Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 62



"Muốn tôi gia nhập Thanh Thánh Huy? Anh không cảm thấy trò đùa này chơi quá lớn rồi sao?" Lục Mặc Hiên ngồi trên ghế mây, chân trái gác lên đầu gối đùi phải, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn làm bằng gỗ lim.

Một người đàn ông mặc trang phục màu đen, mái tóc nhuộm màu vàng óng chói mắt đeo kính mắt viền vàng nhã nhặn ngồi trên ghế mây đối diện, ho khan một tiếng, phía sau sống lưng thẳng tắp, đôi tay đặt trên ghế gỗ lim, giọng điệu vô cùng lịch sự nói, "Thượng tá Hiên, kỷ luật quân khu nghiêm ngặt, bên trong cũng thối tha, không trong sáng như trong tưởng tượng của anh đâu. Mặc dù những chuyện Thanh Thánh Huy làm là những chuyện giao dịch ngầm nhưng giữa anh em luôn đối xử thật lòng với nhau, không có nửa điểm giả dối, ngược lại so với quân khu chân thật hơn. Thượng tá Hiên, sao không thử cân nhắc xem?" Sau khi Nam Cung Bân nói xong, tay phải giơ lên đẩy kính gọng vàng.

Lục Mặc Hiên bật ra tiếng cười khẽ, tầm mắt chuyển đến đánh giá bên trong phòng, "Cảm ơn ý tốt của anh, chí hướng của tôi không ở nơi này, nếu như vì chuyện này mà mời tôi tới đây, vậy tôi xin phép ra về. Không quấy rầy anh em Thanh Thánh Huy các anh tụ họp." Tiếng nói vừa dứt, Lục Mặc Hiên đột nhiên đứng lên, hai chân đi được mấy bước, bất chợt Dương Bách Tỉnh xuất hiện ngoài cửa, thân thể ngăn ngoài cửa phòng.

"Nếu như tôi không đồng ý yêu cầu của anh, có phải anh vẫn muốn giam tôi ở đây không?" Lục Mặc Hiên khẽ liếc mắt nhìn Dương Bách Tỉnh, nhún vai không chút để ý nói.

"Chúng tôi cũng đưa người phụ nữ của anh đến đây, lập tức sẽ đến. Thượng tá Hiên, người phụ nữ của anh còn thông minh hơn cả anh nữa đấy, giữa quân khu và Thanh Thánh Huy đã đưa ra lựa chọn chính xác. Nghe nói Thượng tá Hiên rất thích bảo vệ phụ nữ, như thế, đáp án của anh có lẽ có chút thay đổi phải không?" Nam Cung Bân ngồi hơi nghiêng qua một bên trên ghế mây gỗ, lời nói ra từ miệng không nhanh không chậm, hết sức chắc chắn Lục Mặc Hiên sẽ chọn gia nhập Thanh Thánh Huy, trở thành nội ứng của Thanh Thánh Huy ở quân khu.

Người đứng phía sau Thanh Thánh Huy giật dây, giọng điệu thật sư rất lớn. Kiếm tẩu thiên phong (1), lại muốn Lục Mặc Hiên gia nhập Thanh Thánh Huy, chẳng lẽ không sợ Lục Mặc Hiên phản tương nhất quân (2), giả vờ đồng ý Thanh Thánh Huy, làm một nội gián nằm vùng sao?

Nghe đến An Nhược, Lục Mặc Hiên nhướng mày, mắt hơi híp lại, ánh mắt nghiêm nghị bắn thẳng đến Dương Bách Tỉnh, năm đó Dương Bách Tỉnh đã sớm không còn tồn tại, về phần lương tâm đó đã sớm bị năm tháng ăn mòn đến không còn mảnh vụn nào.

