Vợ Quỷ

Chương 12: Mèo - Đêm thứ hai



Cánh cửa mục nát, đẩy một cái đã đổ sập.

Bụi trên mặt đất bay lên tứ tung, Trương Mỹ Linh gập người ho khù khụ mấy cái. Nhờ chút ánh sáng ít ỏi chiếu xuống từ mái ngói thủng lỗ chỗ, Trương Mỹ Linh vẫn có thể thấy được ngổn ngang những đổ vỡ cùng xác động vật chết khô trên nền nhà.

Căn nhà bị bỏ hoang không biết đã bao lâu rồi.

Trương Mỹ Linh ngoái đầu nhìn bé Mộc Trà đang đứng tròn xoe mắt ôm hộp sữa milo dưới tán cây hoa sữa, cô chỉ chỉ, "Bé con, cháu đứng ở đây đợi nhé, đừng vào trong."

Đứa bé "Dạ" đáp lại một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống gốc cây. So với những đứa trẻ cùng trang lứa, hình như Mộc Trà có vẻ bạo dạn hơn nhiều.

Trương Mỹ Linh gạt đám mạng nhện trước mặt, lấy ống tay áo thay khẩu trang che mũi mà bước vào ngôi nhà.

Căn nhà này đại khái được chia thành ba gian, nhưng mảng vách ngăn cũng đã đổ sập từ lâu. Cô thận trọng bước từng bước nhẹ nhàng, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ lo lỡ đụng phải cái gì là bốn bề căn nhà này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào chẳng hay.
Trên nền đất ngổn ngang những vật dụng từ thời cổ lỗ sĩ, có thể nói rằng chủ nhân ngôi nhà này trước khi rời đi đã cực kỳ vội vã, hầu như tất cả đều đã bị lục bới lung tung hết cả.

Chiếc bàn tròn làm bằng gỗ đặt giữa gian nhà đã mục nát theo năm tháng, đổ nghiêng xuống làm khay trà rơi trên mặt đất vỡ tan tành. Giá sách bằng sắt treo trên tường hoen gỉ, méo mó đổ sập chẳng còn hình dạng. Sách vở từ thời xa xưa nát tươm, những mẩu giấy còn sót lại theo gió heo hút mà bay phần phật. Gian trong cùng có lẽ là phòng ngủ. Tuy chiếc giường đã không còn nhận ra hình dạng, nhưng đống chăn bông dày mỏng xếp ở phía góc nhà kèm theo một giá để sách mục nát, nhìn qua cũng đủ đánh giá, chủ nhân căn bản là một phần tử tri thức, tuy không quá giàu có nhưng đủ ăn đủ mặc...
Tất cả đều đã bị phủ một lớp bụi trắng xóa.

Trương Mỹ Linh đá đá xác chết khô của con gì đó sang một bên, cúi xuống xem đống sách vở dưới đất. Hầu hết đã mủn nát không thể cầm lên được, nhưng cũng có một vài quyển sách được bọc gói kỹ càng nên vẫn giữ được gần như nguyên vẹn. Cô cầm lên một cuốn Quốc Văn Giáo Khoa Thư, lớp sơ đẳng (1) xuất bản năm 1931. Cuốn sách phủ đầy bụi, thổi một cái mới thấy được hết chữ viết trên trang bìa. Trương Mỹ Linh lẩm bẩm, "Lớp sơ đẳng là lớp mấy nhỉ?"

Thật không may mắn, kiến thức lịch sử của Trương Mỹ Linh vô cùng hạn hẹp, thế nên cô cho qua, trả lại cuốn sách có niên đại gần trăm năm về chỗ cũ.

Bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có ai đó đang đứng sau trợn mắt nhìn chằm chằm.
Trương Mỹ Linh giật mình, theo phản xạ ngoái lại nhìn sau lưng. Căn nhà vẫn như cũ âm u lại nồng mùi ẩm mốc, ngoại trừ dấu chân của Trương Mỹ Linh trên mặt đất phủ đầy bụi, thì chẳng còn một ai khác.

—– Két

Tiếng bản lề lâu năm vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng đợt gió lạnh theo thanh âm cọt kẹt lùa vào. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu tới cả một vùng trong căn nhà, Trương Mỹ Linh nheo mắt bước lại gần.

Thì ra ở đây có cánh cửa thông ra đằng sau.

Cánh cửa gỗ này không biết đã gắn chặt trên tường bao lâu rồi, vậy mà hôm nay lại tự động bật mở, giống như có bàn tay ai đó cố tình đẩy ra. Trương Mỹ Linh rùng mình, đem cả cánh cửa lủng lẳng kia mà cất sang một bên.

Đằng sau căn nhà là một mảnh vườn nhỏ với gian bếp chơ chọi, được rào chắn ngăn cách với cánh đồng khô cằn bên ngoài. Trương Mỹ Linh đảo mắt nhìn xung quanh, bước chân giẫm trên đám lá khô mủn nát.
Xung quanh không có lấy một bóng người.

Cô tiến đến bên hàng rào đã đổ nghiêng ngả, vạch đám cây dại mọc cao đến bắp đùi. Thửa ruộng bát ngát hiện ra trước mắt, thế nhưng có lẽ đã quá lâu rồi chẳng có ai chăm bẵm, đất đai khô cằn nứt nẻ, ngoằn ngoèo như một con rắn khổng lồ đang trườn về phía trước.

"Sao chị lại thích nơi này đến vậy?" Trương Mỹ Linh chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên.

Như có dự cảm thôi thúc, cô đưa tay gạt hết đám dây leo trên rào chắn. Quả nhiên, trong tầm mắt thu về hình ảnh ngôi mộ đơn bạc nằm lẻ loi giữa đồng ruộng hoang vắng.

Mặc dù nàng đã không còn phải một mình cô đơn ở lại nơi này nữa, thế nhưng trong lòng Trương Mỹ Linh vẫn chùng xuống chẳng vui. Gần cả một thế kỷ bị người đời xa lánh hắt hủi, đến nén nhang cũng không ai thắp cho, nàng ấy đã cô độc đến nhường nào.
"Mèo con ra vại nước, bàn chân nó vuốt vuốt. Xoa mấy sợi râu cước, rồi vào trong bếp tro..."

Tiếng hát trong trẻo lại ngây ngô non nớt vang lên giữa khoảng không gian âm u lạnh lẽo. Trương Mỹ Linh giật mình ngoái đầu nhìn về nơi âm thanh kia vừa mới vọng tới.

Trên nắp cái giếng đá ở trong góc sân, có một bé gái đang ngồi, đưa lưng lại phía Trương Mỹ Linh. Đứa bé giống như không phát giác ra sự có mặt của cô, vẫn ngô nghê ngồi hát.

"Vì sao con mèo rửa mặt? Vì sợ đau mắt, không ai dám đến gần mèo."

Bài hát của lũ con nít cứ thế lặp đi lặp lại hai, ba lần. Thế nhưng không hiểu vì sao, Trương Mỹ Linh lại bị giọng hát non nớt kia làm cho nổi hết một tầng da gà.

Giữa nơi hoang vu hẻo lánh, bỗng dưng xuất hiện đứa nhỏ này, không phải là quá kỳ lạ rồi hay sao.

