Vô Địch Hắc Quyền

Chương 675: Cơ quan tinh vi



"Ầm" một tiếng, tức thì thạch bích xuất hiện một lỗ hổng, Diệp Thiên Vân vận bảy phần kình lực, đã đủ đánh vỡ thạch bích.

Diệp Thiên Vân cũng không có chủ quan, hắn đưa nửa người lách bên trong quan sát bên trong, tuy một màu đen nhưng với nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy gì đó.

Mấy người đều lộ sắc mặt vui mừng, lần lượt theo hắn chui vào lỗ hổng.

"Cái này...cái này...là cung điện dưới đất?" Ước chừng một phút đồng hồ, Trần Mễ Lạp đem bật lửa, lại đầy sự kinh ngạc.

Mấy người đứng ở chính giữa cung điện, chỉ cảm thấy đám người vô cùng nhỏ bé. Tòa cung điện này có kiến trúc đặc biệt khí thế hào hùng,làm cho người ta cảm giác bị đè nén.

Phía dưới chính điện có bậc thang, trải qua thời gian dài, nên bị bao phủ bởi một lớp bụi dày.

Thềm đá tuy rộng nhưng rất dốc đứng.

"Điện Nga Mi!" Diệp Vô Nhai đọc lên mấy chữ này.

"Khí phái thật lớn!" Ngô Lập Sâm quan sát, ở đây ít nhất có thể chứa được vài trăm người.

Tòa cung điện dưới đất, không biết đã tổn hao biết bao nhiêu tâm huyết. Diệp Thiên Vân xem ra cái công trình to lớn này hắn là có không ít tính mạng người cùng bị chôn vùi nơi này.

Bốn người đi đến bậc thang, Trần Mễ Lạp chú ý đếm, có phần cổ quái nói:" Không nhiều không ít, 99 bậc. Phái Nga Mi rốt cục muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn học theo đế vương sao?"

99 bậc suy cho cùng muốn lấy được chữ cửu."cửu" là ý may mắn nhất trong dương số, chữ số có địa vị cao nhất. Sử dụng chữ số này chỉ có pháp quyền đặc biệt của những vị đế vương xưa kia, cũng là biểu tượng của cát tường như ý. Cửu ( số 9) đồng âm với từ cửu ( lâu dài) là dài lâu là vĩnh cửu, có lẽ hi vọng truyền thừa của phái Nga Mi không bao giờ bị đổ.

Bốn người đứng trước cửa. Diệp Thiên Vân nhìn thấy hai bên cửa điện như bày hai chậu hoa. Song đầu khúc cảnh tương liên. Hai đầu thú được điêu khắc mặt rồng, đôi mắt mở to, lưỡi dài đến cổ. Cả hai đầu đều cắm một đôi sừng hươu khổng lồ. Bốn chiếc sừng như chạc cây mọc rườm rà. HÌnh ảnh cực kì dị thường sinh động, không khỏi nghi ngờ nói:" Đây là vật gì?"

"Đây là... thú trấn mộ!" Diệp Vô Nhai sắc mặt khó coi nói:" Ta từng nhìn thấy ở gần núi Trường Bạch giống thế này. Chỉ có lăng mộ mới có loại vật này!"

"Chả trách!" Trần Mễ Lạp không sợ trời sợ đất, nhưng trong đêm này cũng phải rợn người, mắng:" Xui xẻo! Tại sao lại chạy tới chỗ quỷ quái này!"

Diệp Thiên Vân định thần phát hiện hai cây cột sơn màu đỏ cạnh cửa chính có một câu đối:"Thục trung đa tiên sơn. Nga Mi mạc nan thất!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Bước qua ngưỡng cửa điện, liền nhìn thấy sau cánh cửa là một cảnh tượng tôn nghiêm. Đại điện lạnh tanh, trống trải âm trầm, trong đặt một quan tài bằng ngọc.

Mấy người đều cảm thấy lạnh gáy, vốn dĩ điện Nga Mi lại thật sự là một mộ phần, hơn nữa quy mô của cái lăng mô này có thể tương đương với của vương hầu có thể thấy được của trăm năm trước, thực lực của Nga Mi thật không tầm thường.

