Vô Củ

Chương 281: Quá xấu



Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, bên trong phòng tiệc đã sớm nghe thấy được. Hơn nữa Ngô tổng cùng Lữ Bạch vẫn chưa có trở về, đạo diễn chạy ra xem tình huống. Kết quả vừa ra tới thiếu chút đạo diễn bị hù chết.

Sái tiên sinh hai con mắt gấu trúc đang mắng người, miệng phun nước bọt tung tóe, hô to:

"Đồ chết tiệt, mày có nghe thấy không?! Còn quay! Hay lắm! Đời này của mày xong rồi! Tao cho mày thân bại danh liệt! Tao cho mày đời này không nhấc đầu lên làm người được! Mày sẽ hối hận sinh ra trên cõi đời này!"

Tề Hầu còn dùng điện thoại phát sóng trực tiếp Sái tiên sinh. Sái tiên sinh không ngừng mắng chửi. Trên màn ảnh bình luận dày đặc. Bởi vì có tin nóng hổi được chia sẻ nhanh chóng trên mạng, rất nhiều paparazi nghe được nhảy vào lấy tin. Cũng không chỉ có người hâm mộ xem phát sóng trực tiếp.

Người qua đường A:

"Ai ui ai ui, còn dám nói hối hận sinh ra trên đời này! Tôi rất sợ đó nha!"

Người qua đường B:

"Ha ha ha ha ha ha, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn!"

Người qua đường C:

"Má ơi, Sái xấu xa này quá hài hước rồi, sao hắn không cân nhắc đi làm diễn viên nhỉ?"

Người qua đường D:

"Lầu trên thấy mặt mày hắn còn có thể làm diễn viên hả?"

Người qua đường E:

"Ngày hôm nay họ Sái xấu xa có thể coi là nổi danh rồi. Tôi thấy trên Weibo lượt chia sẻ rất lớn."

Sái tiên sinh chỉ vào ống kính chửi bới còn hùng hùng hổ hổ túm một vệ sĩ mắng.

"Nhìn cái gì, còn không mau xông tới! Đánh chết tụi nó cho tao!!!"

Nhóm vệ sĩ lúc này mới phản ứng, vội vã muốn xông tới.

Đạo diễn nhanh chóng chạy lại ngăn cản, hô to.

"Hiểu lầm, hiểu lầm! Ông chủ Sái, ông chủ Sái! Ông chủ Sái, đây là hiểu lầm! Tuyệt đối đừng kích động! Đây là Ngô tổng, lãnh đạo mới của công ty chúng tôi. Nhất định là hiểu lầm gì đó rồi, ông chủ Sái!"

Sái tiên sinh không quan tâm, vẫn mắng.

"Con mẹ nó, tao không quan tâm hiểu lầm gì đó. Hôm nay việc này sẽ không xong, không quan tâm hắn là họ Ngô hay là họ..."

Lời của hắn tới đây, đột nhiên liền dừng lại, lập tức vẻ mặt cứng ngắc nói:

"Ngô... Ngô tiên sinh..."

Hắn nói tới chỗ này, lời nói đột nhiên liền ngưng, còn run lẩy bẩy. Nhanh như chớp trở mặt, giống như nghệ sĩ hát tuồng tháo mặt nạ, thái độ ngay lập tức liền đổi khác hoàn toàn. Cũng không còn hàm hồ, vội vã cười gượng nói:

"Ngô tiên sinh! Thì ra là Ngô tổng! Hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp ngài! Ngô tổng chào ngài, tôi họ Sái. Hôm nay có thể nhìn gặp Ngô tổng, thực sự là duyên phận. Như vậy đi, không đánh nhau thì không quen biết, Ngô tổng, tôi mời ngài đi uống vài ly rượu, được không?"

Sái tiên sinh này trở mặt cũng quá khoa trương, Tề Hầu hoàn toàn giơ cờ trắng chịu thua hắn. Sái tiên sinh cũng không dám nói gì nữa. Vừa nãy hắn chỉ là nhìn thấy mấy người này tuổi trẻ, nghĩ là không có địa vị gì, mới làm mưa làm gió. Thế nhưng nào có biết người thanh niên trẻ trắng trẻo xinh đẹp trước mắt lại là quản lý mới của công ty Thiệu gia, còn là quản lý cấp cao.

Sái tiên sinh gần đây vừa vặn có hợp tác cùng Thiệu gia. Thiệu gia nổi tiếng là giàu có, khó chơi, khắc nghiệt, đặc biệt là Thiệu tổng. Bởi vậy Sái tiên sinh muốn tiếp cận Ngô Củ tạo quan hệ tốt, biết đâu lại có đột phá. Nào có biết ngày hôm nay lại đắc tội Ngô Củ.

Sái tiên sinh lật mặt, biến thành khuôn mặt tươi cười hiện ra trong màn ảnh. Người hâm mộ cùng paparazi đang hóng hớt, trêu chọc càng thích thú, điển hình xem trò vui không chê sự việc lớn.

Người qua đường Giáp:

"Ai ai ai, họ Sái xấu xa không phải mạnh miệng nói làm cho người ta không nhìn thấy mặt trời ngày mai à!!!"

Người qua đường Ất:

"Lầu trên, người ta nói là hối hận sống trên cõi đời này..."

Người qua đường Bính:

"Họ Sái đáng kinh dễ sợ. Cái gì mà không quan tâm hắn là họ Ngô hay họ gì... Phấn khởi gọi Ngô tiên sinh, hân hạnh gặp mặt. Không phải mới vừa mắng sung sướng à!"

Người qua đường Đinh:

"Người xấu xa như thế, chính là xem mặt cho đồ ăn ra đĩa. Bình thường hoành hành làm mưa làm gió, nhìn thấy người hơn mình liền giống con bửa củi đập đầu liên tục!"

