Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 4: Đói bụng rồi





Nghe xong lời Tôn Nhạc nói…, thất cơ môi dẩu lên, hừ nhẹ một tiếng,“Coi như ngươi còn thức thời!”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, Tôn Nhạc cúi đầu, thanh âm khiêm tốn nói: “Thất Cơ tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta ở đâu ăn cơm không?”

Thất cơ cước bộ ngừng một chút, quay đầu lại liếc nàng một cái, “Đừng gọi ta tỷ tỷ, ta không muốn làm tỷ tỷ của ngươi!” Nói tới đây, nàng nhìn thân thể nhỏ bé của Tôn Nhạc, lắc lắc đầu thở dài: ” Không có chút thịt như vậy, cũng không biết có thể sống mấy ngày. Hề nữ, đi làm cho nàng chút gì ăn “

Sau khi phân phó xong, nàng hướng Tôn Nhạc nói: “Trong viện này ăn mặc là đều có định mức, cái chuyện ăn này đều là bề trên có người chuyên môn đưa tới các phủ các viện, một ít phần của ngươi, không bằng ngươi đi hỏi hỏi ngũ công tử đi a, nhìn bộ dạng ngươi đứng cũng đứng không vững, thật sự là đáng thương, ai da, hôm nay ta bố thí ngươi một bữa cơm đi” dứt lời, nàng giương cằm lên, cực kỳ ngạo mạn quay lưng lại phía Tôn Nhạc.

Đối với thất cơ rời đi, Tôn Nhạc mỉm cười cúi chào, thấp giọng nói: “Cám ơn thất cơ” nàng không muốn mình kêu tỷ tỷ, nàng cũng không cần phải kêu.

Tôn Nhạc hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, âm thầm nghĩ: cẩn thận không có hại, sinh tồn là điều kiện tiên quyết, ta có cái gì không thể nhẫn!

Một đôi giầy rơm xuất hiện ở trong tầm nhìn Tôn Nhạc, đồng thời, một cái thanh âm lanh lảnh, không kiên nhẫn của truyền vào trong tai của nàng, “Thập bát cơ, đây là đồ ăn cô nương nhà ta thưởng cho ngươi, ngươi cầm đi”

Dứt lời, một cái chén sứ cứng rắn nhét vào trong tay nàng.

Đây là một cái chén biến thành màu đen, bên mép còn có một vệt đen thui, bên trong cái chén là hơn nửa bát cháo loãng, trên cháo trôi hai mảnh rau cải khô vàng.

Tôn Nhạc đem chén sứ nắm chặc, đầu cũng không ngẩng thấp giọng nói:“Đa tạ tỷ tỷ”

Dứt lời, nàng cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Tôn Nhạc đi ra không đến hai mươi bước phía sau liền truyền đến một trận cười hì hì “Hề nữ ngươi cũng thật là ác mà. Chén cháo kia là chuẩn bị đem đổ đi?”

Tiếng cười Hề nữ truyền đến” Thất cơ nhà ta chính là thiện tâm. Người xấu xí như vậy không quá hai tháng sớm muộn sẽ bị người ta đuổi đi ra. Vốn là sắp đi rồi thì cho nàng ăn mà chi?”

Thanh âm một cô gái cái khác truyền đến “Chính là nhất định phải cho này đồ xấu xí này một đòn phủ đầu( nguyên văn:một hạ mã uy)đừng để nàng nghĩ rằng mình là ngũ công tử đích thân tuyển vào liền tự cho là hơn người khác một bậc!”

Trong tiếng cười chúng nữ một i giọng nữ êm tai truyền đến “Cũng không thể nói như vậy nha đầu kia tuy rằng xấu xí một chút nhưng nàng đối ngũ công tử có ân cứu mạng. Lấy thái độ làm người của ngũ công tử tất sẽ không bạc đãi nàng mọi người vẫn là không cần quá phận mới tốt”.

Nữ tử này hiển nhiên có điểm uy nghiêm những lời này của nàng vừa nói ra thanh âm giễu cợt liền không hề vang lên nữa.

Tôn Nhạc lúc này đã đem vũ nhục của mọi người ném ra sau đầu. Nàng đã sớm đói bụng đến choáng đầu hoa mắt nghiêng ngả lảo đảo đi đến trong một cái ngõ ngách nàng cầm chén hướng miệng đổ tới liền lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói).

Không tới hai ba cái, một chén cháo liền vào bụng cảm giác được một dòng nước ấm theo trong dạ dày dâng lên, nàng nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

Tôn Nhạc hai tay ôm bụng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi, khóe miệng của nàng hiện lên một cái tươi cười, “Trời không tuyệt đường người, ta không tin trời xanh đem ta đưa đến nơi này , chỉ là vì để cho ta nhận hết khi nhục mà chết!”.( Myu: Gyaaaa Ta thành fan cuồng của nhạc tỷ rồi)

Sau khi lầm bầm nói xong câu đó, Tôn Nhạc nhấc tay áo nặng nề mà đem miệng lau khô, xoay người đi nhanh chóng hướng nhà gỗ của mình đi đến.

