Vợ Hiền Bãi Công

Chương 7



"Nhược Duy, em có biết em luôn luôn làm cho anh nhẫn nhịn thật sự vất vả hay không?"

Cô lắc mạnh đầu, cái gì cũng không biết, chỉ biết được bây giờ cô đang mắc cỡ chết đi được! Cảm giác giống như ở làm một chuyện xấu kinh hãi thế tục, thật sự rất giống yêu đương vụng trộm.

"Chúng ta. . . . . . Đến phòng được không?" Thỉnh cầu này cũng thật mất mặt, nhưng cảm giác còn riêng tư hơn ở trong phòng bếp, không làm cho người ta cảm thấy bất an như vậy.

"Được." Anh rộng rãi đáp ứng. "Lần sau chúng ta vào trong phòng ——"

Anh chợt thẳng tiến, rước lấy một tiếng kinh hô không báo động trước của cô, anh thì thở dài thỏa mãn, một trận dồn dập rút ra đâm vào hoa kính ướt át của cô, ở trong cơ thể cô kích thích một cỗ khoái cảm vội ùa mà lên, hấp thụ đau nghẽn của anh. . . . . .

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy quá mất mặt, không thể tin được anh thật sự muốn cô ở trong phòng bếp, càng xấu hổ là bản thân vậy mà lại cũng bởi vì động tác mãnh liệt của anh cảm thấy run sợ không thôi. Ở trong không gian không chút riêng tư này bị anh nhiệt liệt giữ lấy, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một loại sung sướng khó nói thành lời . . . . . .

Tình triều từng đợt thổi quét mà đến, Lương Nhược Duy bị va chạm làm đầu óc choáng váng hoa mắt, rốt cuộc nhịn không được rên rỉ trong miệng, theo tiết tấu cuồng nhiệt của anh mà ngửa đầu thở gấp, la lên quá nhiều vui thích, ở lỗ tai anh hình thành một khúc hát dân ca dễ nghe, làm cho anh càng thêm ra sức hồi báo tuyệt vời của cô.

"Không —— chậm. . . . . . Chậm. . . . . ." Đáng tiếc cô thật sự không có sức lực chống đỡ sự tiến vào mạnh mẽ của anh, không bao lâu thì hai chân như nhũn ra, dường như chống đỡ không nổi sức nặng thân thể.

Anh hiểu thể lực của cô theo không kịp tốc độ của anh, dứt khoát thay đổi tư thế, làm cho cô ngồi vào trên bồn rửa, bỏ đi tất chân màu đen bị vướng ở bắp chân cô, chỉ cần thả lỏng hưởng thụ, chuyện dùng sức từ anh đến là tốt rồi.

Chẳng qua sự chăm sóc này lại đồng dạng làm cho cô khó có thể chịu đựng, đột nhiên cùng anh mặt đối mặt, thật sự thẹn thùng đến đòi mạng, cảm thấy bản thân lúc này thoạt nhìn nhất định rất phóng đãng —— quần áo trên người hỗn độn không chịu nổi, váy tới gối cũng bị anh đẩy tới giữa lưng, trên đầu gối còn treo một cái quần lót. . . .

Trời ạ, sao anh lại biến cô thành như vậy? Cô không mặt mũi nào nhìn người khác!

Anh kéo hai tay che mặt cô xuống, muốn sửa chúng nó vòng lên cổ của anh, ánh mắt thưởng thức dáng vẻ say mê gợi cảm quần tụt xuống một nửa của cô, thật sự là bị khuôn mặt nhỉ nhắn hồng hào ướt át này của cô làm cho mê chết rồi.

“Nhược Duy, anh yêu em” Anh nói đã nói, còn kèm trên một cái tiến lên mạnh mẽ.

“Vâng......” Cô thừa nhận sự tham tiến thân mật của anh, nhưng không trả lời anh, cảm thấy tại thời khắc thân mặt đến bây giờ nói những lời này thật sự thật hèn hạ, biết rõ hiện tại cả người cô nóng lên, đang cần sức chống cự.

