Vô Cương

Chương 15: Mãnh Long Vượt Sông



Bên ngoài.

Chính vào lúc bóng dáng đó sắp đến khu vực mà Sở Vũ đang ở, có hai bóng dáng cũng với tốc độ kinh người từ trong bóng tối đâm chéo về hướng của hắn.

Chiến đấu ngay lập tức triển khai!

Lại kết thúc ngay lập tức!

Bóng dáng đó bị chặn lại rồi, trong tay hắn là hai thanh đoản đao nhỏ máu.

Hai người chặn bóng dáng đó lại đều lảo đảo một chút, dội ra rất xa mới miễn cưỡng đứng vững chân.

Tiếp theo hai người đó đều dùng tay bịt cổ tay lại, cố chịu mới không phát ra tiếng.

“Yếu!”

Bóng dáng đó lạnh lùng nói một câu.

Một đòn cắt đứt gân tay của hai người âm thầm xông về phía hắn.

Tạm không nói đến cảnh giới của hắn, chỉ nói tốc độ phản ứng và độ chuẩn xác khi tấn công thì đủ khiến người khác kinh sợ rồi.

Trong phòng, Lâm Thi Mộng vẫn đứng trước cửa sổ sát đất quan sát, ánh mắt hơi nghiêm lại, nhíu mày, trong lòng nghĩ không xong rồi!

Cái người đó có lực chiến rất cao!

Cảnh giới cao chưa chắc lực chiến mạnh, nhưng người này hiển nhiên là một sát thủ giỏi của Tạ gia.

Không những cảnh giới rất cao mà lực chiến cũng mạnh tương đương.

Lúc này lại có hai bóng dáng trực tiếp xông đến bóng dáng đó.

Hai bóng dáng này là hai vệ sĩ của Sở Vũ!

Sở Vũ cũng đứng trước cửa sổ, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.

Hai vệ sĩ đó đã theo hắn rất nhiều năm, cộng thêm hai cao thủ gia tộc mà anh trai phái đến bảo vệ hắn.

Sở vũ không thể trơ mắt nhìn họ gặp chuyện. Vào thời khắc này, Sở Vũ đã chuẩn bị ra tay rồi!

Hắn không muốn vì giấu thực lực mà khiến người của mình chết oan.

Đoản đao trên hai tay của bóng dáng đó lóe lên muốn đâm về phía hai bóng dáng kia.

Trong nháy mắt, bốn ông lão mà Lâm Thi Mộng dẫn đến hóa thành bốn luồng tiễn nhọn, lần lượt từ bốn hướng khác nhau xông về phía bóng dáng đó.

Bóng dáng đó hình như hơi do dự một chút, tiếp đó bèn bỏ việc tiêu diệt hai vệ sĩ của Sở Vũ.

Bởi vì hắn cảm nhận được bốn người đang xông đến càng nguy hiểm hơn!

Hai bên chiến đấu ở trong thành Yến Kinh, toàn bộ đều thu lại khí thế của bản thân.

Nêu không với lực chiến đấu lớn mạnh của họ sẽ gây ra sự phá hoại kinh người cho nơi này. Nếu như vậy thì chính phủ tuyệt đối không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn.

Bịch!

Bịch bịch bịch!

Mấy âm thanh liên tục vang lên tựa như tiếng trống thấp trầm.

Chiến đấu của bốn ông lão và người đó khá kịch liệt, ra tay đều là sát chiêu.

Tốc độ của hai bên đều quá nhanh, tuy đều đang áp chế sức mạnh của bản thân để không gây tổn hại quá lớn cho môi trường xung quanh nhưng cũng đủ để khiến người khác hãi hùng khiếp vía.

Rất nhanh, trên người của bóng dáng đó xuất hiện mấy chỗ tóe máu. Nhưng trên người bốn ông lão đó cũng đều đã bị thương.

Bóng dáng đó thấy việc tiêu diệt Sở Vũ đã không có khả năng nữa nên có ý muốn rời đi. Hắn quay người trực tiếp rút lui, thân hình rất nhanh lẩn vào trong đêm tối.

