Vợ Ơi Chào Em

Chương 15: Chai mặt



Lần này tới nhà Ngụy Sở,Tô Nhạc ngại đi hai tay không đến, nên cô mua một chút hoa quả và đồ ăn vặt,đón một chiếc taxi tới khu biệt thự của Ngụy Sở.

Tới bên ngoài tiểu khu,bảo vệ thấy cô xách theo nhiều thứ, chỉ hỏi hai câu rồi không ngăn cô nữa, chờTô Nhạc đi xa, một người trong phòng bảo vệ mới mở miệng hỏi: “Anh nói xem, côgái này có phải bạn gái của tổng giám đốc Ngụy hay không?”

Người bảo vệ lớn tuổi hơnuống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cậu nói tổng giám đốc Ngụy trẻ tuổi đẹp traimà chưa từng đưa phụ nữ về nhà kia?”

Bảo vệ ít tuổi hơn gật đầu:“Trong khu biệt thự của chúng ta còn có tổng giám đốc Ngụy nào khác sao?”

Bảo vệ lớn tuổi gật đầu:“Cậu tới muộn nên không biết.” Ông thấp giọng nói: “Ở đây còn có một ông chủNgụy mở cửa hàng giày da nữa, hơn bốn mươi tuổi rồi còn thường xuyên đưa phụ nữtrẻ tuổi về nhà, nghe nói ông ta còn có một bà vợ xây dựng sự nghiệp với ông tađấy, hắc hắc, thói đời bây giờ, đàn ông trẻ tuổi mà giữ mình trong sạch nhưtổng giám đốc Ngụy không nhiều lắm đâu.”

Tô Nhạc còn chưa biếtNgụy Sở là người đàn ông tốt nổi danh ở khu biệt thự này, cô cầm mấy túi đồ,vừa bấm chuông cửa lập tức đã có một anh chàng tóc ngắn, có vẻ hoạt bát đi ramở cửa, nhìn thấy cô, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười kỳ quái.

“Chị là Tô tiểu thư phảikhông? Tôi họ Trần, chị gọi tôi là Trần Húc là được.” Trần Húc nhiệt tình nhậnlấy túi đồ trong tay Tô Nhạc, đi về phía cửa phòng ăn, thái độ thân thiết đếnmức khiến Tô Nhạc cảm thấy rụt rè.

Tô Nhạc đi vào theo,trong phòng còn có ba nam một nữ, trong đó hai nam một nữ Tô Nhạc có quen biết,là Tào Ngu Đông, Lương Quang và Đường Dao, một người đàn ông cô không nhận ra.

“Tô Nhạc, tới đây, chịgiới thiệu cho em, đây là bạn thân từ nhỏ của Ngụy Sở, Trầm Lục Trung.” ĐườngDao kéo Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh mình: “Không cần quan tâm tới bọn họ, haichúng ta nói chuyện với nhau là được rồi.”

Tô Nhạc cười theo: “ChịĐường Dao, không ngờ hôm nay chị cũng ở đây.”

Ngụy Sở nghe được giọngnói của Tô Nhạc, đi ra từ phòng bếp, lộ ra một nụ cười: “Tô Nhạc, em tới rồi?”

Mấy người bạn khác đềurun lên, bọn họ vẫn biết tay nghề của Ngụy Sở không tệ, nhưng thỉnh thoảng mớicó thể được thưởng thức một lần, muốn vị đại gia này nấu một bát canh thôi cũngthật khó, không ngờ hôm nay bọn họ lại được thưởng thức nhờ phúc của một côgái, tâm trạng đang vô cùng phức tạp, nhìn thấy gương mặt tươi cười như gióxuân của Ngụy Sở, tâm trạng lại càng thêm phức tạp.

Quan hệ giữa Lương Quangvà Ngụy Sở không phải rất tốt, nhưng anh lấy danh nghĩa là chồng Đường Dao nêncũng được ăn chực một bữa cơm. Khi thấy Tô Nhạc xuất hiện, suy nghĩ trong lònganh hơi hỗn loạn.