Cô quay mặt, cắn đau môi dưới nhắc nhở bản thân đừng để ý đến anh. Cho dù thân thể không ngăn cản được sức hút của anh, trái tim cũng không có thể dễ dàng đầu hàng với anh, dù thật sự có một phần dao động không xác định, cũng muốn đem toàn bộ sức lực ổn định, bằng không sự hành hạ một tháng qua này chẳng phải là nhận không rồi hả?

“Anh yêu em, vợ à” Anh khiêu châm dường như nói không chán, cho dù không có được đáp án của cô cũng không sao cả, tóm lại anh không bao giờ giữ lại tình cảm dưới đáy lòng nữa, muốn nói ra toàn bộ cho người anh yêu nghe. Đương nhiên hành động trên cũng không thể bỏ qua cô được, bởi vì dục hỏa trong cơ thể anh đang vì cô mà hừng hực thiêu đốt đốt hừng hực, tại nơi bao bọc ướt át kia không thể chờ đợi mà tiến hành một cuộc tấn công mạnh mẽ khác......

“A.....” Cô ôm anh, vừa nghĩ không thể thất bại trong gang tấc, vừa nghiêng người vào trong lòng anh trầm luân, ở trong khoái cảm cực độ dần dần dứt bỏ e lệ vốn có, khó kìm nổi mà hô lớn.

Rất nhanh, trong phòng bếp truyền ra từng tiếng thở dốc ái muội, bóng dáng nam nữ quấn quýt lần nữa biến hóa, giằng co được một lúc cũng chưa ngừng.

Cuối cùng chờ anh trở lại bàn ăn, ăn vào vẫn là cơm rang nguội lạnh, trà thừa, cạnh nóng cũng nguội một nửa.

Cô tức giận không muốn hâm nóng giúp anh lại nữa, hoài nghi vừa nãy anh kêu đói bụng không hiểu là thật hay là giả, bằng không thể lực sao vẫn tốt như vậy?

Trác Diệu Bang ăn cơm nguội lạnh, thức ăn nguội lạnh mà vẻ mặt như hưởng thụ sơn hào hải vị, bởi món khai vị đã làm ấm áp trái tim anh, cũng đủ làm anh thấy dư vị rất lâu. Anh dám khẳng định vợ đối với anh cũng có cảm giác.......

“Ăn xong rồi mau trở về!” Cô đứng ở chỗ rất xa hạ lệnh đuổi khách, một mực không muốn gần bộ dạng của anh chút nào.

“Phải” Anh giống như cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, tốc đọ ăn cơm nhanh hơn, vừa ăn canh vừa hỏi:” Muốn lại đây uống chút canh không? Cổ họng em có chút khàn khàn......”

Cô đỏ mặt tía tai, vẻ mặt xấu hổ, mắt trừng nhìn người đàn ông trước mặt , có một loại tính tình biết vậy chẳng làm.

Trái lại anh tự cười yếu ớt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như lá phong hồng của vợ, cảm thấy con đường phức tạp này càng đi dường như thấy càng tươi sáng hơn a!

Liên tục vài ngày, nhiệt độ không khí liên tiếp giảm xuống, vì khí hậu mùa đông càng thêm giá lạnh, nghe nói một tuần sau còn có thể lạnh hơn, nghĩ đến khiến cho răng cũng run lên.

Buổi tối, Lương Nhược Duy tăng ca xong, xoa xoa đôi tay rét run đi ra khỏi công ty.

“Tại sao anh lại tới nữa!” Mấy ngày nay bất kể cô tan tầm rất trễ, Trác Diệu Bang cũng sẽ canh giữ ở dưới sảnh công ty chờ, sáng sớm còn có thể mang đồ uống nóng đứng canh gác ở ngoài chỗ ở của cô, đuổi như thể nào cũng không đi, hại đầu cô cũng muốn nổ tung.

“Thời tiết rất lạnh, anh đưa em về” Anh lộ ra tươi cười mắng không thay đổi sắc suốt mấy ngày qua, quyết tâm phải làm một người chồng của cô.

