Vô Hận Ca Ca

Chương 6-2



Trước kia hắn cũng hôn qua nàng nha, hắn vẫn nhớ rõ rành mạch khuôn mặt nhỏ nhắn hề hề khóc phá. Khi đó, hắn đối với nàng chỉ có thương tiếc, chỉ có đau lòng, chỉ có không nỡ…Mà hôm  nay lại hoàn toàn thay đổi ! đến tột cùng là khi nào đã trở nên như vậy chứ ? Dực Chi ngồi trên mái nhà ngơ ngác nhìn đám mây đỏ au phía xa xa, coi như lại thấy hai má của người kia sau khi bị hắn hôn mà trở nên đỏ ửng dị thường ! Thất Thất ! Ai ! Dực Chi thở dài một tiếng, bỗng nhiên từ xa đi đến một bóng người, ánh mắt trầm tư bỗng nhiên sáng bặt, mở miệng nói :

“ Nhị sư huynh !”

Nghe được tiếng gọi, Nhị sư huynh Tạ Vân Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy Dực Chi đang ngồi trên mái nhà. Mỉm cười, thân hình nhảy lên ngồi bên cạnh người Dực Chi, ôn nhu hỏi, “ Làm sao vậy ? vẻ mặt thật có nhiều tâm sự, không phải là vì chuyện Thất Thất đại náo gà vịt chứ ? Có phải Thất Thất lại vừa khóc cho đệ xem nên đệ liền không có cách ?”

“ Sư huynh, đệ….” Dực Chi chưa nói xong, mặt đã đỏ một nửa.

Nhị sư huynh đột nhiên cười, “  Hay là sư đệ của ta cuối cùng đã thông suốt ?”

“ Nhị sư huynh !” Dực Chi xấu hổ kêu lên một tiếng, lại lập tức cúi đầu, “ Đệ …đệ muốn thành thân !” Thanh âm rất nhẹ,

Nhi sư huynh nghe được, lại cố ý cười nói, “ đệ nói cái gì ? ta nghe không rõ, lặp lại làn nữa !”

“ Nhị sư huynh.” Dực Chi đỏ mặt quát to một tiếng.

Nhị sư huynh cười ha ha, dùng chiếc quạt gõ nhẹ lên đầu Dực Chi một chút, “ Không biết  đối tượng đệ muốn thành thân là ai đây ? Cửu sư muội ? Cửu nhi thật là thích đệ đã lâu rồi.”

Dực Chi nhíu mày, “ đệ chỉ xem cửu nhi là muội muội, tại sao lại muốn cùng nàng thành thân ?”

“ Nhưng sư phụ lại không nghĩ như vậy a ! Năm trước cung chủ Địa sát cung tiến đến muốn thay đồ đệ hắn cầu hôn, liền bị sư phụ cự tuyệt, nói rằng cửu nhi sớm đã có hôn phối, về phần người đó alf ai, cho dù sư phụ không nói, mọi người cũng biết là đệ a ! Huống hồ, sư muội đối với đệ bộc lộ tình ý, đệ cũng không có phản đối, không phải sao ?”