Trong giới doanh nhân,Ngụy Sở là một người phát ngôn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, anh không ngờ một ngườiđàn ông như vậy lại cam chịu tốn công sức vì một người phụ nữ, mời mấy ngườibạn về nhà ăn chỉ vì không muốn để đối phương xấu hổ.

“Anh Ngụy,” Tô Nhạc nở nụcười với Ngụy Sở, thấy đối phương lại vào trong bếp mới cười cười với mấy ngườiở đây, coi như chào hỏi.

“Hiếm khi nào được ănkhông một bữa.” Đường Dao cầm lấy điều khiển ti vi, vừa chuyển kênh vừa nói:“Món cay Tứ Xuyên Ngụy Sở làm là tuyệt nhất, nghe nói là do mấy năm trước đặcbiệt…”

“Xì dầu hết rồi, ai giúptôi mua một chai về đi?” Ngụy Sở lại lần nữa từ phòng bếp đi ra, anh nhìn vềphía Đường Dao: “Đường Dao, cậu đi mua.”

“Ngụy Sở, cậu ức hiếp phụnữ.” Đường Dao nhướng mày, hiển nhiên là không muốn đi.

Sau khi nhìn lướt quanhững người trong phòng khách một lượt, Tô Nhạc nghĩ bọn họ đều là đại gia, vìvậy nói: “Để em đi.”

“Chị Tô, để tôi đi, tôiquen đường ở đây hơn.” Trần Húc vội vàng đứng lên, nói với người đứng ở cửaphòng bếp một câu: “Nhớ thanh toán.” Rồi lập tức co giò chạy ra ngoài.

“Thật có sức sống.” TôNhạc giật giật khóe miệng, lại nhìn những người ngồi yên bất động trong phòng,đứng lên đi về phía phòng bếp, cô vẫn nên đi giúp gì đó thôi, ngồi yên giốngcác đại gia này thật áp lực tâm lý.

Ngụy Sở thấy Tô Nhạc đivào, mở miệng nói: “Em ra ngoài kia ngồi đi, rất nhanh là xong thôi, trongphòng bếp nhiều mùi dầu mỡ.”

“Không sao.” Tô Nhạc cầmlấy tạp dề trên móc mặc vào, tháo đồng hồ đeo tay xuống nhét vào túi quần, giúpNgụy Sở rửa rau: “Trước đay, khi ở nhà, thỉnh thoảng em cũng giúp mẹ nấu cơm,nhưng lần nào mẹ cũng nói em vướng tay vướng chân, không giúp được gì.” Cô rửasạch từng cọng rau: “Lần này vốn định từ chức xong sẽ về thăm nhà một lần, kếtquả là công ty vừa phỏng vấn gọi em tuần này đi làm, sợ rằng phải chờ tới kỳnghỉ mùng 1 tháng 10 mới có thể trở về.”

Ngụy Sở không đuổi TôNhạc ra ngoài nữa, ánh mắt anh hướng tới những ngón tay nhỏ dài của Tô Nhạc,hai người ở chung như thế này khiến anh có ảo tưởng bọn họ là vợ chồng, haingười cùng nhau làm cơm, cùng nhau đãi khách, canh gà trong nồi tỏa ra mùi vịthơm phức, khiến cho phòng bếp càng thêm ấm áp, bớt đi sự khó chịu khi nấu ănmột mình: “Bác gái nhất định là một người mẹ rất tốt.”

Tô Nhạc vớt rau từ trongnước ra, để vào chiếc rổ bên cạnh, quay đầu cười nói với Ngụy Sở: “Đươngnhiên.”

Hai người nhìn nhau cười,rất có cảm giác bạn tốt nhiều năm.

“Em có thích ăn HổBì Thanh Tiêu* không?” Ngụy Sở đang để ýđến mấy quả ớt xanh đột nhiên hỏi.