"Mộc Trà?" Trương Mỹ Linh nuốt nước bọt, thận trọng bước lại gần đứa bé gái kia, "Có phải cháu không?"
Ban nãy do cỏ dại mọc che khuất, thế nên Trương Mỹ Linh không để ý đến chiếc giếng đá này. Nhưng mà chắc chắn là, khi ấy đứa bé không hề ở đây. Nhìn dáng vẻ cũng chẳng giống Mộc Trà, mà so ra, bé gái này nhỏ hơn rất nhiều.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, thì bước chân cũng chỉ cách bé gái này chừng một mét.

Tiếng hát kia đã im bặt, bả vai của đứa nhỏ run lên bần bật. Lúc bấy giờ, Trương Mỹ Linh mới phát giác, bé gái này không hề mặc quần áo. Nước da tái nhợt, một số vùng trên lưng còn tím sẫm lại, như bị ai đó bạo hành đánh đập.

"Sao lại làm thế với cháu?" Bỗng nhiên thanh âm nức nở vang lên, đứa bé co rúm người lại trên nắp giếng, hai cánh tay gầy rộc so lại ôm lấy bả vai. "Cháu sợ lắm, tại sao lại đối xử như vậy với cháu?"

Trương Mỹ Linh trợn trừng mắt kinh ngạc, khóe miệng giần giật kéo lên, "Sao... sao cơ?!"
"Sao lại làm thế với cháu?"

Lần này, nó giống như gào lên, âm thanh chu chéo mà thê lương. Trương Mỹ Linh giật mình, bước chân còn chưa kịp lùi lại phía sau, thì đứa bé gái kia đã quay ngoắt lại, giơ tay đẩy ngã cô xuống mặt đất.

Lực của nó vô cùng mạnh, đến mức mà có thể hai người lớn còn chào thua. Trương Mỹ Linh nén lại cảm giác đau buốt trên tay, cắn răng chống người đứng dậy.

Thế nhưng xung quanh đã chẳng thấy bóng dáng đứa bé kia đâu.

"AAAAAA!!!" —— Tiếng hét đầy kinh hãi vang lên ở ngay phía trước căn nhà hoang. cô giật mình, không nghĩ ngợi mà lao ra cửa.

Vừa rồi chính là âm thanh của Mộc Trà, không thể lẫn vào đâu được.

"Mộc Trà, Mộc Trà!"

Trương Mỹ Linh rống lên, mắt thấy bé gái đứng dưới tán cây hoa sữa mà tâm không nhịn được hoảng hốt. Cô vội vã ngồi xuống bên cạnh Mộc Trà, nắm lấy hai bàn tay lạnh buốt của nó, dồn dập hỏi, "Bé con, cháu làm sao vậy? Có bị đau ở đâu không?"
Con bé run lên bần bật, gương mặt tái nhợt chẳng chút sức sống. Hộp milo đổ dưới đất, như bị ai đó đạp phải mà trào hết sữa ra bên ngoài.

Ánh mắt bé gái xinh xắn ngập đầy nước, mở trừng trừng ngẩng lên nhìn tán cây trên đỉnh đầu. Khóe môi nó tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy nâng lên, "Chồng bà Út ơi, trên kia."

Sống lưng lạnh lẽo, Trương Mỹ Linh theo cánh tay Mộc Trà ngước nhìn lên trên cành cây.

Vẫn là đứa bé gái ban nãy ngồi trên nắp giếng đá, nhưng cái đầu của nó đã gần như bị đứt lìa, lủng là lủng lẳng ngoẹo sang một bên, theo những cơn gió mà lay động. Nó ngồi vắt vẻo bất động trên cành cây, hai con mắt lồi ra, sần sùi đen ngòm chăm chú hướng về phía Trương Mỹ Linh. Chẳng phân biệt được mũi cùng miệng, nhưng hàm răng sắc nhọn trắng ởn vừa nhe ra, những tiếng khè khè chói tai từ cái cổ gần như đứt lìa liền dội tới. Nó nghiêng mình, lấy đà phóng về phía Trương Mỹ Linh.
Dù bao nhiêu kinh hãi khiến tim như muốn ngừng đập, thế nhưng trong giây phút mong manh giữa sự sống và cái chết, chân tay lại phản xạ vô cùng nhanh lẹ. Trương Mỹ Linh vòng tay ôm lấy Mộc Trà, chẳng cần biết vừa rồi là cái gì nữa, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch.

Nhưng thứ kia hình như cũng không có ý định đuổi theo.

Căn nhà hoang đã bỏ lại phía sau lưng một đoạn dài, Trương Mỹ Linh dừng chân thở hồng hộc. Tim vẫn đập rối loạn trong lồng ngực, không cách nào cảm thấy bớt sợ hãi. Cô ôm chặt lấy Mộc Trà, quay lại liếc nhìn căn nhà kia.

Thứ ghê tởm vừa rồi đã chẳng thấy đâu, thế nhưng, ở chính vị trí mà Trương Mỹ Linh vừa rời đi, lại xuất hiện một con mèo màu đen tuyền đang ngồi lặng lẽ.

Ở khoảng cách xa đến như vậy, không hiểu sao Trương Mỹ Linh vẫn cảm nhận được, ánh mắt đen ngòm của con mèo kia vẫn đang chăm chú nhìn mình. Chỉ là nhịn không được mà cảm thấy, nó có điểm gì đó rất giống với thứ vừa rồi đụng mặt.
Bầu trời âm u, những tia nắng hiếm hoi buổi sớm cũng lụi tàn.

Con mèo kia vẫn giương mắt nhìn Trương Mỹ Linh, thế nhưng bốn cái chân đã bước lùi dần vào phía trong căn nhà. Nó không thèm quay lưng, không thèm chớp mắt, chỉ lặng lẽ ẩn mình vào trong bóng tối.

Gai ốc đua nhau nổi lên, Trương Mỹ Linh xoay người, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.

Nơi này đúng là không nên chọc vào.

Trở về con đường đất đỏ đã có bóng người qua lại, Trương Mỹ Linh dừng chân trước mấy sạp hàng nhỏ, thả bé Mộc Trà xuống. "Cái này, bán cho cháu." Cô rút một ít tiền lẻ trong túi quần, chẳng cần đếm xem là bao nhiêu đã đưa về phía người bán hàng, "Kẹo mút."

"À à không mất tiền, cứ lấy thoải mái ạ." Dường như nhận ra người mua hàng là Trương Mỹ Linh, ông chủ quán liền xua xua tay, thảy cả năm, sáu cái kẹo vào túi bóng rồi đưa cho cô.
Mặc dù người ta đang thể hiện là 'tôi rất có lòng', nhưng Trương Mỹ Linh lại cảm thấy vì e ngại cô nhiều hơn. Cô chẳng so đo, để lại tiền trên bàn, rồi nắm tay dắt Mộc Trà đi khỏi.

"Đây, cho cháu tất." Trương Mỹ Linh đưa cả bọc kẹo cho Mộc Trà, nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của đứa bé mà bảo, "Ăn vị gì để cô bóc cho."

"Vị dâu ạ."

Trương Mỹ Linh lục trong túi một cây kẹo dâu, loạt xoạt bóc rồi ngồi xuống trước mặt Mộc Trà. Nhìn con bé cười tít mắt mà lòng không tránh được áy náy, "Bé con, ban nãy cháu nhìn thấy cái gì vậy?"

