Vô Củ

Chương 258: Hội phụ huynh



Vừa mới rồi Mị công chúa vì không ứng phó được Doanh Dự mặt hổ cười, nhanh chóng đứng lên đi, tùy tiện tìm người trò chuyện. Nàng dặn dò mấy đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ăn.

Thế nhưng Giới Tử Thôi thừa dịp Trùng Nhĩ ăn lén lút ôm bình rượu uống. Tử Thôi rất thích rượu từ sau lần trước uống nhằm ở ao nước nóng Chử cung. Rượu trái cây mùi thơm vị ngọt, cực kỳ dễ uống. Trùng Nhĩ ôm chén lớn ăn thịt, uống canh. Đầu đầy mồ hôi đặc biệt sảng khoái, Trùng Nhĩ đem chén lớn đặt trên bàn, rất có khí thế, chùi miệng mình, ngẩng đầu nhìn lên nhìn.

Tử Thôi đâu?

Tử Thôi còn nhỏ, nhưng lại thích uống rượu, mới uống một chút liền say. Tử Thôi say, ôm cái bình vẫn còn rượu. Thân thể nhỏ lệch sang một bên lăn trên cỏ, rồi tiến vào bụi cây cách đó một khoảng. Bởi vậy Trùng Nhĩ ăn xong ngẩng đầu nhìn đã không nhìn thấy Tử Thôi đâu cả.

Tử Thôi ở trong bụi cây, mơ mơ màng màng ngủ một hồi. Bình lung lay rượu còn bên trong rót lên mặt Tử Thôi. Tử Thôi bị giội tỉnh, còn liếm môi một cái, sau đó ngồi dậy. Đang trong bụi cây, hoàn cảnh chung quanh xa lạ với Tử Thôi, hơn nữa bụi cây cao hơn đầu Tử Thôi.

Tử Thôi lại ôm bình rượu bò đi. Tử Thôi bò bò, liền leo ra ngoài, mất thăng bằng ngã lăn long lóc.

Phù Tu giật mình, vừa muốn chạy trốn, kết quả phát hiện là đứa trẻ con liền khinh thường nói:

"Sao lại là tiểu quỷ? Còn say rồi?"

Tử Thôi ngồi dưới đất ôm bình rượu trống trơn, mờ mịt to nhìn bọn họ. Vẻ mặt như muốn ngủ.

Phù Tu liền vội vàng nói:

"Chúng ta nói bị nó nghe thấy được, tên tiểu quỷ này không thể lưu."

Doanh Dự sợ hết hồn, chớp mắt một cái, ngăn cản Phù Tu.

"Nó uống say, sợ là không có nghe thấy."

Phù Tu cười lạnh một tiếng, bỏ qua tay Doanh Dự, nói:

"Người Giang quốc chính là lòng dạ đàn bà mới suy yếu đến nay. Nếu bởi vì một tên tiểu quỷ hỏng chuyện của quả quân, ngươi gánh vác nổi sao?"

Phù Tu vô cùng hung hăng, sắc mặt Doanh Dự âm trầm, lạnh lùng nói với Phù Tu.

"Đi, lại có người đến."

Phù Tu còn tưởng rằng Doanh Dự là muốn cứu tiểu quỷ kia nói lời hù dọa. Kết quả thật sự có người tới bên này. Phù Tu sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, nhanh chóng chạy đi.

Phù Tu hốt hoảng chạy đi, Doanh Dự cũng muốn rời khỏi. Bất quá Tử Thôi vào lúc này ném bình rượu, ôm lấy cổ chân Doanh Dự.

Doanh Dự kinh hãi, có chút không dám động, sợ đá phải Tử Thôi.

Tử Thôi đem mặt thịt dựa vào cẳng chân Doanh Dự, miệng lẩm bẩm nói:

"Uống ngon... uống ngon. Công tử cũng uống! Ngọt! Ợ!"

Doanh Dự cúi đầu nhìn bánh bao ôm chân. Nghe tiếng bước chân đã rất gần, hắn muốn lập tức rời đi, thế nhưng giọng nói lo lắng của Mị công chúa vang lên.

"Không biết Tử Thôi đi nơi nào, đều là Mị sai, không nên thả bọn nhỏ một mình."

Một giọng khác trầm thấp vang lên.

"Công chúa đừng nên tự trách. Chúng ta tìm chung quanh xem. Tử Thôi nhỏ như vậy không đi xa lắm."

Đôi mắt Doanh Dự híp híp, vội vã cúi đầu ôm Tử Thôi lên. Tử Thôi ngoan ngoãn ôm cổ Doanh Dự, lại dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ mặt Doanh Dự. Cảm giác thật đáng yêu, phút chốc Doanh Dự có chút mềm lòng.

Vào lúc này người đã tới rồi. Quả nhiên là Mị công chúa đi tới, bên cạnh hoàn là một nam tử vóc người cao lớn cường tráng. Nam nhân kia không trẻ, trên mặt trên mu bàn tay có rất nhiều vết sẹo. Chính là Đấu xạ sư, Đấu Liêm.

Tuy rằng Đấu Liêm là người Đấu thị, nhưng hắn và Mị công chúa đều họ Mị giống nhau, hơn nữa không phải thân thích quá xa. Tuy ngày thường ít gặp mặt, cũng không nói chuyện, bây giờ nói mấy câu cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.

Mị công chúa vốn định dùng Đấu Liêm ngăn chặn Doanh Dự, nào có biết quay đầu đã không thấy Tử Thôi. Trùng Nhĩ cũng không biết Tử Thôi đi nơi nào.

Tử Thôi đột nhiên không thấy, kinh động rất nhiều người. Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng phân công nhau đi tìm. Mị công chúa không còn chủ kiến, cảm thấy đều là lỗi của mình, Tử Thôi mới lạc mất. Đấu Liêm trấn an chút Mị công chúa, cùng Mị công chúa đi tìm người. Nào có biết ở đây tìm được Tử Thôi say khướt.

Giới Tử Thôi ôm cổ Doanh Dự, dánh vẻ rất thân thiết. Trùng Nhĩ lo lắng tìm kiếm thật lâu, vừa nhìn thấy cảnh này tức giận đến chống nạnh, chỉ tay vào Tử Thôi, nói:

"Ngươi chạy đi đâu, mau tới đây!"

Giới Tử Thôi nghe giọng Công tử mê man nhìn sang, nói:

"Ôi... Thật nhiều Công tử, một cái... hai cái... ba cái... Bốn cái... Công tử tại sao lắc lư... choáng váng... Muốn ói..."

Tử Thôi nói, miệng mím mím liền muốn khóc. Mắt to lập tức ngập nước, đáng thương không chịu nổi. Doanh Dự chưa có con, những thúc bá luôn cùng hắn tranh vị, tất nhiên chưa từng thấy đứa nhỏ nào đáng yêu, cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ. Nhìn thấy Tử Thôi muốn khóc, hắn luống cuống tay chân.

Mị công chúa mau chóng tới ôm Tử Thôi, nói:

"Đa tạ Giang Công."

Doanh Dự cười cười, nói:

"Công chúa Sở quốc không cần khách khí. Dự cũng là mới rồi nhìn thấy đứa nhỏ này loạng choà loạng choạng bởi vậy không yên lòng mới đi theo. Là chuyện dễ dàng không đáng nói."

Mị công chúa vừa rồi còn không muốn tránh xa Doanh Dự. Bất quá bởi vì hắn tìm được Tử Thôi, Mị công chúa đối với hắn tăng mấy phần thiện cảm, cũng không cảm thấy hắn là mặt hổ cười.

