Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 36



Sau khi rời khỏi phủ Thái tử, ta cũng không trở về Tây Lăng vương phủ, mà lén lút tới phủ đệ của huynh trưởng. Trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn, tuy nói cha mẹ và huynh trưởng cũng không muốn ta biết nhiều, nhưng với tình hình hiện nay, thì chỉ hơi đi nhầm một bước sẽ rơi vào cảnh vực sâu vạn trượng, ta không đoán được hành động tiếp theo của người nhà, sẽ không biết phải đấu với Tư Mã Cẩn Du như thế nào.

Thay vì tự suy đoán, chẳng bằng đi hỏi huynh trưởng để hiểu rõ còn hơn.

Hạ nhân trong phủ nói cho ta biết huynh trưởng đang ở Thư phòng.

Gần đến Thư phòng, ta không cho Bích Dung đi theo, dù sao có một số việc nàng biết được càng ít thì càng tốt. Huynh trưởng đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm bút lông sói, cũng không biết đang viết cái gì.

Ta gọi “Huynh trưởng”.

Huynh ấy đặt bút lông sói trong tay xuống, mỉm cười nhìn ta, “Sao muội lại đến đây?”

Ta vào thẳng vấn đề: “Muội có lời muốn nói với huynh trưởng.” Cạnh bàn có một cái đôn khắc nhiều hoa văn màu xanh, ta ngồi lên, nhìn vào mắt huynh trưởng, nghiêm túc hỏi: “Xin huynh trưởng hãy nói thật cho muội biết, cha tính sẽ làm gì tiếp theo?”

Huynh trưởng ngạc nhiên.

Ta nói: “Muội đã đi vào mật đạo, cũng đã thấy Tam hoàng tử, và cũng đã biết dã tâm của cha rồi.”

Sắc mặt của huynh trưởng đột nhiên thay đổi, ánh mắt sáng lên nhìn ta hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng:

“Người chúng ta muốn giấu nhất chính là muội, không ngờ muội vẫn biết được.”

Ta hỏi: “Cha tính sẽ làm gì tiếp theo?”

Huynh trưởng nói: “Thế lực của Tam hoàng tử và Thái tử vẫn luôn ngang nhau, qua vụ án tham ô lần trước, Thái tử bị tổn thất không ít nhân lực và tiền bạc, nhưng cũng chưa bị tổn thương đến gốc rễ, muội có biết vì sao không?”

Ta lắc đầu.

“Bởi vì đương kim Hoàng hậu.” Huynh trưởng nói: “A Uyển chắc cũng biết Nam triều chúng ta có tứ đại thế gia danh môn, trong đó lại lấy Vương gia cầm đầu, mà Hoàng hậu lại xuất thân từ Vương gia. Nếu muốn lật đổ Thái tử, thì nhất định phải lật đổ Vương gia trước.”

Ta hỏi: “Cha với huynh trưởng tính lật đổ như thế nào?”

Huynh trưởng khẽ cười: “Muội có biết vi huynh giỏi cái gì nhất không?”

Huynh trưởng giỏi nhất...

Ta lập tức nhìn vào trang giấy trên bàn, giấy trắng mực đen, quả nhiên là chữ viết của huynh trưởng. Ta giật mình một cái, hỏi:

“Huynh trưởng đang bắt chước chữ viết của ai?”

“Vương thượng thư Vương Nhân Phổ.” Huynh trưởng lại cầm cây bút lông sói lên, chấm mực rồi nhấc lên viết đầy trang giấy trắng. Lát sau mới đặt bút xuống, thổi nhẹ trang giấy, đợi mực khô, rồi đưa cho ta. Ta cúi đầu nhìn, giọng của huynh trưởng cũng vang lên.

“Mấy ngày nữa, sứ thần Bắc triều sẽ đi sứ sang triều chúng ta, lúc đó là thời cơ tốt để vu oan giá họa.”

Ta ngẩng đầu, hỏi: “Muội cần làm cái gì?”