Ngô Củ nghe Sái tiên sinh nói, cười tủm tỉm nói:

"Thật... thật ngại quá Sái tiên sinh. Tôi làm sao dám uống rượu của ngài đây. Tôi chẳng qua là tiểu bạch kiểm, còn bị ngài nói hối hận sinh ra trên cõi đời này."

Ngô Củ vừa nói như thế, sắc mặt Sái tiên sinh liền thay đổi. Mặt tái xanh, cơ mặt còn tại co giật, vừa nhìn chính là không phục, thế nhưng không dám nói ra.

Quần chúng đang xem trực tiếp vừa nhìn thấy dồn dập cười ha hả.

Người qua đường A:

"Ngô tiên sinh thực sự là dạng hảo hạng, làm rất tốt!"

Người qua đường B:

"Ngô tiên sinh nói chết hắn! Làm rất tốt! Thực sự là sảng khoái!"

Người qua đường C:

"Ha ha ha các người xem thần sắc họ Sái xấu xa kia đặc sắc nha!"

Người qua đường D:

"Chỉ có một mình tôi mơ hồ cảm thấy được giọng nói Ngô tiên sinh giống như Nhị ca ông xã chúng ta sao?"

Người qua đường E:

"Trời ạ, vừa nghe lầu trên nói như thế, tôi thật sự cũng cảm thấy giống đó!"

Người qua đường F:

"Luôn luôn đang nghe, yên lặng nhấc tay lên."

Tề Hầu cầm điện thoại phát sóng trực tiếp, liếc mắt nhìn màn hình, đúng dịp thấy mọi người nhắc đến Ngô tiên sinh giống Nhị ca. Dù sao mục đích đã đạt đến, Sái tiên sinh cũng nổi danh rồi, hắn liền vội vàng đóng phần mềm phát sóng trực tiếp.

Sái tiên sinh nghe Ngô Củ nói, nhất thời mặt khó xử nói:

"Chuyện đó... Ngô tiên sinh, hiểu lầm thôi! Hiểu lầm! Hoàn toàn là hiểu lầm!"

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Nếu như một câu hiểu lầm liền có thể giải quyết, cần cảnh sát làm gì?"

Ngô Củ quả thực là dùng một câu nói đâm thọt Sái tiên sinh. Sái tiên sinh tức chết, trên mặt càng là khó coi, đen như đáy nồi cháy. Thế nhưng hắn vẫn cứ không dám phát tác, cười làm lành nói:

"Vậy... Vậy Ngô tiên sinh nói chuyện này... Nên làm thế nào mới tốt?"

Ngô Củ nói:

"Dễ làm, vừa nãy làm cái gì sai, chịu nhận lỗi là được rồi. Chúng tôi cũng không phải người cay nghiệt, không ai muốn làm khó ngài. Còn nữa chai rượu này cũng phải bồi thường."

Sái tiên sinh vừa nghe bồi thường rượu, hắn bồi thường một chai rượu là chuyện nhỏ, bất quá vì một chai rượu đỏ muốn hắn nói xin lỗi, quả thực chính là làm mất mặt. Sái tiên sinh không hề áy náy, thế nhưng không có cách nào. Dù sao nhiều người vây xem như vậy, còn có phát sóng trực tiếp, hắn muốn tìm người đi tiêu trừ sạch sẽ mới được.

Sái tiên sinh hung ác trợn mắt nhìn Tiểu Yến, lúc này mới nói:

"Chuyện này... Thực sự là xin lỗi, là tôi đi không nhìn đường, đụng phải cô."

Tiểu Yến hừ một tiếng, cũng không nhìn Sái tiên sinh. Sái tiên sinh bị nàng làm tức chết, trừng mắt trở lại. Thế nhưng Tiểu Yến đến trốn phía sau Ngô Củ, hắn cũng không có cách nào.

Sái tiên sinh liền nói với Ngô Củ.

"Ngô tiên sinh, thực sự là xin lỗi. Tôi sai rồi, tôi có lỗi. Do tôi uống nhiều rượu, Ngô tiên sinh đại nhân lượng tha thứ cho tôi đi."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Ngày hôm nay tôi còn có việc, cũng không cùng tiên sinh so đo."

Ngô Củ nói xong, liền nói với Tề Hầu nói:

"Đi thôi, trở lại phòng tiệc."

Sái tiên sinh cũng không dám cản trở bọn họ, liền để cho bọn họ về phòng tiệc. Đạo diễn nhanh chóng lau mồ hôi lạnh. Mọi người vào phòng tiệc ngồi xuống, các nhà đầu tư liền lục đục đến.

Thực sự là oan gia ngõ hẹp, trong số các nhà đầu tư vào bộ phim có một người là tình nhân của Bao tiểu thư. Kỳ thực Bao tiểu thư rất nhiều người tình, bởi vậy Bảo Tuấn rốt cuộc là con ai, Ngô Củ cũng không rõ.

Tình nhân của Bao tiểu thư hơn năm mươi tuổi, là người mập mạp đầu hói. Gương mặt bóng dầu, lộ ra sự gian giảo. Ông ta gọi là Xương Hâm. Bởi vì là một trong các nhà đầu tư, nữ thứ của bộ phim là người Xương Hâm nhét vào. Đạo diễn vì kéo đầu tư, cũng không có cách nào. May mà nữ thứ vào vai một bạch liên hoa, phần diễn cũng rất ít.

Mọi người ngồi xong, Xương Hâm đảo mắt nhìn vài vòng. Đầu tiên là nhìn Ngô Củ, cảm thấy được Ngô Củ cũng không có tài năng, không phải dựa vào thế lực Thiệu Hốt, sao tuổi trẻ như vậy đã nắm chức cao. Đừng trách ông ta xem thường Ngô Củ, trong giới giải trí này chính là xem lai lịch, gừng càng già càng cay. Bởi vậy Xương Hâm không xem trọng Ngô Củ chưa tới ba mươi tuổi đã bò đến vị trí này.

