Vô Hoa Quả

Chương 32



Mọi chuyện được Nhân Triết giải quyết êm thấm, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra – người ngoài chỉ biết là hoàng đế đang lâm bệnh, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Không ai nghi ngờ gì cả, chỉ có Niệm Nghiễn mới biết – biết rằng y đã không thể khống chế được trái tim mình.



– Lý trí của Niệm Nghiễn đã bị ăn mòn, nó đã bị những nụ cười yêu thương sủng nịch, những lời ngon tiếng ngọt của Thôi Ân Trạch phá hủy sạch sẽ – sự dịu dàng của hắn đã thôi miên Niệm Nghiễn khiến Niệm Nghiễn không còn nhớ những chuyện trước đây, không còn thù, chẳng còn hận.

– Chút tự tôn xót lại không ngừng tra tấn Niệm Nghiễn, bắt Niệm Nghiễn phải tiếp tục làm một con rối gỗ vô hồn.



– Mâu thuẫn giằng co khiến Niệm Nghiễn muốn điên. Niệm Nghiễn cảm thấy mình đang chìm xuống một cái hồ, thân thể rất nặng, đầu đau như búa bổ, cả người sắp không thể chống đỡ. Liều mạng vung tay đạp chân – cố gắng mà thoát ra nhưng xung quanh chỉ toàn nước là nước – tạo thành một nhà tù, giam cầm y, vĩnh viễn không thể đào thoát. . . . . .

Mê man như một cái xác không hồn, không thấy con đường phía trước như thế nào, chỉ có thể ở lại nơi hoàng cung này mà duy trì một chút sức tàn lực kiệt. . . . . .

Sau khi Thôi Ân Trạch bị thương, nửa tháng sau đó, hai người không hề gặp mặt. Lý do thứ nhất là do vết thương của hắn chưa lành, chưa thể đi lại, sinh hoạt như trước. Thứ hai là quốc sự bận rộn, không hiểu tại sao, dạo này, thiên tai – nhân họa không ngừng xảy ra. Ngoài ra cũng có nguyên nhân xuất phát từ phía Niệm Nghiễn – – y đang cố tình tránh mặt Thôi Ân Trạch, cũng không hẳn là Niệm Nghiễn cố ý, có thể nói là do Niệm Nghiễn cảm thấy có chút hổ thẹn với người kia.

Về phía Thôi Ân Trạch, vừa mới tỉnh lại, hắn đã hốt hoảng nhìn khắp xung quanh, chỉ mong thấy được bóng hình Niệm Nghiễn. Hắn biết Niệm Nghiễn đang trốn tránh mình – mặc dù không muốn nhưng hắn tự nhủ với lòng mình là phải nhẫn nại – phải cho Niệm Nghiễn một thời gian để chấp nhận, làm quen với chuyện này – đồng thời cũng để làm lành đi vết thương lòng trong y bao lâu nay. Nhưng Thôi Ân Trạch lại không dám khẳng định rằng người kia có thể chấp nhận thực tế trước mắt hay không? Những gì mà hắn có thể làm lúc này, ngoại trừ chờ đợi thì chỉ có thể là cố gắng nén nỗi tương tư phát cuồng vì không được gặp ái nhân của mình. Hắn chỉ có thể giống như một kẻ trộm, chọn lúc đêm dài lặng yên, đột nhập vào Ngự Thấm điện mà trộm nhìn Niệm Nghiễn. Nếu may mắn – Niệm Nghiễn ngủ say, hắn có thể cho mình một chút quyền lợi – chạm vào một chút da thịt nhẵn nhụi, đáng yêu kia. Lúc ấy, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác thỏa mãn, vui sướng khôn cùng, trong lòng hắn – ngọn lửa yêu thương lại bùng lên – bùng lên đến mức không thể nào dập tắt được

Hắn có thể ngồi nhìn chăm chú Niệm Nghiễn đang ngủ vài canh giờ liền, không thể rời đi. Mỗi lần phải quay về tẩm cung, Thôi Ân Trạch đều không cam lòng, nhẹ nhàng mà lưu lại một nụ hôn lên trán, lên mặt, lên đôi môi hồng đào kia. Hôn rồi thì xúc cảm lại dạt dào mãnh liệt. Thầm muốn xông lên ôm lấy Niệm Nghiễn, nói cho y biết hắn yêu y đến nhường nào.

