Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Chương 9



Công viên, hoa mộc sum suê.

Ngồi ở trên ghế đá, Hawke cảm thấy hứng thú nhìn quanh mình sự vật.

"Ta lần đầu tiên đến Đài Loan, nghe nói nơi này đồ ăn thật không thể chê, ngươi có biết chỗ nào có đồ ăn vặt Đài Loan chính cống hay không?"

Khấu Thiên Ngang trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, trả lời không đúng câu hỏi: "Ta sẽ không trở về!"

Hắn nhíu mày, "Bởi vì tiệm cà phê ngọt ngào kia?"

Khấu Thiên Ngang đưa tay nắm lấy áo hắn, tức giận nói: "Đừng ép ta đánh ngươi."

Thấy hắn phát hỏa, Hawke cười lại càng vui vẻ, không biết sống chết tiếp tục nói: "Ngươi ở lại là vì nàng."

Hắn không có trả lời, vẻ mặt cứng ngắc.

"Nàng cái gì cũng không biết, đúng không?"

Hắn đẩy mạnh hắn ra, mặt không chút thay đổi nói: "Mau cút về nước Mỹ đi, kêu lão già kia chết tâm đi."

Hawke kéo lại áo, chỉnh thẳng bộ quần áo bị vò nhàu, thần sắc tự nhiên nói: "Hắn đã thấy hết hy vọng, công ty hiện tại là nhị ca cai quản, ta lần này đến, là vì vừa vặn ta hiện tại có thời gian rảnh, cho nên đến xem ngươi đã chết hay chưa. Bất quá, xem ra vẫn thật sự ổn." Hắn hất hất tóc, sửa sang lại dung nhan, nhe răng cười, "Đúng rồi, cô gái ngọt ngào kia tên gọi là gì? Nàng tay nghề rất tốt."

"Ngươi không được để tâm đến nàng." Khấu Thiên Ngang âm ngoan liếc nhìn hắn một cái, lười biếng để ý đến hắn, xoay người bước đi. "Không có việc gì thì biến đi."

"A, dấm chua nồng đến vậy." Hawke đi theo phía sau hắn, lòng tràn đầy tò mò hỏi: "Ngươi thích nàng như vậy, sao nàng cái gì cũng không biết?"

"Câm miệng." Hắn tiếp tục đi nhanh về phía trước, sắc mặt xanh mét.

"Nàng vẫn là chưa thích ngươi?"

Hắn dừng lại cước bộ, quay đầu trừng đứa em kia, "Nàng nói nàng yêu ta!"

"Phải không? Vậy ngươi làm sao tức giận như vậy?" Hawke vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp họa.

Hắn cứng đờ, xoay người phẫn nộ tiếp tục đi về phía trước.

Nữ nhân kia cái gì cũng chưa hỏi, gọi hắn nói như thế nào? Mẹ nó, nghĩ đến lại không thích!

"Nàng không hỏi, chính ngươi có thể nói ra a!"

Nghe được thanh âm của Hawke, hắn mới phát hiện chính mình mới vừa rồi nguyền rủa ra tiếng, nhịn không được mắng lại một câu, rồi mới đột nhiên dừng cước bộ.

"Làm sao vậy?" Thiếu chút nữa đụng vào hắn, Hawke cũng ngừng lại, kỳ quái nhìn biểu tình liên tục biến hóa của lão ca.

Đúng vậy, nàng không hỏi, hắn có thể chính mình nói a! Nhưng là cái nữ nhân kia chẳng lẽ đối với hắn một chút cũng không tò mò sao? Không quan tâm hắn rốt cuộc là một người như thế nào sao? Như vậy cũng có thể nói là yêu hắn?

Đáng chết! Càng nghĩ càng khó chịu!

Khấu Thiên Ngang hai tay nhét vào trong túi tiền, sắc mặt lại trở nên hung ác đứng lên, rồi mới lại từng bước từng bước đi tiếp tục.

