Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch

Chương 3



Trongmột bệnh viện lớn nọ, bầu không khí xung quanh rất là yên ắng, duy trì chấtlượng cao nhất. Trong căn phòng bnh hạng VIP, có một chiếc giường cỡ lớn, vànam nhân vật chính vừa mới trọng sinh từ sau kiếp nạn của chúng tôi đang nằmtrên đó.

Bênphải của hắn là một chiếc giường be bé, như là bị người tôi miễn cưỡng khiênglại đặt ở đây. Và đương nhiên, nữ nhân vật chính đang sợ hãi đến phát run lêncủa chúng tôi đang nằm trên đó.

"Runcái gì mà run?"

TửThánh mất kiên nhẫn, thét to. Vừa cử động, toàn thân hắn cứ như thể bị ngườitôi phá hủy rồi ấy. Mà nguyên nhân khiến hắn thảm đến như vậy, tất cả đều là docon hồ ly tinh vừa nhát gan lại thật đáng giận bên cạnh làm hại.

"Tiểuhồ ly! Xốc chăn bông lên cho tôi, tôi muốn nhìn khuôn mặt của cô. . ."

Hắn cònchưa nói xong, một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi hơi ló ra, "Có việc gìà?"

Hắn rấtmuốn tức giận. Bởi vì chỉ có duy trì lửa giận mới có thể bắt buộc bản thân thểhiện ra lòng hắn cực kỳ không thích cô.

Lúctrước chẳng có vấn đề gì đâu, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đen huyền hệt như mộtchú chó hoang trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn cũng rất muốn cười.

Bác sĩnói cô ngã từ tầng hai xuống nhưng không hề bị gãy một đoạn xương nào, tất cảđều là nhờ tấm thân cường tráng chịu được áp lực kia của Long Tử Thánh làm đệmthịt cho cô. Nhưng khi xe cứu thương đẩy bàn đẩy một cái thi thể đàn ông khôngrõ. . . Ô! không phải! Là nhân vật nam chính bị thương nâng lên xe cứu thương,cô đã rất bất cẩn, đâm vào chân hắn. Thế nên giờ cô ấy mới biến thành bộ dạngchó hoang như hiện tại.

Xứngđáng! Ác có ác báo. . .

"Saocô lại run?" Hắn cố ý nói với giọng siêu hung ác.

Kỳ thậthắn cũng không muốn đối xử hung tợn với cô, mà ngược lại, hắn còn muốn ôm cô,hôn cô, đến tận khi cả hai đều không thể hô hấp mới dừng.

Ai ngờđược đâu! Cô gái ngốc nghếch này không phải là con hồ ly tinh quyến rũ ông giàcó tiền, mà là người vợ chưa cưới ngờ nghệch của hắn!

Cho tớibây giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người vợ chưa cưới được ước địnhsẵn từ trước như vậy. Nếu không phải gia gia nói ra, chỉ sợ hắn sẽ vẫn tiếp tụchlầm.

Khi hắnbiết cô gái này là của mình, hắn lập tức muốn cô ấy ở bên hắn từng giây từngphút. Bởi thế, mặc kệ bệnh viện phản đối, hắn dám nâng giường bệnh của cô đếnbên cạnh mình. Hắn muốn nằm cùng một chỗ với cô.

Chẳngqua. . . Bộ dạng cô cứ kỳ kỳ lạ lạ, như là đang sợ cái gì. . . Chẳng lẽ là côsợ hắn?

Cũngtốt, cô nên sợ hắn. Bởi vì cô đã hại hắn ngã thành thế này. Tuy hắn biết cô làngười vợ chưa cưới của mình, nhưng mà không nói ra thì cô sẽ có thể trèo lênđầu hắn, vô pháp vô thiên, làm bừa làm loạn.

"Rốtcuộc cô đang làm gì thế?" Hắn hơi mất kiên nhẫn, nói.

Nếu đổithành một người phụ nữ khác, đã sớm nào trà nào canh gà, gọt hoa quả, làm khôngtốt thì có khi còn hiến dâng cả bản thân lên. Nhưng mà người con gái ngốcnghếch này đây lại xem nhẹ hắn, đến mức người khác không thể chấp nhận. Bảo hắnphải nuốt cơn tức này như thế nào đây? !

