Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 49: Chán sống rồi phải không?



.

Trang Nhã Khinh không có một chút ấn tượng tốt nào với Trần Khải, hai người cũng không có giao tình gì, cho nên lúc gặp lại Trần Khải, đương nhiên Trang Nhã Khinh sẽ không chủ động chào hỏi. Với tính tình của Trang Nhã Khinh, đối với người như Trần Khải, ngay cả nhìn Trang Nhã Khinh cũng không muốn.

"Nhã Khinh." Trần Khải bắt đầu canh chừng ở chỗ này từ ngày hôm qua, nhưng anh ta hoàn toàn không gặp được Trang Nhã Khinh. Sau ngày hôm đó, anh ta luôn nhớ lại dáng vẻ của Trang Nhã Khinh, vừa nghĩ đến lập tức có phản ứng. Không biết làm sao lại vậy, lúc ấy không hề có phản ứng, ngược lại sau khi về nhà lại có phản ứng mãnh liệt như thế. Cho nên mấy tối gần đây trên cơ bản là anh ta không ngủ được. Nhìn phụ nữ dưới người mình, cũng tưởng đó là Trang Nhã Khinh. Cho nên dục vọng muốn đạt được Trang Nhã Khinh càng thêm mãnh liệt.

Trang Nhã Khinh không để ý đến Trần Khai, ngay cả nhìn một cái cũng không muốn.

Trần Khải không chịu tỏ ra yếu kém, chạy lên phía trước cản đường đi của Trang Nhã Khinh."Nhã Khinh, em đi nhanh như vậy làm gì."

Trang Nhã Khinh không kiên nhẫn đi sang bên cạnh, Trần Khải lại chắn phía trước cô, Trang Nhã Khinh đi đường nào, Trần Khải đi đường đó, chính là không muốn cho Trang Nhã Khinh đi.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trang Nhã Khinh không thể không nhìn thẳng vào Trần Khải. Dứt khoát không đi được, cứ nhìn Trần Khải như vậy. Mẹ nó, tại sao đàn ông đều cao như vậy. Mình đã cao 1m64 rồi, cộng thêm với đôi giày cao gót cũng khoảng 1m74. Nhưng vẫn phải ngẩng đầu. May mà Trần Khải cũng không cao lắm, chỉ cao hơn cô một chút.

"Nhã Khinh, tôi mời em ăn cơm."

"Không đi, còn nữa, Nhã Khinh không phải để anh gọi, gọi tôi là Trang tiểu thư, hoặc gọi tên đầy đủ cũng được. Tôi không quen thuộc với anh đến mức đấy."

Da mặt Trần Khải đủ dày, vẫn tiếp tục bám sát Trang Nhã Khinh."Không sao, tục ngữ có câu, trước lạ sau quen, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cũng coi là người quen đúng không? Dù sao cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ, chỉ là ăn cơm trưa thôi, không làm gì khác." Trần Khải cười tít mắt nhìn Trang Nhã Khinh, tự cho là tao nhã, lấy một đóa hoa hồng màu đỏ đưa tới trước mặt Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh ghét bỏ nhìn bông hoa kia, lùi về sau vài bước rồi dừng lại, một tay che mũi lại."Trước khi tặng cái gì anh không biết điều tra xem đối phương thích cái sao? Không biết tôi dị ứng với phấn của hoa hồng sao?"

"À, thật xin lỗi, là tôi không suy nghĩ chu đáo. Nhã Khinh thích hoa gì, lần sau tôi sẽ mang đến." Trần Khải ném hoa vào thùng rác, lấy lòng nói.

"Không cần, tôi sẽ không nhận hoa của anh, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, còn xin anh, không cần tiếp tục cản đường tôi, tôi còn có việc." Ruồi bọ đáng ghét.

"Cô đừng thấy cho cô chút mặt mũi thì có thể lên mặt." Sau một hồi mặt nóng dán mông lạnh, cuối cùng Trần Khải cũng không duy trì được nữa, lộ ra bản chất thật. Khi nào thì có phụ nữ làm trái ý của anh ta chứ? Bản thân tặng hoa lấy lòng là nể mặt cô, vậy mà được nể mặt mà không muốn. Lương Hy Tây cũng được, nhưng thân phận của người ta còn ở đó. Trang Nhã Khinh không phải là dân cờ bạc sao? Cũng không phải là lấy cái gì đó đặt trên bàn cược sao.

“Tôi cũng có mặt, không cần ai cho. Nhưng anh thì ngược lại, tôi không nhìn thấy anh có mặt. Muốn tôi đưa anh một mặt nạ da người không?” Đã nói, bàn về lời nói độc ác, người có thể vượt qua Trang Nhã Khinh không có mấy người, đến nay vẫn còn chưa gặp được.

“Cô, cô đừng rượu mời không uống rượu phạt.” Trần Khải muốn tiền lại gần tóm lấy cổ tay Trang Nhã Khinh, nhưng làm sao Trang Nhã Khinh có thể để Trần Khải bắt lấy cổ tay mình dễ dàng như vậy, nhẹ nhàng tránh đi, Trần Khải lập tức rơi xuống khoảng không.

“Tôi khuyên anh, tốt nhất là mau rời khỏi tầm mắt của tôi, bảo vệ nơi này cũng không phải là để ngồi không.” Không đến tới khoảnh khắc quan trọng, Trang Nhã Khinh sẽ không để người khác biết được bản lĩnh của mình.

