Vợ À, Cười Lên Nào

Chương 42



Nó 2 ngày không làm cho cả 2 gia đình đều rất lo lắng. Người làm quá nhất có lẽ chính là Thuần Nhi nhỏ ngày nào cũng chạy ra chạy vào hỏi này nọ rồi la làng lên nói nó mất tích... ( TG: Vô cùng vô cùng vô cùng làm quá -_-). Nó mới bước vào nhà là cả 10 con mắt nhìn chằm chằm vào nó rồi đứng lên chạy lại ôm cứng ngắt nó lại hỏi tới tấp làm nó mới hết bệnh cũng muốn bệnh lại. Hỏi han xong thì tất cả 10 ổn mắt lại đổ xô lên người Thiên Danh, Thuần Nhi làm quá lên lại chống nạnh hỏi:_" Này! Cái người kia biết là Nhật Linh có người yêu rồi không hả? Mà nhà ngươi là ai?" Mới dứt câu lực kéo rất ư là mạnh kéo nhỏ về nói nhỏ:_" Con quỷ! Là người ta cưu mang lúc tao bệnh đấy con ạ. Người ta tên Thiên Danh- Mọt sách trường mình đấy". Thuần Nhi nghe xong như sét đánh ngang tai mà la toáng lên:_" CÁI GÌ?" Nhỏ lật đật chạy lại đứng dòm rồi ngó nghi hoặc nhìn nó... Đương nhiên là nhỏ không tin Thiên Danh liền thấy zây mà lên tiếng: _" Xin chào các bác... Cháu là Thiên Danh bạn cùng trường với Thuần Nhi và Nhật Linh" Thiên Danh kính cẩn cúi đầu chào. Vẻ mặt điềm đạm mà toát lên vẻ lạnh lùng vô cùng 4 vị tiền bối rất dui dẻ khi biết Thiên Danh chính là người chăm sóc nó trong 2 ngày qua nên có lòng mời Thiên Danh ở lại ăn cơm nhưng cậu đã khéo léo mà từ chối... Nó cùng Thuần Nhi lên lầu thay đồ:_" Linh Linh... Mày nói tao biết đi anh tao và mày cãi nhau đúng chứ?" Nó không nói gì chỉ lẳng lặng mà gật đầu, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, một tầng nước mỏng xuất hiện ở hốc mắt, sóng mũi nó cay cay và cổ họng nghẹn đắng lại. Thuần Nhi ôm nó vào lòng vỗ về nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó. Thật ra thì lúc đi tới chỗ sau trường thấy Trọng Quân đang loay hoay tìm kiếm gì đó, nhỏ và Nhã Nhã chạy lại thì mới biết hết tất cả mọi việc... Thật sự lúc đó Thuần Nhi đã rất tức giận mà quát hắn một trận nói rằng sẽ không bao giờ cho nó đến gần hắn nữa. Nó khóc một lúc rồi lau nước mắt cười tươi nói:_" Xuống ăn thôi... Tao đói quá bỏ qua chuyện này đi nhé... Nhé!" Nó chu chu môi làm nũng làm nhỏ phải bật cười mà đánh yêu nó một phát.

Lúc ngồi vào bàn thì cũng là lúc hắn vừa chạy sộc vào thở hổn hển trên mặt toàn mồ hôi mà đau lòng. Bà Nguyễn hỏi thì mới biết xe hắn đi đường thì bị bể bánh phải chạy bộ về bà Trương đưa cho hắn ly nước uống đỡ mệt. Hắn nhìn nó với vẻ mặt vô cùng hối lỗi và ôn nhu mà thâm tình... Nó cũng nhìn hắn một lúc lâu thì bị Thuần Nhi kéo ngồi xuông ăn tuy là em gái hắn nhưng Thuần Nhi biết cái nào đúng cái nào sai. Hắn chuyển hướng ngồi xuống bàn ăn, nó là người ăn trước tiên nên gặp cái gì cũng ăn. Ông Nguyễn ngồi vào bàn liền gắp đũa vào món mình thích liền không thấy miếng nào hỏi lớn:

_" Ai ăn Giò heo cay hết rồi. Món đó cay lắm đấy" Mọi người nhìn nhau một lượt rồi nhìn thấy nó đang ăn mà không có phản ứng gì hỏi:_" Linh à. Không thấy cay sao con?" Nó ngươc đầu lên nói:

_" Con không thấy mùi vị gì hết" Nghe nó nói zây ba chân sáu cẳng người gọi điện cho bác sĩ người lấy nước cho uống. Sau một hồi nghe bác sĩ nói mới biết do nó suy nghĩ nhiều cộng thêm bị bệnh nên mất vị giác thôi( TG: Ta chém đấy ạ :3). Thở phù nhẹ nhõm nhìn nó một lúc mới phụ 2 vị mẫu hậu dọn dẹp chén đũa. Ăn xong ra ngồi bàn chuyện và cả nhà đã quyết định đi du lịch một chuyến trị bệnh cho nó