Vô Hận Ca Ca

Chương 4-2



Lần này Thất Thất quan sát bọn tặc, thấy bọn họ lộ ra vẻ hoài nghi, vội vàng nói, “ Ta là nha hoàn bên người tiểu thư, lão gia chỉ tin tưởng lời nói của ta, chỉ có ta trở về báo tin lão gia mới có thể đưa tiền chuộc cho các ngươi.” Nói xong, lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi người, cặp mắt nhỏ trát trát, toát ra vẻ mặt người khác nhìn xem không hiểu,thế nhưng Dực Chi lại nhìn thấu rõ ràng.

Gật đầu đi, đồng ý đi, mau mau thả nàng đi, thả nàng đi !

Mũi của Dực Chi suýt nữa cũng thở ra lửa, cái tiểu bạch si vong ân phụ nghĩa này ! Hắn thề sau khi khôi phục lại võ công, điều đầu tiên hắn muốn thu phục không phải là bọn cường đạo mà là nàng, cái tiểu bạch si nhỏ mũi nhỏ mắt này.

“ Ngươi….”



Cường đạo Giáp vừa muốn mở miệng, Thất Thất như là nhìn thấy được hắn suy nghĩ gì, vội vàng mở miệng cam đoan : “ Ta sẽ không chạy trốn, thật sự, Ta chạy trốn, cho dù các vị đại gia buông tha cho ta, thì lão gia nhà ta cũng sẽ không bỏ qua a ! Ta nhất định sẽ truyền đạt ý của các vị đến lão gia, một phần bạc sẽ được đưa đến !”

“ Nhưng là….” Cường đạo Ất cũng muốn mở miệng.

“ Yên tâm, ta sẽ không báo quan, lão gia nhà ta càng sẽ không báo quan, hắn cho dù muốn báo ta cũng sẽ ngăn lại ! dù sao danh tiết của tiểu thư nhà ta cũng là quan trọng nhất ! ha ha !” nàng cười gượng hai tiếng.

“ Nhưng ngươi….” Cường đạo Bính há mồm.

“ Tiểu thư nhà ta sẽ không trách ta, dù sao ta cũng chính là muốn cứu nàng thôi ! chính là chạy chạy chân mà thôi, các ngươi không cân flo lắng…khó được các vị đại gia quan tâm đến tình cảnh của ta ! thật sự là người tốt nha!”

Lại nhìn đám cường tặc đã muốn giống như Dực Chi cùng một trạng thái—Gân xanh nổi đầy trán.

 Thất Thất  nhìn đến đỉnh đầu mọi người đều có sương khói lượn lờ, trong đó khói trên đầu Dực Chi là cường thịnh nhất ! vì thế tiếp tục nói : “ Các ngươi cho rằng lão gia vẫn không tin phải không, không sao, có tín vật làm chứng !” Nói xong, cũng không biết nàng lấy đâu ra một cây kéo nhỏ, răng rắc một tiếng, đem tóc Dực Chi cắt đi một nhúm, không đợi Dực Chi hoàn thân, “ Sưu “ một chút, lại rất nhanh tháo xuống ngọc bội bên hông hắn, sau đó, sợ Dực Chi sẽ tức giận, liền hăng hái bước cách ra năm bước.

Dực Chi thật muốn đánh nàng, không ! không phải, hắn không phải muốn đánh nàng mà là muốn bóp chết nàng ! Không phải toàn thân vô lực, chính là lẳng lặng đứng cũng đã tiêu hao hết khí lực , thì làm sao có lực mà bắt nàng ?

Thất thất giơ vật trong tay nhìn mọi người nói : “ Tín vật cũng có, truyền tin cũng có, các ngươi còn nghi vấn gì sao ?”

Cường đạo Đinh dẫn đâu thô thanh nói, “ Kia…vậy như ngươi ! ngươi trở về báo cho lão gia nhà ngươi chuẩn bị năm ngàn…không, một vạn lượng bạc, đưa đến đây, chúng ta sẽ tự liên hệ với các ngươi ! nhớ kỹ, không được báo quan !” Hắn dùng âm thanh hung ác cảnh cáo.

