Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 229: Tôn Nhạc, nàng đã sớm thèm muốn ta!





Tự do hai người hy vọng đã lâu rốt cuộc gần ngay trước mắt, nên đều cực kỳ vui vẻ. Suốt vài ngày, hai người đều ngồi chung trong một chiếc xe ngựa, mỉm cười nắm tay nhau, thấp giọng nói chuyện phiếm. Trần Lập giục ngựa tới gần xe ngựa hai người, cách màn xe hỏi: “Tôn Nhạc, chúng ta đi thành Cô Tô sao?”

Ngay lúc hắn nghĩ Tôn Nhạc lại không trả lời thì giọng nói nhẹ nhàng của Tôn Nhạc từ trong xe ngựa truyền đến, “Ta muốn đi gặp A Thanh.”

Tôn Nhạc tươi cười, thầm nghĩ: hiện tại ta có tám chín trăm cân vàng, giàu có sánh ngang chư hầu. Hì hì, hiện tại lại được tự do, quả nhiên là vui sướng a. Lần này đi sứ, ngoại trừ phí tổn tất yếu phải tiêu, toàn bộ số vàng còn lại Tôn Nhạc nuốt trọn, hơn nữa cộng thêm một trăm cân nàng cất giấu lần trước, tổng cộng chừng tám chín trăm cân, số vàng này thật đúng là một tài sản khổng lồ. Cho nên hiện tại Tôn Nhạc rất là vui vẻ.

Thì ra là đi gặp nàng! Hai mắt Trần Lập sáng ngời. Lúc này, tiếng cười của Tôn Nhạc truyền đến, “Ta vốn định chuẩn bị cùng Cơ Lương ở chỗ sâu trong Thái Hồ sống vài năm, đợi đến khi thế nhân quên chúng ta thì trở ra. Sân nhỏ ta đã chọn xong rồi, ngay cả phòng ở cũng xây cất ổn thỏa. Ai ngờ lại quen biết với A Thanh, hiểu được Thuật Dịch Dung. Lần này, trời cao biển rộng rồi.”

Tiếng cười như băng ngọc va nhau của Cơ Ngũ truyền ra,”Thì ra là chỗ sâu trong Thái Hồ? Ta cứ suy nghĩ mãi, không biết rốt cuộc nàng có kế sách thần kỳ gì có thể thoát thân đây.”



Trong thành Cô Tô, sân này rất vắng vẻ, cây cối dày đặc, cách xa vương thành, mặt sau là núi non mênh mông vô bờ, phía trước ngọn núi là hồ nước bao quanh, hồ nước kéo dài ra một con sông nhỏ, uốn lượn đến vườn hoa phía sau sân. Sân không lớn, mấy chục gian nhà gỗ bị vây trong tiếng náo nhiệt ồn ào.

Một ngày này, trong sân nhỏ rất không bắt mắt này náo nhiệt tới cực điểm. Nơi nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập một cỗ không khí vui mừng. Bất quá, không khí vui mừng này cũng không trắng trợn, từ phủ đệ bên cạnh có rất nhiều ánh mắt tò mò ngó sang, mọi người cũng không hiểu người trong nhà này đã xảy ra chuyện việc vui gì, nếu là kết hôn sinh con, dù sao cũng phải có thân nhân lui tới, nhưng bên trong ngoại trừ một ít tiếng cười vui cùng thét to náo loạn mời rượu của người nhà ra, ngoài cửa vẫn im lặng như trước, cũng không có người ngoài nào ra vào.

Hàng xóm mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi. Nhà này canh gác sâm nghiêm, tường vây rất cao, cây cối thật dày, nhìn từ bất kỳ góc nào, cũng không thể nhìn đến nội viện đã xảy ra chuyện gì.

Trong nội viện, đây là một gian phòng toàn bộ cửa sổ đều bị lụa đỏ bịt kín. Cơ Ngũ một thân áo trắng. Tóc đen óng ánh rũ xuống trên lưng, trên gương mặt cực kỳ tuấn mỹ kia ửng hồng, hai mắt sáng lấp lánh, cả người giống như tiên nhân trên cung trăng. Đương nhiên, nếu như không chú ý tới mấy đóa hoa lan xiêu vẹo trên áo trắng kia, cũng bỏ qua nụ cười cực kỳ ngây ngô trên gương mặt tuấn mỹ. Bên ngoài là tiếng mời rượu rung trời, tiềng ồn ào, làm cho hai lỗ tai của hắn ong ong. Nhưng mà, toàn bộ sức lực của hắn chỉ dùng để nhìn giai nhân phía trước, tựa hồ tất cả tiếng ồn đều đã tự động biến mất.

