Vợ Ơi Chào Em

Chương 33: Nhận ra



“Vừa rồi cảm ơn anh, sốtiền đó ngày mai em sẽ gửi lại cho anh.” Tô Nhạc ngồi xuống sô pha, uống mộtngụm trà đã hơi nguội lạnh, sau đó mới cảm thấy cơn giận chậm rãi tan đi, côday trán, ngả người dựa vào sô pha, khi nhìn thấy chiếc máy tính bên cạnh, ánhmắt khẽ thay đổi.

“Không có gì, em đừngkhách sáo như vậy.” Ngụy Sở thấy tâm trạng Tô Nhạc không tốt, vì vậy nói: “Về chuyệncông việc, buổi chiều hãy bàn tới đi, chỗ anh có mấy quyển tiểu thuyết bán chạytrong năm nay, em có muốn đọc không?”

Tô Nhạc cười lắc đầu:“Không cần, chỉ là bất ngờ gặp một người xa lạ mà thôi, em ngồi một lát rồi sẽbắt đầu công việc, về phần bản kế hoạch, em đã sửa lại một số chi tiết, các anhxem qua đi, nếu có gì không thỏa đáng có thể đề xuất.”

“Chuyện công việc nói lúcnào cũng được.” Ngụy Sở thở dài, cầm lấy cốc trà trước mặt Tô Nhạc: “Em ngồimột lát đi, anh đi đổi ly trà khác cho em.”

Tô Nhạc nhìn cánh cửa đãđóng lại lần nữa, ngón trỏ tay phải chạm tới chuột cảm ứng trên chiếc máy tính,màn hình vốn đang đen sì đột nhiên sáng lên. Cô thu nhỏ trang web lại, lộ ramàn hình quen thuộc. Hình ảnh này quen thuộc, nhưng đó không phải trọng điểm màcô quan tâm, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là dưới gốc cây Ngô Đồng kia có mộtbóng người quen thuộc, tuy khuôn mặt không rõ ràng như cô vẫn có thể nhận rangười kia là ai.

Từ góc độ này nhìn lại,tấm ảnh này hẳn là do người ta đã chụp lén, đây là trùng hợp hay ai đó cố ý? Cônghĩ, không có người con gái nào nhìn thấy chính mình xuất hiện trên màn hìnhmáy tính của người khác mà có thể thờ ơ.

Chuyện này giống như mộtngười đột nhiên phát hiện trong ví của mình có thêm một trăm tệ, nhưng lạikhông biết từ đâu tới, nên tỉnh bơ đút vào túi hay để sang một bên chờ chủ nhânđến tìm mới tốt.

“Cạch”, cốc trà được đặtxuống trước mặt Tô Nhạc, khi ánh mắt Ngụy Sở rơi xuống màn hình máy tính trướcmặt Tô Nhạc, nụ cười trên mặt biến mất, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Nhạc vẫn bìnhthường, anh liền tiếp tục cười nói: “Chiếc máy tính này em còn dùng không, bêntrong anh có lưu một số tài liệu, có lẽ lát nữa sẽ dùng đến.”

“Chiếc máy tính này làcủa anh?” Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở, ánh mắt thay đổi, lập tức nói: “Thậtxin lỗi, em không biết anh cần đến nó.”

“Không sao, có lẽ TrầnHúc quên mất thôi.” Ngụy Sở cười đóng chiếc máy tính lại, để lên bàn làm việccủa mình, rồi xoay người lấy hai quyển tiểu thuyết đặt trước mặt Tô Nhạc. TôNhạc liếc mắt nhìn, là hai quyển sách mới của hai tác giả mà cô thích nhất. Mởmột quyển trong đó ra, là ấn bản có chữ ký, cô mở to hai mắt ngạc nhiên, cô nhớvị tác giả này rất lười nhác, rất ít khi ký sách, vì vậy, để lấy được sách cóchữ ký của cô ấy không dễ dàng, ngay cả cô cũng phải nhờ Đông nhờ Tây mới cóthể lấy được.

