Vô Cương

Chương 3: Thanh Niên Năm Tốt Của Kỷ Nguyên Mới



Dưới ánh sáng nhạt, thân súng màu bạc bóng loáng, ánh sáng lập lòe, nhìn vào rất tinh xảo.

Tam Giác Nhãn có chút kinh ngạc, vẻ mặt đờ ra: “Mày vẫn còn giữ thứ này à?”

Tả Tông không nhịn được lắc đầu thở dài, nhìn cây súng trong tay với ánh mắt tựa như đang nhìn tình nhân: “Không ngờ sau nhiều năm như vậy mà vẫn có cơ hội sử dụng nó?”

Súng và kỷ nguyên mới.

Đã có chút không ăn nhập.

Đồ vật của nền văn minh khoa học kỹ thuật này ở thời đại này tuy vẫn còn giữ lại, nhưng đối với tuyệt đại đa số các võ giả cao cấp mà nói, súng lục đã mất đi uy lực vốn có của nó.

Bởi vì chỉ cần đến xung huyệt cảnh ngũ đoạn trở về sau, ngoài loại vũ khí hạng nặng có lực sát thương mạnh, thì súng pháo tầm thường đã rất khó sát thương được họ.

Chỉ với tốc độ đáng sợ gần đến với tốc độ âm thanh thì đã khiến người ta khó mà khóa được họ. Càng không cần nói đến họ còn có năng lực phòng ngự tương đối dũng mãnh. Cho dù bị súng lục bắn vào người, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút tổn thương ngoài da. Rất khó gây ra sự uy hiếp chí mạng.

Vậy nên tuyệt đại đa số võ giả cao cấp sớm đã vứt bỏ nó rồi.

Tả Tông cười có chút tự giễu cợt: “Năm đó là nhờ vào thứ này mà lập nghiệp, vào kỷ nguyên mới cũng không nỡ vứt bỏ. Vẫn luôn mang theo bên người, thỉnh thoảng cầm ra bảo dưỡng một chút, chơi một lát, giữ lại chút tưởng niệm, không ngờ có một ngày thật sự lại dùng đến nó.”

Nói rồi, Tả Tông nhìn về phía Sở Vũ trên bia vô tự, cười nhếch mép nói: “Không biết pháp khí hộ thể của mày lợi hại hay là khẩu Desert Eagle này mạnh hơn nhỉ?”

“Các người vẫn muốn giết tôi?” Sở Vũ cũng cười nhếch mép, nhìn hai người họ.

“Đây là sợ đến nỗi không biết sợ rồi à? Bị dọa đến điên rồi à!” Tam Giác Nhãn cười lạnh lùng, không nhịn nỗi mà lên tiếng.

“Dĩ nhiên!” Tả Tông cầm lấy súng, khí thế trên người đột nhiên thay đổi. Bỗng chốc trở lại trạng thái năm đó một súng trong tay bắn chệch mục tiêu.

Giơ tay lên móc vào cò súng.

Căn bản không cần nhắm chuẩn!

Trời sắp sáng rồi, hắn cũng đã mất kiên nhẫn!

Pằng! Pằng pằng!

Một lượt ba tiếng súng vang lên, dưới tác dụng của nòng giảm thanh âm thanh tựa như tiếng tát tay, nhưng vẫn phá vỡ sự yên tĩnh của Thái Sơn.

Tả Tông có lòng tin tuyệt đối với kỹ thuật bắn của mình, với khoảng cách gần như vậy thì cho dù trên người Sở Vũ có pháp khí hộ thể, nhưng ba phát súng của hắn đều bắn vào cùng một điểm thì tuyệt đối có thể gây ra sát thương chí mạng cho Sở Vũ!

Suy cho cùng Sở Vũ là một tên phế vật, căn bản không có năng lực né tránh.

Suy cho cùng đây là Desert Eagle có uy lực rất mạnh!