Trầm lặng vài phút, cửa phòng truyền đến giọng nữ quen thuộc, cả người Lục Mặc Hiên cứng đờ, dùng An Nhược uy hiếp anh. Giương mắt nhìn về phía cửa phòng chỉ thấy Liễu Lăng đè cánh tay An Nhược, áp giải An Nhược vào. Đáng chết, dám động đến bà xã của anh, những người này rốt cuộc có muốn sống hay không! Thần sắc trong mắt Lục Mặc Hiên càng ngày càng lạnh, nhưng khi thấy An Nhược nháy mắt với mình, cả người căng thẳng dần buông lỏng, An Nhược hoàn toàn không bị uy hiếp, mà là tự nguyện tới. Nghĩ đến điểm này, đáy lòng Lục Mặc Hiên không khỏi thở dài, người phụ nữ này, không làm đến cùng thì sẽ không cam tâm.

"Liễu Lăng, nếu như anh cứ áp giải tôi như vậy...tôi thấy không bao lâu nữa anh sẽ bị người đàn ông của tôi đánh sưng mặt sưng mũi." Một câu rơi xuống, thân mình An Nhược đột nhiên xoay ngược lại, giơ chân lên đá vào người Liễu Lăng.

Bốp một tiếng, trên người Liễu Lăng xuất hiện một dấu chân, quần áo bị vấy bẩn, Liễu Lăng có bệnh sạch sẽ, quần áo đều phải giặt hai lần ủi ba lần để trong túi chân không. Bây giờ bị An Nhược cho một cước như vậy, trên bộ quần áo in dấu chân bẩn, lúc này Liễu Lăng nhíu mày. Đôi mắt dưới gọng kiến màu vàng của Nam Cung Bân lộ ra ý cười, người phụ nữ đầu tiên làm cho Liễu Lăng cam chịu, ừhm, người phụ nữ này, không thể đắc tội, và hàm chứa nguyên do của cha nuôi. Mặc dù không biết tại sao đột nhiên cha nuôi lại ra lệnh đuổi giết người phụ nữ này, ý cười trong mắt Nam Cung Bân khôi phục lại bình thường, phất phất tay với An Nhược, "Hoan nghênh đến Thanh Thánh Huy, Thanh Thánh Huy cần các người. Các người đều là người thông minh, không cần tôi nhiều lời, tối nay nhất định phải đưa ra đáp án khiến tôi hài lòng đấy." Hai tay Nam Cung Bân vỗ vào nhau, từ trong phòng xuất hiện ba kẻ cơ bắp có dáng người khôi ngô.

"Xem ra là muốn giam giữ chúng ta, phòng cho chúng ta ở có lớn không, không biết có thoải mái không? Lời tôi nói vẫn như lúc trước, khiến tôi không thoải mái, Thanh Thánh Huy các anh cũng theo đó mà kết thúc." Giọng An Nhược vang lên chỉ tay nói với Nam Cung Bân, sau đó hai chân bước một bước, giơ tay lên trực tiếp kéo tay Lục Mặc Hiên, ngón trỏ cong lên déo một cái vào cánh tay Lục Mặc Hiên.

Nhận được ám hiệu của An Nhược, Lục Mặc Hiên gật đầu với Nam Cung Bân, sau đó đi theo ba tên đàn ông khôi ngô vào trong căn phòng. Bên trong phòng nối với cửa cầu thang, trực tiếp dẫn lên lầu ba. Lầu ba chỉ là một gác lửng nhỏ, chỉ có một phòng nhỏ. Căn phòng này mặc dù nhỏ, nhưng Nam Cung Bân vẫn phái hai thủ hạ trông chừng. Trên dưới đầu hành lang cũng có một người đàn ông cao lớn đứng canh, một khi tiến vào gác lửng này, muốn chạy trốn không dễ dàng gì. Xem ra Thanh Thánh Huy đã hạ quyết tâm muốn Lục Mặc Hiên nhập hội.