* Hổ Bì Thanh Tiêu làmột món ăn dân gian của người Tứ Xuyên, bên ngoài ớt xanh (thanh tiêu) có nhữnghạt tiêu lốm đốm như da hổ nên mới gọi là Hổ Bì Thanh Tiêu. Cay, nhất định làrất cay, vừa nhìn đã chảy nước miếng.

Tô Nhạc gật đầu, nhìnNgụy Sở vừa vội vàng chuẩn bị ớt xanh, còn phải vội vàng rửa thịt bò cho vàonồi áp suất, cô cảm khái nói: “Không biết sau này ai có phúc gả cho anh Ngụy,nhất định sẽ hời to rồi.”

“Không biết đàn em cóbằng lòng nhận món hời này không?” Ngụy Sở cười hỏi, hơi nước bốc lên từ nồi ápsuất khiến Tô Nhạc không nhìn rõ ánh mắt anh.

“Đàn anh, chọc ghẹo đànem là không tốt.” Tô Nhạc nhún vai, đặt ớt xanh lên thớt, thái thành những sợinhỏ, sau đó lại thái thành những đoạn ngắn, cô cười tủm tỉm mở miệng: “Ớt xanhtrứng muối cũng rất ngon.”

Trần Húc cầm theo một lọxì dầu vội vàng chạy tới phòng bếp phải dừng chân lại, anh vô cùng kinh ngạcnghĩ, sếp cầu hôn, bị người ta dùng bốn lạng đọ nghìn cân mà từ chối?

Sếp bị từ chối?!

Tô Nhạc nhìn thấy TrầnHúc, cười nói: “Anh về thật đúng lúc, ớt xanh trứng muối vừa khéo cần đến xìdầu.”

Trần Húc yên lặng nhìngương mặt cười như có như không của sếp nhà mình, anh tới không đúng lúc mộtchút xíu nào, thật là hỏng bét rồi!

Ngụy Sở cười mở miệng:“Quả thật là đúng lúc, cậu tới góc kia lột vỏ hai củ hành tây, thuận tiện tháithành sợi đi.”

Trần Húc vùng vẫy nói:“Sếp, không đủ dao.” Tầm mắt anh rơi xuống con dao trong tay Tô Nhạc.

“Không cần, hành tây dễthái, dùng con dao này là được.” Ngụy Sở lấy một con dao nhọn dài 25 phân đưacho Trần Húc: “Con dao này rất sắc, từ từ làm, không vội.”

Khi Trần Húc cầm con daocùn đến mức giết gà không chết này mài mài củ hành tây, anh khắc sâu trong lòngmột đạo lý rằng chuyện cười của sếp không thể nhìn được, chẳng may nhìn thấycũng phải giả bộ như không thấy gì. Anh vừa dùng một khuỷu tay lau nước mắt,vừa căm hờn nghĩ, củ hành tây này thật cay!

Trong phòng khách, TàoNgu Đông vuốt cằm nói: “Thời tiết hôm nay thật không tệ.”

Trầm Lục Trung nhìn vàophòng bếp hạ giọng hỏi: “Đó chính là người con gái mà Ngụy Sở…”

“Anh nhất định không ngờtừ hồi đại học Ngụy Sở đã có rắp tâm gây rối người ta, chỉ tiếc…” Tào Ngu Đônglắc đầu thở dài: “Aiz, đây là duyên phận mà.”

Đường Dao ăn một miếngtáo, nói: “Tô Nhạc này thật ra cũng không tệ.”

“Có thể khiến cho Đườngtiểu thư nói rằng không tệ, thật không dễ dàng.” Tào Ngu Đông cười hì hì đáplại một câu, trong lòng nghĩ, lần này bạn tốt nhà mình không thể lại bỏ lỡ nữa.

Sau khi đặt đồ ăn lênbàn, Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh Ngụy Sở, một bàn bảy người, bầu không khí cũngkhông tệ lắm, Tô Nhạc cũng không có cảm giác xấu hổ.

Đường Dao vừa ăn canh cácay vừa uống Sprite: “Vẫn là món cay Tứ Xuyên ăn đã nghiền nhất.”