Bọn họ nói chuyện, Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng tới. Nhìn thấy Tử Thôi không có chuyện gì cũng an tâm. Bất quá Tử Thôi say rượu, còn muốn ói mà cố kìm nén nhìn rất đáng thương.

Cuối cùng Trùng Nhĩ tiếp nhận ôm Tử Thôi, ghét bỏ oán giận nói:

"Ngươi sao lại ngốc nghếch như vậy. Ngươi xem ngươi đi, uống rượu còn muốn ói, còn chạy loạn, không nghe lời. Ngươi nói ngươi có cái gì tốt, bổn Công tử đem ngươi vứt đi thôi."

Tử Thôi ôm cổ Trùng Nhĩ, khóc nói:

"Công tử... Công tử... Ôm! Ôm... Híc híc híc... không uống rượu a.... Công tử cần Thôi... Đừng vứt Thôi..."

Tử Thôi khóc thảm, mọi người trong đều muốn ù tai, bất quá Trùng Nhĩ lại hết sức vui vẻ. Bởi vì Tử Thôi ôm rất chặt chẽ, Trùng Nhĩ nở nụ cười, liền ôm người đi.

Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười chắp tay nói với Doanh Dự:

"Đa tạ Giang Công hỗ trợ. Nếu không nhờ Giang Công, Quả nhân cũng không biết nên đi đâu tìm người."

Doanh Dự cười nói:

"Sở Vương thực sự quá khách khí."

Ngô Củ nói:

"Giang Công, mời, sứ thần vẫn còn đợi, chúng ta trở lại uống mấy chén."

"Vâng, nhất định, nhất định."

Mọi người trở lại yến tiệc, Mị công chúa chủ động bưng rượu đến mời Doanh Dự, hai người nói chuyện một hồi lâu.

Bắt đầu là Mị công chúa cảm kích hắn tìm được Giới Tử Thôi mới bắt chuyện. Bất quá sau đó Mị công chúa cùng Doanh Dự trò chuyện vui vẻ. HunhHn786

Doanh Dự cũng coi như là đa tài đa nghệ, không chỉ biết võ công, còn biết đánh đàn, biết rõ âm luật. Dù sao Doanh Dự biết cách lấy lòng người, Mị công chúa yêu thích âm luật cùng cầm (đàn), hai người nói chuyện rất ăn ý.

"Giang Công còn am hiểu âm luật?"

Doanh Dự cười nói:

"Chỉ biết một chút âm luật, đánh vài khúc thôi, nói sâu hơn thể không nổi, thực sự mất mặt."

Mị công chúa che miệng cười, nói:

"Vậy không biết, Mị có thể may mắn nghe Giang Công đánh đàn một khúc?"

Mị công chúa nói xong, còn nói:

"Là Mị đường đột."

Doanh Dự rất hiền hoà cười cười, nói:

"Không có gì. Hiếm khi Công chúa Sở quốc cũng yêu thích âm sắc. Không bằng ngày mai Dự mang theo đàn đi tìm Công chúa, mong Công chúa chỉ điểm có được không?"

Mị công chúa vừa nghe, liền vội vàng nói:

"Được được, tự nhiên là tốt."

Hai người liền giao hẹn như thế. Ngô Củ bởi vì không yên lòng để Mị công chúa cùng Doanh Dự nói chuyện riêng, âm thầm đi nghe lén. Tề Hầu bất đắc dĩ bưng ly rượu yểm trợ Ngô Củ, sợ Ngô Củ quá lộ liễu.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, ngươi đừng quá lo lắng. Mị công chúa tốt xấu gì cũng lớn rồi, ngươi bảo hộ như vậy có quá đáng không?"

Ngô Củ tất nhiên phải lo lắng. Mị công chúa tuy rằng tuổi cũng không tính là nhỏ, thế nhưng nàng tâm tính đơn thuần, trước còn tin tưởng Ly Cơ là người tốt. Ngô Củ sợ nàng chịu thiệt. Mà Doanh Dự là người tâm tư sâu xa khó lường, không biết Mị công chúa có thể bị hắn lừa dối hay không. Nói thật ra, Ngô Củ cũng không muốn tác hợp chuyện của bọn họ.

May là Mị công chúa cùng Doanh Dự nói một chốc liền rời đi. Ngô Củ lập tức đi tới chuẩn bị nói mấy lời khách sáo. Tề Hầu bất đắc dĩ cũng đi theo. Hắn nghĩ thầm may là Nhị ca không có con gái, nếu có con gái còn không sủng lên trời. Vậy hắn liền phải tranh sủng cùng con gái Nhị ca, thực sự quá phiền muộn!

Mị công chúa nhìn thấy Ngô Củ, lập tức còn có chút hưng nói tốt cho Doanh Dự. Ngô Củ vừa nghe, nhất thời chấn động mạnh.

Mị công chúa cười nói:

"Vương thượng, Giang Công còn am hiểu sâu âm luật, thật là người phong nhã. Mị cùng Giang Công đã giao ước ngày mai buổi chiều thảo luận âm luật ở hoa viên. Giang Công đã đáp ứng đánh một khúc nhạc cho Mị nghe."

Ngô Củ nghe, chấn động càng lớn càng căng thẳng. Bởi vì Mị công chúa vẻ mặt cao hứng nhộn nhạo, giống hệt Tề Hầu thấy món ăn ngon. Ngô Củ âm thầm tính toán, cười nói:

"Ngày mai buổi chiều à. Vậy Quả nhân có thể tới thưởng thức hay không?"

Mị công chúa căn bản không nghĩ phương diện kia, liền vội vàng nói:

"Vương thúc muốn tới, vậy tốt quá, không thể tốt hơn."

Ngô Củ cười gật đầu nói:

"Vậy thì tốt. Quả nhân còn sợ ngươi và Giang Công ghét bỏ Quả nhân là người không am hiểu đó."

Mị công chúa cười nói:

"Làm sao có thể? Chỉ là Vương thúc cũng đừng ghét bỏ Mị biểu diễn không tốt."

Tề Hầu nhìn Ngô Củ bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa thái dương. Cái gì thưởng thức, rõ ràng chính là gia trưởng đến hiện trường giám sát.

Doanh Dự không biết đã bị giám sát, bưng ly rượu nở nụ cười. Ánh mắt đảo qua đám người một cái, hắn liền nhìn thấy Đấu Liêm đang uống rượu cùng người khác.

Đấu Liêm mặc dù là người Đấu gia, thế nhưng không giỏi nói chuyện, cũng không thích nói, liền đứng ở trong đám người uống rượu. Có rất nhiều sĩ phu phóng khoáng tìm Đấu Liêm uống rượu, bởi vì Đấu Liêm thành thật, lúc uống rượu cũng không nói lời trái lương tâm.

Ánh mắt Doanh Dự khóa chặt trên người Đấu Liêm, tựa hồ đang suy nghĩ gì, tựa hồ đang nhớ lại cái gì, lập tức bưng ly rượu đi tới.

Đấu Liêm đang cùng các sĩ phu uống rượu. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những sĩ phu này cũng là người không thích xã giao, mọi uống rượu tán gẫu, cũng sẽ không ghét bỏ người khác nói nhầm.

Bất quá thấy quốc quân Giang quốc đi tới, mấy sĩ phu liền bỏ đi. Đấu Liêm vốn cũng muốn đi, bất quá Doanh Dự là hướng về phía hắn.

Doanh Dự giơ ly rượu lên, cười ôn nhu, nói:

"Đấu tướng quân, Dự mời ngài một ly, chẳng biết có được nể mặt mũi hay không?"

