Võ Lâm Tĩnh Hải

Quyển 1 - Chương 12: Thần châu



Màn đêm lặng lẽ trôi.

Mọi cảnh vật như ngừng lại trong giây lát, trong bóng đêm sâu thẳm khiến người ta hồi tưởng về quá khứ, về những chuyện đã sảy ra trong cuộc đời mình.

Cuộc đời này là gì? Tại sao ta cứ mải miết đi tìm hai chữ lợi danh? Để rồi kết thúc vẫn là cái chết, chết cũng có nghĩa la hết, là chẳng còn thứ gì tồn tại, chỉ còn một tấm bia đá mòn theo năm tháng.

Cát Lợi quay sang nhìn Cảnh Thạc lo lắng hỏi:

- Huynh có sao không?

Cảnh Thạc quay lại nhìn hắn ôn nhu:

- Ta không sao!

Cát Lợi quở trách hắn:

- Huynh đến đây làm gì!

Cảnh Thạc thản nhiên đáp:

- Chẳng phải đến để chết cùng huynh sao!

Cát Lợi khẽ nhỏ một dòng lệ mỉm cười với hắn:

- Huynh thật là..!

Cảnh Thạc xoay mặt về phía hắc y vẫn đứng lặng trong đêm đầy sát khí kia nói với Cát Lợi:

- Chúng ta cùng xông lên nhé!

Cát Lợi nở một nụ cười quen thuộc:

- Ta đồng ý, có chết cũng phải chết hiên ngang một chút chứ!

Hai người cùng cười,

Bảy năm trước, khi chưa gặp Cảnh Thạc Cát Lợi hắn là một kẻ cô độc, thân mẫu đều đã qua đời, Nhị Kha và Tam Kha đối với hắn đều giữ phần lạnh nhạt, nếu không muốn nói là hiềm khích, chỉ có đại sư tỷ đối với hắn còn có chút cảm thương, hắn thường lặng im đứng một mình đến cả canh giờ. Sau đó hắn gặp Cảnh Thạc thọ thương trên Tam Đảo Sơn, từ đó mọi chuyện vui buồn hai người đều cùng nhau chỉa sẻ, với hắn mà nói Cảnh Thạc đúng là một tri kỉ, với Cảnh Thạc mà nói hắn là một đại ân nhân.

Hắc y nhìn cả hai miễn cưỡng nói:

- Hai ngươi ủy mị thế đủ chưa?

Nói xong hai tay cầm đoản đao vung ra, sát khí cũng từ thân thể hắn lan tỏa.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, một làn khí kình vô cùng mạnh mẽ từ đâu ập đến, hắc y kinh hãi chỉ kịp kéo đoản đao thủ trước mặt, thân thủ của hắn cũng bị đẩy mạnh về phía sau, trên miệng rỉ ra một vệt máu tươi, hắc y có chút kinh hoàng liền quát nên:

- Cao nhân phương nào xin lộ diện.

Dưới ánh trăng một lão nhân hiện ra, dáng vẻ vô cung uy nghi phong thái, giọng nói trầm trầm vang:

- Thích Khách to gan! Nửa đêm dám xông vào bản phủ thích sát, để lão phu dạy ngươi một bài học.

Hắc y đã nhận ra dung mạo này, kinh hoàng lùi lại tự vấn trong đầu:

“Phạm Chiêm”

Đồng thời mồ hôi cũng ướt đẫm hai bên thái dương,Cát Lợi và Cảnh Thạc cũng đã nhận ra lão tiên ông đó vội vòng tay cảm tạ:

- Đa tạ Lão Lệnh Công!

Bên kia hắc y khiêu khích nói:

- Phạm Lão tiền bối! Hai tên này là phản thần nhà Ngô, cớ gì mà người lại cứu chúng.

Phạm Chiêm ung dung nói:

- Hai người họ là khách của Phạm Gia ta, hơn nữa đều đã từng là công thần trụ cột của đất nước, ta cứu họ có gì là sai chăng!

Hắc y này đối với Phạm Chiêm đều có vẻ kinh dè, liền lùi lại mấy bước đáp:

- Ta hôm nay bận công chuyện không tiên đôi co với Lão!

Dứt lời liền ném ra một đạo bùa, tức thì trước mắt khói trắng bốc lên nghi ngút, khói tan người đã mất dạng từ lâu.

Phạm Chiêm bị bất ngờ nhất thời đã không kịp đuổi theo, liền quay lại nói với Cát Lợi và Cảnh Thạc:

- Hai vị tướng quân không sao chứ?

Cảnh Thạc cảm kích nói:

- Đa tạ lão Tướng Quân ra tay tương trợ!

Phạm Chiêm đỡ lời:

- Xin chớ khách khí, hai vị có phát hiện ra là cao nhân phương nào chăng?

Cảnh Thạc đáp:

- Theo quát sát chiêu thức và kỹ thuật khinh công chín phần là đệ tử Đường Môn.

- Lữ Đường Gia Bảo có thù gì với hai vị chăng?- Phạm Chiêm có vẻ chấn động hỏi lại!

Cảnh Thạc đưa mắt nhìn Cát Lợi e dè phân trần:

- Việc này tại hạ cũng không rõ nguyên cơ, xưa nay quả chưa từng giao lưu với đệ tử Đường Môn.

