Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 11: Lưu Ba Sơn



Lâm Phong nhìn lại thì thấy Tề Hạo cùng Trương Tiểu Phàm bị cuốn đi đâu không biết chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ đang phiêu phù trên nước, trên tay vẫn nắm chặt Thiên Gia nhưng lúc này đã bất tỉnh. Hắn nhanh chóng bắt lấy Lục Tuyết Kỳ và tiến về phía trước.

“ Lại đến chỗ này, xem ra người dân trên hành tinh này bị ma thú, yêu quái giết hại không ít” Lâm Phong đang bế Lục Tuyết Kỳ đứng tại Tử Linh Uyên, xung quanh hắn lại phiêu phù rất nhiều vong hồn. Lần trước tới đây hắn đã thu rất nhiều vong hồn vào thần quốc của hắn nhưng không ngờ mới có mấy năm mà nơi đây lại đầy rẫy vong hồn.

“ Các vong linh tội nghiệp, các ngươi không cần sợ nữa, đã có ta dẫn dắt các ngươi, hãy tiến vào thần quốc của ta để hưởng hạnh phúc” Lâm Phong lại bắt đầu hướng dẫn các linh hồn tiến vào thần quốc của hắn. Trong phút chốc hàng triệu linh hồn lũ lượt tiến vào thần quốc, Lâm Phong cảm thấy thần lực của hắn lại từ từ tăng lên đáng kể vì dồi dào tín ngưỡng lực.

Một lúc sau Lục Tuyết Kỳ từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra nàng đã thấy gương mặt anh tuấn của Lâm Phong đang quan tâm nhìn nàng.

“ Đã tỉnh rồi à, Lục Sư tỷ” Lâm Phong vẻ mặt vui mừng nói.

Lục Tuyết Kỳ phát hiện nàng đang nằm trên đùi của Lâm Phong thì ngượng ngùng ngồi dậy, nàng nhìn quanh bốn phía lấy lại tinh thần rồi hỏi: “ Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“ Nơi đây là Tử Linh Uyên, khi ta tỉnh lại ta thấy Lục Sư tỷ đang nằm bên bờ nước đằng kia nên ta mang Lục Sư tỷ đến đây” Lâm Phong bịa chuyện nói.

“ Đa tạ ngươi” Lục Tuyết Kỳ khẽ nói.

“ Lục Sư tỷ không cần bận tâm” Lâm Phong cười khảng khái nói.

Lục Tuyết Kỳ nhìn sang Thái Dương kiếm sáng rực đang cắm trên đất rồi nhìn sang Thiên Gia trên tay của mình thì mở miệng nói: “ Thái Dương kiếm của ngươi đúng là thần binh hơn hẳn Thiên Gia, Thái Cực Huyền Thanh Đạo của ngươi tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”

Lâm Phong cũng bất ngờ với câu hỏi này nên cười nói: “ Thượng Thanh Cảnh đỉnh phong, đại loại vậy”

“ Ngươi đúng là thiên tài ngàn năm có một của Thanh vân môn, từ nay đừng gọi ta là Lục sư tỷ nữa, hãy gọi Lục sư muội” Lục Tuyết Kỳ nói với vẻ lạnh lùng băng tuyết.

“ Vậy được, Lục Tuyết Kỳ sư muội”

“ Lâm Tiểu Phong sư huynh còn ngự kiếm được không” Lục Tuyết Kỳ hỏi.

“ Vẫn được, để ta đỡ muội”

Hai người ngự kiếm đi về phía trước, đi được một hồi thì thấy ở đằng xa xuất hiện hình dáng của hai người nữ nhân và năm nam nhân mặc áo bào vàng.

“ Là đám người ở trong khách sạn” Lục Tuyết Kỳ đã nhận ra họ. Lâm Phong thì nhìn qua đã biết họ là Bích Dao và U Cơ của Qủy Vương Tông.

“ Bích Dao, pháp bảo của người thanh niên này không bình thường đâu, chúng ta phải cẩn thận” người nữ nhân mang mạng che mặt kéo tay người thiếu nữ nói.

