Vô Củ

Chương 254: Tình địch



Ngô Củ biết lịch sử, mà Tề Hầu sống hai đời, bởi vậy hai người nghe đến "Trùng Nhĩ" đều lấy làm kinh hãi.

Tề Hoàn Công cùng Tấn Văn Công được xưng là Tề Hoàn Tấn Văn, hai bá chủ mạnh nhất thời kỳ Xuân Thu. Đáng ra khi Trùng Nhĩ bị Ly Cơ hãm hại trốn tới Tề quốc, Tề Hoàn Công cho là Trùng Nhĩ có tiềm lực, đem con gái gả cho Trùng Nhĩ. Nói ra hai người có quan hệ cha vợ con rể.

Tấn Văn Công sau khi Tề Hoàn Công qua đời lãnh đạo Tấn quốc chiếm cứ vị trí bá chủ Xuân Thu. Mấy bá chủ khác không có cách nào ngang bằng Tấn Văn Công.

Thời kỳ Trùng Nhĩ lãnh đạo đã có trận chiến nổi tiếng cùng Sở quốc. Đó chính là trận chiến Bộc thành. Đại quân Tấn quốc ít hơn quân Sở lại cắt quân Sở thành hai cánh, đánh cho hoa rơi nước chảy.

Trận chiến này là tranh giành vị trí đứng đầu Trung Nguyên. Tấn Văn Công đánh đẹp đẽ, cũng thúc đẩy địa vị bá chủ. Chư hầu nam bắc không ai không tới làm lễ, tôn hắn là bá chủ.

Bất quá đời này Tề Hầu chưa kịp sinh con gái, tất nhiên không có cách nào gả cho Trùng Nhĩ. Đặc biệt là Trùng Nhĩ bây giờ chỉ là bánh bao manh manh sáu bảy tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh đáng yêu.

Ngô Củ mặc dù không có trải qua mấy chuyện đó, thế nhưng cũng từng học lịch sử. Tên tuổi Tấn Văn Công rất nổi tiếng, như sấm bên tai. Ngô Củ cũng không phải không có đi học, tự nhiên có biết một ít. Bất quá Ngô Củ vạn vạn lần không nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Văn Công lại quá... Đáng yêu.

Công tử Trùng Nhĩ lôi kéo tiểu đồng. Hai đứa trẻ vui vẻ đi về phía trước, nắm tay nhau bộ dáng vô cùng đáng yêu. Tiểu đồng vô cùng đáng yêu, nhỏ hơn Trùng Nhĩ một chút, cũng thấp hơn một ít, không có khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dạng ngốc manh.

Hai đứa trẻ bị tự nhân nắm lấy. Tự nhân vô cùng sốt ruột nói:

"Công tử! Ngài cũng đừng chạy lung tung, quân thượng tìm ngài đó!"

Hắn nói, liền đối với tiểu đồng bên cạnh trừng mắt, lạnh lùng nói:

"Giới Tử Thôi! Ngươi còn mang Công tử chạy lung tung, một chốc đánh gãy chân của ngươi!"

Ngô Củ cùng Tề Hầu vẫn chưa thôi khiếp sợ vì gặp Công tử Trùng Nhĩ, kết quả tự nhân liền quăng cho bọn họ một khối thuốc nổ. Hơn nữa thuốc nổ rất to. Ngô Củ cảm giác mình bị nổ thành hồ đồ rồi.

Bởi vì tiểu đồng ngốc manh nói chuyện chưa rõ lại là hiền sĩ nổi tiếng Giới Tử Thôi.

Giới Tử Thôi cùng Trùng Nhĩ điển tích, chắc chắn rất nhiều người đều từng đọc. Ngô Củ khi còn bé đã xem qua điển tích Tết Hàn Thực mùng 3 tháng 3 âm lịch. Lúc đó Ngô Củ chỉ cảm thấy vô cùng không hiểu sự trung tâm của Giới Tử Thôi, cũng không hiểu cách làm của Trùng Nhĩ.

Giới Tử Thôi là đại trung thần, có thể nói là trung thành tuyệt đối với Trùng Nhĩ. Trong lịch sử Tấn Hiến Công bởi vì ham mê sắc đẹp, hơn nữa sủng ái Ly Cơ, bởi vậy Thái Tử cùng con trai đều bị Ly Cơ hãm hại.

Sau Thái tử chết rồi, Ly Cơ liền đem mục tiêu đặt ở mấy Công tử. Trùng Nhĩ khi đó còn trẻ, không có bao nhiêu quyền lợi. Hắn biết mình ở lại Tấn quốc nhất định sẽ bị Ly Cơ hãm hại chết, vì vậy liền dẫn theo nhóm tâm phúc trốn khỏi nước Tấn, đi nơi khác tị nạn.

Giới Tử Thôi chính là một trong số tâm phúc đó. Trùng Nhĩ lưu vong đến Vệ quốc, lương thực bị trộm hết. Bởi vì là Công tử không có kỹ năng mưu sinh, hắn còn bị thôn dân cười chê. Giới Tử Thôi liền lén lút cắt thịt trên chân nấu cho Trùng Nhĩ ăn.

Trải qua bao gian truân Trùng Nhĩ cũng có thể mang binh đánh vào Tấn quốc, đoạt lại vị trí quốc quân.

Giới Tử Thôi theo phò Tấn Văn Công 19 năm trời, cùng nhau trải qua bao nhiêu gian truân nguy hiểm. Về sau, Tấn Văn Công giành lại được ngôi báu trở về làm vua nước Tấn, phong thưởng rất hậu cho những người có công trong khi lưu vong, nhưng lại quên mất công lao của Giới Tử Thôi. Giới Tử Thôi cũng không oán giận gì, cũng không mong được khen thưởng.

Những tâm phúc đòi hỏi khen thưởng, còn nói Giới Tử Thôi không muốn khen thưởng là vì muốn quân thượng cho phần thưởng lớn hơn, rất tham lam. Trùng Nhĩ tin là thật. Giới Tử Thôi giẫn dữ từ quan về ẩn cư Điền Sơn.

Trùng Nhĩ sau đó xem thư Giới Tử Thôi để lại tự mình đến tìm Giới Tử Thôi. Nhưng Giới Tử Thôi không rời núi. Tấn Văn Công hạ lệnh đốt núi, ý muốn thúc ép Giới Tử Thôi phải ra. Kết cục cả hai mẹ con Giới Tử Thôi đều chết cháy.

Tấn Văn Công thương xót, lập miếu thờ và hạ lệnh trong dân gian phải kiêng đốt lửa ba ngày, chỉ ăn đồ ăn nguội đã nấu sẵn để tưởng niệm.

Ngô Củ năm đó xem điển tích cũng không thể hiểu, cảm thấy Trùng Nhĩ dốt nát. Sao có thể lựa chọn đốt núi, còn không phải muốn thiêu chết người?

Cả ngọn núi bị đốt sạch, cũng không thấy Giới Tử Thôi ra. Sau đó Trùng Nhĩ ở trên núi phát hiện thi thể Giới Tử Thôi, điều này khiến Trùng Nhĩ bi thống không thôi.

Tuy rằng năm đó Ngô Củ cũng không hiểu mục đích của Trùng Nhĩ làm như vậy, cảm thấy Trùng Nhĩ đầu óc có vấn đề. Mà bây giờ, trải qua nhiều chuyện, Ngô Củ xem như là minh bạch một ít.

Có người nói Tề Hoàn Công chính mà không quỷ, có người nói Tấn Văn Công quỷ mà không chính, thật ra là có đạo lý.

Tề Hoàn Công thân là đệ nhất bá chủ Xuân Thu, tuy rằng cũng xưng bá thế nhưng hắn thật tâm giúp đỡ Chu triều. Tề Hoàn Công biết chỉ có giúp đỡ Chu triều mới khiến Tề quốc trở nên mạnh mẽ. Bởi vậy thời điểm có ngoại xâm, Tề Hoàn Công chủ động xuất binh, nhiều lần trợ giúp những quốc gia khác chống cự ngoại địch. Vệ quốc bị người Địch diệt quốc, Tề Hoàn Công chủ động bỏ tiền trợ giúp xây dựng lại Vệ quốc. Có thể nói Tề Hoàn Công có việc làm có việc không làm. Tuy rằng cũng là quân vương lòng dạ độc ác cùng tham lam, thế nhưng xác thực chính nghĩa đi đầu, không hề mưu đồ đen tối. Trong giai đoạn Xuân Thu Chiến Quốc, có thể nói Tề Hoàn Công là một dòng nước trong, về sau sự chính khí như vậy biến mất hầu như không còn.

Mà Tấn Văn Công cũng là bá chủ Xuân Thu, rất nhiều người lại đánh giá hắn quỷ mà không chính, kỳ thực chính là nham hiểm tàn nhẫn. Hắn dùng mượn cớ giúp đỡ Chu triều phát triển nước Tấn, dùng vũ lực trấn áp các nước khác để trở thành bá chủ.

Ngẫm lại xem, Trùng Nhĩ mang theo đại binh đánh về nước Tấn thành công là vinh dự bậc nào. Những người khác đều nói lời dễ nghe, nịnh bợ Trùng Nhĩ. Những người thân tín trước kia, danh sĩ cũng ca ngợi ca tụng hắn. Song chỉ có Giới Tử Thôi là hắn mất hứng, không muốn khen thưởng thì thôi còn muốn khuyên can.

Trùng Nhĩ thuở thiếu thời là Công tử, khi còn trẻ bị áp bức mười mấy năm, rốt cuộc đạt được mục đích vốn nên trả thù hưởng lạc. Giới Tử Thôi lại làm mất hứng. Một lần lại một lần mất hứng, bị người khác tùy tiện nói vài câu, Trùng Nhĩ có ghét Giới Tử Thôi hay không?

Lại nói Giới Tử Thôi. Bởi vì bị vu hại, phẫn nộ mà từ quan ẩn cư, để lại một phong thư khuyên can Trùng Nhĩ. Trùng Nhĩ xem phong thư này, Ngô Củ cảm thấy khả năng cũng không phải là áy náy, có thể là tức giận nhiều thêm. Dù sao Trùng Nhĩ là tân quân, người khác đều nịnh bợ, Giới Tử Thôi nói vài câu xong ngang nhiên bỏ đi, Trùng Nhĩ có thể không tức giận sao?

Trùng Nhĩ tự mình lên núi là bắt người, thân tín nói vài câu hắn liền phóng hỏa đốt núi. Ngô Củ cảm thấy Trùng Nhĩ là tức giận mới phóng hỏa đốt núi. Dù sao Trùng Nhĩ đã là quân vương, mà Giới Tử Thôi không biết thức thời, còn muốn để thư lại nhục nhã.