Dường như đã vơi đi phần nào sợ hãi, Mộc Trà vừa lúng búng mút kẹo, vừa ngây thơ đáp lời, "Một người quái dị, mặt mũi gớm ghiếc, đầu còn lủng lẳng."

Đứa bé này, quả nhiên cũng nhìn được mấy thứ đó.

"Đây là lần đầu tiên cháu thấy những... thứ như vậy hả?"
Mộc Trà giống như đang suy nghĩ, cô bé lắc lắc đầu, "Không ạ. Cháu nhìn thấy nhiều thứ kinh khủng lắm, nhưng mà bố mẹ và bác sĩ bảo, chỉ là do cháu tưởng tượng ra thôi."

Muộn phiền dâng ngập đáy lòng, Trương Mỹ Linh thở hắt ra một hơi. Cô nắm lấy bàn tay bé xíu của Mộc Trà, tiếp tục tiến về phía trước. "Này cô bảo, không phải cô dạy hư trẻ con đâu. Nhưng mà chuyện ban nãy, cháu đừng kể với ai nhé."

"Dạ vâng ạ, không phải là có những chuyện tốt nhất không nên nói ra hay sao!"

Trương Mỹ Linh bị câu trả lời của Mộc Trà làm cho đứng hình mất mấy giây, thực sự cảm thấy những lời này vô cùng quen thuộc. "Ai dạy cháu như vậy thế?"

Làn gió nhẹ thoảng qua đưa mùi hương hoa sữa dịu dàng vấn vít bên cánh mũi. Mộc Trà ngước mắt nhìn Trương Mỹ Linh, cô bé ngây ngô đáp, "Là bà Út đó ạ."
Trái tim bỗng nhiên hẫng một nhịp, hình ảnh người con gái nghiêng vành nón lá mỉm cười dịu dàng chợt tràn về trong tâm trí. Trương Mỹ Linh khều khều vai Mộc Trà, ngớ nga ngớ ngẩn hỏi khẽ, "À... ừm, hiện tại, cháu có thấy bà Út hay không?"

Bé Mộc Trà ôm bọc kẹo mút, ngoái đầu ngó nghiêng xung quanh. "Dạ không ạ. Chồng bà Út nhớ bà Út hả?"

"Bậy nào, cô chỉ hỏi vậy thôi, vì cô cũng không nhìn thấy chứ bộ."

Trương Mỹ Linh lấp liếm xấu hổ, cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà da mặt liền nóng dần lên. Cô gãi gãi mái tóc dài ngang vai, rồi thở hắt một hơi, "Đi, cô dẫn Mộc Trà về nhà."

Căn phòng với cỗ quan tài gỗ nằm lặng lẽ kia đã không còn khiến Trương Mỹ Linh cảm thấy sợ hãi.

Cô vạch ống tay áo, săm soi cánh tay mình dưới ánh đèn điện. Rõ ràng khi ấy đẩy ngã cô là một... đứa bé gái – tạm thời gọi nó như vậy, thế nhưng hiện tại dấu vết in hằn bầm tím trên tay lại nhỏ xíu giống như bàn chân của một con mèo.
Càng nghĩ càng cảm thấy con mèo đen lúc đó lại có chút liên hệ, nhưng nghĩ thế nào cũng chẳng ra. Hay là do Trương Mỹ Linh hoa mắt, trông gà hóa quốc mới thấy con mèo đó?!

Nhưng dẫu sao thì cho dù là một đứa bé gái, hay một con mèo hoang, thì ra tay cũng quá nặng rồi. Trương Mỹ Linh nhăn mặt, lấy một chút rượu bóp bóp vết bầm trên tay.

Thật ra rốt cuộc đứa bé gái kia là thế nào, vì sao lại ở đó? Liệu có phải lại có một cái xác...

Nghĩ đến đây, bất giác sống lưng lạnh toát. Trương Mỹ Linh rùng mình lắc đầu, "Không không, nghĩ nhiều quá rồi. Nhìn nó cũng có ra cái dạng người gì đâu, chắc chắn không thể nào." Cứ lẩm bẩm như vậy, thi thoảng lại cầm chai rượu lên tu một ngụm giữ bình tĩnh.

"Bác ơi, mời bác xuống xơi cơm ạ."

Ngoài cửa vọng đến giọng nói của Tịnh mập, Trương Mỹ Linh giật thột người kéo ống tay áo che đi vết bầm. Cô xỏ chiếc dép tổ ong, loẹt quẹt bước ra mở cửa.
Ông Tịnh chun mũi hít vài cái, sau đó kinh ngạc thốt lên, "Bác uống rượu sao?"

"Đúng vậy, bởi vì chưa từng có tân lang nào bi thảm như tôi, vào động phòng nhưng không xơ múi được gì."

Trương Mỹ Linh mạnh dạn bịa đại một lý do, sau đó không để ý tới sắc mặt xám như tro của ông Tịnh mà bước xuống dưới cầu thang gỗ.

"Ấy, bác đừng giận. Dù gì bác Út cũng là đàn bà con gái, chung quy mà nói không có điểm nào khác bác cả." Ông ta lấm lét nhìn Trương Mỹ Linh, lựa lời giải thích, "Cho nên việc... ấy cũng không quá cần thiết."

Trương Mỹ Linh nghẹn họng, cảm giác rất giống có một đàn quạ bay ngag qua đầu.

"Tôi nói này." Cô kéo kéo khóe miệng, rất muốn đôi co một trận ra trò. Phải nhẫn, phải thật nhẫn. "Nam nữ có thể yêu rồi quan hệ, nam nam cũng thế, vậy sao nữ nữ thì lại không? Có khi còn phấn khích hơn gấp một trăm mấy chục lần đó."
Yết hầu của Tịnh mập rung lên, định nói gì đó nhưng lại nín lặng.

Ai mà chả biết nàng ấy chỉ là một linh hồn, thế nhưng trong lòng Trương Mỹ Linh vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu khi nghe Tịnh mập nói như vậy. Mặc dù Trương Mỹ Linh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế này, nhưng mà không phải cô chưa từng đặt mình vào địa vị của một người đồng tính mà suy nghĩ.

Họ chỉ là người bình thường, và họ cũng cần được hạnh phúc.

Phong tục thờ cúng tổ tiên tại Việt Nam, chính là sau khi đã mời các cụ về xơi cơm trước, hương khói cháy hết thì các con cháu mới được dọn mâm ăn sau. Thế nhưng Ngọc Út hiện tại chính là vợ của Trương Mỹ Linh, không có lý do gì mà vợ chồng không thể ngồi cùng mâm ăn cơm được. Trương Mỹ Linh cắm nén hương vào bát cơm đầy ự, rất tự nhiên mà đặt bên cạnh chỗ mình ngồi.
Buổi đầu tiên làm như vậy còn thấy quái dị, nhưng đến giờ phút này mọi cảm giác ấy đều đã bị đẩy xa.

"Sao không thấy ông Ba nhỉ?" Trương Mỹ Linh sau một hồi đảo mắt ngược xuôi thấy thiếu thiếu, liền phát hiện không có vị pháp sư già, "Như vậy xong việc là ông ý đi luôn hả?!"

Còn rất nhiều cái chưa rõ ràng mà.

