Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 511



“Chết thì chết đi, coi như con là một kẻ ích kỷ, vô tình. Nếu như để thãng bé được sống sót mà phải dùng cuộc hôn nhân của con và Họa Y cùng với đứa nhỏ trong bụng Họa Y để đánh đổi, vậy thì thà rãng con để thằng bé chết đi”

Hoàng Ánh bị dáng vẻ quyết tuyệt của con trai bà dọa cho phát sợ, bà cũng biết con trai quan tâm đến Dương Họa Y và đứa bé trong bụng cô đến nhường nào.

Hít một hơi thật sâu bà cắn răng nói: “Được, mẹ đồng ý với con. Nhưng con phải đảm bảo bản thân nói được làm được, nhất định phải giúp Niệm Sơ làm xét nghiệm. Nếu như quá trình xét nghiệm thành công, phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho thằng bé”

“Chắc chắn con sẽ làm được. Nhưng mẹ cũng phải đồng ý với điều kiện con đưa ra. Mẹ đừng quên, nếu như mọi người có ý định đến quấy rầy cô ấy và con của con, con sẽ lập tức dừng lại toàn bộ những gì đang trợ cấp cho Nhan Niệm Sơ”

Hoàng Ánh cần răng đồng ý.

Điên rồi, điên rồi, đứa con trai này của bà điên thật rồi.

Nhan Từ Khuynh đã đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu.

Tin tức mà bác sĩ mang đến không phải là tin tức tốt nhất đối với anh lúc này, thế nhưng cũng không phải là tin xấu nhất.

“Cô nhà đã không sao rồi, đứa bé cũng đã được giữ lại. Nhưng cơ thể của cô nhà quá yếu, thật sự không thể chịu thêm bất cứ chút kích thích nào nữa” Bác sĩ xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi lạnh tiếp tục nói: “Chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày cũng phải cẩn thận, nếu không cần phải xuống giường thì tốt nhất đừng nên xuống. Việc tốt nhất cần làm là năm yên một chỗ tĩnh dưỡng cơ thể. Bây giờ, bất cứ một tác động nào cũng đều có khả năng dẫn đến sinh non”

“Tôi biết rồi” Nhan Từ Khuynh thở ra một hơi, lúc này sao anh có thể buông lỏng bản thân được.

Dương Họa Y nằm trên xe đẩy, được đưa tới phòng bệnh tĩnh dưỡng.

Bác sĩ cẩn thận từng li từng tí một hỏi Nhan Từ Khuynh: “Anh có muốn vào thăm cô ấy chút không?”

Anh nặng nề gật đầu, rồi theo bác sĩ đi vào phòng bệnh.

Dương Họa Y đang năm ở trên giường, so với trước đó sắc mặt của cô càng thêm khó coi.

Ống truyền dịch gắn trên cánh tay không ngừng truyền chất dinh dưỡng vào trong cơ thể cô. Nhìn cô mỏng manh, yếu ớt tựa như có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.

Nhan Từ Khuynh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô. Bàn tay to lớn của anh cẩn thận từng li từng tí một bao quanh bàn tay lạnh lẽo như băng của cô, giúp bàn tay cô ấm lên đôi chút, cũng muốn qua đó truyền cho cô chút hơi ấm của bản thân mình Dương Họa Y ngủ rất say, nhưng anh lại không dám ngủ, cũng không dám chớp một lấy một cái, cứ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô như thế.

Anh muốn đưa tay chạm lên bụng cô một chút, lại sợ làm tổn thương đến đứa bé đang trong đó. Bàn tay Nhan Từ Khuynh lơ lửng ở giữa không trung sau đó lại chậm rãi thu về.

Anh chỉ có thể khẽ hôn lên mu bàn tay của cô thì thầm nói: “Chắc chắn đứa nhỏ sẽ không sao đâu. Con của chúng ta chắc chắn sẽ là cục cưng kiên cường nhất trên thế giới. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì hết”

Lúc Dương Họa Y tỉnh lại lân nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt ngập tràn tơ máu của Nhan Từ Khuynh.

Cô nhẹ nhàng giật lầu ngón tay, anh đã lập tức nắm chặt lấy tay cô, vội vã hỏi: “Sao thế em? Có chỗ nào không thoải mái không?

Anh đi gọi bác sĩ nhé!”

Cô mấp máy môi khẽ nói: “Tôi..con.

“Con không sao hết, cục cưng của chúng ta vẫn còn ở đó’“