Vô Hoa Quả

Chương 12



Thôi Ân Trạch xuất chưởng, nội lực thâm hậu bay vút trong không khí nhắm tới Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn nhanh nhẹn lắc mình tránh đi lại chợt nhớ tới thân phận hiện tại của mình, y đang giả dạng thị vệ của Thôi Ân Trạch. Trước lúc xuất hành, phân đường phương bắc của Mặc giáo bắt được một tên mật thám của triều đình. Niệm Nghiễn cùng với bốn vị trưởng lão tra khảo tên mật thám thì biết hắn tên là Đại Xương là một trong những thuộc hạ bên người Thôi Ân Trạch, ngoài việc đó còn nắm được một số tin tức quan trọng khác. Lần xuất hành này, Niệm Nghiễn đã dịch dung thành Đại Xương để dễ dàng tiếp cận mục tiêu đồng thời cũng để giảm bớt hiểm nguy.



Xoay người bước vào phòng, Niệm Nghiễn quỳ một gối xuống đất :

“Bệ hạ, là thuộc hạ.”

“Đại Xương, ngươi từ khi nào lại lén la lén lút như vậy?” Thôi Ân Trạch cảm thấy khó hiểu, tại sao Đại Xương không lấy thân phận thị vệ của mình mà quang minh chính đại bước vào.

“Thuộc hạ có việc gấp bẩm báo”.

“Nói!”

“Hôn sự của giáo chủ ma giáo bị phá hỏng, tân nương đã bị bắt đi.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn bẩm báo với bệ hạ chuyện này ư.” Tên thị vệ Trương Phong đứng bên cạnh khẽ cười mỉa mai, hắn luôn khó chịu vì Đại Xương được Thôi Ân Trạch trọng dụng hơn hắn. Lần này rốt cuộc cũng có dịp khiến tên Đại Xương kia mất mặt.

“Chuyện đó thì có gì mà gấp gáp, trẫm đã biết rồi, người làm đại sự lúc cần bình tĩnh nhất định không thể manh động!”

Sáu năm, ông trời dường như vẫn vô cùng ưu đãi Thôi Ân Trạch, chính trực tráng niên, dáng vẻ tiêu sái, cử chỉ toát lên vẻ cường giả đế vương – một vẻ từng trải của một nam tử được tôi luyện, khí phách không kiêu ngạo mà thản nhiên ung dung. Chỉ một lời nói ngắn gọn cũng khiến Niệm Nghiễn ngây người. Ánh mắt sắc lạnh so với sáu năm trước càng thêm đáng sợ – bản thân y đến bao giờ mới được như vậy đây? Niệm Nghiễn thấy khuôn mặt của Thôi Ân Trạch không có gì thay đổi, y đã quên rằng trung niên nam tử có bộ dáng thanh niên trước mặt chính là phụ thân của y, trong lòng y chỉ dâng lên một nỗi niềm khao khát được tranh đấu, sống mái một phen với nam nhân hào sảng này.

Ánh mắt này. . . . . . Tại sao mình chưa bao giờ nhận ra Đại Xương lại có đôi mắt đẹp như vậy – đôi mắt vừa to, trong trẻo như nước hồ mùa thu, tựa như có thể nhìn thấy cả đáy hồ trong vắt – – – ánh mắt này không phải ai cũng có thể có. Người trước mặt, Thôi Ân Trạch thấy vừa quen lại vừa lạ. Đại Xương chẳng qua cũng chỉ là một trong số các thuộc hạ của hắn, chỉ cần cho Đại Xương một chút ưu đãi thì y sẽ đem khinh công và võ thuật của mình ra mà bán mạng cho hắn, một kẻ tầm thường như vậy. . . . . Chẳng lẽ hắn đã quá coi thường Đại Xương, chẳng lẽ y vốn phức tạp hơn hắn nghĩ. Tại sao ánh mắt này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc nhưng không phải quen thuộc bởi Đại Xương đã nhiều năm theo hắn. Chẳng lẽ đây không phải Đại Xương, mà là một người khác. . . . . . Một người khác.

” Đại Xương, trong khoảng thời gian này ngươi chấp hành nhiệm vụ, nhất định đã mệt mỏi nhiều, hãy để Trương Phong tạm thời thay thế nhiệm vụ của ngươi, ngươi hãy quay về làm thị vệ bên cạnh trẫm, cũng có thể coi như tích luỹ thêm kinh nghiệm”. Mệnh lệnh của hắn đương nhiên không thể để cho ai cự tuyệt.

