Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Chương 1-4



May mà cách ăn mặc của cô vẫn còn chấp nhận được, không có khoe khoang quần áo hàng hiệu, đồ trang sức trên người cũng vô cùng đơn giản, chỉ là một bộ váy đầm màu đen cùng một cái dây chuyền ngọc trai trên cổ càng làm tăng vóc dáng gầy nhỏ của cô.

"Ăn thử một chút sợi mật củ mài này đi” Chủ tịch Trình phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúng túng, nhiệt tình giới thiệu món ăn do nhà họ Trình kinh doanh trong nhà hàng này. "Thực đơn món ăn ở nơi đây đa phần đã được quyết định sau khi Kỳ Khiết nhà chúng tôi thảo luận cùng đầu bếp mới đưa ra, vừa nhiều dinh dưỡng vừa ăn ngon, được rất nhiều khách hàng yêu thích. Trên thực tế, nhà hàng cùng việc kinh doanh nhà hàng, hầu hết đều do Kỳ Khiết phụ trách".

Tay Trịnh Bang Duệ dừng nhấc đũa. Cô gái này cũng có công việc? Đây cũng là điều ra ngoài dự đoán, không biết Chủ tịch Trình có nói thật không, nếu thật là như vậy, có thể kinh doanh nhà hàng này làm cảm giác như một khách sạn, vậy thì năng lực làm việc cũng không hề kém.

Anh nhìn cô gái ngồi đối diện một cái, đúng lúc cô cũng ngẩng đầu khiêm tốn nói: "Cha nói quá về con rồi, đây là lần đầu tiên con làm công việc này, còn có rất nhiều chỗ không biết cần phải học hỏi nhiều thêm nữa".

Cô nở nụ cười dịu dàng, khéo léo quay đầu lại hướng về Trịnh Chính Đường, Trịnh Bang Duệ vừa nhìn lại cũng phải hít vào một cái.

Bên má trái cô có một vết bớt, phá hủy hoàn toàn khuôn mặt hoàn mỹ, cảm giác như thể một vết dầu đổ lên trên một miếng vải trắng tinh không tỳ vết, làm cho người ta cảm thấy không nhịn được sự tiếc nuối.

Hơn nữa, bây giờ, anh cũng biết được tại sao cô vẫn luôn cúi đầu, không phải cô giả bộ ngượng ngùng, mà là muốn dùng mái tóc buông xuống, che giấu đi gò má trái.

Cô nghe được tiếng anh hít không khí liền nhanh chóng quay đầu nhìn thẳng anh, đó là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh, cô biết anh nhìn thấy rồi, đáy mắt thoáng qua một tia bi thương, đưa tay che lại gò má bên trái, cô lại tiếp tục cúi đầu.

Nhìn bộ dáng của cô, Trịnh Bang Duệ không hiểu vì sao bỗng nhiên có chút kích động, muốn giải thích với cô rằng anh không hề để ý cô hoàn mỹ hay không. Nhưng sau đó anh liền bỏ ngay ý định này, bởi vì anh chưa bao giờ là người dễ dàng mềm lòng, cũng không phải là người lắm lời biết giải thích cái gì.

Cho nên cuối cùng anh không nói gì.

Hơn nữa anh nhắc nhở chính mình, cô có dung mạo như thế nào, cô có cảm giác như thế nào —— đều không liên quan tới anh.

Bọn họ sẽ kết hôn.

Việc này chắc chắn đã được xác định, bất kể tình hình gì xảy ra cũng không có cơ hội thay đổi.

Nghĩ đến đấy, mặt anh tối lại, ăn không hề thấy ngon, chỉ theo thói quen đem thức ăn bỏ vào trong miệng, hi vọng bữa ăn kết thân dài dòng này sắp kết thúc, để anh còn có thể đi về công ty xử lý một vài chuyện.

"Bà nội thường nói với cháu về Chủ tịch Trịnh, nói rằng năm đó ông thành gia lập nghiệp rất cực khổ, cháu vẫn rất khâm phục tài quan sát độc đáo của ông, khi đó làm sao ông biết trước để đi đến quy hoạch khu ruộng đất kia? Lúc đó nơi đấy không phải toàn bộ đều là đồng ruộng hoang vắng hay sao?" Trình Kỳ Khiết tò mò mở miệng hỏi.