Nhưng thói đời là thế, kẻcó tiền có gì mà không làm được, vì vậy, Tô Nhạc chỉ nghĩ Ngụy Sở có hứng thúvới sách của hai tác giả này, dùng thế mạnh của mình để cầm được tới tay. Chỉlà, quyển sách có vẻ rất mới, không có dấu vết như đã từng đọc qua, không biếtvì Ngụy Sở bận quá chưa kịp đọc hay bởi vì có thói quen nâng niu sách vở.

“Nếu em thích hai quyểnsách này thì cầm về đi, dù sao anh cũng chỉ đặt trên giá, bình thường rất ítkhi đọc.” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc nhìn chữ ký trên trang bìa mà thất thần, liền mởmiệng nói vậy.

“Dạ?” Tô Nhạc tỉnh lại,cười lắc đầu: “Không cần đâu ạ, hai ngày trước em đã nhờ người lấy được sách cóchữ ký của hai tác giả này.”

“Thì ra là vậy.” Nét mặtNgụy Sở không có vẻ thất vọng, nhưng cũng chẳng có mấy hứng thú về việc mình vàTô Nhạc có chung tác giả yêu thích.

Tô Nhạc vô thức lật quyểnsách trong tay, ánh mắt hướng về gương mặt của Ngụy Sở, nhưng khi Ngụy Sở ngẩngđầu lên nhìn thì cô lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, ánh mặttrời chói chang, không biết nóng đến bao nhiêu độ, nhưng điều hòa trong phònglúc nào cũng được để ở nhiệt độ thích hợp nhất, Tô Nhạc chống cằm, đột nhiên mởmiệng nói: “Bên cạnh ngón tay thứ tư bên phải của em có một nốt ruồi, trước đâycó một ông thầy tướng số nói đó là chứng minh cho việc chồng tương lai sẽ làquý nhân của em.”

Ngụy Sở không ngờ Tô Nhạcđột nhiên lại nhắc tới loại chuyện này, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhạc,nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt đối phương, hoàn toàn không có vẻ gìvừa gặp bố mình không lâu trước đó.

“Chỉ là, trên ngón tay mẹem cũng có một nốt ruồi y hệt như thế, vị trí cũng không khác biệt lắm.” TôNhạc nhún vai: “Vì vậy, những thầy tướng số đều là lừa đảo.”

Ngụy Sở nhăn mày: “Bóitoán đều là những thứ tin là có, không tin là không có.”

Tô Nhạc cười gật đầu, cầmcốc trà lên uống một ngụm, hương trà xanh thoang thoảng tan trong miệng, làmcho người ta cảm thấy thật tươi mát, cô cúi đầu nhìn quyển sách đặt trên đầugối: “Anh còn nhớ Lâm Kỳ không?”

Anh suy nghĩ một lát,trong đầu chậm rãi hiện ra một bóng người không rõ ràng lắm, Ngụy Sở không xácđịnh mà hỏi: “Chính là nhân viên phục vụ mà chúng ta gặp trong khu nghỉ dưỡngkia?”

Nhìn dáng vẻ không xácđịnh của Ngụy Sở, Tô Nhạc bật cười: “Đúng, chính là cô ấy, mẹ cô ấy và bố em làanh em, nhưng sau khi mẹ em và bố em ly hôn, nhà em không còn liên lạc với nhàLâm Kỳ nữa, sau đó mẹ em lại mang em chuyển nhà.” Vì vậy, rõ ràng đã rất nhiềunăm không gặp, nhưng Lâm Kỳ lại coi cô là đối thủ cạnh tranh, hoặc có thể nóilà một vật tham chiếu.

Ngụy Sở nghe thấy khi TôNhạc nói hai chữ “bố em” không có mất tự nhiên, cũng không có tình cảm, giốngnhư chỉ là một danh xưng, không hề có cảm xúc nào khác. Anh đứng lên đi tới bêncạnh Tô Nhạc ngồi xuống, lắng nghe cô kể một số chuyện trước đây.