“ Vâng, vâng ! nhất định sẽ không báo quan, đại gia yên tâm !” Thất Thất sán cười nói.

Mọi người tiến lên bên cạnh Dực Chi, còn sờ sờ hai má hắn, mũi ngửi ngửi mùi hương của hắn, Dực Chi đáng thương cả người vô lực, tránh lại không thể tránh, chỉ có thể mặc người đùa giỡn, muốn làm gì thì làm.

Hắn đúng là xinh đẹp, nên thường xuyên bị hiểu lầm thành nữ tử ! Ai làm cho hắn có bộ dạng xinh đẹp như vậy chứ ! Đối với điểm này hắn cho tới bây giờ chưa từng ngừng oán thầm ông trời. Nhưng, không có sức phản kháng, trước mặt mọi người bị một đám đàn ông đùa giỡn, lại là lần đầu tiên nha. Dực Chi khóc không ra nước mắt, lại nhìn thấy Thất Thất  lại mang biểu tình sung sướng muốn mau mau đưa hắn đi, nhịn không được giận dữ hét : “ Các ngươi bắt sai người rồi, nàng mới chân chính là đại tiểu thư….A !” Dực Chi hô đau một tiếng.

Chỉ thấy một đôi giày thêu đập vào mũi của Dực Chi, Dực Chi đôi mắt ửng đỏ, mũi này thật muốn gãy mà.

“ Xinh đẹp như vậy, ngươi không phải tiểu thư chẳng lẽ lại là cái con tiểu nha đầu kia sao, đem chúng ta thành người mù hết sao ?” Chúng tặc không để ý tới Dực Chi, ồn ào đưa hắn lên xe ngựa. Có người cầm lấy cây roi, hét lên một tiếng : “ Giá !”

Đám tặc đi theo sau xe ngựa, chậm rãi mang thắng lợi trở về. Đợi đám cường tặc đi không còn bóng dáng, Thất Thất chỉ mang một chiếc giày thêu mới thật thở dài một hơi, “ Ai biểu ngươi có bộ dáng xinh đẹp hơn ta ! lúc này coi như là báo ứng đi !”

“ Ha ha ha….” Đột nhiên một trận cười vang, tiếng cười chưa dứt một thân hình thon dài, áo xanh xuất hiện trước mặt Thất Thất.

“ A !” Thất Thất kinh hách ngã ngồi xuống đất, kinh hoàng nhìn quanh bốn phía, hắn khi nào xuất hiện ? nơi này cũng thật quá nhiều cường đạo đi ! vừa đuổi đi một đám, lại xuất hiện thêm một vị.

“ Đừng sợ ta không phải cường đạo.” Người vừa tới vẻ mặt ôn nhu, tay đem Thất Thất nâng dậy, “ Ngươi chính là Thất Thất, đại tiểu thư của hạ phủ .”

Thất Thất kinh ngạc gật đầu.

Người áo xanh cười nói,” Ta là nhị sư huynh của Dực Chi…thực đúng là trùng hợp, Dực Chi trong đám sư huynh đệ đứng thứ bảy, ngươi lại gọi Thất Thất, thật sự là duyên phận mà ! Trách không được ….”

Thất Thất sau khi nghe được vài chữ < nhị sư huynh > , liền ngây dại, về phần phía sau hắn nói gì đều không để ý. Trong đầu thầm nghĩ, hắn là nhị sư huynh của Dực Chi, vậy những hành động của mình vừa mới bán đứng Dực Chi hắn đều đã nhìn thấy hết ? Sau lại nghĩ tiếp, không đúng nha, nếu là nhị sư huynh của Dực Chi vì sao lại trơ mắt nhìn sư đệ bị nắm đi cũng không ra tay cứu chứ ?

“ Vừa rồi….ngươi đều thấy ?”

“ Thấy !” Nhi sư huynh cười gật đầu. Hơn nữa là đều chứng kiến từ đầu đến cuối, nếu không phải hắn cười đến nhịn không được thì cũng sẽ không hiện thân nhanh như vậy

“ Vậy vì sao ngươi không cứu sư đệ của mình ?” Thất Thất cáo trạng.