Kết quả cuối cùng Trùng Nhĩ bởi vì tính khí quân vương mà ân đền oán trả. Chờ thấy được thi thể Giới Tử Thôi, lúc này hắn mới hối hận, thế nhưng đã muộn.

Ngô Củ cũng không ngờ Giới Tử Thôi khi còn bé ngốc manh như vậy, hơn nữa còn là tiểu đồng của Trùng Nhĩ.

Lúc này Trùng Nhĩ đang lôi kéo Giới Tử Thôi chạy, dáng vẻ hai đứa trẻ đáng yêu khỏi nói.

Tề Hầu cũng là rất lâu mới phục hồi tinh thần lại, nói:

"Nhị ca? Nhị ca?"

Ngô Củ nghe Tề Hầu gọi mình, mới thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng, nói:

"Đi thôi, đi tìm Thiên tử."

Hai người liền tiếp tục đi hướng tiểu tẩm cung. Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh đều ở tại tiểu tẩm cung. Thông báo xong, Cơ Lãng liền mời bọn họ vào.

Cơ Lãng đang cùng Cơ Trịnh thương lượng chuyện sắc phong Thái tử, không nghĩ tới Ngô Củ cùng Tề Hầu đã tới rồi.

"Sở Vương cùng Tề Công tới thật đúng lúc, không biết đêm qua ngủ thế nào? Có chỗ nào thất lễ?"

Nghĩ tới đêm qua Tề Hầu liền đau đầu. Bởi vì tối hôm qua Nhi ca nhà hắn mượn rượu làm càn, thực sự là đáng sợ.

Ngô Củ cười cười, đem sự việc Cát Doanh nói với Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh một lần.

Cát Bá cùng Vệ Hầu muốn tạo phản, Cơ Trịnh vừa nghe liền tức giận nói:

"Còn có chuyện như vậy!?"

Cơ Lãng vội vã ngăn cản hắn, cười nói:

"Trịnh chớ vội. Sở Vương cùng Tề Công lần này đến đây nhất định đã nghĩ tới biện pháp tốt, có phải không?"

Ngô Củ cười, nói:

"Thiên tử nói phải. Vương tử không cần sốt ruột, biện pháp tất nhiên là có."

Cơ Lãng cười nói:

"Kính xin Sở Vương công khai."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Vệ quốc cùng Cát quốc không phải là muốn trộm ấn tín và dây đeo triện sao? Vậy thì cho bọn họ trộm đi. Chúng ta gấp rút chế tạo ấn tín và dây đeo triện giả cho bọn họ. Thời điểm đó tế trời Thiên tử không cần đề phòng chơi với bọn họ, cũng cho các đại thần vui vẻ một chút."

Mọi người nghe Ngô Củ nói, đều có chút tỉnh ngộ. Ngô Củ muốn phá hoại, xem ra lần này Vệ Hầu cùng Cát Bá trốn không thoát, tất nhiên sẽ bị Ngô Củ đùa giỡn nhục nhã thêm.

Cơ Lãng cau mày nói:

"Chỉ là... Gấp rút chế tạo ấn tín và dây đeo triện... Sở Vương, bên cạnh ngài có người tài ba nào có thể giúp chế tạo ấn tín và dây đeo triện không?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Quả nhân nghĩ tới một người. Thiên tử không cần sốt ruột. Bây giờ việc cấp bách là Thiên tử mau chóng phái binh mã âm thầm chặn quân Vệ quốc đóng tại Cát quốc."

Cơ Lãng gật gật đầu, nói:

"Nên như thế."

Cơ Trịnh lập tức nói:

"Phụ thân, để con đi. Con mang binh đi thu phục Vệ quân."

Cơ Lãng nói:

"Trịnh, không được lỗ mãng. Nếu con rời Lạc Sư, sẽ lôi kéo tai mắt người ta."

Tề Hầu cười nói:

"Đúng vậy, Vương tử vẫn là an tâm ở tại Lạc Sư đợi sắc phong làm Thái tử thôi."

Ngô Củ cũng gật gật đầu. Cơ Trịnh vốn muốn đi chặn quân đội Vệ quốc, bất quá tất cả mọi người không cho hắn đi. Cơ Trịnh không thể làm gì khác hơn là lưu lại Lạc Sư.

Mọi người thương nghị một phen. Ngô Củ phải đi chuẩn bị ấn tín và dây đeo triện giả. Cơ Lãng đem ấn tín và dây đeo triện giao cho Ngô Củ mang đi mô phỏng theo, ngày mai trả lại.

Ngô Củ đem ấn tín và dây đeo triện giấu kỹ trong áo, mới mang theo Tề Hầu ra khỏi tiểu tẩm cung.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, ngươi chuẩn bị đi tìm ai mô phỏng cái ấn tín và dây đeo triện? Nếu như muốn làm giả đánh tráo cũng không dễ dàng, đặc biệt chỉ có một ngày."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Ngươi sao quên mất còn có Khuất Trọng. Công Chính Sở quốc ta là người thông minh khéo léo."

Tề Hầu nghe nói như thế mới nhớ tới Khuất Trọng cũng theo đội ngũ đến Lạc Sư. Để cho Khuất Trọng làm giả ấn tín và dây đeo triện sẽ an tâm.

Bây giờ đã qua buổi trưa, hai người gấp rút đi tìm Khuất Trọng. Hắn phải nhanh chóng chế tạo, sáng sớm ngày mai còn phải đem ấn tín và dây đeo triện giả về cho người Cát quốc bà người Vệ quốc trộm.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi phòng Khuất Trọng gõ cửa rất lâu không có động tĩnh, lập tức có người nói:

"Là ai?"

Ngô Củ nghe giọng kia trầm thấp khàn khàn.

Hình như không phải Khuất Trọng? Hơn nữa như mới vừa bị đánh thức. Lẽ nào Khuất Trọng rời giường cũng khó chịu, bởi vậy giọng mới khàn khàn như thế?

Ngô Củ nói:

"Là Quả nhân."

"Rầm!"

Bên trong tựa hồ có cái gì ngã, theo sát là âm thanh luống cuống tay chân. Bởi vì không cách âm, bên ngoài nghe rất rõ ràng.

Ngô Củ cùng Tề Hầu hai mặt nhìn nhau. Một lát sau cửa mở ra, người mở cửa không phải Khuất Trọng, cũng không phải tiểu đồng tự nhân cung nữ hầu hạ, mà là... Yển Cưu.

Ngô Củ kinh ngạc nhìn Yển Cưu. Yển Cưu liền vội vàng nói:

"Vương thượng, Tề Công mời vào."

Hai người đi vào. Yển Cưu để bọn họ ngồi gian ngoài uống trà. Đợi một hồi, Khuất Trọng mới cuống quít từ bên trong đi ra, nhanh chóng thỉnh tội.

Ánh mắt Ngô Củ đảo vài vòng trên người Khuất Trọng. Khuất Trọng cúi đầu, tựa hồ có hơi căng thẳng, không dám ngẩng đầu lên. Bất quá chính là bởi vì Khuất Trọng cúi đầu, Ngô Củ mới nhìn đến sau cổ có cái dấu răng.

Ánh mắt Ngô Củ trần trụi nhìn chằm chằm cổ Khuất Trọng, Tề Hầu vội vã ho khan hai tiếng. Ngô Củ lúc này mới thu hồi ánh mắt, cũng ho khan một tiếng.

"Khụ khụ!"

Khuất Trọng nói:

"Không biết Vương thượng tự mình đến đây là có chuyện gì muốn dặn dò?"

Ngô Củ nghe giọng hắn khàn khàn quay đầu nhìn Yển Cưu. Yển Cưu bị nhìn, nhanh chóng cúi đầu làm bộ không nhìn thấy.

Khàn tiếng là quá độ sao?

Tề Hầu liền ho khan, bởi vì ánh mắt Ngô Củ bay tới bay lui, vẻ tìm tòi nghiên cứu. Tề Hầu sợ mọi người lúng túng, thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ho khan.

"Khụ khụ!"

Ngô Củ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói:

"A... Là như thế này."

Ngô Củ móc ra một cái túi vải đặt ở trên bàn, mở dây vải từ bên trong lấy ra một khối ngọc cùng đồ vật.

"Ôi! "

Ngô Củ liền nghe Khuất Trọng cùng Yển Cưu đồng thời thốt lên. Yển Cưu kinh ngạc nói:

"Ấn tín và dây đeo triện Thiên tử?!"

Ngô Củ nghe hai người kia kinh ngạc thốt lên, nói thầm

Ta không có đi cướp đoạt nha, đây là Cơ Lãng đưa.

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Công Chính, ngươi xem có thể mô phỏng theo hay không."

Vừa nghe nói như thế, Khuất Trọng cùng Yển Cưu càng cho là cướp đoạt, đều giật mình nhìn Ngô Củ, còn tưởng rằng Ngô Củ muốn phản Thiên tử.

Ngô Củ có chút đau đầu. Tề Hầu nhìn ánh mắt Khuất Trọng cùng Yển Cưu bắt đầu cười ha hả, tựa hồ cảm thấy vô cùng thú vị.

Ngô Củ bất đắc dĩ giải thích.

"Việc này tương đối khẩn cấp. Còn phải cho người Cát quốc cùng Vệ quốc đi trộm, bởi vậy chỉ có thể dùng một buổi tối giải quyết. Công Chính thấy thế nào?"

"Thất lễ!"

Khuất Trọng cầm ấn tín và dây đeo triện lên xem, cân nhắc một chút, nói:

"Vương thượng yên tâm, một buổi tối là đủ. Ngày mai trước hừng đông Trọng sẽ đem ấn tín và dây đeo triện thật giả giao cho Vương thượng."

Ngô Củ vỗ tay một cái, cười nói:

"Vậy thì tốt quá. Được rồi, Quả nhân cũng không quấy rầy các ngươi."

Ngô Củ nói đứng lên. Khuất Trọng cùng Yển Cưu mặt đồng thời có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Ngô Củ cười híp mắt tạm biệt Khuất Trọng Yển Cưu, để ấn tín và dây đeo triện cho bọn họ, sau đó liền mang theo Tề Hầu đi.

Tề Hầu đi ra ngoài thở dài, nói:

"Nhị ca, ngươi đừng trêu chọc Công Chính, da mặt hắn mỏng."

Ngô Củ vô tội nói:

"Nào có."

Đã không còn chuyện gì, Ngô Củ vốn muốn đi làm hamburger cho Tề Hầu ăn. Chỉ có điều còn chưa kịp tiến vào thiện phòng liền bị quốc quân khác bắt được. Hôm nay thanh nhàn. Tế trời là Thiên tử dẫn dắt quốc quân các nước, bởi vậy vô cùng long trọng, tất cả mọi người không thể vắng, mấy ngày nay mọi người đang đợi.