Bà Dung vui vẻ gắp vào bát của Trương Mỹ Linh một quả trứng gà non, cười mủm mỉm đáp, "Ông ý nói có công chuyện cần lên tỉnh gấp, ngày mai sẽ trở lại."

"Già đầu rồi còn có cái công việc gì mà gấp vậy chứ?"

"Ôi, ông ý bình thường vẫn thần thần bí bí như vậy, có làm gì cũng không ai biết nổi đâu mà chị."

Trương Mỹ Linh gật gù tỏ ý đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn chẳng thể nào lý giải được, vì sao ông lão ấy lại biết những chuyện thế này. Cứ như thể là ông ấy đã từng trải qua một cái nghi lễ âm hôn vậy...
"Đêm qua, chị ngủ ngon chứ ạ?"

Câu hỏi dè dặt của bà Dung kéo thần hồn của Trương Mỹ Linh thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô nghệt mặt ra một lúc, sau đó mới chậm rãi gật đầu, "Chỉ là hay bị mộng du thôi."

"À, trên tỉnh có thầy lang bốc thuốc chuẩn lắm, nghe nói ai uống xong cũng đều đỡ hẳn. Để dăm ba hôm nữa, em dẫn chị đi khám xem như thế nào."

Bữa cơm đã không còn quá lặng lẽ ảm đạm như lần đầu.

Có lẽ vì mọi người đều thảnh thơi cho rằng, âm hôn đã cử hành, những chuyện không may mắn sẽ lập tức trôi qua. Một vài đứa con nít hôm nay còn dám bạo gan ngồi gần Trương Mỹ Linh, chăm chú quan sát mọi cử chỉ hành động của cô, đáy mắt ngây thơ dâng đầy cảm xúc ngưỡng mộ, cứ như cô chính là vị cứu tinh, đấng tối cao quyền năng của trái đất này vậy.
"Cháu ăn không?" Trương Mỹ Linh bóc vỏ một con tôm đưa ra trước mặt bé gái đang ngồi bên cạnh. Bé con giật mình, vài giây sau mới gật gật lí nhí chìa bát cơm ra đáp, "Cháu xin cụ ạ."

Mới đó đã thành cụ rồi.

Con cháu trong cái nhà này quá đông, bảo Trương Mỹ Linh điểm mặt nhớ tên thì không có khả năng. Thế nhưng đại khái là cũng rơi vào mười mấy hai chục người, đấy là chưa tính họ hàng gần xa.

"Cụ ơi." Đứa bé gái len lén kéo ống tay áo Trương Mỹ Linh.

"Sao vậy bé con?"

Đứa nhỏ trông vô cùng căng thẳng, hàng lông mày nhàn nhạt nhíu chặt, đôi môi đỏ mọng cong lên, "Mộc Trà là người xấu, cụ đừng chơi với nó. Nó toàn dọa nạt người khác thôi."

Trương Mỹ Linh kinh ngạc không thốt lên lời nào.

"Ban nãy cháu thấy cụ bế nó đi chơi, cháu chỉ sợ nó làm cụ đau thôi."
"Sao cháu lại nói như vậy?"

"Lần trước nó đẩy anh Bo ngã ra đất một cái, rồi còn bảo là không được lại gần cái ao đó, có kẻ xấu sẽ làm hại mọi người. Anh Bo ngã bị chảy máu, phải lên viện trên tỉnh mấy hôm sau mới được về."

Nghe những lời của đứa bé bốn, năm tuổi kể lại, trong lòng Trương Mỹ Linh không khỏi chấn động. Chắc hẳn Mộc Trà đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm, nên mới ngăn không để những đứa bé khác lại gần cái ao kia.

"Có phải mấy đứa trốn người lớn rồi chạy ra cái ao đó chơi hay không?" Trương Mỹ Linh lau lau tay vào giấy ăn, sau đó thích thú nhìn gương mặt đầy bối rối của bé gái. Nó chu môi hờn giận: "Nhưng mà cái ao sen đó trước đây là của nhà mình mà, tự nhiên bây giờ lại bỏ không."

"Nhà mình làm gì có cái ao nào đâu?!"

Ngoài mảnh vườn rộng đến nỗi có thể dùng xe điện mới di chuyển hết, thì thật sự đâu có cái ao sen nào.
"Cháu nghe ông nội kể, ngày trước nhà mình to ơi là to, rộng hơn mấy cái biệt thự ở Hồ Tây ghép lại luôn ý. Mãi sau này mới xây tường quây, cái ao sen đó lại nằm bên ngoài, dần dần chẳng ai thèm tới đó."

Hình ảnh người con gái chầm chậm khua mái chèo, ngắt từng đài sen nhỏ để lên thuyền bỗng nhiên mờ nhạt hiện lên trong tâm trí. Trương Mỹ Linh khe khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại từng chi tiết của giấc mộng đêm qua.

Trong mơ, Ngọc Út gọi cô là Na...

"Cụ ơi, cụ nhớ đừng đến gần cái Mộc Trà nữa nhé." Giọng nói trịnh trọng lại non nớt vang lên bên tai, cắt phăng mọi hình ảnh rườm rà đang tái hiện trong đầu. Trương Mỹ Linh gõ nhẹ vào trán đứa bé gái, mỉm cười, "Này, hứa với cụ, đừng có một mình ra ngoài ao chơi nữa. Nhỡ mà xẩy chân ngã xuống nước thì sao? Ao hồ rất là nguy hiểm, cho nên từ giờ các cháu phải cẩn thận, có biết chưa?"
Đứa bé sợ sệt gật đầu, "Dạ, cụ đừng mắng cháu nha."

Trở thành bô lão cũng có cái hay, chính là ăn xong không phải rửa bát.

Trương Mỹ Linh phưỡn bụng ngồi trên phản gỗ, lim dim đôi mắt. Ông Tỉnh rót một chén trà đưa đến trước mặt Trương Mỹ Linh. Mùi hương sen thoang thoảng đưa qua cánh mũi, làm cô nhịn không được mà nảy ra một suy nghĩ trong lòng: cái ao sen trong giấc mơ đêm qua, có phải chính là ao sen bỏ hoang của gia đình này?

"Con Hến, con Hến đâu, mang cho bà ít giầu."

Bà Dung đứng trên bậc thềm hô rống, khiến Trương Mỹ Linh giật nảy mình.

Hến?! Chính là cái tên mà Ngọc Út đã nhắc đến trong cuốn nhật ký kia. Đó có phải là người hầu gái bên cạnh nàng ấy năm nào hay không?

Trương Mỹ Linh một cước phi xuống khỏi phản, chân đất chạy tới đứng bên cạnh bà Dung, ánh mắt háo hức ngóng tới khu bếp to đùng cách nhà chính không xa.
Thế nhưng trái với tưởng tượng, đó không phải một bà lão già lọm khọm đi đứng không vững, mà xuất hiện từ cửa bếp lại là một thiếu nữ mặt mũi ngây thơ. Cô gái ấy nhanh nhẹn bưng khay trầu đến trước mặt Trương Mỹ Linh, lễ phép nói, "Con mời hai bà xơi trầu ạ."

Mặc dù nhìn gương mặt cô gái khá bầu bĩnh đáng yêu, thế nhưng Trương Mỹ Linh có hơi thất vọng vì không giống như trong mô tả của Ngọc Út.

Có lẽ phát giác Trương Mỹ Linh vẫn chăm chú quan sát mình, cô gái bối rối hỏi, "Bà có cần gì không ạ, để con lấy mang lên."

Trương Mỹ Linh lắc đầu, sau đó hỏi: "À, tên em là Hến đúng không?"

"Dạ đúng rồi ạ."

"Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ, con mười bảy ạ."

Vậy cũng chỉ là trùng hợp, nghĩ nhiều quá rồi.

Con bé thấy không còn việc gì nữa, liền xin phép trở lại dọn dẹp. Bà Dung phất phất tay bảo nó đi, rồi ngạc nhiên hỏi Trương Mỹ Linh, "Có chuyện gì vậy hả chị?"
"Cái Hến, giờ đang ở đâu vậy?"

"Nó vào lại bếp rồi chị."

"Không, ý tôi là con Hến trước đây hay đi theo hầu Ngọc Út."

Bà Dung có vẻ sửng sốt trước câu hỏi của Trương Mỹ Linh. Sắc mặt tái xám dưới bầu trời âm u lại càng thêm nặng nề, "Từ ngày chị Út qua đời, Hến cũng bỏ đi biệt tăm biệt tích. Từ đó chẳng có tin tức gì, không biết còn sống hay đã chết."

Con Hến chỉ kém Ngọc Út chừng hai tuổi, tính tới hiện tại, nếu không chết vì bệnh tật ốm đau thì cũng đã già lắm rồi. Cũng chẳng có hi vọng gặp lại nữa.

Trương Mỹ Linh vốn dĩ muốn hỏi chuyện về người tên Na kia, nhưng thiết nghĩ lúc này thì chưa phải lúc. Cứ đợi dăm ba hôm nữa nhìn thấy Ngọc Út, rồi xem nàng ấy còn nhớ tí gì về người này không đã.

Nếu lúc sống nàng ấy đã dành tình cảm cho người tên Na đó sâu sắc đến như vậy, thì chắc hẳn không ít thì nhiều vẫn sẽ tồn tại chút dư âm ký ức. Nếu có cơ may tìm được người này – đương nhiên trong trường hợp bà ấy còn sống, nhỡ đâu lại phát hiện ra nhiều bí mật đằng sau cái chết của Ngọc Út năm xưa?
Sẩm tối, Trương Mỹ Linh cầm theo đèn pin, lén lén lút lút đi ra khỏi nhà.

Cô lượn qua lượn lại trước cổng nhà của Mộc Trà, cũng không có chuông để bấm. Mảnh chuông vỡ mà ngôi làng này hay sử dụng vẫn đặt ở chỗ cũ, nhưng bởi vì Trương Mỹ Linh nói không được phép treo chuông trước cửa nữa, nên cũng chẳng ai dám dùng.

Chừng hơn mười lăm phút sau, Mộc Trà lon ton cầm túi rác từ trong nhà ra ngoài cổng. Thấy Trương Mỹ Linh, con bé kinh ngạc hô lên, "A chồng bà Út."

Trương Mỹ Linh 'suỵt' một cái rồi ra dấu, "Khe khẽ thôi không người ta nhìn thấy."

Mộc Trà còn bé nhưng rất hiểu ý, nó hạ giọng hỏi thì thầm: "Sao chồng bà Út lại ở đây?"

"Cái này để cô cầm." Trương Mỹ Linh cầm lấy túi rác nặng trịch, sau đó nắm lấy tay Mộc Trà dắt đi, "Ra đây với cô một tí."

Người bình thường nhìn vào sẽ thấy rất giống như mẹ mìn (2) dụ dỗ trẻ con.
"Mình đi đâu hả chồng bà Út?"

Trương Mỹ Linh quăng túi rác vào thùng, sau đó cúi đầu hỏi Mộc Trà, "Bé con, cháu còn nhớ cái ao sen mà anh Bo với các bạn trốn ra nghịch không?"

Nghe Trương Mỹ Linh nói thế, tức thì sắc mặt con bé xấu đi. Nó chớp chớp mắt, âu lo hỏi, "Chồng bà Út muốn tới chỗ đó hả?"

Thấy Trương Mỹ Linh gật đầu chắc nịch, con bé có hơi chút thất vọng. Bàn tay lạnh lẽo của nó siết chặt lấy ngón tay Trương Mỹ Linh, "Thế để cháu dẫn chồng bà Út đi."

Bóng tối lan dần, trên con đường đất đỏ chỉ còn lại ánh đèn nhờ nhờ của cột điện chiếu sáng. Ở làng này, cứ qua sáu giờ là nhà nào nhà ấy đóng cửa im lìm, chừa lại ở một bầu không gian tịch mịch cho cả một vùng quê.

Tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên, hai chiếc bóng một lớn một nhỏ cứ thế tiến vào khoảng tối âm u chẳng có một chút ánh đèn. Trương Mỹ Linh mở đèn pin trên tay. Ánh đèn chiếu xa khoảng hơn năm trăm mét, con đường phía trước dần trở nên rõ ràng.
Lối đi không quá khó khăn, nhưng tuyệt nhiên chật hẹp chỉ đủ một người bước. Tiếng ếch nhái dưới ruộng kêu inh ỏi, gió thổi phần phật đem theo mùi lúa chín thơm.

Mộc Trà cúi đầu lách người vào rặng tre phía trước. Trương Mỹ Linh khó khăn làm theo, một tay vẫn phải giữ khư khư chiếc đèn pin sợ tuột mất.

Đi thêm một đoạn đường đất bùn chật hẹp nữa bỗng thấy bên cạnh bắt đầu xuất hiện bức tường gạch cao sừng sững. Trương Mỹ Linh nghĩ bằng đầu gối cũng nhận ra, đây chính là tường bao quanh của khu đất nhà bà Dung.

Đúng là gần nhà xa ngõ.

Con bé đi phía trước bất ngờ hạ giọng, dưới ánh đèn pin nước da trắng xanh lại càng thêm nhợt nhạt, "Chồng bà Út ơi, tới rồi."

Lia ánh đèn pin, bên tay trái lấp loáng ánh nước.

Trương Mỹ Linh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mộc Trà, thận trọng tiến về phía trước. Chiếc ao này diện tích không nhỏ mà cũng chẳng lớn, từ đây vẫn có thể thấy bờ đối diện, chắc không đến một trăm mét. Bị bỏ hoang từ lâu, nay đã không còn bông sen nào, thậm chí rác thải, cành cây lá héo cũng rụng xuống phủ đầy ven bờ ao. Mặt ao phẳng lặng đen ngòm, ngoài vùng sáng chiếu đến thì hầu như chẳng nhìn ra cái gì khác nữa.
"Bé con, lần trước cháu đã nhìn thấy thứ gì ở nơi này?"

Bàn tay Mộc Trà rịn ra mồ hôi lạnh, mất mấy phút sau mới khó nhọc đáp, "Cháu thấy một cái xác trương phình."

Câu trả lời của cô bé khiến bước chân Trương Mỹ Linh khựng lại, trong đầu bỗng nhiên nảy ra hình ảnh gương mặt trương phềnh trắng bợt gớm ghiếc kia. Sống lưng không tránh được mà lạnh toát, cảm giác càng ngày càng chân thực.