Dương Bách Tỉnh nhìn Lục Mặc Hiên thoải mái mà đi lên lầu như vậy, trong lòng không cam lòng giống như có lửa giận đang hừng hực thiêu đốt ở lồng ngực mãnh liệt, tay phải chống nạng, đi từng bước một về phía Nam Cung Bân, "Các người đã đáp ứng với tôi là khi bắt được Lục Mặc Hiên sẽ chặt đứng một chân của anh ta, các người nói không giữ lời!"

Từng câu từng chữ, tràn ngập tức giận, Liễu Lăng vỗ quần áo bị An Nhược đá bẩn, đồ đã dơ, bây giờ không có tâm trạng nói chuyện vô bổ với Dương Bách Tỉnh. Nam Cung Bân đứng dậy khỏi ghế mấy, hai mắt nhìn thẳng Dương Bách Tỉnh, "Nỗi đau mất chân, thù này sẽ giúp anh báo. Nhưng bây giờ không phải là lúc động thủ, tôi nghĩ anh cũng biết, Thanh Thánh Huy sẽ không lãng phí một con cờ tốt như vậy." Sau khi Nam Cung Bân nói xong, vẫy tay với Liễu Lăng, Liễu Lăng hiểu ý, đi theo Nam Cung Bân đi ra ngoài.

Bên trong căn phòng trống không chỉ còn lại mỗi mình Dương Bách Tỉnh, nét mặt Dương Bách Tỉnh không hề để ý hình tượng bản thân mà xì một tiếng khinh miệt, đợi khi Thanh Thánh Huy lợi dụng xong Lục Mặc Hiên, còn có thể nhớ giúp anh báo mối thù mất chân sao? Thân thủ của Lục Mặc Hiên rất cao, nếu không giở trò thì thù của mình sẽ không cách nào báo được. Hai mắt Dương Bách Tỉnh tối tăm nhìn về phía hành lang, ở chỗ này giải quyết Lục Mặc Hiên là cơ hội tốt vô cùng. Không thể trách anh, thật sự là anh rất hận, mối hận đó đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Nam Cung Bân và Liễu Lăng ra khỏi phòng trùng hợp gặp phải Thủy Li Li, người đàn bà của Dương Bách Tỉnh, ả này không an phận chút nào, luôn mặc những bộ trang phục hở hang rồi còn õng ẹo làm dáng, vừa hay, lòng dạ Dương Bách Tỉnh hẹp hòi thì ả này cũng chỉ có thể là loại hàng kém chất lượng.

Thủy Li Li nhìn trong ánh mắt hai người tràn đầy khinh thường, lòng cũng hiểu rõ. Xem thường bà đây, tưởng bà đây vui vẻ lắm sao khi hầu hạ các người? Trong lòng cười nhạt, lúc đi ngang qua Liễu Lăng cố ý lại gần anh rồi quẹt vai anh, dùng giày cao gót cao 10 cm giẫm xuống giày da màu đen của Liễu Lăng. Sau đó hừ nhẹ khoái trá chuẩn bị rời khỏi.

Bị An Nhược đá một cái làm dơ áo, giờ lại bị ả này giẫm một cái nữa, bệnh thích sạch sẽ của Liễu Lăng hoàn toàn phát tác, rồi sau đó không nói gì đi lên phía trước, tay phải níu cổ áo của Thủy Li Li, kéo cả người ả đi ra ngoài. Thủy Li Li không nghĩ tới Liễu Lăng sẽ dùng một chiêu như vậy, nghĩ đến bên trong Thanh Thánh Huy đồn rằng Liễu Lăng xử sự ác độc, Thủy Li Li vội vàng la lên, lúc đi ngang qua Nam Cung Bân nhanh chóng đưa hai tay níu vạt áo Nam Cung Bân, "Tôi là người đàn bà của Dương Bách Tỉnh, các anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!"