“Gặp ma rồi! Chết tiệt!” Tam Giác Nhãn ở bên cạnh bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Tả Tông cũng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn lên phía trên bia vô tự trống không. Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình truyền đến một hơi lạnh thấu xương.

Tả Tông không dám quay đầu lại nhìn.

Thân hình Tam Giác Nhãn bên cạnh đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống.

Tả Tông toàn thân lạnh buốt, không dám động đậy.

Lúc này sau lưng hắn truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt: “Nói thật, cảm giác giết người thật là tệ! Thật buồn nôn!”

“Mày mày… sao mày có thể?” Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Tả Tông cảm nhận được khoảng cách của bản thân với cái chết lại gần đến vậy, cảm giác kinh hãi mãnh liệt khiến toàn thân hắn đều đang run lên.

Hắn đã từng luôn rất tự tin mà cho rằng dù thật sự đối mặt với cái chết thì bản thân cũng có thể thản nhiên. Nhưng hắn sai rồi, đối diện với cái chết thì không có ai có thể thản nhiên thật sự.

Dựa vào kinh nghiệm ám sát nhiều năm của hắn, rõ ràng người cộng tác với hắn Tam Giác Nhãn đã chết rồi. Nhưng Tả Tông nghĩ nát óc cũng không ra là vì sao.

Một người đã bị phế mười sáu năm, sao có thể đột nhiên trở nên khủng bố như vậy?

Lẽ nào mười sáu năm này hắn vẫn luôn ngụy trang?

Có cơ mưu sâu xa như vậy không?

Đến mức đó ư?

Ôi chao, đúng là đồ chó đẻ mưu mô!

Đồ lừa đảo!

“Hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế không?” Sở Vũ nhíu mày, đứng ở sau lưng Tả Tông, cố nhịn sự khó chịu về mặt tâm lý sau khi giết người.

Hắn với cảnh giới xung huyệt cảnh bát đoạn, trong trường hợp bình thường muốn né ba phát đạn của Tả Tông và đồng thời giết Tam Giác Nhãn quả thực là rất đơn giản.

Thậm chí có thể né tránh trực diện, sau đó giết cả hai người!

Nhưng hắn mới hồi phục, chưa điều khiển thuần thục…

Vậy nên…

Trước khi Tả Tông bắn phát đầu tiên, Sở Vũ thực ra đã không còn ở trên bia vô tự nữa.

Lúc đó hắn vèo một cái thì đã bay ra ngoài!

Nhanh hơn cả tốc độ âm thanh!

Sau đó ở phát bắn thứ hai, Sở Vũ đã chạy quá xa rồi…

Sức mạnh của hắn bị phong ấn đã mười sáu năm, đột nhiên hồi phục lại, muốn khống chế chính xác luồng sức mạnh này quả là quá khó. Cho dù Sở Vũ đã làm vô số chuẩn bị cho ngày này.

Nhưng lý luận và thực tiễn suy cho cùng là hai việc khác nhau.

Vì vậy khi Tả Tông bắn phát thứ ba, Sở Vũ lại từ chỗ xa quay trở lại, sau đó một quyền đánh vào giữa lưng của Tam Giác Nhãn, đã làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng của tên đó.

Còn Tam Giác Nhãn khi phát súng thứ ba vang lên mới phát hiện Sở Vũ đã không còn ở trên bia vô tự nữa.

Vì vậy hắn mới nói câu gặp ma, tiếp đó hắn cảm nhận được hơi thở tử vong đang bao phủ lấy hắn, chỉ kịp nói một câu chết tiệt, chứ không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào thì đã phải tạm biệt thế giới này rồi.

Khoảng cách cực lớn của cảnh giới chính là rõ ràng như vậy!

Tình cảnh của hai phe xoay chuyển trong chớp mắt.

Tả Tông không dám cử động, trong đầu vẫn đầy những câu hỏi, thậm chí cảm thấy bản thân có phải đang nằm mơ không?