"Không."Cô sẽ không nói cho hắn rằng hiện giờ cô đang rất sợ gặp phải quỷ. Rất nhiềungười nói ở trong bệnh viện rất dễ có. . .

"Tôimuốn uống trà!"

"Há!"

Đại lãogia hạ lệnh, nhất định tiểu nha hoàn phải nhanh chóng đi pha trà. Chậm rãi vươn1 chân ra, lúc Phi Phi xác định không có vấn đề gì hết, cô mới thả một bên châncòn lại xuống.

NhìnPhi Phi đi đến bên cạnh chiếc tủ nhỏ đổ một chén nước cho hắn mà vừa đi vừarun, Tử Thánh vừa bực mình cũng lại buồn cười.

Runrẩy, vì tay cô không ngừng run lên mà ngay đến cái chén và ấm chén cũng khôngngừng va chạm vào nhau phát ra âm thanh.

"Âmthanh gì vậy?" Phi Phi lập tức dừng bước, nín thở lắng nghe.

"Làcái chén, tiếng cái chén va chạm vào nhau." Hắn dở khóc dở cười nói.

"À!"Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên đúng vậy! Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức ửnghồng cả lên

"Nhanhtay lên nào."

"Đượcrồi." Cô nhỏ giọng lên tiếng, bưng cái chén đến bên người hắn.

Nhưnghắn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn trừng cô bằng cặp mắt xếch, hại cô rùng mìnhmột cái.

"Cóvấn đề gì sao?"

"Tôivừa mới nói như thế nào?"

"A?"Cô khó hiểu trừng mắt nhìn, "Nói cái gì. . ."

"Ngungốc!"

Tiếnggầm khẽ của hăn suýt nữa đã phá hủy màng tai của cô. Nếu thực sự có quỷ, dù chocó là Trinh Tử hay là Lâm đầu tỷ, cũng đều bị hắn quát cho chạy hết về địa phủrồi.

"Anh.. ."

"Tôimuốn uống trà!"

"Trà?"

"Đúng!Tôi muốn uống bá tước hồng trà của nước Anh!"

Bá tướchồng trà? Lại còn nước Anh? Phi Phi trừng lớn mắt.

Trời ạ!Sao đại thiếu không nói muốn uống trà chiều, sau đó mở một bi tiệc đứng, cuốicùng còn đánh cả đàn vi - ô - lông, như vậy không phải rất tốt sao?

Phi Phihết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, sau đó mới nhìn hắn, "Hiện tại là ởbệnh viện! Hơn nữa nửa đêm. . ."

"Làcô hại tôi biến thành như vậy, nếu như không tại vì cô sơ ý. . ."

"Đượcrồi, được rồi! Nô tỳ lập tức đi mua cho đại lão gia." Cô vội vàng đầuhàng, tính cách không bao giờ cứng đối cứng với những người khách khiến cô chưachiến đã hàng.

Cổ PhiPhi cô là một cô gái tốt, yêu hòa bình đó nha!

"Đứnglại!"

"Lãogia còn gì sai bảo nữa ạ?" Cô có chút không kiên nhẫn nói, "Có phảianh còn muốn tôi lại nướng thêm mấy cái bánh mì pháp, phục vụ buổi trà chiềucủa anh?"

"Đừngcó ba hoa!" Hắn không cười, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ.

Cô câmmồm, ánh mắt vẫn thẳng thắn như cũ, sự quật cường lóe ra từ đôi mắt.

Có lẽngay đến cô cũng không biết tính tình của mình thực quật cường. Vẻ bề ngoài nhungược nhất định sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng cô là một con

Trongkhoảnh khắc ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, Long Tử Thánh hiểu rõ điều này.

Vì saomặt cô cứ nóng bừng lên vậy? Phi Phi biết chính mình không nên trừng mắt vớihắn như vậy, nhưng mà. . .

Hắnrất đẹp trai nha!

Từ nhỏđến lớn, trong số những người đàn ông ít ỏi mà cô từng thấy, bộ dạng hắn là mêngười nhất, gợi cảm giác thần bí nhất,. . .

