Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 31: Vĩnh viễn tin tưởng cô vô điều kiện



Buồn trong chốc lát, nghe có người gõ cửa, mới mấy tiếng, Trương Vũ đã dò đầu tiến vào.

Giang Tiềm nhìn anh một cái, trong lòng vẫn thấy rất kỳ cục, thật ra thì anh cũng không biết chuyện hai người chia tay Trương Vũ đóng vai gì trong đó, nhưng đoạn thời gian đó, trong lòng cũng oán trách anh ta, oán tất cả người không đồng ý để anh và Triệu Nhiễm Nhiễm ở bên nhau. Cho tới bây giờ cũng chưa có thể đi ra khúc mắc này.

Cuối năm Trương Vũ chuyển nghề, hôm nay cả lon trên vai cũng đã tháo ra, chỉ còn ở lại quân khu thêm một hai ngày thôi, song lại có tình nghĩa anh em vài chục năm, cũng không thể còn lại khúc mắc trước khi đi.

Trương Vũ nhìn tàn thuốc đầy đất, dùng chân gạt gạt qua rồi tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn anh một lát mới mở miệng hỏi, "Gặp phải việc khó rồi hả?"

Giang Tiềm nhìn anh một cái, không quá tự tại gật đầu một cái.

"Cậu và Nhiễm Nhiễm. . . . . . hòa hảo rồi hả ?"

Giang Tiềm lập tức giương ánh mắt phòng bị nhìn anh, "Anh còn muốn như thế nào?"

Trương Vũ cười khổ, "Tôi cho tới bây giờ đâu có muốn gì? Thôi, nói cậu cũng không hiểu, cậu không có em gái, không hiểu được sự lo lắng của tôi. Lúc trước cậu không vui vẻ tôi cũng thấy được, nghe mẹ tôi nói Nhiễm Nhiễm trôi qua cũng không hơn cậu, cậu có thế nào cũng có thể tìm đối tượng mới, nhưng Nhiễm Nhiễm. . . . . ."

"Hôm nay anh không đến đập phá nữa à?" Giang Tiềm đề cao âm thanh mấy âm điệu, mùi thuốc súng lan ra.

"Tôi đập phá cái gì?" tươi cười của Trương Vũ vụt tắt, mặt không tỏ vẻ gì nhìn anh, "Trước kia tôi nói thế nào, trái tim cậu lớn, đừng động tới thiệt hay giả, tối thiểu ngoài mặt có thể để xuống, nhưng Nhiễm Nhiễm không được, để cho tôi nói đúng."

Giang Tiềm bị nghẹn mà không thốt nên lời, cái chuyện này chắc là còn bị bọn họ nói cả đời, Triệu Nhiễm Nhiễm nói được, vì cô ấy ghen, mình cũng hưởng thụ, người khác nói không thể được, mẹ vợ cũng không thể nhắc lại chuyện này.

Trầm mặc một lúc lâu, Trương Vũ mới mở miệng lần nữa, "Hôm nay tôi tới cũng không phải làm rối, không đau lòng cho cậu thì tôi cũng thương em gái tôi, xem cậu làm việc cũng không còn ngốc nghếch như trước, nhắc nhở cậu một câu, muốn vào cửa nhà chúng tôi cũng không dễ dàng, trong lòng dượng hai tôi nhớ cậu thì không có việc gì, còn cô hai của tôi, chỉ cần Nhiễm Nhiễm hạ quyết tâm ngược đãi chính mình, thì vấn đề cũng không lớn, chỉ có cửa của Tiểu Lược là không dễ qua, nó từ nhỏ đều không dễ tha thứ những người ức hiệp chị nó, tự cậu xem mà làm, nhưng đừng khiến Nhiễm Nhiễm gấp gáp nóng nảy theo."

Sau khi Trương Vũ đi, đầu Giang Tiềm càng đau rồi, suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Triệu Trí Lược.

Anh chỉ nói một câu nói, "Đừng làm khó dễ chị cậu."

Em vậy thông minh như vậy khẳng định biết chị cậu gần đây tại sao chán ốm, sau khi cúp điện thoại, anh liền tỉ mỉ xem từng tấm hình của Triệu Nhiễm Nhiễm. Là anh chụp lén, có ăn cơm, có ngủ, bĩu môi trợn mắt, mỗi một tấm đều đẹp. Giang Tiềm dùng cái trán đụng vào, "Vợ tôi, chỉ có thể gả cho tôi."