Các chư hầu không làm gì đương nhiên phải đi xả giao. Ngô Củ liền bị lôi kéo đi uống rượu. Ngô Củ cự không được, Tề Hầu cũng bị lôi kéo cùng đi. Bất quá Ngô Củ nghĩ mình tửu lượng quá kém, cũng không có uống rượu, liền uống nước trà. Hai người rời tiệc sắc trời đã muộn lắm rồi.

Tề Hầu nói:

"Sắc trời không còn sớm, đi về nghỉ thôi."

Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Không ăn hamburger?"

Tề Hầu cười cười, nói:

"Hôm nay đã trễ thế này, Cô là đau lòng Nhị ca, ngày mai làm cũng được."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quả nhân thấy ngươi chưa no, vừa rồi không ăn gì phải không? Chỉ lo uống rượu."

Quả thật là như vậy. Bởi vì Ngô Củ không uống rượu, Tề Hầu uống giúp. Hắn chỉ lo uống rượu, không ăn thứ gì, bây giờ trong bụng nóng ran, thật giống bị bốc hơi, xác thực đói lả.

Ngô Củ nói:

"Quả nhân còn chưa mệt. Tề Công chặn rượu có công, Quả nhân liền làm cho ngươi bữa khuya."

Ngô Củ lôi kéo Tề Hầu tiến vào thiện phòng làm bữa khuya. Bởi vì đã tối muộn nhóm thiện phu đều rời khỏi, bên trong tối thùi.

Ngô Củ nhờ Tề Hầu đốt đèn, lập tức đi xem nguyên liệu nấu ăn. Có thứ ban ngày dùng còn lại. Bất quá bởi vì là Vương cung nguyên liệu nấu ăn dùng số lượng lớn mỗi ngày đều nhập hàng, nên vô cùng tươi mới.

Hơn nữa Ngô Củ trước đây đa phần làm món ăn cho Tề Hầu đều lấy đồ thừa đồ bỏ, bởi vậy số nguyên liệu nấu ăn mày là dư dả.

Ngô Củ lấy chút bột, liền chọn thịt lợn, cá, thịt gà, thịt bò, còn tìm được tôm. Bởi vì tôm này không lớn nên bị nhóm thiện phu "vứt bỏ".

Ngô Củ trước tiên chuẩn bị bột làm vỏ bánh. Bởi vì cũng không có men, nếu chờ bột lên men, Tề Hầu khả năng chết đói. Bởi vậy Ngô Củ liền định dùng bột chưa lên men làm vỏ bánh.

Ngô Củ đi nhào bột, Tề Hầu đứng ở một bên bưng đèn chiếu sáng. Tề Hầu tựa hồ cảm thấy buồn tẻ, nhíu mày, sau đó đem đèn để ở một bên.

Ngô Củ đang nhồi bột, cảm giác ánh sáng không đủ, thấy không rõ lắm, liền nói:

"Đem đèn tới gần đây. A... Ngươi làm cái gì!"

Ngô Củ hô một tiếng. Tề Hầu đem đèn thả xuống để làm chuyện xấu. Hắn lặng lẽ đi tới, từ sau lưng ôm lấy Ngô Củ.

Ngô Củ đang nhào bột, trên tay đều là bột, cũng không tiện cọ lung tung. Tề Hầu liền cười híp mắt nói:

"Nhị ca, tối hôm qua Cô nói phải giáo huấn ngươi, nhớ không?"

Ngô Củ lập tức nói:

"Không nhớ! Quả nhân không nhớ gì hết. Mau buông tay."

Tề Hầu cười, kề lỗ tai Ngô Củ thổi một cái, nói:

"Cũng phải, tối hôm qua Nhị ca say đến điên, tất nhiên là không nhớ rồi. Vậy Cô giúp Vương thượng nhớ lại nha?"

Tề Hầu lại muốn chơi tình thú ở nhà bếp, Ngô Củ tê da đầu. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca ngươi tiếp tục nhào bột đi. Cô đói bụng rồi, không cần để ý đến Cô."

Ngô Củ không chỉ là tê cả da đầu, phía sau lưng còn ngứa ngáy. Tề Hầu còn nói:

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người khác nghe thấy."

Ngô Củ cảm giác không tốt, bị Tề Hầu vuốt ve, kinh hô một tiếng. Tề Hầu nắm cằm của Ngô Củ, làm cho Ngô Củ quay đầu lại, môi lưỡi lập tức quấn quýt cùng nhau.

Ngô Củ không dám lớn tiếng, hai người giằng co một hồi, Ngô Củ cảm giác mặt bốc khói.

Bởi vì hoàn cảnh quá "đơn sơ", Tề Hầu chỉ khi dễ Ngô Củ một chút, cũng không có quá đáng, cười híp mắt nói:

"Chờ trở về phòng đòi lại."

Ngô Củ lườm hắn một cái. Tề Hầu chỉnh lý một chút, vẻ mặt hài lòng, cười híp mắt nói:

"Ăn xong Nhị ca chỉ là lửng dạ, Cô còn có thể ăn năm cái hamburgers!"

Ngô Củ quay đầu lại sờ khối bột, thật muốn đem khối bột này vứt trên mặt Tề Hầu. Tề Hầu thực sự không biết xấu hổ.

Đầu tiên Ngô Củ làm vỏ bánh để ở một bên, tiếp theo đi làm nhân. Ngô Củ chuẩn bị rất nhiều loại nguyên liệu: một cái hamburger cá, một hamburger thịt bò, một cái hamburger thịt lợn, một hamburger gà rán, còn có một cái hamburger tôm, vừa đúng năm cái.

Ngô Củ đem thịt gà xử lý gia vị, sau đó đem chiên. Vừa chiên gà Ngô Củ vừa hung tợn nghĩ.

Mình công không được Tề Hầu, liền dùng hamburger cho hắn chết no!

Bất quá Ngô Củ cả nghĩ quá rồi. Đối với quỷ chết đói đầu thai như Tề Hầu mà nói, muốn Tề Hầu chết no, Ngô Củ còn phải bỏ chút vốn liếng mới được.

Ngô Củ làm hamburger thịt gà chiên thơm khó cưỡng. Tề Hầu thích ăn đồ chiên, ngửi thấy mùi này chảy nước miếng. Đứng ở bên cạnh, hắn hận không thể trực tiếp lấy gà ăn luôn, không chờ hamburger.

Ngô Củ liền đem tôm tẩm đồ gia vị. Cá, thịt gà cùng tôm đều làm thành hình bánh cho vào nồi chiên. Mùi đồ chiên thơm phức. Đôi mắt Tề Hầu sáng quắc, trong phòng tối còn sáng hơn cả đèn, tựa hai cái đèn pha lóe lên.

Ngô Củ lại đem thịt bò cùng thịt lợn chế biến, làm thành bánh thịt nướng. Mùi thịt nướng thơm khác biệt lan tỏa khắp nơi. Tề Hầu thích nhất hai loại chiên nướng này, bụng đã kêu rột rột, mong chờ Ngô Củ đem nhân cho vào bên trong bánh thành hamburger.

Ngô Củ liền lấy chút lá rau, trứng chần cùng thịt đồng thời cho vào bên trong bánh, cuối cùng rưới lên phía trên một chút nước tương, vậy liền đại công cáo thành.

Năm cái hamburger đều không nhỏ xếp trong mâm, nhìn rất đồ sộ. Ngô Củ nhìn Tề Hầu, lại nhìn năm cái hamburger. Thật không biết Tề Hầu làm sao ăn năm cái hamburger vào trong bụng mà không chết no.

Tề Hầu đã không thể chờ đợi, cầm cái hamburger thịt lợn cắn một cái. Mặc dù không như lần trước ăn hamburger thịt bò có nước chảy ra thế nhưng tươi mới đàn hồi. Thịt lợn được Ngô Củ ướp gia vị, mang theo vị mặn ngọt, hơn nữa nước tương xúc tiến liền muốn ăn. Rau giòn giòn, tầng tầng lớp lớp trong miệng Tề Hầu tan ra, hạnh phúc vô cùng.

Tề Hầu cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất là ăn xong Nhị ca, liền ăn món Nhị ca làm. Loại hạnh phúc này quả thực không có cách nào dùng lời nói rõ. Làm hai đời bá chủ, Tề Hầu đột nhiên cảm thấy so với làm bá chủ chinh chiến thiên hạ, hắn càng thích được Nhị ca cưng chìu hơn.

Ngô Củ thấy hắn vừa ăn vừa cười khúc khích, nói:

"Cười gì vậy, đừng để nghẹn, đều là của ngươi."

Ngô Củ vừa mới ăn tại bữa tiệc, cũng không có dạ dày lớn như Tề Hầu, bởi vậy lúc này không đói bụng, liền nhìn Tề Hầu ăn khuya.

Tề Hầu cười híp mắt cầm lấy hamburger đưa vào trong miệng, cắn một miếng lớn, cười nói:

"Cô phát hiện Nhị ca đã làm hư Cô."

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, cũng cười cười, đột nhiên thò người qua liếm khóe miệng Tề Hầu, nhíu mày cười, nói:

"Đúng rồi, vậy Quả nhân liền đem ngươi sủng càng tệ hơn một chút?"

Tề Hầu không nghĩ tới ăn hamburger còn được Ngô Củ tán tỉnh. Ngô Củ thủ đoạn càng ngày càng lợi hại, nâng cao một bậc. Tề Hầu bất chấp cắn hamburger, hai lần liền ăn xong một cái hamburger, nói:

"Nhị ca, ngươi chờ, chờ Cô ăn no."

Ngô Củ thấy quai hàm hắn phình phình, ánh mắt lại ác như sói nhìn mình chằm chằm, đột nhiên không có sợ hãi, mười phần phấn khích, nói:

"Vậy Tề Công cần phải ăn nhanh, Quả nhân chờ không kịp."

Tề Hầu vừa nghe Ngô Củ không có sợ hãi, còn khiêu khích uy nghiêm, nhất thời tức giận đến lau tay, muốn cùng Ngô Củ đại chiến 300 hiệp tại thiện phòng.

Ngô Củ chính là chọc hắn, bởi vì biết Tề Hầu đang dùng bữa không thể quyết tâm. Nào có biết Tề Hầu đột nhiên tìm khăn lau tay, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn mình chằm chằm. Ngô Củ nhanh chóng muốn chạy thoát thân.

Ngô Củ nhảy dựng lên bỏ chạy, cảm giác động tác thực sự là mau lẹ. Chỉ là Ngô Củ không chạy mấy bước, đầu gối va vào gì đó, vật kia ngã trên mặt đất.

"Ui!"

Bởi vì thiện phòng tăm tối, thấy không rõ lắm, Ngô Củ còn tưởng rằng là con chuột, bất quá con chuột này có hơi lớn.

Tề Hầu nhanh chóng chạy tới nói:

"Nhị ca, không có chuyện gì chứ?"

