Vợ Ơi Chào Em

Chương 34: Chúng ta hãy thử xem đi



Trầm Khai vừa nói ra nhưvậy, vẻ mặt Tô Nhạc khẽ thay đổi, nhưng Ngụy Sở vẫn duy trì phong độ: “Cảm ơntổng giám đốc Trầm nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấythật cẩn thận.”

Tô Nhạc nghiêng đầu, đưamắt nhìn Ngụy Sở, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?

Trầm Khai nghe ra tronglời nói của Ngụy Sở có sự che chở Tô Nhạc và vẻ bất mãn đối với mình, ông cườikhổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Tô Nhạcmà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ôngvừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Ngụy Sở dùng thái độ đó đốivới ông cũng không trách được.

Ông cũng hơi cảm thấy maymắn vì Ngụy Sở dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sởthật lòng quý trọng Tô Nhạc.

“Nữu Nữu, năm đó bố…”Trong lòng Trầm Khai vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Tô NguyễnTú, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, cóngười vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộdạng thế này ?

Tô Nhạc uống một ngụm càphê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: “Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi khôngcó tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ônlại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sốngrất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy.”

Khóe môi Trầm Khai runrun, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ralời.

“Buổi tối tôi còn có việcphải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Trầm hợp tác với Bách Sinh chúng tôi trongtương lai.” Tô Nhạc gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.

Ngụy Sở nhìn bóng lưng TôNhạc, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Trầm Khai: “Ông Trầm, tôi cũngphải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Lẻ loi ngồi lại bàn uốngcà phê, Trầm Khai lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mườivạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của TôNhạc, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liêndoanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chiatay với cậu chủ nhà họ Trang, cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Bách Sinhnày, trong thời gian ngắn như thế, Tô Nhạc tìm đâu ra mười vạn tệ để trả chotổng giám đốc Kim Sở?

Tính cách Nữu Nữu thậtgiống mẹ, Trầm Khai thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo,chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.

Xe chạy tới bên dưới nhàtrọ, Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, khi cô đang xuống xe, anh đột nhiên nói:“Tô Nhạc, chúng ta hãy thử xem sao đi.”

Tô Nhạc dừng bước, quayđầu nhìn Ngụy Sở đang đứng bên cạnh chiếc xe, nhướng mày: “Thử?”

Ngụy Sở gật đầu: “Thử xemanh có thể làm bạn trai em hay không, anh bằng lòng có thời gian thử việc, thờihạn ngắn hay dài do em quyết định.”

“Trước khi thử việc khôngphải nên phỏng vấn sao?” Vẻ mặt Tô Nhạc không có gì khác thường, giống như chỉđang nói đến chuyện thời tiết.

“Như anh mà còn cần phỏngvấn à?” Ngụy Sở triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của đàn ông:“Anh có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà,lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em muốn anh đi hướng Đông, anh sẽkhông đi hướng Tây, em muốn ra ngoài mua sắm anh sẽ đi cùng em, tuyệt đối làngười bạn trai tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn.”

Tô Nhạc ngẩn người, khôngngờ một người như Ngụy Sở cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát saucô mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay: “Lại đây em bảo.”

Ngụy Sở bước mấy bước tớitrước mặt Tô Nhạc, cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từtrên xuống dưới: “Ừ, thân thể khỏe mạnh, tuổi vừa tầm, dáng dấp cũng được.”

“Anh đang hưởng ứng lệnhtriệu tập làm bạn trai, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc.” Ngụy Sởđể kệ Tô Nhạc quan sát, mặc dù bị lời nói của cô công kích nhưng vẫn ngoanngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.

Tô Nhạc thoáng rung độngtrong lòng, đột nhiên cười nói: “Được.” Nói xong, cô xoay người lên lầu.

Ngụy Sở chưa kịp phản ứngxem chữ “được” kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Tô Nhạc nữa mới chợthiểu ra, anh vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn: “Đêm nay mấyanh em ra ngoài uống một ly, tớ mời.”

Ngắt máy, Ngụy Sở vui rạorực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành côngđược một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.