"Trênđời nơi mà quỷ xuất hiện nhiều nhất, thường xuyên nhất chính là bệnhviện." Hắn đột nhiên nói ra câu này.

Đángghét nhất! Phi Phi đưa ra lời bình cuối cùng.

"Cônói hươu nói vượn ít thôi!"

Phi Phidỗi đi ra ngoài, vừa mới ổn định cảm xúc, lại phát hiện chính mình đang đứngtại hành lang bệnh viện yên ắng không một bóng người, âm u tĩnh mịch.

Ôi. . .Thật đáng sợ! Bác sĩ đi đâu cả rồi? Các cô y tá cũng đi đâu hết cả rồi?

Màđường đến phòng bệnh hạngIP lại ở vào tầng cao nhất cấp, kín đáo nhất, im lặngnhất của bệnh viện, như vậy mới an tâm dưỡng bệnh tốt được, chẳng qua điều nàycũng nói lên rằng khi cô gặp được cái đó, sẽ không có ai cứu cô hết cả.

Vì thế,Phi Phi đỏ mặt trở về phòng bệnh, đi đến bên cạnh Tử Thánh, hít sâu một hơi,vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, thì đã bị hắn cướp lời.

"Khôngdám đi?" Tử Thánh buồn cười nói.

Khôngchịu thua kém, cô gật gật đầu.

"Tiểuhồ ly dám khiêu chiến với tôi mà lại sợ quỷ à?"

"Đừngcó nói với tôi là anh sẽ không sợ đấy nhá!" Vả lại, dù hắn có đáng sợ đếnnhư thế nào, cũng sẽ không đáng sợ hơn cả quỷ được, ít nhất cô chưa từng thấymột con quỷ nào đẹp trai đến như vậy cả. Nhưng mà cô cũng chưa bao giờ gặp quỷ,cho nên cô cũng không biết chính mình có thể sợ quỷ hay không. . .

Ai nha!Tóm lại không gặp là tốt nhất!

"Tôimới không sợ." Hắn nói.

Quáđáng giận! Rõ ràng không cho cô thể diện!

Đượclắm! Long Tử Thánh, coi như anh giỏi! Phi Phi thầm mắng trong lòng

Thấy côtức giận đến nỗi đỉnh đầu cũng sắp bốc hỏa, có thể nói giờ phút này tâm tình TửThánh khoái trá hơn bao giờ hết, càng có thể nói là hắn đang cực kỳ hưởng thụloại cảm giác sung sướng khi trả thù được cô như thế này.

"Hừ!Cười đi, cười đi! Cười cho răng rụng hết là hay nhất, dù sao tối hôm nay tôituyệt đối sẽ không rời khỏi căn phòng này!" Phi Phi vội vàng nhảy lênchiếc giường be bé của mình, dùng chăn bông cuốn chặt thân thể mình lại.

Ô. . .Hắn đâu có ngăn cản cô đâu! Thật sự là kỳ quái quá mà.

Phi Phikìm lòng không đậu liếc mắt ngắm Tử Thánh một cái, phát hiện hắn đang nhắm mắtnghỉ ngơi, bộ dạng rất là mỏi mệt, điều này làm cho nhóc tiểu ác quỷ cảm giáctội lỗi của cô lại xuất hiện ──

"Cônhìn đi, cô nhìn đi! Bởi vì một cái sơ ý của cô, hại một người đàn ông đẹp traihiếm thấy trên khắp thế gian như vậy lại bị bọc kín như là sushi cuốn, thật sựlà quá tội lỗi, cô nên kiểm điểm lại đi!"

Phi Phiáy náy gật gật đầu. Sẽ, sẽ! Lần sau nếu khi nào ngã cầu thang mà nhìn thấy hắnở phía dưới, cô nhất định sẽ đẩy hắn ra.

Nhưng ởmột hướng khác, tiểu thiên sứ lương tâm cũng hiện ra.

"PhiPhi, cô cũng có sai đâu! Gã đàn ông nà đang chê cô nghèo, cũng đâu phải đẹptrai đến mức không thể thiếu đâu, cho nên phải bội ước, loại Trần Thế Mỹ hiệnđại này, nên chém bằng Cẩu Đầu Trảm, cô cũng không sai!"