Hiện tại lấy được sự tán thành của Triệu Trí Lược chính là mục tiêu của đôi vợ chồng son, Giang Tiềm ở trong quân khu phương xa tìm cách, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không mơ hồ, mỗi ngày thận trọng đi theo cười, cả đời cũng chưa từng uất ức trước mặt Triệu Nhiễm Nhiễm như thế.

Cô rất mệt mỏi, làm những chuyện này còn phải tránh Triệu phu nhân và Triệu lão gia, bị bọn họ biết lại thêm phiền, có lúc ban đêm thường thường ngủ không yên, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng, nhưng dù không lộ dấu vết, cũng không thể lừa gạt Triệu phu nhân yêu con gái như ngọc. Rốt cuộc sau bữa cơm chiều mẹ vào căn phòng của cô, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện nên tới sớm muộn gì vẫn phải tới.

"Mẹ."

"Gần đây con và em trai sao thế? Xoay xoay vặn vặn." Triệu phu nhân đi thẳng vào vấn đề hỏi xong, cũng không chờ Triệu Nhiễm Nhiễm trả lời lại nói tiếp, "Lễ mừng năm mới con sẽ 25 rồi, cũng không nhỏ, đơn vị mẹ có một chàng trai không tệ, mới ba mươi tuổi đã là chủ nhiệm tín dụng ở một chi nhánh ngân hàng, tương lai không lường hết được, dáng dấp cũng lịch sự thân thiện, nếu tháng giêng có thời gian thì gặp một lần được không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm nghe xong lại nổi giận, mặt sượng lại, "Sao mẹ còn kêu con xem mắt?"

Triệu phu nhân lại hiểu sai lầm, điểm cái trán cô một cái, "Ai bảo cho con xem mắt, trải qua thằng nhóc khốn lần trước, mẹ cũng không cam lòng để cho con gặp người không quen biết nữa, chỉ gặp mặt một lần, xem như kết thêm bạn là được."

Triệu Nhiễm Nhiễm giận dỗi nửa ngày, "Con không chịu, con cũng không phải không ai muốn, qua mấy tháng nữa con sẽ dẫn một người về cho mẹ."

"Được được được, con vui là được." Triệu phu nhân cũng không miễn cưỡng, "Nhưng lần sau muốn quen với ai, cũng không thể tìm người như Giang Tiềm, chuyện kia đều tại cha con."

Triệu Nhiễm Nhiễm nóng nảy, muốn tát mình hai cái. Lúc ấy trong lòng tức giận, miệng không kiềm chế nói hết, cái miệng này, "Mẹ, mẹ nghĩ kỹ sẽ thấy Giang Tiềm tốt vô cùng, con cũng có lỗi."

"Nó tốt, nó chừng mấy ngày đã hết chuyện, cũng không chậm trễ việc tìm đối tượng khác, cả giảm xóc cũng không cần. Con có lỗi, con có lỗi con còn không buồn ăn uống, đói gầy không phải là mẹ đau lòng con sao."

"Mẹ. . . . . ."

"Được rồi, mẹ không buộc con yêu đương, xem như quen thêm bạn là được, cứ định tại mùng 7 tháng 1 đi, đâu phải chỉ có mình nó có thể tìm đối tượng."

Triệu Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt, rốt cuộc biết cái gì gọi là tự làm tự chịu rồi.

Mùng bảy tháng giêng, vốn định đến quân khu thăm Giang Tiềm, bởi vì sợ Triệu Trí Lược tức giận hơn, liền đình lại kế hoạch. Gần đây thật đúng là mọi việc không thuận.

Đoạn thời gian chia tay Triệu Nhiễm Nhiễm gầy gò không ít, trong khoảng thời gian này lại tăng cân trở lại, nhưng gần đây bởi vì trong lòng có chuyện, sức ăn lại rõ ràng hạ xuống. Sắp bước sang năm mới rồi, nhưng Triệu Trí Lược lại vẫn nhịn rất giỏi, nhưng cậu thấy ánh mắt buồn bực và cơ thể gầy đi trông thấy của cô, sau lưng cũng rất không dễ chịu.

Sao cậu có thể không biết! Nếu như không phải là bởi vì quá quan tâm mình, Triệu Nhiễm Nhiễm cần gì lo lắng cậu nghĩ gì, hai người tương thân tương ái mới đứng đắn. Nhưng dù hiểu những chuyện này, trong lòng Triệu Trí Lược vẫn nén lấy một hơi, tức hành vi việc làm của Giang Tiềm, càng giận chị cậu yêu người khác nhiều như vậy.