“ Sư huynh, đệ khi đó không hiểu chuyện ! Nhưng hiện tại đệ chỉ thích Thất Thất, muốn cùng nàng….” Ngữ khí của Dực Chi ngừng một chút, bồng nhiên ngẩng đầu, nhìn mặt nhị sư huynh, vẻ mặt thật nghiêm túc : “Nhị sư huynh, từ nhỏ đến lớn, sư huynh là người hiểu rõ đệ nhất, đệ cũng không nghĩ sẽ giấu diếm huynh chuyện gì ! Đối với cửu nhi, đệ chỉ có tình cảm huynh muội; nhưng đối với Thất Thất lại không như vậy, ngay từ đầu đệ chỉ xem nàng là một si nhi, trừ bỏ cảm thấy phiền chán thì đối với nàng đệ không có cảm tình, thậm chí khi nàng phát hiện ra bí mật của đệ khi vào Hạ phủ, đệ còn muốn giết nàng diệt khẩu, sau lại không biết vì sao lại không thể xuống tay.” Dực Chi cười khổ một chút, ánh mắt trong suốt hàm chứa vô hạn nhu tình nhìn về phía áng mây ở chân trời, thanh âm có vẻ có chút khàn khàn, tiếp tục nói : “ Đệ thường bị nàng làm cho tức giận nổi trận lôi đình, có khi lại hận không thể một kiếm mà giết nàng, nhưng cho dù như thế nào tâm cũng không đành, nàng vừa khóc, đệ liền cảm thấy lòng đau đến vô cùng ! Hận không thể mang ánh trăng trên trời xuống để làm nàng vui vẻ. Nàng có khi làm ra những việc hết sức ngốc làm cho người khác không biết là nên khóc hay nên cười, người khác ở sau lưng mắng nàng si nhi, suy chỉ có một mình đệ lại cảm thấy nàng đáng yêu. Nàng có khi lại thay đổi thành một người thông minh đến giả dối, thường thường nói một ít câu trôi chảy đến khó hiểu, ngâm nga một ít ca khúc quái dị nhưng rất dễ nghe. Nàng dùng bí kiếp để uy hiếp đệ mang nàng rời khỏi Hạ phủ, thật ra trong lòng đệ còn mừng thầm một trận.” Khóe miệng Dực Chi hơi giơ lên, cười nhẹ nhàng, “ Chẳng qua chịu uy hiếp của nàng thì cảm thấy có chút tức giận thôi, về sau liền heo ý của nàng mang nàng rời khỏi Hạ phủ.”

“ Đáng thương  đệ so với  tên đầu gỗ  vẫn là không khác cho mấy.” Nhị sư huynh bỗng nhiên mỉm cười nói một câu.

Dực Chi lại giống Thất Thất vuốt vuốt tóc, cười nói, “Đúng vậy, dọc theo đường đi, bị nàng chọc tức đến chết được., lại luôn lo lắng nàng bị lạnh, bị đói, lo lắng nàng bị tổn thương ! chỉ biết trước mặt sư phụ liều mạng bảo vệ nàng lại không biết thì ra đã đối với tiểu bạch si kia động tình !”

Sư huynh cười nói, “ Đệ  a! rốt cục cũng biết được tư vị của cảm kích, ta còn lo lắng cái đầu gỗ của đệ còn chưa hiểu được đâu.”

Dực Chi cười ngượng ngùng, “ Đệ đột nhiên trong lúc đó mới….đệ tại đây ngồi một chút, đem mọi chuyện phát sinh nghĩ lại một lần, liền có thể hiểu được hoàn toàn. Sau khi nói chuyện với huynh lại càng thêm xác định tâm ý của chính minh ! Đệ muốn cưới Thất Thất làm vợ ! Tuy rằng việc làm của nàng có khi alfm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng đã phát sinh tình cảm thì không thể thu trở lại được, nhị sư huynh, huynh sẽ giúp đệ sao ?”

Ánh mắt nhị sư huynh ôn nhuận, ngập ý cười, “đương nhiên, thất sư đệ của ta rút cục cũng bắt đầu yêu thương, làm sưu huynh sao lại không thể giúp !”




Thất Thất cầm bút lông ngỗng do mình tự chế, chấm mực viết một trang chữ đưa cho Dực Chi, “ thế nào ? muội viết không tệ chứ !”

Dực Chi nhìn nhìn, chữ viết đã tinh tế, nghiêm chỉnh, hiển nhiên là so với trước kia đẹp hơn, bên trên viết một đoạn thơ ngắn :

          “ Mạc mạc khinh hàn thượng tiểu lâu

             Hiểu âm vô lại giống ( như) cùng thu

            Đạm yên lưu thủy bình phong u.

            Tự tại tơ bông khinh giống như mộng

            Khôn cùng ti vũ tế như sầu

            Bảo liêm nhàn quải tiểu ngân câu.”

Dực Chi nhìn qua biến sắc, tiểu tử này rõ ràng là miêu tả nỗi tương tư thản nhiên ưu sầu của nữ tử, ẩn ẩn đẻ lộ một nỗi niềm thương nhớ sâu đậm. Hắn ngẩng đầu, không che dấu được  tâm tình kích động, “ Thất Thất, đây là nàng viết sao ?”