“Em nói không cần anh đưa về rồi, anh đến 100 ngày cũng giống nhau” Cô kiên trì không tiếp nhận sự quan tâm của anh một chút nào. Từ mấy ngày trước phát sinh với anh chuyện không nên xảy ra, cô hối hận thật lâu, từ đó càng thêm cố gắng hết sức tránh né sự tiếp cận của anh, không tiếp điện thoại của anh, cũng không nhìn anh, tránh cho bản thân lại lâm vào cái loại ý loạn tình mê này lần nữa.

Nhưng mà Trác Diệu Bang cũng có suy nghĩ kiên định như vậy -------

“Anh sẽ, chỉ cần em ở trong này, mặc kệ 100 ngày, 1000 ngày, một vạn ngày anh cũng sẽ đến” Anh nghiêm chỉnh biểu đạt quyết tâm đánh chết không lùi của bản thân, lâu nữa anh cũng sẽ đợi, nhất định sẽ giữ vững đến ngày cô hồi tâm chuyển ý.

“Vì sao như vây? Trước kia anh sẽ không tiêu phí thời gian trên con người của em, vì sao muốn đột nhiên chạy tới làm việc này?” Cô nắm chặt nắm tay đã lạnh đến hơi hơi phát run, cảm thấy anh hoàn toàn là cố ý đến làm loạn trái tim đang nóng vội muốn bình tĩnh của cô, hại cô vứt không được sự quyến luyến đối với anh. Từ đầu muốn khống chế tình cảm của bản thân đã đủ khó khăn, vậy mà bây giờ anh còn giả vờ đối tốt với cô, vậy mà bây giờ anh còn giả vờ đối tốt với cô, làm cho cô cảm giác được che chở yêu thương ------ ảo giác !

“Chỉ là bởi vì trước kia sẽ không nên mới hối hận” Anh kéo tay cô, văn bung ngón tay lạnh lẽo của cô, bao phủ trong lòng bàn tay to lớn ấm áp, nhẹ nhàng chà ấm “Vì sao anh không làm như vậy sơm hơn một chút chứ? Rõ ràng với anh mà nói em là quan trọng nhất, nhưng anh lại đem thời gian lãng phí ở chỗ khác, làm hại bây giờ anh nói yêu em, em lại không tin, điều đó thật sự làm anh cảm thấy vô cùng hối hận.”

Anh áy náy bản thân đã chậm tỉnh ngộ. Nếu bình thường anh để ý đến cô hơn, không cần vì sợ phiền toái mà qua loa cho xong, còn nói dối cô, có lẽ bây giờ sẽ không hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của cô, bị cô hoài nghi dụng tâm kín đáo của bản thân.....

Cô nhìn tay bị anh nắm giữ, không hiểu vì sao ngực cũng có chút nóng lên, giống bị rót vào một dòng khí ấm áp, suýt chút nữa đã lừm sặc lân hốc mắt cô -------

“Anh mới không thương em, nói như vậy chính là muốn gạt em trở về mà thôi !” Cô dùng sức rút tay về, ủ rũ, phủ định lời nói cảm động của anh, bởi vì sự dịu dàng của anh luôn dể dàng sâm nhập vào lòng của cô, khiến cô trở nên ý chí mềm yếu, thậm chí vô dụng mà nhớ đến vòm ngực rắn chắc của anh, dự vào đừng lên nhất định rất ấm áp........

”Nhược Duy, anh xin lỗi vì bản thân anh ngay từ đầu đã nói dối em, vì cho em đáp ứng gả cho anh, đã nói dối một cách vô sỉ đê tiện....... Nhưng sau này anh dám thề với trời thật sự yêu em, 4 năm nay tình cảm đối với em nếu có phần nửa giả dối, thì cho anh gặp thiên lôi đánh xuống, không được tốt --------“

“Im miệng” Cô vội vàng đánh gãy thề độc của anh, không đành lòng nghe anh nguyền rủa bản thân, nhưng ở mặt ngoài lại làm bộ lạnh lùng nói:” Em không muốn nghe lời nói không thực tế, anh muốn nói trở về nói cho bản thân nghe đi !”.