"Lão ca?" Hawke muốn làm rõ ràng hắn bị làm sao, đành phải chạy theo hắn.

"Đừng theo ta."

"Ta vừa xuống máy bay, không có chỗ ở."

"Đi tìm khách sạn, nhà nghỉ! Thế nào cũng được." hắn thấp giọng nói, giống như hung thần.

"Không được, ta không muốn phải ứng phó với phóng viên."

"Ta không nghĩ sẽ ứng phó ngươi."

"Ở chỗ ta đi!"

Nghe câu đấy, Khấu Thiên Ngang quay mạnh đầu lại, mới phát hiện chính mình đã quay trở lại tiệm cà phê, mà Bạch Vân cầm khay trong tay, hiển nhiên mới từ lầu hai đưa cơm xuống dưới.

Nàng mỉm cười, nhìn bọn họ nói nhẹ như gió: "Chỗ ở của ta vẫn còn phòng."

"Thật vậy chăng? Tốt quá rồi!" Hawke nhe răng cười, Khấu Thiên Ngang một bàn tay lại đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra.

"Không được!" Hắn tức giận nhìn Bạch Vân, rồi mới quay đầu cảnh cáo đệ đệ, "Ngươi ngay lập tức tránh cho xa ra! Ngay lập tức! Bằng không ta làm thịt ngươi!"

"Em không biết tính tình anh lại không tốt như vậy!" Bạch Vân buồn cười nhìn hắn nói.

"Tính tình anh trước giờ đều không tốt!" Hắn tức giận rít gào.

Nàng đi lên trước, mỉm cười cầm khay đưa qua sau cổ hắn rồi mới kiễng mũi chân, nhanh nhẹn hôn lấy hắn một cái.

Hắn ngây người, bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa từng chủ động hôn hắn, huống chi là đang ở trên đường cái. Tuy rằng là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, hắn vẫn là cảm thấy choáng váng không kiểm soát được.

Nữ nhân này, sao chỉ biện pháp đơn giản như vậy cũng làm ảnh hưởng được đến hắn một cách mãnh liệt?

Còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nàng đã bỏ tay ra, nhẹ nhàng lướt qua hắn, đứng trước Hawke giơ tay giới thiệu. "Hi, xin chào, lúc nãy đã quên nói, ta là Bạch Vân."

Hawke vừa mới vuốt ve, đã bị Khấu Thiên Ngang gạt đi, hắn giận dữ trừng mắt với tên vướng bận kia, đem Bạch Vân kéo lại trong lòng. "Đừng bắt tay hắn, người này có bệnh lây qua đường sinh dục!"

"Không thể nào!" Bạch Vân ở hắn trong lòng buồn cười ra tiếng.

Thế nào cũng không thể nghĩ ra được huynh đệ mà lại như thế này.

Hawke sửng sốt, cười khổ đứng lên, chỉ phải nhấc tay thề nói: "Ta cam đoan tháng trước vừa đi khám sức khỏe, hoàn toàn khỏe mạnh, ngươi đừng nghe hắn nói bậy."

"Người này là hoa hoa công tử, hắn lên giường cùng nữ nhân tựa như ăn cơm. Cho dù hiện tại không có, sau này cũng sẽ có." Khấu Thiên Ngang hừ một tiếng, không cười mà đẩy Bạch Vân vào trong tiệm.

"Có lầm hay không? Ngươi như vậy là bán đứng huynh đệ –" Hawke bất mãn kêu, vội vàng chạy theo vào trong tiệm kháng nghị.

"Ngươi ở nơi này, muốn hay không mặc kệ ngươi! Không ngủ liền cút đến khách sạn cho ta!" Đem Hawke ném vào phòng nhỏ ở sau tiệm, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, Khấu Thiên Ngang kéo cửa sắt xuống, lên xe đưa Bạch Vân trở về.

"Hawke đâu?" Không thấy soái ca ngoại quốc kia, Bạch Vân tò mò hỏi.

