Vô Củ

Chương 191: Ở trong lòng Củ



Các quốc gia đại quân đều đóng tại Thân quốc. Tuy rằng các chư hầu vẫn chưa có đến toàn bộ, nhưng đã tới không ít. Quốc quân Thân quốc làm một buổi tiệc đón chào xong liền tổ chức đại hội săn bắn, mời các chư hầu săn bắn, đồng thời thưởng thức cảnh sắc Thân quốc các loại.

Bãi săn cũng không xa, bởi vì còn chưa bắt đầu hội minh, những chư hầu đến sớm cũng vui vẻ đồng ý tham gia đại hội săn bắn.

Ngô Củ không muốn tham gia săn bắn. Bất quá những quốc gia khác đều tích cực hưởng ứng, Ngô Củ thân là Sở Vương tất nhiên cũng phải tham gia, nếu không tham gia liền không nể mặt mũi mọi người.

Ngày hôm đó quốc quân các nước liền chuẩn bị xuất phát. Bãi săn liền ở bên cạnh, rất gần hành dinh, vô cùng thuận tiện. Ngô Củ mặc một thân gọn nhẹ, cả người thoạt nhìn lại lạnh lùng, lại cao quý.

Tề Hầu liền cùng Ngô Củ mặc "trang phục tình nhân". Hắn vô cùng đắc ý, đem cung và tên mang lưng ở trên lưng, sau đó xoay người lại cũng giúp Ngô Củ đeo cung và bao đựng tên lên trên lưng.

Tuy rằng Ngô Củ không bắn tên, bất quá dáng dấp đeo cung tên rất suất khí, thanh lãnh bên trong để lộ ra vẻ anh tuấn xuất trần.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca quả nhiên mặc như thế nào cũng đẹp."

Ngô Củ nghe Tề Hầu ca ngợi nhiều, đã tạm thời miễn dịch. Tề Hầu mặt dày nói:

"Nhị ca, vậy Cô thì sao? Cô thế này có đẹp hay không?"

Ngô Củ vô cùng bất đắc dĩ nhìn Tề Hầu. Nếu nói không, Tề Hầu sẽ không cho đi, nhất định phải làm cho thỏa hiệp mới được. Ngô Củ thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Rất đẹp, tất nhiên đẹp. Quân thượng tuấn mỹ phi phàm."

Tề Hầu cười híp mắt, một bộ rất tự đại, nói:

"Thôi, tuy rằng Cô biết Nhị ca cũng không phải là thật lòng, bất quá Nhị ca nói lời lấy lòng lừa người, Cô cũng thích."

Ngô Củ liếc hắn.

Nghe Tề Hầu nói lời này, sao cảm giác mình một tra nam ăn xong phủi tay bỏ chạy vậy? Nhưng mà mình mới bị ăn như vậy! Phong thủy lần lượt lưu chuyển, nhưng mà vận may trước mắt còn chưa có chuyển tới nơi này.

Ngô Củ cùng Tề Hầu từ bên trong đi ra, liền thấy được Triển Hùng. Triển Hùng cười híp mắt, cười vô cùng xán lạn. Hắn mặc giáp đen, trên lưng khoác cung lớn, nhìn tài hoa vĩ đại bất phàm. Hắn cười híp mắt vuốt bờm ngựa của mình. Ngô Củ cảm thấy nụ cười của Triển Hùng như được trúng số.

Ngô Củ đi tới, Triển Hùng lúc này mới phát hiện, cười nói:

"Nhị ca, Tam ca, lập tức liền có thể xuất phát."

Mọi người đều chuẩn bị kỹ càng, các quốc quân đều đã đến. Ngô Củ phóng tầm mắt nhìn lại không thấy Tống Công Ngự Thuyết, không khỏi kỳ quái nói:

"Sao lại không thấy Tống Công?"

Triển Hùng lập tức cười hắc hắc. Hắn vừa cười vừa vò đầu, nói:

"À... Tống Công tối hôm qua ngủ hơi trễ, ngày hôm nay không đi, ở trong doanh trướng nghỉ ngơi."

Ngô Củ vừa nghe, không khỏi quan sát Triển Hùng, cuối cùng đã rõ ràng vì sao Triển Hùng cười như trúng số độc đắc. Chỉ sợ là Tống Công và Triển Hùng đã lâu không gặp, tối hôm qua đã làm chuyện tốt khiến Tống Công xuống không được giường, hôm nay căn bản là không có cách đi săn thú.

Mọi người rất nhanh liền xuất phát. Tuy rằng danh nghĩa là săn thú, kỳ thực mọi người đều là dựa vào săn thú đến liên lạc bang giao. Đường đi không xa, cũng là nói chuyện với nhau mấy câu, thế nhưng rất nhiều người đều lại đây cùng Ngô Củ bắt chuyện.

Hôm nay bên cạnh Chu Thiên tử vẫn cứ vắng ngắt. Đến nịnh nọt Chu Thiên tử không phải là không có, chỉ là không có nhiều như Ngô Củ. Đem so sánh, Chu Thiên tử cảm giác bị người coi thường.

Trong rừng cây đã sớm dựng lều hóng mát cùng nghỉ ngơi.

Bởi vì hôm nay Tống Công không có ở đây, cho nên Triển Hùng liền trở thành bóng đèn lớn đi theo Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngô Củ sẽ không giương cung bắn tên. Tề Hầu vốn định trải qua thế giới hai người, tìm chỗ yên tĩnh cầm tay dạy Ngô Củ giương cung bắn tên, không chừng còn có thể làm chút gì sự tình. Nhưng mà Triển Hùng lại theo đuôi.

Cùng Ngô Củ trò chuyện vui vẻ, Triển Hùng một cái tay cầm lấy dây cương, tay kia đột nhiên đưa ra sau lưng đem cung lấy xuống. Sau đó hắn buông dây cương, giương cung bắn tên.

"Soạt!!"

Một con mồi bị bắn trúng, động tác kia phi thường suất khí, hơn nữa vô cùng mau lẹ.

Ngô Củ không có tiếc lời khen ngợi tài bắn cung của Triển Hùng. Vì như thế Tề Hầu liền ghen, cảm giác Nhị ca nhà hắn khen người khác. Hắn lập tức cũng làm theo Triển Hùng, hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém. Từ bao đựng tên lấy ra ba mũi tên, để lên cung, hướng vào rừng cây. HunhHn786

"Vèo!!"

Ba mũi tên cùng bay ra, bắn trúng ba chiếc lá rụng. Ba chiếc lá khô vàng bị gió thổi từ trên nhánh cây bay xuống, không nghĩ tới Tề Hầu bách phát bách trúng, dĩ nhiên tất cả đều bắn trúng.

Ngô Củ vừa nhìn tư thế Tề Hầu suất khí liền khẳng định hắn muốn giở trò giả vờ đẹp trai. Không nghĩ tới Tề Hầu giở trò giả vờ đẹp trai đã đến mức cực hạn. Bắn lá cây, mà không phải con mồi...

Triển Hùng cũng không biết Tề Hầu đang cùng mình tỷ thí, nhìn thấy Tề Hầu bắn trúng ba chiếc lá rụng, lập tức vỗ tay nói:

"Tam ca, tài bắn cung khá lắm!"

Tề Hầu được khen ngợi, cũng chẳng tỏ ra vui vẻ, chỉ là xoay đầu lại nhìn về phía Ngô Củ, hỏi.