Tay phải Nam Cung Bân đẩy kính gọng vàng, mặc dù anh không thích sạch sẽ, nhưng ả này, anh thật không có hơi đâu mà để ý. Từ túi quần móc ra một cái khăn tay, tay dùng khăn tay bao lấy tay Thủy Li Li rồi từng chút một gạt tay Thủy Li Li ra. Thủy Li Li vừa sợ vừa tức, có cần phải sỉ nhục người ta như vậy không! Cô không có bẩn đến như vậy! Đụng cô lại còn dùng khăn tay bao lại!

"Ả đàn bà chết tiệt, tối nay chính là ngày chết của cô!" Liễu Lăng lôi Thủy Li Li, hai chân nhanh chóng đi về phía trước, thân thể Thủy Li Li lê trên mặt đất, Nam Cung Bân nhìn về phía căn phòng có ánh đèn sáng nơi đó dùng để nuôi mấy con chó hung ác tàn nhẫn, khẽ cười một tiếng, đàn chó bên kia rất lâu không có ăn thịt người rồi.

Nam Cung Bân liếc mắt nhìn về phía trước, Dương Bách Tỉnh đang đứng phía trước, nhìn người đàn bà mình bị đối xử như vậy mà không có bất kỳ phản ứng nào. Ha ha, phẩm vị cũng không kém đến nỗi nào, cũng không có thật lòng với Thủy Li Li. Có lẽ, Dương Bách Tỉnh còn có chỗ để lợi dụng. Dù sao trước kia có quan hệ tốt với Lục Mặc Hiên, lời đồn về tình bạn trong quân khu không phải rất sâu nặng thắm thiết sao, anh rất muốn xem Lục Mặc Hiên bị chính người anh em mình phản bội sẽ có phản ứng gì. Đúng rồi, còn có một người, thiếu chút nữa đã quên rồi. Từ bỏ làm lính chuyển sang thương nhân, kinh doanh châu báu rất tốt - Thượng Quan Tiêu Nhiễm.

Ở gác lửng trên lầu ba, Lục Mặc Hiên ngồi ung dung trên chiếc giường mềm mại, khủy tay xoay ngược lại chống trên giường nhìn An Nhược xinh xắn nhanh nhẹn bên này nhìn nhìn ngó ngó, bên kia ngắm ngắm, cuối cùng mở cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài. Ngay sau đó, một tiếng chửi rủa truyền đến.

"Lục Mặc Hiên, phía ngoài và ngoài cửa lớn đều có nhiều người canh gác, bên này tất cả đều là địa bàn của Thanh Thánh Huy, phía trước thì là đồng ruộng. Mau xem thử, di động của anh có sóng hay không, di động của em đã để trên chiếc Land Rover của anh rồi." An Nhược gãi đầu, trực tiếp nằm trên giường, bộ dáng lười nhác quay đầu lại nói với Lục Mặc Hiên.

Từ trong quần lấy di động ra, Lục Mặc Hiên thấy góc trên bên trái có có ba cột sóng màu trắng nhỏ, giơ màn hình di động lên cho An Nhược xem, hai tay An Nhược nắm lấy mắt nhìn xuống, cộc [bad word] chửi lên một tiếng “Chết tiệt”.

"Cái đầu của lão đại Thanh Thánh Huy chắc bị súng bắn hỏng rồi, khao khát muốn anh gia nhập đến như vậy, làm sao có thể, anh là một thượng tá, không làm nằm vùng là tốt lắm rồi. Thanh Thánh Huy chơi chiêu này, nếu không, anh đi làm nằm vùng đi." An Nhược đột nhiên nở nụ cười, trở mình đè lên trên người Lục Mặc Hiên, lúc gương mặt đáng yêu gần kề đến mặt Lục Mặc Hiên thì đột nhiên bị lệch.

Lục Mặc Hiên cảm thấy mất mác, sao không dựa qua đây, tại sao phải đột nhiên lệch. Lục Mặc Hiên dứt khoát giơ tay lên đè đầu An Nhược lại, sau đó ngẩng đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đó.