Ngô Củ lúc này mới nhìn rõ, căn bản không phải chuột mà là trẻ con. Nửa đêm canh ba, có đứa trẻ chạy vào phòng bếp, vừa vặn đụng Ngô Củ chạy trốn. Bởi vì so với đứa bé, Ngô Củ xem như là cao to, Ngô Củ không có việc gì, đứa bé kia lại ngã ngồi nện mông xuống đất.

"Công tử! Công tử, ngài không có chuyện gì chứ?"

Lập tức liền có một bánh bao nhỏ chạy vào, đỡ đứa bé ngã ngồi trên đất.

Chính là hai bạn nhỏ ban ngày nhìn thấy, Công tử Trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi!

Lúc này đến phiên Công tử Trùng Nhĩ té ngã. Bởi vì Công tử to lớn hơn tiểu đồng, Giới Tử Thôi gắng sức đến khuôn mặt nhỏ nín đỏ bừng mới kéo người lên được. Công tử Trùng Nhĩ xoa cái mông của chính mình, tựa hồ có chút đau.

Giới Tử Thôi kéo Trùng Nhĩ, bi bô nói:

"Công tử, chúng ta vẫn là đi thôi. Nếu... Nếu quân thượng phát hiện, Công tử phải bị phạt..."

Giới Tử Thôi tổng cộng nói hai câu, Ngô Củ thiếu chút ôm ngực chảy máu mũi, đã bị trọng thương. Giọng nói của Tiểu Giới Tử quá là đáng yêu.

Công tử Trùng Nhĩ lại nói:

"Sợ cái gì? Có bổn Công tử giúp ngươi canh gác!"

Nói còn vỗ vỗ ngực nhỏ.

Ngô Củ nhìn hai đứa trẻ, buổi tối không biết chạy tới bếp làm cái gì.

"Các con đến đây làm cái gì vậy?"

Trùng Nhĩ ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn Ngô Củ, nói:

"Đương nhiên là tìm thức ăn."

Ngô Củ có chút kỳ quái, nói:

"Buổi tối không ăn no?"

Trùng Nhĩ không lên tiếng, bất quá tựa hồ là ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu nhìn bốn cái hamburger trên bàn. Trùng Nhĩ chưa từng thấy loại món ăn này, thế nhưng ngửi được mùi thơm liền biết nhất định ăn cực kỳ ngon. Bánh kẹp nhân thịt bên trong rất lớn, còn có nước tương chảy ra ngoài, lá rau xanh, trứng luộc lòng đào hấp dẫn Trùng Nhĩ.

Trùng Nhĩ trừng mắt nhìn hamburger. Giới Tử Thôi cũng vậy, nâng tay sờ sờ bụng nhỏ, lập tức giơ ngón tay lên. Vô cùng trông thèm thuồng nhìn hamburger, Giới Tử Thôi đưa ngón tay vào trong miệng cắn.

Ngô Củ thấy kỳ quái, hai đứa bé vẻ mặt rất đói, không biết chuyện gì xảy ra. Trùng Nhĩ là Công tử sao có khả năng bị đói?

Ngô Củ cười híp mắt chỉ vào hamburger, dùng vẻ mặt ông chú quái dị nói:

"Bạn nhỏ, nếu các con nói cho thúc thúc biết tại sao không ăn no, thúc thúc liền đưa cái này cho các con ăn.". ngôn tình hoàn

Tiểu Trùng Nhĩ cùng Tiểu Giới Tử mở to mắt. Trùng Nhĩ đôi mắt hẹp dài trợn lên vẻ mặt bán manh, quả thực đáng yêu chết Ngô Củ.

Tề Hầu lại lập tức ngăn ở trước mặt Trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi, phảng phất một ngọn núi cao to nguy nga, nói:

"Không được. Nhị ca, đó là của Cô."

Trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi nhìn Tề Hầu tựa hồ có hơi sợ sệt. Ngô Củ vội vã đẩy đẩy Tề Hầu một chút. Tề Hầu oan ức nói:

"Nhị ca nói cho ta ăn năm cái hamburger đó!"

Tề Hầu dùng vẻ mặt ai oán nhìn Ngô Củ. Ngô Củ liền làm như không nhìn thấy. Trùng Nhĩ nói:

"Thúc thúc thật đưa cái này cho chúng con ăn sao?"

Ngô Củ nói:

"Thúc thúc chưa bao giờ lừa người."

Trùng Nhĩ lúc này mới nói:

"Chúng con căn bản chưa có ăn cơm. Buổi trưa cùng buổi tối đều chưa từng ăn."

Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Tại sao không có ăn cơm?"

Giới Tử Thôi liền rũ mắt, vẻ mặt làm sai, nói:

"Bởi vì... Bởi vì Tử Thôi có lỗi. Tử Thôi không nên mang theo Công tử chạy loạn. Quân thượng phạt không cho ăn cơm."

Ngô Củ càng kinh ngạc, nghĩ thầm Trùng Nhĩ khẳng định không phải con ruột Quỷ Gia. Đứa nhỏ đang tuổi lớn, bữa trưa cùng cơm tối không cho ăn, đây không phải là ngược đãi trẻ em sao.

Ngô Củ vội vàng lấy một cái hamburger, dưới ánh mắt u oán của Tề Hầu, đưa bánh cho Trùng Nhĩ. Trùng Nhĩ còn rất nhỏ, hamburger vì làm cho Tề Hầu ăn nên kích thước lớn, Trùng Nhĩ nhận lấy, cầm bằng hai tay.

Trùng Nhĩ ôm hamburger, dùng sức hít một cái, hai mắt hẹp dài trợn lên tròn tròn. Tựa hồ chưa từng ăn loại đồ ăn ngon, quả thực là mở mang tầm mắt.

Trùng Nhĩ ôm hamburger, vừa định cắn xuống, lại nhớ tới Tử Thôi bên cạnh. Giới Tử Thôi đang cắn ngón tay, giương mắt to nhìn Trùng Nhĩ.

Trùng Nhĩ chớp mắt một cái, liền cầm bánh đưa cho Giới Tử Thôi, nói:

"Ngươi ăn trước đi."

Giới Tử Thôi liên tục xua tay, không đón nhận, lắc đầu, quai hàm lay động như muốn bay lên, nói:

"Không không không, Công tử ăn, Công tử ăn."

Trùng Nhĩ thiếu kiên nhẫn nói:

"Ngươi ăn trước đi. Ngươi không phải đói bụng sao? Bổn công tử vẫn chưa đói!"

"Ục ục!"

Bụng đói liền bán đứng Trùng Nhĩ. Khuôn mặt tươi cười nhất thời liền đỏ lên.

Ngô Củ thấy hai đứa trẻ nhường nhau, vội vã liền cầm một cái hamburger khác đưa cho Giới Tử Thôi. Giới Tử Thôi vui vẻ chớp chớp mắt to, bi bô nói:

"Cảm tạ thúc thúc!"

Ngô Củ cười ha ha, không nhịn được vò vò má Giới Tử Thôi. Quả nhiên thực sự rất mềm mại, cảm giác tốt hơn bóp cơ bắp cứng rắn của Tề Hầu.

Ngô Củ hưởng thụ gò má thịt mềm. Giới Tử Thôi đặc biệt ngoan ngoãn đem khuôn mặt nhỏ cà cà trong tay Ngô Củ. Kết quả Ngô Củ vừa ngẩng đầu liền thu được ánh mắt u oán của Tề Hầu.

Ngô Củ không chịu nổi sự đáng yêu tấn công, phút chốc phân chia hai cái hamburger của Tề Hầu, Tề Hầu tất nhiên u oán.

Tề Hầu liền vội vàng vồ lấy hai cái hamburger còn lại. Tay trái cầm một cái, tay phải cầm một cái, sau đó đưa vào miệng cắn. Ngô Củ chỉ lo hắn nghẹn, liền vội vàng nói:

"Chớ ăn nhanh như vậy, ngày mai lại làm cho ngươi."

Tề Hầu miệng phình to nói:

"Nhị ca, ngươi phải làm cho Cô mười cái!"

Ngô Củ chỉ lo hắn nghẹn, liền vội vàng nói:

"Mười cái thì mười cái, đừng có ăn gấp."

Tề Hầu lúc này mới hơi yên tâm lại, bắt đầu ung dung thong thả ăn, liền khôi phục bộ dạng tao nhã.

Hai đứa trẻ cũng đang ăn hamburger. Một đứa ôm một cái hamburger to hơn khuôn mặt của mình.

Tử Thôi ăn hamburger giống sóc nhỏ gặm nhấm. Vì miệng nhỏ mở không đủ để cắn hết độ dày bánh, không thể làm gì khác hơn là bên này cắn một chút, bên kia cắn một chút, ăn rất lễ phép, hơn nữa đặc biệt nghiêm túc, thật giống đối xử vật thần thánh. So với Tử Thôi đáng yêu nhã nhặn, Trùng Nhĩ quả thực là ăn như hùm như sói, khá giống Tề Hầu.

Ngô Củ cho là một đứa trẻ ăn không hết cái hamburger này. Kết quả Trùng Nhĩ cắn mấy cái đã ăn sạch hamburger, còn vỗ vỗ bụng nhỏ, cảm giác chưa đủ.

Ngô Củ không khỏi kinh hoàng, nghĩ thầm.

Lẽ nào bá chủ Xuân Thu đều là bụng động không đáy?

Trùng Nhĩ ăn hết rồi, Tử Thôi ăn chỉ một phần, hai gò má hồng hồng, vẻ mặt thỏa mãn. Trùng Nhĩ nhìn thấy Tử Thôi ăn không hết, liền nói:

"Ngươi thật ngốc a, cái này cũng ăn không hết. Thôi, bổn Công tử giúp ngươi ăn!"

Tử Thôi nghe như thế, liền vội vàng đem hamburger còn lại đưa cho Trùng Nhĩ, còn nghiêm túc nói.

"Cảm tạ Công tử."

Trùng Nhĩ ăn như hùm như sói, khóe miệng đều là nước, hàm hồ nói:

"Không có gì, không có gì."

Hai đứa trẻ đều ăn xong rồi, Tử Thôi từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn, nhón chân lau miệng rồi lau tay cho Trùng Nhĩ.

Trùng Nhĩ khinh thường nhìn Tử Thôi, nói:

"Miệng ngươi cũng bẩn, thật là ngốc. Thôi, bổn Công tử giúp ngươi."

Trùng Nhĩ nói cầm khăn lau miệng cùng tay cho Tử Thôi. Tử Thôi cười ngây ngô, nói:

"Cảm tạ Công tử."

Ngô Củ thấy hai đứa trẻ ăn xong rồi, còn rót cho chén trà, nói:

"Nếu lần sau lại không có đồ ăn, liền đến tìm thúc thúc, biết chưa? Thúc thúc làm món ngon cho các con ăn."

Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi vừa nghe ăn ngon, đều dùng sức gật gật đầu. Tử Thôi ăn no có chút buồn ngủ, dù sao cũng đã đêm khuya. Tay nhỏ nắm thành quả đấm xoa xoa con mắt của chính mình. Trùng Nhĩ liền lôi kéo Tử Thôi, nói:

"Thúc thúc, chúng con phải đi về."

Tử Thôi vẫy tay với Ngô Củ, nói:

"Thúc thúc, hẹn gặp lại!"

Ngô Củ cười híp mắt vẫy tay với Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi, liền nhìn hai đứa trẻ chạy đi.

Ngô Củ còn nhìn cửa, kết quả là bị Tề Hầu ôm đặt ở trên tường. Ngô Củ phút chốc ngây ra, không biết Tề Hầu tại sao lại phát rồ. Liền nghe Tề Hầu nói:

"Nhị ca, Cô ghen! Nhị ca đem hamburger của Cô cho bọn chúng ăn, còn cười với bọn chúng."

Ngô Củ vừa nghe, có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói:

"Hai đứa nhỏ như vậy."

"Tình địch là không phân lớn nhỏ."

Mí mắt Ngô Củ giật lên.

Tề Hầu quả nhiên là bá chủ, nhìn xa như vậy!

Tề Hầu nói:

"Nhị ca, ngươi làm sao bồi thường Cô?"

Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Làm cho ngươi món ăn ngon?"

Tề Hầu lập tức nói:

"Một là không đủ."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Tề Công khẩu vị càng lúc càng lớn?"

Tề Hầu nói:

"Đó là đương nhiên. Cô không chỉ cần ăn món Nhị ca làm, Cô còn muốn ăn Nhị ca. Mới vừa rồi chưa có tận hứng, không bằng chúng ta lại một lần nữa?"

Ngô Củ nhìn biểu tình Tề Hầu phía sau lưng ngứa ngáy, nhớ tới sự tình xấu hổ, trên mặt có chút nóng lên.

Giọng Tề Hầu khàn khàn, nói:

"Nhị ca, ngươi không biết vẻ mặt của mình hấp dẫn..."

Tề Hầu kề ở bên tai, Ngô Củ cảm giác lỗ tai nóng. Tựa hồ không chịu nổi Tề Hầu dùng mỹ nhân kế, Ngô Củ muốn chủ động ôm cổ Tề Hầu. Kết quả là nghe Tề Hầu dùng giọng gợi cảm nói:

"Hấp dẫn giống hamburger gà chiên."

Tay Ngô Củ cứng đờ, có một loại cảm giác lọt hố. Vừa mới rồi "tim đập thình thịch" giờ không còn sót lại chút gì. Cảm thấy vừa nãy mình động lòng nhất định là bởi vì đầu bị hamburger kẹp trúng!

Ngô Củ liếc xéo Tề Hầu, nói:

"Ngươi cút đi!"

Tề Hầu nói lời tự đáy lòng, rất chân thực. HunhHn786 Kết quả không lý do bị Nhị ca mắng. Tề Hầu cảm giác mình bị oan ức. Dù sao hamburger đã thành món yêu thích mới của Tề Hầu, đặc biệt vị là gà chiên rất hấp dẫn. Trong lòng Tề Hầu quả thực yêu thích tăng cao. Bởi vậy Tề Hầu cảm thấy so sánh này rất thỏa đáng, thế nhưng Nhị ca nhà hắn không thích.

Bầu không khí ám muội đã không còn sót lại chút gì, Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là tỏ ra oan ức. Hắn giống cô dâu nhỏ nắm góc áo Ngô Củ, cùng Ngô Củ trở về phòng ngủ.

Ngô Củ cùng Tề Hầu ở thiện phòng đến khuya khoắt, về phòng rất nhanh liền ngủ. Ngô Củ ngủ gặp quái mộng. Trong mơ Tề Hầu mặc đồ hiện đại, tóc dài buộc lại thả sau lưng. Hắn ngồi trước máy vi tính phát sóng trực tiếp. Tề Hầu vẻ mặt đầy quyến rũ nói:

"Nhị ca tôi cùng hamburger gà chiên giống nhau, rất động lòng người."

Ngô Củ mơ tới đó đột nhiên liền bừng tỉnh. Quả thực là ác mộng làm tỉnh. Nằm mơ cũng thấy hamburger vị gà chiên.

Ngô Củ tỉnh không tính là muộn, bởi vì trong mộng đều là hamburger gà chiên, cho nên đã tỉnh rồi. Tề Hầu vẫn chưa có tỉnh, một tay khoát lên eo Ngô Củ, tay kia bị Ngô Củ gối lên. Động vật đúng tiêu chuẩn bạn trai.

Ngô Củ nghiêng đầu nhìn mặt Tề Hầu. Tề Hầu ngủ có vẻ rất say, bất quá lúc ngủ hơi cau mày, có một loại cảm giác hết sức nghiêm túc. Nếu như nói Tề Hầu thời điểm nào đẹp trai nhất, khả năng chính là ở trên chiến trường, kế tiếp chính là lúc ngủ. Ngày thường Tề Hầu thích giả bán manh, rõ ràng có thể dùng nhan sắc lại cố tình giả đáng yêu.

Ngô Củ đang nghiên cứu, Tề Hầu vô thức cảnh giác. Tựa hồ cảm giác có người nhìn chằm chằm mình hắn liền tỉnh. Mở mắt ra thấy được Ngô Củ, hai hàng lông mày liền giãn ra, hắn nở nụ cười.

Tề Hầu mới vừa tỉnh ngủ, trên mặt có mấy phần lười biếng mang theo gợi cảm, cơ hồ có lực đấm thẳng vào tim Ngô Củ.

Tề Hầu lại gần, hôn nhẹn môi Ngô Củ. Ngô Củ suýt nữa quên mất chính mình có tính ưa sạch sẽ, mà Tề Hầu còn chưa có rửa mặt.

Liền nghe Tề Hầu lười biếng nói:

"Nhị ca, Cô có cái mộng đẹp. Cô mơ thấy Nhị ca làm hai mươi hamburger gà chiên."

Hamburger... gà... chiên...!

Ngô Củ cảm giác hamburger gà chiên sắp thành tình địch của mình. Cũng không phải nói khoa trương.

Ngô Củ cùng Tề Hầu rời giường. Bởi vì hôm nay còn phải đi trả ấn tín và dây đeo triện cho Cơ Lãng, hai người phải dậy sớm.

Ngô Củ cùng Tề Hầu mới vừa ra ngoài, Khuất Trọng đã đến. Hắn mang theo một cái túi vải, bên trong có hai bộ ấn tín và dây đeo triện.

Khuất Trọng đem ấn tín và dây đeo triện cung kính giao cho Ngô Củ. Ngô Củ cầm lên xem liền nở nụ cười. Tề Hầu không biết Ngô Củ cười cái gì.

Thật ra hôm qua Ngô Củ âm thầm dặn dò Khuất Trọng động chút tay chân trên hàng nhái. Ngô Củ cầm lên xem cười ha ha, tựa hồ cảm thấy vô cùng thú vị. Tề Hầu cũng sang xem một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

"Nhị ca, như vậy sẽ không lộ?"

Thì ra Ngô Củ muốn Khuất Trọng khắc ấn tín sai chính tả.

Ngô Củ cười, nói:

"Yên tâm đi, tất nhiên không lộ. Bọn họ muốn trộm ấn tín và dây đeo triện Thiên tử, đương nhiên sẽ căng thẳng. Còn nữa, Quả nhân chỉ cần một ít thủ đoạn nhỏ, bọn họ sẽ không xem chữ trên ấn tín và dây đeo triện."

Ngô Củ cam đoan như thế Tề Hầu liền tin. Ngô Củ vừa nghĩ tới Vệ Hầu cùng Cát Bá trộm ấn tín và dây đeo triện sai chính tả, liền buồn cười. Ngẫm lại xem, thời điểm đó Vệ Hầu cùng Cát Bá vẻ mặt chính nghĩa, tại buổi tế trời trước mặt quần thần lấy ra ấn tín và dây đeo triện. Kết quả tín vật có lỗi chính tả, đó là điều khôi hài biết bao nhiêu.

Ngô Củ đem ấn tín và dây đeo triện bọc lại, chuẩn bị đi gặp Cơ Lãng.

Cơ Lãng cũng có cùng lo lắng. Dù sao ấn tín và dây đeo triện Thiên tử không có ai cầm qua, nhưng nội dung chữ khắc trên đó mọi người đều biết. Đột nhiên có cái chữ sai, không biết Vệ Hầu cùng Cát Bá có phát hiện hay không.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Thiên tử không cần lo lắng. Thiên tử mấy ngày nay chỉ cần thường sử dụng ấn tín và dây đeo triện, đem ấn tín và dây đeo triện để ở bên người, không cho Vệ Hầu cùng Cát Bá có cơ hội. Đợi đến ngày tế trời lại cố ý sơ sẩy, thời điểm đó bọn họ liền không có công phu tới kiểm tra ấn tín và dây đeo triện, chỉ vì mình đắc thủ mà hân hoan."

Cơ Lãng cảm thấy Ngô Củ nói có lý, liền dựa theo Ngô Củ nói đi làm.

Tế trời đã chuẩn bị thỏa đáng.

Cơ Lãng mấy ngày nay cũng bởi vì sự kiện này thường dùng đến ấn tín và dây đeo triện, cho nên thuận lý thành chương để ấn tín và dây đeo triện bên người. Ở ngày cuối cùng, Cơ Lãng cất giấu ấn tín và dây đeo triện, đem ấn tín và dây đeo triện giả để ở trên bàn, cố ý đi khỏi một lúc. Chờ Cơ Lãng trở lại lần nữa, ấn tín và dây đeo triện bản lỗi đã không thấy.

Ngày tế trời chư hầu tụ hội tại cửa Vương cung chờ Thiên tử cùng hướng đến tế đàn.

Ngô Củ cùng Tề Hầu mặc hướng bào đen, hết thảy chư hầu cũng đều mặc long trọng. Các đại phu trong triều tuỳ tùng, đội ngũ có dũng sĩ hộ giá hộ tống. Một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoại ô Lạc Sư.

Ngô Củ ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy đám người Khúc Ốc Công trong đội ngũ. Trùng Nhĩ cưỡi một con ngựa cao lớn, tựa hồ không có cách nào điều khiển. Cả người căng thẳng, cố hết sức lực, vẻ mặt nghiêm túc. Tiểu đồng Tử Thôi vẫn luôn vui vẻ chạy theo bên cạnh.

Tốc độ đội ngũ cũng không nhanh, nhưng bởi vì Tử Thôi quá nhỏ, cần phải chạy mới theo kịp tự nhân cung nữ. Hai má Tử Thôi đã đỏ hồng hồng, phồng như một trái táo, thở hổn hển.