Nhị sư huynh cũng không giận, vẫn là tươi cười, “ Ta không cứu hắn vì hắn có thể tự bảo vệ mình, vài cái tiểu tặc không thể làm hắn bị thương.”


“ Nhưng tình huống hiện tại không giống a.” Thất Thất lo lắng nói, “ hắn bị ha…khụ khụ khụ ! Nhị sư huynh, ngươi sao lại xuất hiện ở đây vậy ?” Nàng nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Nhị sư huynh nhìn ra được nàng có sự lo lắng cho Dực Chi nên cũng an ủi nở nụ cười một chút, cũng không giấu diếm, nói : “ Ta nhận được bồ câu đưa tin của Dực Chi, nói hôm đó có thể sẽ trở về, nhưng đã qua kỳ hạn lại không thấy hắn xuất hiện, ta liền đến đây tìm.” Về phần gặp phải những chuyện này cũng quả nhiên là trùng hợp.

Sách còn ở nơi nàng, Dực Chi tất nhiên sẽ  không trở về ! Thất Thất nhíu mày, đôi mắt chớp chớp, thân thiết kêu : “ Nhị sư huynh, ngươi nói Dực Chi thật sự không có nguy hiểm sao ? Tục ngũ nói mã có thất đề, người có sai lầm ! mọi sự vẫn là cẩn thận thì hơn, ngươi nói chúng ta có nên đi tiếp ứng một chút không !” Người này rốt cục là ai. Thật sự là nhị sư huynh của Dực Chi sao ? nàng có chút hoài nghi.

Ánh mắt nhị sư huynh ôn thuận, dừng ở ánh mắt trong suốt của Thất Thất, nở nụ cười, sư đệ nói không sai, tư liệu quả nhiên có lầm, một người thông minh tinh quái như vậy làm sao có thể là một si nhi chứ ! Về phần nhận xét của sư đệ đánh giá…đánh giá một chút, nàng chỉ mang một chiếc giày thêu  ! đúng ! đúng! Đúng thật có chút là tiểu điên tử !

“ Không sai, là nên đi tiếp ứng một chút, bất quá, trước tiên vẫn là nên đem hắn cứu đã !” Nhị sư huynh chỉ tay một cái, bỗng dưng, xa phu nguyên bản đang ngã chết dưới đất lại rên rỉ một tiếng.

Thất Thất há to miệng mơ mịt nhìn xa phu đang chậm rãi đứng đạy. Hắn, hắn, hắn không phải bị giết chết rồi sao ? chẳng lẽ xác chết sống lại, Thất Thất muốn chạy, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ánh mắt nghi hoặc nhìn  về phía Nhị sư huynh, “ ngươi cứu hắn ?” Hắn hản là người tốt đi !

Nhị sư huynh cười gật gật đầu.

Thất Thất kinh ngạc, chạy nhanh đến bên cạnh xa phu, đưa tay nâng hắn dậy, thuận tiện kueemr tra trên người hắn có thương tích hay không.

A ? một chút vết thương cũng không có, nàng rõ ràng tận mắt thấy phi đao bay đến bên người xa phu nha, thật là lợi hai, thật sự là lợi hại!

Thất Thất sờ sờ sờ, xa phu mặc dù đã sáu mươi tuổi nhưng lần đầu tiên bị một tiểu cô nương đùa giỡn, nét mặt đỏ bừng, nhu nhu hỏi, “ tiểu cô nương, phía sau lưng ta có cái gì sao ?”

“ Không, không có cái gì hết !” Thất Thất cười gượng hai tiếng.

Nhị sư huynh một bên nhíu mày, lập tức thả nhẹ một nụ cười. Kỳ thật, khi phi đao bay ra, hắn đã dùng hai viên đá, một viên ngăn cây đao, một viên đánh vào huyệt ngủ của xa phu, phòng khi hắn tỉnh dậy bị phát hiện là chết giả.