Xương Hâm chuyển ánh mắt đến Tề Hầu. Tề Hầu hôm nay không mặc áo thun Hầu ca. Dù sao hôm nay là đến xã giao, bởi vậy tuy rằng mặc đơn giản gọn nhẹ, nhưng cũng không đến nỗi phơi bày thân thể khoe cơ bắp. Hắn mặc một bộ quần áo rất thời trang, áo khoác mỏng phù hợp mùa hè. Đương nhiên trang phục này là Ngô Củ mua cho hắn.

Trang phục này nếu như người bình thường mặc, tuyệt đối như khoác vải bố. Bởi vì bộ quần áo này rất kén dáng người. Mà Tề Hầu là đúng chuẩn dáng người móc treo quần áo. Hắn mặc bộ quần áo mày quả thực chính là người mẫu đi sàn diễn, vừa tôn dáng người vừa đẹp mắt. Hơn nữa không cảm thấy tùy tiện, chỉ cảm thấy phù hợp.

Tề Hầu gương mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, mặc quần áo không hiện ra gầy, rất nam tính. Cố tình trời sinh mặt đẹp đến không tìm được góc chết. Bất chấp thời điểm nào cũng toát ra mạnh mẽ hoang dã khó thuần. Thời điểm hắn tỏ ra đáng yêu cũng làm người ta chảy máu mũi giàn giụa.

Hiện tại là lúc ăn cơm, Tề Hầu không còn vẻ mặt tàn nhẫn như vừa nãy. Bởi vì hắn thấy được thức ăn đầy bàn, thật nhiều đồ ăn hắn chưa từng thấy.

Nữ phục vụ mặc sườn xám đưa tới cho mỗi người một chung Phật Nhảy Tường. Tề Hầu trước đây chưa từng ăn Phật Nhảy Tường. Đừng thấy chỉ là một chung nhỏ, thế nhưng bên trong nguyên liệu chất lượng rất cao: nào là bào ngư, hải sâm, vây cá, nấm, nhân sâm, vân vân...

Dùng tất cả nguyên liệu tốt nhất nấu ra món này. Cái muỗng nhẹ nhàng đảo lên, liền thấy bên trong nước màu vàng óng ánh có rất nhiều nguyên liệu quý báu. Phải nói là mùi thơm hấp dẫn khiến ai cũng phải thèm. Có câu mùi thơm của món ăn này ngay cả đến Phật cũng phải nhảy qua tường đến ăn.

Ngô Củ còn đang cùng mọi người khách sáo, Tề Hầu đã nhìn chằm chằm món Phật Nhảy Tường màu vàng chói lọi. Trong lúc mọi người nói cười, Tề Hầu cầm lấy cái muỗng liền bắt đầu ăn.

Nước canh đưa vào trong miệng, hương vị ngon ngọt không nói nên lời. Không biết một chung Phật Nhảy Tường giá bao nhiêu, cũng không hề rẻ, dù sao dùng nhiều nguyên liệu tốt như vậy, cũng cần nấu rất lâu.

Tề Hầu ăn say sưa ngon lành. Trước tiên đem toàn bộ bào ngư nhét vào trong miệng, tiếp đó liền đem toàn bộ hải sâm nhét vào trong miệng, cuối cùng trực tiếp cầm chung lên trút hết nấm vây cá, nhân sâm vào trong miệng, nhai nhai rồi uống cạn nước.

Ngô Củ vừa quay đầu liền thấy Tề Hầu ăn uống say sưa ngon lành. Ngô Củ đối với những thứ này không thấy gì khác lạ. Chỗ này món Phật Nhảy Tường tuy rằng chú ý nguyên liệu, thế công đoàn chế biến chưa tốt. Vừa nhìn đã biết là nấu chưa đủ lửa, dùng một chút gia vị cho đủ số. Ngô Củ là người nấu ăn giỏi vị giác so với Tề Hầu chuẩn xác hơn nhiều lắm. Thấy Tề Hầu thích ăn, Ngô Củ liền đem phần của mình cũng cho hắn.

Tề Hầu đang lo không đủ ăn, nhìn thấy Ngô Củ đưa tới, lập tức không khách khí liền nhận lấy ăn hết. Tổng cộng chưa tới một phút, hai chung Phật Nhảy Tường đã sạch sẽ.

Xương Hâm nhìn dáng ăn của Tề Hầu, một chút liền lầm tưởng Tề Hầu là người tham lam không ngại mất mặt. Một bàn đồ ăn này đương nhiên Phật Nhảy Tường quý nhất. Cho nên Xương Hâm nghĩ là Tề Hầu chỉ ăn món đắt tiền nhất, khóe miệng cong lên lộ nụ cười không có ý tốt.

Tề Hầu bởi vì ăn nhiều uống nhiều, trong phòng mở điều hòa hơi lạnh, sẽ không ra mồ hồi, bởi vậy Tề Hầu muốn đi phòng vệ sinh. Tất cả mọi người đang cùng Ngô Củ nịnh nọt, Ngô Củ nhất thời không thoát thân được, lại sợ Tề Hầu đi một mình sẽ lạc.

Tề Hầu cười nói:

"Tôi đi nhanh về nhanh."

Hắn nói liền đứng lên đi, trực tiếp ra khỏi phòng. Bên ngoài có nhân viên phục vụ hướng dẫn Tề Hầu đến phòng vệ sinh.

Tề Hầu đứng dậy ra ngoài, Xương Hâm cũng đi theo tiến vào phòng vệ sinh. Xương Hâm không vào phòng vệ sinh mà ở chỗ dành cho hút thuốc bên ngoài phòng vệ sinh. Tề Hầu từ trong buồng vệ sinh đi ra đến bồn rửa tay để rửa tay.

