Vợ Ơi Chào Em

Chương 31: Quá nhàm chán



Có những khi Tô Nhạc làmột người vô cùng rộng lượng, có những khi cô lại là một người đặc biệt nhỏnhen, ví dụ như hiện tại. Khi đồng hồ đeo tay, giày, thậm chí cả chiếc vòngtrên cổ tay mình đều bị người ta soi mói, so sánh đắt rẻ, nụ cười trên mặt TôNhạc cuối cùng cũng biến mất.

“Tôi nói mấy cô gái trẻnhư các cô ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, không để ý đến đẳng cấp,những thứ rẻ tiền đúng là không ra gì.” Người phụ nữ vẫn đang khoe khoang, cóvẻ như không khoác lác thì bà ta không chịu được.

Tô Nhạc cầm cốc trà xanhlên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng đang nghĩ mình có nên ra ngoài đi dạo mộtvòng hay không, nếu biết trước sẽ gặp người như thế này thì đánh chết cô cũngkhông ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn làthử thách hành động của bản thân nữa, môi cô càng lúc càng cười không nổi rồi.

Lúc này, cửa đột nhiên bịmở ra, Ngụy Sở ăn mặc chỉnh chu đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo qua người phụ nữvừa nãy còn đang lải nhải hiện giờ đã im miệng, anh cười cười đi tới bên cạnhTô Nhạc nói: “Tô Nhạc, sao em lại ngồi đây?” Nói xong, anh xoay người nói vớiTrần Húc: “Trần Húc, cậu đưa Tô Nhạc tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, nóilâu như vậy chắc cô ấy cũng mệt rồi.” Sau đó anh dịu dàng vỗ vai Tô Nhạc, cửchỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.

Người phụ nữ nhiều chuyệnbiến sắc, trong lòng run lên, cô gái trước mặt sẽ không phải bạn gái của vịtổng giám đốc này đấy chứ?

Tô Nhạc nghe được câu nàycủa Ngụy Sở liền thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu với anh, sau đó nói: “Vậyem tới phòng làm việc của anh trước, à, anh có thể giúp em liên hệ với giám đốcphòng kế hoạch được không?”

“Được, không thành vấnđề.” Ngụy Sở gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, thật không ngờ em lạinói nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao không thấy em nhiệt tình nhưthế với anh.”

Lời này của Ngụy Sở thậtsắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Tô Nhạc chẳng nói được mấy câu, ý của Ngụy Sởrõ ràng đang châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Tô Nhạc liếc nhìnvề phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Tô Nhạc cười, may làbà ta không biết Ngụy Sở đang cười nhạo bà ta, nếu không đúng là không còn cáchcứu chữa nữa.

Biết rằng có lẽ Ngụy Sởcó chuyện làm ăn cần bàn với đối phương, Tô Nhạc không chậm trễ nữa, xoay ngườilập tức đi ra, Trần Húc đi theo phía sau áy náy nói: “Tô Nhạc, thật xin lỗi, bàấy…”

“Không có gì, bà ấy cũngchẳng phải người nhà anh.” Tô Nhạc cười cười, bước vào phòng tổng giám đốc,ngồi lên một chiếc sô pha. Trần Húc đưa một chiếc máy tính xách tay cho cô, phamột cốc trà rồi mới để lại một mình Tô Nhạc trong phòng tổng giám đốc.

Tô Nhạc mở máy tính lên,không thấy có mật mã, trên màn hình máy tính là bức ảnh chụp một cái hồ nhântạo. Giữa hồ có một gò đất nhỏ, trên đó có một gốc cây Ngô đồng, bên cạnh làmột chiếc cầu kiểu dáng cổ kính xây bằng đá, nối thẳng tới bờ hồ.

Phía bên trái bức ảnh còncó một câu nói viết bằng bút lông “Hà nhật phượng tê ngô*”, rấtcó cảm giác cổ trang. Tô Nhạc rất quen thuộc với hình ảnh này, bởi vì đây làcái hồ nhân tạo bên cạnh tòa nhà chín tầng mà cô từng học hồi đại học, bên cạnhcòn có một rừng cây nhỏ, là thánh địa để những cặp tình nhân tản bộ ban đêm.

* Hà nhật phượng têngô: đến ngày nào phượng hoàng mới đậu trên cây ngô đồng.

Không ngờ lại nhìn thấymột cảnh tượng quen thuộc như thế, Tô Nhạc có chút hoảng hốt. Cô nhớ khi họcđại học, cô và Trang Vệ cũng từng tới nơi này tản bộ, nào ngờ hiện tại cô vàTrang Vệ đã thành người xa lạ, còn cái hồ này lại vẫn đẹp đẽ như thế.