Vừa nhìn thấy Triệu Nhiễm Nhiễm vì Giang Tiềm mà cười lấy lòng mình thì cậu càng tức hơn, những ngày qua tận lực trốn cô, dù sao cuối năm đơn vị bận rộn muốn chết, nên chủ nhật cũng không về nhà, ở trong ký túc xá ngủ luôn, cho đến Giang Tiềm tới đập cửa rầm rầm.

Triệu Trí Lược nhìn người tới, cặp mắt mới vừa tỉnh ngủ mông lung lập tức bốc cháy, nhìn hai sao một gạch trên vai anh châm chọc cười một tiếng, "Thế nào? Thăng lên một cấp liền dám đến đập tôi, trước khi anh ra cửa không có soi gương?"

Biểu hiện trên mặt Giang Tiềm không hề đổi, nghiêng người chui vào, mới vừa quay đầu lại không đợi mở miệng, chỉ thấy Triệu Trí Lược đấm mạnh tới. Giang Tiềm nhẹ nhõm có thể tránh qua, nhưng anh cố ý không động, làm việc gì sai thì phải trả giá thật lớn, thì phải làm cho người ta hả giận, lập tức khóe miệng liền rỉ ra chất lỏng ấm áp.

"Quyền này là đánh anh không tin tưởng chị tôi, ô nhục nhân cách của chị ấy." Nói xong lại đánh vào hông của anh một quyền, Giang Tiềm cảm thấy xương sườn ‘ rắc ’ một tiếng, cười khổ trong lòng, tên nhóc này mấy tháng qua không có làm gì khác, chỉ lo luyện quyền chờ trừng trị anh, sức lực thật mạnh.

"Đây là đánh anh lả lơi ong bướm, hại chị tôi đau lòng."

Nói xong lại huơ quyền, lại bị Giang Tiềm đón được, "Trước tiên là nói về lý do rồi đánh, cái thứ nhất tôi nên chịu, quyền thứ hai tôi không thừa nhận, tôi không có lả lơi ong bướm, tôi chỉ yêu Nhiễm Nhiễm."

"Mà tôi chỉ thấy chị ấy đau lòng."

Giang Tiềm trầm mặc suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cậu nói đúng, quyền thứ hai tôi cũng chịu, vậy quyền thứ ba vì cái gì?"

Giang Tiềm buông tay của cậu ra, Triệu Trí Lược giơ quả đấm lại nửa ngày không có vung xuống, nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt hình như có thể thoát ra ngọn lửa, "Vì anh không tôn trọng chị ấy, anh dụ dỗ chị ấy làm chuyện không nên làm trước khi kết hôn, nếu như không phải vì vậy, mặc kệ chị ấy có nguyện ý hay không, tôi sớm tìm người đàn ông tốt khác cho chị ấy rồi."

Vẻ ấm áp cuối cùng ở đáy mắt Giang Tiềm cũng thay đổi lạnh, từ từ ngồi thẳng lên, nhìn thẳng cậu, "Vậy tôi thật nên đốt pháo mừng may mắn tôi xuống tay sớm, nếu không vợ tôi phải bị cậu tặng người khác rồi."

"Đóng hầm phân đi, vậy mà gọi là yêu chị ấy? Con mẹ nó anh là thú tính."

Giang Tiềm cũng không phải không còn cách nào khác, vốn tính toán tới đây cúi đầu dỗ dành em vợ, nhưng mấy câu này hoàn toàn chọc giận anh. Giang Tiềm dùng sức đè ép lửa trong lòng, "Dù sao làm cũng làm, một lần nữa tôi lựa chọn như vậy, cậu không đồng ý tùy cậu, tôi chờ đánh với cậu lâu dài, dù sao chị cậu tôi chắc chắn cười."

Triệu Trí Lược chê cười, "Anh xác định chị tôi chắc chắn muốn anh?"

"Đúng." Giọng nói kiên quyết, anh đã từng bởi vì không tin Triệu Nhiễm Nhiễm mà mất đi cô, sau khi tìm về cô lần nữa, chuyện thứ nhất Giang Tiềm quyết định làm là, vĩnh viễn tin tưởng cô vô điều kiện.

. . . . . . . . . . . .