.” Thuộc hạ nguyện tuân theo phân phó của bệ hạ!”Bắt chước cử chỉ của Đại Xương, Niệm Nghiễn cúi người.

“Bệ hạ. . . . . . Thuộc hạ nhất định sẽ làm hết sức, tuyệt đối sẽ không khiến bệ hạ thất vọng!” Cơ hội thay thế Đại Xương này quả thật y nằm mơ cũng không thấy, phải hảo hảo tận dụng mới được.

” Được rồi, các ngươi trước đi xuống đi, có việc gì ngày mai nói sau.”

“Thuộc hạ tuân mệnh”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Dựa vào trí nhớ, Niệm Nghiễn đi tới gian phòng của Đại Xương, tháo mặt nạ xuống, thay đổi quần áo, thi triển khinh công nhanh nhanh chóng chóng tới nơi mà hắn vướng bận suốt mười bốn năm qua. . . . . .

Cuối cùng cũng tới được lãnh cung, Niệm Nghiễn phát hiện nơi này so với trước đây càng thêm tiêu điều. Tiểu Cúc, Tiểu Thanh, Lý Đức đâu rồi, không phải bọn họ vẫn ở đây thờ phụng mẫu thân sao? Tại sao lãnh cung lại thành ra như vậy – lạnh lẽo, quái dị mặc dù vô cùng sạch sẽ nhưng lại không hề có hơi ấm con người.

Xuyên qua khu vườn nhỏ, đúng như hắn dự đoán, bài vị của mẫu thân được đặt ở tiểu viện mà nàng từng sống. . . . . . Đó cũng là nơi mẫu thân yêu thích nhất, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đám hoa cúc bên ngoài bờ tường lãnh cung. Trên bàn, nhang vẫn còn đang cháy, hoa quả vẫn tươi mới. . . . . . chắc hẳn có người thường xuyên tới đây bái tế, là bọn người Lý Đức ư?

Niệm Nghiễn quỳ xuống trước bài vị, hai tay khom thành hình chữ thập. . . . . . Mẫu thân, hài nhi đến vấn an người . . . . . .

Niệm Nghiễn trầm tư, tất cả những gì hắn có thể nghĩ bây giờ chính là giọng nói, nụ cười của mẫu thân, đắm chìm trong những kí ức ngày xa xưa, tìm lại cảm giác sung sướng, yên vui luôn khắc khoải trong hắn. Cứ như thế mà liên tưởng : từ lúc hắn bắt đầu nhớ được những gì xảy ra xung quanh mình, lúc hắn nhìn thấy nếp nhăn trên trán mẫu thân, rồi lần đầu tiên nhìn thấy người mà hắn phải gọi là phụ thân. . . . . . . . Cứ như thế, từng chút, từng chút hoài niệm của mười bốn năm trước ùa về. . . . . . . .

Niệm Nghiễn đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng hắn, thế giới của một tiểu tử suốt ngày hạnh phúc bên mẫu thân, không đam mê hoài bão, không trách nhiệm nặng nề, không thù hận nghẹt thở. . . . . . .Tất cả đều không còn quan trọng. . . . . . .

Cạnh đó chính là một đôi mắt nghi hoặc đang nhìn hắn.

Thôi Ân Trạch lần đầu tiên không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mọi chuyện vượt ra ngoài ý muốn của hắn. Chỉ trong một ngày hắn đã hai lần bắt gặp ánh mắt long lanh như sương sớm đó, đôi mắt của Đại Xương, đôi mắt của. . . . . nam tử đang quỳ trước bài vị kia. Hắn cảm thấy hôm nay chắc có lẽ mình đã lâm vào ảo giác mất rồi, vì cớ gì lại mê đắm ánh mắt của Đại Xương và của nam tử kia đến vậy, vì cớ gì lại thấy nó vô cùng quen thuộc? Nhưng tiếc là dù đã lục tung trí nhớ, hắn cũng không thể nhớ nổi đã từng thấy nó ở đâu. Đó chính là vùng ký ức đã bị bao phủ của Thôi Ân Trạch, vì hắn bất ngờ ngoái đầu ngoảnh lại mà ký ức đó vỡ tan ra, cuồn cuộn, cuồn cuộn thổi bay thể xác và tinh thần hắn.