Nụ hôn dần dần sâu hơn, nụ hôn nhẹ nhàng dần biến thành nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng Lục Mặc Hiên lật người đè An Nhược phía dưới, đôi tay đặt hai bên trên đầu An Nhược, cúi đầu hôn xuống.

Ở nơi này vào lúc quan trọng, trên địa bàn Thanh Thánh Huy, hai người còn đang bị giam lỏng, lại có thể không chút để ý hoặc có thể nói là xem nhẹ nguy hiểm, ở trên giường hôn vô cùng nồng nhiệt.

(*)Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

(*)Phản tương nhất quân: ý là lúc anh có ưu thế lớn hơn thì bị kẻ khác đảo ngược lại theo hướng xấu.

Đột nhiên đưa tay đẩy mạnh Lục Mặc Hiên ra, chống lại ánh mắt bất mãn vì chưa thỏa mãn dục vọng của anh, "Anh đừng có mà được voi đòi tiên, chỗ đó của em vẫn chưa khỏe hẳn, đã nói rồi đấy phải cách một thời gian. Đừng nghĩ đục nước béo cò."

Cúi đầu trên cổ trắng mịn của An Nhược hung hăng hít một hơi, "Anh chỉ muốn đục nước béo cò, anh còn muốn sờ một con cá lớn, có lẽ phải gọi là Mỹ nhân ngư."

Mỹ nhân ngư cái đầu anh, đôi mắt An Nhược liếc Lục Mặc Hiên, hai chân đạp đá, "Đứng lên cho em, quản chặt người anh em của anh. Lục Mặc Hiên, ngày mai đồng ý chuyện gia nhập Thanh Thánh Huy sao?"

Lục Mặc Hiên quả thật rất nghe lời từ trên người An Nhược bò dậy, nhìn An Nhược gật đầu một cái, "Nếu Thanh Thánh Huy mời anh, anh chỉ gắng gượng làm. Coi như là quân khu phái tới nằm vùng." Lúc nói câu nói này, Lục Mặc Hiên cố ý đứng ở cửa phòng bên kia nơi đó có gắn một cái máy nghe lén, lúc Lục Mặc Hiên mới vừa vào thì đã phát hiện.

Nếu muốn biết, anh rộng rãi nói cho biết. Sử dụng máy nghe lén, ha ha, Lục Mặc Hiên híp mắt lại, chân chính bàn tay đen đứng phía sau của Thanh Thánh Huy vẫn ẩn núp ở chỗ này.

Vừa nói, Lục Mặc Hiên vừa đem máy nghe lén lấy xuống, thành thạo mở ra phá hủy nó, máy nghe lén trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy ra.

Đôi mắt An Nhược trợn to, hai chân vừa chạm đất liền đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống ~ tự mình nhìn đến máy nghe lén bị chia năm xẻ bảy.

"Vợ ơi, chúng ta hôn môi phát ra tiếng cũng bị nghe thấy, em nói nên trừng phạt Thanh Thánh Huy như thế nào?" Lục Mặc Hiên vuốt trán, cười hỏi.

An Nhược nhặt bộ phận chính là cơ tâm của máy nghe lén lên, "Liễu Lăng, còn có người đàn ông mang gọng kiến màu vàng, hay dùng cơ tâm cài vào trong ngực bọn họ."

"Ừ, ý này rất hay." Lục Mặc Hiên không chút do dự gật đầu một cái.

Lời này chẳng qua chỉ là giả dụ, phải nên dùng cơ tâm cài vào trái tim của Thanh Thánh Huy, trực tiếp dẹp luôn Thanh Thánh Huy.

Ở căn phòng điều khiển nghe lén, người nam nhân trung niên mặc trang phục màu xám tro đứng trước màn ảnh lớn màu trắng, nghe được giọng nói nhỏ truyền ra, khóe miệng nhấc lên một chút ý cười, không tệ, Lục Mặc Hiên đúng là nhân tài kiệt xuất trong quân đội.