Khác với sự vui mừngkhông biên giới của Ngụy Sở, tâm trạng Tô Nhạc vô cùng phức tạp, cô đã qua cáituổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Ngụy Sở đối với côrất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng khôngngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của anh. Cô không hiểu vì saonhân vật ưu tú như Ngụy Sở lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc nhưcô, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời cô.

Chuyện cổ tích về hoàngtử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sốngsau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào. Ngụy Sở được coi là hoàngtử trong lòng phụ nữ, Tô Nhạc cô tuy không phải cô bé lọ lem nhưng cũng chẳngvới được tới đẳng cấp công chúa.

Cô đã từng do dự, đã từnggiả vờ như không biết, nhưng cô không phải người con gái không dám yêu khôngdám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về đàn ông của cô dựa trên thái độ đối với cuộcsống ổn định sau này, Ngụy Sở đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này,nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người phụ nữ khác.

Hoặc là trói người đànông này đem về nhà mình, hoặc là để người phụ nữ khác câu anh ta đi, tâm trạngcủa cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Ngụy Sở nói bằng lòng có thời gianthử việc, cô cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này cô và Ngụy Sở chia tay, cô sẽ khôngtìm tới cái chết, mà nếu Ngụy Sở thật sự yêu cô, chính cô cũng có cảm tình vớianh, vậy thì không thể để cho người phụ nữ khác trục lợi.

Cứ như vậy đi, đây là đểthử Ngụy Sở, cũng là để thử chính mình.

Đăng một chương tiểuthuyết mới, Tô Nhạc không cảm thấy buồn ngủ, lại đăng thêm hai nghìn chữ nữa,khiến cho độc giả đều kinh ngạc, hỏi xem cô có bị cái gì kích thích hay không,cô đọc từng dòng hồi âm đáng yêu phía dưới, cười ra tiếng. Nhìn đồng hồ, sắprạng sáng đến nơi, cô trả lời một vài phản hồi rồi tắt máy tính, nằm lên giường.

Tiện tay với lấy điệnthoại trên đầu giường, trong đó có ba tin nhắn.

[Vừa rồi anh đi uống rượucùng mấy người bạn, phát hiện rượu cũng tăng giá rồi.]

[Phòng tranh đang triểnlãm mấy bức tranh châm biếm rất thú vị, anh sẽ mua vé, ngày mai đưa cho em.]

[Em ngủ rồi à? Ngủ ngonnhé ^_^]

Người gửi ba tin nhắn nàyđều là Ngụy Sở, Tô Nhạc bỗng nhiên nhớ ra hiện giờ dường như mình không thể coinhư không thấy nữa, cô suy nghĩ một chút, gửi lại một câu [Vâng, chúc ngủ ngon,anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.]

“Cạch!” Ngụy Sở đặt chairượu lên bàn: “Một lượt nữa!” Ánh mắt lại dừng trên màn hình điện thoại, nụcười trên mặt có muốn giấu cũng không giấu được.

“Bạn thân, cậu không saochứ, bị cái gì đả kích à?” Tào Ngu Đông lo lắng nhìn Ngụy Sở nâng cốc uống rượunhư uống nước lã, do dự mở miệng: “Công ty phá sản à?”

Ngụy Sở chưa nói gì, TrầnHúc ở bên cạnh đã đá Tào Ngu Đông một cái: “Miệng chó không phun được ngà voi,mi rủa ông đây thất nghiệp đấy à? Tớ thấy thế này là thất tình rồi, nhất địnhlà sếp tỏ tình với Tô Nhạc, kết quả là bị từ chối, đúng không?”

Trầm Lục Trung gật đầunhư hiểu ra, nhớ tới dáng vẻ của Tô Nhạc: “Người con gái cá tính như cô Tôkhông phải loại người thấy tiền là sáng mắt, không phải cậu dùng sai phươngpháp rồi chứ?”

“Hừ, Tô Nhạc kêu đại cađi hướng Đông, đại ca tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, làm sao dám dùng tiền dụdỗ.” Trần Húc cầm chai bia uống một ngụm, chép miệng nói: “Cậu không nhìn thấydáng vẻ đại ca trước mặt Tô Nhạc, đúng là… không có tiền đồ.”