“ Chưa thử làm sao biết chứ” người thiếu nữ vừa nói vừa đánh ra đóa tiên hoa màu trắng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong cười nhạt, đưa tay ra bắt lấy luôn đóa kỳ hoa màu trắng.

Người thiếu nữ sợ hết hồn, lập tức la lên: “ Đồ vô lại, mau trả lại ta kỳ hoa”

Lâm Phong cũng không muốn nói nhiều với cô gái này, thảy trả lại đóa kỳ hoa cho cô gái.

“ Đạo hữu tu vi bất phàm, không biết xưng hô thế nào” U Cơ hướng Lâm Phong nói.

“ Tại hạ Lâm Tiểu Phong, đệ tử Đại Trúc Phong” Lâm Phong cười nói.

“ Thanh Vân Môn đúng là nhân tài vô số” nói xong U Cơ kéo Bích Dao lùi lại, năm người sau lưng nàng lập tức tiến lên bao vây lấy Lâm Phong.

Năm người mặc áo vàng vừa tính động thủ thì trên mặt biển Vô tình hải sau lưng họ bỗng ầm ầm nổi sóng, từng cơn sóng to hàng chục trượng đánh vào bờ.



Khi mọi người định thần nhìn trên mặt biển tối đen thì thấy có hai ngọn đèn rất lớn, ở chính giữa có hai lỗ hỏng đen ngòm.

“ Là rắn, là rắn, đó là Hắc Thủy Huyền Xà” U Cơ run lên sợ hãi.

“ Không phải con ma thú này một ngàn năm trước ở phía Tây Đại Chiểu Trạch đã bị Hoàng Điểu giết chết rồi sao?” Bích Dao kinh hãi hỏi.

“ Ta cũng không biết thế nào, Bích Dao, Hắc Thủy Huyền Xà là ma thú từ thời thượng cổ, hung hãn vô cùng, trừ khắc tinh là Hoàng Điểu ra thì không gì loại trừ nó được, chúng ta rút lui mau” U Cơ nói.

Lục Tuyết Kỳ ở sau lưng Lâm Phong lúc này cũng nhận ra con rắn ở dưới biển, tuy sợ hãi nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: “ Chúng ta làm gì đây?”

“ Cứ đứng yên, nếu động đậy nó sẽ tấn công” Lâm Phong nhàn nhạt đáp.

Con rắn khổng lồ từ từ tiến đến gần hơn, chỉ cái đầu nó nhô lên thôi đã cao cả trăm mét, đang giương cặp mắt to lớn nhìn xuống bọn họ. Có thể vì cảm thấy được Thái Dương kiếm sáng rực nên cái đuôi nó bỗng nhiên co lại rồi quất mạnh về hướng Lâm Phong.

Một cơn sóng cao hàng trăm mét đánh thẳng đến nhóm người Lâm Phong và U Cơ. Lâm Phong thấy vậy ôm lấy Lục Tuyết Kỳ bay vút lên cao nhanh một cách kỳ dị, nhóm người U Cơ cũng bay lên nhưng không thoát khỏi bức tường nước, bị đánh cho tơi tả. Bích Dao không cẩn thận sắp bị cái đuôi khủng bố của Hắc Thủy Huyền Xà đánh trúng thì U Cơ đánh ra pháp bảo cứu lấy, trong miệng hô lớn: “ Bích Dao, chạy nhanh lên”. Nói xong lời ấy thân ảnh của U Cơ cũng bị nhấn chìm trong cơn sóng thứ hai đánh tới.

Bích Dao sắc mặt trắng bệt hướng chạy về phía Tử Linh Uyên tối tăm.

Con Hắc Thủy Huyền Xà tức khí vì quật đuôi mấy lần nhưng không thể đánh trúng được Lâm Phong nên càng lồng lộn tạo thêm giông tố. Lục Tuyết Kỳ lúc này sắc mặt đã trắng bệt, nàng cũng không thể tưởng tượng được tại sao Lâm Phong có thể nhanh một cách khủng bố như vậy.