"Đã chết." hắn giẫm chân ga, xoay tròn tay lái, đem xe rời đi.

Nghĩ cũng biết hắn sẽ đem Hawke ở lại trong tiệm, Bạch Vân mỉm cười, cũng không hỏi nhiều.

Xe vững vàng chạy trên đường cái trong đêm khuya, nàng vụng trộm liếc mắt ngắm hắn, chỉ thấy hắn sắc mặt thối đòi mạng, cứ như người ta thiếu tiền của hắn.

Trên thực tế, hắn mặt đã muốn thối một buổi tối, trừ bỏ nàng ra, cơ hồ không có người có can đảm dám tới gần hắn.

Nhìn hắn khổ người rõ ràng lớn như vậy, ai biết có đôi khi dường như lại giống một đứa nhỏ.

Nàng hé miệng không tiếng động cười khẽ, không khỏi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, che dấu ý cười bên môi.

Dọc theo đường đi, không gặp được phải đèn đỏ, cơ hồ là thông suốt cả con đường đều đi không bị ngăn lại, khi hắn xuống xe, mặt vẫn là thối, giành đi ở đằng trước, vẫn còn sinh hờn dỗi.

"Ai nha." Nàng phát ra tiếng thở nhẹ.

Hắn nghe tiếng dừng lại cước bộ, quay đầu đã thấy nàng ngồi xổm trên đường ôm lấy mắt cá chân.

"Lại đây." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.

Hắn xoay tròn gót chân, đi đến trước mặt nàng, một tay ôm lấy nàng bế lên, vẫn như cũ là không nói được một lời.

"Anh tức giận a?" Khi đến gần thang máy, nàng cuối cùng nhịn không được mở miệng.

Hắn buồn không hé răng, chỉ là trừng trừng phía trước.

"Em thấy em của anh……….."

"Anh không có loại em háo sắc như thế." thang máy tinh một tiếng rồi mở, hắn ôm nàng đi ra ngoài, hướng đến cửa nhà nàng đi đến.

Nàng cười khẽ ra tiếng, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, nói: "Thoạt nhìn hắn có điểm quen mặt, chỉ là không nghĩ là đã gặp ở đâu rồi."

Hắn nghe vậy lập tức uống cả bình dấm chua, tức giận nói: "Em không phải nói em yêu anh sao?"

Hắn đột nhiên nói ra câu này, hại nàng thiếu chút nữa làm rơi chìa khóa, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ ửng, có chút xấu hổ quẫn thẹn nhìn hắn.

Cửa mở, hắn vẫn đứng ở tại chỗ, thấy nàng không đáp, trong lòng một trận hoảng, nhất thời nóng nảy, không khỏi lớn tiếng lên,

"Nói chuyện a!"

"Em cứ nghĩ là anh không nghe thấy." Mặt của nàng lại càng đỏ hơn, không khỏi nhìn về phía khác.

Thấy nàng thừa nhận, hắn cảm thấy buông lỏng, mới đi vào trong cửa, đặt nàng lên sô-pha, hừ giọng nói: "Yêu anh thì đừng nhìn nam nhân khác."

Nam nhân này thật đúng là –.

"Nữ nhân thích nhìn soái ca, cũng giống như nam nhân thích nhìn mĩ nhân, là thực bình thường." Nàng vừa mỉm cười vừa nói nhìn khuôn mặt đen thui của hắn, rồi mới mới bồi thêm một câu: "Hơn nữa không phải em đã nói sao, nhìn hắn rất quen mặt."

Hắn vẫn là xanh mét mặt, lão đại khó chịu trừng nàng, sau một lúc lâu mới chịu đứng dậy đi lấy nước nóng và thuốc mỡ để bôi cho nàng.

Thấy hắn khôi phục trầm mặc, nàng cũng vui vẻ im lặng, rồi hắn đột nhiên lại đã mở miệng.

"Vì sao không hỏi?"