Ly của Đấu Liêm hết rượu rồi, nhanh chóng muốn tự mình rót rượu. Doanh Dự lại giành trước một bước, cầm bầu rượu lên đổ đầy. Đấu Liêm liền vội vàng nói:

"Giang công khách khí, vừa rồi Giang Công hỗ trợ tìm người, Đấu Liêm vẫn chưa có cảm tạ. Xin đa tạ Giang Công hỗ trợ."

Doanh Dự cười cười, nói:

"Đấu tướng quân không cần khách khí như thế."

Hắn nói, bưng ly rượu lên ra hiệu uống trước rồi nói. Hắn uống cạn, không sót lại một giọt.

Đấu Liêm cũng nhanh chóng ngửa đầu uống, cũng uống sạch.

Doanh Dự cùng Đấu Liêm uống mấy liên tục mấy ly. Đấu Liêm là người thích rượu, qua mấy ly quan hệ cũng đã gần gũi hơn. Đặc biệt là Doanh Dự am hiểu về rượu. Biết nhiều loại rượu, kể rõ tên, nhận xét uống vị như thế nào, làm sao uống mới ngon, nói mạch lạc rõ ràng.

Đấu Liêm nghe đến giật mình, "trí tuệ khơi mở", vội vã liền kính Doanh Dự mấy ly.

Doanh Dự cười nói:

"Đấu tướng quân say rồi sao?"

Đấu Liêm là sâu rượu, xác thực tửu lượng cũng cao. Mà Doanh Dự trời sinh thể chất không dị ứng rượu, mặt không đỏ, phản ứng cũng không chậm, căn bản là uống rượu như uống nước lã, hoàn toàn không có chuyện gì.

Đấu Liêm cười nói:

"Không có gì, không có say, ta còn có thể uống. Đến, Đấu Liêm kính Giang Công!"

Doanh Dự cười híp mắt bưng ly rượu lên, phóng khoáng uống cạn. Bởi vì uống nhanh, rượu thuận khóe miệng trượt xuống tiến vào cổ áo.

Doanh Dự vóc người không thấp, hơi gầy, da dẻ không tính trắng, còn người luyện võ, nhìn không hề yếu đuối. Rượu từ cổ hắn trượt xuống, rõ ràng da không trắng nõn lại làm cho người nhìn chú ý, có cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Đấu Liêm uống rượu, ánh mắt có chút mơ màng, vẫn luôn nhìn cổ áo của Doanh Dự. Cổ áo bao rất kín, ướt một mảnh, lập tức cái cũng không thấy.

Doanh Dự gọi hai tiếng, Đấu Liêm lúc này mới phản ứng, nhất thời thật không tiện gãi đầu. Doanh Dự cười híp mắt nói:

"Đấu tướng quân mười năm trước có từng đi Giang quốc?"

Đấu Liêm bị hỏi như thế, kinh ngạc cười nói:

"Đúng, đã từng đi, Giang Công là làm sao biết?"

Mười năm trước, phụ thân Doanh Dự chưa nắm quyền, Doanh Dự cũng chưa là Thái tử. Lúc đó Doanh Dự là một Công tôn, Công tôn nhiều như vậy, cũng không chỉ có Doanh Dự. Phụ thân Doanh Dự ở tại đất phong, Doanh Dự cũng cùng ở tại đất phong trụ, bởi vậy Đấu Liêm không có ấn tượng gặp qua Doanh Dự.

Doanh Dự cười híp mắt nói:

"Dự còn biết năm đó Đấu tướng quân đi Giang quốc là vì trị thủy."

Giang quốc rất dễ phát sinh lũ lụt, vừa đến mùa hè nước dâng lên, cơ hồ hàng năm đều sẽ phát sinh lũ lụt. Nếu có một năm không phát sinh lũ lụt, nhất định sẽ phải tế trời cảm tạ.

Phượng Hoàng Đài ở chỗ cao bởi vậy sẽ không bị nhấn chìm, nhưng những nơi khác lại khó thoát.

Năm đó nơi đất phong của phụ thân Doanh Dự gặp lũ lụt lớn. Bởi vì chuyện này, Giang quốc kêu gọi những nước lân cận giải nguy. Sở quốc cũng có gửi người đến giúp. Đấu Liêm khi đó đã là tướng quân, mang theo binh mã tới Giang quốc cứu trợ. Hắn không tự cao tự đại, hòa nhập cùng binh lính Giang quốc giải nguy cứu tế, cùng ăn cùng ở.

Doanh Dự cười nói:

"Dự còn biết năm đó Đấu tướng quân đã cứu một đứa trẻ chưa tới mười tuổi trong nước lũ."

Đấu Liêm nghe Doanh Dự nói nhất thời bối rối. Kỳ thực hắn đối với ký ức đó ấn tượng rất mơ hồ. Lúc đó thiên tai rất lớn, Đấu Liêm đã cứu vô số đứa trẻ, vô số dân chạy nạn khỏi nước lũ.

Doanh Dự nhớ tới những năm đó phụ thân hắn không được quan tâm. Tất cả mọi người cảm thấy phụ thân Doanh Dự không thể là Thái tử, cũng không được yêu thích, luôn bị bắt nạt. Cả người giàu địa phương cũng có thể bắt nạt cha con hắn.

Doanh Dự nhớ rất rõ ràng mười năm trước, sau khi bị bắt nạt, hắn khóc lóc chạy đi, kết quả gặp nước lũ tràn tới. Hắn bị nước nhấn chìm, có người hô to, thế nhưng không ai dám đi cứu. Một đứa trẻ rơi vào dòng nước hung hãn giống con ác thú, thì có ai dám đưa tay tiến vào miệng con ác thú cứu người?

Có Đấu Liêm dám!

Đấu Liêm khi đó hai mươi mấy tuổi, tương đối xông xáo. Nghe thôn dân hô to, hắn lập tức xông lại, cũng không do dự đem dây thừng cột ở trên eo, liền nhảy vào nước lũ. Hắn bắt được Doanh Dự đã sặc nước.

Khi đó Doanh Dự cảm giác mình sắp chết, lại có một đôi bàn tay đem mình nâng lên. Hắn nổi trên mặt nước, ho khan không ngừng, còn khóc lóc.

Binh lính thấy Đấu tướng quân nhảy xuống nước, nắm dây thừng kéo Đấu Liêm cùng Doanh Dự khỏi dòng nước. Quả thực nguy hiểm vô cùng.

Doanh Dự bị lạnh run lẩy bẩy, Đấu Liêm còn nói người lấy xiêm y trùm kính Doanh Dự, vừa động viên vừa ôm hắn rời xa nơi nguy hiểm.

Đường nét trên mặt Đấu Liêm không thay đổi nhiều. Gương mặt kia tựa hồ chỉ có thêm nhiều vết sẹo và thâm trầm hơn. Từ một tướng quân trẻ tuổi biến thành một đại thúc tướng quân, bộ dạng vẫn xuề xòa lôi thôi, trên cằm râu ria lởm chởm. Nhưng nhìn là nhận ra ngay.

Đấu Liêm hoàn toàn không nhận ra Doanh Dự. Dù sao một đứa trẻ qua mười năm đã biến hóa rất lớn. Đấu Liêm lúc đó hai mươi mấy tuổi đã định hình, bởi vậy không có nhiều thay đổi. Còn nữa, Đấu Liêm lúc đó cứu quá nhiều người, đã không nhớ rõ đứa trẻ bị nước lũ sặc khóc oa oa.

Đấu Liêm thấy Doanh Dự mỉm cười không giống với nụ cười ngụy trang ngày thường. Nụ cười kia như tỏa ra ánh sáng lung linh. Một bảo thạch bị bụi bao phủ, lấy tay nhẹ nhàng lau chùi đã phát ra hào quang loá mắt.