"Nhị ca, tài bắn cung của Cô thế nào?"

Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là kiên trì cười nói:

"Tài bắn cung của Quân thượng đã xuất thần nhập hóa."

Tề Hầu vừa nghe, lúc này mới vui sướng. Nếu hắn có đuôi, lúc này chắc chắn lúc ngoe nguẩy, hớn hở như là một con chó lớn.

Ba người cũng không có cùng đoàn người, rất nhanh liền tách đội. Bọn họ mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh hô quát phóng ngựa, liên tiếp là tiếng khen, còn có người hô to:

"Tài bắn cung của Thiên tử xuất thần! Thực sự tuyệt vời! Thực sự tuyệt vời!"

Ba người đang tiếp tục đi tới phía trước. Hôm nay chính là đi ra săn thú, một chốc được con mồi, liền chuẩn bị đốt đống lửa đem con mồi nướng ăn. Tuy rằng điều kiện đơn sơ một chút, nhưng Ngô Củ ở đây, Tề Hầu vẫn là vô cùng mong đợi Nhị ca làm thịt nướng ăn.

Ba người vừa giục ngựa đi vừa tán gẫu, liền nghe phía sau lưng có tiếng vó ngựa nhanh chóng tới. Ngô Củ còn tưởng rằng là đội ngũ đi săn hướng tới bên này, quay đầu nhìn, lại thấy được người quen. Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Ôi chao? Đây không phải là Tống Công?"

Triển Hùng càng là kinh ngạc, nói:

"Thực sự là Tống Công!"

Tống Công một thân áo choàng màu đen, ống tay áo rộng lớn, căn bản không phải dáng dấp đi săn thú. Hắn nhanh chóng phóng ngựa tới, phía sau còn có mấy binh lính Tống quốc, còn có quốc tướng Đái Thúc Bì.

Triển Hùng lập tức thúc ngựa nghênh đón, cười nói:

"Ngươi tại sao cũng tới? Không phải sẽ không đến săn thú? Thân thể tốt hơn chưa?"

Tống Công lại không thời gian nói cùng hắn, lập tức liền nói:

"Ngu quốc giở trò, Sở Vương cùng Tề Công cẩn thận."

Triển Hùng vừa nghe, đầu tiên là không hiểu, sau đó lập tức mới minh bạch lời Tống Công nói. Hắn vội vã mang theo Tống Công đi đến trước mặt Ngô Củ cùng Tề Hầu.

Thì ra Tống Công hôm qua bị Triển Hùng bắt nạt, bởi vậy hôm nay căn bản không có cách nào đi săn thú. Hắn vốn ở trong doanh trướng nghỉ ngơi.

Hôm nay hết thảy chư hầu đều đi ra ngoài săn thú, thế nhưng ai biết có tình huống bất ngờ. Tống Công không đi, quốc tướng Đái Thúc Bì cũng không đi. Không ngờ không đi săn thú, lại phát hiện sự tình.

Ngự Thuyết ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, kết quả là nghe thấy âm thanh rất kỳ quái. Hắn đứng dậy đi xem một chút, xốc mành lều lên thấy có mấy người ở lều bên cạnh.

Lều bên cạnh chính là lều của Tề quốc cùng Sở quốc. Hắn nhìn kỹ, những người kia cũng không phải người Tề quốc hoặc là người Sở quốc, không có mặc quân phục, nhìn tương đối kỳ quái.

Thời điểm Tống Công thấy kỳ quái, liền có một người từ trong lều Tề quốc đi ra. Người kia thoạt nhìn là người cầm đầu. Thực sự là quá trùng hợp Tống Công nhận ra hắn. Hắn mặc dù không có mặc quân phục, thế nhưng Tống Công thời điểm còn là Công tử đi sứ Ngu quốc đã gặp hắn. Hắn là Trung lang tướng của Ngu quốc.

Trung lang tướng Ngu quốc lén lút ra vào lều Tề quốc, trong lòng Ngự Thuyết nhất thời vang lên hồi chuông cảnh báo. Ngự Thuyết nhanh chóng thả mành xuống, miễn cho bọn họ nhìn thấy chính mình. Khoảng cách cũng không phải quá xa, những người kia nói nhỏ, hắn loáng thoáng nghe mấy người kia bàn bạc gì đó. Mơ hồ nhắc đến "hỏa dược", "Không có", "lều Sở quốc".

Tống Công Ngự Thuyết vừa nghe, nhất thời liền hiểu. Nhất định là Ngu quốc muốn ăn cắp hỏa dược của Tề quốc cùng Sở quốc, để nghiên cứu phương pháp phối chế. Bởi vì rất nhiều người đều muốn có được hỏa dược.

Lần này hội minh phô trương rất lớn, tất cả mọi người mang theo quân đội hùng hậu cùng vũ khí lợi hại nhất. Bởi vậy Ngu Công cảm thấy Tề quốc cùng Sở quốc nhất định sẽ mang theo hỏa dược, liền thừa dịp mọi người đi ra ngoài săn thú lén lút vào lều, tìm xem có hỏa dược hay không.

Người Ngu quốc lục soát lều Tề quốc xong, liền chạy đến lều Sở quốc đi tìm tòi. Tống Công vào lúc này âm thầm chạy ra ngoài gọi Đái Thúc Bì. Đái Thúc Bì lập tức mang theo binh lính Tống quốc, bao vây mấy người Ngu quốc kia.

Bởi vì Ngu Công là lén lút đi trộm hỏa dược về nghiên cứu phương pháp phối chế, bởi vậy không dám phái đi quá nhiều người. Không ngờ bọn họ vào lều Sở quốc đi ra, liền thấy binh lính Tống quốc bao vây, sợ đến hồn cũng bay.

Tống Công Ngự Thuyết tra hỏi một phen, liền ngồi không yên, lập tức xoay người lên ngựa chạy tới bãi săn.

Ngu công thừa dịp mọi người đi săn, không chỉ là phái người đi trộm hỏa dược, còn ví lấy lòng Thiên tử, cố ý động tay chân ở bãi săn. Có một nhóm người mai phục ám sát Sở Vương cùng Tề Hầu.

Tống Công sợ không kịp, nhanh chóng liền mang theo Đái Thúc Bì cùng một đám tinh binh Tống quốc nhanh chóng chạy tới.

Ngô Củ vừa nghe, không nghĩ tới Ngu Công lá gan lớn như vậy, không chỉ là trộm đồ vật còn muốn diệt bọn họ.

Tống Công Ngự Thuyết mới vừa nói xong. Mọi người còn trầm mặc, vừa lúc đó thình lình nghe tiếng vó ngựa, còn có tiếng bước chân. Từ bốn phương tám hướng có rất nhiều người tay cầm binh khí vây quanh.

Những người kia ăn mặc rất đơn sơ, binh khí cũng vô cùng đơn sơ, không giống như là quân đội. Tựa hồ nhóm người này đã sớm chuẩn bị, mai phục sẵn, lao ra bao vây bọn họ.

Tống Công Ngự Thuyết cũng không có mang quá nhiều người đến, bây giờ lao ra rất nhiều người vây chặt chẽ. Địch nhiều ta ít, số lượng quá cách xa.

Tề Hầu nhíu nhíu mày, lập tức ngăn cản Ngô Củ, đem người ra ở phía sau. Hắn khoát tay lên bội kiếm bên hông, tựa hồ nghênh chiến bất cứ lúc nào.