Trịnh Bang Duệ rất ít thấy vẻ mặt ông nội có biểu cảm ôn hòa như vậy, nhưng hiện tại ông thật lòng là mừng rỡ mà tươi cười rạng ngời, Trình Kỳ Khiết mới nói mấy câu đã chiếm được trái tim của ông.

Ông nội thích nhất là nhắc tới năm đó ông gây dựng sự nghiệp như thế nào, anh không biết đã nghe qua bao nhiêu lần những câu chuyện xưa này, mà một cô gái còn trẻ tuổi lại đồng ý lắng nghe quá khứ huy hoàng của ông, tất nhiên ông nội liền vui mừng nói liên tục không ngừng.

Chân mày Trịnh Bang Duệ nhíu lại, không chỉ bởi vì phải một lần nữa nghe ông nội kể lại thời kì oanh dũng đó, mà hơn nữa  còn cảm thấy cô gái này không đơn giản.

Lễ nghi cô đều hoàn hảo không khuyết điểm, cô ứng phó trước sau ổn thoả thong thả, nói năng cũng rất có năng lực, biết đúng lúc nói chen vào, lại biết rõ nói về đề tài nào làm đối phương cảm thấy hứng thú, tóm lại, tìm không ra chút khuyết điểm.

Hiển nhiên, ông nội đối với vị cháu dâu tương lai này hết sức  hài lòng, ông mang lịch sử  phấn đấu huy hoàng kể xong hết một lần, sau đó  hướng về phía anh nháy mắt mấy cái, ý muốn anh dùng thêm chút sức thuyết phục đem người ta lấy về nhà.

Từ đầu đến giờ anh cũng không có nói quá nhiều lời, đối với tất cả mọi thứ ở đây chỉ cảm thấy cực kì chán ghét.

Anh còn muốn phải làm như thế nào? Theo đuổi lấy lòng cô gái này?

Cho xin đi! Có thể hay không giảm bớt đi những việc rắc rối này trực tiếp đi kết hôn không được à? Dù thế nào đi nữa, kết cục bọn anh cũng phải lấy nhau, mà trong hôn nhân của bọn anh chắc chắn tình yêu cũng sẽ không phải là điều đầu tiên quan trọng nhất.

Mặc dù anh nghĩ như vậy, nhưng hình như những người lớn không có ý định bỏ qua cho anh dễ dàng như thế.

"Ai, cùng ở với lớp những người già chúng ta thật sự không thú vị, để ta dành cho người trẻ tuổi các cháu không gian riêng tự trò chuyện đi thôi. Tiểu Khiết, mang Trịnh tiên sinh vào trong sân đi dạo một lát, hồ nước Ôn Tuyền trong đêm cũng không tồi". Trình lão phu nhân lên tiếng, những người lớn ngồi tại chỗ cũng rất ăn ý hùa theo, vì muốn tạo cơ hội cho hai người ở cùng nhau.

Trình Kỳ Khiết ngượng ngùng nhìn Trịnh Bang Duệ một cái, "Trịnh tiên sinh có muốn đi dạo không?"

"Được." Trịnh Bang Duệ mặt không thay đổi nhìn cô."Tôi vừa hay cũng có lời này muốn nói cùng em".

"Phải không?" Trên mặt của cô hiện lên chút đỏ ửng.

Ánh đèn lay động, bóng cây sum suê, ánh trăng trong sân vào ban đêm có vẻ đặc biệt yên tĩnh mà đẹp đẽ, bọn họ ở trong sân đi dạo, hai bên cũng không có đối thoại quá nhiều.

Trịnh Bang Duệ ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, không xác định được là trong vườn  đóa hoa hay là từ người cô gái bên cạnh truyền tới. Quay đầu lại nhìn, bởi vì ban đêm lạnh lẽo mà cô gái bên cạnh phủ thêm chiếc áo khoác len màu hồng, ngoài phần tao nhã lại nhiều hơn chút dịu dàng.