Vợ Ơi Chào Em

Chương 47: Tới gần



Động cơ ban đầu khi viếttiểu thuyết của Tô Nhạc không phải vì sở thích, cũng không phải vì tiền bạc haydanh tiếng, mà vì bị một quyển tiểu thuyết kích thích, vài năm đã qua, cô khôngcòn nhớ rõ tên quyển tiểu thuyết đó nữa, nhưng vẫn nhớ rõ ràng phần lớn nộidung của nó.

Trong suốt câu chuyện,nam chính chỉ có hai ưu điểm, một là đẹp trai, hai là có tiền, khuyết điểm thìnhiều không kể hết, hành vi của hắn, hoa mỹ thì gọi là lạnh lùng, thực ra phảigọi là bất hiếu; ba ngày cặp kè với hai cô gái, không có trái tim, tamquan bất chính, ngũ độc câu toàn*, vậy mà nữ chính lại cóthể yêu gã đàn ông này một cách kỳ tích, sau đó bị nam chính tổn thương, đảkích đủ kiểu, cuối cùng còn vì nam chính mà đòi sống đòi chết.

*“Tam quan” bao gồm:Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Ngũ độc câu toàn: có 5 tật xấu:uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.

Tô Nhạc cảm thấy câuchuyện này quá ngột ngạt, vì vậy, trong lúc giận dữ, viết ra một quyển tiểuthuyết có nữ chính độc lập, nam chính kiên định, sau đó viết thành thói quen,kiên trì tới tận bây giờ, một số thành công đạt được đều là ngoài dự đoán.

Một tầng trên giá sáchcủa Ngụy Sở bày những cuốn sách đã xuất bản của cô, lần trước khi tới phòng đọcsách cô đã phát hiện ra, nhưng lúc đó không nhìn kỹ, nay mới phát hiện, nhữngquyển sách này đều rất mới.

Cô lấy một quyển sách, mởtrang bìa ra, trên trang phụ lục còn có chữ ký của cô. Cô sờ cằm nhớ lại cẩnthận, quyển sách này xuất bản năm ngoái, lúc đó cô có tham gia buổi ký tên mộtlần, khi đó cũng có hai chàng trai đến mua sách, nhưng cơ bản đều đến mua giúpbạn gái, buổi tổ chức ký tên hôm đó không chỉ có một mình cô là tác giả, lộnxộn nên cô cũng không để ý ai đã đến mua sách, nhưng trong số đó hẳn là khôngcó Ngụy Sở chứ?

Mặc dù cô không háo sắc,nhưng nhìn thấy trai đẹp cũng sẽ liếc nhìn một cái, không đến mức một chút ấntượng cũng không có. Có lẽ anh nhờ người khác mua giúp, nhưng Ngụy Sở có biếtcô là tác giả này hay không?

Một người bạn trong giớitiểu thuyết đã đọc sách của cô rồi nói, nếu có người đàn ông nào thích cô, đọctiểu thuyết của cô xong nhất định sẽ sợ đến mức thối lui, không có người đànông nào lại thích phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông đều thích ra vẻ mạnh mẽ trước mặt phụnữ, bọn họ thích những người phụ nữ vừa đẹp lại vừa yếu đuối, phụ nữ quá mạnhmẽ sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của bọn họ.

Tuy Tô Nhạc cảm thấychuyện đó cũng chẳng liên quan gì, nhưng những lời này của người bạn đó rất cólý, chính vì vậy, Trang Vệ, người năm đó luôn miệng nói yêu cô đã vì lý do nàymà đi tìm một người phụ nữ khác.

Còn Ngụy Sở thì sao ?