Triển Hùng thì lại bảo vệ Tống Công, cũng đưa tay nắm bội kiếm.

Đái Thúc Bì hét lớn.

"Lớn mật! Người tới từ phương nào?!"

Đám người thích khách vừa nghe bắt đầu cười ha hả, căn bản không như là quân chính quy, dường như không có quy tắc gì, trái lại càng giống như là thổ phỉ.

Theo tiếng cười, mọi người lùi ra tạo một lối đi. Một người trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới, cười nói:

"Có người trả tiền mua đầu của các ngươi! Ta không quan tâm các ngươi là ai?!"

Tề Hầu híp mắt, nói:

"Ồ? Không biết là ai to gan như vậy, lại muốn mua đầu chúng ta?"

Người cầm đầu cười nói:

"Các ngươi đến hoàng tuyền liền biết!"

Hắn nói, vẫy tay, tựa hồ muốn cho thủ hạ động thủ.

Ngô Củ lại nói:

"Chờ một chút."

"Làm sao? Bị dọa cho sợ rồi?"

Ngô Củ cười nói:

"Sợ là không hẳn, chỉ muốn cùng các ngươi bàn bạc mua bán. Có người ra tiền mua đầu chúng ta, vậy Quả nhân liền ra gấp mười lần, ngược lại mua đầu của người đó, thấy sao?"

Đám thích khách hai mặt nhìn nhau, tựa hồ hơi bị kinh ngạc.

Trả gấp mười lần?

Người cầm đầu cũng sửng sốt một chút, lập tức nói:

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta dễ gạt gẫm?"

Ngô Củ cười nói:

"Quả nhân một lời đáng giá ngàn vàng, hà tất lừa gạt ngươi? Huống hồ chỉ là trả gấp mười lần, ngươi nghĩ Quả nhân bỏ ra không nổi? Không phải nói quá, trong tay Quả nhân nhiều nhất chính là tiền bạc."

Mọi người càng là hai mặt nhìn nhau. Người cầm đầu tự định giá một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi cho rằng như vậy liền có thể dao động chúng ta? Chúng ta làm ăn chú ý chữ tín, nếu ngược lại giết cố chủ, vậy còn nói chữ tín cái gì?"

Hắn nói, vẫy tay cao giọng nói:

"Người đâu! Đem bọn họ chặt đầu!"

Người cầm đầu nói xong, đám thích khách liền muốn xông tới. Tống Công mang đến quá ít người, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Triển Hùng lúc này rút ra trường kiếm, múa một vòng, hét to.

"Ai dám tiến lên?!"

Triển Hùng một mình một ngựa ngăn ở trước mặt đám thích khách. Tống Công lập tức lau mồ hôi. Hắn mặc dù biết Triển Hùng lợi hại, thế nhưng Triển Hùng một mình không ngăn được nhiều thích khách như vậy.

Ngô Củ cũng thay Triển Hùng lau mồ hôi. Tề Hầu đã chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, sẽ chờ Triển Hùng ra tay cũng lập tức tới giúp hắn một tay.

Ngay tại lúc này, người cầm đầu trừng hai mắt nhìn Triển Hùng, đột nhiên tung người xuống ngựa. Mọi người ở đây đều cho là hắn muốn vọt đến ứng chiến, thình lình hắn trực tiếp xuống ngựa quỳ trên mặt đất.

Biến cố này khiến tất cả mọi người sợ hãi. Đái Thúc Bì hét lớn.

"Thích khách lớn mật, ngươi giở trò gì!?"

Mà lúc này người trẻ tuổi cầm đầu đám thích khách nhìn Triển Hùng, hô to:

"Là ân công!? Là Đạo Chích tướng quân?!"

Triển Hùng vừa nghe có người gọi ra tên mình trước khi quy thuận Tề quốc có chút sững sờ. Ngô Củ phản ứng nhanh nhất, biết được những thích khách này quen Triển Hùng.

Vừa rồi không có chú ý Triển Hùng, lúc này Triển Hùng một mình đứng ra, người cầm đầu đám thích khách lập tức khiếp sợ nói:

"Thực sự là ân công! Mau mau! Buông kiếm! Không dùng kiếm chỉ ân công! Mau hạ xuống!"

Mấy người phía sau có chút sững sờ, bất quá nghe gọi Đạo Chích tướng quân đều biết đó là ai. Đạo Chích có đội quân hơn chín ngàn người, khiến các nước chư hầu nghe tiếng đã sợ mất mật.

Người cầm đầu thích khách nhanh chóng đem trường kiếm trong tay ném sang một bên, liền vội vàng nói:

"Ân công, tiểu nhân có mắt không tròng, đối với ân công kêu đánh kêu giết. Ân công đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng tính toán cùng tiểu nhân."

Nói thật ra, Triển Hùng căn bản không nhớ tới hắn.

Dù sao thời điểm Triển Hùng làm Đạo Chích, từ đông sang tây, từ bắc đến nam, ngoại trừ Sở quốc chưa từng tới, những nơi khác Triển Hùng cơ bản đều quét ngang qua. Có nước chư hầu nào không đau đầu sắp nứt vì Đạo Chích?

Đội ngũ của Đạo Chích cướp của người giàu giúp người nghèo khó. Kết thù cùng quý tộc đã đếm không hết, thế nhưng đối với người dân thường có ân cũng đếm không xuể.

Đám thích khách vốn là muốn kêu đánh kêu giết, kết quả nhìn thấy Triển Hùng, tất cả đều quỳ xuống, nhanh chóng dập đầu lại Triển Hùng. HunhHn786

Triển Hùng nhất thời sững sờ. Mọi người thở ra một hơi. Nhiều thích khách như vậy, nếu thật liều mạng, căn bản bọn họ đánh không lại. Ngô Củ nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Triển Hùng. Triển Hùng ho khan một tiếng, nói:

"Không cần lạy."

"Vâng vâng vâng."

Triển Hùng ra dáng đem trường kiếm cho vào vỏ kiếm, nói:

"Ta hỏi các ngươi, là ai thuê các ngươi đến ám sát?"

Người cầm đầu một mực cung kính, phảng phất bái kiến quốc quân, nhanh chóng nói:

"Tiểu nhân không dám có lừa gạt. Cách đây vài ngày, người Ngu quốc tìm tới bọn tiểu nhân cho một khoản tiền, muốn bọn tiểu nhân ở đây mai phục, chuẩn bị ám sát quốc quân Tề quốc cùng tân Vương Sở quốc. Tiểu nhân thực sự không biết Đạo Chích tướng quân cũng ở đây. Nếu tiểu nhân trước đó biết, đừng nói đưa tiền, cho cái gì cũng không dám a!"

Ngô Củ vừa nghe là người Ngu quốc, thấy giống như lời Tống Công Ngự Thuyết nói như đúc.

Tề Hầu nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng.

Ngu quốc là quốc gia Công tước, tuy rằng địa bàn rất nhỏ, thế nhưng trong các nước chư hầu địa vị không thấp. Hơn nữa Ngu quốc bên cạnh Chu quốc, bởi vậy quốc quân Ngu quốc muốn nịnh bợ Chu Thiên tử. Dù sao Ngu quốc cách xa Tề quốc cùng Sở quốc, không nịnh bợ Chu Thiên tử kề cận, trái lại nịnh bợ người ở xa, đây mới là đầu óc có vấn đề.