Phi Phicũng đồng ý mười phần, gật gật đầu. Đúng vậy, đúng vậy! Anh ta đối xử bất nhânvới tôi trước, đừng trách tôi đá hắn xuống dưới.

Trongcái đầu dưa chuột bé nhỏ của Phi Phi, người và thần đang giao chiến với nhau.Tiểu ác ma, tiểu thiên sứ rất giống hai phái Lam, Lục đang giằng co nhau. Côcũng đã thiếp ngủ lúc nào không hay.

Hừ! Côta ngủ say thật đấy, sợ là có xảy ra động đất 9 độ richter, cũng không làm côta tỉnh được. Tử Thánh rầu rĩ không vui nghĩ.

Hắn nằmở trên giường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bộ dạng say ngủ thơ ngây của cô. Lầnđầu có người phụ nữ qua đêm ở trong cùng một gian phòng với hắn mà còn rảnh đểngủ, cũng chỉ có một mình cô thôi.

Lúcnày, mái tóc dài của cô đã xõa cả ra, xõa tung ở trên cái cổ và cánh tay trắngngần như tuyết. Nét mặt cô cực kỳ tinh tế đáng yêu, da thịt trắng hồng, trôngrất đẹp mắt.

Quantrọng nhất là, cô tựa như một đóa hoa bé bỏng yếu ớt, cần người khác bảo vệthật tốt.

Hắnnhìn vào cô cực kỳ chăm chú, không nói lời nào, cũng không có đối chọi gay gắt,trong một không gian yên tĩnh như vậy, bộ dạng say ngủ thuần khiết hệt như đứanhỏ của cô tựa như một món đồ quý giá nhất có ở trên đời.

Mộtloại cảm giác sợ hãi xưa nay chưa bao giờ có đột nhiên đánh úp về phía hắn.

Trời ạ!Hắn đang làm cái gì thế này? Lại đi sinh ra dục vọng đối với tiểu hồ ly ngờnghệch? ! Thực đáng chết!

Không!Hắn sẽ không dễ dàng bị cô đánh bại, một người phụ nữ yếu đuối như thế, mộtngười phụ nữ có cái cổ mảnh khảnh như thế, chỉ cần hắn ra sức một nhát, là cóthể bóp nát ngay rồi, hắn mới không sợ đâu nhá!

TửThánh nhắm lại hai mắt, điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhưng vẫn lại bất lựcmuốn chạm vào cô, muốn hôn môi cô, muốn kéo cô lại, liều lĩnh tiến vào cô, giữlấy cô. . .

"Chếttiệt!"

Hắn rủakhẽ một tiếng, làm cho cô nàng bé nhỏ đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh.

Phi Phingồi bật dậy, mơ mơ màng màng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhìn vào hắn.

TửThánh vốn tưởng rằng Phi Phi đã tỉnh, nào biết đâu rằng cô xốc chăn bông lên,xuống giường, sau đó trèo lên trên giường của hắn, nằm xuống bên cạnh ngườihắn.

"Ngoanngoãn, đừng sợ, có tôi ngủ cùng anh

Cơnbuồn ngủ nặng trĩu và cả động tác khẽ vỗ vai hắn, chứng minh rằng cô nhóc nàynhất định là đang mộng du.

Nhưngmà, người phụ nữ hắn thích lại nằm ngay ở bên cạnh hắn, làm sao hắn còn có thểngủ được đây?

Đúngthế. . . Chỉ cần sờ cô ấy một cái là được. . .

Hắn hônlên chiếc cổ tinh tế trắng nõn của cô, lại duỗi tay ra vuốt ve cái cánh taytrơn bóng như ngọc của cô. . .

Nằm ởbên cạnh cô, lòng hắn trào dâng một loại cảm giác ngọt ngào.

Nhẹnhàng cởi cúc áo của cô, rồi sau đó cởi áo ngực, hắn phát hiện cô gái này cóthói quen thích mặc nội y in hình hoa quả, cảnh xuân tươi đẹp chậm rãi hiện raở trước mắt hắn.