"Cha nuôi, rõ ràng là Lục Mặc Hiên sẽ không có thành ý quy phục, tại sao còn cố gắng làm nữa?" Nam Cung Bân đứng thẳng người trước mặt người đàn ông đó, lời nói ra lộ ra mười phần cung kính.

"Không có việc gì, An Nhược và Llục Mặc Hiên, ít nhất có một người sẽ tự nguyện gia nhập Thanh Thánh Huy."

Sao? Cha nuôi không giết An Nhược nữa à? Nam Cung Bân có chút không hiểu.

"Báo cho Trì Lăng hạo, giải đua xe Sơn Hoàn, cha rất mong đợi biểu hiện của anh ta."

Nam Cung Bân đã lâu không có gặp Trì Lăng Hạo, cậu nhóc này lại trở về nước Pháp rồi. Hiện tại báo cho cậu ta? Nam Cung Bân có chút không xác định.

"Nói cho Trì Lăng Hạo, Lục Mặc Hiên cũng sẽ tham gia. Cậu ta sẽ đến." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên nhẹ nhàng truyền vào trong tai Nam Cung Bân.

Nam Cung Bân không có bất kỳ hoài nghi, cha nuôi luôn có lý do của người, cung kính cúi đầu, nói một tiếng vâng.

"Rất lâu không có có cùng các con ăn cơm, tối nay cùng cha nuôi đi ra ngoài cùng ăn một bữa cơm." Người đàn ông trung niên nói xong thì đi ra ngoài. Các con dĩ nhiên là chỉ Nam Cung Bân và Liễu Lăng, chỉ là, Liễu Lăng vẫn còn đang xử lý ả Thủy Li Li, không biết người đàn bà nay có bị chó dữ ăn luôn không?

"Cha nuôi, để con đi gọi Liễu Lăng ." Sau khi nói xong, Nam Cung Bân đi thẳng đến phòng chó.

Người đàn ông trung niên chau mày, "Liễu Lăng mang người nào đó đến phòng chó à?"

"Cha nuôi, chỉ là một ả đàn bà không ra gì, chết cũng tốt. Giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực." Giọng điệu Nam Cung Bân không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, không giống với vẻ bề ngoài lịch sự của anh.

"Xử lý sạch sẽ một chút." Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói ra một câu nói như vậy, sau đó xoay người nhìn về phía màn ảnh lớn màu trắng.

Trên màn ảnh không có bất kỳ hình ảnh hay chữ nào cả, tại sao cha nuôi còn nghiêm túc nhìn như vậy chứ? Nam Cung Bân không hiểu, nhưng cũng không hỏi.

Ở nước Pháp trong một biệt thự độc lập màu hoàng kim, Trì Lăng Hạo nằm sấp vô cùng thoải mái trên ghế sofa mềm, một cô hầu gái thì quỳ gối trên tấm thảm vàng óng ánh, năm ngón tay dài nhỏ lực đạo vừa phải đang xoa bóp vai Trì Lăng Hạo.

"Bên trái một chút." Trì Lăng Hạo quay đầu nhỏ giọng nói một câu. Cô hầu gái khéo léo đáp lại, nét mặt Trì Lăng hạo bỗng chốc nhíu lại, không có nhìn kỹ, cô hầu gái này là người mới, trên gương mặt trái xoan ửng đỏ, không phải là những cô gái Pháp tóc vàng mắt xanh như trước, nói một cách khác đây là một cô gái Trung Quốc mộc mạc. Tầm mắt dời xuống chút nữa, không tệ, bộ ngực này so với những cô gái ở Trung Quốc cũng lớn như nhau.

"Thiếu gia, xương sống ngài có chút cứng ngắc, tôi giúp ngài xoa. Đầu có thể tựa trên ghế sa lon đừng ngẩng lên?" Cô hầu gái đứng dậy cung kính nói với Trì Lăng Hạo, ánh mắt Trì Lăng Hạo lóe lên tía sang, bên trong ý tứ đùa giỡn quá rõ.