Lần nào Thôi Ân Trạch cũng phải đè nén yêu thương trong lòng, hai người họ ở vào tình trạng hiện nay, phần lớn đều do sai lầm của hắn mà ra – nhưng người nhận thương tổn lại luôn là Niệm Nghiễn. Thôi Ân Trạch không hối hận về những gì mình đã làm, vì dù sao hắn vẫn có được Niệm Nghiễn bên mình. Tương lai – – nếu như có một ngày, Niệm Nghiễn có thể tha thứ hắn, dù chỉ là trong lời nói – bất luận là phải chờ đợi mười năm, hai mươi năm hay bốn, năm mươi năm sau – chỉ cần có một ngày như vậy – tất cả đều đáng giá!

Đang mê man chìm vào giấc ngủ, Niệm Nghiễn lại bị nụ hôn từ biệt của Thôi Ân Trạch làm cho tỉnh lại – – thật vất vả mới có thể yên tĩnh được a~. Nhiều ngày nay, nam nhân kia cứ gần nửa đêm là lại lẻn vào phòng y. Lén la lén lút như kẻ trộm – thật buồn cười nhưng Niệm Nghiễn lại cười không nổi. Tuy rằng lần nào y cũng cố tình nhắm chặt hai mắt lại giả vờ ngủ – không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn – nhưng đôi mắt ân cần, tha thiết kia như thiêu đốt Niệm Nghiễn, làm cho y không tài nào chợp mắt được. Trong lòng chỉ cầu mong cho hắn nhanh đi một chút, Thôi Ân Trạch lại cứ lẳng lặng mà ngồi bên cạnh Niệm Nghiễn, không có tiếng động, chỉ còn lại hơi thở cùng nhịp tim của hai người. Niệm Nghiễn cứ giả vờ như vậy cho đến khi buồn ngủ quá mà thiếp đi mất – thì lại bị nụ hôn của Thôi Ân Trạch trước khi rời đi đánh thức. Trong trí nhớ, Thôi Ân Trạch chưa bao giờ dịu dàng như thế này, hai lần hoan hảo – đều điên cuồng và bạo lực, đều mang lại cho y thương tổn cả về thể xác lẫn tinh thần. Vậy thì vì sao lúc này hắn ân cần với Niệm Nghiễn thì y lại thấy khó chịu.

Hôm đó, tại sao lại cứu Thôi Ân Trạch ? Tại sao lại không muốn hắn chết? Bản thân Niệm Nghiễn cũng không thể trả lời – trốn tránh là lựa chọn duy nhất để an ủi chính mình. Niệm Nghiễn cố tình tránh Thôi Ân Trạch thật xa, muốn cho khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn – không thể ngờ, Thôi Ân Trạch lại dùng biện pháp “vô sỉ” này để được nhìn thấy mình. . . . . .

——————————

Hai người – Niệm Nghiễn và Thôi Ân Trạch cứ như vậy mà thương tổn đối phương, hủy hoại chính mình. Không có ai có thể nói cho họ biết con đường của loại quan hệ không minh bạch, không nên tồn tại này phải đi như thế nào. . . . . .