Trênlàn da trắng nõn chỉ có hai cái nụ hoa màu tựa anh đào tô điểm nhan sắc, dù cômảnh khảnh, nhưng thân thể cũng lại đầy đặn, co dãn, đường cong tuyệt đẹp.

Hắnvươn một bàn tay đè lên cái vú xinh đẹp mềm mại căng tròn cao ngất của cô gái,chạm vào cảm thấy vú của cô gái mềm mại trơn mịn, bóp nhẹ một cái, có thể cảmgiác được cảm giác vô cùng mềm mại non mịn kia, lòng bàn tay cảm giác được TiểuHồng Đậu ngây ngô nhanh chóng trở nên cứng rắn, nhô lên.

Hắndùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt ở gốc tuyết nhũ, chạy vòng vòng rồi lại chậmrãi đi lên đỉnh núi, thưởng thức anh đào bé nhỏ hồng xinh sung huyết dựngthẳng.

Hắnkhom lưng cúi đầu, ngậm nụ hoa hồng xinh non mềm vào miệng mút khẽ, hệt nhưcảnh tượng trong mơ mà mấy ngày nay vẫn đều lặp lại ở trong giấc mơ của hắn.

Lúcnày, thân thể cô giật giật, hắn hoảng sợ, nghĩ rằng là cô tỉnh lại, nhưng côchỉ lẩm bẩm một tiếng, lại nặng nề ngủ thiếp đi.

TửThánh nhìn trong chốc lát, quyết định chính mình phải kiềm chế một chút, nếukhông cơ hội trộm hương như vậy sẽ không có nữa, thế chẳng phải là quá đángtiếc rồi.

Môi hắnlại tham lam ngậm núm vú nhỏ, mút thật mạnh, một tay còn lại cũng chậm rãi vuốtve bên kia, xúc giác và vị giác vừa thơm vừa mềm, rất là giống với bánh bao mớira lò, thật sự là cực kỳ ngon miệng.

Cô lạidịch chuyển thân mình một chút, ước chừng phải đến một phút, sau đó hết thảylại yên lặng trở lại.

Sau khithấy cô không có động tĩnh gì nữa, tay củaTử Thánh lại trở về chỗ cũ, hơn nữalại còn lớn mật nhẹ nhàng chạm vào đùi ngọc của cô, thấy cô ngủ say, hắn bạogan hơn, khẽ khàng vuốt ve đùi ngọc ấm áp trơn nhẵn của cô.

Tay hắnrun rẩy âu yếm về phía háng cô, kiếm tìm hoa viên thần bí mê người của cô, tiếptheo đó, ngón tayhậm rãi bò về phía giữa hai chân cô, cách vải quần lót mỏngmanh vuốt ve hoa huyệt ướt át của cô.

TửThánh cảm giác được hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập, chính bản thân hắncũng vậy.

Gắt gaoôm chặt lấy cô, một bàn tay của hắn di chuyển từ trên quần lót tiến đến giữahai chân, khẽ đùa giỡn nụ hoa của cô.

Bàn tayto kia kìm lòng không đậu, vuốt ve lên đóa hoa mê người đó, đồng thời hắn cũngdùng nốt bàn tay còn lại trêu đùa hoa hạch bé nhỏ.

Hắn cảmgiác được trong miệng cô phát ta hơi thở gấp gáp, có thể thấy được thân thể củacô cũng đã xuất hiện những phản ứng rõ ràng trước những động tác âu yếm củahắn.

Theođộng tác nhồi ngón tay, hơn nữa lại còn chậm rãi rút ra chọc vào, ái dịch từtrong tiểu huyệt chảy ra càng nhiều, khiến cho hắn ngón tay có thể thuận lợi ravào ở nơi tiểu huyệt chưa bao giờ bị những người khác chạm vào.

Hắn cảmgiác được ngón tay của mình bị cô tiểu huyệt khít khao non mịn vây chặt lấy,kẹp cho hắn thấy hơi hơi đau

Trời ạ!Thật sự là quá mê người!