“Muội không cần làm cái gì cả, mọi chuyện đã có huynh và cha mẹ lo.” Huynh trưởng hơi ngừng lại, ánh mắt đảo qua khóe môi của ta, mày liền nhăn lại, “Chuyện gì vậy?”

Ta kể rõ cho huynh trưởng nghe.

Huynh trưởng nghe xong, lo lắng nói: “Về phủ nhớ bôi thuốc, đừng để sư phụ muội thấy.”

Ta hơi thắc mắc, Thẩm Hoành nhìn thấy thì sao chứ? Ta mở to mắt, hỏi: “Sao không thể để sư phụ thấy?”

Huynh trưởng cười gượng, trên mặt hình như hơi xấu hổ, một hồi lâu sau, huynh trưởng mới nói:

“Không có gì, là huynh trưởng nghĩ nhiều rồi.”



Ta cũng không để ý lời này của huynh trưởng, lúc về Vương phủ cũng là lúc dùng bữa tối. Qua nói với mẹ một tiếng ta đã trở về, rồi thong thả về viện của mình.

Ta còn chưa vào viện, đã ngửi thấy mùi Cà tím kho thịt.

Bích Dung cười nói bên cạnh ta: “Chắc chắn Thẩm công tử lại nấu món Quận chúa thích rồi.”

Hôm nay ta ngồi ở chỗ Tư Mã Cẩn Du cũng lâu, có thể nói trong bụng chưa có một giọt nước một miếng ăn, nay mùi đồ ăn thơm phức vừa bay vào mũi, làm ta không nhịn được mà bước nhanh hơn.

Quả nhiên, vừa vào phòng đã thấy trên bàn đặt đầy thức ăn. Thẩm Hoành mỉm cười nghênh đón, hai tay rất tự nhiên đặt lên vai ta, hắn vừa cởi áo choàng trên người ta vừa nói:

“Ta đoán A Uyển sẽ về vào tầm này, nên đã nấu vài món ăn gia đình thông thường, chắc con cũng đói bụng rồi. Lê Tâm, bưng nước tới cho Quận chúa rửa tay...”

Bỗng dưng, Thẩm Hoành thay đổi sắc mặt, ánh mắt dính chặt lên khóe môi của ta.

Ta vô ý thức xoa khóe môi, oán giận nói: “Hôm nay ở phủ Thái tử, bị Thái tử hôn một cái.” Nhớ lại mùi vị đó, ta nhíu mày lại, “Mùi vị không tốt lắm, hắn uống rượu mạnh con không thích nhất.”

Ta sờ sờ cằm, lại nói: “Có lẽ lần sau Thái tử uống rượu trái cây thì mùi vị sẽ tốt hơn.”

Chân mày Thẩm Hoành nhíu lại như dãy núi. Hắn không nói tiếng nào mà lập tức vòng qua người ta, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi viện của ta. Ta thấy kỳ lạ, liền hỏi:

“Lê Tâm, sư phụ bị sao vậy?”

Trên mặt Lê Tâm cũng hiện nét xấu hổ giống huynh trưởng, nàng cũng cười gượng.

“Lê... Lê Tâm cũng không biết ạ.”

Ta nhìn Bích Dung, Bích Dung cũng cười gượng một tiếng, “Nô tỳ cũng không biết ạ.”

Trong bụng Quận chúa có thể chống thuyền[1], đồ ăn ngon trước mặt, ta cũng không thèm so đo với bọn họ nữa, mông vừa dán lên đôn, ta đã bắt đầu dùng bữa tối. Sau khi ta uống được hai chén canh thì Thẩm Hoành lại trở lại, vẻ mặt của hắn như lúc ban đầu, nhưng trong tay lại có thêm một bình sứ nhỏ tinh xảo.

[1] Mượn từ câu “Bụng Tể tướng có thể chống thuyền”: mang hàm ý có thể bao dung người khác, có thể dễ dàng tha thứ, không so đo một ít chuyện vặt không đáng kể.

Hắn ngồi xuống cạnh ta, “Vừa mới trở về lấy thuốc, chờ con ăn xong ta sẽ bôi thuốc cho con.” Ánh mắt của hắn vừa dừng trên khoé môi của ta thì lóe lên, “Không bôi thuốc sẽ đau vài ngày đó.”