Tôn Nhạc mặc quần áo màu đỏ, ngọn đèn lồng chiếu rọi xuống, ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đỏ hồng rất là xinh đẹp. Nàng xấu hổ chịu đựng ánh mắt trắng trợn của Cơ Ngũ, tay ngọc cầm bình, rót đầy chén rượu của hai người.

Khi nghiêng bầu rót rượu thì tiếng ồ ồ truyền đến, Cơ Ngũ nuốt một chút nước miếng, cũng nhịn không được nữa, vươn tay đặt trên cái tay nhỏ bé cầm bầu rượu kia. Tay phải vừa dán lên tay nhỏ bé mềm nhũn, hầu kết Cơ Ngũ nhịn không được lại lăn lộn.

Hắn dời khỏi sập, cả người nhích tới gần, thẳng đến khi hô hấp ấm áp của mình bổ nhào vào trên mặt giai nhân, thẳng đến khi mùi thơm cơ thể say lòng người của nàng quấn quanh trong mũi. Tay phải nhẹ nhàng bao lấy tay nhỏ bé, tay trái khép lại, Cơ Ngũ cầm nó đặt lên trên lồng ngực của mình, hai mắt sáng ngời nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, nhếch miệng ngây ngô cười nói: “Nhạc.”



“Ừa?” Tôn Nhạc cúi đầu, lông mi thật dài phẩy phẩy, trên mặt khó nén xấu hổ. “Nhạc!”



“Ừa?”

“Nàng là của ta rồi!” Khóe miệng Tôn Nhạc nhịn không được giương lên, cúi đầu, môi mấp máy đáp: “Ừa.”

Giọng nói của nàng tuy nhỏ, Cơ Ngũ lại nghe rất rõ ràng. Hắn hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng, hai mắt không chớp dừng ở trên bờ môi của nàng, sau đó từ môi chuyển tới gáy ngọc, lại không chịu khống chế rơi xuống trên bộ ngực cao ngất của nàng. Nhìn nhìn, hầu kết của hắn lại lăn lộn. Hắn nhích lại gần thêm một chút, nói: “Nhạc!”



“Ừa?”



“Ta, ta muốn cắn nàng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc đỏ lên, vừa thẹn vừa quẫn càng thấp đầu xuống hơn. Tay phải của Cơ Ngũ chậm rãi đưa về phía bả vai của nàng, chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng, thì thào nói: “ Tối hôm qua Trần Lập nói với ta, hắn nói, nàng là người của ta, ta muốn thế nào thì làm thế ấy.”



Tôn Nhạc đỏ mặt, cúi đầu hỏi: “Chàng muốn thế nào?” Giọng nói của nàng rất thấp, lúc hỏi còn có chút ý cười, nhưng nói vừa xong nàng đã đỏ mặt tới gáy! Cơ Ngũ vui sướng nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, mặt càng kề sát lại, thẳng đến hai người có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, chóp mũi sắp chạm nhau, hắn mới nỉ non nói: “Ta, ta muốn cởi y phục của nàng.”

Oanh!!

Lần này, ngay cả bên tai Tôn Nhạc cũng đều hồng đến thiêu cháy. Hơn nữa, bất tri bất giác, cổ họng của nàng khô đắng, nuốt hai ngụm nước miếng vẫn không giảm bớt. Hai tay Cơ Ngũ nắm vai của nàng, hơi thở của hắn quấn lấy nàng, Tôn Nhạc chỉ cảm thấy trái tim đập bang bang, lông mi thật dài phẩy phẩy, nàng lén lút xuyên qua lông mi nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng thuận theo hầu kết lăn lộn kia nhìn lên trên, nhưng mà, ánh mắt mới thoáng nhìn như vậy, hai mắt Tôn Nhạc lại mở thật lớn, nàng kinh ngạc nhìn áo tơ màu trắng rộng mở chỉ cách mình một tấc. Trong áo tơ này, là xương quai xanh tinh xảo, dưới xương quai xanh áo tơ mở ra theo hình chữ V, sau đó, hai điểm nhỏ đỏ hồng tinh tường đập vào trong mắt nàng.

Trời ạ, hắn chỉ mặc có một kiện áo ngoài! Đột nhiên, Tôn Nhạc cảm giác trong miệng mình càng lúc càng khô. Nàng lại nuốt một chút nước miếng, lầm bầm hỏi: “Chàng, chàng, chàng không lạnh sao?”