Cô gái này thật thông minh, biết mình có hứng thú với cô ta, chính là muốn nói sang chuyện khác. Trì Lăng Hạo cười ha ha, tâm trạng vui vẻ nên không trêu đùa cô gái này nữa, hết sức nghe theo để đầu tựa vào trên ghế sa lon.

Điện thoại bị ném trên thảm trải sàn reng lên, tay phải Trì Lăng Hạo sờ lên trên mặt đất nhìn cũng không nhìn màn hình di động một cái, trực tiếp ấn nút nghe.

"Trì Lăng Hạo, mau tới thành phố A Trung Quốc, tham gia đua xe, Lục Mặc Hiên cũng tham gia." Trong ống nghe, giọng nói của người đàn ông như nước chảy qua núi róc rách.

Thanh Thánh Huy đã vươn móng vuốt với Lục Mặc Hiên rồi sao? Trì Lăng Hạo nhướng mày, không để ý cô hầu gái đang ấn xuống dễ chịu, thân thể lập tức ngồi thẳng, nâng tay trái lên đẩy cô hầu gái ra, lực đạo này rất lớn, cô hầu gái không đứng vững nên người trực tiếp ngã xuống trên mặt thảm, tay chà xát lên mặt thảm, da trên cổ tay bị chà rách.

"Nam Cung Bân, ở nước Pháp ông đây rất thoải mái, không muốn cuốn vào chuyện giữa quân khu và Thanh Thánh Huy, đừng gọi điện cho tôi nữa!" Trì Lăng Hạo nói vào ống nghe di động.

Ở không trung một hạt dẻ rơi xuống, Trì Lăng Hạo sờ đầu, ngẩng đầu im lặng nhìn mẹ. Đứng trước mặt Trì Lăng Hạo là một người phụ nữ tóc xanh mắt vàng, là người đứng đầu phân hội của Thanh Thánh Huy ở nước Pháp. Trong ánh mắt nghiêm nghị rõ ràng là một người phụ nữ tàn nhẫn, tên tiếng Trung của bà gọi là Nghê Linh.

Trong ống nghe trầm mặc, cuối cùng, Nam Cung Bân nhàn nhạt nói, "Trì Lăng Hạo, cậu phải trờ về, đây là chỉ thị của thủ lĩnh Thanh Thánh Huy."

"Đã biết!" Trì Lăng Hạo không còn cách nào, không kiên nhẫn la lên một câu, cuối cùng cúp điện thoại.

"My son. . . . . ." Nghê Linh chỉ nói hai chữ liền bị Trì Lăng Hạo cắt đứt.

"Nếu bàn chuyện Thanh Thánh Huy, mời mẹ nói tiếng Trung." Trì Lăng Hạo lười nhác tựa lưng trên ghế sa lon, lạnh lùng mở miệng.

Nghê Linh biết con trai không thích Thanh Thánh Huy, nhưng có một số việc mình không làm cũng phải làm, đây là sứ mạng của mình. Huống chi, vẻ mặt Nghê Linh căng thẳng, Người đàn ông nhà họ Trì kia, kiếp này phụ bạc bà, ban đầu dùng lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển tất cả đề là giả, ông ta là quân nhân, mà bà là đại tiểu thư hắc bang. Một khi biết được thân phận của bà, vì cái gọi là tôn nghiêm quân nhân buồn cười đó mà bỏ vợ bỏ con.

Giờ con trai cũng đã khôn lớn rồi, bây giờ Trì gia lại muốn đón con trai mình về, dùng đủ biện pháp lấy lòng để con trai gia nhập vào công ty nhà họ Trì, giao công trình Đạt Thuận cho con trai. Ánh mắt Nghê Linh tối sầm lại, nhà họ Trì phải nhận được báo ứng, bà muốn con mình tự đi báo thù, nhà họ Trì thiếu bà, bà muốn đoạt về tất cả!