Bồn rửa tay này nhìn rất sang trọng đẹp mắt. Tề Hầu tìm rất lâu không có tìm được chỗ mở vòi nước như ở nhà. Hắn kỳ quái nhìn một chút, lập tức liền đem bàn tay đưa vào, không nghĩ tới đưa vào dòng nước liền chảy ra. Đây là loại tự động.

Tề Hầu đối với mấy vật dụng ở hiện đại này rất hứng thú, chơi không biết chán. Trước chơi nút thang máy, sau đó liền chơi công tắc bếp gas, hiện tại bắt đầu chơi vòi nước cảm ứng.

Tề Hầu đưa bàn tay vào, lấy ra, đưa vào, lấy ra, lại đưa vào lấy ra, liên tục rất nhiều lần. Lập lại cùng một động tác mười mấy lần hắn cũng không cảm thấy nhàm chán. HunhHn786 Hơn nữa hắn nhìn vòi nước nở nụ cười ngọt ngào. Nụ cười này thật giống vô cùng yêu thích cái vòi nước vậy.

Xương Hâm chờ Lữ Bạch đi ra, chờ thật lâu mà Lữ Bạch không ra. Xương Hâm liền đi vào. Vừa đi vào liền thấy Lữ Bạch đang chơi với vòi nước cảm ứng, nhất thời lại một mặt xem thường. Ông ta cảm thấy nhất định là Lữ Bạch ở nông thôn hẻo lánh, chưa từng va chạm xã hội, nếu không sao không biết mấy thứ cơ bản như vậy.

Xương Hâm từ sau lưng đi tới. Vóc người mập mạp tròn vo, còn lùn. Ông ta thấp hơn Ngô Củ không ít, phỏng chừng cũng chỉ 1m 6. Khi ông ta đi tới chỉ mới đến ngực Tề Hầu, còn híp híp mắt, bộ mặt háo sắc như muốn định giá Tề Hầu. Ông ta giơ tay muốn sờ lưng Tề Hầu.

Tề Hầu đã sớm từ trong gương nhìn thấy Xương Hâm. Nhìn nụ cười kia hắn muốn buồn nôn. Khi Xương Hâm giơ tay lên, Tề Hầu liền xoay người một cái, bước sang bên cạnh một bước, lấy khăn giấy lau tay, sau đó liền chuẩn bị đi.

Xương Hâm vội vã chạy tới nói:

"Cậu gọi là Lữ Bạch đúng không? Gần nhất rất nổi tiếng nha. Có muốn tôi giới thiệu cho cậu mấy kịch bản. Tôi nói cho câu biết, trên tay tôi tài nguyên rất là nhiều, có thể cho cậu làm nam chính nhiều lần, thế nào? Chỉ cần cậu..."

Xương Hâm nói, còn cười.

"Ôi chao, khà khà..."

Nụ cười kia giống như phù thủy xấu xa. Ông ta xoa hai bàn tay vào nhau nói:

"Chỉ cần cậu hầu hạ tôi ngủ một lần. Trao đổi này không tính thiệt thòi phải không? Rất sòng phẳng!"

Tề Hầu cũng sắp đi ra cửa, nghe đến câu nói này, quay đầu lại liếc mắt nhìn Xương Hâm. Xương Hâm còn tưởng rằng hắn động lòng. Kết quả Tề Hầu vừa quay đầu lại, ánh mắt lộ ra rét lạnh, ở trên cao nhìn xuống Xương Hâm. Ánh mắt kia âm trầm mang theo ý tứ nhìn kẻ ngốc. Xương Hâm phút chốc có ảo giác thú nhỏ gặp mãnh thú.

Sắc mặt Tề Hầu vô cùng xem thường, u ám nhìn Xương Hâm, lạnh lùng nói:

"Quá xấu!"

Hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ này xong lập tức quay đầu rời đi. Bỏ lại Xương Hâm một mình trong phòng vệ sinh sững sờ một hồi mới lấy lại tinh thần.

"Mày! Mày!!"

Xương Hâm phát giác hắn mắng mình, tức đến giậm chân. Thế nhưng Tề Hầu đã đi mất rồi, Xương Hâm đuổi theo ra ngoài. Tề Hầu chân dài đã nhanh chóng trở về phòng tiệc. Xương Hâm thô bạo chửi:

"Đệt! Cho rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Mày muốn tham gia đóng phim! Lão tử còn sợ không chỉnh chết mày sao?!"

Tiệc xã giao, Tề Hầu ăn say sưa ngon lành, cũng không bạc đãi chính mình. Nhìn thấy Ngô Củ luôn nói chuyện, hắn liền gắp thức ăn cho Ngô Củ, đem đĩa cùng bát Ngô Củ chất chồng đến tràn đầy, nhất định muốn Ngô Củ ăn mới được.

Tiệc đến hừng đông mới kết thúc. Ngô Củ thấy mệt mỏi. Thời gian gần đây sống cùng Tề Hầu đều ngủ sớm dậy sớm, đột nhiên có xã giao thâu đêm như thế, Ngô Củ còn chưa thích ứng.

Tề Hầu cũng không gọi Miêu Hâm, Tiểu Yến không uống rượu, liền lái xe đưa bọn họ trở về nhà Ngô Củ.

Ngô Củ tốt xấu tắm một cái, mơ mơ màng màng liền lên giường chuẩn bị ngủ. Tề Hầu cũng đi tắm, khi trở ra hắn nhảy lên giường. Thiếu chút làm Ngô Củ bị bắn lên cao, hoảng sợ đến buồn ngủ cũng bay mất.

Thật không biết Tề Hầu tại sao có thể chơi trò như vậy, hơn nữa còn chơi rất vui vẻ. Giường này dùng đệm lò xo xác thực đàn hồi rất tốt, khác nhau với đệm vải bông thời Xuân Thu. Thế nhưng Tề Hầu mỗi lần lên giường đều phải nhảy mới chịu. Hắn biến giường ngủ thành đệm lò xo chơi. Ngô Củ sợ với trọng lượng và sức mạnh của Tề Hầu sẽ nhảy hỏng giường.

