Vô Lại Kim Tiên

Chương 40: Nộ Nhi Trừng Chi



"Có … tổng công 25 bộ!" Thấy ánh mắt của lĩnh chủ đại nhân hàn ý dày đặc, Pháp Lạp Đế lão đầu ban đầu còn muốn cứng rắn chống đỡ một lượt chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh, cơ hồ là vô ý thức liền nói ra lời thật, ông ta gần như có thể khẳng định, như quả ông ta không nói lời thật, tên khốn kiếp tới từ dị không gian này có thể đem ông ta đánh về nguyên hình, lại đi làm vong linh.

"Đây thì đúng!" Lâm Phong biết lão khốn này không có lừa hắn, băng tuyết trên mặt lập tức tan ra, cười ha hả nói: "Chúng ta nên phải học biết thành thật, đây mới là phong độ quý tộc nên có, niệm lão không có công lao cũng tính có chút khổ lao, thì cho lão một kiện nhuyễn giáp, đem cái khác tất cả giao lên cho ta!"

Pháp Lạp Đế lão đầu trong lòng tức tối muốn chết, ông ta bận rộn nhiều ngày thế này chỉ rơi xuống khổ lao mà không có công lao, thế nào có thể không khiến ông ta vị đại sư thánh cấp này khó chịu, nhưng sâu trong mắt tên nhóc con rắm thúi này lóe lên hàn quang, lão đầu liền cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, không phải nói nhiều gì, đem 24 kiện nhuyễn giáp còn lại đều giao lên.

Lâm Phong tiện tay cầm lên một kiện nhuyễn giáp, chỉ thấy vào tay mát lạnh, mềm như bông vải, mỏng như cánh chim, không khỏi trong lòng tấm tắc kêu kì, xem chừng đến là tốt phi thường, mỏng như tờ giấy, mặc ở trên người thoải mái là khẳng định, nhắm không biết là thực sự có năng lực phòng ngự cường hãn như thế hay không, phải thử mới có thể biết.

Ma pháp hệ hỏa hắn tu qua vài ngày, ngay sau đó một hỏa cầu thuật cấp 6 nén đến kích thước nắm tay bắn lên trên mặt nhuyễn giáp, bên trong ẩn chứa nhiệt độ cao khủng bố ai đều cảm giác ra, chỉ là sau khi hỏa cầu đó đụng vào nhuyễn giáp, liền nháy mắt biến mất, Lâm Phong đại hỉ, lão đầu này còn thực sự là không có lừa hắn.

Đem 24 bộ ngân ti nhuyễn giáp toàn bộ thu vào không gian giới chỉ, Lâm Phong lúc này mới lấy ra kim sắc kê đản kích thước cái đầu đó, lắc lư trước mắt Pháp Lạp Đế, hỏi: "Biết đây là thứ gì hay không, bên trong làm sao có thể có ma lực nguyên tố cường đại ba động?"

"Ồ!" Pháp Lạp Đế lão đầu ồ một tiếng, trừng mắt chăm chú nhìn kim sắc kê đãn trong tay Lâm Phong, qua nửa ngày, mới mất tinh thần lắc đầu đáp: "Trứng ma thú siêu cấp lão thấy qua không ít, cái thứ này lại chưa có thấy qua, kì quái, lão căn bản cảm giác không được bên trong có sinh mệnh thể, vì sao có thể có ma lực nguyên tố cường đại như thế ba động, thật là quái sự!"

Ma pháp sư thông thường chính là đại biểu học giả, bọn họ tri thức uyên bác, học phú ngũ xa, Pháp Lạp Đế lão đầu sớm ở 1 vạn năm trước thì đã từng danh khắp đại lục, nhưng hiện tại lại không nhận ra kim sắc đại kê đản này là lai lịch gì, đả kích này đối với ông ta nó không thể nói không nhỏ.

Lâm Phong trong lòng đến là không có gì, một ít chuyện thế nào cũng nghĩ không thông hắn trước giờ không cần hao tổn tâm trí, tuy đối với kim sắc kê đản này tò mò phi thường, nhưng thấy cả Pháp Lạp Đế cũng không biết đây là thứ gì, đành phải tiện tay quăng vào không gian giới chỉ, đi tới giáo trường quân doanh giáo huấn bọn cuồng chiến sĩ đó ở ngoại thành.

