Vợ Điên

Chương 12: Để nỗi nhớ em chẳng thể nào thêm nữa



Bình Nhi ngồi trước bậc thềm đợi Khải Hoàng, chiếc balo con để bên cạnh. Cô bé nhỏ đang chăm chú nhìn bộ đồng phục trường An Bình đang vận trên người. Nhưng lần này, nó chính thức là của cô chứ không phải là đồ mượn. Cảm giác được sở hữu riêng một cái gì đó thật khiến con người ta hào hứng. Cô bé nhỏ cứ loay hoay nhìn bộ đồng phục liên hồi.

Khải Hoàng bước ra, cổ thắt chiếc cà vạt, vai mang balo đen và đôi giày đen “huyền thoại”. Hình Như dạo này, anh rất chuộng đồ màu đen thì phải. Có lẽ anh dần trở thành con mèo đen như ai đó thường gọi mất rồi.

Thấy Khải Hoàng, Bình Nhi liền đứng dậy, đôi vai vừa vươn ra để mang balo con vào. Khuôn mặt vẻ hớn hở cười tít cả mắt.

- Mèo đen, đi thôi.

Khải Hoàng nhìn con mèo nhỏ trước mặt, mỉm cười gật đầu rồi kéo cô lên chiếc môtô đã dựng sẵn.

Chiếc môtô lần nữa lao khỏi cánh cổng lớn để rồi hiên ngang vút qua cánh cổng trường có giám thị đứng “chửi bới”.

Bình Nhi bước theo Khải Hoàng vào phòng ban giám hiệu. Cô bé nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế khi nghe Khải Hoàng dặn dò.

- Em ngồi đây, đợi lát có thầy đến ngay.

Mèo nhỏ gật đầu ngoan ngoãn, đôi môi chúm chím nhìn Khải Hoàng đang ngồi xuống bên cạnh mình.

Có vẻ thầy vẫn chưa đến, Khải Hoàng lấy từ trong balo đen ra bịch kẹo cứng. Mèo nhỏ thấy lạ lạ bèn nghiêng đầu vẻ thắc mắc.

- Mèo đen, kẹo?

- Ừ, kẹo me đấy.

- Kẹo me, em thích kẹo me.

Khải Hoàng mỉm cười nhìn mèo nhỏ trước mặt với vẻ thèm thuồng hiện rõ. Anh biết mèo nhỏ thích ăn kẹo me khi thấy cô bé cứ suốt ngày mò xuống bếp lục lọi. Đôi môi cứ lẩm nhẩm tìm kẹo me.

- Cho em.

Con mèo nhỏ đưa tay ra vẻ xin xỏ. Khải Hoàng lắc đầu, đôi mắt ánh vẻ thích thú.

- Không cho sao còn đem ra chi?

Mèo nhỏ nhíu mày vẻ tức giận.

- Đem ra anh ăn. Có sao.

Mèo nhỏ chẳng nhịn được liền giật ngay bịch kẹo trên tay Khải Hoàng. Nhưng cáo đâu dễ sa bẫy, Khải Hoàng nhanh tay liền đưa bịch kẹo ra sau lưng, miệng nhếch lên nụ cười hiểm.

- Lúc nào muốn sẽ cho.

- Lúc nào anh mới muốn chứ?

- Nhanh thôi.

Khải Hoàng vừa dứt lời, thầy tổng phụ trách bước vào, trên tay cầm tờ giấy trắng đầy những chữ và số. Thầy trông đã ngoài bốn mươi, đôi kính cận khẽ nhếch lên.

Khải Hoàng chỉ nhìn con mèo nhỏ mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng. Ánh mặt lộ vẻ trông chờ. Để lại ai đó hoang mang vô cùng.

Khi Khải Hoàng đã khuất sau cánh cửa, thầy tổng phụ trách ngồi xuống đối diện con mèo nhỏ. Mèo nhỏ thấy người lạ liền run lên, đôi mắt như sắp tuôn lệ.

Khải Hoàng đứng ngoài cửa sổ đưa cao viên kẹo me lên trước tia nhìn sợ sệt của mèo nhỏ đang nhìn anh. Như hiểu ý anh, mèo nhỏ đưa tay quệt nước mắt, vuốt ngực thở đều đều rồi nhìn thầy đang ngồi trước mặt.

- Em làm cho thầy bài kiểm tra này, xem khả năng em như thế nào rồi thầy sẽ xếp lớp cho em.

Thầy tổng phụ trách vốn biết tình trạng của Bình Nhi nên đã yêu cầu người ra đề chỉ đưa ra những câu hỏi vừa tầm cô bé nhỏ. Bình Nhi cảm thấy căng thẳng, cũng đã hơn một năm cô chưa động đến bài vở. sợ sẽ trượt mất và chẳng thể đi học cùng mèo đen. Cô bé nhỏ nhìn ra phía ngoài cửa sổ nơi Khải Hoàng đang đứng, tay anh lắc lư bịch kẹo me. Bình Nhi nuốt ực nước miếng, đón nhận tờ đề kiểm tra từ thầy tổng phụ trách.

Thầy đứng dậy rồi tới bàn làm việc phía góc, ánh nhìn vẻ trông mong cô bé nhỏ kia sẽ làm tốt. Bình Nhi từ từ cầm bút rồi đọc đề. Trông có vẻ khó nhỉ. Đôi lông mày cô bé nhỏ khẽ nhăn lại, môi bặm chặt vẻ căng thẳng.