Quốc quân Ngu quốc không có năng lực, lại không dám bàn bạc với Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề. Hắn trực tiếp tìm một đám thổ phỉ cùng kẻ liều mạng, để cho bọn họ tới ám sát.

Quốc quân Ngu quốc nghĩ rất tốt, chỉ cần có thể ám sát Tề Hầu cùng Sở Vương, hội minh không cần mở tiếp nữa. Thời điểm đó tất nhiên sẽ được Chu Thiên tử ca ngợi.

Nhưng mà quốc quân Ngu quốc căn bản không biết mình dốt nát, không chỉ là chủ ý ngốc, hơn nữa vận may cũng quay lưng về phía hắn. Nào có biết đám thổ phỉ lại từng nhận ân huệ của Đạo Chích.

Tề Hầu cười lạnh nói:

"Ngu quốc khinh người quá đáng, làm chuyện thấp hèn này."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quân thượng hà tất nổi giận. Có câu nói dùng gậy ông đập lưng ông..."

Mọi người nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ cúi đầu nhìn người cầm đầu thích khách. Hắn còn quỳ trên mặt đất, cung kính lạy Triển Hùng. Cảm giác có người nhìn mình, phía sau lưng ớn lạnh sởn cả tóc gáy, không rét mà run, hắn liền ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Vương cười híp mắt nhìn mình chằm chằm. Người cầm đầu thích khách thấy không thoải mái.

Ngô Củ lúc này liền cười nói:

"Vừa mới rồi Quả nhân muốn cùng ngươi thương lượng, không biết có thể thành hay không?"

Người cầm đầu thích khách nghe nói như vậy, có chút không phản ứng kịp. Ngô Củ híp mắt, thấp giọng nói:

"Trả gấp mười lần, mua đầu cố chủ thuê ngươi."

Người cầm đầu thích khách lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn Triển Hùng. Triển Hùng không có phản bác, thật giống Sở Vương nói gì nghe nấy, còn nói:

"Sở Vương chính là Nhị ca kết bái của ta."

Người cầm đầu thích khách vội vã dập đầu lạy nói:

"Tiểu nhân có mắt không tròng, có mắt không tròng, sao dám muốn tiền của Sở Vương?"

Ngô Củ cười nói:

"Không được. Buôn bán một tay giao tiền, một tay giao hàng, đây mới là đạo lý làm ăn lâu dài. Quả nhân sao ham muốn món tiền nhỏ đó của ngươi? Nói gấp mười lần, liền gấp mười lần."

Ngu Công căn bản không biết rõ Ngô Củ, cũng không hiểu Ngô Củ rốt cuộc là cái hạng người gì. Thủ đoạn thấp kém mà dám giở trước mặt Ngô Củ bách chiến bách thắng, phảng phất căn bản không đỡ nổi một đòn.

Ngu Công còn đang đắc chí nghĩ, chỉ qua hôm nay, tân Vương Sở quốc sẽ chết. Địa bàn của Ngu Công ở phía tây Chu Triều cách xa Sở quốc, bởi vậy hắn muốn lấy lòng Chu Thiên tử. Còn giết xong Sở Vương, Sở quốc ai đứng ra làm tân Vương, nội loạn thế nào, liền không phải thứ Ngu Công quan tâm.

Ngu Công mua được một đám thích khách có thể lấy đầu Sở Vương, đang chờ tin tức tốt. Hắn ngồi trên lưng ngựa, được binh mã hộ tống chậm rãi nhàn nhã chờ tin tức từ Trung lang tướng Ngu quốc.

Bởi vì Bách Lý Hề bị quất roi, thân thể vẫn chưa có tốt, bởi vậy còn ở hành dinh dưỡng thương, không thể tới tham gia đi săn. Chỉ có Cung Chi Kỳ ngồi trên lưng ngựa đi theo Ngu Công.

Ngu Công đang thỏa sức tưởng tượng mình giết Sở Vương xong, Thiên tử sẽ khen ngợi thế nào. Thăng tước vị khẳng định là không thể nào, dù sao Ngu quốc vốn là Công tước, thế nhưng khen thưởng vẫn là có thể. Không chừng Chu Thiên tử cao hứng ban cho đất đai. Cũng rất có thể là như vậy.

Ngu Công đang nghĩ ngợi, liền nghe tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng đến. Binh lính Ngu quốc không có chuẩn bị sẵn sàng, liền nghe âm thanh.

"Giết!!"

Bọn họ nhanh chóng bị bao vây vào giữa.

Ngu Công trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Mà Cung Chi Kỳ phản ứng nhanh nhất, rút ra kiếm, quát lên:

"Bảo vệ Quân thượng!"

Binh lính Ngu quốc lúc này mới phản ứng, nhanh chóng rút ra kiếm. Nhưng mà địch nhiều ta ít, phút chốc bị vây kín. Thích khách trên trăm người, mà bọn họ thì chỉ có hơn mười người, so sánh tỉ lệ thực sự quá cách xa.

Ngu Công có chút hoảng hồn, thế nhưng nhìn kỹ nhận ra người cầm thích khách. Đây không phải là nhóm hắn thuê lấy đầu Sở Vương sao? Như thế nào đột nhiên chạy đến nơi đây?

Ngu Công thở phào nhẹ nhõm, vẫy lui binh lính, đối với người cầm đầu thích khách nói:

"Các ngươi đang làm gì?"

Giọng hắn cũng không lớn. Bởi vì nơi này là bãi săn, còn có thể nghe thấy tiếng hô to, còn có tiếng vó ngựa chung quanh. Bên cạnh đều là người, chỉ là còn chưa có đến mà thôi. Bởi vậy Ngu Công không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ bị nghe thấy.

Cung Chi Kỳ nhìn phản ứng của Ngu Công thấy có chút kỳ quái, híp mắt.

Sao nghe như Ngu Công không sợ những thích khách này, ngược lại là quen thuộc?

Người cầm đầu thích khách đối với Ngu Công nói:

"Chúng ta tất nhiên là muốn giết ngươi!"

Hắn vừa nói, Ngu Công lúc này mới giật mình.

"Cái gì!? Chuyện gì xảy ra? Có phải là xảy ra sự cố gì. Đây là không đúng!"

Ngu Công nói, hết sức kích động:

"Các ngươi xảy ra chuyện gì, đã thu tiền sao bây giờ lại không làm việc, còn muốn đến ám sát Cô?!"

Cung Chi Kỳ càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Tiền gì? Ngu Công cho những thích khách này tiền? Muốn bọn họ làm cái gì?

Người cầm đầu nhóm thích khách bởi vì trước nhận ân huệ của Triển Hùng đã sớm phản bội Ngu Công. Hơn nữa còn được cho nhiều, cũng không dám đối với Nhị ca của Đạo Chích tướng quân làm cái gì. Hắn cười ha ha, nói:

"Bởi vì có người ra giá gấp mười lần, mua đầu ngươi!"

Ngu Công nói chuyện tận lực hạ thấp giọng, coi như kích động cũng là đè thấp âm thanh gào thét, căn bản không dám cao giọng.

Không biết có phải Ngu Công quá khẩn trương, luôn cảm thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn, thật giống có người muốn tới đây. Nếu có người phát hiện Ngu Công cùng một đám thích khách nói chuyện giao dịch tiền bạc, Ngu Công sao chịu nổi?