Trùng Nhĩ cúi đầu nhìn, thấy Tử Thôi đầu đầy mồ hôi, liền nói:

"Ngươi thật ngốc, chạy hết nổi rồi. Lại đây, ngồi ngựa cùng bổn Công tử đi."

Trùng Nhĩ muốn kéo Tử Thôi lên ngựa, vào lúc này Khúc Ốc Công Quỷ Gia vừa vặn cưỡi ngựa ngang qua. Hắn lập tức vung roi ngựa, suýt nữa đánh trúng tay Trùng Nhĩ. Nếu không phải Trùng Nhĩ phản ứng nhanh, tay nhỏ chắc là có vết tích.

Quỷ Gia quát mắng:

"Không hiểu quy tắc, ngươi lại muốn cùng tiện nô ngồi cùng ngựa. Quả muốn Cô mất mặt!"

Giới Tử Thôi giật mình, liền vội vàng nói:

"Quân thượng, Tử Thôi biết sai rồi."

Quỷ Gia quát mắng cuốn roi lên muốn đánh Tử Thôi. Trùng Nhĩ sợ hết hồn, muốn ngăn cản Quỷ Gia, thế nhưng căn bản không ngăn được.

Vào lúc này Tề Hầu đột nhiên rút bội kiếm.

"Soạt!"

Quỷ Gia chỉ cảm thấy roi ngựa trong tay của mình nhẹ đi, đã bị mất một phần, chỉ còn lại tay cầm. Quỷ Gia sợ hết hồn, quét mắt nhìn đúng dịp thấy Tề Hầu thu kiếm vào vỏ. Sắc mặt Quỷ Gia xanh mét. Nếu Tề Hầu ra lực một chút, vậy chẳng phải tay hắn không còn?

Ngô Củ lúc này cười cười, nói:

"Khúc Ốc Công, hôm nay là ngày Thiên tử tế tự. Ngài quát lớn như vậy, e rằng đối với thần linh bất kính a."

Quỷ Gia sợ Ngô Củ, cũng sợ Tề Hầu, tất nhiên không dám nói gì. Còn nữa, Quỷ Gia chuyến này đến mục đích là dùng kim ngân châu báu hối lộ Thiên tử sắc phong hắn là Tấn Hầu, bởi vậy không dám đắc tội với ai.

Quỷ Gia cười gượng, nói:

"Vâng vâng, Sở Vương dạy phải."

Ngô Củ không nói gì thêm, Trùng Nhĩ liền đem Tử Thôi lên ngựa. Quỷ Gia không cam lòng, trừng Tử Thôi một cái, thế nhưng không dám nói nữa, liền thúc ngựa hướng phía trước.

Đoàn người rất nhanh liền đến nơi tế tự. Tế đàn đã chuẩn bị xong, canh giờ cũng sắp đến. Quan tế tự dẫn mọi người tiến vào sân.

Chư hầu cùng sĩ phu nhóm đi theo Thiên tử vào trong. Quan tế tự mời Thiên tử đi lên tế đàn, các chư hầu đứng ở bên dưới tế đàn chuẩn bị quỳ lạy hành đại lễ.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đứng ở trong đội ngũ, khom người. Cơ Lãng chậm rãi đi lên tế đàn. Ngô Củ cố ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn thấy Vệ Hầu đang nháy mắt với Cát Bá, còn cười trộm, tựa hồ đã tính kỹ càng.

Ngô Củ cũng cười. Tề Hầu nhíu mày, không nói gì, bất quá dùng ngón tay câu ngón tay Ngô Củ.

Trong khi Cơ Lãng đi lên tế đàn hai người kia làm động tác nhỏ. Đã lên tới tế đàn, Cơ Lãng nên lấy ra ấn tín và dây đeo triện tuyên bố bắt đầu. Nhưng mà đúng vào lúc này, Cơ Lãng lại lúng túng.

Cơ Lãng dựa theo kế hoạch, cố ý làm bộ không tìm được ấn tín và dây đeo triện. Quần thần cùng chư hầu đứng ở bên dưới không thấy rõ lắm phía trên đang làm gì, cũng không nghĩ tới ấn tín và dây đeo triện thất lạc, vẫn yên lặng chờ.

Đợi một lúc, chư hầu cùng sĩ phu liền cảm thấy có chút không đúng. Cơ Lãng diễn kịch, còn rất tập trung.

Trong đám người Vệ Hầu cùng Cát Bá nhìn nhau một cái, lại bắt đầu "thầm lặng trao đổi". Vẻ mặt xem kịch vui, bọn họ vui vẻ thậm chí không biết có người cũng đang nhìn bọn họ, coi bọn họ làm trò hề.

Vệ Hầu cùng Cát Bá nháy mắt ra hiệu, đám người rối loạn lên, có người nói:

"Chuyện gì xảy ra?"

"Sao chưa bắt đầu?"

"Thần linh không thể đến?"

"Đừng sai lầm bỏ lỡ canh giờ a, không may mắn, sẽ có tai hoạ."

Cát Bá vào lúc này liền làm bộ kinh ngạc nói:

"Không phải là Thiên tử mất ấn tín và dây đeo triện chứ?"

Mọi người không nghĩ tới chuyện mất ấn tín và dây đeo triện. Cát Bá vừa nói như thế, còn có chút đột ngột, tất cả mọi người nhìn ông ta. Mọi người lại ngẩng đầu nhìn lên, Thiên tử tựa hồ đang tìm cái gì, bởi vậy có người tin Cát Bá.

Vệ Hầu vừa thấy thời cơ tới liền cao giọng nói:

"Thiên tử, giờ lành đã đến, phải làm lễ tế trời, vì sao chậm chạp bất động?"

Cơ Lãng lộ vẻ khó xử, bắt đầu diễn xuất. Ngô Củ ở bên dưới tế đàn thiếu chút cười ra tiếng.

Vệ Hầu thấy không rõ trên tế đàn, thế nhưng cảm giác được Thiên tử lo lắng căng thẳng. Vệ Hầu nhất thời đắc ý, nói:

"Thiên tử, lẽ nào như vậy, ấn tín và dây đeo triện không thấy à?"

Hắn vừa nói như vậy, mọi người lập tức xôn xao. Ấn tín và dây đeo triện chính là tượng trưng cho thân phận, vì để tránh giả truyền chiếu lệnh. Phàm là động binh tất có binh lễ, phàm là chiếu lệnh tất có ấn tín và dây đeo triện. Không có ấn tín và dây đeo triện, đó chính là giả truyền chiếu lệnh, tội danh cũng không nhỏ. Có thể nói, nếu như Thiên tử không có ấn tín và dây đeo triện, lời nói ra cũng không có ai nghe.

Bây giờ Vệ Hầu nói như thế, mọi người ồ lên. Tế trời là nghi thức long trọng trang nghiêm, giờ lành sắp qua đi, Thiên tử còn không bắt đầu, thậm chí ấn tín và dây đeo triện cũng không lấy ra. Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau.

Vệ Hầu liền nói:

"Thân là Thiên tử lại bị Nghĩa Cừ bắt tù binh. Gây chuyện tổn hại thể diện Chu quốc như vậy, đã không đề cập nữa. Hôm nay nghi thức tế trời long trọng không lấy ra được ấn tín và dây đeo triện, quả thực khiến thần tử Chu quốc đau lòng a!"

Quần thần nghe Vệ Hầu nói có chút ngờ vực nhìn về phía Vệ Hầu, đây rõ ràng cho thấy tìm cớ. Cát Bá cùng Vệ Hầu đã thương lượng xong, lập tức tiếp lời nói:

"Đúng, Thiên tử ngày trước bị Nghĩa Cừ bắt tù binh, còn phải nhờ quốc gia khác đi đàm phán hòa bình, quả thực chính là sỉ nhục Chu quốc. Bây giờ tế tự là chuyện lớn như vậy, không lấy ra được ấn tín và dây đeo triện, thực sự làm người ta sợ hãi rồi!"

Hai người nói như vậy, chư hầu cùng sĩ phu đều không xác định là có ý gì. Công tử Ôn quốc vì ngày trước bị bêu xấu trong tiệc mừng công, hơn nữa Ôn quốc là ủng hộ Vương tử Đồi, lập tức cũng lên tiếng.

"Đúng! Vệ Công cùng Cát Công nói đúng lắm. Thiên tử làm chuyện xấu hổ, khiến người Chu chúng ta chịu nhục. Bây giờ tế trời là đại sự bực nào, còn không mang ra nổi ấn tín và dây đeo triện, người như vậy làm Chu Thiên tử cái gì?!"

Công tử Ôn quốc nói chuyện lộ ra răng cửa trống. Ngô Củ nhìn hắn ngoác miệng nước bọt bay ra, còn phun đến chư hầu bên cạnh. Người bên cạnh liên tục tránh né Công tử Ôn quốc làm Ngô Củ phì cười.

Ngô Củ cười, Tề Hầu chọc chọc một chút. Ngô Củ lúc này mới ho khan một tiếng, nén cười.

Cơ Lãng đứng ở trên tế đàn, lạnh lùng nói:

"Vệ Công, Cát Công cùng Công tử Ôn quốc, các ngươi đây là ý gì?"

Vệ Hầu còn chưa có lên tiếng, Công tử Ôn quốc đã hung hăng nói:

"Ý tứ chính là ngươi căn bản không xứng làm Thiên tử, còn không rõ sao?!"

Vệ Hầu cùng Cát Bá vốn định tiến lên dần dần, nào có biết Công tử Ôn quốc quả thật là không trâu bắt chó đi cày, trực tiếp đem lời nói trước. Vệ Hầu có chút ra mồ hôi lạnh, bất quá nếu lời đã nói tới chỗ này, liền kiên trì.

Vệ Hầu nói:

"Chúng ta làm thần tử, tất nhiên là vì Đại Chu tốt. Nhưng mà Thiên tử tự hỏi lòng đi, người Nghĩa Cừ đánh tới cửa, Thiên tử không biết xử lý thì thôi, còn muốn chư hầu chúng ta đến cứu viện. Thiên tử còn bị người Nghĩa Cừ bắt đi, điều này thành chuyện cười cho người Nghĩa Cừ, chẳng phải là bị cười rơi mất răng? Người Chu cúng ta bị các nước chung quanh cười nhạo, người nào vẻ mặt cũng tối tăm. Mà những thứ này đều là Thiên tử ban tặng. Bây giờ... Nghi thức tế trời long trọng như vậy, Thiên tử còn phạm sai lầm, ấn tín và dây đeo triện cũng không thấy, các ngươi nói người như vậy làm sao có thể lãnh đạo Đại Chu? Hắn xứng không!?"