Ngô Lập Sâm đứng thật lâu nhìn quan tài không nói gì, rồi kính sợ nói:" Có lẽ, chúng ta phải vái lạy, bên trong dù thế nào cũng là tiền bối!"

"Vái cái con khỉ!" Trần Mễ Lạp đi đến trước quan tài đi xung quanh một vòng, to gan lớn mật nói:" Chúng ta mấy người dương thọ hơn hắn bao nhiêu, nói không chừng đến lúc phải làm hàng xóm với hắn. Trần Mễ Lạp tuy ngoài miệng cho là vậy, nhưng cũng không có cố tìm cách mở quan tài.

Mấy người đều trợn mắt nhìn, bây giờ nói những lời xui quẩy thế, thật đúng là mỏ quạ.

"Các ngươi nhìn xem đây là gì?" Diệp Vô Nhai chỉ một ngón tay, có phần kinh ngạc nói:" Điện Nga Mi có lẽ không chỉ đơn giản là một lăng mộ như vậy!"

Mọi nhìn về hướng tay hắn chỉ, quả nhiên tại một góc của đại điện có 10 cái hòm sắt đen.

"Ta đi xem!" Trần Mễ Lạp vừa nói vừa chạy tới gần, hắn dò xét rồi cười hắc hắc:" Giấu của kín vậy, lại còn khóa!" Nói rồi hắn dùng tay kéo, xiềng xích trải qua nhiều năm đã bị ăn mòn, hơi dùng lực đã biến dạng

Trần Mễ Lạp mở nắp hòm lên, không khỏi kinh hô:" Vàng thỏi!"

Diệp Thiên Vân liền bị hai chữ này hấp dẫn, đi đến trước Trần Mễ Lạp xem xét, hóa ra trong chiếc hòm sắt này toàn là vàng được săp đặt trật tự! Trong bóng tối này, vàng rực rỡ không khỏi nhiếp kinh tâm phách.

Diệp Thiên Vân cầm trên tay một cái, so với tưởng tượng còn nặng hơn nhiều, một thỏi vàng này có lẽ phải gần 1kg, lập tức cảm thán nói:" Những cái này có lẽ dùng để một ngày nào đó phục hưng môn phái Nga Mi?"

Trần Mễ Lạp ánh mắt phức tạp, hắn mở tất cả rương xung quanh ra, bên trong toàn là vàng thỏi lớn. hắn cảm khái nói:" Có thể phái Nga Mi sợ chính mình có một ngày bị diệt vong, cho nên cố làm tốt đường lui, để hậu nhân trông coi!

Ngoài ra bọn họ còn phát hiện được văn tự khắc trên tấm bia đá, phần lớn có quan hệ với phái Nga Mi. Ghi lại lịch sử cùng công pháp của Nga Mi.

Diệp Thiên Vân liền bị thu hút bởi lịch sử của Nga Mi, nhưng chợt nghe thấy tiếng ồn ào lớn ở ngoài truyền vào.

"Có người đến đây!" Diệp Thiên Vân cảnh báo, ở đây tránh cũng khó tránh, trong tình thế cấp bách này, ngửa đầu nhìn thấy trên đại điện có xà ngang, lập tức nói:" Chúng ta đi lên!"

Trần Mễ Lạp và hai người kia cũng nghe được tiếng bước chân, biết bên ngoài có người vào.

Mấy người như những con vượn linh hoạt phút chốc đã ở trên, may là nội cung Nga Mi có kiến trúc to lớn, dễ có chỗ ẩn thân. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó mấy trăm người hùng dũng bước vào điện.

"Hoàng lão tiên sinh? Dám hỏi nơi này có cửa không ?" Người đang nói đích xác là Thanh Tùng đạo nhân, hắn nhìn quanh mọi nơi, bức thiết một mất một còn tìm đối thủ.