“Thật ra cũng không đaukhổ như trong phim truyền hình hay diễn, em lớn lên cũng không khác gì nhữngđứa trẻ khác, mẹ em rất ít khi nhắc đến bố em, giống như người này không có vaitrò gì quan trọng trong gia đình, còn em cũng tuyệt đối không cảm thấy mìnhđáng thương hơn những đứa trẻ khác. Dù sao mỗi lần họp hội phụ huynh đều chỉ cómột trong hai người đi, em cũng không kém hơn những bạn học khác.” Tô Nhạc nởmột nụ cười yếu ớt, quá khứ chỉ nói mấy câu đã hết chuyện: “Vì vậy, anh cũngđừng coi em là nữ diễn viên đáng thương, mỗi ngày dùng con mắt thương hại đểnhìn em, em sẽ đau dạ dày mất.”

Ngụy Sở bật cười, haingười nói chuyện một lúc sau liền quay lại chuyện mình phải làm, tuy hai ngườiở trong cùng một phòng làm việc nhưng không hề quấy rầy nhau.

Tới thời gian nghỉ trưa,Trần Húc dè dặt thò đầu nhìn về phía phòng tổng giám đốc dò xét, không hề cóđộng tĩnh gì, anh thấp thỏm trong lòng, dù sao hai người kia vì có quan hệ vớimình hôm nay mới có thể tới Kim Sở gặp đại ca, kết quả lại gặp phải chuyện này,trong lòng anh cảm thấy rất có lỗi với Tô Nhạc, chỉ sợ Tô Nhạc trốn trong phòngtổng giám đốc mà khóc.

Ngay khi Trần Húc đang vôcùng lo lắng, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Tô Nhạc và Ngụy Sở cười vui vẻ đira, nét mặt không có vẻ u ám lắm. Trần Húc rụt đầu về, nhất thời cảm thấy vì mẹgià nhà mình xem quá nhiều phim truyền hình mà ảnh hưởng không tốt tới bảnthân, Tô Nhạc kia không có một chút dáng vẻ bối rối, nhìn thế nào cũng khônggiống nữ diễn viên đau khổ vì tình thân.

Trong khi ăn cơm, Ngụy Sởmở to mắt nhìn Tô Nhạc ăn hết hai bát cơm, uống một bát canh xương sườn, đôiđũa tung hoành ngang dọc, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng anh đã có thểtrút đi, ít nhất có thể ăn có thể uống, có vẻ sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe.

Cơm nước xong, hai ngườicùng nhau trở về công ty, sau đó Tô Nhạc tạm biệt Ngụy Sở, nói mình phải tớiphòng kế hoạch. Nhân viên phòng kế hoạch vô cùng nhiệt tình thân thiết với TôNhạc, không hề có vẻ xa cách vì khác công ty, Tô Nhạc thở phào nhẹ nhõm tronglòng, nói ra tất cả những dự định trong đầu.

Những người trong phòngkế hoạch bởi vì quan hệ của Tô Nhạc và sếp lớn nên mới khách sáo, nhưng sau mộtthời gian ở cùng Tô Nhạc, bọn họ phát hiện cô gái trẻ này tuy một số chỗ xử lýcòn chưa chuyên nghiệp nhưng những ý kiến đưa ra đều vô cùng có tính khả thi,hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ về thị trường, hiển nhiên là đã điều tra thịtrường, hơn nữa còn tốn không ít công sức.

Bọn họ nói chuyện vớinhau một lúc đã cảm thấy rất hòa hợp, khi Ngụy Sở tới đón Tô Nhạc tan tầm thìcô đã vừa nói đùa với những nhân viên khác, vừa thiết kế đồ án.

Ngụy Sở đứng ở cửa phòngkế hoạch, nhìn Tô Nhạc cười đùa với nhân viên của anh, còn những nhân viên củaanh cũng vô cùng thân mật với Tô Nhạc, ngay cả khi anh xuất hiện ở cửa phòngcũng không ai phát hiện ra. Là một tổng giám đốc, anh nên thở dài vì chính mìnhbị coi như không tồn tại, là một người đàn ông, anh nên tự hào về sức hút củangười mình yêu.