Tề Hầu thấy Ngô Củ không ngủ, nhanh chóng lại gần ôm chặt lấy Ngô Củ. Giống con chó lớn cà cà cổ cùng tóc Ngô Củ, gọi.

"Nhị ca, Nhị ca."

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Lại muốn ăn cái gì?"

Tề Hầu nói:

"Không phải ăn, chúng ta đổi vòi nước đi."

Ngô Củ kỳ quái nói:

"Cái gì? Vòi nước?"

Ngô Củ còn tưởng rằng chính mình nghe lầm. Tề Hầu khoa tay múa chân nói:

"Đúng vậy. Ở chỗ ăn tiệc kia, trong phòng vệ sinh có vòi nước đặc biệt thông minh. Không có công tắc, không biết là cơ quan điều khiển thế nào, đưa bàn tay vào sẽ chảy nước ra."

Tề Hầu vừa nói vừa dùng tay miêu tả, đem vòi nước cảm ứng nói thành thiết kế cơ quan đệ nhất thiên hạ.

Ngô Củ vô cùng bất đắc dĩ nói:

"Không được."

Tề Hầu liền ủ rũ, nói:

"Tại sao?"

Ngô Củ nói:

"Nếu đổi thành vòi nước cảm ứng, khẳng định cậu sẽ chơi mỗi ngày. Phải tiết kiệm nước biết chưa?"

Tề Hầu chớp mắt một cái, Ngô Củ thiếu chút bị quạt bay. Ngô Củ luôn cảm thấy Tề Hầu giống một đứa trẻ mẫu giáo. Tiết kiệm tài nguyên nước còn phải để Ngô Củ tự mình dạy.

Cuối cùng Ngô Củ dùng món ngon dụ dỗ Tề Hầu. Lúc này Tề Hầu bỏ qua ý tưởng chơi vòi nước cảm ứng.

Ngô Củ đáp ứng làm đồ ăn vặt cho Tề Hầu, là quả hạch rang. Tề Hầu chưa từng ăn quả hạch, không biết quả có vỏ cứng là cái gì.

Lại qua mấy ngày Tề Hầu liền đi đóng phim, Ngô Củ cũng bắt đầu bận rộn với công tác. Bởi vậy hai ngày nay Ngô Củ định làm mấy món ngon cho Tề Hầu ăn. Bắt đầu đóng phim không thể thường về nhà, phải ở cùng người trong đoàn. Không biết Tề Hầu khẩu vị điêu ngoa có bị chịu đói hay không.

Ngô Củ ngày hôm sau đi siêu thị mua rất nhiều quả hạch: có hạt dẻ cười, óc chó, hạnh nhân, hạt điều, mắc ca Hawaii, đậu phộng, hạt thông Brazil, vân vân... mua một bao lớn.

Tề Hầu căn bản chưa từng ăn nhiều loại hạt có vỏ cứng như vậy, nhìn liền cảm thấy thèm. Hắn tùy tiện cầm một hạt mắc ca Hawaii, trực tiếp ném trong miệng một cái. Ngô Củ trừng to đôi mắt, tròng mắt muốn rơi ra, vội vã đi đoạt đồ ăn trước miệng hổ, thiếu chút banh rách miệng Tề Hầu.

Tề Hầu vẻ mặt oan ức, không biết mình đã làm sai điều gì. Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Quả hạch vỏ rất cứng cũng không thể cắn trực tiếp. Vỏ ngoài không thể ăn, phải làm vỡ vỏ, cạy hạt ra, ăn hạt bên trong."

Ngô Củ nói, muốn tìm cái công cụ tách vỏ mắc ca Hawaii. Kết quả phát hiện mình mua một đống quả khô, thế nhưng quên mất công cụ tách vỏ. Bây giờ trong nhà không có công cụ tách vỏ, cả cái cây búa cũng không có. Hạt thông Brazil vỏ rất mỏng, trực tiếp dùng tay lột là được. Hạt dẻ cười vỏ đã tách ra cũng không cần sử dụng công cụ. Thế nhưng óc chó cùng mắc ca Hawaii không dùng công cụ, chẳng lẽ muốn dùng đầu đập vỡ sao?

Ngô Củ trong lúc nhất thời cảm thấy có chút khó khăn. Tề Hầu liền cầm lấy một hạt mắc ca Hawaii nắm ở trong lòng bàn tay.

"Rắc!"

Sau đó lại là:

"Rắc!"

Hạt mắc ca Hawaii trong tay Tề Hầu bị bóp bể, vỏ mở bung ra, trực tiếp thành vài mảnh, lộ ra ruột bên trong. Ruột mắc ca Hawaii tròn vo màu trắng, thực sự đáng yêu, còn có mùi thơm béo như sữa.

Ngô Củ mua chính là hạt mắc ca đã được xử lý có thể ăn được. Ruột hạt mắc ca Hawaii trắng đục, ném vào trong miệng nhai giòn tan, vị béo cùng mùi thơm nhàn nhạt trong khoang miệng. Hạt mắc ca vỏ cứng từ lúc sinh ra đã chứa dầu, béo nhưng không ngán, trái lại cho cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Quả thực là ăn cực kỳ ngon!

Tề Hầu nhai rộp rộp ruột hạt mắc ca Hawaii, ánh mắt sáng lên. Hắn hoàn toàn không có chú ý tới Ngô Củ nhìn hắn dùng tay không bóp bể vỏ cứng của hạt mắc ca Hawaii, cằm cũng sắp rơi trên mặt đất.

Tề Hầu lập tức liền lấy một hạt mắc ca Hawaii khác nắm trong lòng bàn tay.

"Rắc!"

