chính là thứ cốt lỗi xây dựng con đường cường giả của hắn.

Vương Ngôn ngâm nga tiếp một câu mới bỏ đi:

-“Cường giả là những người nắm lên được bỏ xuống được.”

Đứng hình Vân Phàm ngẫng đầu nhìn bóng đen đang dần biến mất, đây là chuyện gì? Mình trước giờ chẳng lẽ đã quá sa đọa, ảo tưởng rằng bản thân mang trong người aura nhân vật chính sao?

Quả thật hắn luôn vững tin điều này, ở những lúc cần quyết định nhất may mắn sẽ tự đến sao?

Không phải… đây là bản tâm ý chí, Vân Phàm thở phào, thiếu chút nữa hắn đọa lạc vào tâm ma, con đường tu luyện thực sự khủng bố, bất cứ khi nào cũng sẽ dễ dàng luân hãm.

Điều hắn phải làm là học tập, còn chính mình phải tin tưởng chính mình, xiết chặc nắm tay Vân Phàm nhìn về phía dòng thác thì thào: “Buông xuống được… tại sao không?”

-ka là dãy phân cách-----

[ Lớp lý giải võ kỹ ]

-“Hiếm thấy à, vô địch cúp khóa đại thần hôm nay trở lại rồi.”

Cao Khoa đang đưa tay kéo bả vai Vân Phàm vừa vổ vừa cười nói.

Đúng vậy, sau một chuỗi dài hơn hai tháng trốn tiết Vân Phàm đã trở lại với cuộc sống học đường của mình, mục tiêu tiếp theo của hắn là ngộ đồ hình võ kĩ đúc lại Tâm khung.

Một đêm suy nghĩ đây cũng là một cách đánh lại căn cơ tốt nhất, cũng như quá nhiều thường thức hắn còn không biết nữa là.

Vân Phàm: “Thôi được rồi lão tam, ka là được chính học viện viết giấy xin nghĩ thay đấy, lúc ta vắng lớp học có biến hóa gì không.”

Hời hợt lão tam khinh bỉ nói:

-“Ngươi thì đi cũng có bao giờ quan tâm xung quanh, tính tới hiện bây giờ đã có thêm hai mươi ba người bước vào Tạo hình cảnh.”

Bất ngờ vì số lượng Vân Phàm bậc thốt:

-“Cái gì, nhiều như vậy sao?”

-“Tất nhiên, đây là đặc cấp ban mà, ta dám chắc đến giữa kì sẽ không dưới trăm người đột phá, không thấy ka cũng đến Bán bộ cảnh rồi sao, có chăng ở lại năm nay còn mỗi mình lão đại thôi, kaka…”.

Bên cạnh nghe thấy, lão đại giận dữ quát:

-“Lão tam ngươi lại ngứa da nữa sao, có tin ta mướn người xử không.”

Tỉnh bơ Cao Khoa đáp:

-“Hắc hắc… với tình báo của ka, chỉ cần ngươi sau lưng vừa thuê thì ka sẽ lập tức trả giá gấp đôi mua lại.”

Tiền Đa Đa chỉ tay hâm dọa nhưng vẫn không làm gì được, Vân Phàm thấy hắn bị dồn vào vách tường liền đưa tay ra dấu.

Hiểu ý Lão đại âm hiểm cười:

-“Mang danh lão đại thì sau lại tính kế ngươi, mướn thì trước mặt cũng được rồi.”

Nói xong lại quay người nói:

-“Lão tứ nghe nói ngươi đang tự nghiên cứu Luyện khí sao, ta cũng trùng hợp có bản bút ký của Diệp lão đây.”

Vừa nghe hai chữ Diệp lão hai mắt Vân Thiên tỏa sáng, đây là hàng thật giá thật Cao cấp luyện khí sư ak, từng đã chế tác được hoàn mỹ Tử tinh vũ khí.

Như hiểu ra cái gì đó trong cái chớp mắt gian xảo của Lão đại, hắn nhanh tay cầm lấy bỏ vào người, đồng thời quay sang nhìn Cao Khoa từ tốn nói:

-“Sẽ không đau lắm đâu, ta sẽ chừa mặt ngươi ra không như hôm kia.”

Lão Tam biến sắc, nữa ak, vài bữa trước hắn vừa bị Lão nhị hãm hại xong mà?

Ngữa mặt lên trời như tiếc hận hỏi thiên: “Ta đã làm gì sai.”

Đùng… sấm chớp giữa trời quang như có tiếng đáp lại: “Tự tìm đường chết tất tru”.

Phốc… Cao Khoa ra dáng ôm ngực phun máu, cả ba tên động bọn cười rộ lên: “Đáng”.

Buổi học vẫn tiến hành như cũ, lão sư sẽ chỉ phương hướng sau đó là dùng lấy nhiều thành quen, giảng giải ngộ là cái gì, dù khó hiểu như kết hợp với suy nghĩ của chính mình tốc độ tu luyện quả thật nhanh hơn rất nhiều.