Cuối cùng cũng có ngườitinh mắt phát hiện ra sếp lớn nhà mình đang đứng ở cửa, vì vậy vội vàng ho mộttiếng nói: “Chào sếp.”

Những người vốn đang cườiđùa lúc này cũng im bặt, quay đầu nhìn về phía cửa, những người vốn đang vụngtrộm lên mạng hay lười nhác ngồi không toàn bộ đều ngồi thẳng nghiêm chỉnh, chỉcòn lại một mình Tô Nhạc cầm bản phác thảo thiết kế đứng tại chỗ.

“Hiện giờ cũng không cònsớm nữa, nếu mọi người không còn việc gì khác thì nhanh tan tầm đi.” Ngụy Sởcười cười, sau đó nói với Tô Nhạc: “Tô Nhạc, bây giờ em có bận không, nếu khôngbận, anh đưa em về.”

Mấy người ở đây đều traođổi với nhau một ánh mắt, đồng loạt đứng lên, tỏ vẻ chính mình không còn việcgì nữa, phải về nhà, chưa tới một phút đồng hồ sau, bên cạnh Tô Nhạc ngay cảnửa người cũng không thấy nữa. Nhìn bản thảo trong tay, lại nhìn Ngụy Sở đang cườidịu dàng đứng ở cửa, Tô Nhạc bất đắc dĩ gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người cùng nhau xuốnglầu, gặp phải một người không ngờ tới, Tô Nhạc bình tĩnh nhìn người đàn ông xalạ trước mặt, im lặng không nói gì.

“Tổng giám đốc Trầm.”Ngụy Sở khách khí bắt chuyện với Trầm Khai, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Tô Nhạc rồimới nói: “Hiện giờ đã là giờ tan tầm, có chuyện gì xin đợi tới giờ hành chính.”

“Nữu Nữu, nói chuyện vớibố một lúc đi.” Trong giọng nói của Trầm Khai có chút cầu xin, gương mặt vốnkhông thân thiết kia cũng có thêm vài phần đau buồn: “Bố biết mấy năm nay bố đãsai, bố không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con mấy câu thôi.”

Tô Nhạc nhìn đồng hồ đeotay, dửng dưng nói: “Được, chúng ta có một tiếng để nói chuyện.” Nói xong, côđột nhiên lại nói: “Tôi đi cũng với tổng giám đốc Ngụy, chắc ông cũng không đểý chứ.” Có nhiều người ở đây, có lẽ người cha này của cô cũng không đến mức nóira những lời quá đáng.

Ngụy Sở hiểu ý Tô Nhạc,tuy làm một cái bóng đèn không phù hợp với phong cách của anh, nhưng những thứnhư phong cách này, trên con đường theo đuổi bà xã đầy cam go cũng chỉ là phùvân không có thực, nhìn được nhưng không sờ được.

Trong quán cà phê, TôNhạc thả mấy viên đường vào trong cốc, nhưng không có ý định cầm lên uống, chỉnghe Trầm Khai nói gì đấy về hối hận, đấu tranh. Chờ Trầm Khai nói xong, TôNhạc mới gật đầu: “Được rồi, những thứ này tôi đều đã biết.”

Trầm Khai nhìn vẻ mặtlạnh nhạt của Tô Nhạc, trái tim lạnh dần. Không có những trách cứ, giận dữ,hoặc khổ sở như ông đã dự tính, sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn tất cả.

Hoặc một người cha nhưông, ở trong lòng con gái vốn chưa từng tồn tại, vì vậy cũng không có chút địavị nào.

Ông ngẩng đầu nhìn vềphía Ngụy Sở, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi biết cậu thích Nữu Nữu, nhờ cậu saunày chăm sóc con bé, đừng làm chuyện vô liêm sỉ như tôi, cuối cùng tự tìm lấykết cục này.”