Một tiếng bốp nát vỏ. Phần ruột trắng thơm tho được nhét vào trong miệng Ngô Củ, Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca, cái này ăn cực kỳ ngon."

Ngô Củ trước đây đã ăn qua mắc ca, tất nhiên biết "ăn cực kỳ ngon". Bất quá Ngô Củ cũng không phải đặc biệt thích ăn mắc ca. Không có như Tề Hầu rất thích ăn.

Ngô Củ nhìn như thế cũng an tâm, nói:

"Vậy cậu ở đây lột vỏ, tôi đi nhà bếp nấu cơm. Đừng ăn hết sạch, lột một ít để lại, một chốc làm món ngon cho cậu ăn."

Tề Hầu lập tức gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi nói:

"Được, Nhị ca. Tôi sẽ không ăn, tất cả đều để lại."

Ngô Củ nghe hắn ngoan ngoãn đáp ứng, nhất thời càng thêm không yên lòng, liền căn dặn.

"Tuyệt đối đừng ăn hết."

Tề Hầu liền gật gật đầu. Nhìn thấy Ngô Củ vào nhà bếp, hắn vội vã nhảy dựng lên, chạy đi chỗ túi hàng lục lọi lấy ra một cái tạp dề mới mua ở siêu thị. Hắn cầm cái tạp dề có viền ren hoa màu trắng, dây đeo cũng có viền ren hoa trắng, buộc lên người Ngô Củ.

Ngô Củ nhìn tạp dề, nhất thời cảm thấy quá xấu hổ. Bởi vì là tạp dề có viền ren hoa trắng nhìn đặc biệt... Đặc biệt kỳ quái. Cũng không phải tạp dề in hình thù gì kỳ quái mà là có viền ren hoa, không dành cho đàn ông.

Thế nhưng Tề Hầu trước đây chưa từng thấy ren hoa, bởi vậy đối với loại viền ren hoa này cảm giác rất mới lạ, hết sức thích thú. Hơn nữa hắn còn đặc biệt cảm thấy viền ren hoa chung quanh tạp dề rất đáng yêu. Những người đàn ông khác có khả năng cũng thích mà không muốn thừa nhận, còn Tề Hầu không phải loại có cảm giác xấu hổ. Bởi vậy hắn nhất định muốn Ngô Củ mua cái tạp dề có viền ren hoa này. Nhìn tổng thể toàn bộ tạp dề xinh xắn giống đầm công chúa.

Bởi vì trời nóng nực, Ngô Củ ở nhà mặc áo thun sát nách cổ rộng cùng quần cọc, như vậy vô cùng tiện cũng mát mẻ. Bộ đồ mặc ở nhà này quần rất ngắn, buộc tạp dề viền ren lên, quần cọc liền bị che khuất, chỉ lộ phần chân từ đầu gối trở xuống. Chân Ngô Củ thon gầy, còn trắng như tuyết, mắt cá chân trắng trắng non non. Phía dưới tạp dề thật giống không mặc gì, thực sự là kích thích trí tưởng tượng của người nhìn.

Ngô Củ không chú ý tới điểm đó. Hơn nữa trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Tề Hầu nhất định muốn Ngô Củ mặc tạp dề này, Ngô Củ cũng là bạn trai cưng chiều Tiểu Bạch nhà mình, bởi vậy mặc thì mặc, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Tề Hầu đắc ý nhìn Ngô Củ mặc tạp dề viền ren hoa trắng tiến vào phòng bếp. Hắn cười híp mắt tiện tay ném vào trong miệng một hạt dẻ cười. Hạt dẻ cười này ăn có cảm giác hoàn toàn khác hạt mắc ca Hawaii.

Hạt mắc ca Hawaii cho cảm giác thơm nhẹ, vị béo thoang thoảng mùi sữa, khoan khoái kéo dài, ăn vô cùng thỏa mãn. Mà hạt dẻ cười là thơm ngọt. Một luồng hương vị đột kích đầu lưỡi, tuy rằng nhỏ, thế nhưng nhỏ mà tinh. Phải nói là ngọt ngào ngon miệng. Hậu vị cũng mang theo vị bùi béo tràn ngập ở trong khoang miệng. Cũng là ăn ngon cực kỳ.

Tề Hầu híp mắt hưởng thụ một chút vị thơm ngọt của hạt dẻ cười. Hắn lập tức mới tỉnh lại, nhận ra mình đã nói qua với Nhị ca là không ăn, vội vã đi nghiêm túc tách vỏ quả có vỏ cứng.

Tề Hầu vừa làm, vừa đem máy vi tính mở ra. Phong Thư quản lý của Tề Hầu nói những ngày không làm việc rảnh rỗi liền phát sóng trực tiếp, như vậy có để nhiều người biết đến, thu hút thêm người hâm mộ.

Tề Hầu liền dứt khoát mở phần mềm phát sóng trực tiếp, chuẩn bị vừa tách vỏ quả hạch vừa trò chuyện với mọi người. Tề Hầu vừa lên sóng, rất nhanh đã có rất nhiều người nhảy vào xem.

Người qua đường A:

"Ông xã tới!!"

Người qua đường B:

"Lúc này thật sự là ông xã!"

Người qua đường C:

"Ồ? Ngày hôm nay ông xã chuẩn bị phát sóng trực tiếp ăn quả có vỏ cứng sao?"

Tề Hầu đang lột vỏ hạt óc chó.

"Rắc rắc!!!"

Hắn trực tiếp bóp vỡ vỏ hạt óc chó, sau đó đẩy mảnh vỏ cứng ra, đem nhân thả vào một cái đĩa ở bên cạnh.

Tề Hầu cũng không cảm thấy được mình lực tay có gì khác biệt, thế nhưng trong mắt người hâm mộ đang xem trực tiếp quả thực chính là nghịch thiên.

