Vô Tận Kiếm Vực

Chương 11: Tập kích



Hơn ba ngày trôi qua, Vân Phàm cứ ngồi trong phòng mình đến buổi lại có người mang thức ăn tới, món ăn dị giới hầu như là thịt thôi.

Hắn tuy vẫn thấy lạ không biết tại phải phiền phức như thế, có hỏi nhưng tiếc là lạnh như nước nữ thần vẫn không thèm trao đổi với hắn.

Ầy! haiz…

Khổ thật, chẳng lẽ nhìn mặt mình giống trư ca lắm hay sao mà bị ghéc bỏ thế ta.

Thỉnh thoảng lúc chán hắn cũng có ra khỏi phòng lên boong nhưngrất tiếc là cũng chả có ai trên đó, rất may lâu lâu trên hành lang ra vào vẫn thấy một số người qua lại, nếu không còn tưởng lên nhầm thuyền ma thì khổ.

Hôm nay hắn quyết định dậy sớm ngắm bình minh, trên cái boong thuyền hoàn toàn trống trải này vậy mà không hề có chút gió thổi nào.

Ra phía mạn thuyền, Vân Phàm ngước nhìn về phía những dãy núi trùng điệp đan xen vào đó là những tòa thành thị khổng lổ.

Lâu lâu lại có nhưng tia sáng lướt qua nếu để ý kĩ đây có thể là những phương tiện di động khác ở đây, có lần nhì rõ được một chiếc xe ngựa được một con chim rất to kéo bay trên bầu trời.

Đang nhập tâm quan sát thì cạnh bên truyền đến tiếng nói:

-“ Đang nhìn gì vậy tên kì lạ”.

Ngước nhìn sang quả chính là tiểu loli, hắn có thể đoán được ngay vì bí kĩ xuất hiện bất ngờ này quá quen thuộc rồi:

-“ Hắc hắc, ngắm cảnh đấy tiểu muội muội.”

Loli phùng má ánh mắt phát ra lửa, giận dữ đá về phía hắn:

-“Tên kỳ dị này, ta đánh chết ngươi, nhìn xem ai mới là tỷ”.

Trúng một phát đá đau vào chân Vân Phàm mới chợt nhớ ra mình và cô gái trước mắt này bây giờ hình dáng là ngang nhau rồi, mình đã từ 22 tuổi thanh niên trở về 12 tuổi, cười khan hai tiếng:

-“ haha… ta tên Vân Phàm còn bạn.”

Loli huýt hắn một cái rồi là một bộ mặt quỷ lờm:

-“ Nghĩ hảo! ngươi sau này có thể gọi ta là Trần tỷ.”

Đầu đây hắc tuyến Vân Phàm mỉm cười gọi:

-“ Trần duy muội đúng không, hì. Mọi người đâu cả rồi, sau ta rất ít gặp họ.”

Vèo!

Một quá đấm nhỏ bay về phía mặt Vân Phàm, lách người tránh né đi, rồi hắn phải cầu khẩn ngay do thấy loli như muốn tung cú đánh thứ hai nữa:

-“Cho ta xin đi, ta không dám nữa mà.”

Trần Duy thu hồi nấm đấm của mình rồi nói:

-“Cho ngươi biết sợ là gì, mọi người ở đây luôn phải bận rộn tu luyện cho khảo hạch cuối năm. Đâu ai rảnh rỗi như mi, với lại có gặp nhau cũng trong phòng luyện công dưới cùng thuyền kìa.”

Oh, Vân Phàm giờ mới hiểu được, bỗng một hình ảnh lướt qua ý nghĩ hắn nên buộc miệng hỏi:

-“Còn cô gái hay đưa thức ăn cho ta là ai, tại sao chứ?”.

Trần Duy trắng mắt nhìn hắn, lại một đấm vun ra:

-“Ngươi còn nói, ta cũng không biết tại sao gia gia phải buộc tỷ tỷ đưa thức ăn cho ngươi nữa, nhưng đừng hòng mà mơ tưởng, tỷ ta đã nói mùi ngươi rất khó chịu.”

Hít

Nói rồi loli tiến lên cạnh ngửi ngửi mùi từ hắn.

Vân Phàm đâu đầy hắc tuyến, [là sao chẳng lẽ ta không được tới vậy ư].

-“Uhm! Cũng không tệ lắm mà, bình thường! cũng không biết tại sao tỷ ta ghéc ngươi à nhe.” Trần duy lên tiếng đánh giá.

Vân Phàm vừa định mở miệng hỏi thêm thì cả con thuyền bắt đầu rung động rồi một luồn ánh sáng vút ngang mạn thuyền xuyên thẳng lên trời cao, gió nơi đâu vù vù thổi đến.

Rất mạnh và cuồn cuộn, Vân Phàm ngay lập tức bị nhất bỏng thổi bay, phía bên cạnh Trần Duy đưa tay kéo lại nhưng rất tiếc cả hai bị thổi tung rớt thẳng xuống phía dưới cánh rừng.

Ngay lập tức một bóng người xuất hiện trên con thuyền, ánh mắt đảo quanh rồi khuôn mặt biến sắc ngay, hô to:

-“Mọi người nhanh chóng vào phòng của mình, tuyệt đối không được lên boong, lái thuyền tăng tốc đi, lập tức phục hồi lá chắn và mở đến múc tối đa”.

Người đó chính là lão viện trưởng, ông vừa phát hiện một loài sinh vật cực kì khủng bố đang phía dưới mình, mà điều quan trong hơn là có kết giới ngăn cách cả khu rừng ra.

Nhìn chiếc thuyền bay đi xa, viên trưởng bay người lên độn vào chân mây.