Để quyển sách lại chỗ cũ,Tô Nhạc ngồi lên ghế cạnh máy vi tính, nghiêm túc nghĩ về đoạn tình cảm này,trước giờ vẫn là Ngụy Sở chủ động tới gần, còn cô bị động tiếp nhận. Có ngườinói, khi đàn ông theo đuổi phụ nữ, người phụ nữ đó chính là bảo bối trong tay;khi nắm được trong tay rồi, mới thấy bảo bối đó cũng chẳng tốt tới mức đó. Côcó phải lo lắng về phương diện này hay không?

Đang miên man suy nghĩ,điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Ngụy Sở.

“Em ngủ ngon không?”Giọng nói của Ngụy Sở rất êm tai, trầm thấp, giống như trong đó tràn đầy tìnhcảm.

“Vâng.” Tô Nhạc vội homột tiếng, cảm thấy chính mình vừa mắc phải tật xấu mà những người chìm đắmtrong tình yêu hay gặp, chứng bất an, cô nghe giọng nói như ma âm truyền đến từtrong điện thoại, quả nhiên cô đã giẫm một chân vào trong cái hồ hoa đào rồi.

“Cuộc họp hôm nay có lẽsẽ dài một chút, chắc phải một giờ chiều anh mới tới đón em được, trong tủ lạnhcó một chút hoa quả và đồ ăn vặt, em đói thì nhớ ăn trước nhé.” Đầu bên kiađiện thoại, Ngụy Sở vừa ký tên lên tập văn kiện, vừa mỉm cười nghe giọng nóicủa Tô Nhạc trong điện thoại.

“Không sao, nếu anh bận,buổi trưa em tự ra ngoài ăn là được.” Tô Nhạc xoay cái ghế một trăm tám mươiđộ, đối mặt với máy tính, vừa mở máy tính vừa nói: “Đừng để em quấy rầy côngviệc của anh.”

“Không sao, buổi chiềuanh cũng không có việc gì, buổi trưa anh tới dưới lầu sẽ gọi cho em.”

“Vậy được.” Đối phươngchọn cách không quan tâm tới đề nghị của mình thì Tô Nhạc cũng không cố chấplàm gì: “Em ngắt máy đây, anh đi làm đừng có mất tập trung.”

“Được, nghe lời em.”

Tô Nhạc nghe thấy đầu bênkia có một tiếng cười trầm thấp, cạch một tiếng khép điện thoại lại, tiếng cườinày đúng là yêu nghiệt quá mức, còn nói cái gì mà nghe lời cô, tên khốn Ngụy Sởnày dám đùa giỡn cô!

Nghe điện thoại truyềntới tiếng tút tút, Ngụy Sở cảm thấy tâm trạng rất tốt, để điện thoại vào ngănkéo, nghĩ rằng cuối tuần này nhất định phải đưa Tô Nhạc về nhà gặp bố mẹ mình.Ấn tượng của bố mẹ anh đối với Tô Nhạc dường như rất tốt, gần đây mỗi lần gọiđiện cho anh đều cố tình nhắc tới cô.

Gặp người lớn, đây làchuyện tốt. Bây giờ thì phải làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền, để tương laibà xã sống thật thoải mái mới là chuyện hàng đầu.

Bên này ý chí chiến đầudạt dào, bên kia Tô Nhạc đăng nhập vào một công cụ trò chuyện, nói chuyện phiếmvới bạn bè trên diễn đàn rất vui vẻ, nơi ăn ngon, nơi bán mỹ phẩm, sách nhà aisắp xuất bản, ai lại vừa ngâm dấm bản thảo.

Thấy diễn đàn bạn cùngtrường đại học trước đây có cả trăm tin tức mới, Tô Nhạc mở lịch sử trò chuyệncủa diễn đàn ra, xem xong, cô ngẩn người.

Trang Vệ đính hôn vớingười phụ nữ khác? Tin tức này khiến cô cảm giác hơi khó tiêu hóa, nhớ tớichuyện lần trước Trang Vệ xem mặt ở phòng trà, cô dần dần hiểu ra, có lẽ đâychính là rồng xứng rồng, phượng xứng phượng, cô và Trang Vệ qua lại nhiều nămnhư vậy, cuối cũng cũng chỉ tới bước này.

