Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 41: Cắt đứt uất ức không nên có



Sáng ngày hôm sau dậy xem, lại thấy cổ chân sưng cao hơn, cả đi bộ cũng không nổi, mạnh chống xử lý mình xong chuẩn bị đi làm, nhưng còn chưa đi ra cửa phòng thì lại không cẩn thận bị đôi giày làm ngã. Triệu Nhiễm Nhiễm cắn môi đứng lên, người trong nhà đều đi làm hết rồi, vốn hôm nay cô không đi làm, nhưng con của chị Lưu ở đơn vị gây rối ở trường học, phải chạy đi gặp giáo viên, gọi điện thoại bảo cô thay giùm một lát.

Triệu Nhiễm Nhiễm thấy loại trạng thái này mình mà chạy đến bệnh viện thì thật không hay lắm, suy nghĩ một lát, người rỗi rãnh chỉ có Trương Vũ thôi, liền gọi điện thoại tới.

Trương Vũ tới rất nhanh, sau khi chuyển nghề trong nhà nhờ quan hệ đã tìm một công việc cho anh, bình thường chạy việc bên ngoài một lát, thời gian rãnh còn rất nhiều. Triệu Nhiễm Nhiễm khập khễnh xuống lầu, tự mở cửa xe, nghĩ thầm anh hai thật không biết thương người, cũng không biết ra ngoài dìu cô. Cô nghĩ sao nói vậy, Trương Vũ từ trong kính chiếu hậu trừng mắt nhìn cô, "Anh không thể vượt quyền làm giùm Giang Tiềm, em không nói đạo lý."

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định mở miệng cãi lại mấy câu, đột nhiên từ ghế lái phụ truyền tới một âm thanh, "Nhiễm Nhiễm, bạn trai em đâu?"

Ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng cười gọi người, "Chị Tiểu Lâm, chị ở đây à, lâu rồi em mới gặp chị."

Vu Tiểu Lâm là bạn gái năm trước Trương Vũ xem mắt quen được, làm ở tiệm thẩm mỹ, cách ăn mặc và thủ nghệ đều tinh xảo, hiện tại hai người đang khí thế ngất trời, ngay cả nước cũng tự mình đút tới trong miệng Trương Vũ.

"Bạn trai em ấy đi quân diễn." Trương Vũ trả lời thay Triệu Nhiễm Nhiễm, vừa tiếp tục lái, vừa đưa miệng qua đón nước, còn tặng kèm một nụ cười đểu.

"Nhiễm Nhiễm, bạn trai em biết em bị thương không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định trả lời Vu Tiểu Lâmi, lại bị Trương Vũ vượt lên trước rồi, "Làm sao có thể biết, chỗ anh ta đến không cho nghe điện thoại."

Tiếp thu được ánh mắt đồng tình của Vu Tiểu Lâm thì Triệu Nhiễm Nhiễm đã giận anh hai cô rồi. Đủ xui xẻo, tự nhiên hôm nay lên xem người ta ân ái, có để cho người ta sống nữa hay không.

Hừ, Giang Tiềm ở bên cạnh còn tỉ mỉ với cô hơn nhiều, thật là không có mắt, ghét ai không có mắt. Triệu Nhiễm Nhiễm sưng mặt lên lấy điện thoại di động ra lật xem hình của Giang Tiềm, nghĩ thầm, hai người dính dô nhau, tôi có hình Giang Tiềm, tôi có thể ôm anh ấy. Muốn làm một người vợ đồng chí, chút chuyện này tính là gì, Triệu Nhiễm Nhiễm đè kính mát lớn một cái, quyết định mắt không thấy, tim không phiền.

Nhưng có đôi lời thật là đúng, nước xa không cứu được lửa gần, huống chi nước này căn bản không chuyển tới được, lúc xuống xe Triệu Nhiễm Nhiễm gặp phải phiền toái, Trương Vũ không tới dìu cô.

"Anh, để em đưa em ấy đến khu nội trú."

Trương Vũ lắc đầu một cái, đè lại Vu Tiểu Lâm muốn xuống xe, nhỏ giọng nói, "Để cho em ấy tự thể nghiệm đi, đừng tưởng rằng vợ đồng chí dễ làm."

Thấy anh lắc đầu, Triệu Nhiễm Nhiễm nóng nảy, "Lão nhị Trương, anh dám mặc kệ em?"

Trương Vũ cười một tiếng, "Anh chỉ lo cho em gái anh, anh mặc kệ vợ Giang Tiềm."

"Cái này thì có gì không giống?"

"Có chứ, em xem, em là em gái anh thì anh mới lo cho em, nhưng em là vợ Giang Tiềm, vậy anh không thể trông nom được, cậu ta sẽ nói anh táy máy tay chân với vợ cậu ta."

Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận quá mức, đây rõ ràng là quấy rối mà. "Anh được đó Trương Vũ, anh chờ xem em sẽ tố cáo với mẹ anh."

Trương Vũ giơ ngón giữa lên, liền nhấn ga trong nháy mắt đã chạy ra ngoài rồi, chỉ chừa lại một mình Triệu Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt, cổ chân càng ngày càng đau.