Ngô Củ thấy Doanh Dự đi bắt chuyện cùng Đấu Liêm mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hôm nay là tiệc đón khách, vừa chiếm được tư binh Bành gia, bởi vậy Ngô Củ hết sức vui vẻ uống rượu.

Ngô Củ uống nhiều khẳng định say rồi, choàng vai Tề Hầu, dáng dấp như hai người bạn chí cốt.

"Bốp bốp."

Ngô Củ vỗ vai Tề Hầu, nói:

"Ngày mai đi cùng Quả nhân, đi... hội phụ huynh."

Tề Hầu nghe không hiểu, nói:

"Cái gì Nhị ca?"

Ngô Củ nói:

"Ngươi dốt nát thật. Chính là đi giám sát Giang công cùng Mị công chúa."

Tề Hầu bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nói:

"Con cháu tự có phúc của con cháu. Nếu Mị công chúa thích Doanh Dự, ngươi không phải là dùng gậy đánh uyên ương?"

Ngô Củ lập tức trừng mắt nói:

"Ngươi không có đi học à! Ngươi chẳng lẽ không biết con vịt trống đều là loại vô tình? Chỉ có khi giao phối mới sum sê quấn quýt con mái. Làm xong trở mặt không quen, phủi mông một cái liền đi."

(Uyên ương là một loài vịt, con trống gọi là uyên, con mái gọi là ương.)

Tề Hầu bị nói cho sửng sốt một chút. Dù sao người cổ đại cảm thấy uyên ương là cặp đôi đẹp nhất, tình yêu bền vững cùng kiên trinh bất khuất. Uyên ương bị Ngô Củ nói thành vịt, còn cái gì giao phối, vô tình, đúng là phá hủy nền tảng kiến thức.

Ngô Củ say khướt dựa vào Tề Hầu, lẩm bẩm cảm thán nói:

"Không có văn hóa thật là đáng sợ."

Tề Hầu đổ mồ hôi lạnh. Vì sợ Nhị ca say rượu phát điên, hắn liền vội vàng nói:

"Đúng đúng đúng, Cô không có văn hóa."

Ngô Củ uống say, dựa vào Tề Hầu, lung lay lảo đảo. Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là nửa dìu nửa ôm, nói:

"Được rồi, Nhị ca chúng ta trở về thôi, không còn sớm."

"Uống!"

Ngô Củ lại vỗ bàn, nói:

"Đến tiếp tục uống, Quả nhân không có say!"

Ngô Củ đột nhiên vỗ bàn, sĩ phu suýt nữa bị dọa. Có người đang bàn luận còn tưởng rằng Vương thượng nổi giận, nhưng thật ra là say khướt.

Tề Hầu vì để tránh cho rối loạn, nhanh chóng ôm Ngô Củ, dụ dỗ.

"Đi, chúng ta mau trở về thôi. Uống canh giải rượu của Đường Nhi, tránh ngày mai đau đầu."

Ngô Củ ở trong lòng Tề Hầu xoay người vặn vẹo, nói:

"Không đi! Quả nhân còn có thể uống! Quả nhân muốn... muốn sắc phong ngươi là...nam chủ Sở quốc!"

Tề Hầu vừa nghe, suýt nữa bật cười. Xem ra Nhị ca thực sự là say quá rồi. Ánh mắt Ngô Củ sáng long lanh nhìn hắn, nói:

"Quả nhân... Quả nhân nói thật... Thật sự! Sắc phong ngươi... Sau khi thu tư binh có được hay không?"

Tề Hầu cười một tiếng, hôn một cái lên trán Ngô Củ, nói:

"Được nha. Bất quá Cô cũng chờ lâu như vậy rồi, không cầm vội, Nhị ca không cần sốt ruột."

Ngô Củ phất phất tay, nói:

"Quả nhân... Quả nhân sốt ruột! Quả nhân sốt ruột đem ngươi đè xuống dưới chà đạp!"

Tề Hầu suýt nữa giật mình. Hắn nhìn Ngô Củ, lập tức cười gian tà, nói:

"Nhị ca chí hướng không nhỏ. Ngươi không cảm thấy chí hướng này khó thực hiện hơn tước đoạt tư binh sao?"

Ngô Củ vỗ ngực, dũng cảm nói:

"Khó cái gì? Có chí thì nên!"

Tề Hầu cười tươi, nói:

"Ồ? Thật không? Vậy xem ra Nhị ca còn cần nhiều kinh nghiệm thực chiến mới có thể hoàn thành chí lớn."

Ngô Củ say, suy nghĩ không nhanh nhạy, nghe Tề Hầu nói như vậy, lập tức gật đầu nói:

"Đúng đúng, kinh nghiệm thực chiến!"

Tử Thanh cùng Đường Vu đều nghe không vô nữa. Hai người không thể làm gì khác hơn là yên lặng để Ngô Củ cùng Tề Hầu tự mình tiến vào tiểu tẩm cung.

Tề Hầu ôm Ngô Củ đi vào, cười híp mắt nói:

"Nhị ca, vậy chúng ta nên thực chiến? Ngươi cần phải bỏ thêm sức lực, không thì làm sao hoàn thành chí lớn?"

"Đúng đúng, ngươi nói không sai!"

Ngô Củ bị tác động lập tức gật đầu, nói:

"Quả nhân... quả nhân thêm sức..."

Ngô Củ căn bản không biết chính mình làm việc ngốc. Có thể thấy được rượu là thứ hại biết bao nhiêu người.

Đâu chỉ là Ngô Củ uống say, Đấu Liêm cũng uống say, quả thực bất tỉnh nhân sự. Hắn tửu lượng không tệ, dù uống say cũng chẳng hề như Ngô Củ mượn rượu làm càn.

Doanh Dự híp mắt nhìn Đấu Liêm, tựa hồ trầm tư cái gì, lập tức đỡ Đấu Liêm, nói:

"Đấu tướng quân uống say rồi, Dự dìu ngài đi nghỉ ngơi thôi."

Đấu Liêm uống say không nói, híp mắt, dựa vào Doanh Dự. May mà Doanh Dự có võ công, không thì xê dịch Đấu Liêm không nổi.

Doanh Dự mang theo Đấu Liêm tiến vào phòng mình, đem cửa khóa trái, cả cửa sổ cũng gài chốt. Hắn đặt Đấu Liêm trên giường.

Đấu Liêm híp híp mắt muốn ngủ, lại mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, đột nhiên mở to mắt. Con ngươi đầy tơ máu, mang theo hung tàn muốn ăn thịt người.

Đấu Liêm có một giấc mơ kỳ quái. Hắn mơ thấy mình cưỡng bức một người. Ban đầu hai người rất hòa hợp, nhưng về sau hắn trở nên thô lỗ. Người kia khóc lóc khước từ hắn. Thế nhưng Đấu Liêm lực rất lớn, gắt gao khống chế, cướp đoạt. Đấu Liêm rất hưởng thụ khi người kia khóc, nước mắt như kích thích Đấu Liêm muốn cướp đoạt càng nhiều.

Đấu Liêm say rượu có chút đau đầu, cảm giác ánh sáng chiếu vào trên mặt mới mở hai mắt ra. Hắn đau đầu khó nhịn, tay xoa xoa cái trán, muốn ngồi dậy thay y phục. Kết quả tay sờ tới đồ vật, thậm chí sờ trúng một người.

Người kia nằm nghiêng ở bên cạnh Đấu Liêm, đắp chăn, quả thực có thể dùng hai chữ "chật vật" hình dung.

Đấu Liêm sợ hết hồn, đột nhiên nhớ lại giấc mộng. Hắn ra mồ hôi lạnh, vội vã ló đầu sang nhìn mặt người kia.