Chương 7.2:

Trác Diệu Bang khó chịu nhìn biểu cảm thờ ơ của cô, trong lòng khó tránh khỏi lại bị thương tổn, nhưng vẫn không buông tay muốn thu hồi quyết định của cô.

"Vậy em muốn anh làm như thế nào? Anh phải làm cái gì mới có thể để cho em tin tưởng chân tình của anh, tha thứ sai lầm của anh?" Anh tin tưởng chỉ cần bản thân thành tâm sám hối, chắc sẽ có một ngày cô "Phá băng".

"Không cần lại đến tìm em, nhìn thấy anh thì cảm thấy phiền lòng." Cô nhìn cũng không nhìn anh, cảm thấy bản thân cũng sắp chịu không nổi anh tới gần không chút nào tránh lui như vậy, khiến cho chiếc mặt nạ ra vẻ kiên cường, lạnh lùng, cứng rắn của cô tràn ngập nguy cơ, không nghĩ ra khối thương thế này của anh làm hại trái tim làm sao còn có thể nhảy lên vì anh, bởi vì những lời này của anh mà sinh ra dao động không nên có. . . . . .

Cô quay đầu bước đi, chạy trối chết dường như rời xa người đàn ông đáng sợ này.

"Chờ một chút." Anh bắt lấy cô, còn có rất nhiều lời nói muốn nói cùng cô.

"Buông tay." Cô quay đầu hung hăng trừng, giận sức lực của chính mình không lớn bằng anh.

"Anh tuyệt đối sẽ không buông tay của em." Anh nhắc lại quyết tâm bắt cô quay về.

"Em nói anh buông tay!" Cô tức giận đánh mu bàn tay anh, mới không muốn nghe loại lời nói mê hoặc lòng người này.

"Nhược Duy. . . . . ."

"Anh đang làm cái gì! Mau buông cô ấy ra." Một thanh âm đột nhiên xen vào.

Trác Diệu Bang phân tâm nhìn người đàn ông tiến đến phía bọn họ kia, Lương Nhược Duy thì thừa cơ tránh thoát.

"Người này ở quấy rầy em sao?" Tên kia đồng nghiệp nam lần trước đưa cô về nhà đứng ở bên người cô, một mực tư thế của người bảo vệ.

Lương Nhược Duy nhất thời không hiểu được nên đáp lại như thế nào, bởi vì chồng cô thật là đang "Quấy rầy" cô không sai, nhưng lại không phải cái loại này quấy rầy đồng nghiệp nam tưởng . . . . . .

Trác Diệu Bang nhăn mày nhìn chằm chằm cái tên gọi anh "Người này" kia, vốn tâm tình đã đủ buồn quả thực lại nghẹn ra một phen lửa giận. . . . . .

"Muốn anh giúp em báo cảnh sát hay không?" Đồng nghiệp nam thấy dáng vẻ của cô một mặt muốn nói lại thôi, nghĩ rằng cô khẳng định là bị sợ hãi.

"Không! Không cần." Cô vội vã khéo léo từ chối ý tốt của đồng nghiệp, cũng không muốn vì việc nhỏ này lãng phí tài nguyên xã hội, càng lo lắng chủ tịch của "Xây dựng Hoa Dương" nếu vì loại sự tình này mà vào cục cảnh sát, chỉ sợ sẽ dẫn tới chú ý của truyền thông, đối với anh và công ty đều sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực.

"Em không cần sợ tôi, tôi có thể giúp em làm chứng, người này mỗi ngày đều đến công ty quấn quít lấy em." Trải qua vài ngày quan sát, đồng nghiệp nam đã đem Trác Diệu Bang trở thành biến thái cuồng theo dõi rồi.

Mà bởi vì câu này, ánh mắt thù địch của Trác Diệu Bang cũng cháy rừng rực, nghĩ rằng hôm nay không thể không giới thiệu rõ ràng thân phận của chính mình , làm cho đối phương biết ai mới là Hộ Hoa Sứ Giả chính thức của cô, những người khác đều khỏi phải nghĩ đến tới gần vợ của anh một bước! Bằng không không cần báo cảnh sát, tên kia hẳn là tương đối nhanh trực tiếp gọi 119!