"Chồng bà Út có tin không? Nhưng cái thứ ấy đáng sợ lắm, nó ở ngay cạnh anh Bo, định kéo chân anh ấy xuống ao nữa."

Trong mơ, Trương Mỹ Linh cũng bị thứ kia kéo chân ngã khỏi thuyền.

"Anh Bo đứng đâu vậy bé con?"

Cánh tay nhỏ nhắn nâng lên, Mộc Trà chỉ xuống một đoạn phía dưới. "Anh Bo đứng ngay đó, trên bậc thềm ý chồng bà Út."

Trương Mỹ Linh lia đèn pin theo hướng cô bé chỉ, chưa đầy một giây liền muốn bỏ chạy.
Nơi này, giống hệt như trong giấc mơ đêm qua.

"Mình đi về đi chồng bà Út." Thanh âm non nớt của bé Mộc Trà run rẩy.

"Cô phải xác nhận chuyện này đã, đợi cô xíu."

Trương Mỹ Linh nhẹ giọng trấn an, sau đó cầm đèn pin tiến về phía bậc thềm dẫn xuống ao. Bên cạnh bậc thềm là một chiếc thuyền đã hỏng từ lâu, nửa chìm nửa nổi trên mặt nước. Trương Mỹ Linh xoay người, nhìn bức tường đá bịt kín sau lưng. Hai con kỳ lân vẫn sừng sững đứng trên tảng đá, qua bao nhiêu năm tháng đã ít nhiều rạn nứt và phủ đầy rêu phong. Trong giấc mơ, nơi này chính là một cánh cổng sắt cũ kỹ, có điều hiện tại đã bị xây bít lại, ngăn cách với khu đất ở bên trong.

Mồ hôi Trương Mỹ Linh vã ra, bàn tay cũng trở nên run rẩy.

Cô bước xuống bậc thềm, từng bước thật chậm rãi.

Một, hai, ba...
Đến bậc thứ tư, đã thấy dòng nước lạnh ngắt chạm vào ngón chân.

Quả nhiên, chính là nơi này.

Bõm —- Mặt nước đột nhiên dao động, vang lên một tiếng nặng nề rồi mất hút. Trương Mỹ Linh giật mình, đèn pin trên tay lia khắp mặt ao rộng lớn.

"Chồng bà Út, lên mau đi."

Bé Mộc Trà đứng trên bờ bỗng nhiên hét lớn. Cùng lúc, sóng nước vỗ vào bàn chân ngày một mạnh, có thứ gì đó đang rẽ nước tiến tới. Trương Mỹ Linh hoảng hốt, chưa đầy một khắc khi đám bọt nước trắng xóa kia lao đến, cô đã nhanh chóng nhảy lên bờ.

Không gian chìm vào yên ắng, mặt ao lại tĩnh lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trương Mỹ Linh ngồi thụp xuống đất, thở không ra hơi. "Nơi này... đúng là không nên đến..."

Bởi vì ban nãy khi đám bọt nước kia sáp gần, Trương Mỹ Linh đã nhận ra, ở phía dưới thấp thoáng một gương mặt người.
"Chồng bà Út ơi, cái gì đây ạ?" Mộc Trà cúi người, cầm lên thứ gì đó phủi phủi rồi đưa cho Trương Mỹ Linh.

Là cuốn nhật ký của Ngọc Út.

Chắc vừa rồi nhảy một cái hết ba bậc thềm để lên bờ, nên cuốn nhật ký giắt ở túi quần liền rơi ra. Thật may là chưa có rớt xuống ao, bằng không cả đời cũng chẳng thể vớt lên được với cái thứ đang rình rập dưới nước. "Ừ, đồ của cô ý mà."

Trương Mỹ Linh ngồi phệt xuống đất, dựa lưng vào bức tường đằng sau. Cô loạt xoạt mở cuốn nhật ký, cầm đèn pin rọi xuống để xem.

Cái làng này sao lại lắm điều cổ quái đến như vậy? Chẳng biết Ngọc Út có viết lại điều gì trong này hay không.

Mộc Trà nơm nớp sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó ngồi xuống cạnh Trương Mỹ Linh. Có lẽ cảm thấy không được an tâm, liền chui luôn vào lòng cô mà ngồi.
Dòng chữ nghiêng nghiêng thanh mảnh lại hiện lên trên trang giấy cũ kỹ:

"Nhật ký, ngày... tháng... năm...

Anh Miến càng ngày càng khiến mình cảm thấy sợ hãi..."

***

Sẩm tối một ngày đầu tháng mười năm 1941.

Ngọc Út khoác chiếc áo bông trần xinh xắn, mái tóc dài mượt được búi lên gọn gàng trên đầu. Ngắm nghía mình trong gương một lúc, nàng mới xách chiếc làn nhỏ đựng bát canh gà tần, cầm đèn dầu bước ra khỏi cổng.

Con Hến đang rửa bát dưới bếp, thấy vậy liền chạy theo, "Cô Út đi qua chỗ anh Miến hả? Để em đi bê phụ cô nhé."

"Thôi, em ở nhà mà tập đọc nữa. Một lát cô về cô kiểm tra đấy."

"Dạ, cô Út đi cẩn thận nha."

Mới giữa tháng mười mà không khí lạnh đã tràn về, gió từ ngoài đồng thổi vào càng thêm rét cóng. Ánh đèn dầu hiu hắt soi xuống mặt đất đỏ, đường đi chẳng mấy khó khăn nhưng vì bóng tối nuốt trọn lại cảm giác xa hơn một chút.
Ngọc Út kéo kéo vạt áo, chiếc làn đỏ đung đưa tỏa ra mùi thơm phưng phức của gà tần. Nàng mỉm cười, bước chân lại càng thêm nhanh.

Nhà của anh Miến nằm cách khá xa khu người dân tập trung đông đúc trong làng. Đi hết một cánh đồng bát ngát mới thấy ánh đèn dầu lấp loáng ở trong căn nhà vách đất phía trước. Cây hoa sữa trước cửa nhà lay động trong gió, phủ những bông hoa trắng li ti xuống mái đầu. Ngọc Út đứng ở ngưỡng cửa, gọi mấy tiếng nhưng không thấy ai đáp lời. Cũng chắc bởi thanh âm của nàng vốn nhỏ nhẹ, lại bị gió lớn át đi thế nên anh Miến không nghe thấy.

Nàng bước vào trong nhà, đặt chiếc làn nhỏ lên trên mặt bàn gỗ. Ngọn đèn dầu trên kệ tủ vẫn cháy leo lét, nhưng căn nhà lại không có một ai.

"Anh Miến ơi?"

Ánh đèn vàng vọt hắt chiếc bóng mảnh khảnh của Ngọc Út lên vách tường. Nàng bước tới cánh cửa gỗ dẫn ra sân vườn, đẩy nhẹ một cái.
Cánh cửa hé mở, hình ảnh phía trước dội vào mắt, lời định nói cũng tắc nghẽn trong cuống họng.

Người đàn ông với nước da ngăm ngăm màu đồng quen thuộc, đang cầm trên tay một tờ giấy màu vàng bùng lửa, nhảy múa điên loạn quanh chiếc giếng đá. Anh cởi trần, trên mình vẽ những hình thù quái dị loằng ngoằng bằng thứ màu đỏ sền sệt như máu. Dưới đất là hàng nến đỏ thắp xung quanh chiếc giếng, từng ngọn lửa lung lay theo cơn gió thổi từ ngoài đồng. Kỳ lạ chính là, dù gió có to cỡ mấy, ánh nến kia cũng không bị lụi tàn.