“Tổng giám đốc Trầm, việchợp tác thế này đối với Kim Sở mà nói cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi.” Ngụy Sởlắng nghe kế hoạch hợp tác của đối phương xong, mở miệng không chút do dự: “KimSở vốn không có hứng thú với phương diện này, hơn nữa công ty của tổng giám đốcTrầm cũng chưa chắc đã gánh vác được số vốn lớn như vậy, nếu xảy ra vấn đề,cuối cùng không phải chỉ tập đoàn của hai người bị tổn thất mà Kim Sở chúng tôicũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Lưu Phân, cũng chính làngười phụ nữ thích khoe khoang, nhíu mày, tranh lời của Trầm Khai: “Tổng giámđốc Ngụy, cậu nể mặt Trần Húc, suy nghĩ một chút đi.”

Đúng lúc Trần Húc vừabước vào cửa nghe thấy như vậy, lông mày nhíu thật chặt, chưa nói đến chuyệnanh và nhà họ Lưu chẳng có mấy quan hệ, cho dù có cũng không thể vì tình cảm cánhân mà làm chuyện không có lợi với Kim Sở.

“Lời này của Lưu phu nhânđã coi Kim Sở chúng tôi là cái gì?” Ngụy Sở sa sầm mặt nói: “Trước nay việc hợptác của Kim Sở sẽ không vì quan hệ của bất cứ ai mà thay đổi, hơn nữa lời nàycủa Lưu phu nhân đã sỉ nhục tác phong chuyên nghiệp của trợ lý Trần Húc, Kim Sởchúng tôi không muốn hợp tác với một đối tác như vậy.”

Lưu Phân nghe xong lờinày, vẻ mặt xấu hổ, nghĩ tới cô gái trẻ kia, lại mở miệng nói: “Vậy còn ngườicủa công ty đồ uống kia thì sao, chẳng lẽ không phải vì tư tình?”

“Tiểu Phân.” Thấy LưuPhân càng nói càng quá đáng, Trầm Khai ngắt lời bà ta: “Công ty đồ uống BáchSinh là một công ty lớn, bà đừng nói bậy.”

“Thế nào là nói bậy, ôngxem thái độ của cậu ta với cô ta xem, giống như không có chuyện gì à?” Lưu Phântrừng mắt liếc Trầm Khai, nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi về vấn đề nàynữa.

Kiểu hành vi chua ngoacủa những người phụ nữ như thế này quả thật Ngụy Sở chưa gặp nhiều, bình thườngkhi hợp tác mọi người đều khẩu Phật tâm xà, trong bông có kim, hôm nay gặp phảiloại người không biết xấu hổ, khóc lóc om sòm này, nếu không nể mặt Trần Húc,có lẽ anh đã gọi bảo vệ trực tiếp mời bọn họ ra ngoài.

Sắc mặt Trần Húc đã vôcùng khó coi, người là do anh giới thiệu tới, hôm nay biến thành thế này, chodù anh có tiễn người đi cũng sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của anh tại công ty.Anh suy nghĩ một lát, gật đầu với Ngụy Sở một cái rồi xoay người ra khỏi phòngtiếp khách.

Sau khi nói rõ chuyện nàyvới mẹ mình, Trần Húc đã hoàn toàn không muốn khách khí nữa, đẩy cửa bước vàophòng tiếp khách nói: “Tổng giám đốc Trầm, Lưu phu nhân, đây là phòng tiếpkhách của Kim Sở, không phải là nơi để hai người la lối om sòm, nếu hai ngườicòn như vậy, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn hai người ra ngoài.”

“Thế nào, công ty của cậulớn thì giỏi lắm sao?” Bị người ta không coi mặt mũi ra gì, Lưu Phân tức giận,đặt mông ngồi dưới đất, lập tức hô trời gọi đất, nói công ty lớn ức hiếp bọnhọ, coi thường người dân.

Trần Húc nghĩ đến nhữnghành động khoe khoang của Lưu Phân trước mặt Tô Nhạc vừa rồi, yên lặng quayđầu, coi thường người dân, lời này mà bà ta cũng dám mở miệng nói.

“Lưu phu nhân, phòng tiếpkhách của chúng tôi có lắp đặt camera giám sát, toàn bộ phòng bảo vệ có thểthấy rõ ràng.” Ngụy Sở hoàn toàn không thèm nhìn hành động ăn vạ này của LưuPhân: “Mặt khác, hành động náo loạn lần này của bà đã xúc phạm đến nhân phẩmcủa người khác, căn cứ vào đoạn ghi hình, tôi có thể tố cáo hành vi cố ý gâyrối trật tự này của bà.”

Lưu Phân nghe vậy khôngnáo loạn nữa, đứng dậy tới sô pha ngồi xuống, chỉnh lại quần áo trên người,không nói gì, nhưng cũng không chịu đi.