Ngu Công kích động nói:

"Chuyện gì xảy ra? Tiền cũng đã nhận, bây giờ vì sao phản bội? Là ngại Cô cho không đủ tiền? Được rồi! Cô lại cho ngươi thêm một ít!"

Người cầm đầu thích khách cũng không vội vã, cười nói:

"Vậy phải xem thành ý của ngươi như thế nào. Ngươi có thể nói một chút xem, thêm bao nhiêu cho chúng ta. Người khác ra gấp mười lần mua đầu của ngươi."

Ngô Củ muốn mua đầu Ngu Công, bất quá không phải thật lấy đầu Ngu Công. Đây chỉ là làm bộ muốn ám sát, cùng Ngu Công cò kè mặc cả kéo dài thời gian. Trong lúc đó Ngô Củ sẽ mang những quốc quân khác tới, coi như là người và tang vật đều có.

Ngu Công nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cô cũng ra gấp mười lần! Như vậy có đủ chưa? Các ngươi đi giết hắn!"

Cung Chi Kỳ nhìn về phía Ngu Công, không biết Ngu Công nói là giết ai.

Người cầm đầu thích khách cười nói:

"Cái gì? Cũng ra gấp mười lần? Ngươi muốn chúng ta ám sát là Sở Vương! Chỉ có chút thành ý như vậy?"

Cung Chi Kỳ còn đang suy nghĩ bọn họ đến cùng nói tới ai. Không ngờ thích khách kia liền nói ra là Sở Vương. Cung Chi Kỳ sợ hết hồn, liền vội vàng nói:

"Quân thượng, chuyện này... Chuyện gì thế này?"

Ngu Công biết Cung Chi Kỳ cùng Sở Vương là có giao tình, bởi vậy căn bản không đem việc này nói cho Cung Chi Kỳ. Bây giờ chuyện bại lộ ra, sắc mặt hắn xanh mét, run cầm cập. Không để ý tới Cung Chi Kỳ đặt câu hỏi, hắn hung hăng nói với người cầm đầu nhóm thích khách.

"Các ngươi muốn thế nào? Đã thỏa thuận xong, lại cố tình tăng giá. Nếu làm hư đại sự của Cô, Cô liền cho các ngươi thấy lợi hại!"

Người cầm đầu thích khách cười nói:

"Còn muốn chúng ta thấy lợi hại? Ngươi bây giờ không phải đang thấy sao?"

Ngu Công bị nói tới xanh cả mặt. Nếu người ở bãi săn bắn chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không giải thích được, Ngu Công liền vội vàng nói:

"Được rồi! Ngươi nói đi! Ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu! Ngươi muốn bao nhiêu, Cô liền cho ngươi bấy nhiêu!"

Người cầm đầu nhóm nhích khách cười nói:

"Không được, không được, như vậy cũng không được. Nếu chúng ta giúp ngươi làm việc, giết chết Sở Vương. Thời điểm đó không cho chúng ta tiền, trái lại muốn chúng ta thấy lợi hại thì làm sao đây? Còn không bằng ta lấy tiền gấp mười lần, sau đó lấy đầu ngươi, như vậy có lợi hơn."

Hắn nói, Ngu Công giật mình, nói:

"Các ngươi muốn làm gì? Lớn mật! Làm càn! Được! Được rồi! Cô cho các ngươi hai mươi lần! Hai mươi lần được chưa? Hai mươi lần tiền, lấy đầu Sở Vương!"

Ngu Công nói xong lời này, liền nghe có người cười to. Hắn lập tức phát hiện tiếng vó ngựa cũng không phải ảo giác, rất nhiều người từ đàng xa mà đến. Bởi vì Ngu Công kích động, nói chuyện cũng trở nên lớn, mọi người tuy rằng từ đàng xa mà đến, thế nhưng nghe được rõ ràng. Đặc biệt là câu "hai mươi lần tiền, lấy đầu Sở Vương".

Trong đám người kia, dẫn đầu chính là Ngô Củ mỉm cười ngồi trên lưng ngựa, đầy mặt ôn nhu nói:

"Ngu Công đang làm gì? Thật xa liền nghe tiếng ép giá. Đang nói cái gì? Quả nhân sao mơ hồ nghe thấy có người muốn mua đầu của Quả nhân?"

Ngu Công căn bản không nghĩ tới Sở Vương sẽ tới. Hơn nữa không chỉ là Sở Vương, Tề Hầu cũng theo ở phía sau, còn có Tống Công. Bọn họ hợp thành một đội, đem Thiên tử Hồ Tề cùng các quốc quân khác dẫn lại đây.

Mọi người thật xa liền nghe thấy Ngu Công nói chuyện. Ban đầu nghe không rõ ràng nói cái gì, sau đó âm thanh kia vô cùng chói tai, mọi người nghe được rõ ràng. Bây giờ từng người từng người trên mặt đều mang theo biểu tình lúng túng, không biết nên làm sao mở miệng.

Ngu Công tìm người tới giết Sở Vương. Nhưng mà những thích khách này nửa đường đột nhiên tăng giá tiền. Hai bên cứ như vậy cò kè mặc cả, còn để mọi người đều nghe thấy. "Vai chính" Sở Vương cũng nghe được rõ ràng. Mọi người tựa hồ có hơi bội phục, rõ ràng Sở Vương bị Ngu Công mua đầu, còn cười được.

Bất quá kỳ thực nụ cười này gọi là "tiếu lý tàng đao" (nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết, đây là một trong 36 kế). Mà Ngô Củ đã thực hiện "tiếu lý tàng đao" đến trình độ cực kỳ điêu luyện.

Ngu Công sắc mặt trắng bệch, nhìn thích khách, lập tức nói:

"Không không không! Các người nghe lầm, không có thứ gì! Người đâu, bắt những thích khách này! Nhanh tiêu diệt tất cả, một người cũng không lưu! Tất cả đều giết!!"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Chờ một chút."

Vừa nghe nói như thế, Ngu Công sắc mặt càng xấu. Ngô Củ cười nói:

"Ngu Công, Quả nhân mới vừa nghe thấy có người muốn đầu của Quả nhân. Bây giờ cũng chưa điều tra rõ ràng, Ngu Công vội vã giết người, chẳng lẽ là giết người diệt khẩu?"

Rõ ràng chính là giết người diệt khẩu!

Ngu Công cười gượng nói:

"Chuyện này... Sở Vương nói gì vậy, Cô cùng đám thích khách căn bản không biết nhau. Bọn họ là thích khách! Cùng Cô không có quan hệ! Vương thượng cùng các quốc quân minh giám!"

Tề Hầu lạnh lùng nở nụ cười, nói:

"Rõ ràng không cần tra xét, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết?"

Ngu Công lập tức nói:

"Không không không! Những thích khách này rất giảo hoạt, lời nói ra nhất định không phải thật!"

Ngô Củ cười, nói:

"Ngu Công, ngài không thể bởi vì những thích khách này cố tình tăng giá, mà nói người ta giảo hoạt. Đi ra ngoài lăn lộn kiếm tiền mà, chung quy phải kiếm càng nhiều để nuôi sống gia đình, đúng hay không? Người ta cũng là vì kiếm tiền. Còn nữa, Quả nhân sao không cảm thấy những thích khách này giảo hoạt. Quả nhân ra gấp mười lần tiền, bọn họ không phải rất sảng khoái đồng ý sao?"