Nàng vốn là muốn hỏi vì sao chàng không mặc áo lót, may mắn nói đến bên miệng thì thay đổi theo bản năng. Nghe được câu hỏi của Tôn Nhạc, Cơ Ngũ thấp giọng nói: “Là Trần Lập.”



“Trần Lập?” Tôn Nhạc tò mò, nhịn không được hỏi,“Có quan hệ gì đến hắn đâu?”



Cơ Ngũ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Trần Lập nói, hắn nói, nói,” liên tục ba chữ nói, hắn mới cúi đầu, rất ngượng ngùng bổ sung, “Hắn nói nàng đã sớm thèm muốn ta, muốn ta mặc thành như vậy để sắc dụ nàng.”

Oanh!!!

Lần này ngay cả ngực Tôn Nhạc cũng thiêu cháy. Đang lúc nàng không biết là xấu hổ hay tức giận, mặt Cơ Ngũ đã dán lên mặt của nàng, lồng ngực cũng kề sát bộ ngực của nàng, hắn gắt gao ôm nàng, gắt gao ôm, hận không thể đem nàng xâm nhập vào bên trong cơ thể của mình. Hắn tới gần bên tai Tôn Nhạc, thổi một hơi vào trong lỗ tai nàng, thì thào nói: “Kỳ thật, ta cũng biết nàng thèm muốn ta, cho nên ta ngoại trừ áo ngoài, bên trong cái gì cũng không có mặc. Nhạc, nàng muốn kiểm tra hay không?”(Myu: Tên sắc lang này là ai, phải Cơ Ngũ ko ⊙_⊙??)

Oanh!!

Lúc này, ngay cả bàn chân Tôn Nhạc cũng cháy rụi. Nàng thực sự xấu hổ đến nói không ra lời, thật vất vả hít sâu một hơi, mới phun ra ba chữ ‘ chàng nói bậy’, Cơ Ngũ liền cúi đầu, gắt gao ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng. Hắn nặng nề mà mút lấy môi nàng, đưa lưỡi xâm nhập vào trong miệng khiêu khích cái lưỡi đinh hương, khi hai lưỡi gặp nhau thì hai người đều cúi đầu rên rỉ ra tiếng.

Cơ Ngũ hôn đến thực cuồng nhiệt, chặt chẽ bao phủ cái miệng nhỏ nhắn của Tôn Nhạc, cơ hồ khiến nàng không thể hô hấp. Đầu lưỡi của hắn không ngừng đuổi theo cái lưỡi nàng, Tôn Nhạc chỉ cảm thấy trong đầu càng ngày càng choáng váng, cả người cũng không có nửa điểm khí lực.

Đúng lúc này, tay Cơ Ngũ cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, bắt nó bỏ vào vạt áo của mình, môi khẽ mở, cúi đầu kêu lên: “Nhạc, Nhạc, Nhạc. . . . . .”

Tiếng kêu nhỏ của hắn, làm cho Tôn Nhạc không thể khống chế kích động lên. Bất tri bất giác, tay nàng đưa vào trong áo dài của hắn, đầu ngón tay bóp nhẹ điểm đỏ trước ngực kia. Đầu ngón tay của nàng vừa bóp, đồng thời Cơ Ngũ vui mừng gầm nhẹ một tiếng, đầu hắn thấp xuống, vươn lưỡi liếm liếm trong lỗ tai Tôn Nhạc, khiến Tôn Nhạc run run một trận, sau đó bỗng dưng hắn ôm lấy Tôn Nhạc, bước đi về hướng giường lớn lụa đỏ giăng quanh.

Cơ Ngũ đặt Tôn Nhạc lên giường, cúi thân áp đảo trên người của nàng. Cái miệng của hắn du đãng khắp người nàng, từ cổ, đến động mạch hai bên cổ, nụ hôn nồng nhiệt không ngừng đánh tới. Đồng thời, tay hắn cũng không nhàn rỗi, đảo mắt liền mở áo tơ, lột áo lót xuống. Aó lót vừa tuột ra, bộ ngựa sữa hình quả lê nhảy bắn ra. Từ yết hầu Cơ Ngũ phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, cúi đầu, liền một ngụm ngậm vào một đóa anh hồng.

Đồng thời, hắn vươn tay bắt được một cái khác. Theo đầu lưỡi của hắn đảo qua trên nụ hoa, theo động tác mút hút của hắn, Tôn Nhạc không còn nửa điểm khí lực, nàng gắt gao bấu chặt lấy lưng hắn, trong một trận lại một trận mê muội, rốt cuộc Tôn Nhạc cảm thấy có chỗ không đúng, nhịn không được thở hào hển hỏi: “Chàng, tại sao chàng lại thuần thục như thế?” Tiểu tử này, trước đó không lâu nắm tay của mình còn đỏ mặt, tại sao lần này lại biến thành tay lão luyện rồi?

