Vợ Ơi Chào Em

Chương 21: Đời người buồn khổ



Khi làm việc, Ngụy Sở rấtnghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhạc nhìn thấy dáng vẻ làm việc củaNgụy Sở, đột nhiên cô nhớ tới câu nói của một người bạn cũng là tác giả: đànông khi nghiêm túc làm việc rất tuấn tú, cô nhìn một bên mặt của Ngụy Sở, nghĩngười bạn này nói thật có lý.

Tô Nhạc cúi đầu thươnglượng quá trình hợp tác cơ bản với Ngụy Sở, cô còn chưa hiểu rõ nội dung hợptác lần này, vì vậy, những vấn đề liên quan tới công ty cô cũng không nhiềulời. Dường như Ngụy Sở cũng phát hiện ra sự thận trọng của cô, anh cũng lờ đi,khi hỏi luôn chú ý tránh một số vấn đề nhạy cảm.

Buổi trưa, Tô Nhạc ăn cơmcùng Ngụy Sở xong mới trở về công ty, cô cầm hợp đồng đã ký kết tới phòng làmviệc của tổng giám đốc, đẩy cửa phòng ra phát hiện chủ tịch cũng đang ở đây.

“Chào chủ tịch, chào tổnggiám đốc Giang.” Cô đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

“Tô Nhạc, mau vào đi.”Giang Đình nở một nụ cười: “Bên Kim Sở nói thế nào?”

“Họ không nói gì ạ.” TôNhạc đi vào phòng làm việc, đặt hợp đồng lên mặt bàn của Giang Đình.

Nét mặt Giang Đình lộ vẻtiếc nuối: “Ngụy Sở có đề xuất ý kiến gì không?” Nếu ngay cả một chút ý kiếncũng không có, lần hợp tác này thật sự khó khăn rồi.

“Ý kiến?” Tô Nhạc khônghiểu rõ chuyện này nên cũng không tiện hỏi lung tung.

“Vị này chính là nhânviên mới mà tổng giám đốc Giang khen ngợi?” Diêu Bách Sinh đứng bên cạnh cuốicùng cũng mở miệng: “Hai người cũng đừng quá lo lắng, tính tình thằng bé NgụySở này trước giờ đều như vậy, nếu không thể hợp tác thì quên đi vậy.” Tính tìnhông rộng lượng, mình vốn là bậc cha chú, không nên cậy già lên mặt mà ép concháu giúp đỡ mình chuyện không có lợi, nếu chuyện không thành cũng không tráchbọn trẻ được.

“Vì sao không thể hợptác?” Tô Nhạc mù mờ hỏi: “Hợp đồng có vấn đề gì ạ?”

“Hợp đồng đương nhiênkhông có vấn đề gì.” Giang Đình có chút kinh ngạc nhìn Tô Nhạc: “Ý của em làgì?”

“Hợp đồng đã ký rồi ạ.”Tô Nhạc thấy khó hiểu khi nhìn vẻ mặt chủ tịch và Giang Đình, cô lại giảithích: “Bởi vì em không thực sự hiểu rõ lần hợp tác này nên cũng không nói chitiết với tổng giám đốc Ngụy, tổng giám đốc Ngụy hẹn em ba giờ chiều mai lại tớinói chuyện.”

“Em nói Ngụy Sở đã ký hợpđồng rồi?” Giang Đình cầm hợp đồng trên bàn lên, bên trong quả thật có chữ kýcủa Ngụy Sở, thậm chí còn có con dấu của công ty Kim Sở, mà hiệp ước trong hợpđồng lại không hề sửa dù chỉ một mục. Khi cô lập bản hợp đồng này, lập trườngrất công bằng, nhưng cũng không đến mức khiến đối phương không sửa đổi chútnào. Cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhạc: “Ý của em là, người bàn chuyện hợp tácvới em chính là Ngụy Sở mà không phải giám đốc các phòng ban khác hoặc trợ lýcủa cậu ta?”

Đầu óc Tô Nhạc đã xoaytròn vài vòng, lời nói của Giang Đình ý rằng Ngụy Sở là người không dễ đối phó,cô cười cười: “Vâng, vừa khéo em lại có quen biết tổng giám đốc Ngụy, vì vậy cólẽ tổng giám đốc Ngụy cũng không làm khó em nhiều lắm.”