Đấu Liêm nhìn xong, càng bị dọa cho sợ hãi.

Quốc quân Giang quốc Doanh Dự!

Doanh Dự nhắm mắt, cau mày, người loang lổ vết thương, còn có vết máu, bộ dạng tiều tụy, viền mắt thâm đen.

Đấu Liêm vội vàng mặc xiêm y, phút chốc muốn chạy trốn. Hắn mặc xong quần áo, đi tới cạnh cửa liền trở lại.

Thời điểm Đấu Liêm đi ra ngoài, người nằm trên giường mở mắt ra, ánh mắt vô cùng tỉnh táo. Thân thể hắn thực sự uể oải, liền yên lặng nhắm mắt lại.

Đấu Liêm rất nhanh liền đi trở lại, quỳ gối trước giường.

Qua thời gian thật dài, Doanh Dự mới tỉnh lại. Khi hắn mở mắt ra liền thấy Đấu Liêm quỳ gối bên giường không nhúc nhích.

Đấu Liêm thấy Doanh Dự tỉnh rồi, nhanh chóng nói:

"Đấu Liêm thất lễ, xin Giang Công trị tội. Đấu Liêm nguyện ý lấy cái chết tạ tội, quyết không chối từ!"

Doanh Dự không có quá nhiều biểu tình, rất bình tĩnh. Hắn ngồi dậy muốn xuống giường lại ngã xuống. Đấu Liêm vội vã ôm lấy Doanh Dự, luống cuống tay chân đem người thả lại trên giường.

Đấu Liêm lại quỳ xuống thỉnh tội. Giọng Doanh Dự khàn khàn nói:

"Đấu tướng quân hôm qua uống say, không thể trách."

Giọng Doanh Dự quá khàn khàn, đôi mắt còn có chút sưng tấy. Đấu Liêm không khỏi lại nghĩ tới cảnh trong mộng đêm hôm qua. Hắn thật hối hận chết rồi, uống rượu say còn quá vô lễ. Điều này chưa từng xảy ra với Đấu Liêm.

Doanh Dự còn nói:

"Dự chuyến này đến là cùng Sở quốc giao hảo, sao có thể vì chuyện như vậy phá hủy bang giao? Còn nữa, Đấu tướng quân không cố ý."

Đấu Liêm nghe Doanh Dự nói càng hối hận, liền vội vàng nói:

"Giang Công không trách tội, Đấu Liêm trong lòng càng hối hận. Xin Giang Công trách phạt."

Doanh Dự híp mắt, đôi mắt lóe sáng một chút, nói:

"Nếu Đấu tướng quân trong lòng không chịu được, vậy đáp ứng Dự một yêu cầu."

Đấu Liêm liền vội vàng nói:

"Là yêu cầu gì? Chỉ cần Đấu Liêm có thể làm được, nhất định đáp ứng."

"Cái này, Dự nhất thời cũng không có nghĩ ra, chờ Dự nghĩ xong lại nói được không?"

Đấu Liêm nào dám từ chối, lập tức nói:

"Vâng."

"Được rồi. Đấu tướng quân mười năm trước đối với Giang quốc có ân, bây giờ lại không cố ý, Đấu tướng quân không cần để ở trong lòng. Huống hồ... Huống hồ Dự là nam tử, cũng không tổn thất gì."

Hắn càng nói như vậy, Đấu Liêm càng cảm thấy chính mình vô liêm sỉ, càng là hối hận không thôi.

Đã đến giữa trưa, một chốc Doanh Dự còn phải đi đến chỗ hẹn, bởi vậy liền vội vàng chuẩn bị. Bất quá bởi vì sự tình đêm hôm qua, hắn có chút suy yếu, lực bất tòng tâm.

Ngô Củ tối hôm qua vô cùng ra sức, tỉnh lại hối hận không thôi. Nếu có thể nhảy lên, Ngô Củ liền nhảy lên giẫm vào mặt Tề Hầu. Ngô Củ rất muốn bóp cổ Tề Hầu lắc mạnh để đùi gà, bánh bao, hamburger văng ra, nhìn xem có phải là chỉ còn lại cỏ.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Cũng không phải do Cô. Cô cũng là bị ép, toàn bộ quá trình đều là Nhị ca ra sức. Nhị ca cũng không biết Cô đã ngăn cản bao nhiêu lần."

Đúng tiêu chuẩn ăn cướp còn la làng!

Nếu như không phải bởi vì đau đớn mệt mỏi, Ngô Củ liền xông lên đánh hắn.

Tề Hầu thấy Ngô Củ hầm hừ, liền nói sang chuyện khác:

"Nhị ca, đã xế chiều, nhanh thay y phục rửa mặt, ăn một chút. Ngươi không phải còn muốn đi hội phụ huynh sao?"

Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa nghe không hiểu. Nháy mắt nghĩ đến hôm nay Mị công chúa cùng Doanh Dự "hẹn hò" tại hoa viên, thảo luận âm luật. Ngô Củ lập tức bật dậy, đau đớn mệt mỏi liền ngã xuống. Tề Hầu đỡ Ngô Củ lên.

Ngô Củ cùng Tề Hầu rửa mặt thay quần áo, vội vàng ăn ít thứ, liền vội vàng đi hoa viên.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đến hoa viên quá sớm, không thấy Mị công chúa cùng Doanh Dự.

Qua một hồi Mị công chúa mới tới. Cung nữ ôm đàn, đặt ở trên bàn đá. Mị công chúa cười híp mắt vuốt ve đàn. Ngô Củ cảm thấy như thiếu nữ mong chờ người yêu.

Bởi vì Doanh Dự còn chưa tới, Mị công chúa liền đánh một khúc nhạc.

Khi khúc nhạc vang lên chưa bao lâu Doanh Dự đã đến.

Doanh Dự vừa tới, Ngô Củ cùng Tề Hầu suýt nữa bị làm hoảng sợ. Mặt hắn tái nhợt khó coi, quần mắt thâm đen. Nếu không biết còn tưởng rằng hắn hút thuốc phiện, hoặc là bị hồ ly tinh hút khô dương khí đó!

Mị công chúa cũng sợ hết hồn, kinh ngạc nói:

"Giang Công, ngài không có chuyện gì chứ? Muốn tìm y quan tới xem một chút không?"

Doanh Dự cười khan một tiếng, hắng giọng một cái, giọng khàn khàn nói:

"Không sao... làm phiền Công chúa Sở quốc lo lắng. Doanh Dự chỉ là... Chỉ là cảm mạo. Hôm qua uống nhiều rượu mới thất lễ như vậy. Kính xin Công chúa thứ lỗi."

Mị công chúa nhanh chóng nói Doanh Dự ngồi xuống.

"Giang Công thân thể quan trọng, mau ngồi. Nếu hôm nay không thể nghiên cứu âm luật cũng không có sao cả."

Doanh Dự vội vã xua tay nói:

"Không sao, không sao."

Ngô Củ thấy Doanh Dự đến, liền giả bộ từ chỗ núp đi ra. Mị công chúa cùng Doanh Dự đúng lên làm lễ. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Giang Công xem ra không có nghỉ ngơi tốt, hay đi về nghỉ trước?"

Nhưng Doanh Dự nói:

"Dự đã cùng Công chúa giao hẹn, làm sao có thể đường đột lỡ hẹn giai nhân? Còn nữa, Dự cũng không có việc lớn gì."

Tất cả mọi người ngồi xuống, Doanh Dự nho nhã lễ độ, vô cùng chu đáo. Hắn chỉ ra Mị công chúa có mấy chỗ đàn không chuẩn, hơn nữa còn trợ giúp Mị công chúa gỡ rối một chút âm sắc.