“Không có tiền đồ cũngtốt hơn mấy gã độc thân các người, bà xã của tôi thì tôi thương, vì sao lạiphải làm trái ý cô ấy.” Ngụy Sở cẩn thận để điện thoại vào trong túi áo, sau đómới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người kia một cách miệt thị: “Đừng có dùngcái miệng quạ đen ấy để nói chuyện của tôi.”

“Cậu thì không độc thânchắc…” Tào Ngu Đồng tăng âm lượng: “Cậu theo đuổi được Tô Nhạc rồi?”

Ngụy Sở cười uống mộtngụm bia: “Ừ, có thể coi như vậy.” Tuy nói là thử việc, nhưng một khi anh đãcắn vào thì nhất định sẽ không nhả ra, biến quá trình thử việc trở thành chínhthức, con đường cách mạng tuy gian nan, nhưng thành quả thắng lợi lại ngọtngào.

“Vậy cậu còn làm bộ cáirắm ấy!” Mấy người khác khinh thường liếc nhìn Ngụy Sở, sau đó nghĩ tới ngày TôNhạc và Ngụy Sở kết hôn, không biết địa vị thành viên trong gia đình sẽ như thếnào.

“Cậu phải thông cảm chotâm trạng một người đi mấy tháng trên sa mạc, đột nhiên uống được một giọtnước.” Trần Húc vỗ vai Tào Ngu Đông, đại ca cũng đã rất vất vả rồi.

Ngụy đại thần, nhân vậtphong vân một thời, cuối cùng cũng bước một bước nằm xuống nấm mồ tình ái, thậtsự khiến anh em phải cảm khái, chị em phụ nữ phải bóp cổ tay thở dài.

Sáng sớm hôm sau, khi TôNhạc xuống lầu, Ngụy Sở đã hớn hở lái xe đến chờ dưới lầu, trong tay còn cầm đồăn sáng, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên trẻ tuổi đang cuồng nhiệt trong tìnhyêu.

Không hiểu sao, những tâmtrạng phức tạp trong lòng Tô Nhạc bỗng hóa thành nụ cười, cô nhận lấy bữa sángtrong tay Ngụy Sở, để Ngụy Sở giúp cô thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ ăn sáng,còn Ngụy Sở chậm rãi lái xe. Bốn phía đều là những người đang vội vàng đi làm,chen lên phương tiện công cộng, đi xe máy, đi xe đạp, ai ai cũng vội vã.

Tô Nhạc nghiêng đầu nhìnvề phía chàng trai bên cạnh, gương mặt tuấn tú, khóe môi còn ẩn hiện nụ cười,trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, cô bỗng nhiên nghĩ, cuộc sốngnhư vậy cũng không tệ.

Khi Tô Nhạc ăn sáng xongcũng đã gần tới công ty của cô, Tô Nhạc lấy ra một tờ chi phiếu, trên đó có ghicon số mười vạn tệ.

Ngụy Sở biết tính cách TôNhạc, cũng không từ chối, đương nhiên lại càng không hỏi vì sao mới tốt nghiệpmột năm mà Tô Nhạc đã có nhiều tiền như vậy. Anh tôn trọng Tô Nhạc, cũng giốngnhư Tô Nhạc tôn trọng anh trong quá trình hợp tác của Bách Sinh và Kim Sở.

“Tới rồi.” Ngụy Sở dừngxe lại, cởi dây an toàn cho Tô Nhạc, đột nhiên hôn nhẹ lên môi cô: “Lát nữa emcứ trực tiếp tới tìm người của phòng kế hoạch, buổi trưa chúng ta cùng đi ănnhé.”

Tô Nhạc xuống xe, sờ sờđôi môi ấm áp của mình, vừa rồi Ngụy Sở chạm vào rất nhẹ, giống như lông chimlướt qua, nhưng không khỏi khiến trái tim cô có chút xúc động.

Quả nhiên là mỹ nam kếhại chết người!