Vô Tận Kiếm Vực

Chương 23: Ấn



Cuối tuần là thời gian của ngoại khóa, hôm nay thứ sáu Vân Phàm lại phải tiếp tục đi học “ Sơ cấp trận pháp sư”. Hầu như tất cả ngày học đặc cấp ban điều được ưu tiên vào sáng sớm, vừa có tinh thần lại tránh tình trạng ngủ nướng, ak trừ tên lão đại Tiền Đa Đa là không hiểu thâm ý đó ra, hắn chỉ xem nhẹ thói quen tu luyện sớm thành nằm gai nếm mật để mà cuối tuàn là lúc xả láng ngủ tới “mặt trời” mọc.

Lúc này Vân Phàm cùng lão tam đang nhanh chóng đến phòng học, nơi đây quả thật là thiên đường cho hắn ta tìm kiếm tu liệu, hầu như toàn những gương mặt xa lạ, có chút còn khá lớn tuổi, theo như giải thích là các vị lưu ban năm hai đến nghe giảng.

Vân Phàm rùng mình một cái, một môn đã khó nuốt thế này sau, hắn nghi ngờ nhòm qua tên đồng bạn đang háo hức ghi chép:

-“Lão tam, ta hỏi này, chỉ có ba ngày cuối tuần sau ngươi có thể học hết 10 môn vậy.”

-“Bí mật, đừng làm phiền ka nào.”

Vân Phàm nhún vai chờ đợi khóa bắt đầu.

Không lâu lắm một vị lão sư với chiếc đầu tổ chim bước vào, nó rất dài nhưng lại dựng đứng lên cứ như các vị giáo sư trong anime vậy…

Lần đầu tiên dự cảm không lành của Vân Phàm bị mất hiệu ngiệm, hắn đã tưởng tượng ra nhưng bài kiểm tra kì quặc nhất hay thậm chí là trận pháp nổ tung.

Nhưng hôm nay bài học lại cực kì đơn giản theo nghĩa an toàn:

-“Trận pháp sư không chỉ làm nên cho tất cả môn học khác mà còn là hạch tâm của chúng, chỉ có những con gà mới làm nền thôi. Các ngươi có biết không, chỉ cần bỏ ra đầy đủ cố gắng thì cường giả với ta đơn giản một quả boom nổ chết.”

Nghe thì rất ghê gớm nhưng đó là phần nghiên cứu sâu về trận sư sau này, lão sư đang cố gắn câu kéo đệ tử thôi.

Năm nhất đơn giản khóa chỉ bao gồm Ấn.

Ấn là gì?

Theo những gì nghe được Vân Phàm có thể tóm tắt là những cách điều động sức mạnh vô cùng dài dòng khó khăn của pháp tắc bị thiên đạo giới hạn, chỉ những đại năng siêu thoát là có thể dễ dàng sử dụng được nguồn năng lượng này, còn lại không một ai có thể nhớ nổi được.

Chính vì thế Ấn ra đời, mỗi một loại Ấn ghi khắc một dòng năng lượng.

Tất nhiên phải hiểu rõ được nó sâu triệt nhất mới có thể kết Ấn. Thử nghĩ xem một Ấn kỹ gồm 10 20 hay 100 Ấn tạo thành, trong đó có hàng vạn dòng vận chuyển khác nhau, nếu không có quy tắc chí lí thì sai một ly cũng làm đão lộn nổ tung.

Cũng nhờ đó Ấn kỹ sức mạnh không thua gì Võ kỹ, một cái cần rèn luyện kiên trì một cái cần ngộ tính cảm ngộ, tuy nhiên đến một cảnh giới cực cao cả hai chính là một nghiên lý.

Dù sao bây giờ thì Vân Phàm vẫn chưa mườn tượng ra cái gì cả, bởi muốn điều động sức mạnh điều cơ bản nhất là Tạo hình cảnh.

Đồng thời học viện cũng cắm tất cả học viên chưa thi đậu kết một loại Ấn mà dám thi triển nó.

“Bây giờ tất cả đứng dậy di chuyển sau cho dãy bàn số lẻ và chẳn bằng nhau, những học viên nào dãy lẻ lên đây nhận một viên thủy tinh cầu về.”

