Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 46



Cô đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn bản thân ở trong gương, khóe miệng không khỏi co rút, thân phận mợ chủ nhà giàu này thật đúng là không dễ làm.

“Mợ Chử, vừa rồi cô đi nhanh như vậy, chúng tôi còn chưa kịp nói chuyện với cô.”

Một người phụ nữ mặc váy đỏ cầm ly rượu bước vào phòng tắm, đằng sau còn có hai người phụ nữ đi theo.

Tần Hoài An quay lại, khuôn mặt khôi phục vẻ tươi cười: “Cho hỏi, có chuyện gì sao?”

Ba người nhìn nhau cười, cô gái mặc váy đỏ nói trước: “Nghe nói bố mẹ nuôi của mợ Chử đang nợ nần chồng chất, sắp phá sản.”

Người phụ nữ váy vàng tiếp lời, giọng điệu thay đổi: “Đúng vậy, theo lý mà nói mợ Chử được gả vào một gia đình giàu có, chắc là không thiếu tiền, trong nhà sao lại xảy ra chuyện như vậy được? Đây chắc hẳn chỉ là tin đồn.”

“Mợ Chử, cô nói cho chúng tôi biết đi. Chúng tôi thật sự rất tò mò, tại sao cậu Chử lại cưới một người phụ nữ như cô?” Người phụ nữ váy trắng giả bộ nhìn Tần Hoài An.

Thấy ba người bọn họ không có ý tốt, nụ cười trên mặt Tần Hoài An hơi nhạt đi.

“Tại sao tôi phải nói cho các cô biết?”

Nói xong, cô đi vượt qua ba người họ, bước ra ngoài.

Một chiếc giày cao gót vươn ra, giẫm lên gấu váy của cô từ phía sau.

Tần Hoài An dừng bước, quay đầu lại.

Người phụ nữ váy đỏ giả vờ không biết, cười nói: “Mợ Chử đang coi thường chúng tôi, không muốn nói chuyện với chúng tôi sao?”

“Đúng vậy, còn chưa nói xong, cô vội vội vàng vàng làm cái gì.” Người phụ nữ váy vàng tiếp lời.

Người phụ nữ váy trắng chế giễu: “E rằng thực sự nghĩ rằng trở thành mợ Chử thì đã hơn người khác một bậc, quên mất thân phận nông thôn nghèo nát của mình rồi.”

Ngay khi lời nói này phát ra, cả ba bắt đầu không thèm che giấu mà cười chế nhạo.

Ánh mắt Tần Hoài An tối sầm lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, hỏi: “Đã biết tôi là mợ Chử mà các cô vẫn nói những lời như vậy ở trước mặt tôi, không sợ cậu Chử gây phiền phức cho các cô sao?”

Cả ba người sững sờ, cô gái mặc váy đỏ đột nhiên mỉm cười: “Mợ Chử, cô nói gì vậy, vừa rồi chúng tôi chỉ vô tình giẫm lên váy của cô, sau đó…”

Cô ta còn chưa kịp nói xong, ly rượu đỏ trong tay đã đổ lên người Tần Hoài An, bộ váy trắng như ánh trăng lập tức đỏ bị nhuộm thành một mảng đỏ au.

“Ôi, tay tôi run, thật xin lỗi! Loại chuyện như này chắc bà Chử sẽ không cố tình chạy đến trước mặt cậu Chử tố cáo chứ.”

Hơn nữa Tần Hoài An cũng hoàn toàn không biết bọn họ, không sợ cô đi ra ngoài nói với những người khác. Bọn họ có nhiều người, chỉ cần không thừa nhận là được.

Nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ, Tần Hoài An nhíu mày ghét bỏ: “Đến cái cốc cũng không cầm chắc được, thần kinh của cô có vấn đề nên không dùng được nữa rồi sao?”

Nụ cười trên mặt người phụ nữ đông cứng lại.

Ánh mắt Tần Hoài An chậm rãi quét qua khuôn mặt của ba người: “Cô chủ nhà họ Tiết, con dâu nhà họ Hà và cô ba nhà họ Văn, xuất thân của các cô đều cao quý hơn so với tôi, nếu thực sự có ý kiến gì với tôi thì cũng không nên dùng thủ đoạn vụng về như vậy.”

Người phụ nữ mặc váy đỏ ngạc nhiên thì thào: “Cô, cô biết chúng tôi sao?”

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt của ba người, Tần Hoài An bình tĩnh nói: “Tôi vừa mới gặp vài người trong danh sách đãi tiệc, nghe nói công ty của nhà các cô luôn muốn hợp tác với Tập đoàn. Nếu các cô đã nhiệt tình như vậy thì tôi cũng sẽ nói vài câu tốt đẹp ở trước mặt cậu Chử!”

Câu này vừa nói xong, biểu cảm của ba người họ thay đổi.

Bọn họ đang giúp Chử Gia Mỹ dạy cho Tần Hoài An một bài học, chắc chắn rằng Tần Hoài An không biết mình, sẽ không dám làm lớn chuyện, không ngờ bọn họ hoàn toàn tính sai phản ứng của Tần Hoài An.

Cả ba nhìn nhau, không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước nữa.

“Bà Chử, xin đừng tính toán với chúng tôi, chúng… chúng tôi còn có việc, phải đi trước đây!”

Tần Hoài An không ngăn cản họ rời đi, cô lo lắng không biết xử lý vết rượu trên quần áo như thế nào hơn là đuổi theo ba người phụ nữ.

Dùng khăn giấy lau nhưng vẫn không đi.

Cô bực bội bước ra khỏi phòng tắm, lại đụng phải ai đó.

“Mợ Chử?”

Hàn Âu Dương bất ngờ nhìn cô, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới.