Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 226: Tôn Nhạc phản ứng





Đoàn xe chậm rãi chạy tới hướng cửa thành. Tôn Nhạc vén rèm xe lên, lộ ra dung nhan dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Sóng mắt nàng như nước, nhảy qua một đám người đang đánh giá nghị luận, vội vàng nhìn vào trong hai đội kiếm khách đang giương cung bạt kiếm kia tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của Cơ Ngũ.



Vì sao nhìn không tới? Trái tim Tôn Nhạc lập tức nhảy tới cổ họng! Mặc kệ Cơ Ngũ đi tới chỗ nào, đều là một vầng trăng sáng loá mắt nhất, vì sao nàng liếc mắt một cái lại nhìn không thấy hắn? Ngay khi Tôn Nhạc lo lắng nhìn xung quanh thì Không Dương thành chủ đã cười ha ha chặn tầm mắt của nàng, gương mặt béo phì của hắn nở nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt đục ngầu chứa đựng nhiệt tình, “Điền công là người mà thế nhân khen không dứt miệng a! Hôm nay có thể được gặp người, thực là vinh hạnh của bản nhân!”



Lúc này, xe ngựa Tôn Nhạc đã chạy đến cửa thành. Tôn Nhạc liếc Không Dương thành chủ một cái, được Trần Lập đỡ nhảy xuống xe ngựa. Nàng quay đầu nhìn Không Dương thành chủ đang đánh giá mình từ trên xuống dưới, dần dần vẻ mặt ảm đạm cười lạnh một tiếng, cũng không nói câu nào liền lướt qua hắn vọt tới giữa đám kiếm khách Sở quốc.



Kiếm khách Sở quốc ước chừng hai trăm người, Tôn Nhạc vừa tiến lên, đánh giá mọi nơi một lượt liền vội vàng kêu lên: “Thúc tử đâu?”



”Tôn Nhạc ——” một tiếng kêu vui mừng thanh nhã từ bên cạnh vang lên. Tiếng kêu vừa mới lọt vào tai, Tôn Nhạc còn chưa thấy rõ thân ảnh Cơ Ngũ, lòng của nàng đã đột nhiên buông lỏng, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi ngay đó.



Cơ Ngũ vội vàng chạy từ trong tửu lâu ra. Bước ra, vạt áo ngoại bào của hắn còn lỏng loẹt tòng teng bên hông, hiển nhiên là vừa mới khoác vào. Hắn nhanh chóng vọt tới trước mặt Tôn Nhạc, vươn tay liền ôm chặt lấy nàng. Tôn Nhạc cũng gắt gao ôm hắn, nàng nhắm mắt lại, cúi đầu nói: “May mắn chàng không có việc gì! May mắn chàng không có việc gì!”



Trần Lập đánh giá chúng kiếm khách Sở quốc xung quanh, bỗng nhiên cười lạnh nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Trong ánh mắt hắn hiện lên một chút sát khí, trên gương mặt thanh tú đầy vẻ tức giận, quát: “Các ngươi định làm chuyện gì với Thúc tử?”



Tôn Nhạc nghe vậy cả kinh. Nàng nhanh chóng đẩy Cơ Ngũ ra, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Ngoại bào của Cơ Ngũ là màu đen, đúng rồi! Vì sao bên cổ của hắn có một vết đỏ? Theo dấu vết mà suy đoán thì đây là đạo dấu vết do một con dao nhỏ lưu lại! Tôn Nhạc đánh giá một lát, quay đầu nhìn về phía chúng Sở nhân. Ánh mắt của nàng quét đến đâu, chúng Sở nhân đều cúi đầu tránh đi.