Mị công chúa sùng bái nói:

"Mị cảm thấy có cái gì đó không đúng, thế nhưng vẫn không biết nơi nào. Thì ra vấn đề như vậy. Giang Công quả nhiên lợi hại. Mị thực sự bội phục."

Doanh Dự cười nói:

"Công chúa nói quá lời. Công chúa tuổi còn trẻ đã có trình độ âm luật như vậy, về sau không thể đo lường."

Mị công chúa được khen ngợi, có chút ngại ngùng, e thẹn. Ngô Củ nhìn tình thế không đúng, lập tức dùng khuỷu tay thúc Tề Hầu. HunhHn786 Bên kia đang trao đổi âm luật, Ngô Củ giám sát, Tề Hầu liền ăn bánh trên bàn. Hắn đang ăn, đột nhiên bị Ngô Củ thúc một cái, thiếu chút sặc, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Ngô Củ.

Ngô Củ nhìn miệng Tề Hầu dính đầy bột bánh, quả thực xấu hổ muốn độn thổ, nhanh chóng lấy khăn đưa Tề Hầu, sau đó thấp giọng nói:

"Ngươi không phải biết đánh đàn sao? Ngươi cũng bộc lộ tài năng đi."

Tề Hầu xác thực biết đánh đàn. Lúc ở tại Vân Mộng, Ngô Củ mời tiệc quốc quân Ngạc quốc, Tề Hầu giả trang nhạc công mặc xiêm y màu tím đánh đàn. Trong mắt Ngô Củ thực sự là quyến rũ không tả nổi.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Cô xác thực biết đánh đàn, bất quá là cơ bản thôi, làm sao dám bêu xấu trước mặt Công chúa và Giang Công?"

Ngô Củ nghe trình độ đánh đàn của Tề Hầu không bằng Mị công chúa cùng Doanh Dự liền để Tề Hầu tiếp tục ăn.

Trong lúc Ngô Củ cùng Tề Hầu lén lút nhỏ to, Doanh Dự đã đứng lên đi tới dùng đàn Mị công chúa đánh một khúc. Đúng là rất hay vô cùng êm tai, chẳng trách Mị công chúa như mê như say.

Thời điểm đánh đàn Doanh Dự như một người khác. Có khí chất, sự giả nhân giả nghĩa tan biến, khuôn mặt thanh lãnh cao ngạo, tự tại, cũng có sự phức tạp không nói được.

Mị công chúa nghe, cau mày, có chút chần chờ nói:

"Giang Công trong lòng có tâm sự gì? Hoặc là sầu oán? Tiếng đàn chua xót."

Doanh Dự sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

"Cũng không có gì. Đa tạ Công chúa Sở quốc quan tâm."

Hắn nói, lại lui ra để Mị công chúa ngồi vào vị trí. Doanh Dự quỳ gối, vòng tay ra trước, động tác kia như đem Mị công chúa ôm trước ngực. Hắn từ phía sau nắm tay dạy Mị công chúa đánh đàn.

Mị công chúa học nghiêm túc, vô cùng chăm chú. Ngô Củ nhìn cảnh này đôi mắt muốn phun lửa.

Hai người kia gần như vậy sao được?

Ngô Củ vội vã ho khan một tiếng, nói:

"Không biết Giang Công ăn bữa trưa chưa, Quả nhân mời Giang Công uống một chút được không?"

Doanh Dự vội vã đến, rửa mặt thay y phục còn không kịp, làm sao có thời giờ dùng cơm. Mị công chúa vừa nghe, liền vội vàng nói:

"Giang Công còn chưa dùng bữa, vậy mau dùng bữa thôi."

Tề Hầu nghe nói ăn cơm, là người đầu tiên đồng ý. Vì vậy mọi người liền chuẩn bị đi dùng bữa.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đều ăn rồi, Ngô Củ không ăn, Tề Hầu lại ăn say sưa ngon lành. Doanh Dự tại chỗ ngồi nói:

"Sở Vương, Doanh Dự chuyến này đến một mặt là làm lễ Sở Vương, mặt khác là muốn khẩn cầu Sở Vương phái vài người tài ba hiểu biết về thủy lợi đi Giang quốc xem xét một chút. Giang quốc nhiều năm liên tục gặp lũ lụt, bách tính chịu khổ. Giang quốc quá nhỏ yếu không có cách nào giải quyết vấn đề này, bởi vậy mới mặt dày khẩn cầu Sở Vương."

Ngô Củ muốn nói chuyện, vào lúc này Tử Thanh đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, vội vàng nói:

"Vương thượng, trường học xảy ra vấn đề rồi!"

Ngô Củ vừa nghe, nhíu mày, nói:

"Chuyện gì xảy ra?"

Tử Thanh nói:

"Vừa mới có người ở trường học đến bẩm báo. Nói không biết chuyện gì xảy ra, mấy học sinh đều trúng độc. Tình huống bây giờ không tốt. Tiểu thần đã để Đường Vu đi tới đó trước."

Ngô Củ sợ hết hồn, lập tức đứng lên. Trường học ở Dĩnh thành bây giờ không chỉ là vài lớp học, đã phát triển đến rất nhiều quốc gia đem Công tử tới học. Đột nhiên xảy ra trúng độc, làm sao người ta không khiếp sợ. Ngô Củ liền vội vàng đứng lên nói:

"Có ai trúng độc?"

Tử Thanh nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, trúng độc không ít."

Ngô Củ sốt ruột, nói với Doanh Dự.

"Giang Công, chuyện xảy ra quá đột nhiên, Quả nhân xin lỗi không tiếp được."

Doanh Dự cũng đứng lên nói:

"Dự cũng quan tâm việc này. Có thể cho Dự đi cùng hay không? Xem có thể giúp chút sức mọn?"

Mọi người không có ngồi truy xe, mà là cưỡi ngựa tới trường học càng nhanh càng tốt.

Ở cửa, đã có rất nhiều người. Vĩ Lã Thần thân là Ty Bại, chuyện này cũng kinh động hắn. Ngô Củ đến cửa, vội vàng tung người xuống ngựa. Vĩ Lã Thần đã tiến lên đón. Ngô Củ nói:

"Tình huống làm sao?"

"Rất nhiều học sinh trúng độc, độc rất thông thường. Đường Vu ở bên trong cùng y quan cứu chữa."

Ngô Củ gật gật đầu, bước nhanh vào trong. Tề Hầu cùng Doanh Dự theo ở phía sau.

Trong trường học loạn tung lên. Y quan chạy tới chạy lui, nhìn thấy Ngô Củ quên làm lễ. Dù sao nhiều trẻ em trúng độc, một chút biến thành dáng dấp như vậy. Y quan chạy đua với thời gian cấp cứu, căn bản không kịp hành lễ.

Ngô Củ đi vào, trước tiên đi xem bọn nhỏ. Bàn học biến thành giường bệnh. Y quan cùng các đệ tử kiểm tra bệnh tình.

Trùng Nhĩ nằm ở trên bàn, sắc mặt cũng không tốt, ôm bụng quằn quại khó nhịn. Giới Tử Thôi nằm úp sấp ở một bên khóc, đôi mắt sưng to. Vừa thấy được Ngô Củ, Giới Tử Thôi lập tức chạy tới, tiến vào trong lòng Ngô Củ, khóc lóc nói:

"Thúc thúc, thúc thúc... Nhanh nhanh cứu Công tử... Công tử đau bụng... Hu hu...!"

Đường Vu đang kiểm tra Trùng Nhĩ. Ngô Củ đi nhanh tới tìm hiểu tình huống. Đường Vu nói:

"Có thể là độc trong đồ ăn."