Sống lưng Ngọc Út lạnh toát, nàng bịt chặt miệng ngăn lại tiếng la. Đáy mắt dâng lên đầy sợ hãi, nhìn hình ảnh phía trước mà không thể hình dung được ra người đàn ông trầm lặng, dịu dàng mọi khi.

Trên cổ tay anh đeo một chiếc chuông, không giống như chuông mà dân làng vẫn hay treo trước cửa. Mỗi lần vung tay là âm thanh "lắc rắc" lại vang lên, nghe vừa trầm đục nhưng lại cũng giống tiếng xương gãy.
Anh ấy đang làm cái gì vậy?!

Ngọc Út nép mình vào sau cánh cửa, mồ hôi nàng vã ra như tắm. Ngọn đèn dầu cầm trên tay run lên bần bật, cố gắng khống chế bản thân đừng tiến tới.

Tiếng chuông rùng rợn ngừng vang lên giữa bầu trời đêm tịch mịch, anh đứng lại trước cái giếng đá, lẩm nhẩm gì đó không thể nào nghe được. Rồi lùi về phía sau hai bước, cẩn thận cúi rạp người, lạy ba cái.

—— Meoooo

Âm thanh của mèo kêu sé toạc không gian tĩnh lặng. Qua khe cửa nhỏ, Ngọc Út phát hiện ra một con mèo màu lông đen tuyền đang bị buộc chặt vào thành giếng. Ánh mắt nó đầy hoảng hốt, tuyệt vọng run rẩy trong bóng đêm.

Anh cầm lên một cây nến, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve con mèo. Nó như cảm nhận được nguy hiểm, nhe chiếc răng nhọn hoắt ra khè khè.

Có lẽ, đó chính là nỗ lực tự vệ cuối cùng của bản thân.
Từng giọt, từng giọt sáp nóng chậm rãi chảy vào đôi mắt đen tuyệt vọng của con mèo. Anh ra sức mở banh tròng mắt nhỏ, sáp nóng nhỏ xuống đốt cháy xèo xèo.

Con mèo rú lên đầy thảm thiết, tiếng kêu đau đớn ấy như rạch lên trái tim của Ngọc Út hàng trăm hàng ngàn đường sắc nhọn. Nàng như chết lặng trước hình ảnh man rợ phía trước, hàng nước mắt cứ thế trào ra không ngừng.

Cho đến khi đôi mắt của con mèo đã che kín hoàn toàn bởi sáp nến, anh mới ngừng lại, cởi trói cho nó. Con mèo run lẩy bẩy, đau đớn khiến nó loạng quạng đổ sang một bên. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, thế nhưng anh lại giơ nó lên trên cao. Con mèo đáng thương đã hỏng hoàn toàn đôi mắt, nay chỉ biết giãy giụa, rên lên những thanh âm ai oán, nức nở.

Anh như một kẻ bị thôi miên, chăm chú nhìn con mèo đen tuyền ấy một vài phút. Rồi bất ngờ nắm lấy đầu của nó vặn một cái.
Con mèo không kịp đau đớn, cổ và thân đã đứt lìa. Máu văng lên khắp gương mặt anh, tưới lên những ngọn cỏ xanh dưới chân một mùi tanh nồng sền sệt.

Choang —— Ngọn đèn dầu trên tay Ngọc Út rơi vỡ, nàng sợ hãi bước thụt lùi về đằng sau.

Người đàn ông này thực sự là anh Miến – người nàng đã định tin tưởng và trao trọn cuộc đời hay sao? Anh ấy sao có thể tàn nhẫn đến như vậy?

Dường như phát hiện ra tiếng động, anh quay mặt về phía cửa, gương mặt nhuốm đầy máu cùng con ngươi mở trừng trừng đầy kinh hoảng. Bất động một vài phút, xác con mèo trên tay liền bị quăng xuống giếng, anh như con thú săn mồi, chầm chậm từng bước tiến về phía căn nhà.

Ngọc Út lùi về phía sau, nàng xoay lưng bỏ chạy. Ánh nước phủ ngập trong đôi mắt xinh đẹp, nàng quơ tay đập nốt chiếc đèn dầu còn lại trên tủ. Lập tức, tất cả chìm vào bóng tối.
Dựa theo trí nhớ chạy ra khỏi cửa, thoáng nghe thấy tiếng nện chân ở phía sau, trái tim như ngừng đập, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Anh ấy sẽ gϊếŧ chết mình mất.

Trong tầm mắt là cây hoa sữa cao rợp bóng, Ngọc Út không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng ôm lấy thân cây trèo lên. Cành cây không quá cứng cáp, thế nhưng nàng chẳng bận tâm, cứ trèo lên đỉnh cao nhất, trốn trong đám lá rậm rạp.

Cả cơ thể run lên bần bật, Ngọc Út ôm chặt cành cây, ngăn lại tiếng nức nở.

Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống căn nhà âm u, cùng những trận gió heo hút thổi từ ngoài cánh đồng. Thân thể người đàn ông cường tráng hiện ra trước ngưỡng cửa, gương mặt không rõ loại cảm xúc nhuộm đỏ màu máu tươi. Anh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi chậm rãi tiến về phía cây hoa sữa.

Ngọc Út cắn chặt môi, nàng không dám thở mạnh, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực.
Từ nơi này vẫn có thể nhìn thấy mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng của anh, nhưng lại dính bết lại vì mồ hôi cùng máu. Anh lặng lẽ đứng dưới tán cây, từng giây từng phút trôi qua chậm rãi, cứ như giằng co xem kẻ nào gan lỳ.

Bất ngờ anh ngẩng đầu lên, con ngươi trợn trừng. Trong bóng đêm, ánh mắt anh u tối, lạnh lẽo mà đầy sát khí nhìn về phía Ngọc Út.

Trái tim nàng chết lặng, hàng nước mắt lăn dài.

Âm thanh 'lắc rắc' lại vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch...

***

Trương Mỹ Linh bị tiếng sột soạt làm cho tỉnh giấc.

Cô dụi dụi mắt, nhìn bầu trời đen kịt qua mái nhà thủng lỗ chỗ mà ngẩn người. Ánh trăng rọi xuống mặt, cảm giác lại như có điều gì đó không đúng lắm.

Nơi cô đang nằm là mặt đất đầy bụi bẩn, mùi ẩm mốc nồng nặc sộc vào cánh mũi. Trương Mỹ Linh day day huyệt thái dương mà chống tay ngồi dậy. Đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, dòng ký ức dần dần tua chậm lại.
Rõ ràng ban nãy còn ngồi bên cạnh chiếc ao sen nọ đọc cuốn nhật ký kia, vậy mà hiện tại đã đang ở nơi quái quỷ nào vậy?!

Suy nghĩ này khiến mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cô khàn khàn cất tiếng gọi, "Mộc Trà?"

Không gian tĩnh lặng, chỉ có giọng của chính mình dội vào vách tường.