Tôn Nhạc giận tái mặt, lại ngẩng đầu nhìn đám kiếm khách đối diện. Những kiếm khách đó một người nàng cũng không biết. Tôn Nhạc xoay người, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bọn người này, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Cơ Ngũ ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích: “Tối hôm qua có một đám Sở nhân đến đây, bọn họ nói Sở Vương có việc gấp ời, còn nói nàng đã ở Sở quốc. Ta không tin, kiên quyết muốn đi Nghiệp thành, kiên trì đến sáng nay thì bọn họ thả ta ra. Nhưng thật không ngờ, bọn họ lại thừa dịp ta chưa chuẩn bị đánh choáng váng ta, ý đồ muốn ép ta nhập Sở. Vừa rồi, bọn người kia đến đây, cũng không biết tại sao Sở nhân liền đối kháng với bọn họ.”



Tôn Nhạc gật gật đầu, nàng liếc mắt nhìn Không Dương thành chủ một cái, lạnh lùng hỏi: “Cửa thành đóng từ khi nào?”



Một kiếm khách Sở quốc thấp giọng trả lời: “Chúng ta mới vừa giao thủ với thích khách, cửa thành liền đóng chặt lại.”



Tôn Nhạc hoàn toàn rõ ràng rồi. Nàng nhìn chằm chằm đám thích khách gấp hai lần Sở nhân, lại liếc mắt nhìn chúng quân sĩ ở sau lưng thành chủ, bỗng nhiên cười lạnh lùng. Trong tiếng cười, Tôn Nhạc chậm rãi quay đầu nhìn Không Dương thành chủ, thản nhiên nói: “Thành chủ đại nhân rất uy phong! Đang ở Ngụy, lại cấu kết nước khác mưu hại Thúc tử!”



“Oanh!!” Tôn Nhạc vừa phun lời này ra, thân hình mập mạp của Không Dương thành chủ đột nhiên nhoáng lên một cái! Mà lúc này, hai mắt đám người Trần Lập thì trừng tròn xoe!



“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Không Dương thành chủ khó thở, ngón tay hắn run rẩy chỉ Tôn Nhạc, lắp bắp, phẫn nộ kêu lên:“Điền công là danh sĩ đương thời, sao lại vu oan cho người khác như vậy?”



Tôn Nhạc lạnh lùng theo dõi hắn, cười cười, nói: “Phải không? Thành chủ đóng chặt cửa thành, mang theo hai ngàn quân sĩ, mỗi người đều giơ mâu mang nỏ!”



Nàng nói tới đây, thấy Không Dương thành chủ vội vàng lau mồ hôi định phân giải, liền cất cao giọng, quát ầm ĩ: ” Nếu công muốn cứu Thúc tử, làm gì phải đóng cửa thành, xua phụ lão đi?”



Đám người Trần Lập nghe Tôn Nhạc nói liền nhìn chung quanh, đúng là, toàn bộ ngã tư đường đều vắng vẻ, ngoại trừ thích khách chính là quân sĩ, lại nhìn không thấy một dân chúng nào! Tôn Nhạc quát lên:“Nếu công muốn cứu Thúc tử, đám thích khách này sao dám không ngại quân sĩ phía sau công, lại dám ngang nhiên càn rỡ cướp giết ở trong thành?”



Tôn Nhạc vừa quát như vậy, sắc mặt Không Dương thành chủ đại biến. Trong nháy mắt, mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn! Nhìn thấy biểu tình hắn như thế, Tôn Nhạc vội vàng quát: “Chế trụ hắn!”



Ba chữ vừa ra khỏi miệng nàng, thân hình Trần Lập chợt lóe, cả người bay ra như quỷ mỵ. Trước mắt mọi người đột nhiên lóe lên một cái, thân ảnh của hắn liền biến mất, vừa định thần lại thì thấy trường kiếm của hắn đã kề trên cổ Không Dương thành chủ!



Biến hóa này rất là đột nhiên, ra ngoài dự liệu của mọi người! Trần Lập cùng Tôn Nhạc phối hợp lâu ngày, sớm đã ăn ý mười phần. Bởi vậy, hai người này đúng là không cho Không Dương thành chủ cơ hội ra lệnh, đã chế trụ hắn! Hàn kiếm bên gáy lạnh buốt tận xương, sắc mặt Không Dương thành chủ vừa mới nãy còn dữ tợn nháy mắt đã trắng bệch! Lúc này, hai đùi hắn run run, trên gương mặt béo phì mồ hôi lạnh như mưa. Mồm heo thật dày run rẩy, muốn mở miệng cầu tình, cũng định thay mình phân giải, nhưng hắn thực sự quá khẩn trương, quá sợ hãi, đúng là một chữ cũng nói không được.