Hà Lệ 09:36:23

Đúng rồi, mọi người nóixem Tô Nhạc đã biết chuyện này chưa?

Trần Hiệp 09:36:34



Hà Lệ 09:36:23

Tôi đoán hiện giờ cô ấyvẫn chưa biết.

Đường Thiến Vũ 09:38:13

Tô Nhạc người ta đã chiatay với Trang Vệ rồi, Tô Nhạc có biết hay không thì có liên quan gì?

Tô Nhạc nhìn mấy câu nóitiếp theo, thở dài, cô và Hà Lệ này quan hệ không tốt, nhưng khi học đại học,hai người không ở cùng một ký túc xá, bình thường không hay gặp nhau, vì saotrong mỗi câu nói của người này đều có một chút hả hê. Ngón tay cô chạm vào bànphím, bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ thế nào, tuy trạng thái của cô đangở màu xám nhưng cũng không chứng tỏ cô thực sự không đăng nhập nha, vị bạn họcnày đã quá coi thường cô rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy bực bội.

Hà Lệ 09:38:20

Hỏi một câu cũng khôngđược sao, cô ta cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì không được phép nhắc đến.

Tô Nhạc 09:39:07

… Vô cùng cảm ơn sự quantâm của cô đối với tôi, tôi vốn không biết, giờ thì biết rồi.

Những bạn học trên diễnđàn không ngờ Tô Nhạc cũng đang đăng nhập, bởi vì thời gian gần đây không hềthấy Tô Nhạc trò truyện trên diễn đàn này, nhất thời bọn họ đều cảm thấy xấu hổmà im lặng.

Diễn đàn yên tĩnh khoảngnửa phút rồi Hà Lệ lại gửi một tin nhắn nữa.

Hà Lệ 09:39:53

Vậy tiệc đính hôn bangày nữa của Trang Vệ cô có đi không? Những bạn học cùng thành phố đều sẽ đi.

Bạn học, bạn không làmcho tôi tức chết thì không sống được sao? Tô Nhạc không muốn tính toán với mộtngười chẳng có mấy quan hệ với mình, vì vậy trả lời một câu rất nhanh.

Tô Nhạc 09:40:49

Cảm ơn cô quan tâm, đâylà chuyện của tôi và Trang Vệ.

Đường Thiến Vũ 09:41:28

Hà Lệ, cô quá nhàn rỗithì đi uống nhiều nước một chút đi.

Đóng cửa sổ diễn đàn lại,khóe miệng Tô Nhạc giật giật, cô thật sự không nên tiện tay mở diễn đàn nàylên.

Đứng dậy xuống lầu rửasạch một quả táo, ôm hai túi đồ ăn vặt lên lầu, Tô Nhạc nhàn nhã dựa vào ghế,vừa chơi trò chơi vừa gặm táo, thoải mái không nói nên lời.

Về chuyện Trang Vệ đínhhôn… có liên quan gì tới cô đâu?

Ngụy Sở họp xong trở lạiphòng làm việc đã thấy Trần Húc cười ranh mãnh gõ cửa bước vào, liếc nhìn thiếpmời trong tay Trần Húc, anh không nói lời nào.

“Đại ca, anh đoán xemtrên thiếp mời này viết cái gì?” Vẫy vẫy cái thiếp mời trong tay, Trần Húc cườivô cùng rực rỡ.

“Nếu cậu buồn chán thì điquét dọn nhà vệ sinh đi.” Ngụy Sở mặc kệ anh chàng trợ lý thỉnh thoảng lại lêncơn động kinh này, tầm nhìn hướng vào màn hình tivi.