Cuồng chiến sĩ đích xác là chiến sĩ cường đại nhất, nhưng như quả không có kỉ luật, thì với chia rẻ không có phân biệt gì, sớm đã nghe nói bọn khốn đó không nghe lời lắm, hơn nữa không chắc khi nào liền có thể cuồng hóa, Lâm Trùng cũng quản không được, hiện tại xem dáng vẻ không cho bọn khốn dã man đó một chút giáo huấn là không xong.

Còn chưa đến giáo trường, rất xa liền nghe được có người xé cổ họng gào thét, đến gần nhìn, thực không đúng lúc bọn khốn tì khí so với sư tử còn phải hỏa bạo hơn đó đang xé mở cổ họng lớn tiếng oán trách, mặc ý là Lâm Trùng trách quát thế nào nữa, cũng không có tác dụng.

Lâm Trùng là phụng mệnh lệnh của Lâm Phong, tiến hành huấn luyện quân sự cơ sở nhất cho đám cuồng chiến sĩ này, bất quá muốn để bọn cuồng chiến sĩ này ngoan ngoãn nghe lời, hẳn hiển nhiên có chút tâm có dư mà lực không đủ, thẳng đến Lâm Phong tới, hắn mới nhẹ nhỏm thở ra, vội vàng chạy qua tố khổ: "Công tử, những tên khốn này thực tại có chút khó mà giáo hóa, người xem …"

Lâm Phong vừa nhìn liền thấy rõ tình hình trong trường, vẫy tay để Lâm Trùng ngừng lại, vài bước bước lên đài cao, sắc diện bất thiện nhìn 3000 cuồng chiến sĩ bên dưới ồn ào lật nồi, trên mặt lạnh như khối băng, cũng không nói.

Rầm rĩ một trận, bọn cuồng chiến sĩ đó cuối cùng phát giác có chút rất không bình thường, làm sao trong không khí lãnh giá, và thẳng tới khi thấy được lĩnh chủ đại nhân đứng trên đài cao, mới ai cũng vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Lâm Phong lộ vẻ tươi cười, nói: "Tiếp tục ầm ĩ, vì sao dừng lại!" Tuy có vài ngàn người, nhưng lời của hắn rõ vẫn như cũ có thể rõ ràng đưa đến trong tai mỗi người.

Khi mỗi cái đầu to lớn nghênh đón mục quang của lĩnh chủ đại nhân, lập tức ngoan giống như con cừu nhỏ cúi xuống, không có người dám lên tiếng, cả thở mạnh cũng không dám thở. Không phải bọn chúng muốn ồn ào, bọn chúng cũng không muốn bị lĩnh chủ đại nhân trừng phạt, chỉ là nhịn không được liền ầm ĩ lên, thật tại không phải sai của bọn chúng, là sai của loại huyết dịch cường bạo trong phần của bọn chúng.

"Không có người ầm ĩ ư?" Lâm Phong tiếp lấy một trường tiên dài hơn 10m thân binh đưa lên, "đôm đốp" tung lên, giọng giận dữ chửi: "Không để các ngươi ồn ào, các ngươi ngày ngày phải ồn ào, hiện tại ta để các ngươi ồn ào, các ngươi lại không lên tiếng, vậy tốt, toàn bộ chạy 10 vòng quanh Khố Khắc Sâm Đạt cho ta, khi nào chạy xong khi đó ăn cơm, 10 tên trước đếm ngược không có cơm ăn, hiện tại bắt đầu!"

Lâm Trùng cùng mấy thân vệ nghe len lén thè lưỡi, cục cưng của ta, lại có thể ác như vậy, chạy 10 vòng quanh Khố Khắc Sâm Đạt, cho dủ một đại tượng cũng đến mệt bò xuống, đám đầu to này có nạn.

Cuồng chiến sĩ phía dưới ngẩn người, Lâm Phong "đồm độp" một tiếng vẫy vang nhuyễn tiên giận dữ quát: "Các ngươi đều là đồ điếc hay sao?"

Trong đám người một tiếng hoa nổ ra, một cự hán cao hơn 3m phản ứng trước nhất liền dẫn đầu chạy ra, Lâm Phong chăm chú nhìn, không là Tạp Lí Tây theo hắn trước nhất còn có ai, xem ra tên khốn này theo hắn thời gian dài cũng biến thông minh, có người khởi đầu, 3000 người lập tức chen lấn chạy tán loạn ra.