“Nói đi, ai sai khiến hai người đến? Giết một kẻ bỏ đi như ta có cần làm to chuyện như vậy không? Hai cao thủ ngũ đoạn trở lên, chặn núi, chặn tín hiệu, đừng nói đến các công việc chuẩn bị trước đó nữa, các loại điều tra theo dõi giám sát… thật là lao tâm khổ tứ.”

Tả Tông toàn thân lạnh giá, giọng nói này hiện giờ đối với hắn mà nói giống như là giọng của ác ma.

Hắn rất khó chịu, lại còn muốn khóc nữa, mày là đồ bỏ đi thế thì bọn ta là gì? Đồ cặn bã ư?

“Tao nói sự thật thì mày có thể tha cho tao không?” Tả Tông cũng thử đưa ra điều kiện.

Tuy hắn là sát thủ nhưng hắn cũng không muốn chết. Cảnh giới này của hắn nếu sống một trăm mấy chục tuổi cũng chỉ là chơi thôi, năm nay hắn mới ba mươi chín tuổi, vẫn đang kỳ thanh xuân mà, những cục mụn trên trán và ghẻ nhọt sau lưng đều có thể chứng minh, hắn vẫn còn nhiều thời gian để sống vui vẻ.

“Không thể.” Sở Vũ nói: “Nhưng tôi có thể cho anh chết sảng khoái, ừm, cứ dùng cây mã tấu Nepal của anh được rồi, bảo đảm không có đau đớn.”

“…” - Tả Tông bỗng nhiên cảm thấy cái miệng thối của mình là một thói quen xấu.

“Anh cứ nghĩ cho nghĩ, anh có thể không nói gì cả nhưng anh chắc chắn sẽ chết không vui vẻ đâu. Là một sát thủ, anh chắc nên hiểu, cách giày vò người khác có rất nhiều. Tôi tuy không phải sát thủ nhưng có một thứ gọi là internet.”

Sở Vũ nói nhẹ nhàng, đồng thời không ngừng cảm ngộ với luồng sức mạnh dồi dào trong cơ thể.

“Kẻ sai khiến đằng sau chính là Tạ Thiên Vũ.” Trong lòng Tả Tông đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra một cái tên.

“Quả nhiên là vậy!” Trong mắt Sở Vũ lóe lên một tia phẫn nộ, hoàn toàn giống với suy đoán của hắn.

Dù sao cũng đã bán đứng chủ thuê rồi, khó mà tránh khỏi cái chết, bản thân nếu phải chết thì người khác cũng đừng hòng sống tốt.

Tả Tông dứt khoát nói ra hết một lần, nhắn nhủ bối cảnh của hắn và Tam Giác Nhãn, cùng với lần ám sát này đã dùng đến những quan hệ nào, bao gồm chặn núi ở phía dưới, không để du khách lên núi, bao gồm các loại hành động thu dọn tàn cuộc.

Tả Tông đều vạch trần ra hết một lần.

Cuối cùng hắn nói: “Tạ Thiên Vũ nói mày là tình địch của hắn, chỉ cần mày còn sống thì Lâm Thi Mộng sẽ mãi mãi không đến với hắn. Muốn bọn ta giải quyết mày. Nhưng muốn ám sát mày thật quá khó, mày hầu như không hề ra khỏi cổng trường, lại có vệ sĩ một năm bốn mùa âm thầm bảo vệ. Khó khăn lắm lần này mới có cơ hội. Vậy mà không ngờ là một tên bịp bợm, Sở Vũ… mày thật biết giả vờ!”

“Tôi thật biết giả vờ ư? Tôi giả vờ cái gì?” Sở Vũ có chút uất ức.

“Một người giả làm một phế vật một hai ngày còn được, giả vờ một hai năm cũng không sao, còn mày lại giả vờ đến mười sáu năm, lại còn ngoan ngoãn đi học... Ôi chao, mày không phải tên đại bịp, mày là thần của bịp bợm!”