Hôm nay tâm thần của Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không quá yên tĩnh, buổi trưa lại có tuyết rồi, ăn cơm trưa xong từ phòng ăn ra ngoài đi đến đình nhỏ nghỉ mát này ngồi một lát, lại tìm đống tuyết sạch sẽ, cọ sạch bùn dính trên giày da, đang muốn trở về khu nội trú thì nhìn thấy một bóng dáng màu ô liu đi ngang qua.

Cảm thấy rất quen mắt, không riêng gì quần áo trên người, ngay cả mặt cũng đã gặp. Cô suy tư một lát liền nhớ lại tới, là Tiểu Dư nhân viên truyền tin của Giang Tiềm, vui vẻ, vội vàng lên tiếng chào hỏi, "Tiểu Dư."

Nhân viên truyền tin trẻ quay đầu lại thấy cô ánh mắt liền sáng lên, đảo mắt cũng có chút mất tự nhiên cười cười, "Chị dâu, lúc nãy tìm chị một vòng rồi, thì ra là chị ở đây."

"Cậu tìm tôi à." Triệu Nhiễm Nhiễm thật vui mừng, nhìn nhìn bốn phía, không có nửa bóng người, "Cậu tìm đến tôi có chuyện gì sao?"

"Liên trưởng bảo tôi tới." Tiểu Dư cúi đầu, lúc ngẩng lên thì đôi mắt sáng loáng, "Chị dâu, tôi còn chưa ăn cơm trưa, chị dẫn tôi đi mua bánh bao nhé."

"Được." Triệu Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm ở trong lòng, ra cửa bệnh viện có siêu thị nhỏ, sao cậu ấy không tự mình đi mua. Nhưng cô gấp gáp muốn biết Giang Tiềm phái cậu ấy tới làm chi, cũng không nói nhảm, trực tiếp dẫn đường ra bệnh viện.

Tiểu Dư cũng không ngại trời lạnh, đứng ở ven đường ăn bánh bao uống sữa tươi, Triệu Nhiễm Nhiễm gấp gáp nữa cũng phải đợi người ta ăn xong, "Tiểu Dư, sao cậu tới?"

"Tôi lái xe chở liên trưởng."

Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức hưng phấn, "Giang Tiềm tới?"

Tiểu Dư bị sữa tươi sặc ho, "Không phải không phải, là Phó Liên Trưởng, tới làm ít chuyện, bảo tôi đây theo tới giúp một tay."

"Oh." Giọng nói rõ ràng thất vọng, đối diện có một chiếc xe jeep nhà binh đang đậu, trên cửa sổ xe đọng sương trắng, cũng không thấy rõ người ở bên trong.

Trong chốc lát, Tiểu Dư ăn xong rồi, lau miệng, thận trọng từ trong túi móc ra một hộp quà tặng, "Chị dâu, liên trưởng nói ngày Tết năm nay là Valentine, anh ấy không thể ở bên chị, đây là quà tặng cho chị."

"Còn có quà tặng? Cái gì thế?" Vừa nghi ngờ vừa muốn mở ra xem một chút, liền bị Tiểu Dư đè lại, "Chị dâu, quà tặng Valentine không phải Valentine mới có thể mở ra sao!"

Triệu Nhiễm Nhiễm cười, thật là biết thêm chuyện. "Được, vậy cám ơn cậu."

"Không có gì, vậy tôi đi nha chị dâu."

Triệu Nhiễm Nhiễm tiễn cậu rời đi, xoay người trở về bệnh viện. Cô vừa mới xoay người lại, người trong xe Jeep liền khó ngồi yên , Giang Tiềm lập tức lau sạch sương trắng trên cửa xe, từ khoảng không lớn chừng bàn tay nhìn bóng dáng mảnh khảnh càng lúc càng nhỏ.

Đè khóe miệng bị thương, đau hít hà, "Tiểu Dư, cậu xem chị dâu cậu có phải lại gầy hay không?"

"Hơi gầy hơn lần trước tới quân khu." Tiểu Dư có chút tức giận bất bình, "Liên trưởng, anh không tự đi gặp chị dâu, chị ấy vừa nghe nói không phải anh liền thất vọng, anh nên cho chị ấy xem bị người ta đánh thành cái gì."

"CKhông thể để cho cô thấy."

"Vì sao?" Tiểu Dư không hiểu, "Anh bị doanh trưởng dạy dỗ một trận mới có thể xin nghỉ ra ngoài, chính là vì chịu đánh à."

"Cậu biết cái gì." Giang Tiềm cãi cọ ồn ào một câu, tham lam ngắm nhìn bóng dáng dần dần biến mất kia, chậm chạp không muốn thu hồi ánh mắt.