Vốn nghĩ tâm trạng mình có vấn đề, Thôi Ân Trạch liền đi vào khu vực lân cận lãnh cung để tìm chút yên tĩnh cho tâm hồn khuây khoả, hắn trái lo phải nghĩ một hồi vẫn không thể quên được đôi mắt của Đại Xương làm cho hắn vô cùng rung động. —— Những lúc rối loạn như bây giờ, hắn thường ở một mình, cũng chẳng sợ bất trắc —— đối với võ nghệ của bản thân, từ trước tới nay hắn vô cùng tự tin.

Lãnh cung trong trí nhớ Thôi Ân Trạch là nơi giam giữ phi tử đã sinh hạ đại hoàng tử cho hắn, nhưng . . . . . . hắn không còn nhớ nàng vì sao mà bị giam vào lãnh cung, chỉ nhớ là sau đó nàng ta vì hắn mà chết. Sau đó hắn sửa lại cái tiểu viện nàng ở thành từ đường để thờ phụng —— phi tử có tội mà được đối đãi như vậy xem như là đã nhận được ân sủng cao vời của hoàng đế. Không hiểu vì sao, nơi này ngày càng tiêu điều, tuy rằng sạch sẽ nhưng không có lấy một bóng người. Hắn thỉnh thoảng đi dạo trong lãnh cung này vì như vậy sẽ không ai làm phiền hắn, Thôi Ân Trạch có thể bình thản mà suy nghĩ những vấn đề quan trọng.

Hắn chưa từng gặp qua bất cứ ai trong lãnh cung này, hôm nay cư nhiên lại gặp nam tử trước mặt, dù mới gặp nhưng hắn có thể khẳng định nam tử này không phải là người trong cung. Nam tử thực tuấn tú, không hề phảng phất dáng vẻ thanh cao giả tạo của những người nơi cung cấm —— dễ dàng khiến người khác sinh hảo cảm. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nam tử được chiếu sáng càng thêm ôn nhuận, dễ nhìn. Một đôi mắt đa tình được điểm tô bởi một cặp lông mi cong vút – đôi mắt rất giống của Đại Xương nhưng cũng lại không giống vì —— khóe mắt của thanh niên này . . . . . đang đọng lại như giọt nước mắt trong suốt như lưu ly.

Nam nhân rơi lệ vốn là chuyện vô cùng mất mặt, người khác nhìn được cũng chỉ cảm thấy khó chịu, chán ghét, cớ sao. . . . . . nam tử này khóc lại có dáng vẻ mê người đến vậy, khiến cho người ta muốn ôm hắn thật chặt trong lòng ngực, hung hăng chà đạp hắn một phen. Thật lạ, có những kẻ khi khóc thì mọi người đều đồng tình mà chia sẻ nhưng cũng có những người khi khóc lại làm cho người khác chỉ muốn khi dễ hắn nhiều hơn.

Thôi Ân Trạch bất giát phát ra một tiếng thở dài. Nam tử này quả thật không tầm thường a! Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi Thôi Ân Trạch hắn mới động tình như vậy? Hắn có rất nhiều tình nhân, thê thiếp, phi tử nhưng đại đa số chỉ là công cụ giúp hắn tiết dục hoặc công cụ giúp hắn sinh người nối nghiệp mà thôi. Hắn quả không ngờ chính mình lại dễ dàng bị đả động như vậy.

Tiếng thở dài đã làm cho Niệm Nghiễn bừng tỉnh, y sao lại có thể không cẩn thận như vậy, liên tiếp lơ là cảnh giác, hơn nữa mỗi lần đều. . . . . . đều là vì nam nhân này? !

“Ngươi. . . . . . ?”

Niệm Nghiễn quả thật không biết phải làm gì bây giờ. Dùng khinh công mà bỏ chạy e rằng không kịp. Giao đấu với hắn thì y không phải không đủ tự tin nhưng y biết rằng dù chiêu thức của y có thắng Thôi Ân Trạch thì nội lực của hắn cũng thâm hậu hơn y vài lần.

Vẻ mặt ngốc nghếch của Niệm Nghiễn trong mắt Thôi Ân Trạch trở nên đáng yêu vô cùng, khoé mắt còn đọng những giọt lệ chưa kịp lau đi, hai mắt trong trẻo lại trừng lớn, thật là khiến người ta không thể cầm lòng. Không thể buông tha cho hắn, cũng không thể làm cho hắn sợ, tạm thời không cần quan tâm đến mục đích của hắn là gì.

“Ngươi. . . . . . Là ai?” Lời này vừa nói ra, Thôi Ân Trạch thầm mắng chính mình là đồ đại ngốc, người này đêm tối lẻn vào lãnh cung, đương nhiên là vì không muốn mọi người biết hắn là ai, Thôi Ân Trạch liền vòng vo :

“Ngươi không nói cũng không sao, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì không?”