Thì ra Thẩm Hoành trở về lấy thuốc. Ta cười nói: “Con còn tưởng sư phụ giận rồi cơ.”

Thẩm Hoành mím môi, nói rất nhanh, “Không có.”

Ta nói: “Con biết mà, chút chuyện nhỏ ấy đâu đáng để giận. Vả lại sư phụ cũng từng nói, chuyện hôn môi ngoại trừ sư phụ, còn có thể làm với phu quân...” Lê Tâm và Bích Dung ho mạnh thành tiếng, ta liếc các nàng một cái, hai người vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Thẩm Hoành thẹn đỏ mặt, nói: “Hồi nãy đi vội làm rơi thuốc. Bích Dung Lê Tâm, các ngươi qua viện của ta tìm thử xem. Nếu tìm không được thì hỏi A Thanh, hắn biết đó.”

Bích Dung và Lê Tâm vội vàng “Dạ” rồi chạy ra ngoài rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ta với Thẩm Hoành.

Ta tiếp tục nói chuyện đang nói, “Ừm, thật ra con đang là Chuẩn thái tử phi, cũng có thể xem là thê tử của Thái tử.” Giờ phút này, ta lại thấy hơi may mắn vì cha muốn làm phản. Nếu không, chẳng phải ta sẽ thành Thái tử phi luôn? Nghĩ đến sau này phải cá nước thân mật với Tư Mã Cẩn Du làm ta không kìm được mà run hết cả người.

Thẩm Hoành phản bác, nghiêm túc nói với ta: “Không phải. Chỉ có bái đường động phòng mới được gọi là phu thê.”

Ta gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hôm sau tỉnh dậy, Bích Dung và Lê Tâm hầu ta rửa mặt chải đầu, Lê Tâm cười nói:

“Quận chúa, sáng hôm nay toàn thành Kiến Khang đều đang bàn chuyện Thái tử bị ám sát đêm qua đó.”

Ta vừa nghe thì hơi kinh ngạc.

“Bị ám sát thế nào?”

Lê Tâm kích động nói: “Kỳ thật cũng không hẳn là ám sát, nghe nói đêm qua có nhân sĩ giang hồ võ công cao cường uống say không cẩn thận vào nhầm phủ Thái tử, vừa khéo xông vào phòng ngủ của Thái tử điện hạ, rồi đánh Thái tử điện hạ một trận. Thái tử điện hạ tức giận lôi tùy tùng gác đêm ra đánh mấy chục trượng, bây giờ vẫn còn dán trên Hoàng bảng đó.”

Phủ Thái tử canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể xâm nhập. Trừ phi võ công cao đến cực đỉnh mới có thể vào phủ Thái tử như đi dạo trong sân vắng nhà mình. Lại còn vừa khéo xông vào phòng ngủ của Tư Mã Cẩn Du, ta đoán chắc Tư Mã Cẩn Du đã đắc tội người nào rồi, nên mới bị người ta đánh cho một trận. Nghĩ đến việc Tư Mã Cẩn Du bị người đánh, làm ta hơi mừng thầm trong lòng.

Ai bảo ngươi bắt nạt ta, nên đêm qua mới gặp báo ứng.

Trong lòng ta sảng khoái, rửa mặt chải đầu rồi qua thỉnh an cha mẹ. Khi rời khỏi viện thì gặp A Thanh đang cầm chậu gỗ. Mùi rượu nồng nặc bay tới, làm ta vội nhíu mày lại.

Lê Tâm bịt mũi hỏi: “A Thanh, tối qua ông uống rượu hả?”

A Thanh cuống quít lắc đầu, nói: “Không phải tôi không phải tôi, đây là y phục của Thẩm công tử.”

Lê Tâm nói: “Ông lừa ai đấy, Thẩm công tử sao có thể mặc y phục như vậy chứ?”