Chuyện cần làm rất nhiều, nàng muốn sửa sang lại phòng ngủ một chút, nàng còn muốn nghĩ ra biện pháp kiếm cái ăn! Chịu vũ nhục một lần là đủ rồi, nàng cũng không muốn mỗi ngày đi nhận bố thí của tỷ tỷ này. Về phần theo lời thất cơ, chuyện ăn cơm đi hỏi ngũ công tử, lời kia vừa nghe liên thấy bất thường.

Trong dạ dày có này nọ lấp vào, khí lực khi làm việc cũng nhiều một phần, Tôn Nhạc đến chổ này, cũng có điểm may mắn. Trong phòng trống rỗng, ít nhất lau chùi thập phần thuận tiện, nàng dùng không đến hai giờ liền đem mấy gian phòng ở rửa sạch sẽ.

Hiện tại vừa qua khỏi giữa trưa không lâu, còn có thời gian nửa ngày, nàng tại nửa ngày thời gian này đi tìm một ít đồ ăn có thể lót dạ. Nhà gỗ của nàng là ở vào gian cuối cùng tây viện, xa hơn phía sau, đó là một mảnh rừng cây hỗn độn, sau đó là một cái tường vây do đá chồng lên cao hai thước, phía ngoài tường rào là một tòa núi nhỏ cỏ dại mọc thành bụi.

Tôn Nhạc đi vào trong rừng cây nhỏ phía sau nhà gỗ, trong rừng cây cỏ dại rối rắm, phần lớn có cao bằng người, nàng đi thật đúng là từng bước gian nan đi. Sau vài bước đi thật sự không thông, Tôn Nhạc liền đi dạo một lần quanh rừng cây.

Một lần dạo này, nàng nhìn đến hai ba đống rau sam, rau sam này là một loại thảo dược thanh nóng giải độc, cũng có thể dùng để nấu cơm, Tôn Nhạc trước kia thường nhìn thấy các bạn hàng xóm thường xuyên thu thập nó đem phơi khô, nấu cùng thịt mà ăn.

Được, hai ba đống rau sam này đủ có để làm rau xanh cho nàng ăn rồi, nhưng là lấy gì thay cơm đây? Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hướng phía sau tường vây, cũng không biết trên núi phía sau kia có gì không?

Tôn Nhạc đi đến ven tường vây, sau khi vòng vo chừng trăm thước quanh tường vây, nàng cắn chặt răng, tìm được mấy tảng đá, hao hết sức chín trâu hai hổ đem những tảng đá này chồng lên nhau sau đó đứng lên, Tôn Nhạc đứng ở trên tảng đá, hai tay vừa vặn có thể bấu víu trên tường vây.

Nàng trèo cây leo tường nguyên bản là không tệ, nhưng là thân thể này quá yếu rồi, cánh tay không có nửa điểm khí lực. Nàng chỉ vịn như vậy, thân mình liền có điểm chịu không nổi may mắn này đó tường vây do đá xếp lên khắp nơi là khe hở, cũng đủ nàng dừng chân.

Mũi chân dẫm trong khe đá, Tôn Nhạc thở hổn hển bò lên trên tường vây, thấy bốn bề vắng lặng, nàng ngồi ở trên tường vây nghỉ ngơi đủ nửa giờ mới cẩn thận leo xuống phía dưới.

Ở bên trong núi, đồng dạng là cỏ dại mọc thành bụi, cây cối san sát, hơn nữa không có đường đi.

Tôn Nhạc mang giầy rơm không quen, có nhiều lần bị gai thứ quấn lại, mất thật lớn khí lực mới kéo đi ra. Sau khi lặp lại như vậy bốn năm lần, giầy rơm cũng có chút hư hỏng.

Tôn Nhạc nhìn bàn chân trên giầy rơm, cắn chặt răng, tiếp tục hướng trên sườn núi phía trước leo lên.

Leo lên trên sườn núi, xuyên thấu qua bụi cỏ dại ẩn ẩn có thể nhìn đến một dòng suối nhỏ. Có dòng suối đi qua? Tôn Nhạc hai mắt sáng ngời, trong suối có thể có cá hay không?

Bất quá nàng mục đích của chuyến này, chủ yếu là tìm được tinh bột, có thể thay thế đồ ăn lương thực chính , dòng suối nhỏ đành phải tạm gác lại ngày sau lại đi thăm dò.

Tôn Nhạc trong tay lúc này đã cầm một cây thân cây, nàng vừa dùng thân cây vẹt bụi cỏ ra, vừa thử dò xét đi tới.

Đi như vậy rồi chừng hai giờ sau, nàng một thân quần áo vải bố đã bị gai đâm ra năm sáu cái lỗ nhỏ, đây là thành quả nàng thập phần cẩn thận.

Lại trèo qua sườn một tòa núi nhỏ, Tôn Nhạc hai mắt bị một lùm dây leo hấp dẫn: đó là củ từ*! Đó là mấy chục cụm củ từ! Trời ạ, rốt cuộc tìm được rồi! Một trận mừng như điên trào ra trong lòng của nàng, Tôn Nhạc khẽ kêu một tiếng, tay chân cùng cử động, vội vàng hướng đám củ từ kia phóng tới.

Ngay lúc nàng tâm trí toàn bộ đặt trên dây củ từ thì một cái thanh âm non nớt nho nhỏ của thiếu niên truyền đến: “Ngươi là ai? Như thế nào chạy đến nơi đây?”