Đang lúng túng, Niệm Nghiễn nghe được câu hỏi của Thôi Ân Trạch, quả nhiên là hắn đã quên lần gặp mặt của hai người ở Ngô Châu sáu năm trước. Niệm Nghiễn thả lỏng một chút, hỏi lại:

“Vậy ngươi là ai, ở trong này làm gì chứ?” Thôi Ân Trạch đang vận thường phục, nếu chưa từng gặp qua chắc chắn không kẻ nào biết hắn là hoàng đế.

“Ta là ai?” Câu hỏi làm cho Thôi Ân Trạch rất kinh ngạc, người này quả nhiên không phải người trong cung.

“Đúng vậy, ngươi đến lãnh cung vào đêm khuya như vậy, nếu không phải kẻ trộm thì là gì, ta với ngươi cũng coi như đồng đạo. Nói cho ngươi biết, làm kẻ trộm cũng không cần phải ăn mặc nổi bật như vậy chứ? Chẳng lẽ. . . . . . là ngươi giả dạng người khác đột nhập vào cung, quả là cao thủ kỳ tài, tiểu đệ Lý Đức có lời ra mắt đại huynh .” Ngựa chết doạ chết ngựa sống, đến nước này, Niệm Nghiễn đành phải liều một phen .

Kẻ trộm? Không giống, tuy rằng lời nói có phần khúm núm thể hiện địa vị thấp kém nhưng Thôi Ân Trạch thấy được rõ ràng một loại khí chất, khí chất mà chỉ có kẻ mạnh, kẻ nắm quyền sinh sát trong tay mới có

“Vậy ngươi tại sao lại ngồi trong này mà khóc, trộm xong rồi không phải là nên bỏ chạy sao?”

“Tiểu nhân muốn lấy một ít đồ thờ bằng bạc trên bàn đặt linh vị nương nương này, lại sợ mạo phạm vong linh của nương nương, nàng sẽ tìm ta trả thù nên ta có ý muốn bái tế nàng trước. Đang bái tế chợt nhớ lại mẫu thân đã mất của ta mà đau lòng, bất tri bất giác rơi lệ. . . . . .” Thôi Ân Trạch liệu có tin những lời này của ta không?

Còn dám bịa đặt, được, trẫm sẽ diễn với ngươi tới cùng, để xem ngươi còn trò gì nữa?

“Thì ra là thế, bổn đại nhân chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân, chuyên bắt những tên tiểu tặc như ngươi”

Không phải chứ, Thôi Ân Trạch căn bản là loại người không để ai trong mắt bao giờ, chỉ làm chuyện có lợi cho mình. Hắn vì sao lại phải dây dưa với một tên tiểu tặc như ta, Niệm Nghiễn khó hiểu.

“Đại . . . . . Đại nhân, tiểu nhân lần sau không dám , đại nhân, ngài tha cho tiểu nhân lần này đi?”

“Tha ngươi, không thể dễ dàng như vậy, ngươi phạm vào tử tội, nhưng niệm tình ngươi có thiện tâm, có thể tha cho tội chết nhưng tội sống khó tha. . . . . . Ta phạt ngươi mỗi ngày, vào giờ này, đến sám hối trước linh vị của nương nương, ta mỗi ngày tự mình nghiệm thu, nếu dám không đến, ta sẽ có biện pháp bắt ngươi.” Cho dù ngươ có đến hay không, ta nhất định tìm xem ngươi là ai.

Ta không nằm mơ chứ? Sự tình sao lại biến thành như vậy? Tạm thời đáp ứng hắn”Tiểu nhân nhất định làm theo, thỉnh đại nhân yên tâm!” Thôi Ân Trạch có dễ dàng bỏ qua cho y không?

Quả nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo, lập tức cho Đại Xương đi thăm dò tên tiểu tử này mới được!”Vậy ngươi đi đi, đừng quên, ngày mai giờ này, tại đây!”

“Tạ ơn đại nhân khai ân, tiểu nhân xin cáo từ trước.” Nói xong xoay người biến mất.

Một tên tiểu tặc bắt gà trộm chó mà có khinh công thượng thừa, hoạ là trẻ con ba tuổi mới tin. Thôi Ân Trạch đăm chiêu, nhìn tấm bài vị trong từ đường.

Đêm khuya, gió lạnh gào thét. . . . . . . . .