Bốn ông lão không có đuổi theo, nhiệm vụ của họ chính là bảo đảm sự an toàn của Sở Vũ, sợ rằng sẽ trúng kế điệu hổ ly sơn của địch.

Vì vậy sau khi bóng dáng đó rút lui không lâu, bốn ông lão bèn cùng bốn người của Sở gia trở về nơi ở của Sở Vũ.

Hai cao thủ Sở gia bị thương nên sắc mặt trắng bệch, nhưng lúc nhìn thấy Sở Vũ lại biểu hiện rất điềm tĩnh, cùng thi lễ với Sở Vũ.

“Sở Thiên Cường, Sở Thiên Thắng… bái kiến thiếu gia!”

Sở Vũ vội vàng đi quá đó, vẻ mặt lo âu nhìn hai người: “Chú Cường, chú Thắng, hai người không sao chứ?”

Hai người này đều là vai vế đường thúc của Sở Vũ, gia tộc ẩn thế vẫn rất truyền thống, đích thứ khác biệt, vì vậy tuy là trưởng bối nhưng gặp Sở Vũ vẫn phải hành lễ.

Nhưng Sở Vũ từ nhỏ lớn lên ở thế tục, tư tưởng tầm mắt đều khá tiến bộ, đối với những lễ nghi phức tạp này cũng không có để ý nhiều.

Hai người Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng cười khổ một cái, lắc lắc đầu.

Sở Thiên Cường nói: “Không sao cả.”

Lâm Thi Mộng và bốn ông lão bên đó đều than nhẹ trong lòng, gân tay của một cánh tay bị cắt đứt cho dù sau này có hồi phục thì lực chiến nhất định cũng có giảm sút. Việc này sao có thể không sao được?

Sở Vũ bỗng nhiên dùng truyền âm lần lượt nói với hai người: “Đường thúc không cần lo lắng, sau này con nhất định sẽ giúp thực lực của hai người khôi phục như ban đầu!”

Hai người Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Thiếu gia không phải phế rồi ư? Cậu ấy sao lại có thể dùng truyền âm?

Cái gọi là truyền âm chính là ngưng tụ âm thanh thành một tia cực kỳ nhỏ, truyền vào trong tai của một mình người nào đó.

Muốn làm được đến trình độ đó thì phải cần có tu vi xung huyệt cảnh ngũ đoạn mới được!

Còn có truyền âm cao cấp hơn, có thể khiến âm thanh vang lên trong đầu của đối phương, người bên cạnh gần như không thể dò xét.

Nhưng đây là bản lĩnh cao hơn một tầng lớp, thuộc về năng lực của lĩnh vực tinh thần rồi.

Một người trong bốn ông lão mà Lâm Thi Mộng dẫn đến mở miệng nói: “Lão phu có chút nghiên cứu về y thuật, ta sẽ xử lý một chút cho hai vị trước nhé.”

Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng nhìn sang Sở Vũ.

Sở Vũ gật gật đầu.

Hai người sau đó cảm ơn ông lão trước, rồi cùng ông lão đi vào một căn phòng để xử lý vết thương trên cổ tay.

“Thiếu gia.”

Hai vệ sĩ khác nhìn thấy Sở Vũ đều vẻ mặt vui mừng, nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng có mấy phần hờn tủi.

Trước đó Sở Vũ đã bỏ rơi họ, một mình chạy đến Thái Sơn, kết quả gặp nguy hiểm suýt chút nữa đã dọa họ sợ khiếp rồi.

Gia tộc bên đó tuy không trách phạt họ nhưng trong lòng hai người lại vô cùng tự trách.

Sở vũ nhìn họ gật gật đầu, mỉm cười nói: “Không sao rồi!”

Lúc này trong ti vi đột nhiên truyền ra một tiếng: “Con hồ ly tinh nhà ngươi mê hoặc lòng người, làm hại chúng sinh, quả thật đáng chết!”

Tiểu Nguyệt từ đầu đến cuối ngồi trên sô pha yên lặng xem phim hoạt hình không nhịn nỗi hứ lên một tiếng: “Nói xằng nói bậy!”