Vệ Hầu dõng dạc nói. Vào lúc này Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Ồ? Thiên tử không xứng, lẽ nào Vệ Công xứng?"

Vệ Hầu suýt nữa bị Ngô Củ làm sặc, vội vàng nói:

"Sở Vương xuyên tạc ý tứ Cô. Ý Cô là... Thiên tử không năng lực, chúng thần tử không thể ngồi yên không để ý đến, bỏ mặc Đại Chu suy sụp. Đại Chu xưa nay đều dùng người có đức có tài. Hay là Thiên tử thoái vị nhượng hiền, từ chư hầu họ Cơ tuyển ra một người có năng lực, kế thừa vị trí Thiên tử."

Ngô Củ cười nhạt, nói:

"Nói ra Vệ Công chính là chư hầu họ Cơ, thật là vừa khéo đó."

Vệ Hầu bị Ngô Củ nói một câu, cảm giác nghẹn chết, trừng mắt nhìn Ngô Củ, nói:

"Không sai, Cô chính là chư hầu họ Cơ!"

Cơ Lãng lúc này đứng ở trên tế đàn, lạnh lùng nói:

"Làm càn! Vệ Hầu đây là muốn đại nghịch bất đạo à!?"

Vệ Hầu không có sợ hãi, tựa hồ đã trở mặt, cười nói:

"Đại nghịch bất đạo? Không, Cô đây là thuận theo thiên ý! Các vị chư hầu! Các vị sĩ phu! Đại Chu từ ngày lập quốc tới nay, liền truyền thừa ấn tín và dây đeo triện. Động binh cần phải có binh lễ, Thiên tử cần phải có ấn tín và dây đeo triện. Đây là quy định, cũng không phải Cô cãi chày cãi cối, các ngươi nói có đúng hay không?!"

Ấn tín và dây đeo triện quả thật là tượng trưng Thiên tử, Vệ Hầu nói như vậy cũng không có gì sai. Tất cả mọi người nhìn Vệ Hầu, chờ câu sau của hắn.

Vệ Hầu nói:

"Như hôm nay Thiên tử làm mất ấn tín và dây đeo triện, chính là không làm tròn trách nhiệm, có tội lớn. Không có ấn tín và dây đeo triện, có tài cán gì xứng làm Chu Thiên tử? May mà ông trời có mắt, ấn tín và dây đeo triện..."

Vệ Hầu nói, từ trong tay áo lấy ra một cái túi vải giơ cao lên đỉnh đầu, sau đó mở ra. Vệ Hầu vừa mở túi ra, bên trong có ấn tín. Những người chung quanh nhìn thấy đều kêu lên.

"Ôi!!!"

"Ấn tín và dây đeo triện!"

"Ấn tín Thiên tử!"

"Sao trong tay Vệ Hầu?"

"Chuyện gì xảy ra?"

Vệ Hầu cười, nói:

"Ông trời thương xót. Tuy rằng Thiên tử vô đức, làm mất ấn tín và dây đeo triện quý giá. Thế nhưng Cô được trời cao che chở, may mắn nhặt được ấn tín và dây đeo triện quý giá này. Các vị, người giữ ấn tín và dây đeo triện mới là Chu Thiên tử thực sự!"

Hắn nói rất rõ ràng. Vệ Hầu muốn làm Chu Thiên tử.

Quần thần cùng chư hầu nhất thời ồn ào lên, nhìn về phía Vệ Hầu. Cơ Lãng đăng cơ khá nhiều năm rồi, trong triều đình đã tương đối vững chắc. Mà ngày hôm còn có nhiều chư hầu ở đây, Vệ Hầu muốn tự lập làm Thiên tử, các chư hầu sao có khả năng cam tâm. Cứ như vậy, sĩ phu không phục Vệ Hầu, chư hầu lại càng không phục Vệ Hầu, lập tức trở nên huyên náo.

Vệ Hầu giơ ấn tín, vẻ mặt tự tin. Ngô Củ đột nhiên cười ha hả, nói:

"Vệ Công, ngài đang chọc cười mọi người sao? Chuyện cười này hơi lớn."

Vệ Hầu lớn tiếng nói:

"Hôm nay là ngày tế trời long trọng của người Chu, người nam man này dám cười, ý như thế nào đây?"

Ngô Củ cũng không tức giận, híp mắt nói:

"Ế, Quả nhân quả thật là người nam man. Chỉ là người nam man này đã nhìn ra rồi, các vị Công cùng khanh đại phu cũng không phải người mù, lẽ nào không thấy được Vệ Công đang chọc cười? Vệ Công lẽ nào không phát hiện ấn tín và dây đeo triện trong tay là đồ giả. Có chữ khắc sai không phải sao?"

Ngô Củ vừa nói như thế, mọi người vội vã đến xem. Bởi vì Vệ Hầu giơ cao, có người tinh mắt liếc một cái liền nhìn ra, nhất thời cũng sững sờ. Lập tức chính là một mảnh ồn ào, có người bắt đầu cười ha hả.

Vệ Hầu không biết chuyện gì xảy ra, cũng là sửng sốt một chút. Hắn lập tức cầm ấn tín và dây đeo triện để ở trước mắt nhìn, sắc mặt trở nên trắng bệch, nói:

"Chuyện này... Chuyện này..."

Ngô Củ cười nói:

"Các vị Công, sĩ phu, giả tạo ấn tín và dây đeo triện Thiên tử là tội gì?"

"Chuyện này... Cái này không thể nào!"

Vệ Hầu quát to lên, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, xiêm y một chút đã ướt đẫm. Hắn vội vã nhìn về phía Cát Bá. Cát Bá cũng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đang yên đang lành, bọn họ đã nắm trong tay toàn cục, nhưng mà đột nhiên liền xảy ra sự cố. Ấn tín và dây đeo triện thậm chí có lỗi chính tả, Cát Bá vạn vạn lần không nghĩ tới.

Cát Bá vội vàng hướng Vệ Hầu xua tay, ra hiệu không liên quan chính mình.

Lúc này Cơ Lãng cười cười, nói:

"Vệ Công, từ đầu tới đuôi, Quả nhân có nói ấn tín bị mất sao?"

Nghe câu này, Vệ Hầu cùng Cát Bá sắc mặt càng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, hai người bọn họ mồ hôi ướt đẫm xiêm y, gió thổi qua cảm giác muốn kết băng.

Cơ Lãng cười cười, nhàn nhã từ trong tay áo đem ấn tín và dây đeo triện ra. Hắn đứng ở trên tế đàn, trong tay nâng ấn tín và dây đeo triện Thái tử, mọi người lập tức nhìn lên.

Cơ Lãng giơ ấn tín và dây đeo triện Thiên tử lên, Ngô Củ là người đầu tiên cao giọng hô:

"Thiên tử vạn tuế!"

Tề Hầu cũng nói theo, quỳ xuống. Các chư hầu cũng đều quỳ xuống. Nhóm sĩ phu như sóng triều dồn dập quỳ xuống. Trong nháy mắt Vệ Hầu cùng Cát Bá thành hạc đứng trong bầy gà. Còn có Công tử Ôn quốc chưa biết chuyện gì xảy ra.

Cát Bá run chân, muốn quỳ xuống, không thì thực sự quá bắt mắt.

Mà Cát Bá còn chưa kịp làm gì, Vệ Hầu đã kéo lại, không cho quỳ xuống, lườm một cái, nói:

"Sợ cái gì! Chúng ta không phải còn có chuẩn bị sao?"

Cơ Lãng cười, nói:

"Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị tạo phản!?"

Cơ Lãng nói thực sự chuẩn. Vệ Hầu vừa mới bị quần thần cười nhạo, bây giờ lại như áo rách quần manh đứng ở trước mặt mọi người. Dù sao cũng đã mất mặt xấu hổ, hắn nói thẳng:

"Cơ Lãng, ngươi ngu ngốc bạo ngược, còn từng bị người Nghĩa Cừ bắt tù binh, là sỉ nhục Chu quốc. Vô đức vô năng căn bản không xứng làm Thiên tử Chu quốc! Hôm nay ta thay liệt tổ liệt tông Chu quốc thảo phạt hôn quân!"

Hắn nói, tất cả mọi người dùng ánh mắt xem người điên nhìn Vệ Hầu. Vệ Hầu hô to.

"Người đâu!!"

Lập tức có binh lính từ bên ngoài xông vào.

Tề Hầu lớn tiếng nói:

"Vệ Hầu! Ngươi thật muốn tạo phản hay sao?!"

Vệ Hầu cười ha ha, nói:

"Cô tại sao là tạo phản. Cô đây là thuận theo thiên ý, thảo phạt hôn quân! Chấn hưng Đại Chu quốc!"

Vệ Hầu nhìn binh sĩ càng nắm chắc hơn. Không chỉ là Vệ Hầu, Cát Bá cũng có khích lệ. Quân Vệ quốc tại Cát quốc là 10 ngàn binh. Tuy rằng 10 ngàn cũng không phải rất nhiều, thế nhưng Lạc Sư vừa trải qua tập kích, tổn thất không ít, đang chỉnh đốn. Hơn nữa đây là đang tế tự, vốn cũng không có nhiều binh mã tuỳ tùng, 10 ngàn binh là con số tương đối lớn. HunhHn786

Ngoại trừ Vệ Hầu cùng Cát Bá, Công tử Ôn quốc cũng muốn mót dưa. Hắn vừa mới quỳ xuống, kết quả nhìn thấy khung cảnh này liền đứng lên, lập tức cười ha hả, so với Vệ Hầu còn cao hứng hơn. Hắn chỉ vào Cơ Lãng, cười nói:

"Chớ nhìn thấy là hôn quân, thế nhưng có mấy phần sắc đẹp. Không bằng lưu hắn một cái mạng, cho ta làm nam sủng đi!"

Công tử Ôn quốc cười lớn, mọi người đều nhìn hắn, có người tức giận, có người sợ hãi.

Những binh sĩ kia chỉnh tề như một. Trong khi Vệ Hầu cao hứng, Cát Bá hưng phấn, Công tử Ôn quốc mặc sức tưởng tượng, Ngô Củ cười nhạt, nói:

"Trợn to mắt chó của các ngươi nhìn xem quân đội của ai!"

"Ôi!!"

Có người kinh hô, sắc mặt Vệ Hầu trong nháy mắt liền trắng bệch. Bởi vì căn bản không phải quân Vệ quốc, mà là cấm quân Lạc Sư.

Thủ lĩnh cấm vệ quân là Vương tử Trịnh!

Cơ Trịnh mang theo quân nhanh chóng tới gần tế đàn, cao giọng nói:

"Bắt phản tặc!"

Vệ Hầu cùng Cát Bá không nghĩ tới cấm quân vào, sợ đến trừng to hai mắt. Vệ Hầu còn ngóng cổ, muốn nhìn xem Vệ quân có phải là ở phía sau không.