Sắc mặt Trầm Khai đã trởnên vô cùng khó coi, ngày đó khi ông cưới Lưu Phân, bố của bà chỉ là một ôngchủ của một xưởng sản xuất nhỏ, sau này xưởng sản xuất phát đạt, mỗi ngày LưuPhân đều nói nếu không có bà ta, ông cũng chẳng phải kẻ có tiền như hiện giờ.Nay bị mất mặt trước tổng giám đốc một công ty lớn, Trầm Khai cảm thấy mặt mũimình đã bị Lưu Phân ném ra đất giẫm đạp.

“Lưu Phân, đừng làm loạn,đi về với tôi.” Nói đoạn Trầm Khai lập tức xin lỗi Ngụy Sở: “Tổng giám đốcNgụy, vô cùng xin lỗi, vợ tôi tính tình nóng nảy, xin đừng chấp nhặt với bàấy.”

“Được lắm, Trầm Khai,ngày đó ông đến với tôi, sao không chê tính tình tôi nóng nảy. Nếu không có nhàhọ Lưu tôi, sao ông có thể làm được ông chủ lớn, chẳng lẽ ả Tô Nguyễn Tú kia cóthể cho ông làm ông chủ được chắc. Bây giờ ông chê tôi nóng nảy, vậy thì quayvề tìm Tô Nguyễn Tú của ông đi, cô ta dịu dàng, cô ta săn sóc, đáng tiếc bâygiờ người ta còn cần ông nữa sao?” Lưu Phân chỉ vào mũi Trầm Khai: “Bộ ôngtưởng ông tốt đẹp lắm chắc, cũng chỉ là gã đàn ông vô dụng sống bám vào nhà họLưu chúng tôi thôi!”

Ngụy Sở nhăn mày rấtchặt, anh không có hứng thú với những vụ cãi vã thế này: “Lưu phu nhân, tổnggiám đốc Trầm, chỗ này là phòng tiếp khách của Kim Sở chúng tôi, hai người cóchuyện riêng gì mời về nhà giải quyết.”

Thế giới này đúng là loạingười gì cũng có, Trần Húc cố gắng nhịn cười, cảm thấy loại kịch luân lý giađình này vô cùng tức cười, khi nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Trầm Khai lại vôcùng cảm thông, người đàn ông nào có một bà vợ như thế này thật là tự hành xác.Nhưng đối với loại đàn ông vứt bỏ vợ con này không biết là nên thông cảm haynên cảm thấy đáng đời.

Trầm Khai miễn cưỡng đènén cơn giận trong lòng, xin lỗi Ngụy Sở một câu rồi lập tức xoay người đi racửa, không thèm liếc mắt nhìn Lưu Phân một cái, vẻ mặt như đã chịu đủ lắm rồi.

Tô Nhạc vừa mới đi rakhỏi cửa được vài bước đã bị người ta đụng một cái lảo đảo, đối phương cũng ýthức được mình vô tình va phải người khác nên đưa tay ra đỡ Tô Nhạc.

“Các người đang làm cáigì?” Một giọng nữ gầm lên khiến màng nhĩ Tô Nhạc rung rung, cô nghiêng đầu nhìnlại, đã nhìn thấy người phụ nữ khoe khoang kia đang dương nanh múa vuốt đi tới,giày cao gót gõ cạch cạch vang dội trên mặt đất, còn cổ tay mình đang bị ngườiđàn ông trước mặt nắm lấy.

“Trầm Khai, ông còn biếtxấu hổ hay không!” Lưu Phân thấy mình đã lại gần mà Trầm Khai còn chưa buông TôNhạc ra, một bàn tay vươn ra đẩy Trầm Khai, Tô Nhạc cũng bị đẩy theo ngã vàotường, gáy đập lên tường kêu cộp một tiếng.

Con bà nó! Tô Nhạc rất ítkhi chửi bậy lúc này cũng phải ôm cái gáy ngồi xổm xuống chửi thầm một câu, đauđến mức suýt nữa chảy nước mắt. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà nhất định côkhông xem ngày, nếu không vì sao lại gặp phải người phụ nữ hung hãn như thếnày?

Nhưng… Cái tên Trầm Khainày…

“Tô Nhạc!” Ngụy Sở đi rasau, nhìn thấy Tô Nhạc ôm đầu ngồi ở góc tường thì vẻ mặt trở nên không thể khócoi hơn được nữa.

Tô Nhạc ngẩng đầu, khôngnhìn Ngụy Sở mà nhìn người đàn ông đang bị Lưu Phân giơ tay lên định tát kia,cô xoa cục u sau gáy, giận dữ cùng buồn bực đều dâng lên.

Mẹ nó chứ, lại bắt đầudiễn kịch “cẩu huyết” rồi đây!