Lương Quang ngồi bên cạnhnhìn vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Em ăn ít thôi, đừng để đau dạ dày.” Nói xong,anh múc một muỗng canh gà vào trong bát của Đường Dao.

Tô Nhạc nhìn hai người,nở một nụ cười, nhưng tốc độ gắp đồ ăn không chậm đi chút nào, dáng ăn thì cóvẻ đẹp, nhưng tốc độ thì hơi nhanh.

“Món chân gà ngâm ớt nàymua ở đâu vậy, mùi vị rất chính tông.” Tô Nhạc ăn một chiếc chân gà ngâm ớtxong, hỏi có chút bất ngờ.

“À, cái này anh đã tự làmtừ trước, nếu em thích, mang về ăn đi.” Ngụy Sở nghe vậy cười: “Anh làm hơinhiều một chút.”

Đường Dao vốn định nóimình cũng muốn, nhưng khi nghe được câu nói sau, nhất thời ngậm miệng, người talàm hơi nhiều một chút thì cũng không có phần cho bọn họ.

Quả nhiên đứng trước sắcđẹp, anh em dạt hết sang một bên.

“Sao có thể làm phiền anhnhư vậy.” Tô Nhạc áy náy cười: “Em không chuẩn bị hộp mang về.”

Mọi người im lặng, thếnày đúng là không phiền hà.

Đường Dao lại nghĩ TôNhạc có phẩm chất tốt đẹp nhất của chị em phụ nữ, món hời nào nên chiếm thìnghìn vạn lần không được buông tay, món nào không nên chiếm thì nửa phần cũngkhông được nhận.

“Không sao, anh có.” NgụySở xoay đĩa lưỡi vịt kho cay tới trước mặt Tô Nhạc: “Lưỡi vịt kho cay này cũngkhông tệ, bình thường anh thích đến chỗ này ăn, em nếm thử đi.”

“Cảm ơn.”

Tào Ngu Đông thích ănlưỡi vịt cảm thấy thật đau lòng.

Ăn cơm, thu dọn phòng bếpxong, mấy người ngồi trong phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm, nhàn nhã đếnmức không giống với người đã có công ăn việc làm.

“Tô Nhạc, chỗ em ở rất xanơi làm việc, đi làm có vẻ không tiện.” Sau khi Đường Dao biết nơi Tô Nhạc ở vàcông ty của cô, lo lắng nói: “Chi bằng em mua xe đi?”

“Không sao, sắp tới em sẽchuyển khỏi nhà bạn, trước tiên thuê một phòng trọ đã, chuyện mua xe cũng khôngcần vội.” Tô Nhạc cười cười: “Hơn nữa đến giờ em vẫn chưa học lái xe.”

“Nếu em muốn thuê phòng,anh sẽ hỏi giúp em, anh có một người bạn làm trong ngành môi giới nhà đất.”Ngụy Sở uống một ngụm trà: “Không biết lái xe cũng tốt, một mình lái xe đi làmcũng không an toàn.”

Tô Nhạc cười gượng: “Đúngvậy.” Cô không định nói cho người ta biết, mình lái xe mới trở thành một sátthủ đường phố, không phải mình không an toàn, mà là người khác không an toàn.

Nói xong câu đó Ngụy Sởnhận được ánh mắt chế nhạo của mấy người bạn tốt, Ngụy Sở nhìn lại không chớpmắt, không hề có phản ứng gì.

“Nếu em không chê, gầnđây anh có một phòng trống, không có ai ở, gần công ty, cũng gần chỗ em làm.Hơn nữa công ty chúng ta rất gần nhau, thỉnh thoảng anh còn có thể đưa em đimột đoạn đường.”

“Sao có thể làm phiền anhnhư vậy?”

“Không có gì, tiền thuênhà vẫn tính như thường, nếu như em cảm thấy ngại, lúc rảnh rỗi mời anh ăn cơmcũng được.” Ngụy Sở mở miệng lần nữa.

Theo đuổi bạn gái phảichai mặt, Ngụy Sở triệt để làm được điều này.