“ A !” Thất Thất ngây người một chút, có chút mơ mơ màng màng, “ Là muội mới viết nha !”

Dực Chi nhìn đoạn thơ ngắn cười ngây ngô, Thất Thất viết cho hắn ! Thất Thất viết cho hắn ! Thất Thất đưa bài từ này cho hắn không phải cho hắn thấy tâm ý sao ? Bên này Dực Chi cười hề hề ngây ngốc, bên kia Thất Thất nhìn lại thấy cả người dựng tóc gáy.

“ Thì ra Thất Thất của ta lại có tài hoa như vậy ! lại có thể làm ra bài thơ có ý nhị cùng ý tứ vô cùng đến vây!” Thật sự làm cho hắn yêu thích không nỡ buông tay.

“ A !” Khi nào thì biến thành Thất Thất của hắn ? bài từ này là nàng làm được sao ? Thất Thất vuốt vuốt đầu, chính là trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến, liền thuận tay viết ra !  Kia…hắn nghĩ là nàng nghĩ ra được sao ?

Thừa dịp Dực Chi đang cười quái dị, Thất Thất lặng lẽ rời khỏi thư phòng, hơi sợ vỗ vỗ ngực, đã nhiều ngày nay Dực Chi thật sự quái dị, vẫn là nên cách xa một chút là tốt hơn ! Đi ra khỏi cửa, nàng sôi nổi hướng đến phòng bếp, đi tới đi tới, đột nhiên ngừng lại, dường như nhớ tới cái gì,  đôi mắt hàm mị, xoa  chính đôi môi của mình, chậm rãi vuốt ve….

“ Ngu ngốc !”

“ A!”  Thất Thất hoảng sợ, dường như bị  xem thấu tâm can, hai má phiếm hồng, kinh suyễn khi trước mắt bỗng nhiên nhảy ra một cửu nhi.

“ Si…Thất Thất, ta mang ngươi đi đến một nơi !” Cửu nhi cố bày ra vẻ mặt ôn hòa nói.

“ Thế nào ….làm sao a ?”

“ Ngươi đi sẽ biết !” nói xong, không cần phân  trần liền kéo Thất Thất bước đi.

Trong thời gian một nén nhang đã mang Thất Thất đến bên cnahj một hồ nước rất sâu, “ Thất Thất, thế nào ? nơi này đẹp chứ ?” Cửu nhi cười nói, nhưng trong tiếng cười lại có chứa hàn ý.

Thất Thất không khỏi rùng mình một cái, “ ngươi…ngươi cười rộ lên nhìn thật khó coi.”

“ Vậy sao ? hắc hắc, ngươi có biết như vậy là sao không ?”  cửu nhi vừa nói vừa đi đến gần Thất Thất.

Thất thất đứng một bên lắc đầu, một bên chậm rãi lùi về phía sau.

Cửu nhi cười lạnh, “ Nơi này là ta chọn cho ngươi làm nơi chôn thân, thế nào ? không tệ đó chứ ?”

Ánh mắt Thất Thất nhìn chằm vào cửu nhi khí thế bức người lại vô cùng âm trầm, giwof phút này thân hình cửu nhi lại không hề đầy đặn, hai gò má lõm xuống, quần áo trên người cũng có vẻ lùng thùng lùng thùng, Ánh mắt Thất Thất tràn ra vẻ đau thương, “ Thật đáng thương !”

“ Cái gì ? “ Cửu nhi nổi giận, “ Ta không cần ngươi thương hại, chờ người chết đi, Thất sư huynh tự nhiên sẽ thích ta…ngươi đi chết đi !” nói xong dùng sức đẩy….

Thất Thất vốn bị nàng bức lui đến ven hồ, chỉ nghe một tiếng kêu swoj hãi, tiếp theo bùm một tiếng, rơi vào hồ sâu ! Kỳ quái ngay cả dấu hiệu giãy dụa ở trong đầu cũng không có, cửu nhi lạnh lùng nhìn Thất Thất từ từ chìm vào trong nước. Lại đứng bên trên trong một khoảng thời gian, xác định Thất Thất đã chết không còn nghi ngờ, lúc này mới nở một nụ cười lạnh, quay trở về.