“Thời buổi này tìm việckhó khăn, em vẫn còn phúc hậu, không đi tranh công việc của nhân viên phòng hậucần, nếu không ngày mai thím dọn vệ sinh sẽ nguyền rủa em.” Trần Húc đặt thiếpmời xuống trước mặt Ngụy Sở: “Đây là thiếp mời nhà họ Trang vừa sai người đưatới, em không cẩn thận làm rơi xuống đất mới nhìn thấy nội dung bên trong.”

“Nhà họ Trang?” Ngụy Sởnhướng mày liếc mắt nhìn thiếp mời, có chút không thoải mái.

Quả nhiên, đàn ông dùphong độ đến đâu nhưng đứng trước mặt tình địch, phong độ vẫn là mây bay. TrầnHúc cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần: “Đại ca, anh không xem nội dung là gì à?”

Ngụy Sở đưa tay mở thiếpmời ra, có chút bất ngờ: “Trang Vệ sẽ đính hôn với người nhà họ Tống?”

“Đây cũng là chuyện dễhiểu, nền móng nhà họ Trang vốn không ổn, thời gian trước lại khủng hoảng kinhtế, nhà họ Trang đã bị ảnh hưởng khá lớn, hiện giờ vòng tuần hoàn kinh tế thayđổi khá phức tạp, lấy bản lĩnh của Trang Vệ, không làm đám cưới này không biếtcó phá sản hay không.” Cái nhìn của Trần Húc đối với Trang Vệ không tốt lắm.

“Coi thường người kháccũng là không tốt.” Ngụy Sở không nhanh không chậm nói một câu như thế, chỉ là,ngữ khí cũng không có ý trách cứ, ngắm nghía chiếc thiệp mời trong tay, vẻ mặttrào phúng.

“Em tôn trọng đối thủđáng tôn trọng.” Trần Húc nhún vai: “Tô Nhạc biết chuyện này chưa?”

Ngụy Sở lắc đầu: “Khôngthấy cô ấy nhắc đến.”

Trần Húc thấy nét mặtNgụy Sở không có vẻ mất hứng rồi mới nói: “Em ra ngoài trước đây.”

Ngụy Sở gật đầu, nghĩ đếnchuyện có lẽ Tô Nhạc đã nhận được tin tức, không khỏi lo lắng tâm trạng cô khôngvui.

Nhìn đồng hồ đã hơn mườimột giờ, Ngụy Sở cũng không còn tâm trạng tiếp tục xử lý công việc, nói vớiTrần Húc đã đi tới cửa: “Lùi hội nghị tới ba giờ chiều nay, tôi đi trước, cậusắp xếp đi.” Nói xong, anh cầm áo khoác lên, ra khỏi phòng làm việc.

Trần Húc nhìn bóng lưngvội vã của anh: “Đã biết anh sẽ không ngồi yên được mà.”

Gặp phải đèn đỏ, phíatrước không ít xe đang dừng lại, Ngụy Sở ngồi ở trong xe suy đoán tâm trạng củaTô Nhạc sau khi biết chuyện Trang Vệ đính hôn. Anh biết rõ Tô Nhạc từng thíchTrang vệ, nhưng lại không biết Tô Nhạc đã thích mình hay chưa.

Anh dùng mọi biện pháp đểtới gần Tô Nhạc, cũng không dám thật sự suy đoán Tô Nhạc vì cảm kích hay vì cáigì khác mà đồng ý qua lại với mình, mặc dù anh là một người thành công nhưng cũngkhông dám dùng những thứ này để đánh giá tình yêu.

Sau khi Tô Nhạc biếtchuyện này, cô sẽ đau khổ, hay tức giận, hay là một trạng thái gì khác? Anhkhông nắm chắc, dù sao Trang Vệ đã ở bên cô hơn hai năm, còn anh mới đến với TôNhạc chỉ mấy tháng.

Thì ra, anh cũng có lúckhông tự tin.

Những chiếc xe phía trướcbắt đầu chuyển động, Ngụy Sở đi theo phía sau, mặc kệ thế nào, lần này anh sẽkhông bỏ lỡ nữa.