Vợ Ơi Chào Em

Chương 5: Khẩu vị



Sau khi Tô Nhạc bước vàophòng mới phát hiện con nhỏ Trần Nguyệt đã ngồi trong góc cắn hạt dưa, đang nóichuyện rất rôm rả với một bạn học nam bên cạnh, ngay cả cô bước vào phòng cũngkhông nhìn thấy.

Ngồi xuống bên cạnh TrầnNguyệt, Tô Nhạc cẩn thận đánh giá bạn nam này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.Nhưng nhất thời không thể nhớ được người kia là ai.

“A? Trần Nguyệt, đâykhông phải là Tô Nhạc, bạn thân của em hồi đại học sao?” Anh ta vừa nhìn thấyTô Nhạc đã nhận ra: “Tô Nhạc, đã lâu không gặp, không ngờ em lại ở lại thànhphố này.”

Nhất thời Tô Nhạc khôngnhận ra anh chàng này là ai, nhưng nhìn thái độ của Trần Nguyệt, hẳn là anh tacó quan hệ tốt với Trần Nguyệt, cô cũng cười gật đầu: “Vâng, đúng, em tốtnghiệp xong vẫn ở lại đây làm việc, không ngờ anh cũng ở đây.”

“A, trước đây anh nghenói em muốn về quê làm việc, vì sao lại ở lại?” Anh ta đưa cho Tô Nhạc một lonnước: “Lúc đó có người còn rất nuối tiếc về quyết định của em đấy.”

Tô Nhạc hơi kinh ngạc, ýđịnh về quê cô nói từ năm thứ hai, nếu người trước mặt biết chuyện này, chắc làngười cô đã quen từ năm đó. Tô Nhạc quay đầu nhìn Trần Nguyệt, muốn tìm đượcđáp án từ chỗ Trần nguyệt.

“Tào Ngu Đông, anh nóibậy bạ gì đấy.” Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng Tô Nhạcnghĩ tới chuyện Trang Vệ, vội vàng nói tránh đi: “Anh là đàn anh lớn hơn bọn emhai khóa, anh thì biết cái gì.”

Tào Ngu Đồng nhớ tớichuyện Tô Nhạc và Trang Vệ, ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở đang đứng cách đó vài bước,cười một cái, rất nhạy bén mà thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Tô Nhạc nghe Trần Nguyệtvà Tào Ngu Đông nói chuyện với nhau, chậm rãi nhớ ra Tào Ngu Đông này là ai,không phải chủ tịch hội sinh viên của bọn họ năm đó sao? Nhiệm kỳ tiếp theo,người tiếp nhận vị trí của anh ta chính là Trang Vệ.

Nghĩ đến Trang Vệ, TôNhạc nhíu mày, đưa tay muốn bật lon nước, nhưng tay lại hơn run.

“Để anh giúp em.” Một bàntay cầm lấy lon nước trong tay cô, chỉ nghe cạch một tiếng, lon nước đã đượcmở, người này ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, sau đó tiện tay cắm một cái ống hútvào lon nước rồi mới đưa cho Tô Nhạc.

“Cảm ơn.” Tô Nhạc nhậnlấy lon nước, ngồi dịch về phía Trần Nguyệt, sau đó mới cười cười với Ngụy Sở.

Trần Nguyệt và Tào NguĐông ở bên cạnh lại ngừng nói chuyện với nhau, đặt sự chú ý lên hai người,Trầng Nguyệt có chút bất ngờ: “Anh Ngụy, sáng hôm qua em gọi cho anh, khôngphải anh nói anh sẽ không tới sao?”

Ngụy Sở cười nói với TrầnNguyệt: “Chiều nay đúng lúc xử lý xong mọi chuyện, vì vậy mới kịp tới.”

Tô Nhạc híp mắt nhìn TrầnNguyệt, ngày đó là ai khăng khăng khẳng định Ngụy Sở sẽ đến, kết quả là vì côngviệc người ta rảnh rỗi nên người ta mới đến, lời của con nhỏ Trần Nguyệt nàyquả nhiên không nên quá tin tưởng, thật sự không nên dựa vào.

Tào Ngu Đông cười như cónhư không, liếc mắt nhìn Ngụy Sở, rồi lại liếc mắt nhìn lon nước trên tay cô:“Vì để tham gia hội bạn học tối nay, Ngụy Sở tăng ca cả đêm qua, ngay cả trưanay cũng không ăn cơm.”

Trần Nguyệt ca ngợi: “AnhNgụy quả thật coi trọng tình nghĩa bạn học.”

Tào Ngu Đông gật đầu:“Đúng là cậu ta coi trọng một bạn học nào đó.” Là bạn thân Ngụy Sở, anh rấtphúc hậu mà không phá đám chuyện của người ta.