Ngu Công còn muốn nói điều gì, nghe Ngô Củ nói câu cuối cùng kia, nhất thời như sét đánh, liền ngây ngẩn cả người, lập tức bộ mặt co giật nói:

"Ngươi... Ngươi... Thì ra là ngươi?!"

Cái người ra gấp mười lần tiền muốn mua đầu Ngu Công chính là Ngô Củ!

Ngu Công còn muốn nguỵ biện, kết quả nghe Ngô Củ nói câu này, phút chốc minh bạch. Hắn căn bản cũng không cần cãi chày cãi cối, bởi vì những thích khách này rõ ràng chính là Ngô Củ phái lại đây trêu chọc hắn.

Ngu Công tức nghiến răng, run rẩy chỉ vào Ngô Củ, nói:

"Ngươi! Ngươi là đến trêu chọc Cô?!"

Ngô Củ kinh ngạc mở to hai mắt, nói:

"Ôi chao? Ngu Công, ngài hiện tại mới nhìn ra?"

Vừa nghe nói như thế, Ngu Công càng là xanh cả mặt, hàm răng không ngừng run lên, nói:

"Ngươi! Ngươi... Ngươi!!"

Ngu Công không nói ra được một câu đầy đủ. Ngô Củ lại nói:

"Ngu Công, ngài tìm thích khách mua đầu Quả nhân. Quả nhân không hề tức giận. Quả nhân chỉ có cùng ngài trêu đùa vài câu. HunhHn786 Nhìn xem, sao tức thành bộ dáng này?"

Ngô Củ vừa nói chuyện. Ngu Công càng tức muốn chết, lập tức nói:

"Ngươi... Ngươi nói bậy, vu hại Cô! Cô không có!"

Ngu Công trực tiếp chơi xấu, thề thốt phủ nhận. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Ngu Công có hay không, cùng những thích khách này đối chất không phải là biết sao?"

Ngu Công lập tức nói:

"Lời thích khách nói ra, làm sao có thể tin tưởng!?"

"Đúng vậy. Thời đại này, ai nói cũng có thể dễ dàng tin tưởng, dù sao lời quốc quân nói ra cũng có thể là nói dối đó."

Ngô Củ nói, chuyển đề tài.

"Bất quá..."

Ngô Củ đưa tay về sau một chút, người cầm đầu thích khách lập tức từ trong lồng ngực lấy ra một khối ngọc bội. Hắn đem ngọc bội giơ lên cho mọi người thấy. Là một khối ngọc giá trị liên thành.

Ngu Công vừa nhìn thấy ngọc bội kia, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt. Bởi vì ngọc bội kia là của hắn.

Ngu Công đem ngọc bội giao cho người cầm đầu nhóm thích khách làm tín vật, đồng thời là tiền đặt cọc. Chờ sau khi chuyện thành công, người cầm đầu nhóm thích khách cầm ngọc bội cùng đầu người trao đổi tiền bạc.

Chu Thiên tử Hồ Tề sắc mặt lập tức thay đổi. Bởi vì ngọc bội nhìn thật quen mắt. Ngày ấy Ngu Công đi nịnh nọt Chu Thiên tử dùng ngọc bội cùng chất với ngọc bội này. Không chỉ như vậy, chạm trổ cũng giống, hoa văn điêu khắc cũng như đúc.

Cung Chi Kỳ sắc mặt lại càng khó coi. Bởi vì ngọc bội kia là Ngu Công đeo bên người, rất nhiều đại phu Ngu quốc thấy ngọc bội kia, nhìn vô cùng quen mắt.

Mọi người nhìn thấy thích khách cư nhiên còn có tín vật của Ngu Công, ngay lập tức liền ồn ào lên, dồn dập châu đầu ghé tai, ánh mắt nhìn Ngu Công đều không đúng.

Ngu Công thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai, lập tức có chút hoảng rồi. Hắn vừa muốn giải thích, Ngô Củ đã không để ý tới hắn, quay đầu đối với Chu Thiên tử Hồ Tề cười lạnh nói:

"Chu Vương, đây chính là thành ý hội minh của các ngươi?"

Chu Thiên tử vốn không muốn dính líu chuyện vô bổ. Hắn cũng không ngờ Ngu Công mua được thích khách, hơn nữa còn bị Sở Vương phát hiện. Hiện tại thích khách trái lại vây quanh Ngu Công, khiến mọi người chê cười. Chu Thiên tử Hồ Tề lập tức rũ sạch quan hệ, nói:

"Sở Vương, việc này cùng Quả nhân không quan hệ, đều là Ngu quốc tự chủ trương. Sở Vương cần phải xem xét rõ!"

Hắn vừa nói như thế, Ngu Công suýt nữa co quắp trên mặt đất. Chu Thiên tử vội vã rũ sạch quan hệ. Kỳ thực đây cũng là sở trường của Chu Thiên tử.

Ngô Củ cười nói:

"Tuy rằng cùng Chu Vương ngài không quan hệ, nhưng mà Ngu quốc là Chu quốc Phong quốc. Bây giờ quốc gia Chu quốc Phong quốc xuất hiện sự tình thấp hèn, lẽ nào Chu Thiên tử không quản?"

Ngô Củ nói như vậy, Hồ Tề sợ Ngô Củ muốn mượn gió bẻ măng, liền vội vàng nói:

"Quốc quân Ngu quốc làm chuyện xác thực không thích hợp."

Hắn nói, quay đầu đối với Ngu công nói:

"Ngu Công, ngươi thân là Công tước Chu quốc, lại làm chuyện tổn hại uy nghiêm Chu quốc, thực sự khiến Quả nhân thất vọng rồi!"

Hắn nói, Ngu Công nhanh chóng quỳ xuống, nói:

"Thiên tử! Thiên tử, ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ!"

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Quả nhân nhìn ngươi không phải nhất thời hồ đồ, mà là vẫn luôn hồ đồ. Ngu Công, quả nhân hỏi ngươi một chút, ngươi ngoại trừ phái thích khách lại đây ám sát Quả nhân, còn làm chuyện gì?"

Ngô Củ nói như vậy, Ngu Công xoay chuyển tròng mắt vài vòng, tựa hồ có hơi sợ sệt, thế nhưng không dám nói ra.

Ngô Củ liếc mắt nhìn Tống Công. Tống Công ra hiệu cho Đái Thúc Bì. Đái Thúc Bì cao giọng nói:

"Đem người dẫn tới!"

Trung lang tướng Ngu quốc bị trói gô ném xuống đất. Ngu Công vừa nhìn thấy nhất thời có chút nản lòng thoái chí, sắc mặt trắng bệch run rẩy.

Ngô Củ cười nói:

"Ngu Công thừa dịp mọi người hôm nay đi săn, lệnh người lén lút đột nhập lều Sở quốc cùng Tề quốc, muốn tìm cái gì? Hỏa dược? Cái này cũng là nhất thời hồ đồ? Ngu Công nhất thời cũng thật là nhiều lần đó."

Ngu Công sắc mặt càng kém. Đâu chỉ là Ngu Công, Thiên tử Hồ Tề sắc mặt cũng là kém đến cực điểm.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Ngu Công ngài còn có cái gì muốn nguỵ biện sao?"