Đang nhíu lông mày sầu khổ, thì bả vai bị người ta vỗ một cái, quay đầu nhìn lại, là Tả Tự.

"Hôm nay không phải em nghỉ làm sao?" Tả Tự không hiểu hỏi.

"Chị Lưu tạm thời có chuyện gì nhờ tôi tới thay một lát."

Tả Tự nhìn chung quanh một vòng, sờ mũi một cái, "Chân đau thành ra như vậy có thể làm việc sao?"

"Làm sao anh biết tôi bị đau chân?" Hỏi xong liền im lặng, chân cô đã đau đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần rồi, đình nhỏ nghỉ mát phía trước đang xây mới, để một đống đá to, cô và Trương Lam đùa giỡn, không đi đàng hoàng đạp lên trên, không cẩn thận làm kẹt chân ở giữa hai tảng đá lớn, phí rất nhiều sức mới rút ra.

Quả nhiên Tả Tự đã biết, "Ngày đó Trương Lam thiếu chút gọi sở cứu hỏa tới rồi, muốn không biết cũng khó khăn. Được rồi, tôi đỡ em đi."

Triệu Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng cười, cảm thấy phiền anh không tốt lắm, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp tốt, chỉ có thể nhắm mắt làm.

Cũng may công việc hôm nay chỉ là trông nom thuốc, bận rộn xong lập tức không có việc gì làm, Triệu Nhiễm Nhiễm đang rầu rỉ buổi tối làm sao về nhà thì Tả Tự lại tới. Cô muốn thuyết phục mình anh ta không phải tìm đến cô cũng không được, hai khoa ở cách xa, vốn không cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên gì, trừ phi đặc biệt vì cô.

Tả Tự mang đến một chai rượu xoa bóp đưa cho cô, cằm chỉ chỉ, ý bảo cô cho mình xoa chân. Triệu Nhiễm Nhiễm càng rầu rỉ, bị trật chân thì tự mình thoa cũng được mà. Tả Tự liền lộ ra một nét mặt quả thế, lại cầm rượu thuốc về, đưa một tay qua đỡ cô, "Làm xong việc? Đến phòng làm việc của tôi đi, tôi giúp em xoa xoa."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật cảm thấy rất không tốt, cô và Giang Tiềm chia tay hiểu lầm lần trước do Tả Tự, mặc dù không liên quan gì đến người ta, còn rất uất ức bị Giang Tiềm đánh một trận, nhưng rốt cuộc Giang Tiềm lòng dạ hẹp hòi vẫn rất quan tâm chuyện này, liên tục bảo cô giữ một khoảng cách với Tả Tự. Huống chi dù Giang Tiềm không ăn giấm, cô cũng không muốn thiếu nhân tình của Tả Tự.

Mặt cô lộ vẻ rối rắm, Tả Tự liền hiểu rõ trong lòng cô nghĩ gì, trong lòng không nhịn được phiền não, trên mặt vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng, "Đi thôi."

"Tả Tự, để cho Trương Lam giúp tôi đi, uhm. . . . Cám ơn anh."

"Nghe nói Trương Lam đau bụng, đang làm nũng đấy."

"Vậy tôi gọi Dương Chấn Chấn. . . . . ."

"Trương Lam có thể làm nũng với người khác sao? Dương Chấn Chấn đang dỗ dành rồi, tôi mới vừa thấy được, vừa nước đường đỏ vừa túi chườm nóng, phục vụ chu đáo đấy."

"Thật quá đáng. . . ." Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận, lại không có ai nhớ cô bị đau chân.

"Đúng vậy, ban ngày còn đi làm mà đã vậy." Tả Tự nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, không hề hỏi bạn trai cô ở đâu. "Dương Chấn Chấn thật không có nghĩa khí, bạn học cũ đau chân thành ra như vậy anh ta cũng không nghe không hỏi, vợ đau bụng thôi anh ta liền sốt vó, mỗi tháng đều thế, cũng không ngại phiền."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật sợ anh hỏi sao Giang Tiềm không đến yêu thương cô, vẫn ẩn núp ánh mắt nhìn chăm chú của anh.

"Chỉ là Trương Lam quá yếu ớt rồi, bình thường tiêm một cái cũng phải gào to nửa ngày, rồi chờ Dương Chấn Chấn tới đau lòng, Dương Chấn Chấn cũng yêu nuông chiều cô ấy. Không nói chuyện đó nữa, nếu vợ tôi không thoải mái, tôi cũng phải ngày ngày coi chừng không rời một tấc, đây đều là chuyện thường tình."