"Chỉ có một cái cửa thôi!" Hoàng gia gia chủ sắc mặt không vui nói tiếp:" Nơi này là mộ phần của tổ tiên Nga Mi, kính xin các vị tôn trọng, đừng làm kinh động tổ sư!"

Bốn người Diệp Thiên Vân ở phía trên nhìn qua khe hở, tất cả mọi người đều lọt vào tầm mắt.

"Bọn chúng đã tới đây! Các ngươi xem!" Trong đám người có kẻ hô tiếng,lập tức có tiếp kẻ kinh hô:" Là vàng thỏi!'

"Ở đây còn có võ học Nga Mi!"... Thanh âm này không che dấu cả sự tham lam.

Hoàng gia gia chủ sắc mặt tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng làm kinh sợ mọi người:" Các vị trong chốn võ lâm, các ngươi đã quên lời hứa lúc nãy sao?"

Đại quân võ lâm lúc này đã thành một thể, nhiều người rục rịch, ánh mắt tham lam nhìn về một cây vàng thỏi rơi trên mặt đất, còn cả văn tự được ghi lại! Công phu của phái Nga Mi,ở đây mọi người đều đã lĩnh giáo qua. Sự truyền thừa đã lâu đời, có chỗ độc đáo, không chút nào kém hơn Võ Đang, Thiếu Lâm.

Thanh Tùng đạo nhân thấy tình thế chuyển biến xấu, lập tức quát:" Các vị đồng đạo, chúng ta đến là để tìm tung tích của Hình Ý ma, nếu dám động vào đồ của Nga Mi, đừng trách bần đạo không lưu tình!"

"Thanh Tùng tiền bối" Từ trong đại quân võ lâm đột nhiên đi ra một vị lão giả râu dài, chính là Bát Quái chưởng môn Lôi Ngạo. Hắn cười tủm tỉm nhìn Thanh Tùng đạo nhân:" Ở đây tuy là đất của Nga Mi, nhưng mà chớ quên, trăm năm trước Nga Mi cũng đã ở trong chốn võ lâm!"

"Hôm nay mọi người cùng chứng kiến mộ địa tiền nhân Nga Mi, mà những thứ của cải này trước tiên là thuộc về những người có duyên, tất nhiên là cũng bao gồm cả ta và ngươi trong đó, không biết những lời này nói đúng hay không?"

"Rất đúng!" Những lời thề vừa rồi của Thanh Tùng đạo nhân, đã thành tiếng chó sủa, thậm chí còn không bằng. Xảy ra bạo động, không biết ai bắt đầu, mọi người tranh nhau đoạt kho báu. Đại đa số đều nhìn về thỏi vàng rực rỡ kia, có người nhấc tấm bia đá lên không kể nặng nhẹ, hiển nhiên là muốn vác về.

Thanh Tùng đạo nhân nhìn Lôi Ngạo, đột nhiên minh bạch lời nói của hắn. Bát Quái với võ lâm có mưu đồ!

"Dừng tay, các ngươi muốn làm gì!" Hoàng gia gia chủ trợn tròn mắt, hắn bị chọc giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy, giận quá thành cười:" Tốt thay cho cái gọi là võ lâm, đoạt tài sản của tiền nhân Nga Mi làm của riêng, lật lọng, hèn hạ!"

"Lôi Ngạo, ngươi thật cho rằng bần đạo sẽ để gian kế của ngươi thực hiện được sao?" Thanh Tùng đạo nhân đồng thời phẫn hận nói:" Chính các ngươi đã làm thanh danh của võ lâm bị bại hoại, nếu như không rút gân lột da các ngươi, bần đạo chẳng hóa là tiểu nhân lật lọng!"

"Các ngươi chẳng lẽ không phải là tiểu nhân sao?" Lôi Ngạo đứng trong đám người không sợ hãi chút nào, cười lạnh nói:" Các vị đồng đạo võ lâm, hãy nhìn vẻ đạo mạo như thật này của Võ Đang,lại có khả năng tài đức hiệu lệnh quần hùng sao?"