Cuồng chiến sĩ không sợ tử vong, nhưng bọn họ sợ bụng đói, những năm gần đây bọn họ đã chịu đủ giày vò của đói bụng, không có gì so với đói bụng khiến bọn họ càng thêm sợ hãi hơn.

Lâm Phong hứ một tiếng, vẫy vẫy tay, sau khi đợi Thụy Đức Lạp hiện hạc hình, liền nhảy lên lưng hạc, theo phía sau đuổi tới, thấy chạy chậm liền một tiên quất xuống, ban đầu lũ khốn kiếp còn ôm tâm lí may mắn vừa thấy tình thế này, đâu còn dám làm biếng nữa, dùng ra sức lực ăn nải (vú, sữa) chạy cuồng.

Lâm Phong ngồi trên lưng Thụy Đức Lạp, ngâm nga một điệu hát dân gian từ thế kỉ 21 học lại, nhìn cuồng chiến sĩ bên dưới tung chân chạy cuồng, thỉnh thoảng hướng xuống dưới quất một roi, bọn khốn kiếp này là chiến sĩ tốt nhất không sai, nhưng tuyệt không phải binh sĩ tốt nhất, như quả không dạy bảo thật tốt một phen, thực tại khó có thể trọng dụng.

Trong một lúc, gà bay chó chạy, thường dân trên trấn chen chúc ở cửa trấn theo dõi màn kịch, thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ với cuồng chiến sĩ tung chân chạy cuồng cùng băng sương cự hạc thân hình khủng bố đuổi theo phía sau mông, thường dân phần lớn chưa thấy qua Lâm Phong, thành thử tịnh không biết nhóc con rắm thúi ngồi trên lưng hạc dùng roi quất đánh cuồng chiến sĩ chạy không nhanh chính là lĩnh chủ đại nhân của bọn họ.

Bất quá lòng hiếu kì của bọn họ còn chưa có đạt được thõa mãn, liền rất nhanh bị dập tắt, một đội Thiết Huyết thân vệ toàn bộ vũ trang phóng bổ qua, không chút khách khí đem mấy tên khốn buồn tẻ nhàn rỗi toàn bộ bắt đi, sau đó tống đến các nơi xưởng quặng đi làm khuân vác.

Quy định của Khố Khắc Sâm Đạt hà khắc phi thường, Lâm Phong vừa đến Khố Khắc Sâm Đạt liền hạ hàng loạt mệnh lệnh, thường dân có quyền lực chi phối thời gian rảnh rỗi của mình, nhưng tuyệt đối không thể xem chính phủ xử lí việc, ở trong mở tiệc có thể, nhưng tuyệt đối không thể ở nơi công cộng tụ hợp đông người ồn ào náo động, để tránh ảnh hưởng diện mạo thành thị.

Lâm Phong tuy không phải ruột gà bụng nhỏ, nhưng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hắn có trách nhiệm để mỗi một người trong lãnh địa của hắn đều qua cuộc sống sung túc, nhưng hắn tuyệt đối không bằng lòng nghe được một chút tin tức thành kiến liên quan tới hắn lưu truyền trong bình dân, bởi vậy, áp dụng một chút điểm thủ đoạn là không tránh được. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vốn dĩ những bình dân này đều đem những điều này xem thành đánh rắm, căn bản không có bỏ trong lòng, nhưng hiện thấy rất nhiều hảo bằng hữu thân hữa lại thật sự bị bắt đi làm khổ công, đâu còn dám xem nữa, tức thì chim bay thú tản.

Còn như bọn người Lâm Đại, thì là vẻ mặt hưng phấn vui sướng, mấy ngày này bọn chúng chính là không ít lần vì bọn đầu to không nghe lời này đau đầu qua, hiện tại bọn khốn kiếp này cuối cùng chọc đến lĩnh chủ đại nhân nổi giận lôi đình, cuối cùng để bọn họ thoải mái.

Chạy vòng quanh Khố Khắc Sâm Đạt một vòng nói ít cũng có 7 8 dặm đường, 10 vòng tuy không tính là nhiều, nhưng vì không để bị chọn vào danh sách 10 người đó, liều sức chân toàn lực chạy băng băng, cho dù cường tráng như cuồng chiến sĩ, cũng mệt mỏi gần như mất đi nửa cái mạng.