——————————–

Tiểu Tứ từ hôm đó cũng không tìm đến Niệm Nghiễn nữa – – có lẽ do không biết phải ăn nói như thế nào? Ngày ấy hắn không thèm quan tâm đến sống chết của Thôi Ân Trạch, tại sao? Chỉ có thể là vì ngôi vị hoàng đế – ngoại trừ lý do này, Niệm Nghiễn thực sự không thể tìm được lý do gì hợp lý hơn. Tại nơi thâm cung hậu viện này, chỉ có quyền lực là thứ duy nhất có thể khiến người ta thay tâm, đổi tính – huynh đệ tương tàn, phu thê tương tẫn, cốt nhục ngoảnh mặt với nhau. Cho dù hiện tại Tiểu Tứ đối với mình rất tốt, nhưng không ai dám đảm bảo trong tương lai, hắn sẽ không vì đạt được mục đích mà ra tay với mình. . . . . .

Không người bầu bạn, Niệm Nghiễn cảm thấy nhàm chán. Từ nhỏ đến giờ, chưa lúc nào y sống nhàn hạ như lúc này. Đã nhiều ngày không luyện võ, chỉ sợ công lực cũng đã sụt giảm nhiều, gân cốt trở nên cứng ngắc. Ra lệnh cho đám hạ nhân không được quấy rầy, Niệm Nghiễn luyện võ một mình trong sân.

Quả nhiên là võ nghệ đã có phần suy giảm, thân mình nặng nề, chiêu thức chậm chạp, lực đạo yếu đi trông thấy – nhưng cũng may, đây đều không phải vấn đề quá lớn. Niệm Nghiễn chăm chú khác thường, cả người nhanh chóng vã đầy mồ hôi, thời điểm luyện công tâm trí phải tập trung cao độ – vô tạp, vô niệm – đó chính là những gì Phong Vong Trần dạy Niệm Nghiễn.

Võ công của đại ca cư nhiên cao hơn mình vài bậc. Không biết từ lúc nào, Nhân Triết đã đứng đó, nhìn thấy ánh sáng chói lòa không ngừng phát ra từ thanh kiếm trong tay Niệm Nghiễn. Dưới ánh nắng chiều, làn da Niệm Nghiễn hiện ra một màu nâu nhạt như lúa mạch. Những giọt mồ hôi lấp lánh điểm tô cho những đường nét săn chắc trên cơ thể, hóa ra đại ca có vẻ đẹp lóe sáng, kích động lòng người như vậy! Ánh tà dương rọi thẳng vào người, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt kiên định, hai hàng mi mở to – Đại ca như vậy, hắn không yêu sao được?

Không báo trước, Nhân Triết cũng vung kiếm diễn tập cùng Niệm Nghiễn. Tất cả công phu của Nhân Triết đều do Thôi Ân Trạch truyền thụ mà có. Đối với võ công của Nhân Triết, Niệm Nghiễn dĩ nhiên rất quen thuộc, chỉ có điều nội lực của hắn vẫn chưa đạt tới mức thượng thừa như Thôi Ân Trạch. Thu hồi kiếm, hai người dừng giao đấu, Niệm Nghiễn muốn góp ý cho Nhân Triết một số điểm quan trọng.

“Ân, chiêu này không đúng, ra tay phải nhanh hơn. Võ công của Cổ Âm lão nhân vô cùng tàn bạo – chỉ cần nửa chiêu là đã có thể lấy mạng kẻ khác, ngươi phải dứt khoát hơn. . . . . .” Nắm lấy tay Nhân Triết, Niệm Nghiễn từ phía sau biểu diễn một động tác cho hắn xem.

“Phải như vậy nè. . . . .” Bản thân không thể là đối thủ của đại ca – điều này khiến Nhân Triết khó chịu vô cùng. Hắn muốn đem đại ca nép vào lòng mình mà chở che cho y, không ngờ đại ca võ nghệ cao cường như vậy, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn?

“Đúng rồi, cứ như vậy là được. Ta tuy chưa từng học qua võ công của Cổ Âm lão nhân nhưng cũng cùng. . . . .Thôi. . . .cùng. . . . cùng hắn giao thủ vài lần nên cũng có đôi chút quen thuộc.” Đang định nói ra hai chữ “Ân Trạch” – không hiểu sao Niệm Nghiễn lại nghẹn họng không phát ra được thanh âm tiếp theo.