Vân Phàm nghe thấy cũng theo dòng người lên phía bục giảng nhận.

Cầm trong tay Vân Phàm đánh giá nó khá khác lúc mình thi khảo hạch, bên trong là từng đám mây trắng che kín không thể thấy gì cả.

Thấy học viên đã ngồi ổn định, lão sư tiếp tục nói:

-“ Ta vừa gửi cho các ngươi đồ án sơ cấp hỏa vũ các ngươi chỉ cần đặc tay lên thủy tinh cầu sẽ mô phỏng năng lượng, rồi làm theo lộ tuyến điều động thì trong đám mây sẽ có thay đổi, đến khi nào giống với đồ án là được. Giờ thì các dãy bàn số chẳn quay đầu lại giúp bạn mình xem xét và chỉ dẫn chỗ sai, hết một lượt thì đổi lại.”

Vân Phàm đang kiểm tra thông tin từ thẻ học viên thì một âm thanh dễ nghe truyền đến:

-“Chào bạn, mình tên Hoàng Hương Lam, rất vui được hợp tác, wow là Tử sắc thẻ tạp, bạn là đặc cấp ban ư.”

Ngước nhìn lên, là một khuôn mặt xinh xắn với máy tóc dài xỏa tới tận lưng, mắt bồ câu chớp chớp đang kích động nhìn hắn, xoa xoa đầu Vân Phàm cười đáp:

-“Mình tên Vân Phàm, vừa nhập học đặc cấp ban”.

Đánh giá một lúc cô gái trước mắt hình như hắn đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.

-“Oh, hì, mình chỉ hơi bất ngờ là gặp được bạn trong lớp học trận sư thôi.”

Vân Phàm tiếp tục lúng túng, nếu hắn biết môn học này thực sự khó thế, chắc đã không đi tìm đường chết với tên lão tam rồi. Quay đầu sang Cao Khoa vậy mà biến mất, nhìn một lúc mới thấy tên kia đã chuyển chỗ ngồi đến một nhóm toàn nữ từ bao giờ

-“ak, mình rảnh rổi nên cũng đi học trước.”

Hì hì…Hương Lam lại tiếp tục cười duyên:

-“Bạn chuẩn bị xong chưa mình đã nhớ được đồ án rồi”.

Vân Phàm cũng gậc đầu bắc đầu cảm nhận dòng năng lượng, hắn đưa tay lên làm ra thủ thế Ấn rồi điều khiển, dạng sức mạnh này còn khó thao túng hơn khí nữa, vô cùng bạo động.

Hoàn thành một vòng, Vân Phàm mở mắt ra.

-“Bạn làm cũng không tệ nhưng sai sót rất nhiều ở các nhịp 2, 3,5,7,8,12 và 15.”

Ách, cũng nhiều lỗi ra phết nhỉ, nhìn quả cầu trước mắt đang hiện lên những dường thẳng uốn lượn trong đám mây cứ như có một con rồng đang ẩn núp trong đó vậy, phải công nhận cô gái trước mắt thực thông minh, với lần đầu cũng chỉ sai vài nhịp.

Cứ thế tiết học kết thúc. Đến tận cuối buổi Vân Phàm cũng chưa hoàn thành xong cái Ấn đầu tiên…

-“Hì, cảm ơn hôm nay bạn giúp đỡ, có gì muốn tập luyện tiếp cứ đến tìm mình.”

Hương Lam vừa vẫy tay vừa tạm biệt Vân Phàm, đây cũng là bài tập về nhà lão sư giao cho, thực ra đơn giản một cái sơ cấp Ấn hỏa vũ vẫn còn ba dạng nữa, mà muốn đi mượn thủy tinh cầu thì trường học bắt buộc phải hai người mới được.

Vân Phàm cười trừ đồng ý rồi quay đầu đi, đúng lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau lưng: “Hừm…”

Nhưng lại không có ai cả, Vân Phàm tìm kiếm một lúc lâu cũng vậy, lắc đầu do mình tưởng tượng hắn trở về ký túc xá cất đồ để còn tiếp tục đến thác nước tu luyện.