Lâm Phong hiện tại là ra sức lập uy, đương nhiên không thể bố thí tâm tình, kết quả 10 tên xấu số chạy sau chót sau khi hao sạch thể lực còn chịu đói đến ngày mai, khiến bọn khốn to người này cuối cùng kiến thức được thủ đoạn của lĩnh chủ đại nhân, người vào chọn lựa là một bộ mặt cá chết, chạy nhanh thì là một trận hoan hô.

Bất quá, nghĩ đến mùi vị roi da quất trên người đó, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng mát lạnh, roi đó quất trên người tuy không thấy máu, nhưng vị trí bị quất qua sưng lên một đường máu thấy mà giật mình so với bất kì vết sẹo nào đều phải đáng sợ hơn, bởi vậy những khối đầu to sức lớn như bò này hiện tại vừa thấy được lĩnh chủ đại nhân trên lưng liền lạnh giá.

Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm Phong như thường lệ đem bọn cuồng chiến sĩ đó hung ác giày vò một trận, vừa về đến trong nhà, mong sao mong trăng mong cả đầu đều sớm bạc Khải Lực Tây cuối cùng đã dẫn theo Vinh Dự dong binh đoàn của hắn đến.

Ban đầu Lâm Phong là không muốn ra cửa, nhưng địch không nổi ánh mắt khẩn nài của Khải Lâm Na, cuối cùng không chịu nổi chỉ đành dẫn theo một đội lớn thủ hạ thân cận đến trước cửa lớn nhà mình nghênh tiếp Khải Lực Tây Khải Thụy Tư, cũng tính là cho vị đại cữu tử cùng tiểu cữu tử này đủ thể diện.

Vài tháng không gặp, hai huynh đệ này lại thay đổi không ít, thêm vài phần thận trọng, ít vài phần ngạo khí, đặc biệt là Khải Thụy Tư tên nông cạn này, tuy còn chút không làm cho người thích, nhưng đã không có cái ngông cuồng như thế của trước kia.

Rốt cuộc là huynh muội tình thâm, tuy trước đây đã phát sinh qua rất nhiều không thống khoái, nhưng hiện tại, tâm bệnh của Khải Lâm Na đã loại trừ, lại thêm mấy tháng không gặp, mới vừa thấy được người thân, tức thì kích động, cùng ca ca đệ đệ ôn chuyện cũ không hết.

Đợi ba huynh muội ôn qua tình cảm sau khi li biệt, Lâm Phong cười ha hả tiến lên thăm hỏi: "Các người cuối cùng đã tới, ta mấy ngày này thực là mong sao mong trăng đợi các người, các người nếu không tới nữa ta thực phải chạy về đế đô đi kiếm các người, a, phải rồi, giới thiệu trước cho các người mấy người!"

Khải Lực Tây có chút lúng túng, quả thực tìm không được lời xoay sở thích hợp, chỉ đành thản nhiên gật đầu.

Khải Thụy Tư tên khốn này đến là ngoan đi không ít, chỉ nói chuyện với thư tự nhiên thư không nghe thấy.

Lâm Phong cảm thấy bản thân thậm chí có chút đỏ mặt, nghĩ không minh bạch bản thân khi nào cũng học biết những lời khẩu bất ứng tâm này, đem mấy lão già cùng Đái Lệ Ti, còn có vợ chồng son Thụy Đức Lạp sau lưng giới thiệu một lượt, ánh mắt trước sau lại chăm chú nhìn Khải Lực Tây, quả nhiên, gã khốn này tuy cực lực bảo trì phong độ kĩ sị, nhưng Lâm Phong vẫn còn từ sâu thẳm trong ánh mắt hắn thấy được một chút run sợ.

Đặc biệt là khi Khải Lực Tây hướng về 12 vị chiến thần trong truyền thuyết, ánh mắt kinh hãi đó rất là khiến hắn mãn ý.

Hắn muốn chính là loại hiệu quả này, đối với loại người thèm thuồng quyền thế này, hành động thuần túy là man trá, chỉ có thể dựa vào cường đại của bản thân mới có thể đem hắn áp chế vững chắc, Lâm Phong tuy không phải chính trị gia gì, nhưng sống cũng có vài chục năm, điểm đạo lí cơ bản nhất này hắn vẫn còn minh bạch.