Khi mọi người gần như đếnđông đủ, đoàn người lên tầng năm để dùng cơm, vào phòng đã đặt trước, mà rấtngoài ý muốn là, Lý Huyên Nhiễm vốn ngồi bên trái Tô Nhạc đột nhiên nhìn thấymột người bạn thân, sau đó chạy tới ngồi cạnh người đó, mười giây sau, ngườingồi bên trái Tô Nhạc đổi thành nhân vật phong vân, Ngụy Sở.

Dường như chú ý tới vẻmặt ngây ra của Tô Nhạc, Ngụy Sở vô cùng phong độ hỏi: “Có phải anh ngồi cạnhkhiến em không thoải mái không?”

Tô Nhạc cong cong khóemiệng: “Không có, là vinh hạnh của em.” Bàn tay nắm thực đơn của cô cứng đờ,nghiến răng gạch một gạch lên món ăn mà cô không thích.

“Em thích mướp đắng xàotrứng?” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc chuyển cốc trà tới vị trí thuận tiện: “Không phảiem không thích ăn mướp đắng sao?”

Tô Nhạc không chú ý lắm,gọi một món ăn nữa rồi đưa thực đơn cho Ngụy Sở, tuy không thích mướp đắng,nhưng cô vẫn gọi, nhiều người thế này chắc sẽ có người thích ăn, cô cười cườivới Ngụy Sở: “Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt.”

Thấy Ngụy Sở đánh dấu vàotên mấy món cay Tứ Xuyên, Tô Nhạc cười nói: “Không ngờ khẩu vị của anh lại rấtgiống của em.”

“Vậy sao?” Ngụy Sở dườngnhư cũng có chút bất ngờ, đưa thực đơn cho người tiếp theo rồi giải thích: “Bàngoại anh là người Tứ Xuyên, bà nấu món cay Tứ Xuyên rất giỏi.”

Mắt Tô Nhạc sáng rực lên:“Em cũng thấy món cay Tứ Xuyên rất ngon.”

Ngụy Sở thật phong độtươi cười: “Anh từng học được của bà ngoại vài món, có thời gian em có thể nếmthử món cay Tứ Xuyên anh làm.”

Tô Nhạc cười vui vẻ:“Được, có cơ hội em nhất định sẽ nếm thử.” Ngụy Sở biết nấu ăn thật sự làm côbất ngờ, nhưng đối phương thuận miệng mời, cô đương nhiên cũng không ngốc đếnmức cho là thật, là một người phụ nữ, tuy cô không thông minh lắm nhưng ít nhấtcũng biết cái gì gọi là thức thời.

Ngụy Sở thấy Tô Nhạckhông cho là thật cũng không tiếp tục mời nữa mà đổi chủ đề: “Anh nghe TrầnNguyệt nói em nghỉ việc rồi, có hứng thú tới công ty anh làm không?”

Tô Nhạc ngẩn người, rồilập tức cười từ chối: “Cảm ơn anh Ngụy, gần đây em cũng không nóng lòng tìmviệc, trước tiên cứ chậm rãi tìm xem thế nào đã.” Nói xong, cô nghiến răngtrong lòng, cái miệng này của Trần Nguyệt, sớm muộn gì cô cũng phải dán nó lại.

Công việc trước giờ củacô tuy lương không cao, nhưng cô không giống những bạn học khác, phải trả tiềnnhà và những thứ khác, cũng tiết kiệm được một số tiền, cộng thêm sở thích viếttiểu thuyết trên mạng, cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt, tạm thời ăn chơi batháng cũng không có vấn đề gì. Đối với lời mời của Ngụy Sở, đầu tiên cô hơingạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rằng đây chỉ là một lời mời khách sáo giữa bạnhọc thôi, cô không cần tưởng thật, cho dù cô thật sự muốn vào công ty Ngụy Sởcũng phải chính thức phỏng vấn mà vào, không phải dựa vào quan hệ đàn anh đànem.

Tào Ngu Đông đang ngồicùng Trần Nguyệt vuốt cằm nói: “Trần Nguyệt, em có cảm thấy… hôm nay Ngụy Sởnói đặc biệt nhiều, cười cũng đặc biệt nhiều không?”

Trần Nguyệt giương mắtnhìn lại, lúc này Ngụy Sở đang giúp Tô Nhạc lau thìa, cô đờ đẫn thu hồi ánhmắt: “Thật ra, thứ chúng ta thấy chính là ảo giác.” Tô Nhạc, đồ ngốc kia, lạidám để Ngụy Sở làm việc đó cho mình, nó tưởng anh Ngụy là nam sinh đang theođuổi nó hay sao? Trong đầu đồ ngốc kia chứa cái gì vậy?!

Đồ ăn được dọn lên rấtnhanh, món ăn rất tinh tế, Tô Nhạc chọn một món có cái tên rất nhã nhặn “NgânTi Vạn Lũ”, thật ra đó chỉ là món rau trộn miến, ăn xong, cô bình tĩnh thu đũa,món ăn của nhà hàng này vẫn có cái tên trang nhã nhưng mùi vị cũng như trước,không được ngon lắm.