"Thật sự không cần, vừa rồi anh ấy đã đáp ứng em về sau sẽ không lại đến rồi." Cô một chút cũng không muốn đem việc nhà náo loạn nha!

"Ai nói tôi ——"

"Mời anh lập tức rời đi, đừng nữa xuất hiện tại nơi này gây ra sự quấy nhiễu cho em đi." Cô quay đầu trừng mắt người đàn ông giống như muốn gây chuyện kia, lửa giận nghiêm trọng cũng không phải là đang nói đùa .

Trác Diệu Bang không nói nữa, nắm chặt nắm tay tụ đầy tức giận, sắc mặt như sắt, chỉ vì cô nói anh sẽ gây ra sự quấy nhiễu cho cô. . . . . .

Cho nên, cô là thật sự cảm thấy anh "Quấy rầy" cô ư?

"Ngại quá, có thể nhờ anh đi cùng em đến trạm xe bus phía trước không?" Cô vội vã dời đi sự chú ý của đồng nghiệp, hóa giải cục diện bế tắc làm người ta khẩn trương này.

"Anh đưa em trở về cũng được, như vậy tương đối an toàn."

Lương Nhược Duy vốn muốn khéo léo từ chối, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ làm Trác Diệu Bang tức giận không muốn lại nhìn thấy cô, lập tức thay đổi chủ ý.

"Vậy thì làm phiền anh, cám ơn." Cô không chỉ có đáp ứng, còn cười đến vui vẻ, đi vừa nhanh vừa vội, ước gì sớm rời xa dáng vẻ của anh.

Sau lưng luôn luôn có một ánh mắt nóng rực đi theo, cô đi được một đoạn đường rồi cũng có thể cảm giác được. . . . . .

Anh hẳn là tức điên thôi? ! Cô đoán cảm xúc của Trác Diệu Bang lúc này, cũng không dám quay đầu liếc mắt một cái xác nhận, rõ ràng ý định muốn chọc anh tức giận, lại không hiểu tại sao sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của

anh, ngực tràn ngập một nỗi buồn phiền khó giải.

Trác Diệu Bang nhìn bóng dáng của vợ cùng đồng nghiệp nam càng đi càng xa, trì trệ nghiêm trọng cũng không phải căm hận ngút trời, mà là buồn bã ưu thương............

Cô biết rõ anh không thích cô đi xe của người đàn ông khác, vì sao còn muốn đồng ý để người đàn ông đưa về nhà, hơn nữa cười đến mặt mày hớn hở?

Hiện tại là mùa đông a! Cô không có khả năng là thật sự di tình biệt luyến* đi !

*di tình biệt luyến: yêu một người rồi không yêu nữa mà yêu người khác.

Trái tim của anh đột nhiên co rút đau đớn, lập tức lại phủ định khả năng này đi, cảm thấy vợ anh cũng không phải loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, dễ dàng thay lòng này, anh cũng hiểu cô hơn tất cả mọi người.........

Không đúng, cẩn thận ngẫm lại cô kỳ thực cũng không có chân chính chú ya tìm hiểu qua cô ấy, chỉ là biết cô đơn thuần thiện lương, sống vô tư đày đủ, thì cô luôn bị lợi dụng cũng càn được tôn trọng, có quyền lợi được quan tâm, cho rằng cung cấp chi phí ăn ở cho cô chính là chăm sóc cô, đối tốt với cô, nhưng ở phương diện tình cảm, anh lại keo kiệt giống như một nô lệ, chẳng những quan tâm sơ sài, ngay cả cô thích ăn cái gì, dùng cái gì cũng không biết.......

Anh suy sụp mà kêu lên, đột nhiên cảm thấy thất bại ngay cả anh cũng rất khó tha thứ cho bản thân, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gió lạnh quét qua, bước chân của anh uể oải rời đi, trái tim dường như bị đúc bằng chì nặng nề.......