A Thanh trợn to hai mắt, “Thật đó! Tôi không có lừa cô đâu. Đêm qua không biết Thẩm công tử đi đâu, mà đến khi gà gáy mới trở về, sau đó cởi y phục bảo tôi cầm đi giặt. Nếu cô không tin thì hỏi Thẩm công tử. Tôi chưa lừa ai bao giờ!”

Sắc mặt Lê Tâm đột nhiên thay đổi, hình như nàng đang nghĩ tới cái gì đó, rồi nói với A Thanh:

“Được rồi được rồi, tôi tin ông được chưa. Nếu Thẩm công tử đã dặn thì ông còn không mau đi giặt đi?”

Sau khi A Thanh rời đi, Lê Tâm tiến đến bên tai ta, nhỏ giọng nói: “Quận chúa ơi, người đánh Thái tử điện hạ đêm qua có thể là Thẩm công tử không ạ?”

Lê Tâm vừa nói như thế, làm ta cũng nghĩ như vậy.

Nhớ tới hôm qua huynh trưởng bảo ta đừng để Thẩm Hoành nhìn thấy vết thương trên khóe môi, bây giờ ta mới hiểu được ý của huynh trưởng.

Chắc huynh trưởng đoán Thẩm Hoành nhìn thấy sẽ đi gây chuyện với Tư Mã Cẩn Du, huynh trưởng lo lắng sẽ có thêm phiền toái nên mới bảo ta đừng để Thẩm Hoành thấy.

Ta cảm thán nói: “Chắc sư phụ thấy đồ đệ của mình bị bắt nạt, cảm thấy khó chịu trong lòng, nên đêm qua mới làm ra chuyện như vậy.”



Mấy ngày sau, quả nhiên như lời huynh trưởng đã nói. Sứ thần Bắc triều đi sứ sang triều ta, khi vào thành Kiến Khang, Hoàng đế muốn bày tỏ tình hữu nghị của triều ta, nên đặc biệt dùng đại trận để nghênh đón sứ thần Bắc triều, còn phái Thái tử và Tam hoàng tử chờ trước cửa thành.

Ta biết trước kia Bắc triều và Nam triều nước sông không phạm nước giếng, hai triều cũng rất ít lui tới. Nay bỗng nhiên thay đổi, có lẽ những tin đồn trước là thật, Nam triều có ý kết thân với Bắc triều, Văn Dương công chúa phải đi Bắc triều làm Thái tử phi.

Sau khi sứ thần tiến cung, Hoàng đế hạ lệnh muốn tổ chức yến tiệc nghênh đón, cha mẹ huynh trưởng và ta đều nhận được thiếp mời.

Một nhà chúng ta đã sớm đến nơi tổ chức yến tiệc, trong điện đã có không ít người, nhưng chính chủ vẫn chưa thấy đâu. Lúc ta ngồi xuống thì Vinh Hoa công chúa và ta cùng chào hỏi nhau, Văn Dương công chúa cũng miễn cưỡng gật đầu với ta.

Thoạt nhìn hôm nay tâm tình của nàng ta có vẻ rất tốt.

Ta đang kinh ngạc, thì Vinh Hoa công chúa đã lại gần nói với ta: “Bắc triều có ý muốn kết thân với triều chúng ta, tin này chắc ngươi cũng biết chứ?” Thấy ta gật đầu, Vinh Hoa công chúa lại cười tủm tỉm nói: “Nghe nói Thái tử Bắc triều tuấn dật phi phàm, lại tay cầm quyền cao, nếu Hoàng tỷ gả qua, thì sớm muộn gì cũng là Quốc mẫu.”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, hèn chi hôm nay Văn Dương công chúa thấy ta cũng không làm mặt khó coi.

Thì ra là thế.

Ta hỏi: “Đã xác định là gả Văn Dương công chúa qua?” Công chúa Nam triều có hai vị đó.

Vinh Hoa công chúa nói: “Ta đã sai người đi thăm dò tình hình, nghe sứ thần Bắc triều nói Thái tử bọn họ muốn cưới trưởng nữ dòng chính Nam triều làm Thái tử phi.”

Trưởng nữ dòng chính, cũng chỉ có thể là Văn Dương công chúa.