Tiểu Tứ thật thông minh, một thời gian ngắn nữa chắc chắn sẽ vượt qua chính mình.

Động tác xoay người của Nhân Triết diễn ra rất nhanh, Niệm Nghiễn không kịp phản ứng – lúc này y đang đứng sau lưng hắn – bởi vì Nhân Triết xoay người mà bọn họ úp mặt vào nhau, hai tay vẫn đang nắm – tư thế có vẻ “ám muội”.

“Ngươi. . . . . . cũng không cần phải nhanh quá như vậy. . . . . .” Sắc mặt đỏ lên, Niệm Nghiễn vừa muốn tạo thêm khoảng cách với Nhân Triết thì lại bị hắn kéo nốt tay còn lại, không do dự, mạnh mẽ kéo y vào ***g ngực.

“Ngô. . . . . .” Lực kéo rất mạnh, Niệm Nghiễn loạng choạng không vững.

“Tiểu Tứ, ngươi muốn làm gì?”

“Ta. . . . . . Không được sao?” Đầu Thôi Nhân Triết chôn chặt ở hõm vai Niệm Nghiễn, hơi thở nam tính phà vào gáy của y – Niệm Nghiễn cứng cả người. Nhân Triết không chịu nổi nữa mới buộc mình phải nói ra loại câu hỏi không rõ ràng này – quả thật là như tra tấn không thôi, đại ca không hề biết tâm ý của hắn – y chỉ luôn cố gắng chăm sóc cho hắn như một huynh trưởng. Nhưng Nhân Triết không cần Niệm Nghiễn làm huynh trưởng, hắn chỉ muốn y là nhân tình của chính mình – duy nhất của hắn mà thôi.

“Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?” Không hiểu tại sao Niệm Nghiễn lại thấy cảm giác này có chút quen thuộc, không biết đã từng gặp ở đâu?

“Đại ca, ta. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . .” Một câu nói rất nhẹ nhàng lại như một tiếng sét rền vang bên tai Niệm Nghiễn.

“. . . . . .”

“Ta. . . . . . Thật sự, rất yêu ngươi. . . . . . Không cần quan tâm đến phụ hoàng, hãy ở bên cạnh ta. . . . . . Được không?” Nhân Triết không có dũng khí nhìn thẳng vào Niệm Nghiễn, trong lòng không dám hy vọng viển vông– chỉ mong đại ca không vì chuyện này mà chán ghét, không cần mình nữa là được rồi.

“Không!” Như bị kim đâm sau lưng, Niệm Nghiễn đẩy mạnh Nhân Triết ra, vẻ mặt bàng hoàng mà nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và bối rối:

“Tiểu Tứ, ngươi đang nói giỡn có phải không? Làm sao ngươi có thể yêu huynh trưởng của mình được?”

“Vậy còn chuyện giữa ngươi và phụ hoàng thì sao? . . . . . . . . Đại ca, ngươi không công bằng, vì sao ngươi cho phụ hoàng một cơ hội, còn ta thì không?”

“Ta . . . .” Niệm Nghiễn bước lùi vài bước.

“Đại ca, ta không quan tâm đến chuyện giữa ngươi và phụ hoàng. Ta chỉ biết người ta yêu là ngươi, chỉ muốn ngươi ở bên cạnh ta, thế thôi!” Phản ứng của Niệm Nghiễn vừa rồi khiến Nhân Triết hoảng sợ, sợ rằng nếu mình không thốt ra những lời chôn dấu nhiều ngày qua thì sẽ không còn cơ hội nữa.

“Ngươi . . . . . . Ngươi có biết mình đang nói gì không? Không thể được. . . . . . . .”