Trương Mỹ Linh hốt hoảng lần tìm chiếc đèn pin, thật may mắn là nó chỉ nằm lăn lóc cách cô chừng mười mấy xăng ti. Trong bóng tối, nếu mà có thứ này vẫn khiến cho người ta yên tâm hơn phần nào. Vội vã mở đèn, ánh đèn pin vừa quét ngang một đường, trái tim của Trương Mỹ Linh cũng chùng xuống.

Thế nào mà cô lại đang ở trong căn nhà hoang hồi sáng vậy! Chẳng lẽ bị mộng du thật rồi hay không?!

Sột soạt.

Không gian tĩnh lặng lại vang lên âm thanh quỷ dị, mà kinh khủng nhất chính là, nó ở ngay dưới chân cô. Trương Mỹ Linh cứng đờ người, cảm nhận thứ gì đó nhầy nhụa đang bám lấy ống quần, từ từ bò lên.
Chẳng rõ làm thế nào mà tấm chăn bông này lại đang đắp trên người của cô, nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Trương Mỹ Linh run rẩy chiếu đèn pin xuống phía dưới thân, kinh hoàng khi nhận ra rõ mồn một dưới lớp chăn mỏng nhô lên vừa vặn hình dáng một đứa trẻ, đang chậm rãi di chuyển.

Âm thanh sột soạt kia càng lúc càng đến gần, cảm giác trên đùi như có cả một khối băng lạnh đè nén. Trương Mỹ Linh cho đến giờ này đã trải qua không ít những chuyện quái dị, thế nên cô bình tĩnh cầm lấy góc chăn, kéo mạnh một cái.

Là đứa bé gái lúc sáng.

Hai con mắt sần sùi lạnh lẽo nhìn Trương Mỹ Linh, hàm răng sắc nhọn trắng ởn nhe ra, thanh âm khè khè lại vang lên từ cái cổ sắp đứt lìa. Cơ thể nó chỉ toàn là da bọc xương, tím tái lại bốc mùi hôi thối vô cùng.
Nó cúi thấp người, nhún một cái, nhảy vồ về phía Trương Mỹ Linh.

Bản thân Trương Mỹ Linh chính là loại người chân tay hoạt động nhanh hơn não gấp một nghìn tỷ lần. Thế nên thứ gớm ghiếc kia vừa mới nhào tới, cô đã nhanh nhẹn giơ đèn pin, đập cho nó một cái, rồi lăn ra xa.

Thứ kia chẳng hề hấn gì, lại lập tức phóng tới. Tiếng kêu của nó thảm thiết thê lương, sé toạc màn đêm tĩnh lặng. Nó giơ những ngón tay dài đến dị thường, nhằm thẳng mặt Trương Mỹ Linh mà tát xuống.

Bên má nhói lên, từng dòng máu ấm nóng trượt xuống dưới cổ.

Đứa bé gái kia ngửi thấy mùi máu, dường như càng hung hăng và phấn khích hơn. Nó lao đến liếm những giọt máu vừa rơi xuống sàn, gào thét điên cuồng hít hít ngửi ngửi dưới mặt đất.

Trương Mỹ Linh ngớ ra, nhìn nụ cười như có như không vừa thoáng qua trên gương mặt kinh dị kia mà lạnh phát run. Nó liếm mép, cái đầu lủng lẳng đầy sát khí bổ nhào về phía người cô.
Không hiểu lấy đâu ra nhiều can đảm đến thế, Trương Mỹ giơ tay, dùng hết sức lực bóp lấy cổ nó. Chiếc đầu lủng lẳng bên cạnh cố chấp nhe răng ngoạm vào bàn tay cô, những chiếc răng sắc nhọn cắm phập một cái đầy đau đớn.

Bỗng nhiên thân thể lạnh buốt, như có một làn khí trắng từ đâu xộc thẳng vào trong người. Lửa giận đột ngột bốc lên ngùn ngụt, cảm giác căm hận chán ghét chưa từng có dần nảy sinh trong lòng. Ánh mắt Trương Mỹ Linh tối lại, lực đạo ở cổ tay tăng lên gấp đôi.

Phải gϊếŧ chết nó!

Thứ cảm giác phẫn nộ cùng đau đớn như kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, cô thả chiếc đèn pin xuống dưới nền nhà, đưa tay cầm lấy đầu nó. Ánh đèn lăn lông lốc rồi dừng lại phía đối diện, soi thẳng vào hai con mắt lồi sần sùi của thứ kia.

Là sáp nến.
Trương Mỹ Linh giật mình, thứ tà niệm vừa nảy sinh trong đầu liền bị đánh văng. Cô buông tay, thứ kia 'bịch' một cái rơi xuống đất.

—- Meo

Tiếng kêu sé lòng vang lên trong căn nhà hoang. Trên mặt đất không phải là thứ quỷ dị ban nãy nữa, mà chính là một con mèo có bộ lông đen tuyền. Ánh mắt nó u tối nhìn Trương Mỹ Linh, nhe hàm răng trắng ởn 'khè khè' mấy tiếng, sau đó loạng choạng chạy đi khỏi.

Trương Mỹ Linh dựa lưng vào vách tường thở dốc. Cô nhìn vết thương trên cổ tay, rõ ràng chính là dấu răng của loài mèo.

Ban nãy vì sao đột ngột lại có cảm giác phẫn nộ đến như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, thì lực đạo lúc đó của Trương Mỹ Linh quá mạnh, đến mức thứ đó cũng không thể ngọ nguậy hay phát ra bất kỳ âm thanh nào hết. Mặc dù so ra, nó rõ ràng khỏe hơn mấy người bình thường cộng lại.
Cảm giác ấy thực sự rất quen thuộc. Lẽ nào chính là nàng ấy?

Trương Mỹ Linh cầm lại đèn pin, quét đèn một vòng xung quanh.

Dưới mặt đất ngay cạnh chỗ Trương Mỹ Linh vừa nằm, là cuốn nhật ký vẫn đang mở ở chính trang ban nãy cô đọc dở. Gấp lại nhét vào túi quần, Trương Mỹ Linh hít một hơi thật sâu, sau đó tiến đến bên đống sách vở lộn xộn trong góc nhà.

Cầm lên cuốn Quốc Văn Giáo Khoa Thư hồi sáng, cô lật mở trang sách đầu tiên. Ánh đèn pin rọi vào trang giấy cũ, dòng chữ trẻ con nhưng cứng cáp và rắn rỏi hiện lên: Trương Văn Miến.

Quả nhiên là nơi này.

Cô để lại cuốn sách về chỗ cũ, cầm đèn pin bước ra sân vườn.

Nhìn chiếc giếng đá đơn độc lặng lẽ ở trong góc đã có lịch sử cả trăm năm, đột nhiên cảm giác mọi chuyện xảy ra hôm nay đều phát sinh từ đó. Trương Mỹ Linh hôm nay không giải quyết tận gốc việc này, thì còn bị cái thứ ghê tởm kia đeo bám dài dài.
Cô đặt chiếc đèn pin xuống dưới chận, hạ quyết tâm, dồn sức đẩy nắp giếng.

Chú thích:

(1) Lớp sơ đẳng: thời kỳ Pháp thuộc, lớp sơ đẳng thuộc cấp bậc tiểu học, học sinh khoảng chín tuổi.

(2) Mẹ mìn: ý chỉ người đàn bà chuyên dụ dỗ, lìa phỉnh, bắt cóc trẻ con đem đi bán.