Vợ Nuôi 2: Mãi Cuồng Si

Chương 3: Đừng Quá Lương Thiện



"Em hứa đấy! Em không để bị bệnh đâu!"

Hoa Ly vừa nói vừa nhìn Tần Viễn cười hì hì, nhưng lẽ ra cô nên biết sức khỏe của mình rõ hơn ai hết. Anh đứng thẳng người, đưa tay ra nhìn đồng hồ. Ánh nắng từ phía trên rọi xuống, nhẹ nhàng phủ lên mái tóc đen của anh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

"Anh định thay đồ để đưa em đi ăn gà, mà bây giờ xem ra em không muốn đi rồi."

Cô đang bơi ngửa trên mặt nước, nghe xong liền tỉnh táo hẳn ra, lúc này mới chịu lên bờ để thay quần áo. Bình thường chủ nhật Tần Viễn cũng không rảnh rỗi như thế, vì anh vẫn thường đem một "núi" tài liệu ở công ty về nhà làm. Từ sau khi Tần lão gia mất, tất cả các công ty lớn nhỏ đều do một tay anh quản lí, trách nhiệm đương nhiên không nhỏ.

Hoa Ly không nghĩ rằng anh lại lo toan nhiều thứ như thế, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng anh suốt ngày dán mắt vào màn hình máy tính, không quan tâm đến cô. Hôm nay thấy Tần Viễn đưa Hoa Ly ra ngoài, Tần phu nhân vui thầm trong bụng, cuối cùng anh cũng dành thời gian cho cô rồi.

"Hai đứa ra ngoài chơi vui nhé! Hôm nay không về nhà cũng được!"

Bà ngồi ở phòng khách đọc tạp chí, mắt nhìn theo bóng lưng của anh và cô. Mặc dù hai người chênh lệch nhau hơn 5 tuổi, nhưng trông vẫn rất xứng đôi vừa lứa. Tuy bây giờ cha mẹ không còn, nhưng tài sản mà Diệp gia để lại cho Hoa Ly vẫn còn ở đó, Tần phu nhân đã cho đóng băng số tài sản này. Bà không phải muốn giữ làm của riêng, mà theo lời trăn trối cuối cùng của ông bà Diệp, đợi đến khi cô đủ chính chắn sẽ trả lại không thiếu thứ gì.

Hoa Ly được ra ngoài vui mừng đến nỗi cười tít mắt, suốt chặn đường ngồi trên xe cứ cười nói không ngừng. Cô biết Tần Viễn là người ít nói, nên luôn tìm cách làm cho anh thấy vui và cởi mở hơn.

"Nhìn kìa! Là chong chóng!"

"Anh còn nhớ lúc nhỏ chúng ta thường cắm chúng ở trên thảm cỏ rồi nhìn chúng xoay trong gió không?"

Anh vẫn đang tập trung lái xe, nên chỉ gật đầu một cái. Con người này kiệm lời đến mức lười biếng rồi sao? Vậy thì cô không hiểu nổi, mỗi khi đứng trước cả trăm phóng viên để trả lời các câu hỏi, hay đứng trước diễn đàn thì anh đã giao tiếp với họ bằng cách nào?

Bầu không khí trong xe đang yên tĩnh, bỗng nhiên cô thấy Tần Viễn nhìn sang cô, còn nhìn rất chăm chú. Hoa Ly chớp mắt nhìn, hỏi.



"Sao thế?"

Anh dừng xe lại, sau đó bất chợt khom người đến, một tay chống lên ghế, tay còn lại chạm vào tóc của Hoa Ly. Tim cô đập thình thịch, cũng không hiểu đây là loại cảm giác gì mà lại lạ đến như vậy. Cô ngước mắt nhìn, Tần Viễn không nhìn thẳng vào cô mà chỉ nhìn ở bên tai cô, khuôn mặt có đường nét hài hoà, hàng lông mày đen rậm, sóng mũi cao thẳng tấp. Nét đẹp này thật không thể lẫn vào đâu được, vì điểm nhấn của nó nằm ở chiếc khuyên nhỏ tại đuôi lông mày trái.