Tôn Nhạc xoay đầu lại lại trừng đám thích khách hướng đối diện. Nhìn chằm chằm một hồi, nàng đột nhiên nói: “Các ngươi là người Tần!”



Tôn Nhạc nói những lời này thực sự rất đột ngột, hơn nữa thập phần quyết đoán! Lời của nàng vừa rơi xuống, hơn ba trăm thích khách đồng thời biến sắc. Bất quá thủ lĩnh của bọn hắn, một kẻ mang chòm râu quai nón lại cười lạnh nói: “Nói hươu nói vượn!”



Tôn Nhạc không cần giải thích cho hắn, nàng chỉ định thử, nhưng sắc mặt những người này đã nói cho nàng biết, nghi ngờ của nàng tuyệt đối không sai! Bởi vậy, nàng cười âm trầm, còn nói thêm: “Là Doanh Thập Tam phái các ngươi tới chứ gì? Quả nhiên là tiểu nhân mưu quyền soán vị, bội bạc âm hiểm, thậm chí ngay cả Thúc tử cũng muốn giết!”



Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, sắc mặt mọi người đồng loạt đại biến! Mưu quyền soán vị, bội bạc âm hiểm phân lượng tám chữ này tuyệt không nhẹ a, chẳng những không nhẹ, hơn nữa còn rất nặng, nặng đến trước nay chưa từng có! Có thể tưởng tượng, những lời này rơi vào trong tai thế nhân thì sẽ đáng sợ đến bực nào! Sắc mặt bọn thích khách đồng loạt đại biến, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tôn Nhạc cũng đầy sát khí.



Bất quá, những người này hiển nhiên cũng không phải là người quyết đoán kiên quyết, tuy rằng động sát cơ, nhưng vẫn không biết có nên hành động hay không! Trong khi bọn hắn do dự, Tôn Nhạc chuyển hướng quát một Sở nhân: “Gõ vang chiêng trống lên!”



“A? Dạ, dạ!” Miệng hắn đáp lời, nhưng động tác vẫn rất luống cuống.



Tôn Nhạc cả giận nói: “Trên đầu thành chắc chắn có trống!”



“Dạ, dạ!” Kiếm khách kia nghe vậy vội vàng lao đi như một con thỏ, chỉ chốc lát liền bò lên trên tường thành! Nàng muốn làm gì? Tất cả mọi người đều hoảng hốt. Lúc này Không Dương thành chủ lắp bắp mở miệng, “Điền công, đây là Không Dương thành, công không thể ngang ngược như vậy!”



Lời của hắn vừa rơi xuống, thích khách râu quai nón kia cũng tỉnh táo lại, hắn vội vàng quát: “Giết nàng! Giết các nàng!”



“Dạ!” Chúng thích khách đồng thời đồng ý, trường kiếm liền vọt tới hướng Tôn Nhạc. Tên râu quai nón kia tiếp tục chuyển hướng quát đám quân sĩ Không Dương thành: “Thất thần làm gì? Bắn chết nàng! Bắn chết nữ nhân đê tiện này!”



Tiếng thét ra lệnh vang lên, nhưng không ai trả lời, tất cả quân sĩ đều nhìn về phía thành chủ của bọn họ. Mà Không Dương thành chủ đã bị Trần Lập kề kiếm lên cổ, hắn nào dám phối hợp? Ngay khi chúng thích khách ùn ùn tấn công về phía Tôn Nhạc, chúng Sở nhân giàn trận, trực diện chống đỡ thì một trận tiếng trống kinh thiên động địa từ trên tường thành vang lên!