Khôngthể kiềm chế bản thân hơn nữa, hắn vươn tay cởi quần lót ra, lấy ra thứ ThiếtBổng phình căng cứng rắn phát đau, chuẩn bị dùng tay mình để mà giải quyết,nhưng mà. . . khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng noãn của cô. . .

Hắnkhông hề do dự nắm lên bàn tay nhỏ bé của cô, để cô khẽ nắm phân thân của hắn.

Khi nămngón tay dùng sức nắm chặt cái thứ dài dài nóng cháy đó, một dòng nước nóng bởivì không thể khống chế mà phun bắn ra, hệt như nước sông vỡ đê ──

Chếttiệt! Hắn y hệt một loài cầm thú!

Khôngnghĩ tới hắn sẽ lại suy đồi đến mức phải tự giải quyết ở trước mặt một ngườiphụ nữ! Thật sự là quá chật vật!

Nhưngmà, hắn sẽ không nhẫn nại lâu thêm nhiều nữa đâu!

TửThánh nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của Phi Phi, nhau đáng yêu mê ngườigiống quả táo đỏ, hắn nói cho chính mình: Đúng vậy, hắn sẽ không nhẫn nại lâuthêm nhiều nữa!

Tuyrằng Long gia gia và bà ngoại đều buộc cô nhân dịp cơ hội này để chăm sóc TửThánh cho tốt, hai người cũng nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng,nhưng mà. . .

Dườngnhư cô rất khó tham gia!

Phi Phinhìn các mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh bốn phía phòng bệnh, trong đó có đủ model,còn là những người rất có danh cô thường nhìn thấy ở trên ở tivi.

Chầnchừ một chút, sau đó cô lấy quyển sổ và chiếc bút từ trong túi xách của mình ra. Không biết có thể lấy được chữ kí của họ không nhỉ. . .

"Côđang đứng đó làm lén lút cái gì thế hả?"

Tiếngrống giận hung ác, làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô, PhiPhi chưa bao giờ bị nhiều người nhìn mình chăm chú và tò mò đến vậy.

Đươngnhiên, cô cũng không hề xem nhẹ khi màcác mỹ nhân của chúng ta nhìn thấy đượccô, trong ánh mắt xuất hiện ý niệm khát máu, mãi đến khi cảm thấy bề ngoài củacô không khuynh quốc khuynh thành gì hết, hẳn là không thể hấp dẫn ánh mắt củabạch mã vương tử, cô mới có thể may mắn thoát khỏi nguy nan, tránh cho loại vậnmệnh bị các nữ sư tử ở đây xé xác tại trận.

"Lạiđây! Đứng đực ở đó làm gì? !" Tử Thánh hung ác ra lệnh.

"Đượcrồi!" Phi Phi ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng lại nghĩ thế này: đạilão gia, anh có thể uy phong hơn chút nữa đấy!

Tốtnhất anh hãy tận lực vũ nhục cô tiểu cung nữ đáng thương là tôi ở trước mặtphần đông các mỹ nữ hậu cung của anh đi nhá!

"Thếnào? Không cam lòng hả?

Giọng điệutrào phúng thật khiến cho người ta chán ghét, nếu như không phải cô hại hắn trởnên như thế. . . Nghĩ đến điều này, Phi Phi lập tức yêu cầu bản thân nhẫn nại.

"Từthanh thần đã không thấy cô đâu rồi, chẳng lẽ cô đã quên cô phải đút bữa sángcho tôi ăn sao?" Lão đại hắn mất hứng, gàothét cô.

"Anhmuốn ăn bữa sáng. . . Có một đống người sẽ đút cho anh! Không nhất thiết phảitự tay tôi." Cô nhỏ giọng kháng nghị.

Khôngsợ, không sợ! Dù sao có những mỹ nhân kia ở đây cơ mà.

Đàn ôngấy hả! Không thích thể hiện bộ mặt quá mức dã man ở trước mặt của các cô em.

Dù hắncó dã man cường ngạnh thế nào, cô tin hắn cũng sẽ không làm quá đáng.

Nàobiết Phi Phi suy nghĩ nhiều quá, nhưng lại không hề hiểu biết Tử Thánh, bởi vìhắn thật sự phải làm như vậy ──

"Còndám tranh luận? !" Lòng của vua - hắn - hờn giận cực kỳ.