Nàng nghi hoặc nhìn hắn, "Hỏi cái gì?"

"Bối cảnh của anh, công tác của anh, chẳng lẽ em một chút cũng không tò mò?" Hắn động tác mềm mại xoa bóp chân nàng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Nàng không thấy được biểu tình trên mặt hắn, nghe giọng nói không có cảm xúc gì, một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: "Em không có thói quen hỏi chuyện riêng tư của người khác."

"Anh không phải người khác, em nói em yêu anh."

Nam nhân này cũng không nhất thiết phải nói đi nói lại một câu a?

Bạch Vân liếc nhìn hắn một cái, biết mặt mình lại đỏ. "Nếu anh muốn cho em biết thì anh sẽ nói."

"Nếu ngay từ đầu anh là ai em cũng không biết, làm sao em có thể nói là yêu anh?" Nàng nhìn ra được sự tức giận của hắn, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, chậm rãi nói: "Em căn bản không biết anh."

"Em đương nhiên là biết anh, bằng không mấy tháng nay em ở cùng với ai một chỗ?" Bạch Vân ngả về phía trước, đưa tay khẽ sờ nhẹ khuôn mặt của hắn, ôn nhu cười, ôn nhu nói: "Em là biết con người này, một người thích uống cà phê, yêu nhất là ăn bánh ngọt. Một người thuận tay trái những vẫn viết rất đẹp bằng tay phải, mỗi ngày đều phải xem báo, luôn dùng tươi cười che dấu cảm xúc. Một người quen biết toàn người kỳ quái, hiểu được rất nhiều chuyện kỳ quái. Một người dáng vẻ hùng hổ, lại với tiểu hài từ tốt lắm, đối với lão nhân cũng tốt lắm, đối với mèo cũng tốt lắm, –

Quan trọng là……" Nàng hôn hắn một chút, khóe miệng cầm cười ngóng nhìn hắn, "Đối với em tốt lắm."

Tâm ấm áp, cổ họng một trận co rút nhanh, hắn giọng khàn khàn nói: "Lại đây."

Nàng nghe lời tiến lên, hắn một lần nữa trao cho nàng một nụ hôn, một nụ hôn phiến tình.

Sau đó, bị hắn cầm mắt cá chân khiến cho nàng đau đớn.

"Đau quá…………" Nàng khẽ kêu ra tiếng, thiếu chút nữa đau đến rơi lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong gáy hắn.

"Không làm vậy em sẽ càng đau." Hắn ngồi trên sô pha, đem nàng ôm đặt ở trên đùi, trấn an ôm lấy lưng nàng. "Đau một chút thôi, tí nữa sẽ không đau."

"Rất đau." nàng gắt gao ôm chặt hắn, ở hắn trong lòng nghẹn ngào.

"Thực xin lỗi." Hắn ôm nàng nhẹ nhàng lay động, thì thào thấp giọng nói.

Bạch Vân qua một hồi lâu, mới cảm thấy chân đỡ hơn một chút, vẫn là tựa vào trong lòng ấm áp của hắn.

Hắn cũng không muốn đặt nàng xuống, chính là nhẹ nhàng ôm nàng, sau một lúc lâu hậu, mới lại chần chờ mở miệng: "Vì sao là anh?"

Nàng hấp hấp cái mũi, lẩm bẩm nói như trả thù: "Có thể là do khi em đang muốn yêu, anh lại vừa vặn đến."

Có ý tứ gì? Nếu vào cái thời điểm kia, ở bên cạnh nàng là nam nhân khác, nàng sẽ yêu một người không phải là hắn sao?

Thấy hắn sắc mặt càng lúc càng khó coi, nàng nhịn không được bật cười, "Là gạt anh đó, đầu đất."

Đầu đất? Hắn cười khổ ra tiếng, nhận mệnh thở dài, một lát sau, nói: "Anh là cố vấn."

"Ừm." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nghe tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực hắn.