Cát Lợi lúc này mới chậm rãi nói:

- Tại hạ nghe hắc y nói, hắn đến tìm thanh kiếm của tại hạ, nghe nói là Lam Linh Huyền Ngọc gì đó?

- Lam Linh Bội của cha huynh tặng sao?- Cảnh Thạc hỏi lại.

- Ta buộc nó ở chuôi kiếm! - Cát Lợi gật đầu.

Phạm Chiêm nghe xong thần tình lộ vẻ hoang mang nói:

- Là Lam Linh Huyền Ngọc ?

- Lệnh Công cũng biết chuyện này sao? - Cát Lợi hấp tấp hỏi.

Phạm Chiêm ngước đầu nhìn lên vầng trăng xa tít lặng im đến hồi lâu mới nói:

- Xin hai vị trở về phủ thị thương trước, lão phu sẽ kể rõ chuyện này sau.

Bóng trăng chiếu qua những tán rừng già im ắng, một cảm giác u linh, huyền bí khiến người ta nghẹt thở. Phạm Chiêm cùng hai người cũng vừa về đến phủ đệ, cửa vừa mở bên trong đã thấy hai vị tăng nhân một già một trẻ ngồi đợi ở thư phòng.

Phạm Chiêm nhận ra ngay người tăng nhân cao tuổi chính là Thiền Ông phương trượng trụ trì chùa Lục Tổ còn được mệnh danh la Nam Thiếu Lâm Tĩnh Hải, liền vái sâu thi lễ :

- Đại Sư ! đã lâu không gặp Đại Sư vẫn khỏe chứ ?

Thiền Ông đáp lễ nói :

- Đa tạ Phạm huynh có lời hỏi thăm bần tăng nhờ phúc Phật Tổ vẫn được bình an !

Phạm Chiêm quay sang vị tăng nhân còn trẻ hỏi :

- Còn vị tăng nhân đây…

Người tăng nhân trẻ liền thi lễ nói :

- Tiểu tăng pháp hiệu Tịnh Độ, là đại đệ tử của Tịnh Dạ Thiền Sư ở Thiên Linh Tự.

Phạm Chiêm nghe xong liền thi lễ :

- Nghe danh đã lâu ! Nay mới được diện kiến ! Thất lễ ! Thất lễ !

Phạm Chiêm thi lễ xong thấy hai vị chủ tọa Nam, Bắc Thiếu Lâm đều có vẻ sốt sắng, lo âu liền mở lời hỏi tiếp :

- Nửa đêm khuya vắng hai vị chủ tọa ghé bộ qua tệ phủ có việc chi gấp gáp chăng?

Thiền Ông thoáng nhìn Tịnh Độ một cái rồi lại nhìn sang hai vị khách lạ đang thụ thương về cùng Phạm Lệnh Công có chiều e dè.

Phạm Chiêm biết ý liền nói :

- Xin hai vị chớ ngại, hai vị đây cũng là bậc hảo hán trong thiên hạ.

Thiền Ông có vẻ yên lòng liền dãi bày :

- Không giấu gì các vị ! Đại Kinh chính loạn. Tĩnh Dạ Đại Sư của Bắc Thiếu Lâm không may thụ thương , sai đệ tử mang Thần Châu Kim Linh Huyền Ngọc trên Tích Trượng đến gửi nhờ Nam Sách Phủ và Nam Thiếu Lâm trông coi, vì e rằng một khi Kim Linh Huyền Ngọc rơi vào tay kẻ xấu thì hậu họa khó lường…

Thiền Ông nói tới đây có vẻ tâm tình xúc động, một lát mới tiếp lời:

- Sáng nay khi hiền diệt tới Lục Tổ, trong lúc chúng tôi đang trò chuyện thì bị hạ trúng mê độc, có kẻ lạ mặt đã xâm nhập vào nội tự hạ độc. Khi tỉnh lại trời đã tối, Kim Linh Huyền Ngọc và Tích Trượng đều mất tích. Việc này quả là đại họa của Thiếu Lâm Tự và xã tắc, nên vội vã tới gặp Phạm huynh bàn phương sách.

Phạm Chiêm nghe kể lặng đi, vẻ mặt càng thêm thập phần lo lắng, Cảnh Thạc cũng liền nói xen vào :

- Lẽ nào đều là một người làm !

Thiền Ông nghe vậy kinh ngạc hỏi :

- Không biết ý của thí chủ là gì?

Cảnh Thạc liền đem đầu đuôi câu chuyện vừa sảy ra kể lại một lượt cho hai vị đại sư nghe, Thiền Ông Đại Sư nghe xong càng thêm lo lắng, liền bàn với Lệnh Công:

- Nếu quả là Lữ Đường Gia Bảo chủ mưu trong chuyện này thì quả là một đại họa lớn, Phạm huynh không biết đã nghĩ ra phương sách gì chưa?

Phạm Chiêm nãy giờ trầm lặng suy tư lúc này mới lên tiếng:

- Các vị xin hãy bình tĩnh, tại hạ xin dốc sức điều tra chuyện này, quyết không để Thần Châu rơi vào tay kẻ ác.