Một tay mở ra quyển trục, cả người thả trôi tự do trog lòng hồ miệng thì lẩm bẩm lại lý thuyết buổi sáng, Vân Phàm bắt đầu chìm đắm vào quan sát những cơn bảo tuyết cuộc trào.

Ngày cứ như thế đơn giản trôi qua, hiện giờ hắn đang ở đỉnh phong bán bộ cảnh hầu như không dám vọng động tu luyện kẻo đột phá.

Nếu không sẽ không thể đúc kết Nguyên tố Tâm khung.

Tập luyện mãi cho đến tâm linh cảm giác mệt mỏi mới thôi, Vân Phàm trồi đầu dậy trở về phòng:

-“Vẫn chưa đủ”.

------

[ Lớp học Hiểu biết chung ].

-“Lão sư cho đệ tử thỉnh giáo một chuyện với”.

Vân Phàm vừa kết thúc khóa đã lập tức nhanh chóng đuổi theo nhờ sự giúp đỡ.

Hiểu biết lão sư vuốt râu hòa ái hỏi: “Con cần hỏi ta chuyện gì nào?”

Thành thật hắn liền nói:

-“Nam Hoang bộ khu có nơi nào băng tuyết bao trùm không ạ.”

Chẳng cần suy nghĩ lão sư tức khắc đáp:

-“ gồm hai nơi: băng viện và tuyết sơn”

Qua trao đổi, khi biết Vân Phàm là Băng thể, hiểu biết khóa lão sư mới bất ngờ mỉm cười:

-“Không ngờ Trần viện trưởng lại che dấu sâu như vậy à, thế tốt nhất con tránh Băng viện ra.”

Vân Phàm cũng gật đầu đồng ý, đây là lần thứ hai hắn nghe nói đến và hiểu rõ nó hơn một chút nữa, tuy không biết quy tắc ngầm thế nào nhưng ở lại đây hắn mới có thể báo đáp Viện trưởng được.

Chia tay lão sư, trên tay hắn là đầy đủ tài liệu nói vế Tuyết sơn, đây là một dãy núi khổng lồ hình vòng cung chạy dài, trong đó vùng nhỏ nhoi nhất chi đỉnh mới có thế quanh năm đóng Băng.

[ Nhiệm vụ Ban. ]

Thực sự mà nói, Vân Phàm tự nhiên cảm thấy mình lại vừa chơi ngu khi đưa lại thẻ xin nghĩ cho Vương Ngôn lão sư, hiện giờ hắn lại phải đau đầu với việc đi học.

Vì thế cách duy nhất lại trở về giả nhận nhiệm vụ để có thể trốn đi, tuy nhiên nhìn cách thức phân chia hắn lại đau đầu.

Quy tắc nhận nhiệm vụ D cấp phải trở thành D cấp người chấp hành(không nhận giao nhiệm vụ vẫn được nhưng lại không được trốn khóa).

Mà thế thì lại phải từ những cấp dưới làm lên, Vân Phàm phiền não F hay E toàn là những việc lặc vặc như tu bổ công trình, giữ thư quán một tháng…

Hắn làm sau có thời gian bỏ ra đi làm tất cả những thứ đó chứ.

Đúng lúc này một giọng nói rồi cái vỗ vai theo sau:

-“Vân Phàm đang tìm kiếm nhiệm vụ à.”

Quay đầu là Tiêu Trác học trưởng, trùng hợp thật:

-“Vâng, còn học trưởng cũng vậy sao.”

Tiêu Trác lắc đầu cười:

-“Không ta đến đây giúp Chung Nhạc ban bố nhiệm vụ.”

Hóa ra Tiêu học trưởng là B cấp người chấp hành có thể hàng loạt công bố nhiệm vụ nên đang giúp Chung Nhạc tìm kiếm các loại máu huyết.

Thở dài Vân Phàm cũng không dấu diếm khi được hỏi, thêm một người là một sự giúp đỡ mà.

Quả thế câu nói ấy ngay lập tức ứng nghiệm:

-“Tưởng chuyện gì, Ka có thể giúp đệ công bố mấy cái nhiệm vụ f, e cấp đi săn giết Hung thú mà, do không ai cần nên trên bảng không có thôi chứ về độ khó là tương đương học viện sẽ chấp nhận thôi.”

Mừng rỡ Vân Phàm rối rích cảm ơn, Tiêu học trưởng đúng là người tốt bụng à, nhanh chóng tiếp nhiệm vụ vừa ban bố Vân Phàm bắn thẳng vào rừng sâu mà không để ý ánh mắt hòa đồng kia trong mắt bỗng lóe sáng cái gì đó rồi âm thầm nói: “Tuyết sơn à.”

..............