"Mẹ anh khi đi du học ở Mỹ rồi mang thai anh, rồi bà về Đài Loan sinh ra anh. Trước đây, trong nhà, anh mọi công việc đều có làm qua, cho nên cái gì đều biết một chút. Cho đến khi lớn lên, biết được càng nhiều, sau này cứ thế tự nhiên trở thành cố vấn."

"Ừm." Nàng cầm lấy tay hắn, hai người hai bàn tay lớn nhỏ.

"Mẹ với anh chuyển đi từ chỗ này đến chỗ kia. Anh trước kia cũng không biết vì sao, mãi về sau mới biết được bà là trốn nam nhân kia."

"Cha anh?"

Hắn không có trả lời, toàn thân cơ bắp cũng không tự giác mà trở nên căng thẳng.

Nàng gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng than thở, nắm lấy tay hắn.

"Khi vào trung học, mẹ anh qua đời, hắn phái người tới tìm anh, muốn anh kế thừa gia nghiệp." Hắn không mang theo chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Hắn nói hắn không biết có anh, anh lúc đầu còn tin tưởng hắn nói chuyện ma quỷ, mai về sau mới phát hiện ra hắn biết mẹ anh đang mang thai anh còn ruồng bỏ bà, hắn về sau bị tai nạn xe cộ, không thể có khả năng chuyện đó, cho nên mới nhớ đến có anh."

Ngực một trận co rút đau đớn, nàng ngẩng đầu, lại thấy trên mặt hắn không chút biểu tình, ánh mắt trống rỗng, hắn đem cảm xúc cất giấu tất cả ở bên trong, mở miệng tiếp tục nói: "Sau đó anh muốn rời đi, bởi vì trên người không có tiền để về nước, đành phải ở nước Mỹ làm công, sau đó từ quốc gia này đi đến quốc gia khác, từ thành phố này sang thành phố khác, đổi từ chỗ này sang chỗ khác."

Tâm tính thiện lương của nàng đau, lại không biết nên làm như thế nào để làm vơi bớt đi nỗi đau của hắn, chỉ có thể lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn, nghe hắn nói.

"Không biết bắt đầu từ khi nào, đã trở thành một thói quen, anh không thể dừng lại ở một chỗ lâu, ở lâu sẽ phiền chán, càng ngày càng khó chịu, rồi lại bắt đầu soi mói thói hư tật xấu của mọi người." Nói được một nửa, hắn cổ họng một trận co rút nhanh, ngừng lại.

Bạch Vân nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy hắn, chỉ cảm thấy muốn khóc.

Người làm sao lại muốn lưu lạc? Thậm chí có thói quen lưu lạc?

Hắn rõ ràng là bức chính mình tìm rời đi lý do, bức chính mình chán ghét người bên cạnh, như vậy hắn mới có thể đi được.

"Cũng hay, cũng tốt lắm, mỗi quốc gia đều có phong tục riêng, người ở mỗi nơi đều khác nhau, mỗi thành phố đều có đặc điểm riêng thú vị." Như là không muốn thể hiện sự bi ai của bản thân, hắn tự giễu cười cười.

Nàng trợn mắt, nhìn hắn cười hiện rõ trên cửa sổ thủy tinh, tươi cười trên khuôn mặt kiên định ấy, cười mà lại có cảm giác cô tịch.

"Nhiều nơi như vậy, anh thích nơi nào nhất?" Nàng đè nén cảm xúc, may mắn thanh âm của chính mình nghe vẫn như thường ngày.

"Nơi này." Hắn giật nhẹ khóe miệng, "Nói đến lại thấy kì quái, đi nhiều nơi như vậy, vẫn là thấy nơi này tốt hơn, nhìn cũng thuận mắt hơn."

"Bời vì là cố hương đi."

"Có lẽ là vậy."

Nàng không trả lời lại, chỉ là im lặng nằm ở trong lòng hắn.

Không biết qua bao nhiêu lâu, khi nàng cảm thấy muốn ngủ, hắn mới mở miệng: "Bạch Vân."