Trần Khải cũng không tin một bảo vệ nho nhỏ có thể làm gì được anh ta. Cho dù là Tiêu Dật Phàm qua đây cũng không thể làm gì được anh ta. Mặc dù Thiên đường của nhân gian đã chính quy hóa, không kém với một sòng bạc được chính phủ cho phép hoạt động nhiều lắm, nhưng sòng bạc vẫn là sòng bạc, vẫn là tổ chức trái pháp luật, đừng quên cha anh ta làm nghề gì, chỉ cần anh ta muốn, có thể trực tiếp gọi cảnh sát đến dẹp sạch sòng bạc này.

“Em cho rằng tôi sẽ sợ bảo vệ kia sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo bản thiếu gia, tôi tuyệt đối không bạc đãi em, nhưng nếu em muốn phản kháng, đó là do em tự mình chuốc lấy cực khổ rồi.” Trần Khải cười nham hiểm với Trang Nhã Khinh, đèn ở bãi đổ xe cũng không quá sáng, có cảm giác hơi âm u. Bây giờ cũng không có người khác, đúng giữa trưa, bây giờ những người đó sẽ không về nhà ăn cơm chứ? Có điều cũng đúng thôi, ở thiên đường của nhân có cung cấp, ngay cả nghỉ lại cũng cung cấp. Nghiện đánh bạc, người nào muốn dừng lại về ăn cơm đây.

“Anh muốn làm gì?” Trang Nhã Khinh ‘sợ hãi’ nhìn xung quanh, thật sự không có ai. Trần Khải dần dần tiến lại gần, Trang Nhã Khinh cũng lùi về phía sau không ngừng, vẫn cố gắng duy trì khoảng cách. Nhưng cũng giống như trên TV, lùi đến một đoạn, sau lưng chính là một chiếc xe, Trang Nhã Khinh không lùi được nữa.

Trần Khải cười quỷ dị tới gần Trang Nhã Khinh, cơ thể đã hoàn toàn tiến sát Trang Nhã Khinh, phần trên của Trang Nhã Khinh, gần như đã dán hoàn toàn lên đầu chiếc xe. Tư thế này muốn có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội.

“Em nói xem, người đẹp.” Trần Khải vội vàng muốn hôn lên môi Trang Nhã Khinh, nhưng còn chưa kịp chạm đến thì nam căn của mình truyền đến đau đớn trí mạng.

“A...” Trần Khải dùng tay ôm lấy Tiểu Trần Khải, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cũng không chú ý đến Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh đứng một bên thưởng thức trò cười của Trần Khải, còn nói thêm một câu. “Nghệ thuật phòng sói không tệ.” Nói xong, tùy tiện đạp lên người Trần Khải mấy cái, còn nghe được tiếng kêu giống y hệt tiếng heo kêu của Trần Khải, vang vọng cả bãi đỗ xe này. Trang Nhã Khinh đi chiếc giày cao gót mười phân. Để nguyên vậy giẫm lên không đau mới lạ.

Trang Nhã Khinh không để ý đến Trần Khải, muốn ngồi lên xe của mình, lúc mở cửa xe Trang Nhã Khinh dừng lại một lúc, sau đó coi như không có chuyện gì mở cửa xe ngồi lên.

“Các người đều ngu ngốc sao, sao còn không lên?” Trần Khải hô to, lúc này, bốn người đàn ông từ bốn phía khác nhau vây quanh xe của Trang Nhã Khinh.

Vì đề phòng vạn nhất, Trần Khải chuẩn bị người giúp đỡ. Anh ta biết xe của Trang Nhã Khinh, đã sớm sai người mai phục cẩn thận xung quanh xe của Trang Nhã Khinh, quả nhiên sử dụng đúng phương pháp.

Trang Nhã Khinh khinh thường nhìn bốn người đàn vạm vỡ xung quanh, vẫn tiếp tục khởi động xe. Cũng không quan tâm phía trước xe có người hay không, vẫn phóng thẳng về phía trước. Người đàn ông ở phía trước kia làm sao biết Trang Nhã Khinh sẽ sử dụng chiêu này, chẳng lẽ không sợ sẽ đâm chết người sao, hơn nữa dáng vẻ của Trang Nhã Khinh hoàn toàn không giống dáng vẻ bị hù dọa, thật sự được mở mang tầm mắt. Người đàn ông kia hoàn toàn không thể để mình bị đâm chết như thế này, cho nên tránh đi, đồng thời cũng mở một con đường cho Trang Nhã Khinh.

Sau đó, vài người cứ như vậy nhìn Trang Nhã Khinh lái xe đi. Sau khi Trang Nhã Khinh lái xe qua chỗ bảo vệ thì mấy người bảo vệ bị đánh thuốc mê ngất đi, lắc đầu, thật vô dụng. Cần bảo Tiêu Dật Phàm đổi mấy người bảo vệ có tác dụng một chút. Nếu không bị đánh thuốc mê dễ dàng như vậy, xe bị trộm đi thì làm sao bây giờ? Vậy thì đúng là phiền toái lớn rồi. Mình còn có một nửa cổ phần công ty, suy cho cùng cũng nên suy nghĩ cho thiên đường ở nhân gian một chút.