Buổi tối hôm sau, Lương Nhược Duy công cộng liền xoa xoa bàn tay rét run, bước nhanh về phía chỗ ở, muốn làm gia tâng nhiệt độ cơ thể nhờ vận động, làm cho thân thể ấm lên.

Đi đến trước cao ốc, cách một đoạn cự ly ngắn, cô dường thấy bóng dáng của một người rất giống Trác Diệu Bang đang từ cao ốc đi ra, vừa nhìn thấy cô thì cúi đầu đi về một hướng hác ---------

“Đứng lại!” Cô chạy lên phía trước khiển trách. Người nọ quả nhiên là Trác Diệu Bang.

Sáng nay anh không có tới đứng làm vệ binh, tan tầm cũng không xuất hiện dưới sảnh công ty, cô còn tưởng rằng anh đã nản lòng triệt để, sẽ không lại đến tìm cô, không nghĩ đến bây giờ anh lại chạy tới nơi này, hơn nữa nhìn thấy cô thì nóng lòng né tránh, hay là ----------

“Anh lại chuồn êm đến nhà của em sao?” Cô thở phì phò hỏi, hận bản thân vẫn là không đổi đi mật mã cửa, lại lại tin nhầm sự thành thật của anh. Kết quả anh có vài cái chiều khóa dự phòng a?!

“Không phải! anh không có đi lên, chỉ cầm vài thứ đặt ở phòng quản lí, muốn bọn họ chuyển cho em” Anh vội vàng phủ nhận, làm sáng tỏ bản thân không có xâm nhập không gian riêng tư của cô, chỉ đi đến đại sảnh tầng 1 mà thôi.

“Vậy anh lén lút làm gì, vừa nhìn thấy me bỏ chạy rồi hả?” Bộ dạng này thật khả nghi, đối chiếu với thái độ nghênh ngang thời gian trước của anh, thật sự rất khó làm cho người khác tin tưởng.

Anh buồn bã nhìn cô một cái, giọng nói mang theo sầu não nói:” Em nói nhìn thấy nha thì phiền lòng, anh không muốn làm cho em càng chán ghét anh”

Cô lăng ngốc, nhớ tới ngày hôm qua bản thân đã nói qua lời nói dối đả thương người này, trong lòng chợt thấy chua sót, cũng cảm thấy hổ thẹn với phỏng đoán nhỏ nhen vừa rồi của bản thân này.. .. .. .

“Dáng ve của anh lén lút như vậy cũng thật đáng ghét, em không gọi anh không cần lại đến tìm em rồi” Cô thẹn quá hóa giận hung dữ với anh, thật sự chán ghét người đàn ông hại cô trở nên như thế.

Vẻ mặt anh chán nản, lo sợ cô tức giận này của anh, ngược lại làm cho trong lòng cô cảm thấy không tốt, có loại cảm giác tội lỗi vì bắt nạt. Nếu anh thể hiện giống như một người đàn ông tụ cho là đúng, cô còn tương đối có thể yên tâm thoải mái trách tội anh, càng dễ dàng dứt bỏ đi đoạn tình cảm này.

“Bởi vì thời tiết rất lạnh........”

“Không cần lại nói em cái gì thời tiết không tốt, về sau 1 năm 4 mùa em cũng không muốn gặp anh! Anh mau cút đi! Cút........” Cô cố gắng nỗ lực đến phút cuối cùng mà nổ não, dùng hết toàn lực diễn xuất dáng vẻ vô tình, không lương tâm, không lẽ phép, chờ đợi một lần dọa anh chạy mất, chấm dứt tai họa về sau.

Trác Diệu Bang giật mình nhìn chằm chằm dáng vẻ kích động úa nóng nảy này, trên mặt cứng lại không có chút tức giận, ngược lại tỏ ra một chút cười chua sót.

“Đã biết, em mau vào đi thôi, anh đi” Anh cố gắng cười tươi tạm biệt cô, đáy mắt dịu dàng mang theo sự buồn bã bi thương nhàn nhạt, bóng dáng cô đơn chậm rãi chuyển vào trong bóng đêm.