"Khôngdám." Phi Phi cúi đầu nói, tránh nặng tìm nh

Lúcnày, các mỹ nữ đang đứng một bên không cam lòng bị đối xử lạnh nhạt, một ngườiở trong số đó cũng đã càng quên rằng Tử Thánh là không thể lay chuyển, đứng gầnsát phía sau nên liền làm nũng đong đưa tay hắn, không cần phải nói, kết cục làngay cả lời nói cũng còn chưa nói ra cũng đã bị quăng khỏi phòng bệnh.

Ngườithứ hai thì có vẻ thông minh hơn chút, không hề đụng vào nơi có vết thương củahắn, mà là trực tiếp đối diện với cả Phi Phi.

"Cô!"Cô ta vươn cái ngón trỏ quét đầy sơn móng tay đỏ về phía Phi Phi, không chút nểtình.

"A.. ." Phi Phi lập tức lui lại mấy bước, mãi đến khi đụng phải vách tường,mới bất đắc dĩ nhìn vào vị mỹ nhân hăm dọa cô kia.

"Longtiên sinh ngã thành như vậy, tất cả đều là do cái kẻ nghèo kiết hủ là cô làmhại đúng không?"

"Cũngkhông phải như thế. . . Chuyện là. . ."

"Pặc!"

Một cáitát vang dội khiến cho không khí tại đây hoàn toàn hỏng bét.

"Cô.. . cô làm sao có thể ra tay đánh người?" Phi Phi ôm bên má trái đang nóngbừng lên của mình, tức giận đến run hết c người, hơn nữa cô thấy Tử Thánh cũngkhông hề có ý định giúp cô tí nào. Xấu hổ và giận dữ, nước mắt như đang chảyra, tuy nhiên cô bắt buộc chính mình ngừng lại.

"Cô.. ." Tử Thánh biết rằng Phi Phi hiểu lầm, cô tưởng hắn ra lệnh cho nhữngngười ái mộ hắn đây nạt cô như vậy, vào lúc hắn định mở miệng giải thích, Longtổ Văn đột nhiên xuất hiện.

"A,a, a! Nơi này náo nhiệt quá nhỉ. . . Ô? Tiểu bảo bối, sao mặt cháu lại sưng lênvậy? Còn có năm vết ngón tay. . . Là ai? ! Là ai đánh cháu?" Long lão tiênsinh đổi ngay bộ dạng hiền lành lúc trước, thở phì phì hỏi.

Ngườiphụ nữ ra tay đánh đã lùi về phía sau người Vương Tử, mà trên mặt cô ta rất làđắc ý, thật đúng là khiến người ta tức giận cực điểm.

Vừa gặpông nội hiền lành, tất cả những điều tủi thân của cô hoàn toàn hóa thành nướcmắt chảy xuống, "Gia gia. . . Có người. . . Có người đánh cháu. . ."

"Ngoan!Ngoan!" Long lão tiên sinh dùng cả hai tay ôm lấy cô gái bé bỏng đángthương. Nước mắt của cô giống hệt tiểu Thanh, đều khiến ông không thể kháng cự,dù có gan vàng dạ sắt thế nào thì cũng biến mất hết cả.

Vừanhìn thấy cháu trai đáng đánh của mình, nét mặt của Long lão tiên sinh uynghiêm vô tư hệt như là Bao Thanh Thiên vậy, ông quát Tử Thánh, nghĩa chính từnghiêm: "Cái thằng thối tha này! Mày nhất định phải sai những ả kỹ nữkhông đứng đắn này đến vũ nhục Phi Phi đấy hả? Mày không hài lòng Phi Phi ởnhững điểm nào? Mày nghĩ là mày có thể dùng những thủ đoạn hạ lưu này đây để đingăn cản hôn lễ đấy hả? Ông nói cho mày, hôn lễ đã đính vào tháng sau, ôngkhông cho phép bất kì người nào cản trở việc Long gia nối dõi tông đ

SắcmặtTử Thánh có thể nói là xấu đến cực điểm.

