Vợ Ơi Chào Em

Chương 25: Ông nói gà bà nói vịt



Nếu nói đến người bốkhông có phẩm hạnh kia của Tô Nhạc, sợ rằng phần lớn phụ nữ nghe xong sẽ đềunghiến răng nghiến lợi, thuận tiện ân cần thăm hỏi vài câu.

Mẹ cô kết hôn với ông khichưa tròn hai mươi tuổi, chưa được một năm thì bố Tô Nhạc lên đường sang tỉnhkhác đãi vàng, cho tới khi Tô Nhạc chào đời, bố cô vẫn chưa trở về.

Khi Tô Nhạc đã cai sữa,mẹ cô mới biết chồng mình đã có tình nhân ở ngoài. Lúc mọi người đều cho rằngmẹ cô sẽ tìm người phụ nữ đó đánh ghen ầm ĩ thì bà chỉ mời luật sư đưa đơn lêntòa án, cầm được phí nuôi dưỡng rồi một mình kiên cường nuôi nấng Tô Nhạc. Càngkhông có những tình tiết một mình len lén lau nước mắt như những nữ chính đaukhổ vì tình trong phim ảnh. Bà là một người phụ nữ lạc quan, khi nên mua quầnáo đẹp thì vẫn mua như thường, cái gì nên ăn thì vẫn thoải mái mà ăn, chỉ khôngđi thêm bước nữa. Bà cũng là một người phụ nữ giỏi giang, tự mình mở một xưởngmay quần áo nhỏ, việc làm ăn cũng không tệ lắm. Hai năm gần đây, bà cảm thấymình không cần vất vả như thế nữa, bà bán xưởng may, mở một xưởng thêu, thuêmấy công nhân nữ, cuộc sống cũng dễ chịu, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi chămsóc sắc đẹp, du lịch, đánh bài, chơi mạt chược, không thấy đến một nửa cái bóngcủa người phụ nữ đau khổ vì tình.

Khi nhắc tới mẹ Tô Nhạc,ấn tượng đầu tiên của người dân địa phương chính là một người phụ nữ giỏigiang, ấn tượng thứ hai là hâm mộ cuộc sống nhàn nhã sung sướng của bà, cuốicùng mới nhớ tới bà là một người phụ nữ đã ly hôn.

Theo cách nói của mẹ Tô Nhạcthì một người phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống tốt, thành công haykhông không phải nhờ có người đàn ông mà phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.

Nhớ tới mẹ già vừa mới đidu lịch hồ Lô Cô của mình, Tô Nhạc bất đắc dĩ nhìn bà Ngụy: “Hai ngày trướccháu vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói đã đi cùng đoàn du lịch tới hồ LôCô, mẹ cháu là người không chịu ngồi yên.”

Bà Ngụy vốn đã chuyểntrọng tâm câu chuyện vì lo lắng trong nhà Tô Nhạc có việc riêng, nay nghe TôNhạc chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói tiếp.

Ngụy Sở biết tình hìnhtrong nhà Tô Nhạc, nhưng anh thật sự không ngờ Tô Nhạc lại cởi mở về việc nàynhư thế, bỗng nhiên lại nghĩ, Tô Nhạc vốn là một cô gái như vậy, cô sẽ khiếncho cuộc sống của mình thật tốt, gặp bất cứ chuyện gì sẽ không lộ ra vẻ mềmyếu. Một cô gái như vậy, ai có thể khiến cô rung động chính là một chuyện maymắn nhất.

Một lát sau, cô dâu chúrể tới chúc rượu khách khứa, phía sau dẫn theo phù dâu phù rể, còn có một ngườicầm camera.

Tiểu Diêu đi tới bàn họhàng nhà mẹ đẻ, vốn không cần giới thiệu thân phận, người bên cạnh đã quen biếthọ hàng nhà mình hết rồi, chỉ là cô vừa đảo mắt lại thấy Tô Nhạc đứng bên cạnhanh họ nhà mình, có chút ngạc nhiên những vẫn giới thiệu với chồng: “Đây là TôNhạc, người bạn em đã quen hơn hai năm, bình thường rất ít gặp mặt nên anh chưagặp bao giờ, vì vậy không nhận ra.”

“Xin chào.” Chú rể đoánngười bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Tiểu Diêu viết tiểu thuyết nên cườibắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt.

Tiểu Diêu cười như có nhưkhông, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đườngthẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như anh cô có ý với Tất Tất, nhớ tới một số bàingôn luận đầy dũng mãnh của Tất Tất trên diễn đàn, Tiểu Diêu vứt cho Ngụy Sởmột ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cuarồi.

Sau khi tiệc cưới kếtthúc, Tô Nhạc nói chuyện một lúc với Tiểu Diêu. Lý Ngọc Hiểu và Chu Sảng phảivội vàng lên máy bay quay về, Tô Nhạc mới nói được với bọn họ hai câu đã thấyhai người cấp tốc bắt taxi đi mất.

Tiểu Diêu thay một bộsườn xám màu hồng đi tới bên cạnh Tô Nhạc, thấy Tô Nhạc đang đứng đờ ra, cônàng đưa tay chọc chọc vai cô: “Nghĩ cái gì vậy?”

Tô Nhạc quay đầu lại nhìnTiểu Diêu, thở dài nói: “Tớ đang cảm thán sự chênh lệch giữa người với ngườithật lớn, cuộc sống của chúng ta thật nhỏ bé.”