“Trên đời này không có gì là không thể được. Ta yêu ngươi, yêu hơn cả phụ hoàng. Phụ tử thì sao? Huynh đệ lại thế nào? Ngươi chính là người duy nhất mà ta yêu.”

Vì sao, vì sao lại ra cớ sự này? Đầu tiên là phụ tử, bây giờ là huynh đệ. Ông trời ơi, ông không có mắt sao???

“Oan nghiệt a! ! ! Oan nghiệt! !” Niệm Nghiễn cuồng loạn, chạy ra khỏi sân.

“Đại ca! Đại ca!”

Tiểu Tứ, tại sao lại cứ ham muốn những thứ không thể thuộc về mình mà không biết quý trọng những gì trước mắt? Tiểu Tứ, ngươi đã tham lam quá rồi. (Tiểu Nam : xin lỗi bà con, tức quá phải nhào zô cho anh Nghiễn một trận ~~ Hey, Nghiễn ca, anh hay quá, chuyện mình lo còn chưa xong bày đặt quản chuyện bao đồng ~ Chuyện của anh với Trạch ca giải quyết tới đâu gòi? – Hô hô, mắng đã xong, xin phép chư vị, Tiểu Nam cáo từ ~~ Hô hô – Lâu lâu phải xả xì trét như vậy mới edit tiếp được, thỉnh chư vị lượng thứ ~~ Hô hô)

Thiên hạ rộng lớn này chỉ có duy nhất một người có thể hiểu thấu Nhân Triết, có thể cam nguyện chia ngọt sẻ bùi với hắn – nhưng mỉa mai thay, đó cũng chính là người mà hắn khinh bỉ nhất trên đời này.

Không phân biệt phương hướng, Niệm Nghiễn lao mình chạy thật nhanh, chỉ cần thoát khỏi hoàng cung phức tạp này là tốt rồi. Chạy mãi cho tới khi gặp một cây tùng rất lớn cản đường phía trước, Niệm Nghiễn mới dừng lại. Cứ nghĩ sau rất nhiều khổ đau như thế, tâm mình đã sớm chai lì như sắt, như đồng – không ngờ vẫn yếu đuối như cũ. Niệm Nghiễn ơi Niệm Nghiễn đến khi nào mi mới kiểm soát được bản thân mình đây? Vì sao trời cao lại trêu chọc y như vậy – để y cùng những người có cũng huyết thống với mình lần lượt bước lên con đường mê loạn này.

“Ô ô ô. . . . . .” Bất lực khóc thé lên, hai tay ôm lấy đầu, thân thể như lá khô run rẩy trước gió. Niệm Nghiễn hận, hận chính kẻ đã cho y dòng máu đang chảy trong người, hận số mệnh an bài mình vào tình cảnh này, y không phục, vạn kiếp không phục ‼ ‼

Nhưng Niệm Nghiễn cũng không thương tâm được bao lâu, một thanh âm lanh lảnh của nữ nhân đã khiến y phải chú ý.

“Ngươi là đồ súc sinh, ngươi không chết tử tế được. Đồ tạp chủng, đồ tiện nhân hại ta hai bàn tay trắng, ta sớm muộn cũng sẽ tìm ngươi báo thù! Báo thù! Ha ha ha ha. . . . . .” Lời nói của nữ nhân này biểu hiện thần trí nàng không được bình thường, Niệm Nghiễn nghe lại thấy rất quen. . . . . . Trong hoàng cung còn có người như vậy sao?

Sử dụng khinh công bay qua bức tường, vào hậu viện bên trong – Niệm Nghiễn nhìn thấy một cung điện rất lớn – nhưng hình như lâu ngày không được sửa chữa, cỏ dại mọc thành bụi, đường mòn dẫn lối cũng không thấy rõ. Nhìn phía cung môn – đầy vẻ quý phái, uy nghiêm, lại tiều tụy cũ nát. Nơi này, rốt cuộc là nơi nào?