Than Tùng đạo nhân chỉ đơn giản muốn diệt trừ Diệp Thiên Vân, nhưng tình thế trước mắt này, liền hiểu rằng đã đánh giá cao những kẻ ô hợp này, Lôi Ngạo đúng vào thời khắc mấu chốt nhất từ sau lưng mà bắn tên lén, làm trong ngoài Võ Đang không còn mặt mũi làm người nữa. Hắn đến cực điểm, liền hô:" Được, được, được!"

" Các ngươi đã chẳng biết liêm sỉ như thế, ta cũng bất chấp tình cảm thể diện!" Thanh Tùng đạo nhân rút kiếm cắt đứt đạo bào, hừ lạnh nói:" Từ giờ trở đi, kẻ nào tham của cải của Nga Mi, tất không còn liên quan gì đến chúng ta nữa!"

Tình thế quỷ dị vô cùng, một lát sau đã thành thế chân vạc, Võ Đang, Nga Mi và cả đại quân võ lâm.

Thanh Tùng đạo nhân dáng vẻ không liên quan, mặc cho hai phe trở mặt, một câu cũng không nói nhiều.

Hoàng gia gia chủ không ngờ tình thế thay đổi bất thường, vung tay lên nói:" Muốn cướp đoạt kho tàng của Nga Mi,cũng phải nhìn xem Song Phong trấn chúng ta có đáp ứng hay không!"

Lôi Ngạo lúc này khó nén, khẩn trương quát to:" Mấy vị tiền bối của Thăng Tiên điện Võ Đang, đương nhiên là không thèm nhìn những thứ này, người ta là đại phái ngàn năm, mà chúng ta tất nhiên không có xa hoa như bọn họ!"

Đại quân võ lâm nghe được câu này, con ngươi ứa ra lục quang, người của Diệp Thiên Vân ở đâu cũng không quan trọng nữa, vô thanh vô tức nhét vội vàng thỏi vàng vào túi.

"Song Phong trấn nghe lệnh!" Hoàng gia gia chủ sắc mặt tái nhợt, những võ lâm nhân sĩ trước mặt này, căn bản là cường đạo khoác áo hiệp nghĩa! Hắn hôm nay hối hận vạn phần, không ngờ những người trước mặt này, chính là muốn phân chia cướp đoạt, hạ quyết tâm:" Vọng động di vật tổ tiên Nga Mi, giết không tha!"

Lôi Ngạo trong đám người kích động nói:" Kệ bọn chúng, chỉ cần chúng ta lao ra, kẻ nào cản trở là muốn đối nghịch với võ lâm!"

Tiếng hai người vừa dứt, võ giả hai bên đột nhiên giao chiến. Song phương dũng mãnh như thủy triều, quy luật sinh tử trên đấu trường vĩnh viễn là một, cái gọi là hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng là vậy, càng sợ chết càng chết nhanh, nếu muốn giữ mạng phải liều mạng!

Trong điện Nga Mi tiếng kêu rung trời, một chút ánh sáng đã bị dập tắt, hoàn toàn biến mất.

Điện Nga Mi đã tối om trở lại, chỉ còn lại tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết! Có hi vọng, có tuyệt vọng, có tham lam, có phẫn nộ, không chịu cam tâm, điện rộng lớn vậy giờ thành chiến trường tàn sát, người chết, người bị thương, người thoi thóp nhiều vô kể.

Trong bóng tối, một võ giả bị thương nặng, cố lết trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi:" Lão tử, cho dù chết ở chỗ này, cũng phải đào phần móc mộ Nga Mi!" Đã lết tới bên cạnh quan tài ngọc, lấy tay nhấc nắp quan lên!

"Không được!" Hoàng gia gia chủ không thể ngờ có kẻ dám mở quan tài ngọc ra, khi hắn kịp phản ứng thì nắp quan tài đã rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề!

Diệp Thiên Vân cùng mấy người ở trên xà ngang, đều mở to mắt nhìn vô cùng tinh tường, trong quan tài không có gì.

Ngay một khắc này, giữa điện Nga Mi lay động dữ dội!