Tả Tông thật sự không nhịn nỗi nữa mà khóc lên, nước mắt dàn dụa, uất ức hơn cả Sở Vũ nữa.

Hắn đến giờ vẫn không biết Sở Vũ rốt cuộc là cảnh giới gì, nhưng cho dù dùng đầu gối mà nghĩ thì cũng biết hắn mạnh hơn so với bản thân và Tam Giác Nhãn quá nhiều!

Chí ít là xung huyệt cảnh thất đoạn, thậm chí có khả năng là… bát đoạn!

Có ai gạt người như thế không?

Lại còn báo 110, sao mày không đi chết đi!

May mà trước đây còn muốn chơi trò mèo vờn chuột, bây giờ mới hiểu hắn và Tam Giác Nhãn mới là con chuột chính cống!

“Ồ.”

Sở Vũ trả lời nhạt một câu thì trực tiếp ra tay, một quyền đánh vỡ tâm mạch của Tả Tông.

Không dùng đến cây mã tấu Nepal đó, bởi vì như vậy hắn sẽ càng buồn nôn hơn.

Ọe!

Nhìn Tả Tông thân hình mềm nhũn ngã xuống đất, Sở Vũ không nhịn nỗi cong người nôn khan.

Cả nửa ngày trời Sở Vũ mới đỡ được một chút, thở dài một cái, xách thi thể Tả Tông và Tam Giác Nhãn đi về hướng sơn cốc phía sau.

Sở Vũ mỗi một bước đều có thể sải cả mấy chục mét, như con thoi giữa rừng, hoàn toàn không để lại dấu vết gì trên mặt đất.

Lúc thân hình của Sở Vũ xuất hiện lần nữa trên đỉnh Ngọc Hoàng thì trời đã sáng tỏ. Phía xa bắt đầu truyền đến tiếng du khách nói chuyện.

“Thật đúng là, đám người đó thật quá đáng, dựa vào cái gì mà chặn không cho chúng ta lên núi, thật là đáng ghét! Ai cho họ cái quyền đó? Không phải nói thế tục là xã hội pháp trị sao? Đây là vương pháp từ đâu thế?” Một giọng con gái lanh lảnh êm tai truyền đến.

Có một nam thanh niên mở miệng khuyên: “Thôi mà Tiểu Nhu, đám người đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, đều là những tay anh chị, tội gì mà nảy sinh xung đột với chúng? Ảnh hưởng đến tâm trạng.”

“Nhưng tâm trạng đã bị ảnh hưởng rồi! Người ta vốn dĩ muốn lên đỉnh Ngọc Hoàng xem ánh bình minh đầu tiên mà! Nói không chừng còn có thể cộng hưởng từ xa với tử khí tiên thiên, được một phen kỳ ngộ nữa.” Người con gái bất mãn: “Hơn nữa bọn chúng không dễ chọc giận, vậy em dễ chọc giận à? Bọn chúng không phải người tốt, em chính là… hứ, em là người tốt! Nếu không phải ông nội không cho em gây chuyện…hứ hứ!”

“Ha ha, làm gì có nhiều kỳ ngộ như thế, gần đây em xem tiểu thuyết nhiều rồi phải không? Em vừa mới học được cách lướt nét, bớt xem mấy cái tiểu thuyết trên mạng đó đi, đều có độc đấy. Thôi thôi, cũng không có gì to tát, lần này chúng ta ra ngoài là để giải khuây, cố gắng đừng gây chuyện. Ngoan, đừng giận nữa, ngày mai chúng ta lại đến lần nữa!” Chàng trai an ủi.

“Anh nói đấy nhé, không được chối đâu đấy! Anh hay mặt dày lắm!” Cô gái hình như trở nên vui vẻ trở lại, hơn nữa âm thanh cũng càng ngày càng gần.

“Có ai nói anh trai mình như em không?” Giọng chàng trai rất bất lực.