“ Rắn con, muốn quậy thật hả” Lâm Phong âm thầm cười, lập tức thả ra một luồng tinh thần lực đánh đến đỉnh đầu của Hắc Thủy Huyền Xà.

Con Hắc Thủy Huyền Xà bỗng nhiên rú lên rồi lăn lộn dữ dội làm cho khu vực biển xung quanh nó xảy ra từng trận giông bão khủng bố.

“ Từ nay ngươi sẽ là thú nuôi của ta, ta đặt tên cho ngươi là Tiểu Hắc” Lâm Phong âm thầm truyền âm cho Hắc Thủy Huyền Xà.

Hắc Thủy Huyền Xà từ từ bình tĩnh trở lại, nó giương cặp mắt to lớn nhìn về phía Lâm Phong, miệng phun phì phì cái lưỡi đỏ lờm.

“ Cám ơn chủ nhân ban tên”

“ Tốt, bây giờ ngươi hãy xử lý năm tên mặc áo bào vàng kia rồi đi đâu đó tùy ý ngươi, ta sẽ triệu hồi ngươi sau” Lâm Phong âm thầm truyền âm cho Hắc Thủy Huyền Xà.

“ Thuộc hạ tuân mệnh” Hắc Thủy Huyền Xà lập tức quay cái đầu to lớn hướng về phía mấy tên áo bào vàng của Quỷ Vương Tông rồi nhào tới tấn công.

Năm tên áo bào vàng và U Cơ vô cùng kinh hoảng, lập tức chia nhau ra chạy tán loạn.

“ Chúng ta đi khỏi đây thôi” Lâm Phong hướng Lục Tuyết Kỳ nói, sáu đó cả hai cùng ngự kiếm bay ra khỏi Vô Tình Hải.

Một lát sau, cả hai đã bay ra khỏi Vạn Bức Cổ Quật. Bọn Tề Hạo và Pháp Tướng lúc này cũng đang đứng trước cửa hang động chờ đợi.

“Ah, bọn họ ra rồi” Yến Hồng vui mừng nói.

“ Lâm Tiểu Phong sư đệ và Lục Tuyết Kỳ sư muội, hai người không việc gì, thật tốt quá” Tề Hạo vui mừng bước đến nói.

“ Cám ơn Tề huynh đã quan tâm, gặp lại mọi người thật tốt... à, tiểu Phàm không cùng đi với Tề huynh à?” Lâm Phong ôn tồn nói.

“ Lúc đó ta bị nước cuốn trôi đi, khi tỉnh lại đã không thấy mọi người đâu cả, ta đành phải đi ngược lại thì gặp nhóm Pháp Tướng sư huynh, từ lúc đó tới giờ ta chưa từng gặp lại tiểu Phàm sư đệ” Tề Hạo thành thật nói.

“ Vậy là tiểu Phàm vẫn còn ở trong hang động, chúng ta phải vào tìm lại đệ ấy” Lục Tuyết Kỳ lên tiếng.

Thế là cả nhóm liên tục vào hang động tìm kiếm Trương Tiểu Phàm, qua mấy ngày tìm kiếm rốt cục vẫn không phát hiện được tung tích cho nên mọi người quyết định quay về môn phái của mình.

Lâm Phong thì biết quá rõ Trương Tiểu Phàm đang cùng Bích Dao ở Tích Huyết Động nhưng hắn cũng không muốn phá mối cơ duyên của tiểu Phàm nên không hề nói lời nào, cứ để mọi chuyện tuần tự xảy ra.

Về đến Thanh Vân Môn, Lâm Phong kể rõ sự tình xảy ra ở Không Tang Sơn, Vạn Bức Cổ Quật cho Đạo Huyền chân nhân và thông báo Trương Tiểu Phàm đã mất tích. Mọi người ở Đại Trúc Phong vô cùng lo lắng cho tiểu Phàm nhưng cũng không thể làm được gì.