Những món tiếp theo bắtđầu được đưa lên, hình thức vẫn đẹp đẽ mà mùi vị thật sự giống nhau, món canhQuy Định Giang Sơn uống như nước sôi, Ngư Dược Long Môn thiếu vị cá, còn cả móncá muối Vưu Ngư Bảo gì đó mùi vị thật sự không được tốt lắm, đối với Tô Nhạc mànói, món ăn được nhất trên bàn chỉ có bát cải muối, ít nhất ăn vào cô còn cảmnhận được mùi vị rau cải.

“Nếm thử món Phượng HoàngTại Thiên này đi, nấm hương ở đây cũng không tệ lắm.” Ngụy Sở chuyển món ăn tớitrước mặt Tô Nhạc, nói rất nghiêm túc: “Chí ít ăn vào còn nhận ra nó là cáinấm.”

Tô Nhạc bật cười, vươnđũa gắp một cái nấm trong bụng gà bỏ vào bát mình, thấp giọng nói: “Không phảichỉ là một bát canh gà thôi sao, đâu cần gọi cái gì mà Phượng Hoàng Tại Thiên.”

Ngụy Sở múc hai thìa canhvào trong bát của cô: “Uống nhanh đi, lượt rượu sắp tới rồi.” Sau đó, anh nởmột nụ cười.

Tô Nhạc cúi đầu uống mộtngụm canh gà nóng, không khỏi nghĩ vị đàn anh họ Ngụy này dường như cũng khôngphải cao cao tại thượng, xa không với được, tài trí hơn người như người ta đồnđại.

Trang Vệ nhìn hành độnggiữa Tô Nhạc và Ngụy Sở, ánh mắt trầm xuống.

Ăn cơm xong, Tô Nhạc cóchút cảm thán nghĩ, tìm một ông chồng nấu ăn giỏi là vô cùng cần thiết, uống ítrượu cũng cần thiết không kém.

Trong suốt bữa cơm, mặcdù có Ngụy Sở ở bên cạnh chống đỡ, cô vẫn bị ép uống vài chén rượu, về phần cóvài người trêu đùa cô và Ngụy Sở, cô cũng chỉ coi như đùa vui, nếu nói cô vàNgụy Sở có chuyện gì đó, chi bằng nói một ngày nào đó Trang Vệ quỳ gối khóc,nói hắn biết mình sai rồi.

Sau đó mọi người cùng đithanh toán mới biết Trang Vệ đã trả tiền, Tô Nhạc nhìn biểu hiện đắc ý của LâmKỳ không khỏi bóp trán, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, cô hơi do dự nghĩ,có nên về sớm một chút không? Một đám người như thế này đi hát, tỷ lệ micro rơivào tay cô không cao, hơn nữa hiện giờ đầu óc cô rất choáng váng, có thể hát hògì?

“Tô Nhạc uống say rồi,tôi đưa cô ấy về, mọi người đi hát đi, chúng tôi không đi nữa.” Khi Tô Nhạc cònchưa kịp từ chối, Ngụy Sở đã mở miệng.

Mí mắt Tô Nhạc giật giật,anh hai, anh không nên nhập diễn quá như thế, anh thật sự coi mình là bạn traicủa bà chị đây rồi sao? Tô Nhạc rùng mình một cái, có nhân vật như vậy làm bạntrai, cô sẽ bị các chị em phụ nữ oán hận tới chết.

Thấy Tô Nhạc run lên,Ngụy Sở cúi đầu hỏi: “Sao vậy, lạnh à?” Anh nhìn bộ váy trên người Tô Nhạc,đứng qua chắn gió cho cô, nói một cách không cho phép từ chối: “Anh đưa em về.”

Những người ở đây thấyvậy lại huyên náo một trận, có người nói Ngụy Sở yêu thương bạn gái, có ngườilại nói hâm mộ Tô Nhạc, giống như đã quên Tô Nhạc từng là bạn gái Trang Vệ.

Tô Nhạc không coi nhữnglời này là thật, cô cũng muốn nhân cơ hội này ra về, vì vậy thuận tiện đồng ývới Ngụy Sở, về phần Ngụy Sở có nhân cơ hội nhìn trộm “sắc đẹp” của cô haykhông, có cố ý một mình đưa cô về để tiện XXOO hay cái gì đó hay không, Tô Nhạckhông chút lo lắng. Thứ nhất, cô tin tưởng thẩm mỹ của Ngụy Sở sẽ không thấpnhư thế, ở đây, không ít người đẹp hơn cô; thứ hai, Ngụy Sở sẽ không ngốc tớimức đưa cô đi làm chuyện gì đó dưới nhiều ánh mắt như vậy, trừ khi anh ta bị đồăn lấp não; thứ ba, nhân vật làm mưa làm gió ở đại học A hẳn là còn chưa đếnmức bỉ ổi như thế.

Vì vậy, dưới ánh mắt cựckỳ hâm mộ của các chị em phụ nữ, Tô Nhạc ra về cùng Ngụy Sở, đương nhiên cũngkhông nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trang Vệ.