Tiểu Diêu bóc một viênkẹo sô-cô-la bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi mới liếc mắt khinh thường:“Bỏ đi, buồn bã ưu thương không hợp với cậu, tên bạn trai ngoại tình của cậuthế nào rồi?”

“Hai ngày trước bị tớđánh cho một trận, gần đây không xuất hiện nữa.” Tô Nhạc cười vẹo má Tiểu Diêu:“Chồng cậu có vẻ không tệ, cậu sẽ rất hạnh phúc.”

“Thèm vào cậu khen.” TiểuDiêu hất tay cô ra: “Chồng của Ngụy Tĩnh Diêu tớ đương nhiên phải tốt rồi.”

Nghe xong lời này, TôNhạc cười ra tiếng, cũng thật sự hy vọng Tiểu Diêu sẽ hạnh phúc cả đời, kiêncường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tươnglại cũng rất tốt: “Đúng vậy, đúng vậy, ông chồng nhà cậu là tốt nhất.”

Nghe ra vẻ giễu cợt trongcâu nói của Tô Nhạc, Tiểu Diêu ngắt lời: “Cậu biết anh họ tớ?”

Tô Nhạc gật đầu: “Ngụy Sởlà đàn anh của tớ, nhưng lần trước ở hội bạn học bọn tớ mới quen nhau.”

“Trước đây cậu ở tronghội tuyên truyền của trường đúng không?” Tiểu Diêu đột nhiên hỏi, ánh mắt cóchút hiếu kỳ.

“Sao cậu biết?” Tô Nhạckinh ngạc nhìn Tiểu Diêu: “Lẽ nào cậu cũng là bạn học của tớ?” Trí nhớ cô kémnhư vậy sao, không nhớ được anh trai cũng chẳng nhớ nổi em gái?

Hai mắt Tiểu Diêu lại sánglên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích: “Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyệnmà, nói cho cậu biết…”

“Tiểu Diêu, sao em lại ởđây, chú thím đang tìm em kìa, khách khứa phải về rồi, em mau ra tiễn kháchđi.” Lúc này, Ngụy Sở đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Tiểu Diêu.

Tiểu Diêu cũng không cốnói chuyện với Tô Nhạc nữa, vội vàng bỏ đi.

Tô Nhạc nhìn bóng lưngthon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động: “Ở trong hạnh phúc, con gái aicũng như ai.” Ai có thể nhìn ra Tiểu Diêu ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộdạng như ngày hôm nay.

“Xem ra em hiểu rất rõTiểu Diêu.” Ngụy Sở đứng bên cạnh cô: “Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, may màcó người chịu được tính tình của con bé.”

“Sai rồi, phải nói là cóngười được lọt vào mắt xanh của Tiểu Diêu được nuông chiều từ bé, đây chính làvận may của anh ta.” Tô Nhạc bao che khuyết điểm rất hùng hồn: “Tiểu Diêu nhàchúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?”

“Nhà chúng ta?” Ngụy Sởcong khóe miệng cười nhìn Tô Nhạc.

Lúc này Tô Nhạc mới ýthức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọinhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của TiểuDiêu mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: “Chỉ đùachút thôi.”

Ngụy Sở không để ý đó lànói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũngkhông giảm: “Ừ, em nói rất có lý.” Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có mộtmình anh hiểu.

Tô Nhạc liếc mắt nhìnanh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với anh: “Anhnói đi, hình như họ hàng nhà anh hiểu lầm quan hệ của chúng ta, anh không giảithích một chút sao?”

“Chẳng có gì để giảithích.” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc trêu chọc mình, cười cười: “Dù sao một thời giannữa bọn họ sẽ hiểu rõ.”

Tô Nhạc thấy dáng vẻkhông để ý của Ngụy Sở, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thếnày, thấy con nhà mình dẫn theo bạn khác phái sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhàmình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay.

“Nhưng chuyện trưa nayanh quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ anh hơi nóng vội một chút…”

“Bác gái rất tốt.” TôNhạc ngắt lời Ngụy Sở: “Hơn nữa anh cũng chỉ thấy em ngồi một mình buồn chánnên cố ý gọi em đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, em sao có thể bắt anh xin lỗiđược.”

Ngụy Sở nghe xong câu nóinày, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Tô Nhạc nói sang chuyện khác, về phần mẩuđối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình anhmới biết.

“Em ba, chị thấy cô gáinày rất không tệ.” Mẹ Tiểu Diêu đứng bên cạnh bà Ngụy, lén liếc nhìn đôi trẻđang đứng nói chuyện: “Vừa rồi chị có hỏi Tiểu Diêu, con bé nói tính cách củacô bé này quả thật rất tốt.”

Bà Ngụy đương nhiên nhìnra đôi mắt trông chờ của con trai nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhàngười ta, cười nói: “Đúng là rất tốt, em cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng nàycủa Tiểu Sở có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng emcũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà em thì coi như cũnglà chuyện tốt.”

“Yên tâm đi, Tiểu Sở thếnào chúng ta đều rõ, con gái thích thằng bé rất nhiều, muốn tiến tới với cô bénày hẳn cũng không phải chuyện khó.” Mẹ Tiểu Diêu chẳng có mấy lo lắng.

Bà Ngụy cười cười khôngtrả lời, trong lòng lại lại rất rõ con trai mình thích cô gái này nhiều đến thếnào, bà chỉ sợ con trai hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáplại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con traibà?