Người qua đường Giáp:

"Wow, ông xã! Tay không bốp nát vỏ óc chó.... Rắc... Rắc... Rắc.... Rắc....!"

Người qua đường Ất:

"Oh my god! Quỷ thần thiên địa ơi! Lực tay của ông xã thật lớn! Như vậy sẽ không làm đau tay chứ?!"

Người qua đường Bính:

"Ôi ôi ôi, mau nhìn cơ bắp trên cánh tay nam thần, rất rất to!"

Người qua đường Đinh:

"Ông xã có rất nhiều quả có vỏ cứng đó, sẽ không phải chỉ dùng tay không bốp nát vỏ ra chứ?

Tề Hầu thấy bọn họ gửi một đống biểu tượng kinh ngạc, mê man nhìn một chút tay của chính mình. Đối với Tề Hầu, tay không làm vỡ vỏ cứng ốc chó hay mắc ca Hawaii thật ra là chuyện rất đơn giản, giống như cầm đũa gắp đồ ăn hay lùa cơm, cũng không hề tổn thương hay đau đớn.

Tề Hầu vừa "rắc rắc" lột vỏ quả hạch, vừa xem người hâm mộ đặt câu hỏi, nói:

"Nhị ca nói muốn dùng nhân quả có vỏ cứng làm món ngon cho tôi ăn, nhờ tôi lột một ít một chốc dùng."

Người qua đường A:

"Ôi ôi ôi, thật đáng yêu! Ông xã thật ngoan!"

Người qua đường B:

"Ông xã đáng yêu quá đi! Còn có thể phụ giúp Nhị ca chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn?"

Người qua đường C:

"Ông xã ăn một ít đi, không sao cả. Nhiều như vậy Nhị ca không phát hiện được đâu."

Tề Hầu vừa xem bình luận này, đôi mắt toả sáng, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn phương hướng phòng bếp. Phát hiện Ngô Củ không đi ra, còn ở bên trong nấu nướng, hắn liền lấy một hạt dẻ cười nhét vào trong miệng nhai nhai, liền nuốt nhanh vào trong bụng.

Người qua đường Giáp:

"Ha ha ha ha, ông xã, anh còn có mặt đáng yêu như vậy à!!"

Người qua đường Ât:

"Ha ha ha, ông xã ăn vụng một hạt dẻ cười còn phải xem xem Nhị ca có ở phía sau hay không!"

Người qua đường Bính:

"Ha ha ha ông xã thật là quá đáng yêu phải làm sao bây giờ! Online chờ, anh yên tâm Nhị ca không ở phía sau. Chúng tôi sẽ giúp anh canh chừng!"

Người qua đường Đinh:

"Ha ha ha, không được rồi tôi cười sắp chết mất. Ông xã, người gì mà đáng yêu muốn xỉu. Là muốn dùng đáng yêu hại tôi ngất xỉu, sau đó cướp đoạt mái chèo của tôi à!"

Người qua đường Mậu:

"Thật rất đáng yêu nha! Động tác nhỏ mà lực sát thương rất lớn!"

Tề Hầu không chú ý bọn họ nói mình thật đáng yêu, cũng không biết cướp mái chèo làm cái gì. Ăn một hạt dẻ cười xong cả người đều như muốn bay lên. Hắn cảm thấy ăn quá ngon, vì vậy đôi môi mỏng cong lên, lộ ra một nụ cười có ý xấu, nói:

"Lại ăn một chút cũng không sao chứ?"

Tề Hầu mới vừa rồi còn đáng yêu ngây thơ muốn xỉu, đột nhiên lộ ra nụ cười tổng tài chết người. Các cô vợ nhỏ trước màn ảnh không ứng phó kịp, phút chốc liền khống chế được phun toàn bộ máu, chỉ một chút máu cạn tới đáy. Tất cả đều phun máu ba lần, phun tung toé ở trên màn hình.

Người qua đường A:

"Tôi bị giết, mới vừa rồi chuyện gì xảy ra?!!?"

Người qua đường B:

"Ông xã mà cười như thế có biết tim của chúng tôi sẽ không ổn không!!"

Người qua đường C:

"Cũng đừng ai ngăn cản tôi!! Tôi chính là nhân óc chó mắc ca đã tách vỏ, ông xã mau ăn tôi đi!"

Người qua đường D:

"Mẹ ơi, đã phun máu ba lần. Xong, màn hình đã không thể xem, tôi phải nhanh liếm liếm."

Tề Hầu vừa ăn vụng vừa nói nghiêm túc:

"Đừng liếm màn hình, màn hình rất bẩn."

Hắn nói như vậy xong, khu bình luận im lặng trong một chút, lập tức có người nhanh chóng bình luận.

Người qua đường Giáp:

"A a a a a... Ông xã sao có thể đáng yêu như thế!!"

Người qua đường Ất:

"Đàng hoàng trịnh trọng, ông xã cũng rất soái!!"

Người qua đường Bính:

"Gào gào gào gào, ông xã đang nói chuyện với tôi!"

Người qua đường Đinh:

"Ngao ngao ngao, em cũng liếm màn hình, em muốn đem màn hình liếm thủng. Anh cũng mau tới khuyên nhủ em đi!!!"

Mí mắt Tề Hầu giật lên, nghĩ thầm.

Màn hình liếm tốt như vậy sao? Mùi vị gì? Nhưng mà Nhị ca thích sạch sẽ, nếu như thấy mình liếm màn hình, nhất định sẽ tức giận, nhất định sẽ...!

Tề Hầu vì không muốn Nhị ca tức giận vẫn là thôi, không liếm.

Tề Hầu ăn rất nhiều nhân quả hạch, tách một đống lớn vỏ cứng. Nhìn thấy sắp ăn hết hai phần ba, đột nhiên hắn ý thức được không đủ, nhanh chóng thu tay lại, giả vờ cũng chưa phát sinh cái gì. Bởi vì ăn quá nhiều, có chút khát nước, Tề Hầu liền rót cho mình một ly Coca Cola ướp lạnh.

