Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 42



Cô quay đầu lại, nghi ngờ nhìn vào anh ta: “Trợ lý Vệ, anh có chuyện gì sao?”

Vệ Nam có thâm ý khác liếc nhìn về phía cô: “Cô Tần đây chính là một người thông minh, có một số việc mà cậu Chử chưa nói nhưng trong lòng cô nên tự biết rõ, cô nên biết tự thu liễm lại bản thân thì như vậy mới tốt, bởi vì…”

Anh chần chờ một lát, biểu cảm của anh ta ngưng trọng lại: “Bởi vì cậu Chử thật sự là một người không dễ chọc vào.”

Tần Hoài An nghe xong thì như lọt vào trong sương mù: “Trợ lý Vệ, anh nói như vậy là có ý gì? Tôi đã làm ra điều gì khác thường sao?”

Vệ Nam nhìn về phía của Chử Chân Phong, nhìn thấy anh đã đi vào, lúc này anh ta mới nói rõ ra: “Sự việc cô uy hiếp cô Lâm để đòi tiền, cậu Chử đã biết toàn bộ.”

Tần Hoài An sững sờ hỏi lại: “Tôi đã uy hiếp Vương Thanh Hà để đòi tiền sao?”

Một lát sau thì cô mới kịp phản ứng lại.

Khó trách, bảo sao mà hai ngày nay Chử Chân Phong có thái độ đối với côrất kỳ lạ, mà cô lại chắc chắn rằng mình đã không làm gì để chọc phải anh.

“Trợ lý Vệ, rất cảm ơn về lời nhắc nhở của anh.”

Tần Hoài An nói lời cảm ơn với Vệ Nam, sau đó mới quay người rời đi.

Vệ Nam nhìn theo bóng lưng của cô, đôi lông mày của anh ta nhíu lại.

Hôm nay anh nói những lời này chính là muốn thăm dò xem Tần Hoài An có lời nào để giải thích hay không, bởi vì anh cũng không cảm thấy Tần Hoài An lại là một người ham tài của đến như vậy, vậy mà lại không nghĩ tới cômột lời cũng không nói ra để giải thích.

Vệ Nam có cảm giác hơi thất vọng, sau đó anh ta lái xe đi.

Trên thực tế, Tần Hoài An cũng không thèm để ý đến việc Vệ Nam hay Chử Chân Phong có bất kỳ hiểu lầm nào với mình hay không, bởi vì cô không hề muốn tranh thủ nhận được hảo cảm từ bọn họ.

Nhưng mà những gì Vệ Nam nói cũng làm cho cô càng thêm hiểu rõ một sự việc.

Vương Thanh Hà đưa số tiền kia cho cô cũng không phải chỉ đơn giản là muốn cô phải rời khỏi Chử Chân Phong, mà mục đích thực sự chính là khiến cho Chử Chân Phong hiểu lầm sau đó chán ghét chính cô.

Khó trách sao mà thẻ của cô lại bị đóng băng.

Vương Thanh Hà làm như vậy chẳng lẽ là do cô ta lo sợ lâu ngày thì Chử Chân Phong sẽ nảy sinh tình cảm với mình sao?

Tần Hoài An không thể không cảm thấy buồn cười.

Cô cầm lấy một chiếc thẻ mới ở trong túi của mình ra. Nhân tiện hôm nay đi ra ngoài, cô đã ghé qua ngân hàng, để lấy số tiền hai tỷ bốn trăm triệu trong chiếc chi phiếu kia ra chuyển vào trong chiếc thẻ này.

Vốn ban đầu cô có ý định muốn đem chiếc thẻ này trả lại cho Vương Thanh Hà nhưng nếu như mục đích của cô ta là muốn bôi đen chính mình thì chiếc thẻ này cũng không cần phải trả lại nữa.

Tần Hoài An cầm lấy chiếc thẻ sau đó cất vào trong túi, đột nhiên điện thoại rung lên.

Vừa nhìn chính là cuộc gọi của Chử Chân Phong, cô không khỏi nghi ngờ mắt hướng lên trên lầu.

Nhấn trả lời điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Mang hòm thuốc y tế đến phòng tôi ngay.”

Một câu ra lệnh ngắn gọn, không để cho Tần Hoài An có cơ hội trả lời thì anh liền cúp điện thoại.

Tần Hoài An không khỏi cảm thấy buồn cười, người đàn ông này thật đúng là biết tùy tiện sai bảo người khác.

Nhưng mà anh muốn sử dụng hòm thuốc y tế, chẳng lẽ là anh muốn thay thuốc hay sao?

Như thế thì có thể kiểm tra được vết thương của anh như thế nào thì cũng là một chuyện tốt.

Tần Hoài An cầm theo một chiếc hòm y tế đi lên đứng ở trước cửa phòng của Chử Lâm Quân, sau đó cô gõ cửa.

Cánh cửa được mở ra.

Bỗng có một loạt khí lạnh tỏa ra xen lẫn chút ẩm ướt đập thẳng vào mặt cô.

Nhìn thấy ở bên hông của người đàn ông chỉ được che lại bằng chiếc khăn tắm, Tần Hoài An ngây ngẩn cả người.

Anh vừa tắm xong, vì vậy tóc vẫn còn đang ướt, cũng như còn rối bù xù xõa ra.

Trông thật anh thật là lười biếng nhưng cũng rất gợi cảm.

Cô không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái: “Anh… anh vừa tắm xong sao…”

Sắc mặt của Chử Chân Phong trông vô cùng lạnh lùng, ánh mắt của anh nhìn vào hòm thuốc chữa bệnh ở trong tay cô, sau đó vươn tay ra lấy.

Nhưng mà rất nhanh, Tần Hoài An cũng khôi phục tỉnh táo lại, cũng không đưa hòm thuốc ra cho anh lấy mà chủ động nói: “Tôi là sinh viên của khoa ngoại ngành y, không bằng để cho tôi giúp anh xử lý vết thương anh thấy có được không?”

Cô vừa nói xong thì sắc mặt của Chử Chân Phong liền đen lại.

“Không cần!” Anh lạnh lùng cự tuyệt.

Sau khi Chử Chân Phong nói xong, anh lập tức có ý định muốn cầm lấy chiếc hòm thuốc y tế đang ở trong tay cô.

Cô vẫn nắm chặt lấy quai xách tay của chiếc hòm y tế, không chịu buông tay ra.