“Vậy sao?” Diêu Bách Sinhcầm lấy bản hợp đồng trong tay Giang Đình, liếc mắt nhìn qua chữ ký bên trên:“Thằng bé này đối xử với người quen cũng không tệ, ha ha.” Nhớ tới mấy chú báctừng bị Ngụy Sở ra sức kiếm lời, ông nhìn Tô Nhạc đánh giá kỹ càng hơn: “Lầnhợp tác này giao cho tổng giám đốc Giang và cô nhân viên mới này phụ trách đi,có chuyện gì có thể thông báo với tôi”.

Sau khi ra khỏi phòng làmviệc của tổng giám đốc, Tô Nhạc mới phản ứng lại, cô vừa vào công ty chưa lâuđã phụ trách lần hợp tác lớn như vậy, chuyện này thật sự có chút không hợp vớiquy tắc, cô cảm thấy bản thân có áp lực.

Nhìn vào quyển lịch đểbàn, trên ngày thứ sáu tuần này có một vòng tròn màu đỏ, cô thở dài, thứ sáu làngày người bạn tác giả kia kết hôn ở thành phố bên cạnh, nhìn cái vòng màu đỏkia, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy sầu muộn.

Buổi tối tan ca, nhớ ratrong tủ lạnh đã hết sữa, cô tới siêu thị mua một ít về, cô đau khổ phát hiệnra sữa đã đồng loạt tăng giá.

Về tới nhà, cô mở hộp sữara, để từng hộp vào tủ lạnh, để lại một hộp, cắm ống mút, ngồi vào sô pha, mởTV lên.

“Các nhà báo đưa tin,nhiều học sinh đã ngộ độc khi sử dụng sữa XX, tuy nhiên, giả thuyết này có phảithật hay không còn chờ kết luận của các cơ quan chuyên môn.”

Tô Nhạc yên lặng đặt hộpsữa trên tay xuống, hai chữ XX thật to in trên vỏ hộp đắc ý dào dạt đập vàotrong mắt cô.

Đau lòng tắt TV đi, TôNhạc ngồi vào trước máy tính, mở máy lên, đăng nhập một công cụ chat, nhóm tácgiả trên đó đang thảo luận về tấm ảnh cưới của tác giả có bút danh Tiểu Diêu,người mà ba ngày nữa sẽ kết hôn.

Nhìn lên phía trên nhậtký trò chuyện, Tô Nhạc nhìn thấy tấm ảnh cưới, tướng mạo chú rể cũng không tệlắm, vẻ mặt cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác kiên định và đáng tincậy. Tiểu Diêu cười rất hạnh phúc, đủ để khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy bức ảnhnày phải ghen tị.

Tô Nhạc quyết định sẽ tớithành phố bên cạnh tham dự đám cưới.

[Tất Cửu: chúc mừng, chúcmừng, thứ Sáu tớ tới ăn chực tiệc cưới]

[Tiểu Diêu: đến đi, đếnđi, đừng quên cái phong bao màu đỏ o(≧v≦)o]

[Tất Cửu: tiền mừng khôngcó, chỉ có người]

[Một Sí Bàng:(^o^)/ Tất Tất muốn dẫn người tới, không phải gian phu đấy chứ?]

[Tất Cửu: tớ cũng làngười, xin đừng quên giống loài của tớ, cảm ơn! Gian phu càng không có, cảmơn!]

[Tiểu Diêu: Thì ra TấtTất là con người, vẻ mặt tớ rất khiếp sợ ╮(╯▽╰)╭]

[Một Sí Bàng: Đồng khiếpsợ]

[Thiên Hạ Nhất Song: Đồngkhiếp sợ +1]

[Nhị Nhị: Đồng khiếp sợ+2]

Phía dưới còn một loạt babốn nữa, Tô Nhạc cạch cạch gõ một câu.

[Tất Cửu: Là một ngườicon gái thuần khiết, tớ thật nhiều áp lực +_+]

[Thiên Hạ Nhất Song: bọntớ không áp lực là được rồi]

[Một Sí Bàng: Nhất Songlà số một!]

Vẻ mặt Tô Nhạc bất đắcdĩ, con gái trong diễn đàn này rất ít nhưng quan hệ của mọi người đều rất tốt,đều là bạn bè đã quen biết ít nhất hai năm, chỉ có một điểm không tốt là mấy côgái ở đây đều dũng mãnh lạ thường, khi vừa mới quen biết bọn họ, áp lực của TôNhạc lớn đến mức suýt nữa không chịu nổi.

[Tiểu Diêu: Nếu Tất Tấttới thì đi chuyến bay mấy giờ, tớ bảo người tới đón]

Cô gái sắp kết hôn, nộitâm dù sao cũng không dũng mãnh đến mức làm người ta giận sôi gan, Tô Nhạc cảmthấy rất vui mừng.

[Tất Cửu: Không cần, chỗtớ rất gần, không cần đi máy bay, cậu chỉ cần nói cho tớ biết địa chỉ tổ chứctiệc cưới là được.]

[Thiên Hạ Nhất Song: Đúngrồi, Tất Tất, hình như gần đây cậu rất bận thì phải.]

[Tất Cửu: Tớ tới làm ởmột công ty mới, còn đang trong quá trình phấn đấu, vốn đang sung sướng vì tiềnlương của công việc này nhiều hơn công việc trước một chút, kết quả tớ còn chưakịp vui mừng thì giá hàng hóa đã tăng vù vù, thời buổi này đúng là khó sống!,quá nhiều cạm bẫy! ( ˇˇ)]

[Thiên Hạ Nhất Song: Đạithần, thỉnh tự trọng!]

[Nhị Nhị: Thỉnh tựtrọng!]

Lúc này, mấy vị siêu cấpđại thần tiền lương mấy vạn tệ, hơn nữa viết văn lại vô cùng nổi danh trên diễnđàn rất thông minh mà giả chết, một lần nữa Tô Nhạc lại bị mấy cô gái vây lạiđùa giỡn sau đó giết người phi tang.

Tâm trạng vốn không tốt, saukhi đùa giỡn trên diễn đàn một lúc đã khá hơn không ít, Tô Nhạc đóng cửa sổ tròchuyện, mở WORD, tiếp tục hành trình nặn ra chữ, mỗi lần tới đoạn nam nữ chínhvật lộn trên giường, cô lại hận không thể dùng bốn chữ “một đêm trôi qua” vừađơn giản lại hàm xúc để bỏ qua.

Cố gắng hơn nửa tiếng mớiviết được hơn một trăm chữ, Tô Nhạc suy nghĩ một chút, dùng vốn thành ngữ ít ỏicủa mình đổi thịt kho tàu mà độc giả muốn ăn thành món ăn chay, hơn nữa một sốtình tiết cô còn bỏ qua mà không có chút áy náy.

Khi xong việc cũng mớihơn mười giờ, Tô Nhạc cảm thấy hơi buồn chán lại không biết phải làm gì. Trướcđây cô sẽ kéo Trang Vệ ra ngoài tản bộ, hoặc đi cùng Trang Vệ tới những quánbar mà cô không thích thú lắm.

Sau đó lại chuyển tới chỗTrần Nguyệt, buổi tối buồn chán có thể nói chuyện, xem TV với Trần Nguyệt, naychỉ có một mình, xem TV một mình không thú vị, muốn nói chuyện lại không tìmđược đối tượng, gọi điện thì tốn tiền.

Mở trò chơi online haychơi lên, vẫn một mình tới Ma Nhai Động đánh quái, một mình tới Dạ Tây Hồ thắpđèn ước nguyện, một tình tới cây ước nguyện, thậm chí còn buồn chán chạy tớithành Đại Lý, mở cái rương màu vàng, lấy một bát cháo ra tăng lượng máu. Côchạy đi trồng hoa, trong lúc chờ đợi chạy tới Lạc Dương gửi một phong thư, khitrở về hoa đã bị người ta thu hoạch mất.

Cô chạy đến bên cạnh MộcUyển Thanh, một nhân vật có chút giống hình ảnh của cô, người phụ nữ si tìnhnày vẫn luôn hỏi phương hướng Đoàn Dự đã đi, không biết người đàn ông cô ấy yêuđã chạy theo người đẹp từ lâu. Cô không nhịn được mà làm một động tác ôm vớinhân vật trong trò chơi này.

[Lân cận] XX: ta khinh,một kẻ lẳng lơ ngay cả NPC cũng không tha!

Bàn tay cầm chuột của TôNhạc run lên.

Rời khỏi trò chơi, TôNhạc muôn phần buồn khổ, mở blog, đăng lên một câu.

[Tất Cửu: đêm khuya tĩnhlặng.] Vốn đã nghĩ đến một đoạn bộc bạch đầy tình cảm, nhưng Tô Nhạc cảm thấyđó không phải phong cách của cô, bốn chữ này đã đủ để hình dung sự dồn nén,buồn khổ của cô rồi.

Nửa phút sau, Tô Nhạc tắtmáy tính, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Một phút sau, di động củaTô Nhạc vang lên.