Tề Hầu cười nói:

"Vệ Hầu đừng nhìn, quân đội của ngươi đã bị chặn toàn bộ, không tiến vào Lạc Sư."

Vệ Hầu biến sắc, mà Cát Bá vội vã quỳ xuống. Chỉ là Cát Bá hiện tại quỳ xuống đã chậm. Vệ Hầu tức giận đầu muốn bốc khói, liền đi túm Cát Bá. Cát Bá vội vã đẩy hắn, nói.

"Thiên tử! Thiên tử! Chuyện không liên quan đến ta! Ta là bị Vệ Hầu áp chế. Cát quốc là tiểu quốc, Vệ Hầu ức hiếp chúng ta. Chúng ta cũng không có cách nào. Thiên tử minh giám a!"

Vệ Hầu mắng to.

"Ngươi là loại nhát gan! Cái gì là ta uy hiếp ngươi, rõ ràng là ngươi chủ động muốn hợp tác với ta! Bây giờ sự tình bại lộ, ngươi lại không công nhận!"

Cát Bá dập đầu lạy nói:

"Thiên tử, ngài cũng đừng tin Vệ Hầu gian trá tiểu nhân nói. Cát quốc trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng sao làm chuyện như vậy. Toàn bộ là Vệ Hầu áp chế ta!"

Ngô Củ lên tiếng.

"Vậy à! Thế sao có người làm chứng, cáo trạng với Thiên tử, Cát Bá chủ động cùng Vệ quốc liên lạc?"

"Nói bậy! Nói bậy!! Tuyệt đối là nói bậy! Là ai nói vu hại ta? Đứng ra! Đứng ra!"

"Là ta!"

Mọi người về phía sau liền thấy Cát Doanh đi tới. Sau khi đi vào nàng lập tức quỳ lạy trên đất, nói:

"Thiên tử minh giám. Cát Bá lòng lang dạ thú, liên lạc Vệ quốc trộm cắp ấn tín và dây đeo triện Thiên tử, bịa đặt sinh sự, tạo ra dư luận, soán vị cướp ngôi, tâm đáng chém. Thắng có thể làm chứng!"

"Ngươi... Ngươi!! Tiện nhân này!"

Cát Bá muốn đi đánh Cát Doanh. Tề Hầu híp mắt lại, tay kéo một cái, bội kiếm trực tiếp ngăn ở trước mặt Cát Bá. Cát Bá suýt nữa va vào lưỡi kiếm, sợ đến liền lùi lại vài bước.

Tề Hầu cười, nói:

"Quỷ kế bị vạch trần liền muốn giết người diệt khẩu?"

Ngô Củ nói:

"Chư vị có chỗ không biết, cái này gọi là chó cùng rứt giậu."

Chư hầu cùng sĩ phu vừa mới lo lắng đề phòng, nghe Ngô Củ nói đều phì cười.

Vệ Hầu cùng Cát Bá liền nghe có mấy người nhỏ giọng nói:

"Còn muốn làm Thiên tử?"

"Cho là chư hầu họ Cơ thì ngon sao?"

"Chư hầu họ Cơ còn nhiều mà, không giống hắn không tự lượng sức."

Vệ Hầu sắc mặt tái xanh. Cát Bá bị Cát Doanh chỉ chứng co quắp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển, thật giống ngất bất cứ lúc nào.

Cơ Lãng cao giọng nói:

"Công chúa Cát quốc đại nghĩa diệt thân, chỉ chứng Cát Bá, chính là nữ trung hào kiệt. Quả nhân rất vui mừng. Quốc quân Vệ quốc cùng quốc quân Cát quốc ý đồ mưu phản, phải trừ diệt. Người đâu, bắt người cho Quả nhân!"

"Dạ!"

Cơ Trịnh lập tức hạ lệnh, binh sĩ nhanh chóng lại bao vây Vệ Hầu cùng Cát Bá.

Công tử Ôn quốc mới vừa nói lời đại nghịch bất đạo, lúc này liền sợ hãi, nhanh chóng che miệng, muốn hạ thấp sự tồn tại lén lút chuồn đi.

Ngô Củ bước một bước, ngăn chặn Công tử Ôn quốc, cười nói:

"Ôn công tử, gấp gáp đi nơi nào, chuyện của ngươi vẫn chưa xong đó."

Công tử Ôn quốc thành tiêu điểm chú ý. Lúc nãy hắn ăn nói ngông cuồng, bây giờ đã không thể thu lại. Cơ Lãng cười nhẹ một tiếng, trong mắt đều là mù mịt, nói:

"Công tử Ôn quốc ăn nói ngông cuồng, lại dám sỉ nhục Quả nhân. Bất quá nể tình hôm nay tế tự, Chu quốc luôn nhân nghĩa làm gốc, người đâu đem Công tử Ôn quốc dẫn đi, lưu hắn một mạng... Cung hình."

Công tử Ôn quốc nghe lưu một mạng thở phào nhẹ nhõm, kết quả nghe đến hai chữ cuối cùng sợ đến mở to hai mắt, nói:

"Cứu... cứu mạng!! Cứu mạng! Thả ta! Thả ta!"

Công tử Ôn quốc gào ầm ĩ, đá chân, tè ra quần rồi. Ngô Củ có tính ưa sạch sẽ, nhanh chóng lui về sau, vẻ mặt ghét bỏ.

Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi cũng chứng kiến. Trùng Nhĩ là Công tử Khúc Ốc tất nhiên cũng tham gia tế tự. Tử Thôi nhìn Công tử Ôn quốc bị túm đi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói:

"Cung hình là cái gì?"

Trùng Nhĩ nghe, thấp giọng nói:

"Ngươi thật dốt nát nha, cung hình chính là cắt đứt chim nhỏ!"

Tử Thôi vừa nghe, theo bản năng che lại chim nhỏ của mình, trừng to hai mắt kinh ngạc nói:

"Vậy bá bá thúc thúc ca ca còn có thể đi xí?"

Trùng Nhĩ suy nghĩ một chút, cũng là kiến thức nửa vời, nói:

"Cái này... Bổn Công tử cũng không biết."

Trong khi hai đứa trẻ nghiên cứu cắt đứt chim nhỏ sẽ thế nào, cấm quân đã đem đám người phản loạn đi. Bởi vì hôm nay là tế tự, không thể xử lý Vệ Hầu cùng Cát Bá, còn phải mời các quốc quân đến thương nghị xử trí. Bất quá không quản xử trí như thế nào, kết quả nhất định là không tốt.

Các chư hầu đều lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử, đặc biệt là chư hầu phương đông phương bắc.

Cơ Lãng lệnh bắt giam Vệ Hầu Cát Bá, Công tử Ôn quốc, sau đó liền hạ lệnh đi bắt lấy Tuyên Khương.

Hiện trường rốt cục lắng xuống, Cơ Lãng đứng ở trên tế đàn, cao giọng nói:

"Hôm nay Vệ Hầu Cát Bá phạm thượng làm loạn. May mắn được Công chúa Cát quốc đại nghĩa diệt thân, lại được Sở Vương Tề Công giúp đỡ mới có thể thuận lợi giải quyết. Ngoài ra còn có chư vị Công, Hầu, khanh đại phu không sợ, không có cho tặc tử phản loạn cơ hội, Quả nhân rất vui mừng."

Cơ Lãng dừng một chút, lại nói:

"Hôm nay đã qua canh giờ tế tự. Bất quá thừa dịp hôm nay chư vị Công, Hầu, sĩ phu có mặt, Quả nhân có một chuyện muốn thương nghị... Chính là sắc phong Vương tử Trịnh là Thái tử. Không biết chư vị có ý kiến gì?"

Trước đó trong tiệc mừng công, Cơ Lãng đã đề cập tới một lần, thế nhưng cũng không chính thức, bây giờ lại nhắc đến. Tại tế đàn trang nghiêm đương nhiên phải coi là chuyện đáng kể.

Tình huống bây giờ có binh sĩ cầm kiếm bao vây chư hầu cùng nhóm đại phu, Cơ Lãng mới vừa bắt giam Vệ Hầu cùng Cát Bá, còn thiến Công tử Ôn quốc, quả thực chính là giương uy.

Các chư hầu đột nhiên minh bạch, việc Vệ Hầu Cát Bá tạo phản khả năng Cơ Lãng không đặt ở trong mắt. Mà hắn làm này nọ kỳ thực để lập Thái tử.

Tuy rằng mọi người rõ ràng chuyện gì xảy ra, thế nhưng không có một người dám đứng ra phản đối Cơ Lãng. Mọi người im lặng không lên tiếng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chờ người khác phản đối. Cứ như vậy dĩ nhiên hiểu ngầm không ai đứng ra phản đối.

Ngô Củ đứng ra, chắp tay nói:

"Vương tử là trẻ tuổi tuấn kiệt, chính là nhân tài, có nhân nghĩa, khiêm tốn hiếu học, thật là ứng cử viên tốt cho vị trí Thái tử. Thiên tử anh minh!"

Ngô Củ vừa nói như thế, Tề Hầu cũng nói:

"Hôm nay bình định phản tặc, Vương tử cũng có công, đủ thấy cấp bách không sợ. Đại Chu có Thái tử như thế chính là thiên hạ có phúc. Thiên tử anh minh!"

Ngô Củ cùng Tề Hầu một xướng một họa, phối hợp ăn ý, nói còn hay hơn hát tuồng. Các chư hầu không ai dám phản bác, vội vã quỳ xuống nói.

"Thiên tử anh minh!"

"Bái kiến Thái tử!"

Cơ Lãng đem ấn tín Thái tử ra. Cơ Trịnh trong tiếng hô to từng bước đi lên tế đàn, tới trước mặt Cơ Lãng quỳ xuống, hai tay giơ cao, cung kính tiếp nhận ấn tín Thái tử.

Cơ Lãng cụp mắt nhìn Cơ Trịnh quỳ gối, tay nhẹ nhàng vỗ đầu hắn một cái, nói:

"Trịnh, con lớn rồi..."

Mọi người quỳ nhìn Thái tử Trịnh tiếp nhận ấn tín, lập tức lại hô bái kiến Thái tử.

Ngô Củ làm lễ, liền cảm giác ống tay áo bị lôi hai lần, nghiêng đầu nhìn một cái. Tề Hầu đang lôi tay áo Ngô Củ, cười tươi. Dáng dấp kia thực sự là...

"Mỗi lần ngoảnh mặt lại, nhoẻn miệng cười lộ ra trăm vẻ đẹp. Sáu cung son phấn không còn ai đáng yêu hơn."

Một vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc.

Lại nghe Tề Hầu thấp giọng nói:

"Nhị ca, Cô phối hợp thế nào? Cho Cô thêm một cái đùi gà lớn đi."