Giọng anh cũng rất đặc trưng, nó trầm nhưng không hề khó nghe, ngược lại còn vô cùng cuốn hút.

"Có con bọ nhỏ trên tóc của em."

Tần Viễn đưa con bọ ra cho cô xem, nó có màu cam sậm, trên mình còn có mấy đốm tròn màu đen. Cô giật mình một cái, suýt nữa ngã đầu ra đập vào kính xe, cũng may có bàn tay của anh giữ lại.

"Cẩn thận một chút."

"Ai bảo anh đưa nó cho em xem làm gì?"

Anh cười rồi thả con bọ ra ngoài cửa kính xe, sau đó còn quay lại cốc đầu cô.

"Đừng đỗ lỗi cho anh. Nếu như em tự chăm sóc mình được thì anh đã không phải lo lắng nhiều như vậy."

Lúc hai người vừa bước ra khỏi xe, bỗng có một cậu bé chạy ngang qua, tuy nhỏ người nhưng chạy rất nhanh, không cẩn thận va vào Hoa Ly. Cô không trở tay kịp nên giật mình lùi lại, cậu bé cũng bị lực đẩy ngã ra đất.

"A!"

Cậu bé kêu lên, theo sau còn có một người đàn bà chạy đến kéo nó đứng dậy, không những không hỏi thăm còn đánh đập tới tấp.

"Mày dám chạy hả? Còn dám chạy sao?"



Hoa Ly ngỡ ngàng, đứng nhìn cậu bé chỉ chừng 5 tuổi bị đánh, nó bắt đầu khóc lên trông rất thương tâm.

"Này! Bà làm gì vậy?"

Cô bước đến muốn kéo bà ta ra, nhưng bà ta lại đang cầm roi mây trên tay, lúc không chú ý đã đánh vào cánh tay cô một cái. Vết hằn đỏ thẫm hiện lên, Hoa Ly đau rát rụt tay lại. Tần Viễn đứng bên cạnh sắc mặt tối sầm khó coi, cánh tay chắc khỏe kéo bà ta ra rồi siết chặt. Bà ta vùng vẫy trong vô vọng, vẻ mặt hung dữ.

"Bỏ ra! Cậu là ai mà dám cản tôi? Nó là con tôi thì tôi dạy nó, các người lấy quyền gì hả?"

Tần Viễn một tay kéo chặt lấy cổ tay bà ta, tay còn lại lấy điện thoại trong túi áo ra, vừa bấm số vừa nói.

"Tôi không có quyền, nhưng Pháp luật thì khác. Ngược đãi trẻ em là có tội, chi bằng tôi để họ giải quyết đúng sai với bà."

Thấy anh có vẻ không phải đang đùa, bà ta lập tức cầu xin anh đừng gọi. Sau khi mọi chuyện được giải quyết đâu vào đấy, Tần Viễn giúp cậu bé phủi tay, chân sạch sẽ rồi để nó cùng mẹ mình rời đi. Hoa Ly thở phào, lúc này vết thương trên cánh tay lại nhói lên làm cô nhăn mặt. Anh nhìn cánh tay trắng nõn của cô bị một vết đỏ dài, còn rướm máu mà trong lòng châm chít khó chịu.

Tần Viễn nhẹ nhàng cầm tay của cô lên, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương ấy.

"Lần sau thấy những chuyện như vậy thì đừng để tâm."

Hoa Ly chớp mắt, ngây thơ nói.

"Nhưng đó chỉ là một cậu bé, em không thể đứng nhìn được."

"Bước chân ra xã hội này, em nên nhớ một nguyên tắc. Không phải em tốt với họ, thì họ cũng sẽ như vậy với em. Có những chuyện, đôi khi em không để tâm đến, lại tốt hơn rất nhiều."