“ Ta là bị sao vậy ? cường đạo đâu ?” Xa phu mờ mịt hỏi, đáng thương cho công việc lần này của hắn, trên đường không phải gặp sói thì lại gặp cường đạo.

“ Cường đạo a ! ha ha ! bị ta dọa chạy rồi !”

“ Chạy ?”

“ Đúng vậy ! ngươi xem, không phải đã không còn ở đây sao,”

Nhị sư huynh lại nhíu mày, tiếp theo lại phi thường không chịu được…cười !

Xa phu nhìn nhìn, đúng là không có, ngay cả xe ngựa của hắn cũng không có.

Thất Thất chạy đến bên người nhị sư huynh, vươn tay nói : “ Nhị sư huynh có bạc không?”

Nhị sư huynh mỉm cười, từ trong người lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Thất Thất.

Thất Thất vừa cầm lấy, a, một ngàn lượng ! Hai mắt lập tức trở nên trong suốt hơn bình thường, lại nhìn nhị sư huynh vươn tay….

Nhị sư huynh giật mình một cái , thầm nghĩ “ như vậy chưa đủ sao ?” Nhưng vẫn lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Thất Thất. Lần này là năm trăm lượng ! Hai mắt Thất Thất trừng lớn. Nàng lần thú ba vươn tay về phía nhị sư huynh.

Nhị sư huynh lần này không cười nổi.

Thất Thất vội vàng nói, “ có một trăm lượng hay không a ?”

Nhị sư huynh sắc mặt không đổi, đưa ra một trăm lượng. Thất Thất lần này vừa lòng nở nụ cười, trước tiên đem một ngàn năm trăm lượng ngân phiếu cẩn thận cất vào trong người mình, lúc này mới đi đến bên cạnh xa phu, đem bạc đưa cho hắn. Coi như bồi thường cho xe ngựa cùng với sự chấn động của hắn.

Xa phu cũng thất ự bị sợ, sau khi cầm tiền một khắc cũng không nghĩ dừng lại, nhanh chóng bỏ đi.

Nhị sư huynh nhíu mi, Thất đệ thích chưng diện ! mà vị Thất Thất này giống như —- yêu tiền !

“ Nhị sư huynh, chúng ta nhanh đi cứu Dực Chi đi! Nếu không sẽ không kịp !”

Nhi sư huynh tuy rằng gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn có chút hoang mang, “ sao lại sợ không kịp ? Thất Thất không cần phải lo lắng quá mức.” Đi sớm, sư đệ sẽ cảm thấy mất mặt, nếu có thể tha liền tha đi, để cho hắn tự mình giải quyết.

“ Ta đương nhiên gấp a!” Thất Thất gấp đến độ giơ thẳng chân, nhưng lão nhị sư huynh vẫn bất động, dám bất động, nàng cũng có cách a !  Nàng vẫn không thể tự mình xuất mã nha, ngu ngốc mới tự chui đầu vào miệng cọp.

“ Ta cho hắn uống thuốc, sau nửa canh giờ hiệu lực của thuốc mới hết tác dụng, nếu không nhanh đến sẽ không kịp đâu!”

Sớm nhìn ra hắn bị kê đơn, nếu không làm sao dễ dàng bị đám tặc nhân kia bài bố, “ một khi đã như vậy ngươi càng không nên sốt ruột !” Nhị sư huynh cười nói.

“ Ai nha, nguyên nhân của việc này ngươi vẫn là không rõ đâu, chúng ta vẫn nên mau một chút…nguy rồi ! hắn đã trở lại !”  Thất Thất than thở, nháy mắt người cũng ủ rũ xuống, mất đi toàn bộ tinh thần.

Lại vừa thấy, xa xa một người đang lẳng lặng đi về phía nàng không phải là Dực Chi sao?

Nhị sư huynh càng thêm khó hiểu, “ sư đệ bình an trở về, chẳng lẽ ngươi không cao hứng sao ?” vừa rồi còn vội vã muốn đi cứu người mà.