Tả Tự không phải người thích nói, khi tâm linh người nhà yếu ớt nhất thì khích bác ly gián cũng không phải là chuyện anh làm. Thấy đã nói đến đó rồi, liền tới đỡ cô. Lần này Triệu Nhiễm Nhiễm không có dị nghị, bởi vì tính chất công việc của Giang Tiềm đặc biệt, không thể lúc nào cũng ở chung để lấy được sự quan tâm của anh, cho nên cô cũng tận lực không so với những cô gái đang yêu cuồng nhiệt, cũng không dám so Giang Tiềm với mấy người bạn trai nhị thập tứ hiếu khác. Người đã động lòng một khi bị thương thì trái tim cũng yếu đi, mấy ý niệm không nên có ít nhiều cũng nhảy ra, bất tri bất giác cũng hơi khổ sở, trong lòng bị nghẹn không thoải mái.

Tả Tự nặng tay, vuốt ve lại rất đến nơi, Triệu Nhiễm Nhiễm cắn môi nhịn đau, trước kia cô thích khóc, hôm nay không biết vì sao lại không muốn để cho người khác thấy nước mắt của cô, không muốn làm cho người ta hiểu lầm Giang Tiềm không quan tâm cô. Anh chỉ là vì công việc không thể ở bên cạnh, trên thế giới này không ai quan tâm cô hơn anh, điểm này cô hiểu rõ hơn ai hết, cho nên không thể để cho người khác cho là anh không tốt.

Sau khi thoa thoải mái không ít, Tả Tự còn có bệnh nhân, nên để cho cô ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi một hồi. Triệu Nhiễm Nhiễm từ bắt đầu vẫn rất an tĩnh, chờ sau khi Tả Tự rời khỏi đây mới có mấy viên nước mắt lặng lẽ bò ra ngoài, cô dùng tay áo lau mạnh, nghĩ tới Giang Tiềm mới thấy tốt hơn.

Vẫn không có điện thoại liên lạc, trừ nhớ nhung chỉ còn có nhớ thương, Triệu Nhiễm Nhiễm mở điện thoại di động ra nhìn hình Giang Tiềm lần nữa, rõ ràng là gương mặt rất bình thường, ở trong mắt cô lại như một đóa hoa, rất rực rỡ, xinh đẹp, cứ nhìn như vậy, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên. Đưa tay xoa đôi môi trong hình, không tiếng động hỏi, "Anh — nhớ — em — không?"

Nhất định là nhớ, thích một thì luôn thấy nhớ. Giang Tiềm có tâm ý tương thông với cô, khi tay cô chỉ vạch đến chân mày anh thì hình ảnh đặc biệt sáng lên, cũng là Giang Tiềm mặc quân trang, khí khái anh hùng hừng hực. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn dãy số một chốc, không phải số quen thuộc, đè xuống phím kết nối đặt vào bên tai, "A lô?"

"Vợ. . . . . ."

"Giang Tiềm?" Triệu Nhiễm Nhiễm nghe được âm thanh quen thuộc lại xa lạ thì sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn ngồi dậy, "Sao giờ anh mới gọi đến?"

"Anh nhớ vợ muốn chết rồi, mau hôn anh vài cái." Giang Tiềm cũng không trả lời, mà trực tiếp đòi hôn trước.

Triệu Nhiễm Nhiễm hưng phấn dùng sức hôn mấy cái, cổ họng chua chua, cũng không biết nói gì.

"Vợ đừng lo, anh không sao, không có bị thương, em làm sao vậy? Đến mùa hè có phải lại không thích ăn hay không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm che miệng lại, gắng sức mà gật đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn chảy xuống.

"Thế nào vợ? Đang nghe chứ? Tại sao không nói chuyện?"

Đưa điện thoại ra xa hít mũi một cái, lúc mở miệng nữa đã không còn nghẹn ngào, "Em tốt vô cùng, ăn cơm thật ngon, nghe lời anh nói nuôi trắng trẻo mập mạp rồi. Anh thì sao? Ăn uống được không?"

"Yên tâm đi, em còn không biết anh à, đói bụng thì cái gì cũng có thể điền đầy bụng."

Chia tay vừa hơn một tháng, trong lòng đã có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lúc này lại không biết nên nói về điều gì trước mới tốt, chỉ có nghe Giang Tiềm không sợ người khác làm phiền cứ dặn cô phải nghe lời, chờ anh trở về liền cưới cô.

Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên cảm thấy trên thế giới này không có lời tâm tình nào bùi tai hơn 'chờ anh cưới em', Giang Tiềm cho tới bây giờ cũng chưa có lớn tiếng nói ‘ anh yêu em ’, cực kỳ động tình thì cũng chỉ là một câu ‘ anh cái gì em ’, nhưng lời tâm tình gì cũng không có bảo đảm như câu trước đó, ở trong lòng của quân nhân, đây chính là vinh dự cao nhất mà một người đàn ông như họ có thể cho cô gái mình yêu.

Nghe được âm thanh của anh thì cái gì cũng thỏa mãn, Triệu Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng không nói ra chuyện bản thân bị thương, sợ anh lo lắng, sau khi cúp điện thoại thật lâu hình như còn có thể từ trong đó cảm nhận nhiệt độ của anh. Giang Tiềm tốt quá, tốt nhất tốt nhất, không ở bên cạnh thì không ở bên cạnh, cô lớn như vậy bị thương một chút đã nũng nịu thì quá mất thể diện.