"Tiểubảo bối, chúng ta đi, gia gia dẫn cháu đi mua quần áo đẹp, coi như là bồithường cho những oan khuất của cháu." Long lão tiên sinh an ủi Phi Phi.

Cứ nhưvậy, Phi Phi một bên khóc một bên bị gia gia dẫn khỏi phòng bệnh, về phần nhữngngười phụ nữ còn lại ở trong phòng bệnh, không một ai dám nói câu nào.

Khônglâu sau, ánh mắt lạnh hệt như băng của LongTử chuyển dời về người đàn bà vừamới bất bình thay hắn, nghĩ rằng nịnh nọt là sẽ có thể đạt được sự ưu ái củangười Vương Tử.

"Côlại đây."

Mỹ nữvui vẻ tiến lại gần hắn, bộ ngực đầy đặn sắp dán lên mặt hắn rồi. Cô ta vốn dĩtưởng rằng mình sẽ được có tí ưu việt, hoặc là một chút bồi thường, nào đâubiết rằng. . .

Một cáitát vang dội vô tình đánh vào khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp của cô ả nọ,khiến cho cô ta và tất cả những người ở đó đều không thể tin.

"TửThánh. . ."

"Cútđi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người

Mộtngười phụ nữ khác kháng nghị, "Không công bằng! Người ra tay đánh cũngkhông phải là chúng em."

"Đúngvậy! Chúng em đâu hề không có giáo dưỡng như ai kia đâu, lại đi ra tay đánhngười. . ."

Ánh mắtgiết người của nhìn quét lại đây, khiến cho cô ả vừa mới nói ra nghĩ ngay đếnviệc hắn vừa mới tặng cô gái nọ một chưởng, vội vàng sửa lời: "Dù sao!Chuyện đó. . ."

"Emkhông phục! Cô ả xấu xí đó có gì đặc biệt hơn người?"

"Côgái xấu đó rất là tài giỏi, " Giọng củaTử Thánh lạnh hệt như băng, ẩn giấumột loại sát khí khiến người ta không thể bỏ qua, "Bởi vì cô ấy là ngườivợ chưa cưới của tôi."

Nhữnglời này làm cho hiện trường xôn xao hết lên.

"Cútđi!"

Tiếnggầm khẽ vô tình hung tợn khiến cho mọi người lập tức lao ra khỏi phòng, kẻophải chạm đến đuôi bão.

Đợi đếnlúc trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, Long Tử Thánh dựa người về sau,nhắm lại hai mắt, trong lòng cũng liên tục nghĩ đến chuyện giờ này Phi Phi đangở bên người ông nội.

Hắnkhông hy vọng nhìn đến hình ảnh cô ở trong ngực người đàn ông khác, cho dù làông nội của mình cũng không thể được, cô không thể tùy tùy tiện tiện nhào vàovòng tay ôm ấp của những người đàn ông khác như vậy, không thể!

Cho dùmuốn dựa, đối tượng cũng chỉ có thể là hắn mà thôi!

Ý nghĩnày hệt như là một tia sáng chói mắt xuyên qua óc hắn, khiến cả người hắn nhưbị điểm huyệt, cứng ngắc cả lại.

Cứ thế,Tử Thánh trừng mắt nhìn trần nhà màu trắng, trong óc đầu tiên là thấy trốngrỗng, sau đó đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh là cô đang cười ở trước mắthắn, bộ dạng thật là đáng yêu, mà hắn thì cũng rất là mê đắm cởi quần áo cô. .

Không,không, không! Cô ấy không có khả năng khơi gợi dục vọng của hắn, dáng người kiacủa cô chỉ hệt như một cô nàng chưa phát dục hết, không có khả năng. . .

Thếnhưng, hắn lại không thể khống chế tâm tư của mình, cuối cùng, sau một lúc giãydụa, hắn ở trong đầu bóc từng cái áo cái quần của cô, lộ ra tấm thân con gáimềm mại non mịn trắng ngần như tuyết.

Đángchết! Hắn làm sao có thể trở thành một tên biến thái như vậy? Tử Thánh khôngkhỏi tự mắng chính mình, thế nhưng cuối cùng hắn cũng cởi hết quần áo cô ra, ởtrong đầu. . .