Bởi vì Trùng Nhĩ ăn nhiều, trúng độc nặng nhất, sắc mặt khó coi. Bên cạnh còn có mấy đứa trẻ trúng độc, đứa nào cũng sắc mặt khó coi, còn khóc thút thít.

Đường Vu luống cuống tay chân chỉ huy y quan cứu người. Loại độc tố này rất thông thường, nhưng thời gian dài sẽ mất mạng, may mà phát hiện sớm.

Đấu Liêm cùng mấy sư phó bưng thuốc từ bên ngoài đi vào. Hắn đưa thuốc cho Đường Vu.

Đấu Liêm là xạ sư, tiếng tăm rất lớn, bởi vậy cũng sẽ thường xuyên đến lớp dạy. Hôm nay buổi chiều Đấu Liêm có buổi dạy bắn cung.

Đấu Liêm suýt nữa đến muộn, vội vàng chạy đến trường đúng giờ ăn trưa. Bởi vì sau khi ăn không thể vận động quá mạnh, bởi vậy Đấu Liêm chỉ là dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài hoạt động tay chân một chút. Kết quả Trùng Nhĩ sắc mặt không tốt, đổ mồ hôi nhiều. Đấu Liêm hỏi, Trùng Nhĩ nói đau bụng, hơn nữa thở không nổi.

Đấu Liêm cảm thấy không đúng, nhanh chóng gọi y quan đến xem Trùng Nhĩ. Nhưng y quan còn chưa tới, rất nhiều đứa trẻ có loại hiện tượng này, có đứa trực tiếp hôn mê ngã trên đất. Đấu Liêm sợ hãi ôm lấy đứa trẻ hôn mê hài chạy đi tìm người hỗ trợ.

Trúng độc tập thể. Chuyện như vậy phát sinh ở Dĩnh thành, ngay dưới mắt Sở Vương. Ngô Củ tức giận cực kỳ, nhìn mấy đứa trẻ thống khổ.

"Tra xét thiện phòng chưa?"

Vĩ Lã Thần ở một bên, thấp giọng nói:

"Hồi bẩm Vương thượng, đã tra xét. Có hai thiện phu đột nhiên chết, còn hai thiện phu đã thẩm vấn, cũng không biết là tình huống thế nào. Bọn họ nói trình tự nghiệm độc vẫn bình thường, là hai thiện phu kia thực hiện."

Ngô Củ vừa nghe càng tức giận. Hiển nhiên có người ở trước mặt mình bỏ độc, hơn nữa còn giết người diệt khẩu. Ngô Củ lạnh lùng nói:

"Điều tra! Nhất định phải tra ra. Nếu hắn lớn gan như vậy, Quả nhân liền cho hắn thấy hậu quả!"

Sở Vương tức giận, Vĩ Lã Thần vội vã đáp ứng, nói:

"Vâng, Lã Thần đi ngay."

Vĩ Lã Thần dẫn binh lính tiếp tục đi tra xét, những người khác vội vàng cấp cứu đám trẻ con.

Mọi người hiện tại cũng không phân tôn ti, tất cả đều hỗ trợ nhau, dù bị sai khiến nhưng cũng không ai có lời oán hận.

Doanh Dự nhìn thấy mấy đứa trẻ khóc nháo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không khỏi nhíu mày. Sắc mặt hắn cũng có chút mù mịt, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

Trùng Nhĩ trúng độc nặng nhất, tình huống của những đứa khác tạm thời ổn định. Trùng Nhĩ đột nhiên sốt cao mơ mơ màng màng, mất ý thức không tỉnh táo lắm.

Trường học tạm thời ổn định cũng đã trời tối. Tình hình Trùng Nhĩ còn chưa tốt, Ngô Củ vô cùng sốt ruột. Đường Vu nói:

"Vương thượng, xin đem Công tử Tấn quốc về cung trị liệu thôi, nơi này không có dược liệu."

Ngô Củ nhanh chóng gọi người chuẩn bị xe mang Trùng Nhĩ hồi cung. Giới Tử Thôi sợ đến hoang mang, được ôm lên xe. Tử Thôi nằm bên cạnh Trùng Nhĩ, đôi mắt đỏ hồng hồng, khóc đến giọng khàn khàn.

Ngô Củ Tề Hầu Doanh Dự cũng lên xe. Truy xe chạy nhanh về Vương cung.

Doanh Dự nói:

"Vừa vặn chuyến này Dự có mang đến một ít dược liệu dùng được. Một chốc trở về Dự cho người đưa tới chỗ Sở Vương."

Ngô Củ nói:

"Thực sự là đa tạ Giang Công hỗ trợ."

"Không cần phải nói tạ ơn. Trường học xảy ra chuyện, Dự không thể nhìn không quản."

Trùng Nhĩ mơ mơ màng màng, sốt đến phút nóng bừng tỉnh, phút chốc lại mơ hồ. Tử Thôi nằm ở bên cạnh khóc, Trùng Nhĩ lúc tỉnh lại thấy đôi mắt đỏ hoe nói:

"Ngươi khóc cái gì. Ngươi khóc thật là khó nhìn!"

Tử Thôi lau nước mũi của chính mình, vẫn là thút thít, nói:

"Công tử, ngài đừng có xảy ra cái gì. Híc híc... Đừng để lại Thôi một mình."

Trùng Nhĩ phát sốt cao cũng lườm một cái, nói:

"Ngươi cầu mong ta tốt lên có được hay không?"

Ngô Củ vội vã dỗ dành Tử Thôi.

"Tử Thôi ngoan, không có chuyện gì. Để Trùng Nhĩ ngủ một chút, ngủ một giấc là tốt rồi."

Tử Thôi lập tức dùng sức gật đầu, nói:

"Công tử nhanh ngủ, ngủ sẽ tốt! Tỉnh lại là khỏe nha!"

Trùng Nhĩ thấy Tử Thôi rốt cục không khóc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trùng Nhĩ nhắm mắt lại, rất nhanh mất đi ý thức, lại bắt đầu rơi vào hôn mê.

Mọi người trở lại Vương cung. Tề Hầu ôm Trùng Nhĩ chạy vội vàng vào tiểu tẩm cung. Đường Vu đi tìm dược liệu đến, lại kê đơn cho Trùng Nhĩ uống. Doanh Dự không tiện tiến vào tiểu tẩm cung, bởi vậy liền không có theo.

Doanh Dự liền xuất cung trở về dịch quán. Bởi vì thời gian không còn sớm, không đi nữa thì đến giờ đóng cửa cung, thời điểm đó không có chỗ ngủ lại.

Đấu Kỳ nghe nói trường học đã xảy ra chuyện, vội vã tiến cung một chuyến. Hiện tại Đấu Kỳ đang cùng Đấu Liêm chuẩn bị xuất cung. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Tại cửa cung bọn họ gặp nhau. Doanh Dự chỉ một mình, cũng không có tự nhân đi theo. Không có ngựa, hắn đang chuẩn bị đi bộ về dịch quán. Dịch quán trong thành cũng không phải quá xa.

Đấu Kỳ cùng Đấu Liêm chắp tay làm lễ. Doanh Dự cười nói:

"Hai vị đại phu Sở quốc không cần đa lễ."

Đấu Liêm đột nhiên gặp Doanh Dự tựa hồ có hơi lúng túng. Thấy Doanh Dự không có ngựa cùng truy xe, hắn vội vàng hướng Đấu Kỳ nói:

"Mạc Ngao đi về trước. Không còn sớm, ta đưa Giang Công, một chốc sẽ đi về."