Thất Thất thở dài một tiếng, “ ngươi không biết, nếu trước khi thuốc tê hết hiệu lực mà chúng ta đến cứu hắn, hắn sẽ cảm thấy chúng ta không vứt bỏ hắn, hắn sẽ không tức giận, nhưng hiện tại… Ai ! Hắn nhất định đối với ta mà phát hỏa !”

“ ….” Nhị sư huynh á khẩu không trả lời được, nhìn thân hình nho nhỏ của Thất Thất chạy vội đến hướng của Dực Chi.

Sau, Nhị sư huynh chưa từng bỏ ý định lại hỏi Thất Thất, “ nếu ta không xuất hiện thì sao? ngươi phải làm như thế nào ?”

“ Đương nhiên là chờ hắn trở về, để cho hắn phát hỏa một chút, đem cái mạng nhỏ ra gánh chịu một chút thôi !”

“ ….” Nhị sư huynh trợn mắt há mồm, cảm thấy từ nay về sau sư đệ của hắn quả thật sẽ rất đáng thương.

“ Dực Chi ! ngươi đã trở lại, thật tốt quá !” Thất Thất cười hì hì hà hà nhào qua.

Dực Chi đưa ra khuôn mặt lạnh, nghiêng người tránh đi. Thất thất nhào qua rất mạnh, thu người lại không kịp, trước mắt sẽ ngã giống như chó ăn phân….

Theo đó một tiếng thở dài vang lên, Thất Thất muốn ngã được người đỡ được, vội vàng đứng lên, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng hắn, “ Dực Chi….”

Dực Chi sắc mặt xanh mét, nhất là khi nhìn thấy sư huynh đang đứng một bên xem kịch vui, “ Buông ra.”

“ Dực Chi ! ngươi giận ta có phải hay không ? ta là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi !” Thất Thất ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, bước tiếp theo là hướng đến người hắn, “ Dực Chi, ngươi là nam, sẽ không bị tổn thương gì, nhưng ta là nữ hàng thật giá thật nha, nếu bị bọn họ đạp hư, chỉ còn có thể có một con đường tự sát thôi !”

Dực Chi mắt lạnh nhìn về Thất Thất giống như con sâu lông đang hướng về phía mình bò lên. Khiển trách nói, “ Ngươi còn biết ngươi là thân nữ nhi sao, ngươi nhìn lại bộ dáng hiện tại của mình xem, ngươi còn không cảm thấy thẹn sao !” Nói xong, thân hình hơi dùng sức liền đem cả người Thất Thất đánh văng ra.

“ Dực Chi…” nháy mắt Thất Thất liền hồng hồng đôi mắt, cái miệng nhỏ lại nấc một tiếng….Điềm báo khó lớn !

Dực Chi vừa thấy không khỏi sợ hãi, lập tức ôm Thất Thất vào trong lòng ôn nhu nói : “Ta không có tức giận, ta không có trách ngươi, đừng khóc nha ! ngươi trăm lần ngàn lần

đừng khóc nha !” Nói xong, lời cuối cùng đã muốn biến thành lời cầu khẩn.

Nhị sư huynh một bên biến thành sửng sốt sửng sốt.

Ánh mắt hồng hồng của Thất Thất bắt đầu chuyển lượng, lập tức cười, Dực Chi rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi ! Hắn lấy ra một chiếc giày thêu cúi người mang vào cho Thất Thất, lúc này mới nhìn sư huynh nói : “ Nhị sư huynh ! sách ta đã lấy được, bất quá, ở trên người nàng !”

A ! không phải gạt ngươi ! thật sự là nhị sư huynh nha! Thất Thất chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ là  ngân phiếu  của nàng.

“ Phải không ?” Nhị sư huynh cười nói, “ một khi đã như vậy còn mang theo nàng làm gì? mang theo đại tiểu thư của Hạ phủ rêu rao khắp nơi chẳng phải tự mình tìm phiền toái sao !”

“ Nhị sư huynh !” Dực Chi  đang nhìn trước người Thất Thất, giương mắt nhìn thấy sư huynh  ánh mắt như đang cười, mới biết đang bị trêu đùa ! vẻ mặt xấu hổ cười cười, “nàng…nàng…”