Ở thời đại toàn dân tu hành như ngày nay, thể chất của mọi người đều hoàn toàn không giống trước kia. Con đường ngày xưa cần thời gian rất dài mới có thể leo lên được thì nay đã không còn khó khăn nữa.

Hai người này chắc cũng đều là người tu hành, vì vậy tốc độ di chuyển của họ rất nhanh. Hai người vừa lên thì nhìn thấy Sở Vũ đang đứng trước miếu Ngọc Hoàng trên quảng trường.

Sở Vũ cũng đang dò xét họ.

Đây là đôi nam nữ trẻ tuổi, người nam trông khoảng hai sáu hai bảy tuổi, để đầu tóc dài nho nhã, tuy đang mặc áo quần thể thao nhưng toàn thân lại toát ra khí chất cốt cách thần tiên, phóng khoáng tuấn tú vô cùng.

Người nữ khoảng hơn hai mươi, vẻ ngoài rất đẹp, để kiểu tóc ngắn ngang tai, ngực đầy eo nhỏ, da trắng mịn màng, lông mày lá liễu, miệng nhỏ chúm chím, một đôi mắt to rất thông minh.

Nhìn thấy Sở Vũ, cô gái có chút kinh ngạc, giọng như vàng anh la lên thất thanh: “A, sao lại có người đi đến trước mặt chúng ta vậy?”

Nói rồi giống như nghĩ đến gì đó, trực tiếp nhíu mày, nhìn Sở Vũ có chút không vui: “Nè, có phải vì cậu mà đám người đáng ghét dưới đó mới chặn núi không? Đúng là nhân vật lớn nhỉ! Cậu oách như vậy ba mẹ cậu có biết không?”

Sở Vũ: “…”

Chàng trai trẻ áy náy nhìn Sở Vũ một cái, sau đó nói với cô gái: “Tiểu Nhu, nói gì vậy chứ? Không thể không hỏi rõ đầu đuôi mà đã chỉ trích người khác.”

Nói rồi lại lộ ra một nụ cười với Sở Vũ: “Xin lỗi nhé, em gái tôi từ nhỏ xấc xược quen rồi…”

Cô gái tức khí nói: “Sao phải xin lỗi hắn, anh xem, cả đỉnh Ngọc Hoàng này chỉ có mình hắn, nói không liên quan gì đến hắn thì có quỷ mới tin!”

Nói rồi, cô gái lại nhếch mép với Sở Vũ, để lộ một hàm răng trắng, liếc mắt một cái. Sau đó nói nhanh: “Anh xem, hắn không lên tiếng chứng tỏ là thừa nhận rồi!”

Sở Vũ có chút không biết làm sao, nhún vai: “Tôi nói cô gái này, tôi thừa nhận lúc nào? Cô vừa lên đến thì chỉ trích tôi như súng liên thanh, có cho tôi cơ hội giải bày à? Tôi là thanh niên năm tốt của kỷ nguyên mới đó.”

“Xí, thanh niên năm tốt gì chứ, sự thực bày ra ở đây còn có gì để giải bày? Đừng giảo biện nữa! Mọi người đều là hồ ly trên núi, còn chơi liêu trai gì chứ.” Đôi mắt to thông minh của cô gái liếc mắt mà cũng đẹp như thế.

Vẻ mặt đầy nghiêm nghị, chỉ là lời nói ra có chút hơi quá.

Sở Vũ nhịn cười, người thanh niên bên cạnh cũng có cái nhìn bất lực, dùng tay sờ trán, nhìn Sở Vũ với vẻ mặt đầy áy náy: “Em gái tôi mới biết cách lướt nét, huynh đệ đừng để bụng. Tại hạ Lâm Diệu, đây là em gái tôi Lâm Nhu, rất vui được làm quen với cậu.”

Lâm Nhu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Em mới không vui khi làm quen với hắn đó, giả vờ khoe khoang gì chứ…”

Sở Vũ lộ ra một nụ cười: “Sở Vũ.”