Ngu Công run rẩy, nhanh chóng quỳ xuống, đối với Hồ Tề khóc lóc kể lể:

"Thiên tử, ta thực sự là nhất thời hồ đồ, cũng là vì Chu quốc chúng ta. Ta nghe nói người nước Sở có hỏa dược, bởi vậy... Bởi vậy chỉ là nhất thời hồ đồ, muốn mượn một chút để nghiên cứu phương pháp điều chế! Thiên tử ngài khai ân! Nể tình ta trung thành tuyệt đối, một lòng vì Đại Chu..."

Ngô Củ thấy Ngu Công khóc lóc kể lể, xa xôi nói:

"Cách Ngu quốc mượn đồ vật thật kỳ lạ. Quả nhiên không hổ là Thiên tử Phong quốc, phải không?"

Hồ Tề cũng bị Ngô Củ trêu chọc, lúc này không dám bao che Ngu quốc, sợ chọc giận Ngô Củ. Kế hoạch của Hồ Tề phải hủy bỏ, vì vậy liền vội vàng nói:

"Ngu Công lớn mật, ngươi làm bại hoại danh tiếng Chu quốc. Hôm nay Quả nhân cũng sẽ không che chở ngươi!"

Hắn nói, quay đầu đối với Ngô Củ nói:

"Sở Vương, ngài liền nể tình Ngu Công phạm tội lần đầu, tha thứ hắn một lần."

Ngô Củ vừa nghe, không khỏi cười ha ha, tựa hồ bị chọc phát cười, nói:

"Chu Vương ngài thật thú vị. Ngu Công phạm tội lần đầu, liền mua thích khách lấy đầu của Quả nhân. Nếu mà tái phạm, chẳng phải là muốn mua đầu Chu Vương ngài sao?!"

Ngô Củ vừa nói như thế, Hồ Tề nhất thời bị ế trụ, cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trầm giọng nói:

"Như vậy đi... Liền để Ngu quốc cắt đất bồi thường Sở Vương, được không?"

Cắt đất là phương thức bồi thường nghiêm trọng nhất. Cắt đất tất nhiên là không tốt, thế nhưng Hồ Tề thoải mái nói ra, cũng không có sợ hãi. Ngẫm lại xem, Ngu quốc phía tây Chu quốc, không giáp ranh cùng Sở quốc. Hơn nữa khoảng cách rất xa, coi như cắt đất, Sở quốc cũng không có cách nào nắm giữ. Rõ ràng chính là ngày hôm nay cắt, ngày mai lấy lại, bởi vậy Hồ Tề không có sợ hãi.

Ngô Củ lại không phản đối, cười híp mắt nói:

"Tốt, vậy liền đem kinh đô Ngu quốc cắt cho Quả nhân."

Ngô Củ nhẹ nhàng nói chuyện, lại khiến tất cả mọi người sợ cháng váng. Còn tưởng rằng không có nghe rõ, không nghĩ tới Ngô Củ nói là "kinh đô Ngu quốc".

Cắt đất là bình thường. Khi chiến bại, cầu hoà, cũng có thể dùng cắt đất để giải quyết. Nhưng mà cắt kinh đô, đây là chuyện chưa từng nghe tới.

Ngu Công từ quỳ trên mặt đất đứng vọt lên, cũng không để ý Chu Thiên tử, chỉ vào Ngô Củ, hô to.

"Đừng khinh người quá đáng!!"

Tề Hầu thấy Ngu Công vô lễ, híp mắt, ngay lập tức liền muốn rút kiếm ra khỏi vỏ. Ngô Củ vội vã ngăn chặn Tề Hầu, lòng bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tề Hầu đang cầm kiếm. Tề Hầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngu Công, hừ lạnh một tiếng.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Ngu Công lời ấy ý gì? Tại sao là Quả nhân khinh người quá đáng?"

Ngu Công tức giận nói:

"Ngươi vừa mở miệng liền muốn cắt kinh đô Ngu quốc, còn không là khinh người quá đáng sao?!"

Ngô Củ cười nói:

"Ồ? Đây cũng là khinh người quá đáng? Vậy thời điểm Ngu Công ám sát quốc quân Sở quốc đây, sao không nghĩ tới hậu quả."

Tề Hầu lúc này lạnh lùng nói:

"Ngu quốc muốn ám sát Sở Vương. Sở quốc muốn cắt kinh đô Ngu quốc, việc này nghe rất hợp lý."

Ngô Củ nhún nhún vai, nói:

"Chính là đạo lý này."

Chu Thiên tử sắc mặt khó coi cực điểm. Hắn vốn không sợ hãi, cảm thấy cắt cũng là cắt, một hai năm có thể đánh lấy trở về. Lần này quốc gia cũng không cùng Tề quốc giáp giới, bọn họ không có cách nào trao đổi, tuyệt sẽ không sơ hở. Thế nhưng không nghĩ tới Ngô Củ vừa mở miệng liền muốn cắt kinh đô. Nếu thật cắt kinh đô, Ngu quốc cũng không tồn tại nữa.

Ngu Công liên tiếp nhìn về phía Chu Thiên tử, tựa hồ muốn Chu Thiên tử nói giúp mình. Những quốc quân khác là cúi đầu, chuyện không liên quan mình, không dám mở miệng.

Hồ Tề trên mặt gân xanh nhảy nhót. Nếu như không phải bởi vì Ngu quốc ở ngay bên cạnh Chu quốc, Hồ Tề cũng không cần vì chuyện này phiền não. Thử nghĩ xem, nếu kinh đô Ngu quốc thật bị Sở quốc lấy, như vậy Hồ Tề ngủ bên cạnh một con mãnh hổ. Hồ Tề làm sao có thể ngủ được an ổn?

Bởi vì đã dính đến lợi ích Chu quốc, bởi vậy Hồ Tề căn bản không có cách nào ngồi yên không để ý đến. Hắn ho khan một tiếng, khép nép nói:

"Chuyện này... quả thật là Ngu Công sai lầm. Chỉ có điều... Cắt kinh đô cũng là việc chưa từng nghe thấy. Sở Vương xưa nay rộng lượng, hay Sở Vương chọn một chỗ khác được không?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Chu Vương cho Quả nhân mang mũ quá cao rồi. Quả nhân cũng không tiện khó dễ Ngu Công, ngài nói có đúng hay không?"

Ngô Củ nhanh như vậy liền buông tha, tất cả mọi người có chút giật mình. Dựa theo tính tình Ngô Củ, cũng không khả năng nhanh như vậy đã buông tha, không thể dễ dàng liền buông tha. Quả nhiên liền nghe Ngô Củ nói:

"Kinh đô không thể so với thành trì khác. Nếu Ngu quốc cắt những thành trì khác, vậy còn phải đáp ứng Quả nhân điều kiện khác."

Ngu Công sắc mặt dữ tợn nói:

"Điều kiện gì?"

Ngô Củ cười nói:

"Ngài yên tâm, cũng không phải làm khó dễ ngài. Chỉ là muốn Ngu Công cắt đất đồng thời, đem hai đại phu Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề của quý quốc giao cho Sở quốc."

Ngu Công vừa nghe, nhất thời nhìn về phía Cung Chi Kỳ.

Cung Chi Kỳ cũng không nghĩ tới mình bị Sở Vương điểm danh, có chút kinh ngạc nhìn Ngô Củ.