Đấu Kỳ gật đầu nói:

"Chớ làm phiền Giang Công."

Đấu Kỳ leo lên xe đi trước.

Đấu Kỳ vừa đi, Đấu Liêm có chút hối hận. Hắn cảm thấy lúng túng, dù sao trước đó làm ra việc vô liêm sỉ.

Đấu Liêm vội vàng làm lễ, dắt ngựa cho Doanh Dự, nói:

"Giang Công, mời lên ngựa."

Doanh Dự cười cười, sau khi tạ ơn xoay người lên ngựa. Đấu Liêm cũng lên ngựa.

Bởi vì trường học đã xảy ra chuyện, Đấu Liêm thân là xạ sư, tâm tình cũng vô cùng không tốt. Trên đường đi hắn nhíu lại lông mày, cũng không nói gì.

Doanh Dự nói:

"Đấu tướng quân yên tâm đi. Nghe nói y sư Đường Vu Sở quốc y thuật cao minh, bọn nhỏ sẽ không sao."

Đấu Liêm gật gật đầu, nói:

"Hi vọng như vậy. Nếu có chuyện gì, Đấu Liêm thực sự là không yên."

Đấu Liêm nghĩ dù sao hắn cũng là người dạy bọn nhỏ, nếu sớm phát hiện bọn nhỏ không ổn đã kịp thời cứu chữa, không cần chờ tới bây giờ thành tình trạng này.

Đấu Liêm nghĩ như thế, thở dài. Doanh Dự an ủi hắn vài câu. Rất nhanh đã đến cửa dịch quán. Doanh Dự tung người xuống ngựa, nói:

"Đa tạ Đấu tướng quân, Dự cáo từ trước."

Đấu Liêm chắp tay nói:

"Giang Công nghỉ ngơi."

Đấu Liêm nhìn Doanh Dự đi vào, lúc này mới quay đi. Doanh Dự đi vào dịch quán, đến chỗ nghỉ dành cho người Giang quốc liền thấy Phù Tu.

Phù Tu ôm hai mỹ nữ đi về phòng. Doanh Dự nhìn thấy hắn, sắc mặt lạnh xuống, nhanh chân đi tới.

"Phù Tu!"

Phù Tu nghe gọi mình. Bởi vì nơi này là dịch quán, cũng không tiện bất kính, hắn hành lễ có lệ.

Doanh Dự lạnh lùng nói:

"Cô có chuyện cùng ngươi nói, theo Cô."

Phù Tu vô cùng xem thường, thế nhưng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói mỹ nữ đi vào phòng chờ. Hắn đi theo Doanh Dự.

Phù Tu đi vào, nói:

"Ta nói này Giang Công, ngươi làm cái gì vậy? Không thấy tiểu nhân đang bận sao?"

Doanh Dự cười lạnh, nói:

"Cô làm cái gì? Cô muốn hỏi ngươi làm cái gì thì đúng hơn. Ngươi hôm nay làm cái gì tại trường học?"

Giọng Doanh Dự rất lớn, Phù Tu biến sắc mặt. Sợ có người tới, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, trừng hai mắt nói:

"Không làm cái gì cả."

Doanh Dự lạnh lùng nói:

"Chớ giả vờ ngây ngốc. Ngươi có bao nhiêu cân lượng, Cô có thể không biết? Hôm qua đứa bé kia đã uống say, cũng không nghe được lời ta và ngươi nói. Ngươi vì sao phải giết người? Huống hồ trong trường học có rất nhiều đứa trẻ, tất cả đều là con cháu quý tộc các quốc gia. Bây giờ ngươi lỗ mãng, nếu bị người tra được, ngươi chịu không nổi đâu!"

Phù Tu xem thường nói:

"Có gì chứ? Ta vì đại sự, quan tâm việc nhỏ sao? Ta biết Giang Công nhát như chuột, làm việc hết sức cẩn trọng. Đám thiện phu bị ta mua chuộc bây giờ đều chết hết rồi. Không có chứng cứ, có thể điều tra ra sao?"

Doanh Dự cười lạnh nói:

"Đúng, tạm thời không tra ra được ngươi, thế nhưng ngươi nghĩ mình thành công? Đứa bé kia không trúng độc, trúng độc chính là Công tử Tấn quốc Trùng Nhĩ. Nếu có chuyện bất trắc, ngươi có thể trình bày với Tấn Công?!"

Hắn vừa nói như thế, Phù Tu càng cười ha ha, nói:

"Ôi... Giang Công, ta nói thật cho ngươi biết. Bất quá chỉ là một tiểu Công tử. Coi như ta trực tiếp làm thịt Trùng Nhĩ, quả quân cũng sẽ không quan tâm, cũng không chớp mắt một cái. Giang Công cũng không dốt nát, vì sao không suy nghĩ xem. Nếu Công tử Trùng Nhĩ thật sự là con ruột, quả quân cam lòng ném tới Sở quốc làm con tin? Hả?!"

Doanh Dự vừa nghe, nhất thời có chút mù mịt. Thì ra Trùng Nhĩ không phải là con trai ruột của Tấn Hầu, khó trách Phù Tu xuống tay ác độc, đầu độc cả Trùng Nhĩ.

Doanh Dự sắc mặt khó coi, Phù Tu thì lại cười nói:

"Đúng rồi, vừa vặn hôm nay Giang Công tới tìm, tiểu nhân liền nói cùng ngươi luôn. Tình huống có chút thay đổi."

Doanh Dự xem thường nói:

"Thay đổi gì?"

"Bây giờ ngươi cũng nhìn thấy, Sở quốc binh cường mã tráng. Nếu như chỉ được một hai tờ bố trí binh mã, thì khả năng không có cách nắm phần thắng. Bởi vậy tiểu nhân cho là... phải ly gián nội bộ Sở quốc, chia rẽ triều đình, như vậy Tấn quốc mới có thể thừa dịp sơ hở mà nhảy vào."

Doanh Dự cười cười, nói:

"Nói thật hay, quả nhiên đại nghĩa lẫm liệt."

Sắc mặt Phù Tu lạnh lùng, bị Doanh Dự "tán thưởng", xụ xuống nói:

"Đại nghĩa với không đại nghĩa, ngươi có tư cách nói như vậy sao? Ngươi quản mảnh đất nhỏ của ngươi kìa, tuyệt đối đừng chọc quả quân chúng ta!"

Hắn nói, còn nói:

"Ngươi cũng đã thấy, Sở Vương có ý định đoạt tư binh thu binh quyền. Đây không phải là bắt rận trên đầu cọp, chuẩn bị nạp mạng sao? Chúng ta đổ thêm dầu vào lửa, tạo ra một ít lời đồn, dẫn dắt dư luận Sở quốc. Cứ như vậy, Sở quốc nhiều đảng phái, đám đại phu có chịu để yên Sở Vương!"

Doanh Dự không lên tiếng, Phù Tu nói tiếp:

"Tiểu nhân biết Giang Công theo chính phái, loại lời đồn đãi này ngươi không thể nói ra. Nếu ngươi đi tung tin đồn, ta còn sợ ngươi làm hỏng việc! Việc này ta tự mình làm, ngươi chờ phối hợp cũng được. Còn nữa... Giới Tử Thôi nhất định phải chết! Bất quá là một con giun con dế, còn nghĩ tới nghĩ lui. Hỏng đại sự của quả quân ai gánh được! Nếu Giang Công lại quản việc không đâu, chết chính là người Giang quốc!"

Phù Tu nói xong, cười lạnh, trực tiếp đi ra cửa. Doanh Dự tức giận.

"Rầm!"

Hắn trực tiếp đạp cái bàn, đồ vật trên bàn ào ào rơi xuống.