"Vâng?"

"Anh không biết…… Chính mình còn có biện pháp ở lại đây được bao lâu." Hắn tuy rằng nói như vậy, hai tay lại ôm chặt lấy nàng

"Không sao cả." Nàng vùi đầu ở trong lòng hắn, nhẹ giọng nói.

"Anh không muốn tổn thương em."

"Em biết."

Hắn không có mở miệng, chỉ ôm nàng, thẳng cho đến khi nàng đang ngủ.

Đầu cứ như trang giấy đầy keo dán, vừa nặng vừa dính lại hỗn loạn, hỗn độn thành một đống.

Không biết vì sao, sau khi nói rõ ràng với nàng mọi việc, nàng trông như đã có thể lý giải được mọi chuyện, trong lòng hắn có một phần cảm thấy yên ổn, một bộ phận khác ở trong hắn lại có cảm giác mạng mẽ, có cảm giác như có cái gì đó bất thường, lại giống như có chỗ nào bị lầm.

Ngày qua ngày, nàng vẫn như cũ cứ như vậy vân đạm phong thanh, nắng chói chang của mùa hè cũng không thể quấy nhiễu đến nàng, nàng nói chuyện, nàng đùa giỡn, nàng vẫn sống cuộc sống một cách an nhàn.

Rồi một ngày, hắn đột nhiên phát hiện cuộc sống của nàng vẫn luôn như vậy chính là nguyên ngân khiến cho hắn thấy thấp thỏm không yên.

Một nguyên nhân khác là nàng cứ đôi khi lại nhìn hắn một cách lạ thường, khi hắn phát hiện thì nàng rời đi tầm mắt, giống như vừa làm chuyện gì không bình thường.

"Lão ca, người Đài Loan ăn nhiều như thế sao?"

Hắn phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nhìn Hawke ở đây ăn không ngồi rồi đã được một tuần.

"Vừa mới đây ngươi đã nấu ăn đủ cho cả một đội bóng ăn, ngươi lại còn muốn nấu thêm sao?" Hawke chỉ chỉ nồi trong tay hắn.

Cúi đầu nhìn nồi trong tay, Khấu Thiên Ngang cứng đờ, rồi đêm vẻ mặt khó chịu nhìn người đang xem đồ ăn để vào trong tủ lạnh, đem đồ trong bếp cất lại.

"Ngươi phiền cái gì?" Hawke ở một bên tự tiện lấy một bát canh thịt ngồi một bên vừa ăn vừa hỏi."

Hắn lại cứng đờ, trừng tên phiền nhiễu kia một cái.

"Trước kia, khi có chuyện gì phiền lòng ngươi hay nấu này nọ."

Khấu Thiên Ngang hừ một tiếng, không để ý tới hắn, bắt đầu cọ rửa phòng bếp.

"Rồi sau đó xem mọi thứ rửa sạch bóng."

Hắn trên trán nổi gân xanh, Hawke biết chính mình chọc tức hắn, cảnh giác lui từng bước, ai ngờ, hắn lại khôi phục khuôn mặt như không có gì, rồi hắn đứng lên, hướng chính mình tới gần.

Hawke liên tục thối lui đến phòng bếp cửa, đã thấy lão ca nhe răng cười, hai tay đặt lên trên bả vai, thân thiết kêu gọi tên của hắn: "Hawke."

"Khụ… hả… cái gì?" Da đầu hắn cũng run lên nhìn lão ca lấy đi bát canh ở trên tay mình.

"Ăn không như vậy không tốt." Khấu Thiên Ngang nháy mắt liền tươi cười, lấy giẻ đưa cho hắn. "Lau sạch chỗ dầu mỡ đằng kia đi."

Hawke ngốc nhìn dưa chuột ở trên tay, nhìn đằng kia chỗ đầy dầu mỡ, ho khan hai tiếng, rồi mới xoay người nói: "Để ta làm phó tướng cho ngươi."