Thành trì lúc này, triệu tập dân chúng phần lớn đều dựa vào tiếng trống. Tiếng trống triệu tập kia gõ như thế nào, mỗi người đều biết. Bởi vậy, tiếng trống triệu tập trên đầu thành vừa vang lên, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, tiếng ồn ào náo động, tiếng kêu la, tiếng bước chân liên tiếp vang lên, trong nháy mắt, vô số phụ lão từ trong nhà đi ra, dòng người trào ra như nước lũ! Đám đông bắt đầu khởi động, đảo mắt đã thành sông.



Chúng thích khách giật mình, bọn họ đột nhiên phát hiện, tất cả hành vi của mình đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa! Bởi vậy, bất tri bất giác bọn họ lui vể phía sau, kiếm bọn họ chém ra cũng không có sát khí.



Không Dương thành chủ là một người thông minh, lúc này hắn đã biết Tôn Nhạc muốn làm cái gì. Hai chân của hắn mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống. Dân chúng lao ra phía trước, thấy một màn giương cung bạt kiếm như vậy thì ngẩn ra theo bản năng. Nhưng mà, tiếng trống triệu tập vẫn còn đangvang lên! Người phía sau còn muốn xông về trước.



Từng đợt rồi lại từng đợt dòng người vọt tới cửa thành, không còn cách nào, người phía trước chỉ có thể tiếp tục vọt tới trước. Dân chúng càng ngày càng nhiều, Sở nhân cũng lặng lẽ thoái lui. Chúng thích khách lúc này đều nhìn về phía người trung niên râu quai nón kia, bộ dạng không biết làm như thế nào cho phải. Trong nháy mắt, cửa thành liền tụ tập mấy ngàn dân chúng, hơn nữa, phía sau cẫn không ngừng gia tăng, gia tăng. . . . . .



Tôn Nhạc quay đầu đi, ôn nhu cười với Cơ Ngũ. Sóng mắt nàng như nước, nụ cười này nhu tình vô hạn. Cơ Ngũ vừa nhìn trong liền lòng ấm áp, không khỏi cũng cười theo. Trong khi mỉm cười, hắn không chú ý tới việc mình đang bị Tôn Nhạc nắm tay đi lên đầu thành. (Myu: Ngũ ca, số phận bị vợ dắt mũi của anh đã định :]])



Tôn Nhạc nắm tay Cơ Ngũ, hai thân ảnh gắn bó bên nhau, thắng bước đi về hướng tường thành giống như đi trong sân vắng. Ngay lúc này, cảnh tượng hai người nói cười vui vẻ, nhìn nhau nhu tình, thật đúng là cực kỳ cổ quái. Bất tri bất giác, tất cả mọi người đều xem đến choáng váng, bọn họ thật sự không biết đôi người ngọc này muốn làm gì, ngay cả tiếng bàn luận xôn xao cũng đình chỉ.



Khi Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ xuất hiện ở đầu tường thì một chút âm thanh cuối cùng cũng đình chỉ. Đây là một đôi người ngọc! Đây là một đôi người ngọc từ trên chín tầng trời hạ phàm! Nam thì vô cùng tuấn mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng, nữ dịu dàng mỹ lệ, khí chất hơn người. Bọn họ sóng vai mà đứng, tựa như là vị thần trên bầu trời, căn bản không nên xuất hiện ở thế gian đục ngầu này! Bọn họ nhìn nhau cười thì cái loại ôn nhu và tình ý, cái loại siêu thoát khó có thể hình dung kia làm người ta phải ngẩn ngơ, quên cả hô hấp.



Tôn Nhạc đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn phụ lão thành Không Dương càng tụ tập càng nhiều. Tuy rằng người càng đến càng nhiều, nhưng toàn bộ tường thành vẫn vô cùng an tĩnh như cũ, lặng yên không một tiếng động. Tất cả mọi người bị đã đôi người ngọc đứng trên đầu thành làm cho giật mình, xem đến ngây ngốc!