“…” Mọi người đều vẻ mặt không nói nên lời. Trong lòng người này cũng thật là chẳng coi ai ra gì, cục diện căng thẳng như vậy mà lại còn có thể ngồi yên được, xem phim hoạt hình với vẻ thích thú thì thôi đi, lại còn nhập tâm như vậy…

Lâm Thi Mộng quay người lại nhìn Sở Vũ, nói nhẹ nhàng: “Bên này tạm thời không có vấn đề gì lớn rồi, phải xem…”

Lâm Thi Mộng không nói quá nhiều mà là liếc Tiểu Nguyệt ngồi bên đó một cái.

Sau gáy của Tiểu Nguyệt giống như có mọc thêm một con mắt vậy, cô nói lạnh nhạt: “Sẽ không ra tay.”

Trong mắt của Lâm Thi Mộng đột nhiên bắn ra hai luồng sáng, lóe lên rồi tắt. Tiếp đó trên mặt nở nụ cười mỉm, nhìn Sở Vũ: “Vậy thì thật sự không có vấn đề gì nữa rồi!”

Sở Vũ có chút ngỡ ngàng, nhìn Lâm Thi Mộng với vẻ mặt thâm thúy, lại nhìn sang Tiểu Nguyệt đang xem hoạt hình với vẻ tức giận.

----

Đây là một đêm không ngủ.

Ánh mắt của toàn bộ Yến Kinh gần như đều tập trung vào hai gia tộc.

Chính phủ vẫn giữ im lặng, các gia tộc và thế lực khác cũng đều ẩn núp không có động tĩnh.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng!

“Tại sao lại như vậy, Tô trưởng lão, chúng ta không phải đã nói rõ…” Nhìn điện thoại bị cúp máy giữa chừng, Tạ Tiếu Thiên một hồi lâu nói không nên lời, tinh khí thần của cả người đều bị rút sạch rồi, bỗng chốc giống như già đi mấy chục tuổi.

Ông ta không thể hiểu nỗi, tại sao bên đó lại đột nhiên buông tay bỏ mặc.

Ông ta không thể tin, một Bắc Địa Sở Gia nhỏ bé tại sao lại lớn mạnh đến mức này?

Họ diệt sạch bang Hắc Hổ của Tề Lỗ cũng coi như xong, vậy mà trong chớp mắt lại dám nhắm mũi dùi về phía gia tộc ẩn thế như Tạ gia?

Sức mạnh này của họ từ đâu mà có?

Quan trọng hơn là sao họ có thể có thực lực lớn mạnh như vậy?

Lúc này, Tạ Tiếu Thiên bỗng nhiên lẩm bẩm: “Bị trúng kế rồi… bị Sở gia hại rồi, ta hận mà! Tạ gia ta mà lại bị họ xem như bàn đạp, mượn cơ hội này đạp Tạ gia ta để mà leo lên. Sở gia… chúng mày làm vậy lẽ nào không sợ bị mọi người công kích sao? Tụi mày cho rằng các hào môn quyền quý khác của thành Yến Kinh sẽ để cho tụi mày ngang ngược như vậy ư?”

Tạ Tiếu Thiên, vị đại trưởng lão đã quản lý gia tộc nhập thế Tạ gia hơn hai mươi năm, vào lúc này gần như đang rối loạn trong lòng.

Một mình ở trong phòng, ít nhiều có chút bị cuồng loạn.

Sau này sẽ giống như ông ta nói hay không, không ai biết được. Ít nhất hiện giờ toàn bộ thành Yến Kinh, tất cả gia tộc đều giữ im lặng.

Trong đó cũng bao gồm một số đồng minh của Tạ gia!

Những người đó trên thực tế cũng bị một đòn này của Sở gia đánh cho lú lẫn rồi!

Vả lại ngọn nguồn ân oán của hai bên cái cần biết cũng đều đã biết rồi. Ân oán cá nhân, việc này là khó nhúng tay vào nhất.

Tạ Tiếu Thiên cũng không có thêm một cái mặt đi cầu xin người ta, bởi vì ông ta biết rõ lúc này cầu xin những người đó giúp đỡ cũng không có ý nghĩa.