Cơ Ngũ vẫn ngậm một chú thỏ con của nàng, hai tay còn đang cởi quần áo, hàm hồ trả lời: “Hàng đêm ta đều cởi xiêm y của nàng ở trong mộng.”

Mặt Tôn Nhạc đỏ hồng đến nhỏ ra máu, nàng chịu đựng sự tê dại thân thể truyền đến, hỏi: “Hàng đêm?”



“Ừ, “ Cơ Ngũ thở ra một hơi, thì thào nói: “Ta sống ở quyền quý, từ nhỏ đã gặp qua lễ vợ chồng. Sau khi hòa hợp với nàng liền động tình rồi, ta, ta nhịn không được, liền hàng đêm nghĩ đến chuyện ôm nàng, cởi xiêm y của nàng. Tưởng tượng lâu, liền đi vào giấc mộng.”

Hắn nói tới đây, hàm răng khẽ cắn nụ hồng bên trái, nhẹ nhàng kéo lên rồi thả ra!

“Ô ——” Tôn Nhạc không thể kềm chề rên rỉ ra tiếng. Nàng không chú ý tới, chỉ một lát công phu như vậy, mình cùng Cơ Ngũ đều không còn mảnh vải. Cơ Ngũ nghe được tiếng rên rỉ kìm lòng không đậu của Tôn Nhạc, mừng rỡ trong lòng, tay phải hắn thăm dò xuống phía dưới đi vào giữa hai chân, Tôn Nhạc không tự chủ được khép chặt hai chân lại. Hắn thấy nàng khép chặt cặp chân, cũng không miễn cưỡng, nâng thân đặt ở trên người của nàng, môi mỏng áp lên, lại cùng nàng đấu võ mồm.

Cũng không biết tại sao, một cái hôn này, đúng là vừa sâu vừa dài, Tôn Nhạc bị hắn bao chặt lại, không khỏi ngô ngô giằng co. Nhưng cả người nàng choáng váng vô lực, giãy dụa cũng vô cùng yếu ớt. Trong khi giãy dụa, hai chân nàng bất tri bất giác đã tách ra. Cơ Ngũ duỗi tay ra, thăm dò vào giữa hai chân của nàng, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào hoa viên bí mật kia, nhất thời hai người đều run lên.

Trong rung động, Tôn Nhạc tinh tường cảm giác được vật cứng rắn như sắt chống đỡ ở bên chân mình. Bàn tay to lạnh lẽo run run sờ soạng trong lùm cỏ thơm um tùm, Tôn Nhạc híp hai mắt, sóng mắt đã là một mảnh mê ly. Nàng cảm giác được môi của hắn còn đang mút vào liếm cắn ngọc nhũ của mình, mà giữa hai chân chưa từng có ai chạm qua cũng có một bàn tay ma quỷ đang di động. Bàn tay kia càng động càng kịch liệt, càng động càng kịch liệt, chỉ chốc lát liền lần mò đến một điểm nho nhỏ nổi lên. Khi đầu ngón tay hắn chà xát lên điểm nhỏ thì Tôn Nhạc rốt cuộc không thể ức chế nữa nức nở ra tiếng.

Cơ Ngũ ngẩng đầu lên, hai mắt sáng trong suốt nhìn hai mắt nàng mê ly, cúi đầu kêu lên: “Nhạc!”



“Ưm.”



“Nhạc. . . . . .”



“Ừa.”



“Nàng là nữ nhân của ta.” Một câu cuối cùng thực vui mừng, giọng nói đột nhiên cất cao, trở nên thực vang dội!

Tôn Nhạc bị giọng nói này làm cho cả kinh, hai tròng mắt mê ly như mộng kinh ngạc nhìn về phía hắn. Ngay khi nàng ngẩng đầu thì giữa hai chân của nàng bị một cái chân lớn mạnh mẽ tách ra, đồng thời, một vật cứng rắn như sắt chống đỡ lên lối vào đào viên. Bản năng cảm thấy nguy hiểm, Tôn Nhạc bỗng dưng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, lại một lần nữa, miệng nhỏ của nàng vừa mới mở ra, liền bị một cái hôn bao lại, mà lúc này, hạ thân của nàng căng thẳng, một vật đâm sâu vào, trong nháy mắt, một trận đau đớn làm cho nàng nhăn mày kêu nhỏ!