Vài tháng sau, Đạo Huyền được mật báo là Ma giáo đang tụ tập tại Lưu Ba Sơn ngoài Đông hải nên đã liên lạc với Thiên Âm tự và Phần Hương Cốc cùng tập hợp ở Lưu Ba Sơn để thương nghị, lần hạ sơn này Đạo Huyền chân nhân cho triệu tập tinh anh đệ tử của bốn chi mạnh nhất Thanh Vân Môn là Long Thủ Phong, Triêu Dương Phong, Đại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong, ngoài ra còn có Thương Tùng Đạo nhân, Điền Bất Dịch và một số vị trưởng lão khác.

Tại Lưu Ba Sơn, Đông hải.

“ Thất sư đệ, Đại sư huynh và Điền sư muội đã tìm thấy Bát sư đệ rồi” Hà Đại Trí vẻ mặt vui mừng chạy đến báo cho Lâm Phong biết.

“ Đã tìm được tiểu Phàm rồi à, thật là tốt quá” Lâm Phong vui mừng nói.

“ Tiểu Phong, muội đã tìm thấy tiểu Phàm rồi, huynh thấy muội có lợi hại không” Điền Linh Nhi nhí nhảnh chạy đến nắm lấy tay của Lâm Phong cười nói.

“ Linh Nhi là giỏi nhất” Lâm Phong cũng cười nói.

Lâm Phong cảm giác một luồng sát khí ập đến, hắn nhìn lại thì thấy đó là Trương Tiểu Phàm, ánh mắt đầy lệ khí đang nhìn hắn và Điền Linh Nhi. Lâm Phong phát hiện ra trên Phệ Hồn Bổng mà Trương Tiểu Phàm cầm trên tay có một tàn hồn đang quấn lấy, tàn hồn này đang ra sức ăn mòn tâm trí của Trương Tiểu Phàm.

Lâm Phong cười thầm, nếu hắn đoán không lầm thì tàn hồn này là của Hắc Tâm Lão nhân, lão quỷ này chỉ còn lại một tàn hồn nhưng muốn thôn phệ tâm trí của tiểu Phàm để đoạt xá trọng sinh.

“ Ngươi không gặp may rồi, Hắc Tâm Lão nhân”

Lâm Phong lập tức thả ra một luồng tinh thần lực, đánh lên tàn hồn đang quấn lấy Phệ hồn bổng, trong phút chốc tàn hồn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Phệ hồn bổng cũng được thanh tẩy không còn một chút tà khí nào.

“ Tiểu Phàm, đệ không việc gì chứ” Lâm Phong vỗ vai Trương Tiểu Phàm nói.

“ Cám ơn Thất sư huynh quan tâm, đệ không sao cả” Trương Tiểu Phàm cũng từ từ thanh tỉnh trở lại.

“ Vậy thì tốt, đệ mau bái kiến Sư phụ và sư mẫu, hai người bọn họ rất lo lắng cho đệ đó” Lâm Phong vui vẻ nói.

“ Dạ đệ biết rồi” Trương Tiểu Phàm vâng dạ sau đó chạy về hướng hai vợ chồng Điền Bất Dịch đang ở.

Các môn phái chính đạo đều đã tập trung tại Lưu Ba Sơn được nửa tháng nhưng vẫn chưa phát hiện hành tung của Ma giáo. Mọi người đều đang không biết bọn Ma giáo đang có âm mưu quỷ kế gì trong bóng tối.

“ Tiểu Phong, chúng ta đi ra ngoài thám thính đi, ở trong hang động hoài buồn bực chết đi được” Điền Linh Nhi kéo tay Lâm Phong nũng nịu nói, vẻ mặt xinh đẹp vô cùng.

“ Cũng được, nhưng muội nhớ phải luôn ở bên cạnh ta, không được chạy loạn có biết không?” Lâm Phong cười nói.

Điền Linh Nhi thích chí, hồng quang lóe lên, cưỡi Hổ Phách Chu Lăng bay vọt vào trong khu rừng sâu. Lâm Phong thấy vậy thì liền bay theo sau.