Toán…

Văn…

Anh…

Đủ cả ba môn với ba mươi câu trắc nghiệm hết sức đơn giản. nhưng đối với cô bé khờ khạo kia có lẽ chúng như những con giun ngọ nguậy. Chẳng có nghĩa lý gì.

Bình Nhi ngước đôi mắt đau khổ lên nhìn Khải Hoàng đang đứng ngoài kia. Có vẻ mèo nhỏ chẳng làm được nên trông anh cũng căng thẳng không kém. Nhưng chợt Khải Hoàng bỏ đi đâu mất, anh để lại mèo con ngồi chống cằm cắn bút.

Lát sau, Khải Hoàng trở lại với mảnh giấy trên tay. Là đáp án mà anh đã “hối lộ” bạn học sinh nào đó ra đề. Chỉ cần anh lên tiếng, mọi thắc mắc hay uẩn khuất đều được giải quyết.

Khải Hoàng nháy mắt ra hiệu với con mèo nhỏ. Anh gửi một tin nhắn gắn gọn nhất có thể qua điện thoại của mèo nhỏ rồi ném mảnh giấy vào cho Bình Nhi. Sợ gõ lại đáp án vào sẽ lâu nên anh liều ném mảnh giấy vào trước sự giám sát hơi… lỏng lẽo của thầy tổng phụ trách.

Tin nhắn được gửi, Bình Nhi luống cuống mở smartphone. Cô bé nhỏ phải mất vài chục giây mới mở được tin nhắn.

“9,75 thôi nhé”.

Khải Hoàng đứng ngoài trông đợi vào mảnh giấy đã được ném liều lĩnh. Để chắc chắn thầy sẽ không phát hiện cái trò lừa đảo này nên anh đã dặn cô làm sai một câu, 9,75 điểm là đạt yêu cầu rôi. Rồi bất chợt, cơn gió chết tiệt lùa qua khiến mảnh giấy rơi trúng bàn làm việc của thầy. Đôi mắt nghiêm nghị khẽ nhìn lên, thầy tằng hắng một tiếng rồi thu mảnh giấy “gian lận” kia bỏ vào ngăn tủ. Thầy vờ như chẳng biết cái hành động gian dối kia, tiếp tục làm việc đang dở.

Lần này thì xác định. Mèo nhỏ ũ rũ nhìn Khải Hoàng bất lực ngoài kia. Cô bé nhỏ liền thất thỉu khoanh lung tung vào bài làm cho xong chuyện.

- Chắc em chẳng đủ điểm để xếp lớp mất.

Mèo nhỏ thất thỉu ngồi cạnh Khải Hoàng trên ghế đá sau vườn trường, đầu lưỡi nhấm nháp vị chua của kẹo me. Kẹo chua mà sao cô bé nhỏ thấy đắng thế nhỉ?

- Sao biết chẳng được. Em đã làm bài rất tốt mà.

- Chẳng biết… haizzz.

Bình Nhi thở dài thườn thượt, đôi môi chẳng buồn cười lấy một cái.

Thấy con mèo nhỏ như vậy, Khải Hoàng có chút ảm đạm. Anh cũng chẳng biết phải an ủi mèo nhỏ như thế nào.

Rồi chợt bên tai cô bé nhỏ vang lên lời bài nhạc nào đó. Là Khải Hoàng đeo tai nghe vào tai cô. Hai cái tai nghe được chia đều. Anh một cái, mèo nhỏ một cái. Một nỗi buồn được chia đôi, mèo nhỏ buồn anh cũng chẳng vui nổi.

Lời bài hát vang lên, hòa mình vào nỗi buồn của hai con mèo ngồi trên ghế đá.

“Đã có lúc anh mong tim mình bé lại.

Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa.

Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi.

Để những dấu yêu sẽ không phai mờ…”

- Anh chẳng biết chọn bài gì.

Khải Hoàng khẽ nói. Đúng hơn anh chưa bao giờ nghe nhạc từ khi lên tám. chỉ tình cờ đương lúc buồn, anh nghĩ tới bài hát này. Trái tim mèo nhỏ khẽ lay động, từng lời hát như vang vọng cả cõi lòng rối như tơ vò của cô. Mèo nhỏ nhớ, cô nhớ đã nghe bài hát này ở đâu đó. Từng câu hát da diết bóp nghẹn trái tim đang rung lên. Cô nhớ, nhớ rằng có người nào đó đã cùng cô nghe, cùng cô hát mỗi đêm lạnh. Nhưng sao sự nhớ nhung trong cô quá mơ hồ. cô bé nhỏ chẳng hình dung nổi, chẳng biết bài hát này từng có ý nghĩa rất nhiều đối với cô. Mèo nhỏ khẽ rơi lệ. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Khải Hoàng thấy mèo nhỏ khóc, anh vội vàng tắt ngay nhạc.

- Sao thế?

Cô bé nhỏ lắc đầu. đôi tay khẽ quệt giọt nước mắt vô duyên kia. Cõi lòng như bị ai bóp nghẹn đến khó thở.

Cô bé nhỏ tựa vào vai Khải Hoàng, đôi mắt sầu thảm hướng tia nhìn đến điểm vô định.

Khải Hoàng lấy smartphone khi chuông điện thoại vang lên.

- Cháu nghe thưa thầy, có kết quả rồi sao ạ?