Những người khác cũng toàn bộ đều nhìn về Cung Chi Kỳ. Cung Chi Kỳ một chút biến thành tiêu điểm.

Hồ Tề đã sớm nghe nói Cung Chi Kỳ và Bách Lý Hề có quan hệ thân thiết với Sở Vương. Ngày đó ở tiệc rượu cũng vì việc này mà Hồ Tề vô cùng mất mặt, còn mắng Ngu Công một trận. Bây giờ vừa nghe, hắn càng tức giận.

Hồ Tề cũng không biết Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề là người tài, lập tức đối với Ngu Công nói:

"Hai đại phu mà thôi, không đáng cái gì, Ngu quốc có nhiều người như vậy."

Cung Chi Kỳ nghe Hồ Tề nói, trong lòng nhất thời một mảnh u ám, trong nháy mắt tâm lạnh xuống. Liền nghe Ngu Công lập tức nói:

"Được! Cô liền cho ngươi. Bất quá là hai sĩ phu mà thôi, Ngu quốc còn có rất nhiều danh sĩ."

Cung Chi Kỳ nghe Ngu Công đáp lời, cảm giác nản lòng thoái chí lan tràn ở trong lòng. Hắn vì Ngu quốc tận tâm tận lực nhiều năm như vậy, vẫn luôn trung thành tuyệt đối. Bách Lý Hề coi như bị đánh thành như vậy, cũng không hề oán hận. Nhưng mà bây giờ, Ngu Công không do dự liền đem bọn họ bán.

Càng làm cho Cung Chi Kỳ đau lòng chính là Hồ Tề cùng Ngu Công đều nói không đáng cái gì. Có lẽ ở trong lòng bọn họ, sĩ phu căn bản không phải người, mà là một loại binh khí phục vụ cho quốc gia mà thôi. Cung Chi Kỳ sắc mặt xám xịt, không có nói một câu.

Ngô Củ vỗ tay, nói:

"Tốt, Ngu Công là người sảng khoái, cứ quyết định như vậy. Quả nhân thấy cũng không còn sớm, vậy liền về lều. Chúng ta cần chuẩn bị một chút."

Mục đích của Ngô Củ hôm nay đã đạt tới. Vốn không muốn cắt kinh đô Ngu quốc, Ngô Củ chỉ là đưa ra một điều kiện căn bản không khả năng đạt đến, thoạt nhìn như là nói mơ giữa ban ngày, kích thích Ngu công. Rồi lập tức tung ra một yêu cầu tương đối dễ chịu hơn, Ngu Công có sự so sánh, tất nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu "nho nhỏ" của Ngô Củ.

Ngô Củ lần này mục đích chính là có Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề. Bây giờ vật tới tay, đương nhiên phải thu binh.

Mọi người về hành dinh, Ngô Củ cười nói:

"Cung đại phu, liền làm phiền ngươi và Bách Lý đại phu chuyển lều trại. Bành khanh."

Bành Trọng Sảng lập tức chắp tay nói:

"Có Trọng Sảng."

Ngô Củ cười nói:

"Làm phiền Bành khanh dẫn đường, sắp xếp chỗ cho hai vị khách quý."

Bành Trọng Sảng cung kính nói:

"Vâng, Vương thượng."

Bách Lý Hề đang nghỉ ngơi, căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Cung Chi Kỳ nói Bành Trọng Sảng ở bên ngoài chờ, hắn tiến vào lều cùng Bách Lý Hề nói rõ ràng.

Bách Lý Hề vừa nghe hơi kinh ngạc, lập tức chậm rãi bình tĩnh lại. Cung Chi Kỳ một mặt phẫn hận nói:

"Ta biết mình trong mắt Ngu Công không địa vị gì, lại không biết không đáng giá một đồng tiền."

Bách Lý Hề thở dài, đã bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói:

"Vi huynh đã nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, chỉ là không nghĩ tới đến nhanh như vậy. Chi Kỳ, nhanh thu dọn đồ đạc đi."

Ngô Củ trở về lều. Tề Hầu cũng đi theo, một chốc còn phải đi ký kết điều kiện.

Tề Hầu nói:

"Cứ dễ dàng cho qua Ngu Công như vậy sao?"

Ngô Củ cười nói:

"Tại sao là dễ dàng cho hắn. Bách Lý Hề cùng Cung Chi Kỳ đều là nhân tài. Ngu quốc đau lòng mất nhân tài, chẳng lẽ không nhiều hơn mất đất sao?"

Tề Hầu bĩu môi, cười, nói:

"Không phải là tất cả mọi người đều thông minh như Nhị ca. Bị tính kế như vậy, Ngu Công lúc này e rằng còn chưa biết mình mất nhân tài, còn vui mừng vì Ngu quốc không có bị hao tổn đó."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Bây giờ Củ mới vừa đăng cơ, Sở quốc cần dùng người. Có được Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề, Quả nhân cũng hơi an tâm một ít. Ngày sau Quân thượng trở về Lâm Truy thành, cũng không cần quá lo lắng cho Củ bên này."

Tề Hầu vừa nghe, vô cùng oan ức nói:

"Nhị ca, làm sao luôn nghĩ đuổi Cô về Lâm Truy thành? Lẽ nào Nhị ca có người mới, liền quên mất người cũ?"

Ngô Củ nghe hắn làm nũng sinh đau đầu, nói:

"Cái gì người mới người cũ, nói lung ta lung tung."

Tề Hầu lập tức nói:

"Nhị ca đối với Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề tốt như vậy, chẳng lẽ không phải thích người mới? Cô là người cũ, trong lòng Nhị ca phân lượng càng ngày càng ít."

Ngô Củ thiếu chút bị chọc cười to, nói:

"Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề là nhân tài hiếm thấy khó gặp, cùng Quân thượng đâu giống nhau?"

Tề Hầu đôi mắt sáng lấp lánh nói:

"Có khác biệt gì, Nhị ca nói Cô nghe một chút?"

Ngô Củ nhìn thấy đôi mắt Tề Hầu sáng lấp lánh, đột nhiên cảm giác mình trúng chiêu, khả năng đã vào bẫy. Tề Hầu thật giống đang dụ dỗ Ngô Củ nói lời trong lòng. Quả nhiên liền nghe Tề Hầu nói:

"Nhị ca, nói nhanh lên, đến cùng có khác biệt gì? Trong lòng Nhị ca, Cô là dạng gì, vị trí nào?"

Tề Hầu phải nói miệng lưỡi lưu loát, mà Ngô Củ thực sự không quen nói mấy câu này. Vừa nghe Tề Hầu nói như vậy, nhất thời trên mặt có chút không tự nhiên. Tề Hầu lại gần không tha, lộ vẻ tội nghiệp nói:

"Lẽ nào địa vị của Cô còn không bằng Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề?"

Ngô Củ giơ tay xoa xoa thái dương của chính mình. Đối với Tề Hầu giả bộ dáng dấp đáng thương thực sự không có biện pháp, ho khan một tiếng, nói:

"Quân thượng ở trong lòng Củ tất nhiên là... phải..."

Nói tới chỗ này, cảm giác cổ họng lạnh lẽo, thật không tiện nói ra.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Tất nhiên là phải gì?"

Ngô Củ liền ho khan một tiếng, nói:

"Tất nhiên là phải... quan trọng nhất."