Nhân quả hạch cao năng lượng, coca cola cũng cao năng lượng, cũng chỉ có một mình Tề Hầu mới dám ăn nhiều uống nhiều như vậy. HunhHn786

Coca Cola ướp lạnh rót vào ly sứ Hầu ca. Hai cái ly sứ Hầu ca đặt song song trên bàn. Ly sứ Hầu ca rót Coca Cola lạnh vào bay lên hơi lạnh, vừa nhìn liền thấy mát mẻ.

Tề Hầu lắc lắc ly sứ Hầu ca, liền thấy trên màn ảnh có người đặt câu hỏi.

Người qua đường A:

"Ông xã, ông xã một cái ly Hầu ca khác có phải là của Nhị ca không?"

Người qua đường B:

"Các anh cùng dùng ly sứ Hầu ca giống nhau!"

Người qua đường C:

"Ông xã, ông xã, Nhị ca cũng yêu thích Hầu ca sao?"

Tề Hầu bưng lên ly sứ vẻ mặt yêu thích nhìn hình Đại Thánh, cười nói:

"Đúng là ly sứ còn lại của Nhị ca. Bất quá Nhị ca hình như không thích Đại Thánh. Là tôi nhất định muốn Nhị ca mua giống nhau."

Hắn vừa nói như vậy, trên màn ảnh lập tức hiện lên một đống.

"Ngược cẩu!"

"Thức ăn cho chó!"

"Nhét một miệng!"

"CP liền phát tài liệu giảng dạy!"

"Thật ân ái!"

"Nhị ca là loại hình rất cưng chiều người yêu."

Tề Hầu cũng không mắc cỡ, bưng ly sứ Hầu ca uống một ngụm, còn nói:

"Nhị ca chính xác rất cưng chìu tôi."

Người qua đường Giáp:

"A a a a... Chịu... Không... Nổi... Rồi! Ngược cẩu FA!!"

Người qua đường Ất:

"Ôi, quá trời quá đất luôn! Nơi này có người ngược cẩu!"

Người qua đường Bính:

"Tôi cũng muốn có Nhị ca! Tại sao không ai cưng chiều tôi như thế, cưng chiều tôi đi!!!!"

Người qua đường Đinh:

"Bởi vì...."

Người qua đường Mậu:

"Ngoại hình...."

Người qua đường Kỷ:

"Quá...."

Người qua đường Canh:

"Xấu..."

Người qua đường Tân:

"Ha ha ha... Các lầu trên, các người đang làm gì vậy. Tôi cười chết mất. Các người phụ trách chèo thuyền với tôi đi!"

Tề Hầu nhìn bọn họ trêu đùa, tuy rằng cũng không phải tất cả đều có thể nhìn hiểu, thế nhưng cảm thấy rất thú vị. Hơn gia bầu không khí này đặc biệt vui vẻ. Thừa dịp bọn họ còn trêu chọc nhau, hắn liền bưng ly sứ Hầu ca uống nước Coca Cola lạnh.

"Ực ực ực...."

Một hơi uống cạn sạch ly. Coca Cola lạnh vào bụng, phải nói mát mẻ sảng khoái. Một ly Coca Cola vào bụng, vừa nãy ăn một đóng nhân quả hạch chứa nhiều dầu, liền giải béo. Cảm giác có thể tiếp tục ăn một trăm hạt!

Tề Hầu uống rất gấp, rất dũng mãnh, nước Coca Cola màu nâu đậm thuận theo khóe chảy xuống cổ. Dọc theo cổ trượt xuống dưới, bởi vì một đường trượt xuống dưới, nước màu nâu đậm đã biến thành màu hổ phách nhạt.

Tề Hầu mặc cổ áo hình chữ V. Bởi vì nóng, áo mặc nhà cũng rộng rãi lỏng lẻo, vừa vặn lộ ra xương quai xanh. Dòng nước Coca Cola kia trượt xuống dưới, vừa vặn đọng lại tại hõm xương quai xanh.

Xương quai xanh Tề Hầu cũng không phải loại gầy như que củi, mà là khối cơ rõ ràng. Cơ ngực rất lớn, bởi vậy xương quai xanh cũng rèn luyện rất rõ ràng, sắc nét. Theo hơi thở dốc cơ bắp không ngừng nhấp nhô, nước Coca Cola đọng lại chỗ xương quai xanh cũng trở nên linh động run run lắc lư.

Tề Hầu uống sạch Coca Cola, đem ly sứ Hầu ca để ở một bên, cúi đầu xuống quét mắt nhìn màn hình. Lại là một lúc yên tĩnh, thật giống nghỉ giải lao sân khấu vắng lặng. Tề Hầu thấy kỳ quái nói:

"Làm sao vậy? Tôi rớt mạng rồi sao?"

Người qua đường A:

"Không, không, không, ông xã vẫn còn ở đó..."

Người qua đường B:

"Chúng tôi chỉ là..."

Người qua đường C:

"Bản thân đã bị hormone dìm chết đuối, việc nhỏ hoá vàng mã, đại sự đào mộ phần..."

Người qua đường D:

"Wow, ông xã!!!! Hình ảnh ảnh này quá gợi cảm!!! Tôi muốn làm giọt nước Coca Cola kia! Tôi có thể là giọt nước Coca Cola kia! Tôi chính là nước Coca Cola kia, đừng ai cản trở tôi!"

Người qua đường E:

"Chớ cướp vị trí của tôi, tôi mới là giọt Coca Cola kia!!"

Người qua đường F:

"Xương quai xanh đẹp nhất mà tôi từng thấy!!! Trời ơi, tôi rốt cục không còn nhìn thấy xương quai xanh thanh mảnh gầy gò nữa rồi!"