"Mơ tưởng." Khấu Thiên Ngang bắt được hắn áo, cứng rắn đưa hắn ra khỏi.

"Ta không am hiểu nơi này." Hăn cười cười nói: "Ách ta nghĩ ta làm sẽ tốt lắm."

"Trước trời tối ngươi phải cùng ta lau dọn sạch sẽ." Khấu Thiên Ngang không nghĩ giống hắn, chỉ là lạnh lùng bỏ xuống một câu, rồi quay lại tiếp tục cọ rửa lau chùi.

Hawke thấy thế, biết hắn là nói thật, nhất thời khóc không ra nước mắt lên, mắt thấy nói gì cũng vô dụng, đành phải ngoan ngoãn gấp ống tay áo, cố gắng cùng lão ca chùi rửa đống dầu mỡ.

Sau khi cọ rửa, hắn vẫn là nhịn không được liếc liếc mắt nhìn lão ca mặt mày trầm mặc lằng lặng không nói, "Ngươi vì sao cùng nữ nhân ngọt ngào kia nói cho rõ mọi khúc mắc đi? Chỉ cần nàng là danh hoa có chủ, sẽ không có người theo đuổi, xong hết mọi chuyện, cái gì cũng không dùng phiền."

"Không biết dùng thành ngũ Trung Quốc thì đừng có dùng loạn." hắn đem đồ đựung thức ăn tẩy rửa xong, tiếp tục vùi đầu cọ rửa bát đĩa, rồi đột nhiên dừng lại động tác, ngẩng đầu trừng Hawke, "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

"Ngươi không phải vì có nam nhân khác theo đuổi nàng cho nên thực phiền sao?"

"Ách?" hắn thanh âm giống con vịt giống nhau.

"Đúng mà, ngươi không biết sao? Vừa mới có một người đến đó, trên tay cầm hoa hồng đưa nàng ra ngoài—" Hawke nói còn chưa nói xong, đã không thấy lão ca.

Nàng không ở đây.

Trong tiệm không có bóng dáng của nàng, chỉ có Âu Dương Ninh Ninh ngồi ở quầy bar lật xem tiểu thuyết của Bạch Vân.

"Người đâu?" Hắn vội vàng hỏi.

Âu Dương Ninh Ninh cũng không ngẩng đầu lên chỉ cửa, "Đi ra ngoài."

Hắn liền xông ra ngoài, chạy ở trên đường, ngó vào mỗi nơi tìm kiếm bóng dáng của nàng, nhưng là nơi nơi đều nhìn không thấy nàng, hắn hiện tại không hiểu được đường này có bao nhiêu nơi ăn cơm cùng nơi để dừng chân?

"Người kia……" Lấy lại tinh thần, mới phát hiện nam nhân kia đã rời đi hướng ngược lại, chỉ có Bạch Vân ở lại. Phát hiện thanh âm chính mình có chút kì quái, hắn nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt rời đi nói dối nàng, "Anh nghĩ hắn lại đến quấy rầy em."

Nàng thoải mái cười, "Sau này sẽ không."

"Sẽ không?" Hắn biết chính mình tiếng nói rất quái lạ, nhưng không cách nào khống chế.

Bạch Vân cầm lấy bàn tay cửa hắn, hướng đến tiệm mà đi, ôn nhu nói: "Em đã cùng hắn nói rõ ràng rồi."

"Nói gì?"

"Em không muốn kết hôn."

"Nha." hắn nhẹ nhàng thở ra, ngực trong nháy mắt lại thấy khó chịu, "Em nói cái gì?"

"Kết hôn rất phiền toái, cứ như bây giờ cũng tốt lắm." nàng rũ mí mắt xuống, nhẹ giọng nói, trên mặt có chút nhợt nhạt cười.

Hắn dại ra nhìn nàng, đột nhiên, phát hiện chính mình thật sự đào một cái động vạn kiếp không suy chuyển.