Mà con át chủ bài lớn nhất của ông ta cũng không còn tác dụng nữa rồi.

Chính phủ giữ im lặng lại càng là việc trong dự liệu của ông ta, giống như trước kia ông ta từng nói—Đây là chuyện giang hồ!

Ai thắng ai thua, chính phủ vốn dĩ không có nhiều hứng thú. Chỉ cần chú ý chừng mực, đừng gây ảnh hưởng quá lớn cho người bình thường thì chính phủ gần như sẽ không ra mặt can thiệp.

Sở gia của ba mươi ba năm trước vẫn luôn yên phận ở một chỗ.

Lúc các đại gia tộc ẩn thế, cổ giáo, cổ phái đều nhộn nhịp phái người đóng quân ở kinh thành, Sở gia ở đây cũng chỉ có một phần sản nghiệp để kiếm tiền chứ không thật sự phái người đồn trú.

Ba mươi năm qua đi, bố cục của thế giới gần như đã hoàn toàn ổn định. Lúc này đã không có bao nhiêu ngoại lực có thể phá vỡ sự cân bằng này.

Việc này cũng khiến cho rất nhiều người của gia tộc ẩn thế tận sâu trong lòng trước giờ chưa từng xem Sở gia là đối thủ thật sự.

Thậm chí có chút không thèm để ý đến.

“Lang tộc phương bắc, chỉ có thể hoành hành trong núi sâu rừng già.”

“Móng vuốt của chúng không thể thò ra!”

“Sói vẫn nên ở trong núi thì tốt hơn, đừng ra ngoài nữa.”

“Chỉ là gia tộc địa phương mà thôi, chỉ lợi hại khi ở bản địa, ở nơi khác không đáng sợ.”

Đây là đánh giá thường gặp nhất về Sở gia.

Trận đấu này là sau khi Bắc Địa Sở Gia nhập thế ba mươi ba năm, lần đầu tiên lộ ra chiếc răng nanh hung tợn!

Cũng chỉ dùng một lần này, lang tộc phương bắc… đã khiến vô số người kinh sợ rồi!

Thời cơ mà Sở gia chọn lần này quá tuyệt vời, tuyệt đến nỗi khiến người ta thậm chí hoài nghi đây có phải là việc mà Sở gia sớm đã mưu tính kỹ không? Có phải là một màn kịch mà Tạ gia phối hợp với Sở gia diễn không?

Nhưng loại suy đoán này không lên được bàn cược, bởi vì Tạ gia trải qua trận này, toàn bộ sức mạnh của thế tục gần như đã bị tiêu tan!

Làm gì có việc phối hợp với người ta diễn kịch?

Cho dù là kẻ ngốc cũng biết người nào cũng giúp mình chứ đâu có giúp người ngoài!

Vì vậy việc này phát triển đến hiện giờ, sự quan tâm mà Sở Vũ nhận được đã lớn hơn rất nhiều so với lúc ban đầu!

Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng là Sở Vũ phối hợp với gia tộc diễn vở kịch này.

Con chim sẻ đáng sợ bên cạnh Sở Vũ dĩ nhiên cũng là “vệ sĩ” thực sự mà Sở gia sắp xếp cho hắn.

Thành Yến Kinh sợ bóng sợ gió, Sở gia thì giống như một con mãnh long vượt sông.

Dùng cách thức không ai có thể đoán trước được này, trực tiếp đóng quân vào thành Yến Kinh với thế mạnh vô cùng!

Tạ Tiếu Thiên từ trong phòng đi ra, cả người nhìn vào giống như bị trống rỗng vậy, đối diện với đám người đang chờ bên ngoài, Tạ Tiếu Thiên nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.

Lúc mở mắt ra thì lệ đã hai hàng.

“Đại trưởng lão!”

“Đại trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đại trưởng lão, viện binh của chúng ta đâu?”

“Đại trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào đây?”

Mấy nhân vật cao cấp Tạ gia toàn bộ đều sốt ruột nhìn Tạ Tiếu Thiên.

Tạ Tiếu Thiên hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: “Thông báo cho tất cả dòng chính, rút khỏi… kinh thành!”